Đám đông bắt đầu nhốn nháo lần lượt tố cáo Châu Thâm. - Bẩm Hoàng thượng, Châu đại nhân thường xuyên bắt những người dân trong làng nộp tô thuế, già trẻ bé lớn không chừa một ai. Đầu mùa hạn đến giờ chưa từng phát lương thực cứu trợ, nước sạch không có dùng mà lại chúng thảo dân đào giếng ở những nơi không thể thu được nước sạch. Mong Hoàng thượng thấu nỗi khổ của chúng dân mà nghiêm trị ông ta. - Xin Hoàng Thượng minh xét. Châu Thâm nghiến răng liếc nhìn đám người nói mấy lời thừa thãi, lần này nếu thoát được ông đây sẽ cho chúng sống quãng đời còn lại ở thiên lao. Hoạ Y nhìn vẻ ngang bướng không biết hối cải của Châu Thâm càng thêm tức giận, một con người thất đức như thế này mà có thể là quan phụ mẫu sao? Hoạ Y không muốn nói nhiều với hắn, đằng xa kia Sở Tiêu đang dẫn đoàn cứu trợ đi tới. Lúc này Châu Thâm mới biết sợ, kia là lồng giam, chắc chắn là dành cho hắn. - Hoàng thượng, hạ quan thương dân như con, nào dám dối dân lừa Người làm chuyện thất đức như thế. Hoàng thượng anh minh, xin Người đừng trách phạt hạ quan. Châu Thâm lạy đến đỏ trán, Hoạ Y vẫn không nói lời nào, đợi đến khi hắn không còn sức để lạy nữa mới lên tiếng. - Ngươi lợi dụng dân bị mất mùa do hạn hán liền ăn chặn lương thực cứu trợ của dân làng, còn bán lại chúng với giá cao ngất ngưởng, một mặt vơ vét những đồng tiền lao động cực khổ của nhân dân, mặc khác báo về triều đình không đào được nước sạch để triều đình tiếp tục viện trợ. Chuyện xấu ngươi làm chắc chắn có đồng bọn tiếp tay, lần này ta đến đây là lấy đầu của ngươi để tạ lỗi với những người dân vô tội. Châu Thâm ngã phịch xuống đất, xung quanh toàn những tiếng reo hò của người dân trong thôn, kẻ ác được trị những ngày tháng sau này sẽ không phải lo lắng nữa. - Bẩm Hoàng thượng, trên đường tới đây ty chức để cho quân đi khám xét từng huyện nha, có lẽ đã có kết quả rồi. Sở Tiêu mang theo rất nhiều binh, từ cổng nội thành xuôi ngược xuống, mỗi nơi ở của Tri phủ, Tuần phủ đều được lục soát, nơi nào tích trữ lương thực và nước sạch đầy kho đều giải về triều đợi Hoàng thượng xét xử. Y cũng dẫn theo rất nhiều thái y trong hoàng cung và rất nhiều dược liệu để chữa bệnh cho dân làng. Châu Thâu bị bắt, tên quan Tri phủ ở tỉnh kế bên chưa tìm được số vàng của mình cũng nhanh chóng bị tóm, hàng loạt mệnh quan bị bắt vì cấu kết tham ô lương thực cứu trợ của nhân dân. Những người ngồi ở trên cao nhàn hạ, ỷ có quyền chèn ép nhân dân đều sẽ bị nghiêm trị. Người dân trong làng vô cùng vui sướng, người người nối đuôi nhau xếp hàng xem bệnh. Lữ Vỹ Kỳ đứng sau lưng Hàn thái y nghe thử chuẩn đoán của mình có đúng hay không. Hạ thái y bắt mạch qua cho rất nhiều người, rồi nhìn Lữ Vỹ Kỳ gật gù. - Y thuật của Hạ thái y rất tốt, đây đúng là bệnh hoàng đản, nguyên nhân là do sử dụng nguồn nước bẩn mà ra. Hoạ Y ngồi một bên thoáng mỉm cười, trao bừa cho chàng một tước vị, chàng lại làm nên chuyện với nó. Kiếp này nàng đã không chọn sai người rồi. Sáng hôm sau Hoạ Y chuẩn bị lên đường trở về triều, người dân trong làng tập trung đưa tiễn, có vài người đã nhỏ lệ. Nàng đi nhiều ngày ở hoàng cung còn nhiều việc chờ nàng xử lí. Thái y và quân lính nàng để lại rất nhiều để giúp người dân đào giếng, khám bệnh, khôi phục lại đời sống của người dân. Họ lên ngựa vẫy tay tạm biệt mọi người, thì có một tiểu cô nương từ xa chạy tới. - Thần y, thần y đợi tiểu nữ với. Nguyệt Tư đã tươi tắn hơn những ngày trước, cô hớt hải gọi Lữ Vỹ Kỳ, mắt đã đỏ hết cả lên. Lữ Vỹ Kỳ xuống ngựa hỏi. - Cô nương có chuyện gì sao? Nguyệt Tư đỏ mặt, cô lấy từ trong túi áo ra một túi thơm đưa trước mặt Lữ Vỹ Kỳ lí nhí nói. - Đây là túi thơm tiểu nữ tự tay thêu, tuy không xinh đẹp lộng lẫy nhưng tiểu nữ đã thức trắng hai đêm để thêu nó, tiểu nữ muốn tặng cho ngài để đa tạ ơn cứu giúp. Nguyệt Tư xấu hổ cúi đầu, ở làng có tập tục tặng túi thơm cho người mình để ý, không biết thần y có biết không nhưng cô không muốn nhân duyên chỉ có một lần ngắn ngủi. Mong rằng ngài ấy nhận lấy, biết đâu còn có ngày gặp lại. - Nguyệt Tư cô nương, e là ta phải phụ tấm lòng của cô nương rồi, ta đã có người trong lòng, nàng ấy là tiên tử trong lòng ta, ta không thể nhận quà của cô nương khác được. Xin tạm biệt. Lữ Vỹ Kỳ quay gót bước đi để Nguyệt Tư hai mắt ướt nhoà, nhân duyên của cô đã lỡ rồi. Hoạ Y nhíu mi nhìn hai người họ đứng nói chuyện tâm trạng không được vui, mới trị bệnh cho người ta một lần đã khiến người ta đem lòng vấn vương rồi. Hoạ Y về đến hoàng cung vừa đúng lúc mặt trời khuất bóng, Tiểu Châu đã chuẩn bị sẵn y phục để nàng đi tắm, rửa sạch những lớp bụi đường. Hoạ Y bơi một vòng quanh hồ nước nóng rồi ngửa cổ lên thành hồ, nàng nhắm mắt hít hương thơm của những cánh hoa hồng đỏ, cảm giác này thật dễ chịu. Bỗng nước trong hồ khẽ động, Hoạ Y mở mắt ra nhìn, thân ảnh quen thuộc đã tiến đến trước mặt nàng, bàn tay hư hỏng ôm lấy hai quả đào tiên căng tròn xoa bóp. Hoạ Y bặm môi trừng mắt với hắn, Tiểu Châu đang đứng ngoài màn, nếu bị phát hiện thì xấu hổ biết bao nhiêu. Lữ Vỹ Kỳ bỏ ra sự hăm doạ của nàng, hắn tiến tới môi nàng ngậm lấy, bàn tay vạch nước tìm tới đùi nhỏ của nàng mân mê vẽ vòng tròn. Hai mắt Hoạ Y lim dim để mặc hắn muốn làm gì thì làm, nàng bây giờ chỉ muốn hưởng thụ..