Tu tiên chi tiên ma thể
Chương 27
Kim Đan chân nhân đấu với Nguyên Tiêu, phát hiện Linh Kiếm trong tay không có cách nào xuyên thủng lớp vảy cứng rắn trên người nó, nên đánh mấy kim châm nhỏ ra, kim châm nhỏ lóe lên ánh sáng u lam, mang theo kịch độc, châm nhỏ bay về hướng Nguyên Tiêu, Nguyên Tiêu đoán được kim châm nhỏ này khó đối phó, nên tốc độ biến thành rắn nhỏ nhanh hơn rất nhiều, nhanh chóng tránh được mấy kim châm nhỏ, chẳng qua không trốn được một kim châm cuối cùng, khi kim châm nhỏ sắp bắn vào lớp vảy, Quân Trì liền phun một ngụm Chu Tước chi hỏa về phía nó, nhưng Nguyên Tiêu chẳng tốt hơn bao nhiêu, bị lửa bắn trúng, nó ngao ngao kêu hai tiếng, nói với Quân Trì: “Sao ngươi lại đốt ta!”
Quân Trì vội vàng lên tiếng: “Xin lỗi, xin lỗi, ta không khống chế tốt độ chính xác.”
Nguyên Tiêu cố ý kêu thêm hai tiếng, thân hình lại lớn hơn không ít, há mồm cắn về phía Kim Đan chân nhân, Quân Trì chẳng khách khí, không ngừng dùng lửa cản trở Kim Đan chân nhân, mặc dù Kim Đan chân nhân có thần thông thế nào, thì cũng không phải đối thủ của hai yêu thú Kim Đan kỳ, gã rất nhanh bị trọng thương, lại nói, lúc nãy đánh nhau với Quân Trì, khiến gã hao phí không ít chân nguyên, lúc này đã thành nỏ mạnh hết đà.
Mắt thấy Kim Đan chân nhân sắp thân tử đạo tiêu, mấy người Trình gia vội vàng chạy trốn, Quân Yến không hề thương tiếc, trực tiếp bổ nhào qua, đánh một kiếm về phía Trình Tử Tương, vũ khí mảnh vải bảy màu của nàng đã bị phế, nên không còn vũ khí tiện tay nào để dùng, hơn nữa vì cuống quít bỏ chạy, pháp khí phòng hộ cũng chưa kịp lấy, Trình Mi vội vàng quơ kiếm đến cản trở Quân Yến.
Linh Kiếm trên tay Quân Yến vung lên, phát ra khí thế cường đại, kèm theo khí tức nóng đến mức tận cùng, hơn nữa còn mang theo một đạo kiếm khí tuyệt cường, chém tới Trình Tử Tương, Trình Mi ngăn cản không kịp, hơn nữa Linh Kiếm trong tay hắn gặp phải kiếm khí, phát ra âm thanh gào thét, kiếm khí tiếp tục đi về phía trước, trực tiếp xuyên xỏ qua Trình Tử Tương, Trình Tử Tương mở to đôi mắt, tràn ngập vẻ không thể tin, ngã xuống.
Trình Mi bị một kiếm này của y dọa sợ, Linh Kiếm trong tay hắn, khi Trình Tử Tương vừa ngã xuống xong, phát ra tiếng răng rắc, sau đó gãy thành hai đoạn.
Hắn sững sờ nhìn Quân Yến, cả người run rẩy, “Ngươi… ngươi luyện được kiếm khí rồi!”
Quân Yến căn bản không quan tâm hắn nói gì, đạo kiếm khí này, hoàn toàn là vì tên Kim Đan chân nhân xử dụng kiếm khí với y, trong thời khắc sinh tử đó, y nhìn đạo kiếm khí đang xỏ xuyên tới, bỗng lĩnh ngộ ra được chỗ tinh diệu của kiếm khí.
Khi Trình Mi bị một kiếm Quân Yến đâm chết, hắn không chết không nhắm mắt, mà chỉ bình tĩnh nhắm nghiền lại, — Thiên tài chính là thiên tài, nếu linh căn trời sinh bình thường, thì cần gì phải tranh chấp cùng y.
Kim Đan chân nhân dưới sự vây kín của Nguyên Tiêu và Quân Trì đã bị đánh chết, mà hai đệ tử của Trình gia, tu vi vốn không cao, đương nhiên không thoát khỏi bàn tay Quân Yến.
Chẳng qua tên chấp sự Hóa Nguyên kỳ đã trốn mất tăm.
Quân Trì chở theo Quân Yến, đuổi theo phương hướng tên chấp sự bỏ trốn, Nguyên Tiêu vội vàng biến thành con rắn nhỏ, cực kỳ nhanh nhẹn búng lên chân Chu Tước, quấn quanh cổ chân hắn.
Quân Trì bay một hồi, liền kinh ngạc, nói: “Liễu Kiêu Liễu Ấn rời khỏi mê trận, người Trình gia cố ý đi tới chỗ hai người, chỉ sợ muốn bắt hai người làm con tin.”
Quân Yến nói: “Chúng ta tới đó rồi tính.”
Quân Trì vội vàng dùng thần thức truyền lời với Liễu Kiêu Liễu Ấn, hai người đi ra khỏi mê trận, ở trong mê trận lâu như vậy, chỉ sợ tiêu hao không ít, cho nên hai người ngồi nghỉ trên đất, chỉ thiết lập cấm chế phòng hộ đơn giản.
Khi Quân Trì đi qua chỗ bọn họ, cho dù đã sớm nhắc nhở Liễu Kiêu Liễu Ấn, nhưng hai người vẫn bị chấp sự Trình gia bắt được.
Hai người chỉ mới Luyện Khí kỳ, đối đầu cao thủ Hóa Nguyên kỳ, đương nhiên không phải đối thủ.
Hóa nguyên tu sĩ giam cầm Liễu Ấn Liễu Kiêu, trong tay nắm chuôi vũ khí dạng roi màu đen, thân roi quấn quanh cổ hai người, tỏ thái độ uy hiếp.
Quân Trì vừa đáp xuống mặt đất, Quân Yến liền từ trên lưng hắn nhảy xuống.
Lúc nãy Quân Yến có thụ thương, nhờ vừa rồi ăn mấy viên đan dược, cho nên đã khá hơn nhiều, nhưng sau khi trải qua cuộc đại chiến, linh lực vẫn chưa kịp hồi phục.
Mặc dù cũng là nỏ mạnh hết đà, nhưng vẻ mặt y không chút biểu tình, khiến người khác nhìn không ra y đã vô lực tái chiến.
Thần sắc Hóa Nguyên tu sĩ rất không tốt, nói với Quân Yến: “Thả ta rời đi, nếu không ta kết liễu mạng bọn chúng.”
Liễu Kiêu và Liễu Ấn vừa thoát khỏi mê trận, ngồi xếp bằng chưa bao lâu, đã bị tu sĩ Hóa Nguyên kỳ bắt uy hiếp, thần sắc hai người đương nhiên chẳng vui vẻ gì.
Quân Yến nói với tu sĩ Hóa Nguyên kỳ: “Không phải chúng ta muốn giết ngươi, chỉ muốn biết tại sao Trình gia ruồng bỏ Liễu gia, chủ mẫu đương gia Liễu gia dù gì cũng là con gái Tông gia nhà các ngươi, đối với Liễu gia, vì sao phải làm đến bước đường cùng này. Lúc trước Trình Tử Tương từng nói lý do, nhưng nó căn bản không phải lý do thật sự. Nếu ngươi nói rõ ràng, chúng ta sẽ thả ngươi đi. Dù sao ta không cần thiết phải giết ngươi, lời này ngươi hiểu mà.”
Giọng nói Quân Yến lạnh lùng, mặc dù y mới mười tuổi, nhưng vì phát triển chiều cao, nên nhìn bộ dáng khoảng mười ba mười bốn tuổi, nhưng sự bình tĩnh, tỉnh táo và cái khí thế này, không phải là thứ mà đứa trẻ mười tuổi nên có.
Liễu Kiêu và Liễu Ấn đều bị giam cầm dưới thuật pháp Hóa Nguyên tu sĩ, căn bản không cách nào nhúc nhích được, nhưng nó lại không thể ngăn chặn đôi mắt và đôi tai hai người, nghe thấy những lời của Quân Yến, trong lòng rõ ràng một số chuyện.
Hóa Nguyên tu sĩ suy nghĩ một lúc, ước chừng biết Quân Yến nói thật, đây là thù riêng giữa Liễu gia và Trình gia, Liễu Quân Yến vốn không cần tánh mạng hắn.
Hóa Nguyên tu sĩ nói: “Ta không phải người thuộc Trình gia, chỉ là tán tu, tên gọi Khang Tể, về sau gia nhập Trình gia, chuyện lần này, ta không biết rõ ràng lắm. Trình gia xảy ra nội đấu, lúc này đã sắp đổi Tông chủ, vợ lẽ của Trình Nguyên Cư lên chiếm quyền. Ông ta phụ thuộc vào Hách Quang lão tổ nội môn, Hách Quang lão tổ có cừu với Huệ Uyên lão tổ, Liễu gia bởi vì có Liễu Huy Hải chiếu cố, nên rất thân cận với Huệ Uyên lão tổ. Vì vậy Hách Quang lão tổ muốn mượn tay Trình gia tiêu diệt Liễu gia. Đặc biệt còn biết Liễu gia bây giờ có không ít đệ tử linh căn nổi bật, không chỉ là vài Song linh căn, còn có thiên tài Đơn linh căn thuộc tính Hỏa, vì vậy Hách Quang lão tổ và Trình gia đạt thành nhận thức chung, đó là tiêu diệt hạt giống Liễu gia, muốn Liễu gia rơi vào thời kỳ giáp hạt, về sau không thể gượng dậy nổi. Đây là toàn bộ sự việc ta biết, còn về những chuyện khác, ta cũng không rõ lắm.”
Quân Yến lại hỏi: “Trình gia không sợ về sau kết thù với Liễu gia sao?”
Khang Tể trả lời: “Lần này đệ tử Trình gia chết ở đây không ít, đến lúc đó nói gặp chuyện ngoài ý muốn, Liễu gia không tin cũng phải tin. Hơn nữa nơi này đã bị Kim Đan chân nhân hạ cấm chế, không cách nào truyền tin tức ra ngoài, mê trận mà lúc trước các ngươi tiến vào, chính là phù lục mà Hách Quang lão tổ cho Kim Đan chân nhân mượn để tạo thành mê trận tuyệt cường, gặp người càng mạnh, mê trận sẽ càng mạnh, có thể đi ra cực ít, dù đi ra được cũng bị chúng ta đánh chết. Thế nên Trình gia không sợ người Liễu gia biết được chân tướng chuyện này.”
Quân Yến nhìn Quân Trì một cái, Quân Trì dùng thần thức nói với y: “Dù những lời này là sự thật, cũng là chuyện giữa hai gia tộc, chúng ta chỉ có thể mang chuyện này về nói cho Tông chủ nghe. Nếu đã như vậy, ngươi kêu hắn thả Liễu Kiêu Liễu Ấn ra, ngươi cũng thả hắn đi a. Nhiệm vụ hắn thất bại, không thể trở về Trình gia nữa, chỉ sợ về sau còn bị Liễu gia đuổi giết, tiếp tục làm tán tu, trốn tới nơi khác, đối với chúng ta không có tính uy hiếp gì.”
Nghe Quân Trì nói xong, Quân Yến nói với Khang Tể: “Ta tin lời ngươi, ngươi thả hai người này ra, rồi tự mình rời đi.”
Khang Tể liền đáp: “Đa tạ Liễu công tử.”
Nói xong, hắn buông roi ra, cả người liền bay lên đi mất.
Lúc này Quân Yến nhìn Nguyên Tiêu bò bò trên đùi Quân Trì một cái, ánh mắt mang theo hàm nghĩa, Nguyên Tiêu hiểu ý, bò xuống khỏi đùi Quân Trì rồi rời đi, chớp mắt không thấy bóng dáng đâu.
Quân Yến tới gần kiểm tra Liễu Kiêu và Liễu Ấn một phen, sau đó vỗ mỗi người một cái, hai người lập tức động đậy được, nhưng không cách nào đứng vững, mém ngã xuống đất.
Quân Yến vội vàng đỡ lấy, để hai người ngồi trên mặt đất.
Liễu Kiêu điều tức một hồi, nhìn về phía Quân Yến hỏi: “Các ngươi ra trước chúng ta sao? Ca ca ngươi đâu?”
Liễu Ấn lúc này cũng nhìn qua: “Quân Trì đâu rồi?”
Quân Yến trả lời: “Ta sợ ca ca gặp chuyện không may, nên trước tiên mang hắn ẩn nấp rồi.”
Nói xong, y nhìn Quân Trì trong hình thái Chu Tước, đi qua lấy túi trữ vật treo lên chân hắn, sau đó nói: “Ngươi mau đến bảo ca ca tới đây.”
Quân Trì liền bay đi, một lát sau đã không thấy tăm hơi.
Nghe tin Quân Trì không có việc gì, Liễu Ấn thở phào, Liễu Kiêu lại hỏi: “Những người khác đâu?”
Quân Yến lắc đầu, “Không gặp ai cả.”
Liễu Kiêu thoáng trầm mặc, nói: “Chỉ sợ chúng ta phải đi tìm những người khác.”
Liễu Ấn mệt mỏi không chịu nổi, “Hay đợi đến sáng hẵng tìm, chúng ta như vậy, bốn phía nơi nào cũng nguy hiểm.”
Liễu Kiêu là con trai Tông chủ, trách nhiệm so với bọn họ thì lớn hơn nhiều, hắn rất lo cho an nguy những người khác, nhưng lời Liễu Ấn xác thực không sai, hắn đành kiềm chế cảm giác sầu lo lại, nhìn Quân Yến, hỏi: “Con điểu vừa rồi, là gì vậy?”
Quân Yến thản nhiên đáp: “Là tọa kỵ của ta.”
Liễu Kiêu hỏi: “Sao lại đen thế, là giống gì, trước giờ chưa từng nhìn thấy.”
Quân Yến liếc mắt nhìn hắn, không trả lời, Liễu Kiêu nhìn y ngồi xếp bằng, tự biết mình không nên hỏi nữa, nghĩ thầm đen sì như vậy, bộ dáng cũng có chút quái, chỉ sợ không phải giống loài đặc biệt tốt, cho nên Quân Yến mới không muốn nói. Chẳng qua trên người yêu thú kia phát ra khí tức cường đại, thật sự khiến người kiêng kị. Hóa Nguyên tu sĩ vừa rồi, không phải đang kiêng kị Quân Yến, mà chính là con yêu thú kia.
Đã qua lâu như vậy, Quân Trì vẫn chưa trở về, Quân Yến không khỏi cảm thấy lo lắng, vốn đang ngồi, liền vội vàng đứng lên.
Thấy y đứng dậy, Liễu Kiêu nhìn y hỏi: “Làm sao vậy?”
Quân Yến trả lời: “Ca ca ta vẫn chưa về.”
Liễu Kiêu không yên lòng, đứng dậy nói: “Ta cũng đi, bây giờ tốt nhất chúng ta nên hành động cùng nhau.”
Liễu Ấn đương nhiên không muốn làm người ngoài, hơn nữa cũng lo cho Quân Trì, vội đứng dậy nói: “Ta đi nữa.”
Quân Yến đoán Quân Trì tiêu hao quá nhiều thể lực cho nên không kịp biến thành người để trở về, y rất lo Quân Trì gặp chuyện nguy hiểm.
Nhìn Liễu Kiêu Liễu Ấn đòi đi cùng, trong lòng y không vui, nhưng lúc này không tiện từ chối, y suy nghĩ một hồi, liền nói: “Chúng ta đi tìm.”
Ba người dọc theo phương hướng Chu Tước rời đi, đến một chỗ tảng đá lớn hình thành nơi chắn gió, Quân Trì đang ở đó.
Ba người tới gần, nhưng hắn không hề có động tĩnh.
Quân Yến vội vàng chạy qua, gấp gáp nói: “Ca ca, ngươi làm sao thế?”
Quân Trì trợn mắt nhìn y, thấp giọng nói: “Gia hỏa không biết giữ lời.”
Quân Yến sửng sốt, không trả lời, mà thò tay nắm lấy tay hắn dò xét, phát hiện không có chuyện gì, y cũng yên lòng, nói: “Mãi không thấy ngươi đến, chúng ta rất lo lắng.”
Hai câu này y nói rất nhỏ, bởi trong lòng cảm thấy rất trống rỗng.
Quân Trì đẩy tay Quân Yến ra, không để ý tới y.
Quân Yến bị y đẩy có chút lảo đảo, sau đó bi thương nhìn hắn.
Thế nhưng Quân Trì không để ý tới y.
Lúc này Liễu Ấn Kiễu Kiêu đều đi tới, Liễu Kiêu hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Đối với hắn, Quân Trì ngược lại lộ ra thần sắc nhu hòa: “Quân Trì bái kiến Đại công tử, ta không sao.”
Liễu Ấn cũng nói: “Không sao là tốt rồi.”
Sau đó y nhìn chung quanh một lần, hỏi: “Con điểu kia đâu rồi?”
Quân Trì giả ngu: “Con điểu gì cơ?”
Liễu Ấn đành phải chuyển hướng về phía Quân Yến: “Tọa kỵ của ngươi đâu?”
Quân Yến bởi vì bị ca ca chán ghét mà tâm tình phi thường khó chịu, căn bản không rãnh để ý tới y, không chỉ phớt lờ y, mà cả mặt đều đen lại.
Trời cũng sắp sáng, mấy người trức tiếp nghỉ ngơi ở chỗ tảng đá cản gió, bọn họ thiết lập cấm chế xung quanh, sau đó tự mình ngồi xuống tỉnh tọa.
Quân Trì biến thành Chu Tước tiêu hao không ít thể lực, cho nên sau khi biến về hình người, thập phần mệt mỏi, chỉ vô lực ngồi xuống, dựa vào tảng đá ngủ thiếp đi.
Quân Yến nhìn thấy, từ đằng xa ngồi xuống bên cạnh, sau đó ôm Quân Trì để hắn dựa vào trong ngực mình, giúp hắn ngủ thoải mái hơn.
Quân Trì quá mệt mỏi, căn bản không tỉnh giấc.
Liễu Kiêu và Liễu Ấn nhìn thoáng qua hai người, bọn họ trong mê trận giúp đỡ lẫn nhau cho nên quan hệ lúc này không tệ, Liễu Kiêu nói với Liễu Ấn: “Tình cảm hai huynh đệ thật tốt, chẳng qua nhìn Quân Yến ra dáng ca ca hơn.”
Liễu Ấn tức thì nhỏ giọng đáp: “Chẳng qua chỉ lúc này thôi, nếu bình thường ngươi chú ý bọn họ nhiều hơn, sẽ biết Quân Trì ca ca hơn Quân Yến nhiều lắm.”
Liễu Kiêu lại liếc nhìn hai người, thấy Quân Yến mặt không cảm xúc ngắm Quân Trì đang ngủ say, sau đó hắn quay đầu lại, tiếp tục nhập định.
Mặt trời dần mọc ở phía Đông, mấy người chuẩn bị lên đường tìm những người khác, còn phải đi ra khỏi vùng mà Kim Đan chân nhân thiết lập cấm chế, truyền tin về cho Liễu gia.
Lúc này Quân Trì vẫn đang ngủ, Quân Yến định cõng hắn đi, vác hắn trên lưng, không ngờ Quân Trì đột nhiên tỉnh lại, nhìn chung quanh một lần, vỗ vỗ đầu Quân Yến, Quân Yến không thể không thả hắn xuống.
Quân Trì đứng trên đất, duỗi người, nói với Liễu Kiêu: “Đại công tử, tiếp theo chúng ta làm gì?”
Quân Yến thấy Quân Trì cố tình phớt lờ mình, liền tức giận gọi: “Ca ca!”
Quân Trì giả bộ không nghe thấy, chạy đến trước mặt Liễu Kiêu, Liễu Kiêu không biết hai huynh đệ đang mâu thuẫn ầm ĩ gì nữa, đành nói: “Trước tiên chúng ta đi tìm người khác, nhìn xem có thể giúp đỡ không. Sau đó ra khỏi cấm chế, truyền tin tức về nhà.”
Quân Trì gật đầu đáp: “Thế chúng ta mau đi tìm người thôi.”
Quân Trì đi bên cạnh Liễu Kiêu, coi Quân Yến như không khí.
Quân Yến triệt để tức giận, bỗng nhiên chạy tới, kéo tay Quân Trì ôm lấy hắn, Quân Trì lập tức phản kháng đá y một cái, Quân Yến không ngờ ca ca đối xử với y như vậy, không hề phòng bị, thiên tài vạn năm khó gặp cứ như vậy bị quật ngã, bởi vì Quân Trì bị y ôm, cho nên cả hai đều nằm lăn cùng một chỗ dưới mặt đất.
Quân Trì vươn tay giữ mông Quân Yến đánh một cái, Quân Yến bị đánh đỏ mắt trừng hắn.
Quân Trì mắng: “Ngươi còn trừng, ngươi không nhận sai, ta liền đánh ngươi!”
Quân Yến hướng hắn quát: “Ta không sai.”
Quân Trì trở mình đứng lên khỏi mặt đất, nhặt cành cây trọc lá quất y.
Quân Yến không tránh, để hắn đánh y.
Liễu Kiêu Kiễu Ấn nhìn không nổi, vội vàng chạy tới kéo Quân Trì ra, Liễu Kiêu hỏi: “Ngươi đánh y làm gì?”
Lúc này tính tình Quân Trì rất xấu, nói với Liễu Kiêu: “Các ngươi mau tránh ra, ta giáo huấn đệ đệ ta, chẳng cần các ngươi lo!”
Quân Yến thấy Liễu Kiêu lôi kéo Quân Trì, ngược lại còn không vui, đẩy tay Liễu Kiêu ra, rồi nói với Quân Trì: “Ngươi muốn đánh cứ đánh.”
Quân Trì phẫn nộ trừng mắt nhìn y, hắn quăng nhánh cây trong tay đi, tức đến phát run, “Ta không đánh ngươi nữa, ta mặc kệ ngươi đó, ngươi muốn làm gì thì làm.”
Quân Yến tức giận nhìn hắn, mà Quân Trì đã xoay người bỏ đi lên trước.
Liễu Kiêu đành phải đi theo Quân Trì, để lại quái thai Quân Yến cho Liễu Ấn chăm nom.
Liễu Ấn nói với Quân Yến: “Giữa huynh đệ, làm gì có ân oán chứ, ngươi tìm cơ hội từ từ nói chuyện với hắn không được sao? Tâm Quân Trì rất mềm, dù ngươi đã làm sai chỗ nào, nói với hắn một câu, chẳng lẽ hắn không tha thứ cho người?”
Quân Yến nhìn y một cái, lạnh lùng bảo: “Ta không sai.”
Sau đó chạy lên đuổi theo ca ca của y.
Liễu Ấn bỉu môi, cũng đi theo. Trong lòng Liễu Ấn, Quân Trì là người có tính tình tốt, nếu hắn tức giận đánh Quân Yến, nhất định y đã phạm phải sai lầm lớn. Ngoại nhân như bọn họ, đương nhiên không thể chen vào chuyện giữa hai huynh đệ, cho nên khuyên một câu, đã là nghĩa tình bằng hữu rồi.
Mặt trời lên cao, chiếu sáng cả vùng đất, ánh sáng như đang khiêu vũ, thế nhưng tâm tình Quân Trì thì vô cùng hậm hực.
Bọn họ đi về phía trước một đoạn xa, nhưng lại không phát hiện những người khác, Liễu Kiêu đưa ra ý kiến: “Hay chúng ta cứ bay ra khỏi đây, trước tiên truyền tin xấu về nhà đã.”
Ba người không dị nghị gì, liền tự lấy pháp khí muốn bay ra khỏi Hắc Điệp Sơn.
Sau khi Quân Yến lấy Linh Kiếm ra, Linh Kiếm lập tức trôi nổi giữa không trung, lơ lửng trước mặt Quân Yến, Quân Yến có chút nịnh nọt hướng về phía Quân Trì gọi: “Ca ca.”
Quân Trì không để ý tới y, mà đi đến bên cạnh Liễu Kiêu, rất hữu lễ nói: “Đại công tử, có thể chở ta một đoạn không?”
Liễu Kiêu cảm thấy lưng mình như sắp bị ánh mắt Quân Yến chọc thủng hai lỗ, hắn thật sự không hiểu hai huynh đệ mâu thuẫn cái gì, giờ chuyện hắn hi vọng nhất, là hai đệ đừng nháo nhau nữa, hắn rất muốn đẩy Quân Trì về cho Quân Yến, nhưng đối mặt với ánh mắt của Quân Trì, lại không cách nào từ chối, đành đáp: “Ừm, được rồi.”
Liễu Kiêu lấy Linh Kiếm ra, sau đó để Quân Trì leo lên Linh Kiếm, Liễu Ấn cũng lấy Linh Kiếm ra, bay ra khỏi Hắc Điệp Sơn.
Quân Yến biết Quân Trì giận thật rồi, cảm thấy hối hận vì bảo Nguyên Tiêu ăn thịt Khang Tể, chẳng qua y không hiểu lắm, sao Quân Trì lại phát hiện ra chuyện này.
Mặc dù hối hận, nhưng y không hối hận vì để Khang Tể chết, chẳng qua hối hận vì đã không nói chuyện này cho Quân Trì biết.
Ba người bay ra ngoài núi, một hồi sau, mới phát hiện dù làm cách nào cũng chẳng bay ra ngoài được, bọn họ vẫn cứ vòng quanh núi, bên dưới vẫn là phong cảnh phạm vi Hắc Điệp Sơn.
Mấy người đều biết có vấn đề, cuối cùng không thể không xuống Linh Kiếm, đáp trên một đỉnh núi.
Liễu Kiêu nói: “Xem ra trận pháp này rất cao, chúng ta tạm thời không có cách nào ra ngoài.”
Liễu Ấn nhìu mày hỏi: “Thế làm sao bây giờ, hay là cứ tìm tiếp, xem có người khác xuất hiện hay không?”
Sau khi Quân Yến phát hiện ca ca không thèm nhìn mình, y chẳng còn cách nào khác, không tiếp tục đến chỗ Quân Trì tìm mất mặt nữa, tinh thần sa sút ngồi ở một bên không nói một lời.
Quân Trì nhìn bầu trời chung quanh một lần, nói với Liễu Kiêu: “Đại công tử, ta thấy trận này quá kỳ quái. Lại nói lúc trước, khi chúng ta ở trong trận pháp bốn mùa, bảy người vốn ở cùng một chỗ, về sau chúng ta chia thành bốn nhóm, lại chỉ có thể tự phá trận rời khỏi, theo đó mà đoán, chúng ta chia là bốn nhóm, mà trận pháp đó liền biến thành bốn trận. Khi ta và Quân Yến rời khỏi trận bốn mùa, chúng ta không tìm được nhóm các ngươi, vì vậy có thể thấy, trận pháp đó mang bốn nhóm chúng ta đến những địa phương bất đồng, tuyệt đối không chỉ phạm vi Hắc Điệp Sơn.”
Quân Trì nghĩ vậy là có đạo lý, lúc hắn và Quân Yến thoát khỏi trận pháp, thần thức hắn không tìm được tung tích người nào, bởi vậy có thể thấy, ba nhóm không cùng khu vực Hắc Điệp Sơn, mà là bị dẫn tới nơi khác.
Liễu Kiêu nghĩ nghĩ rồi nói: “Kỳ thật ta cũng phát hiện trận này lợi hại hơn trận bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông nhiều, hơn nữa chúng ta hiện tại ở Hắc Điệp Sơn, thiết lập trận pháp ở một địa phương lớn như vậy, có thể thấy kẻ này chẳng phải người bình thường, không phải đại năng thì không thể, ta nghĩ, cho dù là Nguyên Anh lão tổ, cũng không làm được như vậy.”
Thần sắc Quân Trì và Liễu Ấn trở nên ngưng trọng, Liễu Ấn nói: “Nếu như vậy, nơi này đã xảy ra chuyện gì? Trình gia nào có năng lực mời người lợi hại hơn cả Nguyên Anh lão tổ đến hỗ trợ, chỉ vì đối phó với đám tu sĩ mới tiến vào tiên lộ?”
Liễu Kiêu nói: “Đúng là như thế. Cho nên, ta nghĩ, trong Cửu Linh Sơn vốn đã có trận pháp rồi.”
Nói đến đây, Liêu Kiêu không hề giấu diếm, tiếp tục bảo: “Ta nghe cha kể, Cửu Linh Sơn này, vốn không phải bộ dáng như thế, hơn mấy vạn năm trước, không gian mở ra một khe hở, tạo thành những ngọn núi như bây giờ, khắp nơi dày đặc sương mù, không ít tu sĩ đến tìm bảo, bất quá không tìm thấy, ngược lại chết không ít tu sĩ, rất ít tu sĩ có thể đi ra, nhưng không phải không có thu hoạch, chỉ là thập phần nguy hiểm. Lúc ấy những môn phái lớn, tổ chức cho các đại năng tiến vào xem xét, các đại năng tuy bình an đi ra, nhưng lại nói rằng vết nứt không gian có lưu lại khí tức gió lốc, vô cùng nguy hiểm, bên trong hoàn toàn không có Thần Thiên di phủ bảo tàng này nọ. Về sau sương mù tiêu tán dần, lại có không ít tu sĩ tiến vào, nói rằng nơi đây chẳng khác gì một sơn mạch bình thường, thậm chí linh khí còn kém hơn một ít, yêu thú thông thường từ nơi khác mò tới, có chút linh thảo linh thụ, mặt khác, chẳng còn chỗ nào hơn người. Bởi vì thế, nơi này không còn hấp dẫn người nữa, về sau bị Ngọc Đài Môn chiếm đoạt, rồi ban Cửu Linh Sơn cho Trình gia làm tài sản riêng. Mấy trăm năm qua, tu sĩ gia tộc khác không tiến vào, chỉ có người Trình gia kinh doanh bên trong. Bất quá về sau Tư Mã gia một lòng đánh chủ ý lên nơi này, có thể thấy nơi này xác thực tồn tại chỗ kì lạ. Không thể nói rằng chúng ta bị nhốt ở đây, không liên quan đến chỗ kì lạ của Cửu Linh Sơn, hơn nữa lúc trước chúng ta vừa trải qua mê trận bốn mùa, không hề bình thường tí nào, bởi vì lợi dụng chỗ kì lạ của Cửu Linh Sơn mà thiết lập mê trận bốn mùa, thế nên mới lợi hại như vậy.”
Lời Liễu Kiêu khiến cả ba lâm vào trầm tư, Quân Trì suy nghĩ một hồi rồi nói: “Vậy chúng ta phải làm sao đây?”
Liêu Kiêu nói: “Lấy tu vi hiện tại của cả bốn, chỉ sợ không cách nào bài trừ đại trận thế, bây giờ đành đi tìm người trước thôi.”
Khi Quân Trì truyền tin cho Nguyên Tiêu, bảo nó đến đây, hắn và Quân Yến còn bị kẹt trong mê trận bốn mùa, bởi vì hắn đã đặt lạc ấn lên yêu đan Nguyên Tiêu, dưới hình thái Chu Tước, hắn trực tiếp sử dụng cảm ấn giữa nguyên thần và yêu đan, khi đó hắn tưởng rằng, khi Nguyên Tiêu tiến vào, sẽ từ bên ngoài đánh vỡ trận pháp này.
Nguyên Tiêu thu được tin tức chính xác, liền chạy đến, không hề trì trệ tiến vào trận thế, vậy nên có thể thấy, nơi này đi vào được, thế nhưng không thể đi ra.
Hiện giờ Nguyên Tiêu đang hóa thành con xà nhỏ cuốn quanh cổ tay Quân Trì, nó nói, khi nó tiến vào trận thế, không cảm thấy có gì đó bất thường, Nguyên Tiêu là yêu thú cấp sáu, năng lực cường hãn, nó từ bên ngoài tiến vào đây lại không hề phát hiện chỗ kỳ quái, bởi vậy cho kết luận, nơi này thập phần không đơn giản, Kim Đan tu sĩ không có khả năng thiết trí trận pháp như thế.
Mấy người đang định tiếp tục tiến lên, đằng trước không xa bỗng có tiếng cây cối bị bẻ gãy, mấy người giật mình, sau đó vội vàng chạy tới đó.
Hoàn chương 27.
Tác giả có lời muốn nói: Vì điểm tích lũy bài này, khẩn cầu người nào đang nhìn nhưng chưa cất chứa thì hãy đăng nhập rồi ấn vào [Cất chứa bộ này] hoặc [Cất chứa chương này] đều được, xin cảm ơn~~
Về chuyện của Quân Trì Quân Yến, khi nào Ninh Phong mới xuất hiện, trả lời là chắc cỡ Quyển 3 mới xuất hiện đó.
Giai đoạn trước y đều dùng trạng thái tồn tại trong Quân Yến. Kỳ thật Quân Yến dễ thương như vậy, sao các người lại không tiếc y biến thành Ninh Phong chớ~~
Về phương diện tình cảm, nhất định là Quân Yến luyến huynh nghiêm trọng phải thích trước rồi.
Truyện khác cùng thể loại
188 chương
227 chương
25 chương
20 chương
44 chương
79 chương
81 chương
19 chương