Biên giới ven tỉnh Bách Lý. - Nhị thái tử, người đã hứa chỉ cần diễn xong màn kịch này, thì sẽ cho nô tài trở về quê phụng dưỡng mẹ già, sao bây giờ lại đem nô tài tới đây? Ở một khu rừng giáp biên giới, A Châu bị trói chặt trong dây thừng, bên cạnh là Trương Tử Văn cùng vài lính hầu, đằng xa kia cũng có rất nhiều binh lính của Thái úy Trương Kiến Quốc đi theo. Trương Tử Văn nhìn cửa thành Quang Dao quốc đang ở xa kia, đôi mắt âm u thầm nhớ thương quê hương của mình. Lúc Hoàng Khang Dụ còn tại vị, hắn luôn được tin tưởng trao quyền điều hành cấm quân nhưng từ lúc Hoàng Hoa quốc đổi chủ, dù trên danh nghĩa vẫn là Đại thiếu úy nhưng binh lực trong tay đã giảm đi nhiều, mấu chốt là Nữ hoàng đế đang giữ lệnh bài thông quan của hắn. Vốn dĩ lần này hắn dựng một màn kịch, để một lính hầu của Quang Dao quốc giả trà trộn vào quân đội, rồi bản thân lập công bắt gian tế, tạo thêm lòng tin nơi Hoàng thượng nhưng thật không ngờ Hoạ Y lại chơi trò nhổ cỏ tận gốc. Nếu không chém đầu A Châu, chắc chắn hắn sẽ còn bị nghi ngờ thêm nữa. Trương Tử Văn tiến tới nói nhỏ vào tai A Châu. - Ngươi hứa với ta sẽ đóng xong vở kịch này nhưng vở kịch vẫn chưa hạ màn, làm sao ta thả ngươi được. A Châu nổi hết gai ốc, mặt tái nhợt van xin, y biết lời này của hắn có ý gì, chỉ sợ lần này còn không được nằm trên đất của quê hương. Trương Tử Văn cười lạnh. - Yên tâm, mẹ ngươi ở quê nhà sẽ rất tự hào về ngươi, vì bà ta có một đứa con anh dũng hy sinh vì giang sơn, xã tắc. A Châu mở mắt to hết cỡ, chưa kịp nói lời chăn chối thì đầu đã lìa khỏi cổ. Máu chảy dọc xuống gươm của Nhị Thần, hầu tá của Trương Tử Văn. . Truyện Khoa Huyễn Trương Tử Văn dứt khoát bước đi không nhìn, Nhị Thần bao thủ cấp của A Châu vào một tấm vải đen rồi sai người chôn xác của y ở ven rừng. ********************* Hai ngày sau. Trương Tử Văn diện kiến Hoàng thượng ở Di Hoà điện, trên tay cầm theo thủ cấp của A Châu. Sở Tiêu tiếp nhận rồi giao cho một thị vệ khác đem đi thiêu hủy, Hoạ Y không hề kiểm tra mà trực tiếp giao cho Sở Tiêu xử lý. Trương Tử Văn thấy đắng ở cổ họng, vốn dĩ chỉ cần hắn thay thế A Châu bằng một người khác cũng không ai phát hiện, chẳng phải thế này một con dân của Quang Dao quốc phải bỏ mạng oan uổng sao? Hoạ Y nhìn biểu cảm dù không cam tâm nhưng bên ngoài vẫn cố tỏ ra bình tĩnh của Trương Tử Văn thì rất thích thú, nàng nở nụ cười nhàn nhạt nói: - Chuyện lần này Trương thiếu úy làm rất tốt, khanh trấn giữ biên giới đã lâu, lại vừa mới thành thân, Đại công chúa chắc chắn rất mong sum họp, trẫm cho khanh nghỉ phép vài ngày về Tân Vĩnh cung nghỉ ngơi. Trương Tử Văn hơi chấn động, chẳng lẽ đã làm tới nước này Hoàng Hoạ Y vẫn không tin tưởng vào hắn hay sao? Nay cho hắn nghỉ phép, lực lượng trấn biên của hắn xây dựng ngoài biên ải sẽ hoang mang, ai biết được Hoàng Hoạ Y có lợi dụng cơ hội này để dò thám gì không? Trương Tử Văn ra vẻ tận tâm nói. - Khởi bẩm bệ hạ, nơi biên giới tình hình rất phức tạp, chỉ sợ hạ thần vì chuyện riêng tư, mà để quân địch bên kia biên giới lợi dụng tình thế lỏng lẻo sẽ tấn công bất ngờ. Hạ thần xin gác chuyện riêng tư sang một bên vì an nguy đất nước. Lúc này Lữ Vỹ Kỳ từ ngoài bưng trà đi vào, vô tình nghe được cuộc hội thoại giữa Hoàng thượng và một người có giọng nói quen thuộc. Hắn dâng trà lên cho Hoạ Y xong liền cầm quạt nhẹ tạo gió cho nàng. Đôi mắt khẽ nâng lên một chút nhìn người đang bẩm báo. Khoảnh khắc nhận ra người ở dưới kia, tay hắn chợt khựng lại một chút. Vừa vặn ở bên dưới Trương Tử Văn sau khi bẩm báo xong cũng ngước mặt lên, ánh mắt hai nam tử chạm nhau, có chút bối rối rồi vờ như không có chuyện gì. Hoạ Y nhấp một ngụm trà rồi từ tốn nói. - Trương thiếu úy nghĩ cho đại cuộc như vậy rất đáng biểu dương, nhưng trẫm cũng không thể ích kỷ giữ khanh cho đất nước, như vậy sẽ làm Hoàng tỷ buồn phiền. Người thông minh phải biết trung hoà giữa việc nước và việc gia. Nói như vậy cũng tức là bác bỏ ý kiến của Trương Tử Văn, hắn không phục nhưng cũng không thể kháng chỉ đành ngậm ngùi nhận lệnh. Trương Tử Văn lui ra ngoài, không lâu sau Lữ Vỹ Kỳ cũng đi ra thay trà cho Hoạ Y. - Tam đệ. Lữ Vỹ Kỳ giật mình quay lại thì thấy Trương Tử Văn đang nấp vào một hòn non bộ gần Di Hoà điện, ở đây gần nơi vua làm việc nên khá vắng vẻ. Lữ Vỹ Kỳ nhìn xung quanh một lượt, thấy không có ai mới bước lại gần. Trương Tử Văn mừng rỡ nói. - Tam đệ đã suy nghĩ kỹ rồi sau, muốn cùng nhị huynh mở rộng lãnh thổ đất nước. Lữ Vỹ Kỳ không nghĩ sẽ gặp lại Nhị ca ở hoàn cảnh này nên có chút bối rối. - Nhị huynh hiểu lầm rồi, đệ chỉ là bất đắc dĩ thôi. Trương Tử Văn cười khẩy, không tin tưởng. - Bất đắc dĩ kiểu nào mà đệ lại được hầu cận Hoàng thượng, đây là cơ hội vàng, chỉ cần đệ dùng một chút mưu kế lừa được Hoàng Hoạ Y, Quang Dao ta sẽ mở rộng bờ cõi, xưng bá năm châu. Lữ Vỹ Kỳ gạt phất suy nghĩ của Trương Tử Văn sang một bên hơi nhíu mày nói. - Trước đây đệ đã nói rõ chính kiến của mình về việc này rồi, Quang Dao ta không hề thua kém các nước khác, tại sao không chú trọng vào phát triển vì dân, mà lúc nào cũng nuôi tham vọng xâm chiếm các nước khác. Trương Tử Văn thở dài bất mãn. - Tam đệ, tại sao bao nhiêu năm rồi đệ vẫn không thay đổi lối suy nghĩ này? Đây cũng là lý do mà năm xưa Phụ hoàng từ mặt đệ, đệ xem bây giờ đến cả chức vị Tam thái tử cũng chẳng còn. - Bây giờ ở đây ta đã là đại phò mã, trong tay đang nắm giữ cấm quân ở biên giới. Chỉ cần huynh đệ ta hợp sức thì ắt hẳn sẽ làm nên chuyện lớn, đệ suy nghĩ kĩ đi, ta sẽ đến tìm đệ sau. Sợ bị phát hiện Trương Tử Văn nhanh chóng rời khỏi, để lại một mình Lữ Vỹ Kỳ yên lặng nhìn theo. Nhị huynh đang ở đây, lại là đại phò mã, rốt cuộc Quang Dao quốc đã có bao nhiêu dụng tâm mới đi tới bước đường này. Ba năm trước, ở buổi thiết triều, phụ hoàng bắt buộc hắn phải học hỏi các thái tử khác, xây dựng chiến lược để mở mang bờ cõi nhưng hắn đã từ chối vì không muốn con cháu đời sau bị nguyền rủa vì mang danh cướp nước. Phụ hoàng rất tức giận cho rằng hắn đi ngược lại với sự mách bảo của tổ tiên nên đã giáng hắn xuống làm thường dân rồi đuổi khỏi hoàng cung. Cuộc đời từ hoàng cung ra đi, rồi lại xoay vòng về lại chốn mà người người mưu cầu danh lợi, chỉ khác là dời từ đất nước này, đến đất nước khác, thân phận cũng khác. Những mỗi ngày của hắn ở nơi đây trôi qua vô cùng nhàn hạ. Sáng tinh mơ chầu chực bên trong Cảnh Nghi cung để búi tóc cho Hoàng thượng, đến giờ nàng dùng ngự thiện lại đứng một bên ghi ghi, chép chép. Lúc nàng xem tấu chương thì chuẩn bị quạt giúp nàng làm mát long thể. Không bị chửi mắng, không bị làm khó, cứ như vậy đủ cơm no áo ấm. Nghĩ đến đây Lữ Vỹ Kỳ chợt nhớ hôm nay trong lúc dùng bữa, Hoạ Y lại gấp món nấm xào cay nhiều hơn một đũa, hắn nhẹ mỉm cười hướng tới Ngự thiện phòng dặn dò Lưu sư phụ ngày mai lại chuẩn bị thêm món này..