Từ Tiểu Tam Biến Tiểu Thụ

Chương 25 : Nụ hôn đầu tiên

Mộ Hàn nấu cháo gà nấm hương, lúc đem vào đã thấy hương vị nồng đậm, lúc này cậu cảm thấy thực sự đói bụng. Ăn hai chén cháo, cảm thấy thân thể tốt hơn nhiều, đầu cũng không còn đau nữa, cậu thành khẩn nói với Mộ Hàn: “Mộ Hàn, thực sự là phiền anh quá, khiến anh hôm nay không thể đi làm, cảm ơn anh!” Mộ Hàn ngẩn ra, nở nụ cười: “Em không có việc gì là tốt rồi.” Nói xong, Mộ Hàn liền thu dọn bát đĩa ra ngoài. Diệp Vĩ Gia ngơ ngác nghĩ, Mộ Hàn thực sự là một nam nhân tốt, khó trách Lâm Phỉ Phỉ thích y, nếu cậu là nữ nhân, cũng sẽ thích y. Nhưng mà Mộ Hàn đối với cậu cũng rất tốt, mỗi ngày đều làm bữa sáng cho cậu, hai người cùng nhau ngồi xe đi làm, buổi tối còn chờ cậu tan tầm, sau đó cùng nhau ăn cơm chiều, nếu ngày nào cậu về muộn, Mộ Hàn còn để phần cơm cho cậu. Diệp Vĩ Gia không hiểu vì sao Mộ Hàn lại đối xử tốt với cậu như thế, có lẽ là vì y đoạt bạn gái cậu, cảm thấy áy náy nên muốn xin lỗi. Nhưng mà Mộ Hàn không biết là kì thật cậu cũng không trách y. Ban đầu quả thật là có chút tức giân, còn đánh y, nhưng sau đó, cậu thấy rằng Mộ Hàn đích thị là một nam nhân tốt, cậu còn gì để trách y đây, có muốn trách thì chỉ trách chính bản thân cậu mà thôi. Nghĩ nghĩ, trong lòng loạn cả lên, cậu nằm trên giường, mở to hai mắt nhìn trần nhà, cảm giác mắt có chút dại ra. Lúc Mộ Hàn bước vào, thấy cậu mở to mắt không chớp, bộ dáng ngơ ngơ ngác ngác, nhịn không được quan tâm hỏi: “Làm sao thế? Không thoái mái ở đâu?” Diệp Vĩ Gia xoay qua nhìn y: “Mộ Hàn, vì sao anh lại tốt với tôi vậy?” Mộ Hàn sửng sốt, chớp mắt liền cười lên, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, liền thấy Diệp Vĩ Gia tiếp tục nói: “Là vì anh đoạt Lâm Phỉ Phỉ, nên muốn xin lỗi tôi sao? Kỳ thật anh không cần làm nhiều chuyện như vậy, tôi không trách anh, anh nói đúng, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng.” Mộ Hàn ngạc nhiên nhìn cậu: “Em nói là muốn buông tay sao?” Diệp Vĩ Gia cười cười: “Đúng vậy, không ngờ tôi có thể nhanh chóng từ bỏ như vậy, chính là không nên mãi cố chấp quá.” Mộ Hàn cười, hai mắt sáng ngời: “Buông tay cũng tốt.” Diệp Vĩ Gia nghiêng đầu, thấy y cười ôn nhu, trong lòng bỗng thấy có một tia khổ sở, cậu có thể từ bỏ Lâm Phỉ Phỉ, nhưng lại không thể từ bỏ y được. Khoảng thời gian trước, cậu cảm thấy mình như bị ảo giác, là mình có tình cảm với Mộ Hàn, cậu liền cố ý tránh mặt y, không cùng y tan tầm, không cùng y ăn cơm. Nhưng mà, một đoạn thời gian sau, cậu phát hiện mình không tự giác lại nhớ đến y, trước mắt luôn xuất hiện hình bóng y, muốn ăn đồ ăn y làm, thời điểm đó, cậu hiểu, mình không thể từ bỏ được. Bất tri bất giác, Mộ Hàn đã dung nhập vào cuộc sống của cậu mất rồi. Buổi chiều, Diệp Vĩ Gia đang ngủ, lại bị âm thanh của điện thoại đánh thức, cậu mơ màng mở to mắt, liền thấy Mộ Hàn ra ngoài nghe điện thoại, chắc vì thấy cậu đang mơ màng nên mới ra ngoài nghe. Cậu xoa xoa đầu, ngồi dậy, cảm giác tốt hơn nhiều lắm, tuy đầu vẫn đau nhưng cảm giác có khí lực hơn nhiều. Mộ Hàn bước vào, thấy Diệp Vĩ Gia ngồi dậy, cười khẽ nói: “Tỉnh rồi?” Diệp Vĩ Gia cười với y: “Đúng vậy, đã ngủ cả ngày hôm nay rồi, cảm giác tốt hơn nhiều lắm.” “Cao Nam vừa gọi điện, nói tan tầm sẽ đến thăm em.” “Chỉ là cảm mạo thôi mà, cũng không phải bệnh gì nghiêm trọng, hắn cũng không cần phải tới.” – Diệp Vĩ Gia than thở. “Anh trai anh chắc cũng đến, buổi chiều anh ấy gọi điện cho em, anh thấy em đang ngủ, nên nghe giúp, bảo anh ấy em bị cảm, anh ấy bảo tối sẽ tới thăm.” Diệp Vĩ Gia cười giòn giã: “Hai người này thật là, cứ làm như tôi bị bệnh nặng lắm không bằng.” Mộ Hàn cười hỏi cậu: “Tối nay em muốn ăn gì, anh nấu cho?” “Tùy tiện, món gì cũng được.” “Vẫn là ăn thanh đạm chút đi, dù sao em cũng vẫn đang bệnh, ăn thanh đạm một chút tốt cho cơ thể.” Diệp Vĩ Gia gật đầu. Cao Nam và Mộ Phi sau khi tan tầm đều tới, Mộ Phi đến trước, Cao Nam đến sau. Lúc Mộ Phi đến nhà Mộ Hàn, Diệp Vĩ Gia đang ngồi ở sô pha xem ti vi, Mộ Phi đến ngồi xuống bên cạnh cậu, cẩn thận đánh giá một chút, cười hì hì nói: “Nghe nói cậu bị bệnh, tôi còn tưởng là nghiêm trọng lắm cơ, hiện tại thấy sắc mặt cậu cũng không tệ lắm, cũng không phải bệnh nặng gì chứ?” Diệp Vĩ Gia mỉm cười: “Vốn không phải bệnh nặng, là do anh nghĩ nhiều thôi.” “Đấy là do tôi quan tâm cậu.” – Mộ Phi thành khẩn. Diệp Vĩ Gia liếc mắt nhìn gã, tiếp tục xem ti vi. Một mùi hương nồng đậm từ phòng bếp truyền đến, Mộ Phi cả ngày mệt nhọc, bụng thấy đói đi vài phần, ngắm Mộ Hàn bận rộn trong phòng bếp, quay đầu nhìn Diệp Vĩ Gia, hạ giọng nói: “Nếu ai lấy em trai tôi, khẳng định là rất hạnh phúc.” Thân thể Diệp Vĩ Gia thoáng chốc cứng đờ, chậm rãi bình tĩnh lại: “Đúng vậy.” “Quan hệ của cậu với em trai tôi tốt lên từ khi nào vậy? Trước kia không phải cậu hận nó lắm sao? Lần trước còn bảo nó đoạt bạn gái của cậu, sao bây giờ mỗi ngày đi làm cùng nhau, lại còn ăn cơm chung, cậu bị bệnh, nó còn xin phép nghỉ ở nhà để chăm cậu, nếu nó không có bạn gái, tôi thấy chắc chắn là nó đang theo đuổi cậu.” “Anh cho rằng ai cũng giống anh sao?” “Giống tôi làm sao?” “Anh ấy bình thường, tôi cũng bình thường.” “Vậy ý cậu là tôi không bình thường?” – Mộ Phi nghiêm mặt lạnh lùng nhìn cậu. Diệp Vĩ Gia cười cười: “Trước kia không phải tôi cũng chán ghét anh sao? Hiện tại quan hệ chúng ta cũng rất tốt. Muốn hiểu rõ một người, cần phải chậm rãi tiếp xúc, sau đó mới có thể đánh giá người đó được, không thể nhận xét một người chỉ với ấn tượng đầu tiên.” Mộ Phi cười, lúc đầu, quan hệ của hai người cũng không thể tính là tốt, đặc biệt là hai người lại nhận biết nhau trong hoàn cảnh như vậy, nhưng chậm rãi, hai người hiểu nhau hơn một chút, quan hệ dần dần tốt hơn, ai cũng không nhắc lại chuyện đó nữa. Mộ Phi nắm cổ cậu ấn xuống, cười rộ lên, Diệp Vĩ Gia cũng không vừa, đáp trả lại, hai người đang nháo, thì Cao Nam đến, thấy hai người như vậy con ngươi trở nên căng thẳng, sau đó lại khôi phục bộ dáng bình thường, cầm hoa quả trong tay đưa cho Mộ Hàn, Mộ Hàn cười tiếp nhận: “Còn tưởng hai người đến cùng nhau.” Cao Nam mỉm cười: “Không hẹn nhau được, sao có thể đến cùng nhau được. Thế nào cậu ấy sao rồi?” “Tốt hơn nhiều.” – Mộ Hàn đem hoa quả rửa sạch – “Ngươi ngồi xuống đi, còn một món nữa là có thể ăn cơm được rồi.” Diệp Vĩ Gia thấy Cao Nam đến gần, cười tủm tỉm nhìn hắn: “Các ngươi tâm linh tương thông nha, cũng không phải bệnh nặng gì, cư nhiên rủ nhau chạy tới thăm.” “Thăm người là giả, ăn cơm mới là thật, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi, không biết Mộ Hàn nấu món gì ngon cho ngươi, hâm mộ quá đi.” – Cao Nam cười ngồi xuống, còn liếc mắt nhìn Mộ Phi một cái, Mộ Phi nhìn chằm chằm ti vi, tuyệt đối không mở miệng. Diệp Vĩ Gia bị mấy lời này làm cho ngượng ngùng: “Là ta làm phiền y.” Cao Nam khẽ mỉm cười, ngươi làm phiền y, y lại chả mừng đến phát điên ấy chứ, chẳng qua do ngươi quá ngốc, không phát hiện ra mà thôi. Chỉ là mấy món ăn thanh đạm, nhưng có thể do Diệp Vĩ Gia vừa mới khỏi bệnh khẩu vị tốt hơn rất nhiều, món nào cũng ăn nhiều, Mộ Hàn còn dặn dò cậu ăn nhiều cái này cái kia, làm cho Mộ Phi thổn thức không thôi. Thật vất vả mới xong bữa cơm, Mộ Phi ngồi nói với Diệp Vĩ Gia được mấy câu, nhận được điện thoại, liền về trước, Cao Nam hàn huyên với Mộ Hàn một chút, cũng cáo lui. Diệp Vĩ Gia cảm thấy mình như một đứa bé được người khác quan tâm chiếu cố, loại cảm giác này thực hạnh phúc, hạnh phúc đến mức trong lòng như nở hoa, cậu ngồi trên sô pha, nhìn bóng dáng bận rộn của Mộ Hàn, có loại cảm động không nói nên lời. Mộ Hàn dọn dẹp xong xuôi, rót nước, lấy thuốc đưa cho Diệp Vĩ Gia, cậu cười nhận lấy: “Cảm ơn!” “Hôm nay em cảm ơn anh nhiều thế? Từ khi nào em lại lễ phép khách khí thế này?” – Mộ Hàn cười ngồi xuống. Diệp Vĩ Gia uống thuốc xong, nói: “Chẳng lẽ trước kia tôi không lễ phép?” “Cũng không phải, em chỉ đánh anh chảy máu mũi mà thôi, cũng không tính là lễ phép.” – Mộ Hàn chậm rãi nói. Diệp Vĩ Gia nghĩ tới chuyện trước kia, có chút ngượng ngùng đỏ mặt, không nhìn y nữa, thong thả nói: “Không ngờ chuyện như vậy mà anh còn nhớ rõ.” Mộ Hàn mỉm cười, cùng cậu ngồi xem ti vi, trong phòng im lặng, chỉ còn thanh âm từ ti vi truyền đến, y liếc mắt thấy thần sắc Diệp Vĩ Gia có chút không ổn, không biết đang suy nghĩ cái gì, nhịn không được hỏi: “Đang nghĩ gì thế?” “Nghĩ đến tình cảnh chúng ta lần đầu gặp mặt.” – Diệp Vĩ Gia an tĩnh lại, gương mặt thanh tú mềm mại như nước, con ngươi đen láy, trong suốt. Mộ Hàn trong lòng chấn động, nhanh chóng cười lên: “Em còn nhớ rõ?” Diệp Vĩ Gia quay đầu nhìn y: “Đương nhiên nhớ rõ, cuộc đời tôi lần đầu tiên bị một nam nhân hôn, có thể không nhớ sao, khuôn mặt người kia có nhắm mắt lại cũng thấy, lúc ấy tôi thực sự rất tức giận, hận không thể đi qua bóp chết anh.” “Biết vì sao lúc đó anh lại hôn em không?” – Mộ Hàn ôn nhu. Diệp Vĩ Gia đương nhiên lắc đầu, cậu làm sao biết được tự nhiên ở đâu nhảy ra một người, lại đột nhiên có hành động như vậy chứ. “Ngày đó mẹ anh ép anh đi xem mặt, loại chuyện thế này, anh làm sao chịu được, mẹ anh lại rất lợi hai, liên hoàn oanh tạc, lải nhải không ngừng, anh bị bà làm phiền quá, chịu không được, liền đáp ứng với bà đi gặp một người, anh nghĩ trước tiên nên tìm cách làm cho đối phương ghét mình, cuối cùng khiến buổi xem mắt thất bại. Anh lấy xe riêng của anh trai, học phong cách ăn mặc bình thường, cách nói chuyện của anh ấy, ai ngờ đối phương lại nói lần đầu tiên gặp mặt đã thích anh, anh không ngờ kết quả hoàn toàn ngược lại liền nói với cô ấy anh không thích cô ấy, cô ấy còn bảo sẽ tin tưởng làm cho anh yêu cô ấy, anh không thể không trốn.” “Kết quả là đụng vào tôi?” – Diệp Vĩ Gia tiếp lời, không nghĩ tới Mộ Hàn cũng bị bắt đi xem mặt, có thể tưởng tượng bộ dáng lúc đó của y như thế nào. Mộ Hàn gật đầu: “Ngày đó không phải anh cố ý đâm vào em, lúc ấy anh thấy cô ta đứng cách đó không xa nhìn anh cười, anh chợt nhớ tới câu nói của anh trai, một nữ nhân ghét nhất là bị lừa dối tình cảm và yêu phải một nam nhân đồng tính.” “Cho nên anh lợi dụng tôi để đuổi cô ấy?” – Diệp Vĩ Gia nhíu mày, mà cậu cũng nhớ ra quả thực hôm đó Mộ Hàn có nói là có người nhìn bọn họ, không nghĩ tới là có người thật. “Cứ cho là thế đi.” – Mộ Hàn cười cười. Quả thực lúc ấy y muốn lợi dụng cậu để cắt đuôi nữ nhân kia, nhưng sau khi phát hiện ra Diệp Vĩ Gia, quả thật là có chút xúc động hôn cậu. Y còn nhớ rõ đôi môi mềm mại của cậu khi đó, nhịn không được tự giễu mình. Nếu như là nam nhân khác, hẳn là y chỉ tiến lên ôm một cái thôi, lợi dụng để nữ nhân kia tin y là nam nhân không bình thường là được, nhưng là, khi đối mặt với Diệp Vĩ Gia, y không thể khống chế được, y thừa nhận là mình có tư tâm với cậu. Diệp Vĩ Gia cười có điểm chua xót, nếu lúc ấy không phải là cậu mà là một nam nhân khác, hẳn là y cũng sẽ có hành động tương tự. Nghĩ đến hình ảnh y cùng nam nhân khác hôn môi, trong lòng cậu như là bị dao đâm, đau đớn vô cùng. “Thời gian không còn sớm, tôi về nhà ngủ, anh cũng đi ngủ sớm đi.” – Diệp Vĩ Gia đứng dậy, bình tĩnh nói. “Hảo, nhớ buổi tối phải đắp chăn cẩn thận.” – Mộ Hàn dặn dò. Diệp Vĩ Gia bị bộ dáng cùng giọng điệu quan tâm của Mộ Hàn đâm vào, cảm giác giống như muốn chạy trốn khỏi nhà Mộ Hàn, cậu sợ nếu tiếp tục ở lại, cảm giác đau đớn này càng ngày càng lan rộng ra, khiến cậu đau đớn hơn.