Khi Liễu Huy Hải và Hàn Mị bị âm phong cuốn vào Tụ Âm Trận, ước chừng đi ở phía sau Quân Trì Quân Yến, bởi vì cơn lốc bọn họ gặp yếu hơn hai người, cho nên đội ngũ không bị thổi tán loạn, sau khi cuốn vào Tụ Âm Trận, chỗ hai người không quá xa nhau, cho nên rất nhanh chóng tụ lại. Suy nghĩ ban đầu của họ hoàn toàn khác xa Quân Trì Quân Yến, bọn họ chỉ muốn tìm đường ra ngoài, sau đó phát hiện không còn biện pháp rời khỏi đây, mới không thể không quyết định đến phá trận, bởi vì rất hiển nhiên, phải phá trận, mới rời khỏi nơi này được. Cho nên họ quyết định tiến vào trung tâm trận, cứ một đoạn lại gặp vài vị tu sĩ, vậy nên hợp thành đội ngũ mười mấy người, dọc đường gặp phải âm linh, cứ thế lại chết vài tu sĩ Hóa Nguyên kỳ, sau khi đến Lễ Hiền Trang, âm linh cấp cao cho Quân Trì Quân Yến tiến qua, cũng tốt bụng tha cho bọn họ. Âm linh cấp cao dựng dục từ Long Cốt Bài, cho nên có thần trí nhân loại, hơn nữa còn khá thông minh, đương nhiên biết phán đoán, nếu không phá Tụ Âm Trận, nó sẽ bị lực lượng hút vào trong trận rồi tiêu hóa mất, cho nên nó dễ dàng buông tha cho đội ngũ Liễu Huy Hải và Hàn Mị, còn dẫn bọn họ tới Lễ Hiền Trang, nói với họ phương hướng huynh đệ Quân Trì đi. Cho nên Liễu Huy Hải và Hàn Mị cũng đến bên ngoài trung tâm trận, sau đó nhìn thấy Mặc Phỉ, Giang Lưu và các tu sĩ khác ở chỗ này. Nói chuyện một hồi, Liễu Huy Hải biết tin Quân Trì Quân Yến tiến vào dò đường, cứ lo cho hai người, nhưng phải lấy đại cục làm trọng, thật sự không thể vào đó tiếp ứng cho cả hai, đành ngồi tại chỗ chờ đợi, ngay lúc này, Quân Trì Quân Yến cũng trở về. Đội ngũ hiện tại, tổng cộng có hai mươi người. Trừ bỏ biết chính xác tử vong tám người, mười người còn lại không rõ tung tích, những người này, có lẽ đã tử vong, cũng có thể vẫn còn sống, hoặc đã thoát ra ngoài. Tu sĩ Kim Đan kỳ trở lên chỉ có chín người, còn lại đều là Hóa Nguyên kỳ. Đặc điểm Tụ Âm Trận, khiến âm linh cường đại không thể hình thành, cho nên tu sĩ Kim Đan kỳ ở đây xem như mạnh mẽ, có thể đối kháng với âm linh cấp năm, còn đủ thủ đoạn tự bảo vệ mình, trừ bỏ mất tích, còn lại vẫn ở đây. Tu sĩ Hóa Nguyên kỳ thì năng lực hữu hạn hơn nhiều, chỉ đối kháng âm khí ăn mòn, đã hao tổn không ít chân nguyên, muốn đối phó âm linh, quả thật lực bất tòng tâm, dưới tình huống như thế, tỉ lệ tử vong cao hơn rất nhiều. Quân Trì nói, “Bây giờ chúng ta cứ tiến vào trung tâm trận thôi. Tới đó rồi tìm cách phá trận.” Bởi vì không còn biện pháp tốt hơn, tất cả mọi người đều đồng ý quyết định này. Tấn Tế chân nhân dẫn đầu Cửu Huyền Tông và Trâu Mộ Uyển dẫn đầu Tương Thủy Tông đều không có mặt ở đây, cho nên Cửu Huyền Tông được một Kim Đan chân nhân tên Hồ Huyền dẫn dắt, còn Tương Thủy Tông do Mặc Phỉ phụ trách. Các tu sĩ được tuyển đến tra xét Thiên Hoàn Di Phủ, hầu hết Kim Đan chân nhân là lớp tu sĩ cường hãn được tông môn coi trọng, mà tu sĩ Hóa Nguyên kỳ thì ngược lại. Tông môn tính, Kim Đan chân nhân đến Thiên Hoàn Di Phủ, có năng lực tự bảo vệ mình, hơn nữa có thể đạt được kỳ ngộ, mà tu sĩ Hóa Nguyên kỳ, bởi vì năng lực kém hơn một đoạn lớn, không biết sẽ gặp phải tình huống bất ngờ nào, khả năng tu sĩ Hóa Nguyên kỳ gặp phải nguy hiểm là rất cao, nếu phái mầm tốt trong tông môn tới, chính là tự hủy diệt tiềm năng của tông môn, đương nhiên họ sẽ không để chuyện đó diễn ra. Vì vậy, các tu sĩ Hóa Nguyên kỳ ở đây chỉ thuộc lớp bình thường mà thôi. Lần này vẫn do Quân Trì dẫn đội, Quân Yến đi sau cùng, đoàn người tiến vào phạm vi Thiết Tinh Trì. Tình huống ở Thiết Tinh Trì khiến tu sĩ kinh ngạc cảm thán, một nơi chuyển hóa âm dương như thế, các tu sĩ là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến. Mấy cái ao bên ngoài, đã không còn Thiết Tinh thú nữa, cho nên Quân Trì nói nếu ai muốn lấy Thiết Tinh, lại có vật chứa, thì cứ thu đi. Thiết Tinh chính là thiên tài địa bảo, người bình thường nhìn mà thèm nhỏ dãi, mọi người đều không khách khí, tự thi triển thần thông, thu hết Thiết Tinh mấy cái ao bên ngoài vào trong vật chứa. Lần sau lại gặp ao Thiết Tinh, Quân Trì không mọi người thu nữa, nói: “Những cái ao sau có thể dựng dục Thiết Tinh thú, muốn đánh chết nó không phải chuyện dễ, nếu không cần trêu chọc, thì tận lực đừng trêu chọc.” Tuy nói như thế, nhưng lý do chân chính, bởi vì Thiết Tinh là thứ dựng dục Thiết Tinh thú, giờ họ đã xâm phạm lãnh địa của tụi nó, hà tất muốn đoạt cả không gian sinh tồn của nó làm gì? Quân Trì là Nguyên Anh lão tổ, tuy tính cách ôn hòa, nhưng vẫn có uy áp, đủ khiến mọi người kinh sợ, hắn đã nói thế thì họ đương nhiên nghe theo. Tuy mọi người không thu Tiết Tinh trong ao nữa, nhưng nhiều người xâm nhập lãnh địa Thiết Tinh thú như thế, vẫn khiến chúng nó xao động một trận, cho dù trên người Quân Trì có khí tức Chu Tước khiến Thiết Tinh thú e sợ, nhưng vẫn có một con đột nhiên tập kích lại đây. Mục tiêu nó là một vị kiếm tu bên Hoa Dương kiếm phái, ước chừng bởi vì linh kiếm của người này khiến nó chú ý. Tốc độ của nó cực nhanh, cơ hồ như một cơn hắc phong, ngay lập tức đánh về phía vị kiếm tu, khi mọi người kịp phản ứng, vị kiếm tu đã bị đánh chết, mà Thiết Tinh thú vẫn chưa hiện ra bóng dáng, vẫn là trận hắc phong khi nãy, phóng tới chỗ vị kiếm tu khác. Thực lực Hoa Dương kiếm phái so với ba tông môn khác cường đại hơn, bọn họ lập tức hợp lại với Quân Yến, trước tình huống đó, Quân Trì đứng dẫn đầu căn bản không kịp cứu viện, nhưng may mà Quân Yến phản ứng nhanh nhẹn, gọi linh kiếm ra tay, kiếm ý ngăn cản Thiết Tinh thú tốc độ nhanh kinh người, Thiết Tinh thú bị kiếm ý mang theo chân hỏa phá phòng ngự, không thể không rơi xuống, ngã lên bề mặt Thiết Tinh Sa cứng rắn, lộ ra hình thái thật. Các tu sĩ đều được huấn luyện, tuy rằng Thiết Tinh thú đột ngột xuất hiện kết liễu một vị kiếm tu trong nháy mắt, nhưng sau khi kiếm ý đánh Thiết Tinh thú lộ nguyên hình, mọi người đã tổ hợp trận hình, chuẩn bị đối phó Thiết Tinh thú kia. Quân Yến không chần chờ nữa, Thiết Tinh thú vừa rơi xuống đấy, y đã bay vọt lên, lại đánh ra vài đạo kiếm ý, tốc đột Thiết Tinh thú cực nhanh, dễ dàng tránh đi hai đạo kiếm, nhưng lại bị đạo kiếm thứ ba đánh trúng lên cánh, cánh vốn là nhược điểm của nó, bị đánh trúng, tru lên một tiếng thật lớn, một luồng nhiệt mãnh mẽ úp tới, các tu sĩ đều tự thi triển thần thông, người bay người né tránh, hoặc gọi ra pháp bảo chống cự luồng nhiệt. Nhưng nhiệt lưu không yếu, rất nhiều pháp bảo chống đỡ bị đánh rớt, Quân Trì bay vọt lên, cây trâm hóa thành tế kiếm mà Quân Trì sử dụng lúc trước vì không thể chịu đựng nổi Chu Tước chân hỏa nên đã hóa thành tro bụi. Giờ trong tay Quân Trì vẫn còn lại một thanh linh kiếm khác, hắn và Quân Yến phối hợp với nhau, chỉ tốn vài chiêu đã đánh chết Thiết Tinh thú. Quân Trì nhặt xác Thiết Tinh thú, sau đó nhanh chóng dẫn mọi người rời khỏi đây. Có tu sĩ thấy một con Thiết Tinh thú hung mãnh xuất hiện trong ao, nhưng nó chỉ ló đầu nhìn nhìn ra bên ngoài, sau đó lại chìm vào ao, không leo lên đánh bọn họ. Từ bên ngoài tiến vào, họ chỉ đi thẳng một đường, khoảng cách không quá xa, tốc độ lại nhanh hơn ban đầu, chỉ tốn vài khắc đã ra khỏi phạm vi Thiết Tinh Trì, qua một hồi, đã thấy đài cao chót vót. Đằng trước, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra một tòa cung điện, nhưng tình huống cụ thể thế nào, lại không rõ ràng lắm. Âm khí bên ngoài Thiết Tinh Trì, khí tức phai nhạt hơn không ít, các tu sĩ dùng pháp bảo hộ thân cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều. Quân Trì nói: “Giờ chúng ta tiến lên đó xem đã.” Mọi người không ai dị nghị, vì thế đoàn người chia thành năm đội, Quân Trì Quân Yến đứng đằng trước, mặt khác bốn tông môn dựa theo lượng người chia ra, tạo thành đội hình mũi tên đi lên bậc thang. Vừa bước lên bậc thang, tất cả mọi người đều cả kinh. Bậc thang này, đúc bằng Thiết Tinh Sa, Tụ Âm Trận nhiều Thiết Tinh Sa như thế, đã khiến mọi người kinh ngạc cảm thán, giống như không ngờ tài liệu phi thường hiếm có như thể lại tùy ý xuất hiện khắp nơi. Mà bậc thang làm bằng Thiết Tinh Sa không phải nguyên nhân khiến mọi người cảm thán, điều khiến mọi người kinh ngạc chính là, một bước lên bậc thang, bề mặt nó bỗng hiện ra vô số phù văn, trải qua mấy vạn năm, chịu âm khí ăn mòn như thế, lại không trở nên chí âm, mà lộ ra một cổ khí công chính bình thản. Có lẽ liên quan đến phù văn trên bậc thang. Mọi người càng thêm tò mò không biết bên trong đại điện chứa thứ gì. Đài cao nhìn cao hơn trăm trượng, nhưng khi đi trên bậc thang, chân ai cũng mỏi muốn chết, vậy nên tốc độ phi thường chậm. Bất quá một đường không gặp phải nguy hiếm gì, chỉ đi cầu thang thôi mà, không đi thì bò. Đứng trên cầu thang nhìn xuống, chỉ thấy phía dưới bao phủ âm khí nồng đậm, không chỉ thần thức bị cản trở, mà tầm mắt cũng thế, cơ hồ chẳng nhìn thấy gì. Quân Trì Quân Yến leo lên đài cao, hai người tay cầm trường kiếm, đứng trên đó, nhìn về phía trước, chỉ thấy đài cao thập phần rộng lớn, có một quảng trường thật to. Trên quảng trường có rất nhiều dấu vết, dấu vết tạo thành một khối phù văn trọn vẹn, những âm khí bị dẫn lên, sau khi tiến vào nó, đều hình thành trạng thái dịch, hắc thủy theo dấu vết lưu động về phía trung ương. Mà ở trung ương, còn có một tòa đại điện cao lớn nguy nga, ngói lưu ly trên đỉnh đại điện dưới bầu trời âm u phiếm đen hiện ra lưu quang, thập phần quỷ dị. Quân Yến liếc nhìn Quân Trì, chỉ thấy thần sắc hắn nặng nề, y nói: “Ca ca, coi thế trận phù văn, có vẻ giống với kết giới của trụ trời ở Thần Long Chi Uyên.” Quân Trì gật đầu: “Quả thật rất giống, phù văn kết giới của trụ trời, có tác dụng ngăn cản âm khí thoát ra bên ngoài, phù văn trên bề mặt, dường như tác dụng phong bế âm khí. Trận này, ngươi biết nó là trận gì không?” Quân Yến nói: “Sư phó đã từng xem qua hai mảnh ngọc giản, thế nhưng ta không chuyên nghiên cứu trận thế, chỉ nhìn sơ sơ qua, trận thế này, dường như được hình thành từ rất nhiều trận. Dấu vết đó, chính là nơi tương hợp giữa dẫn trận và phong trận, phải xem thêm nữa, chúng ta cứ đi một vòng khắp đài cao, rồi hãy tiến vào đại điện sau.” Quân Trì thấy rất đúng. Mà lúc này, các tu sĩ đã lên đến nơi, nhìn thấy cảnh tượng chung quanh, đều kinh ngạc cảm thán. Hoàn chương 79.