Tiếng chiêng đầu khắc một còn chưa vang lên Hoạ Y đã tất bật chuẩn bị đi ra ngoài. Lữ Vỹ Kỳ nhìn nàng vội vã lo toan mà lòng hắn thêm đau đớn, hắn không muốn làm gánh nặng cho nàng, chỉ muốn cùng nàng sống một đời an yên vui vẻ. Phải làm sao mới thoả đáng, nếu cái mạng này đổi lại được cho nàng những tháng ngày vô lo, vô nghĩ vậy thì có mười cái mạng hắn cũng đổi đủ cả mười. Nhưng bên kia biên giới, Quang Dao quốc lại chẳng cần cái mạng quèn của hắn. Bạch Đông Quân về triều từ sớm nhận thánh chỉ của Hoạ Y, rồi tức tốc phi ngựa ra kinh thành, thánh chỉ chia làm nhiều bản và được treo ở những nơi trang nghiêm nhiều người qua lại, để nhân dân đều được đọc. Thánh chỉ viết. "Trẫm là vua của muôn dân nhưng còn thực dụng, bất tài. Để hôm nay nhân dân rơi vào cảnh khó khăn chất chồng, gia can bại hoại. Trước nhân dân trẫm xin nhận khuyết điểm của mình, mong được toàn dân tha thứ." Cuối thánh chỉ nàng còn khuyên nhủ nhưng ai có ý định sử dụng thuốc phiện phải từ bỏ suy nghĩ đó ngay. Những ai đã sử dụng phải biết quay đầu, phối hợp với gia đình và quan phủ để đi cai nghiện. Triều đình sẽ ban cho gia quyến có người bị nghiện một lượng vàng, để những người ở nhà yên tâm phát triển kinh tế. Thánh chỉ của nàng ban chiếu ra được nhân dân hết sức tán đồng, những ai giấu diếm con nghiện đều chịu phạt. Do vậy cũng không ai dám che giấu, có người biết còn chạy đi báo quan để nhận thưởng. Trương Tử Văn ngoài doanh trại đã đánh hơi được tin, hôm trước thượng triều hắn viện cớ bị ốm nên vắng mặt. Hôm nay thì hay tin Hàn Canh bị bắt rồi. Có lẽ Hoàng Hoạ Y cũng biết hắn là kẻ cầm đầu nhưng vẫn cần bằng chứng nên mới chưa tìm tới hắn, Hàn Canh kia đã hứa sẽ không khai ra hắn để bảo vệ vợ con không bị sát hại nhưng trong tay Hoạ Y cũng có quyền tru di tam tộc, ai biết được trong lúc tim đập chân run có khai ra hắn không. Y Cơ ở Tân Vĩnh cung cũng nghe được chuyện Hàn Canh bị bắt, số đá quý nàng đúc lót sợ rằng cũng sẽ sớm bại lộ. Nàng biên thư cho tỳ nữ của mình giao tới cho Trương Tử Văn tìm cách chặn họng Hàn Canh để ông ta đừng khai ra mình. ************** Chuyện cai nghiện đang được giải quyết rất đồng bộ, tình hình cướp bóc mấy ngày nay cũng đã yên ắng hơn. Hoạ Y ngồi ở tẩm cung dùng ngự thiện, thân thể nhỏ bé của nàng lại gầy thêm một chút. Lữ Vỹ Kỳ đã có thể đi lại nhẹ nhàng nhưng vẫn cần phải tịnh dưỡng thêm. Hắn ngồi cạnh nàng bồi nàng dùng bữa, tay cầm sẵn đũa gắp thêm thịt, rau ép nàng ăn nhiều thêm một chút. Cảnh tượng giàu ý thơ này chỉ xảy ra với đôi uyên ương được dệt xây mộng đẹp. Nhưng giữa nàng và hắn cũng đẹp như hoạ vậy. Ngự thiện dùng xong rồi, nàng lại chuẩn bị duyệt tấu chương. Lữ Vỹ Kỳ ích kỷ giữ nàng lại thêm chút nữa. Hắn ôm nàng từ sau lưng, siết chặt hương thơm nhẹ nhàng từ váy áo nàng. Hoạ Y vỗ vỗ tay hắn hứa hẹn. - Đợi thêm chút nữa, xong việc rồi ta về với chàng. Lữ Vỹ Kỳ như một cậu bé mới lớn nằng nặc đòi đi theo, dù gì cũng có thể đi lại được rồi, ở cạnh nàng mài mực cũng giúp cho nàng được một chút. Hoạ Y mềm lòng để hắn đi theo. Cả hai tới Di Hoà điện, chồng tấu chương đã cao tới đầu, hôm nay cũng không có ai đến diện kiến. Bạch Trạch Dương gửi thư về, nói đất canh tác đã diệt xong cây thuốc phiện, đang làm thủ tục trả lại cho dân để trồng trọt. Hoạ Y vừa ý mỉm cười, mớ rắc rối kia bước đầu đã được tháo gỡ. Lữ Vỹ Kỳ thấy ba chữ Bạch Trạch Dương ở trên phong bì, nàng đọc thư của hắn mà tràn đầy ý xuân như vậy, dẫu biết chỉ là công việc nhưng vẫn có chút ghen tị. - Đọc thư của hắn nàng vui vậy sao? Hoạ Y đưa đôi mắt trong như ngọc nhìn hắn, sao vậy? Là ghen sao? Nàng thích nhìn hắn như vậy, thật sự rất đáng yêu. Nàng không trả lời hắn, làm hắn bồn chồn cả buổi, nàng đúng là biết làm người khác thấp thỏm vì mình. Chiều hôm ấy Lý tổng quản chạy tới Di Hoà điện bẩm báo. Sở Tiêu đi thu gom lương thực rất suôn sẽ, nay mai sẽ về lại hoàng cung. Còn có Hoàng Khang Dụ sắp trở về, những việc gần đây ông ấy làm không khỏi khiến dân chúng ở phía Tây Hồ trở nên bất mãn. Ông ta bắt người dân phải cống nạp nữ nhân cho mình, còn bắt dân phải nộp tiền để chiêu đãi các mỹ nhân xinh đẹp. Việc này chưa xong, việc khác lại tới. Hoạ Y thật sự đau đầu nhưng trước nay dẫu ông ấy có say mê sắc dục thế nào cũng chưa bao giờ lụn bại như thế. Lý tổng quản còn cho hay hiện nay ở Trường Xuân cung đang tuyển tú để đợi Hoàng Khang Dụ trở về. Trán của Hoạ Y lại nhăn thêm mấy đường, đúng là không còn gì để nói. Nàng sai Lý tổng quản cho dừng việc tuyển tú lại, các mỹ nữ ông ta nuôi tại cung cũng cho giải tán hết không được chừa lại một ai. Lý tổng quản có hơi e ngại, không phải cho lão mà là cho nàng, lão biết rõ đòn roi của Hoàng Khang Dụ tàn nhẫn đến cỡ nào. Đất nước đang hồi chuyển mình, nếu lúc này nàng nằm xuống thì lấy ai để lo cho nhân dân. Hoạ Y hiểu được lòng Lý tổng quản, nàng nhìn bậc tri mệnh chi niên đã theo mình từ lúc mới lên ngôi đến giờ, tóc cũng bạc hơn nửa mái đầu, lo cho nàng còn hơn hơn cả phụ hoàng. Nàng nhẹ nhàng nói. - Lý tổng quản đừng lo, lần này sẽ khác. Lý tổng quản thở dài một hơi rồi lui ra ngoài. Nhưng bên cạnh còn một Lữ Vỹ Kỳ thấp thỏm không yên, hắn lắc lắc vai nàng lo lắng hỏi. - Nàng không sao chứ, đụng đến Thái thượng hoàng chẳng tốt chút nào hết. Hoạ Y mỉm cười trấn an hắn, rồi nửa đùa nửa thật. - Sao vậy, chàng không tin ta sao? Tin, sao lại không tin nàng nhưng Hoàng Khang Dụ hung tàn đó làm sao tin được, nàng phải bôi bao nhiêu là thuốc, đau đớn thế nào hắn đều chứng kiến hết. Phải khó khăn lắm tấm lưng vàng ngọc kia mới không để lại sẹo, làm sao hắn để nàng đi gặp ông ta lần nữa. Hắn không trả lời vì dù gì đó cũng là phụ hoàng của nàng, giống như Lý tổng quản hắn cũng chỉ biết thở dài. Đã khuya lắm rồi Hoạ Y mới xong công việc, nàng đứng lên xoay xoay khớp cổ chuẩn bị về cung nhưng mới bước tới cửa Lữ Vỹ Kỳ đã kéo nàng đi tới nơi khác. Đường này chẳng phải đến Mỹ Liên trì sao, tới đây làm gì, Hoạ Y nhíu mày nhìn hắn đầy khó hiểu. Lữ Vỹ Kỳ cười gian kéo nàng hoà với nước ấm trong hồ rồi thì thầm nói. - Ta muốn tắm. Hoạ Y nắm yết hầu của hắn làm loạn, môi đỏ vờ trách tội. - Ngươi thật to gan, đến hồ tắm của trẫm cũng dám dùng. Lữ Vỹ Kỳ kéo sát eo nàng vào người cười ôn nhu, môi tiến gần môi nàng tìm vị ngọt, trong cơn say hắn thì thầm vào tai nàng. - Đến cả hoàng thượng ta còn dám hôn thì tắm hồ của Người có là gì. Hoạ Y tinh nghịch cắn vào lưỡi hắn không nhã, hắn nhìn nàng như van xin. Cho chừa cái tội dám khi quân. Cả hai vờn nhau dưới nước, đến khi nhớ lại vết thương thì miếng băng gạc đã tuột ra từ lúc nào không hay. Hắn mặc kệ, cứ tham lam hôn lên cổ và vai nàng, ôm bù những hôm bị phế. Vùng da trắng nõn đầy những vết hôn đỏ, áo khoác bên ngoài của nàng cũng đã tuột ra từ lúc nào, trên thân chỉ còn một cái yếm nhỏ. Lữ Vỹ Kỳ dính sát vào nàng không buông, Hoạ Y cũng bị say theo từng động tác vuốt ve của hắn. Dẫu chưa làm việc gì xa hơn nhưng chỉ vậy thôi cũng làm hai kẻ mộng mơ phiêu du đến miền thiên thai đầy ảo ảnh. Hoạ Y leo lên bờ trước, còn Lữ Vỹ Kỳ khó nhọc ở dưới nước. Nàng đứng ở trên nhìn hắn chật vật mà cười không ngớt. Lữ Vỹ Kỳ khổ sở nhìn nàng nhưng Hoạ Y lại vô tình bỏ lại một câu rồi đi về trước. - Đây là hình phạt cho tội dám mạo phạm trẫm. Lữ Vỹ Kỳ cười như chưa từng được cười, có lẽ trên đời này, cho đến lúc này chỉ có hắn mới nhìn thấy được nét tinh nghịch của một thiếu nữ tuổi đôi mươi từ nàng..