Nhìn hình ảnh âm khí như lũ lớn càn quét, ai ai cũng kinh hãi, nghĩ đến những người trong trận, chỉ sợ cũng lành ít dữ nhiều. Mọi người còn chưa kịp điều chỉnh tâm lý, biến cố bỗng phát sinh. Âm khí màu đen ngưng đọng thành nước, bốn phía góc đại điện đột ngột xuất hiện vài con Rồng nước, phóng thẳng tới không trung, rất hiển nhiên, mục tiêu là đám người Quân Trì. Quân Trì vội vàng bay đi, Chu Tước màu tro đen, dưới bầu trời âm trầm không ngừng bay lượn né tránh con Rồng nước đầy âm khí. Mà con Rồng đó vô cùng linh hoạt, khiến hắn thật sự vất vả, nói: “Nếu âm khí có thể hóa thành rồng nước tập kích chúng ta, thiết nghĩ bên dưới sớm có người thiết kế trận địa, bằng không lấy gì quấn chúng ta không buông.” Giọng Quân Trì rất lớn, cả sáu người đều nghe rõ mồn một. Nhìn biến cố phát sinh, dù là Kim Đan chân nhân hiểu biết và trải đời không ít, cũng cảm thấy khẩn trương. Thế nhưng họ đã trưởng thành rất nhiều, tâm tính kiên định, cho nên vẫn còn bảo trì trấn định được, đều vắt óc suy nghĩ cách ứng phó trận pháp. Người hiểu biết trận này nhất chính là Quân Yến, Liễu Huy Hải quay sang hỏi y: “Quân Yến, giờ trận đã bị kích hoạt, ngươi có biết cách đối phó nó không?” Quân Yến nói: “Ta chỉ thấy ngọc giản nói sơ lược, chứ không biết cách phá thế nào. Bất quá theo ta đoán, mười hai cây trụ vây quanh băng trụ trung tâm, cây băng trụ đó, có lẽ là trung tâm trận, nếu chúng ta phá hủy nó, sẽ có thể phá trận.” Hàn Mị nói: “Nhưng bây giờ, chúng ta muốn tiếp cận nó cũng không được, sao thể phá trận được, chẳng hay Liễu đạo hữu còn biện pháp nào khác hay không?” Giang Lưu nói: “Hiện tại âm khí muốn công kích chúng ta, chính dựa vào Tụ Âm Trận, nhưng thật ra Tụ Âm Trận rất phổ biến, muốn phá trận này, chỉ cần phá hủy bên trong trận là được. Nhưng dưới tình huống này, trong trận chính là một kiện Tiên Khí tự chủ vận chuyển chống đỡ, đâu dễ phá hủy Tiên Khí được chứ? Cho dù tu sĩ Đại Thừa kỳ có ở đây, chỉ sợ cũng vô lực, phải là tu sĩ Độ Kiếp kỳ xuất toàn lực mới được. Mà lực lượng chúng ta lại quá yếu.” Mặc Phỉ nói: “Bây giờ không còn đầu mối phá trận, vậy chỉ còn cách né tránh Thập Nhị Tượng Trận thôi.” Quân Yến bỗng nói: “Bây giờ chúng ta chỉ còn bảy người, ban đầu khi tiến vào có tổng cộng mười tám người, hiện tại, không biết sinh tử, có tổng cộng mười một người bên dưới, cộng thêm vị Ẩu Minh chân quân bị phong ấn trên cây trụ là mười hai người, ứng với mười hai cây trụ, không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nữa.” Quân Yến nói chưa dứt lời, tâm trạng mọi người càng thêm trầm trọng. Lo lắng này không phải không có lý, bất quá tạm thời chưa xuất hiện chuyện gì tệ hơn nữa, cho nên mọi người vẫn chưa suy xét tới nó, tiếp tục thảo luận làm thế nào để công kích cây băng trụ. Bất quá, họ không còn thời gian thảo luận nữa. Vật trong trận, dường như biết tám con Rồng nước không làm gì được Quân Trì, từ bốn phía đại điện, gọi thêm tám con Rồng nước ra, Rồng nước lần này không chỉ to hơn, mà tốc độ cũng nhanh hơn, phóng tới chỗ Quân Trì theo bốn phương tám hướng. Quân Trì không cẩn thận, bị móng vuốt một con Rồng nước quẹt trúng, khiến Hàn Mị chật vật ngã xuống, Quân Trì bị đau đớn tập kích, khiến hắn nhức nhối đến mức bay cũng không xong, rơi xuống vài chục trượng, ngay sau đó, hắn cố gắng ổn định thân hình, lại né tránh Rồng nước, muốn sà xuống cứu Hàn Mị, nhưng đã không kịp rồi. Giang Lưu và Hàn Mị là tỷ đệ đồng môn, không thể trơ mắt nhìn nàng xảy ra chuyện, cho nên mặc pháp quang hộ thể, sau đó điều khiển Phi Kiếm, bay vọt khỏi chỗ Quân Trì. Mấy con Rồng nước chuyển hướng sang Hàn Mị, sau khi Hàn Mị ngã xuống một đoạn, đã vội điều khiển Phi Kiếm cố gắng giữ thăng bằng, thế nhưng con Rồng nước cực kỳ bá đạo, nhanh chóng cuốn lấy nàng, chỉ thấy nàng đánh một đạo kiếm ý qua, kiếm ý đánh trúng rồng nước, khiến nó lập tức rơi đầu, nhưng ngay sau đó lại hồi phục như cũ, há mồm muốn cắn Hàn Mị. Hàn Mị gặp nguy hiểm, nhưng đầu óc không loạn, nàng lại đánh vài đạo kiếm ý sang, gọi pháp bảo hộ thân, ngay cả pháp bảo công kích cũng sử dụng. Nhất thời, pháp bảo không ngừng lập lòe linh quang, nhưng vẫn không thể thắng nổi âm khí cuồn cuộn ăn mòn. Vì thế vẫn không thể khống chế Phi Kiếm quay trở lại chỗ Quân Trì, ngược lại ở thế hạ phong, càng ảm đạm, âm khí trên Rồng nước càng thêm mạnh mẽ linh hoạt, tạo thành uy hiếp cực lớn. Giang Lưu đến khiến áp lực phía Hàn Mị giảm bớt. Chém từng đạo kiếm ý sang, Rồng nước bị kiếm ý chém qua lập tức bay tán loạn, nhưng chỉ trong phạm vi nhỏ, chỉ vừa chớp mắt, chúng lập tức tập hợp lại lần nữa, tiếp tục triều đến chỗ họ. Mọi người đều đã bay vọt lên lưng Quân Trì. Liễu Huy Hải thấy trên lưng điểu cư nhiên không thấy Quân Trì, lập tức khiếp sợ, ông vội vàng nhìn sang Quân Yến, Quân Yến lại chẳng giải thích. Quân Trì nói: “Bá bá, ta ở đây.” Bất quá không còn thời gian giải thích, Quân Trì nói, “Chúng ta phải nhanh chóng xuống đó tiếp ứng cho Hàn cô nương.” Mặc Phỉ trên lưng Quân Trì, gọi pháp bảo trường tiêu ra, âm thanh réo rắt xuất hiện, sóng triều đánh về phía Rồng nước đang vây công Hàn Mị và Giang Lưu, tuy chỉ có thể tạo thành tầng cản trở mỏng manh, nhưng không phải hoàn toàn vô dụng. Mà Quân Yến cũng gọi linh kiếm ra, kiếm ý sắc bén, mang theo hơi thở Chu Tước chi hỏa thuần dương, sau khi trảm tới chỗ Rồng nước, nó không chỉ bay tán loạn, mà còn phát ra tiếng kêu thê lương, sau đó giống như bị ăn mòn, biến mất không tung tích. Dùng Chu Tước chân hỏa đối phó với âm khí thập phần hữu dụng, Quân Trì không tiếp tục né tránh con Rồng nước nữa, há to miệng, một quả cầu Chu Tước chi hỏa nhanh chóng bắn tới chỗ tụi nó, âm khí bị hỏa cầu đánh trúng, lập tức bay tán loạn, nhưng không giống như lúc Hàn Mị và Giang Lưu đánh, nhanh chóng hợp thành một, mà tất cả đều tiêu tán mất không thể ngưng tụ thành hình nữa. Cứ thế, âm khí chung quanh nhất thời bị áp xuống. Chỉ còn vài con Rồng nước nhỏ bay tới, nhưng cũng nhanh chóng bị giải quyết. Hàn Mị và Giang Lưu được cứu mạng, nhanh chóng trèo lên lưng Quân Trì. Tuy Quân Trì không chính thức thừa nhận, nhưng trừ bỏ Tư Mã Y Y không có kinh nghiệm, hầu như ai cũng biết loài điểu cực lớn này chính là Quân Trì lão tổ. Thế nhưng tình huống quá khẩn cấp, mọi người không thể tự hỏi nhiều. Quân Trì nói: “So với phòng thủ, không bằng cứ tiến thẳng vào trung tâm trận.” Hắn nói xong, đã cùng Quân Yến tâm linh tương thông, nhanh chóng sà xuống, Quân Yến đứng trên đầu hắn, Xích Viêm kiếm trong tay tụ tập Chu Tước chân hỏa hừng hực, cho dù Xích Viêm kiếm có là linh khí thượng phẩm, bây giờ thừa nhận một lúc nhiều Chu Tước chân hỏa như vậy, dường như có thể nghe thấy tiếng nó rên rỉ, có thể thấy Chu Tước chân hỏa lợi hại cỡ nào, thật sự không phải pháp bảo nào cũng thừa nhận nổi. Theo hướng Quân Yến bay vọt tới, một đạo kiếm ý mang theo Chu Tước chân hỏa nồng đậm chém ra, phá vỡ âm linh giữa không trung, mang theo khí thế phá tan vạn quân, trảm lên đỉnh đại điện. Quân Trì không hề do dự, phun chân hỏa bị ép thành dạng hình cầu ra khỏi miệng, cơ hồ hợp nhất với kiếm ý Quân Yến, Chu Tước chân hỏa như cổ vũ lực lượng kiếm ý, còn kiếm ý thì gia tăng thêm khí thế sắc bén của chân hỏa. Không biết đại điện có phải một phần của Tiên Khí hay không, nhưng sau một tiếng nổ vang, bị kiếm ý và Chu Tước chân hỏa cùng lúc đánh tới, đỉnh chóp lập tức bị phá thành một cái lỗ lớn. Sau khi bị thủng lỗ, âm khí hình thành Rồng nước dường như bị trì trệ một tí, Quân Trì và những người trên lưng hắn đều vui vẻ. Bởi vì tu vi Tư Mã Y Y quá thấp, thật sự không thể giúp gì, nhìn tình huống diễn ra, vui sướng hô: “Đỉnh điện bị phá, đồng nghĩa với có thể phá trụ sao!” Các tu sĩ khác đều trông ổn trọng hơn, không vui mừng như điên giống Tư Mã Y Y, nhưng cũng thở phào. Thế nhưng niềm vui chưa kịp tiêu tan thì biến cố lại xảy ra. Quân Trì đang bay tới đại điện, bỗng mảnh vỡ chuyển hướng bay vèo tới chỗ hắn. Đại điện rất lớn, đương nhiên mấy mảnh vỡ cũng chẳng nhỏ tí nào, như một cơn lốc tập kích tới Quân Trì, Quân Trì phản ứng mau lẹ, vỗ cánh bay lên, nếu không phải hắn là thần điểu Chu Tước, mà chỉ là loài điểu bình thường, chỉ sợ đã bị đánh trúng. Từng mảnh đại điện sau khi bắn trượt, theo đà bay về phía sau, tiếp đó biến mất giữa luồng âm khí dày đặc. Sau khi nó biến mất, Quân Trì và mọi người mới xuống phía dưới xem xét, mới thấy toàn cảnh bên trong đại điện. Đài cao này là một kiện Tiên Khí, lúc Quân Trì bước lên đây, cũng không thấy nó quá rộng lớn, nhưng lúc này, Quân Trì đang ở điểu hình, bay giữa không trung, lại không thể nhìn đến ven bìa, chỉ cảm thấy nó như một thế giới rộng lớn, dấu vết lưu động âm khí như những con sông, không ngừng chảy về phía trung ương. Mà càng về gần, dấu vết càng thêm dày đặc, chỗ giao nhau hình thành phù văn cổ xưa huyền ảo, mà trung ương phù văn chính là mười hai cây trụ lớn, Quân Yến đoán thật không sai, mỗi cây cột đều phong ấn một tu sĩ. Mười hai cây trụ cũng không hoàn toàn giống nhau, không có đỉnh điện che đậy, bọn họ có thể nhìn rõ ràng tình huống bên trong, phù văn huyền ảo hình thành một điểm chung, mà điểm chung đó lại chĩa thẳng về phía Ẩu Minh chân quân. Không cần nhiều lời, ngay cả Tư Mã Y Y còn nhìn ra được, cây cột của Ẩu Minh chân quân chính là đầu mối cho tất cả. Lúc này Ẩu Minh chân quân không hề bị phong trên cột nữa, mà đứng trên đỉnh cột, một thân huyền y theo gió bay phần phật, hai mắt đỏ như máu, nhìn về phía Quân Trì. Các tu sĩ ở mười mộ cây trụ còn lại chẳng biết sống chết ra sao, chỉ thấy như đang ngủ say, không hề có động tĩnh. Mà cây băng trụ ở phía trung ương, tình huống bên trong đã rõ ràng hơn không ít, bên trong quả thật phong ấn một người, bởi vì khoảng cách quá xa, nhìn không rõ ràng mấy, người này một thân băng lam tiên y, ở băng trụ trung ương, nhắm mắt khoanh chân ngồi đó. Hoàn chương 83.