- Đại nhân của tôi bán nước sạch, một vại một thỏi vàng, ở đây có 100 vại, còn có 100 bao gạo. Các người có mua không? Tên lính ngồi trên lưng ngựa nói với giọng điệu nhà ta đây có của, hống hách với Hoạ Y. Chủ nhân của hắn nghe người trong thôn đi rêu rao khắp nơi, ai có nước sạch và lương thực thì sẽ được một thương gia mua giá gấp đôi, nên đã sai hắn đem nước và gạo tới để bán. Hoạ Y nhếch môi cười, mới có bước đầu mà chuột đã ra khỏi hang rồi. Sẵn tiện có người giúp, nàng cũng sẽ trở về thôn đúng lời hứa. - Ta mua với giá gấp ba. Tên lính trố mắt nhìn nàng, giá bình thường đã cao, gấp đôi càng cao ngất, bây giờ người này lại mua với giá gấp ba, tức là một vại nước sẽ được trả ba thỏi vàng, có bị điên không? Hắn chia cho mấy tên đi theo một ít, còn mình đớp số dư còn lại thì ai hay. Tên lính gật đầu chấp nhận giá cao. - Nhưng các người phải giúp ta vận chuyển tới nơi ta cần. - Không thành vấn đề, chỉ cần ngươi trả gấp ba giá cho ta. Hoạ Y leo lên lưng ngựa đá mắt với Lữ Vỹ Kỳ rồi xuất phát, không biết giờ này Bạch Trạch Dương và Sở Tiêu đã về chưa. Suốt đoạn đường mùi rơm cháy, mùi khói bốc lên cay mắt, cách vài đoạn lại có tiếng khóc của thân nhân người mới khuất. Không chỉ có giặc ngoài biên ải mới đáng sợ, giặc tham ô còn đáng sợ hơn. Nếu như nàng không phát hiện kịp, thì Hoàng Hoa của nàng sẽ loạn như thế nào đây? Đám đông ban sáng đã tập trung trước sân nhà của Dương Trí Hào, còn lôi kéo thêm rất nhiều người trong thôn ngồi quanh trước đống lửa, mặt trời đã xuống núi nhưng vẫn chưa thấy lương thực được mang tới. Một người trong đó lên tiếng. - Họ thất hứa rồi, chúng ta đừng chờ nữa, đi thôi, tới kinh thành. Mọi người lần lượt đứng dậy, Dương Trí Hào chạy ra can ngăn. - Mọi người bình tĩnh, họ sẽ về ngay thôi, bọn họ là người tốt sẽ không lừa chúng ta đâu. - Bọn người đó có họ hàng với ông à? Dương Trí Hào lắc đầu. - Vậy ông cản chúng tôi làm gì, vì bọn tham quan cậy quyền hiếp yếu khiến chúng ta đói mòn rách nát, tiền không có, bệnh không thuốc, con trai của ông vừa chết đó ông không thấy sao, thiết nghĩ ông nên đi cùng chúng tôi để đòi lại quyền lợi cho bản thân mình. Dương Trí Hào bị nhóm người xô qua một bên, ông muốn cản họ cũng không cách nào cản được. Bỗng tiếng chân ngựa từ xa vọng tới, đoàn người ngựa rền chân chạy tới. Dương Trí Hào nhảy cẫng lên như đứa trẻ. - Họ về rồi, họ đem lương thực về cho chúng ta rồi, họ không lừa chúng ta. Đám đông lao nhao nhìn nghiêng nhìn dọc cho tới khi ngựa của Hoạ Y dừng hẳn, lúc này Bạch Trạch Dương và Sở Tiêu cũng về tới, họ chở những chuyến xe đầy ắp gạo và nước, tất cả họp lại có thể chia đủ cho người dân. Đám đông hò reo ôm nhau mừng rỡ, một số người chạy tới giật túi lớn túi nhỏ ở trên xe, mới đầu là vài người rồi cả một đám người, khung cảnh nhanh chóng trở nên hỗn loạn. Hoạ Y trên lưng ngựa quát lớn. - Dừng lại. Giọng nói trong trẻo nhưng đầy uy lực này khiến những cánh tay kia ngưng lại, nàng xuống ngựa ôn tồn nói. - Mọi người xếp hàng không chen lấn, ai cũng có phần, mọi người lấy gạo và thịt cá trước, nước sẽ được đưa tới tận nhà cho mọi người. Đám đông ngoan ngoãn xếp thành từng hàng, Lữ Vỹ Kỳ cùng những người khác phát từng phần lương thực trao tận tay cho người dân. Sau khi phát xong thì cùng tên lính kia chở nước tới từng nhà. Đến tận giữa khuya mới hoàn thành xong hết. - Xong rồi, đưa vàng nhanh lên. Tên lính xưng xỉa khuôn mặt hống hách đòi vàng, Hoạ Y liếc mắt lạnh lùng nhếch mày với Sở Tiêu. - Thả ta ra, các người là cướp à? - Dám vô lễ ta vả nát miệng của ngươi. Sở Tiêu vặn ngược tay hắn ra đằng sau rồi vả vào mặt hắn mấy cái. Mấy tên lính khác đi cùng cũng bị trói lại hết. Bọn họ về lại khách điếm nghỉ ngơi, mấy tên lính bắt mới bắt được bị nhốt vào một phòng riêng, hôm nay trễ rồi, ngày mai lại tiếp tục điều tra vụ dịch bệnh và giếng nước. Hoạ Y ngâm mình trong nước ấm, cơ thể bất giác run lên, cảnh tượng suốt dọc đường khiến nàng ám ảnh mãi. Nàng từng nói sẽ cùng Lữ Vỹ Kỳ ngao du thiên hạ, sẽ cùng chàng ngắm cỏ hoa ở những ngọn đồi cao nhưng sao ngày đó còn xa vời quá. Đất nước yên bóng giặc nhưng tâm tư nàng vẫn chưa được yên. - Nàng đang suy nghĩ gì vậy? Lữ Vỹ Kỳ ở phía sau nàng, choàng tay qua cổ nàng táp nước ấm lên ngực nàng ma sát. Hoạ Y giật mình, mãi suy nghĩ vẩn vơ nên không hay chàng vào từ lúc nào. Nhưng mà lúc nãy nàng đã gài cửa cẩn thận rồi kia mà. - Chàng vào đây bằng cách nào vậy? - Bằng chỗ kia. Lữ Vỹ Kỳ chỉ vào góc phòng, phòng của nàng và hắn sát vách nhau, hắn không thể ngủ thiếu nàng nhưng hình như Bạch Trạch Dương đã nghi ngờ hắn, nếu y biết hắn còn sống, sợ rằng sẽ như Trương thái úy năm xưa đòi giết hắn để trừ hậu hoạ. Để không bị lộ, Lữ Vỹ Kỳ đã phá lớp ngăn ở giữa để dễ dàng qua lại với nàng mà không bị ai phát hiện. Hoạ Y nhìn chỗ bị Lữ Vỹ Kỳ phá hỏng liền bật cười, cái gì chàng cũng làm được. Hoạ Y bước ra từ bồn nước ấm, Lữ Vỹ Kỳ cầm sẵn khăn quấn lấy cho nàng rồi ôm nàng về giường, Lữ Vỹ Kỳ cũng không cho nàng mặc y phục. Hoạ Y trăn trở thở dài, nàng không biết nguyên nhân do đâu mà dân chúng ngoài kia lại mắc bệnh lạ, đây không phải bệnh truyền nhiễm, mà có lẽ đã tích tụ lâu trong người, lúc bộc phát ra đã không thể cứu chữa nữa. - Nàng lo cho mọi người sao? Lữ Vỹ Kỳ vuốt tóc nàng ôn nhu hỏi. Hoạ Y ôn thắt lưng của hắn, nói ra suy nghĩ của mình. - Có lẽ thiếp phải cử thái y trong cung tới để xem bệnh cho mọi người, thuốc ở đây không đủ, lại chưa biết nguyên nhân của bệnh, càng để lâu sẽ có thêm nhiều người chết. Lữ Vỹ Kỳ vuốt nhẹ lưng nàng, đây là lần đầu tiên nàng tỏ bày với hắn về chuyện riêng nàng đang lo lắng, hắn thật sự cảm thấy rất vui. - Sẽ có cách giải quyết thôi, nàng đừng lo lắng quá. Hoạ Y nép vào lòng Lữ Vỹ Kỳ, cảm giác ấm áp này khiến nàng bình yên đến lạ, nếu thiếu chàng cuộc sống của nàng lại chông chênh mất. - Phu quân, ngày ngày chàng phải bịt mặt cùng thiếp đi khắp nơi, chàng có chán nản không? Ai cũng muốn là chính mình, đường đường chính chính ngẩng mặt nhìn thiên hạ nhưng để được ở cạnh nàng, chàng đã thay họ đổi tên mấy lần, dung mạo đẹp như vậy cũng chỉ có mình nàng ngắm. Lữ Vỹ Kỳ hôn lên chóp mũi nàng, nâng niu gương mặt như cánh hoa đào mỏng manh nhẹ nhàng nói. - Đợi đến khi thiên hạ của nàng hưng thịnh vững bền, nàng chấp nhận bỏ hết tất cả theo ta ngao du tứ bể, thì ta sẽ trở lại dáng vẻ vốn có của mình. Hắn chỉ sợ không được gần nàng, những thứ khác không quan trọng. Sống tự tại giữa giang hồ rộng lớn mà chẳng được ở gần ý trung nhân thì trần đời cũng đâu còn ý nghĩa nữa. Hoạ Y thoáng buồn trong ánh mắt, ngày ấy biết đến bao giờ, liệu chàng có chờ được không? Lữ Vỹ Kỳ biết nàng đang nghĩ gì, hắn kề sát vào môi nàng thì thầm. - Kiếp này, kiếp sau, ta chỉ yêu mỗi nàng, mất bao lâu ta cũng đợi. - Chàng có đợi thiếp tới già được không? - Đợi nàng đến bạc đầu ta vẫn đợi..