Tu Tiên Chi Phế Sài
Chương 93
Dịch Nhiên chợt mở hai mắt ra, ngay trước đây không lâu hắn cảm ứng được sự tồn tại kiếm bổn mạng của mình. Vì vậy vốn hắn hôn mê bất tỉnh, thoáng cái liền từ hôn mê tỉnh lại, theo đạo lý hắn hẳn còn phải sẽ mê man mười ngày, chẳng qua hiện giờ hắn đã hoàn toàn tỉnh táo lại rồi.
"Tu Vân?" Dịch Nhiên không xác định nhìn xung quanh, hơi nhíu mày. Hắn nằm một nơi hoàn toàn không biết, mà xung quanh hắn cũng không có thân ảnh quen thuộc của hắn kia, điều này làm cho hắn cảm thấy bất mãn trong lòng, thậm chí có chút thô bạo.
"A! Dịch lão đại ngươi tỉnh rồi! Trước Vân lão đại còn nói ngươi sẽ lại hôn mê hơn mười ngày đấy! Nhưng tỉnh là tốt rồi, vừa hay ta nhận được phù truyền âm của Minh Xá phát tới, hắn đã kết đan thành công, tiếp qua hai ngày nữa là có thể đến nơi đây cùng chúng ta hội hợp rồi." Nói chuyện là Thạch Lỗi nghe được tiếng vang chạy tới, lúc này Thạch Hâm đang ở trong sân tu luyện, mà hắn tu luyện xong sau đó đang làm linh thực, hắn là Tứ linh căn mỗi ngày tu luyện một canh giờ cũng đã quá mức rồi, còn không bằng nghiên cứu nhiều một chút một số linh thực ăn ngon, chờ Nguyên Tu Vân sau khi trở về là có thể ăn được đồ ăn, đây mới là tốt đó.
Dịch Nhiên nhìn Thạch Lỗi một lúc lâu mới nhận ra đây là đại ca Thạch Hâm Thạch Lỗi, chính là người bán linh thực ở trong thành Cự Mộc, giờ ngay cả Thạch Lỗi cũng đã được cứu ra, có thể thấy được hắn bỏ lỡ không ít chuyện. "Tu Vân ở nơi nào? Mấy ngày này đã xảy ra chuyện gì, ngươi lựa vài trọng điểm nói cho ta."
Thạch Lỗi nghe được câu hỏi tự nhiên sẽ không có lệ, một năm một mười đem chuyện hắn muốn biết đều nói cho hắn.
"Cho nên, để cứu ngươi, Tu Vân ngụy trang thành một đại sư luyện khí xuất đầu lộ diện không nói, hiện giờ còn bị Đa Bảo các dẫn tới nơi không biết tên?" Dịch Nhiên nói ra như vậy, ánh mắt nhìn về phía Thạch Lỗi đều có chút không đúng. Thạch Lỗi cảm giác mình còn kém một giây cũng sẽ bị người ta dùng ánh mắt giết chết, cả người đều có chút run, nhưng hắn cứ một mực còn không dám chạy trốn chỉ có thể vẻ mặt đau khổ gật đầu: "Chắc, chắc vậy đi... Ta "
"Dịch tiền bối, Nguyên tiền bối cũng không phải hoàn toàn bởi vì chuyện này mới rời đi." Ở thời điểm Thạch Lỗi hầu như muốn không nhịn được, Thạch Hâm từ ngoài phòng đi đến. "Y lúc rời đi, ta đặc biệt hỏi qua y, Nguyên tiền bối nói y sở dĩ ngụy trang thành một vị đại sư luyện khí ngoại trừ cứu đại ca của ta ngoài ra còn có một phần lớn nguyên nhân là vì kiếm của ngài, điểm này ta nghĩ ngài hẳn rất rõ ràng mới đúng." Cho nên, đừng dọa đại ca của ta.
Dịch Nhiên nghe nói như thế lạnh lùng liếc mắt nhìn hai huynh đệ kia sau đó cúi đầu nhìn tay của mình, sau một lát một thanh đoạn kiếm màu lửa đỏ xuất hiện ở trong tay của hắn. "Hắn dĩ nhiên là vì ta." Nếu như là vì người khác, hắn chỉ sợ sẽ trực tiếp một kiếm chém qua để người kia biến mất.
Thạch Hâm và Thạch Lỗi hai huynh đệ nghe được câu này sau đó khóe miệng đồng loạt giật, ngài nếu biết vì cái gì còn một bộ biểu tình chúng ta thiếu mấy triệu linh thạch kia chứ?! Còn có, khoe khoang trong giọng nói là chuyện gì xảy ra? Đừng tưởng rằng gương mặt tê liệt của ngươi, thì chúng ta nghe không hiểu!
"Hắn lúc nào có thể trở về?" Dịch Nhiên lại mở miệng. Thạch Hâm nhịn không được ở trong lòng liếc mắt, "Chúng ta đây cũng không biết, còn phải xem ngài có tính toán gì không? Chúng ta có muốn đi tìm y hay không?"
Dịch Nhiên suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: "Nếu hắn chọn ngụy trang thành đại sư luyện khí, đây cũng là một hung hiểm có bao nhiêu lớn. Chúng ta đi trước tham tra chuyện của thành Cự Mộc một chút, Ngũ đại môn phái nếu đã chú ý tới thành Cự Mộc, như vậy sau đó nhất định sẽ đi quan sát giám thị trước, chúng ta mới có thể sẽ ở nơi đó đụng phải Tu Vân. Thạch Lỗi ở chỗ này, nếu như Tu Vân ở trong khoảng thời gian này quay về, ngươi có thể để hắn trực tiếp đi Tây thành Cự Mộc tìm ta, Thạch Hâm còn có Minh Xá cùng đi."
Đối với quyết định của Dịch Nhiên, hai huynh đệ Thạch Lỗi tự nhiên sẽ không phản đối, vì vậy chờ Minh Xá tiến giai sau đó trong lòng vô cùng vui sướng đi tới thành Ngũ Liên, đã bị ép buộc cùng Dịch Nhiên đi thành Cự Mộc trước rồi, mặc dù hắn một chút cũng không muốn đi làm lao động, nhưng vẫn là nửa điểm phản kháng cũng không làm ra —— hắn cho rằng sau khi hắn tiến giai trở thành Kim Đan nhất định có thể từ trên võ lực khinh bỉ con gà Dịch Nhiên này, kết quả chờ khi thực sự đối mặt Dịch Nhiên, hắn thiếu chút nữa không đem mình cuộn thành một cục đi trốn trong động! Áp chế chủng tộc và áp chế phẩm cấp gì gì đó thật sự là quá đáng sợ được không! Hắn thật sự không nghĩ ra vì sao loại đại yêu thú thần cấp Tam Túc Kim Ô này lại sẽ rơi vào Nhiên Nguyên giới nơi chim không ị này á! Vị này nếu như không bị thương, đến Nguyên Anh Hậu kỳ chỉ vẫy vẫy cánh là có thể phá hủy hơn nửa Nhiên Nguyên giới được không!
Minh Xá tâm tình không tốt sau cùng chỉ có thể đối đệ đệ bạch xà cảm thán an ủi mình, nhất định phải bán manh thật tốt ôm chặt bắp đùi, nói không chừng sau này thành tiên phải nhờ vào vị này rồi. Minh Hoặc nghe xong lời nói của đại ca nhà mình liền chạy tới trước mặt Dịch Nhiên bán manh, kết quả bị ghét bỏ trực tiếp mất đuôi ném tới trong lòng đại ca nhà mình.
Minh Hoặc: "?" Đã nói ôm đùi đâu!
Minh Xá: "... Quên đi, lần sau chúng ta hay là đi ôm đùi người khác đi." Việc này quá nguy hiểm, vẫn làm lao động tay chân đi.
Ở thời điểm Dịch Nhiên và Minh Xá bọn họ cẩn thận chú ý hướng đi và biến hóa của thành Cự Mộc, Nguyên Tu Vân ở trong kiếm các của Tứ Thủy Kiếm môn đã rãnh đến sắp dài lông! Y đi tới nơi này đã có mười bốn mười lăm ngày, mỗi ngày ngoại trừ cùng một đám luyện khí sư như bị điên thảo luận phải tìm tài liệu gì có thể bổ kiếm, tài liệu gì thích hợp một lần nữa rèn một thanh kiếm, dĩ nhiên cái gì cũng không làm được, ngay cả kiếm các cũng không đi ra một bước. Điều này thật sự khiến y có chút không nhịn được, phải biết rằng cho dù lúc ở chỗ Phó gia còn không có phát sinh loại tình huống y bị người khác giám thị cũng không có hơn mười ngày chưa từng viện tử của mình, hơn nữa đời trước cho tới giờ y cũng chính là ở thời gian bế quan mới nỗ lực không có chạy loạn, nhưng này đã là cực hạn, y có thể bế quan một năm hai năm thậm chí bất động rất nhiều năm, thế nhưng giờ không bế quan mỗi ngày thảo luận luyện kiếm, y thật đúng là không nhịn được.
Cho nên Nguyên Tu Vân liền trực tiếp đưa ra yêu cầu muốn đi ra ngoài đi bộ một chút với Đan Dương trưởng lão, trở về nhìn một chút, y thậm chí đã nghĩ xong nếu như trưởng lão Đan Dương không đồng ý y liền quyết định không ở nơi này luyện kiếm nữa, cho dù giờ y cũng coi như không sợ, y chính là muốn đi ra ngoài dù thế nào đi nữa! Kỳ thực quan trọng nhất chính là bởi vì y đi tới nơi này đã có mười lăm ngày rồi, cộng thêm mười lăm ngày lúc trước, tên Dịch Nhiên kia cũng đã tỉnh. Ít nhất y phải đi gặp hắn một chút, xem tình huống hiện giờ của hắn như thế nào? Thuận tiện nói cho hắn biết mình gặp được mũi kiếm của hắn, trước mắt thì chỉ trừ Tiểu Sỏa Đản của y ra vẫn không có người có thể động được mũi kiếm, để cho hắn yên tâm mới tốt.
Trưởng lão Đan Dương nhìn thần sắc trong mắt Nguyên Tu Vân ngươi nếu không đồng ý ta cũng không làm, nhịn không được một trận đau đầu. Lão thật sự là không thể hiểu được, vì sao ở thời điểm tất cả mọi người si mê với thảo luận luyện chế tiên khí thế nào, một người luyện chế có khả năng thân thủ nhất lại không có chút hứng thú nào đối với chuyện này, không nhìn thấy nha đầu mặc áo đen trước đó kia cũng đã gần muốn tẩu hỏa nhập ma sao? Nhưng vị này cũng có lệ tựa như mỗi ngày ở trong Kiếm các đi loạn. Đến hiện giờ rốt cục nhịn không được muốn đi ra Kiếm các rồi.
Nếu như đổi lại là người khác, trưởng lão Đan Dương nói không chừng trực tiếp liền vẫy tay đuổi người, nhưng hiện giờ đang đối mặt chính là Nguyên Tu Vân người có ôm Địa hoả, trưởng lão Đan Dương cũng chỉ có thể ở trong lòng hung hăng buồn bực nửa ngày, cuối cùng lên tiếng: "Ngươi đã không muốn ở đây cùng mọi người trao đổi, vậy đi giúp chúng ta làm những chuyện khác đi. Trước đi nhìn tình huống của thành Cự Mộc, sau đó sẽ đi các thành trì khác tìm năm loại linh tài này, nếu như cuối cùng chúng ta thảo luận thành công, mấy loại vật liệu này tuyệt đối không thiếu được, như vậy ngươi không cần nghẹn ở chỗ này cũng nghẹn không ra việc gì, như thế nào?"
Nguyên Tu Vân tự nhiên là không có gì không đồng ý, y đây đã là nhượng bộ của trưởng lão Đan Dương rồi, nếu như đổi thành những người khác chỉ sợ sẽ một bước cũng không để cho mình rời khỏi chỗ này, dù sao "lửa" của mình thế nhưng mấu chốt nhất, mà trưởng lão Đan Dương nguyện ý để y đi làm một ít chuyện khác, đã rất khó được. Hai người bọn họ cũng lòng biết rõ điểm mấu chốt của đối phương, Nguyên Tu Vân tiếp nhận một túi linh thạch thượng phẩm và ngọc bài viết linh tài, lại mang theo vòng ngọc có thể để hai bên liên lạc, hơi chào một cái với trưởng lão Đan Dương liền xoay người rời đi.
Vòng ngọc kia là một bảo chứng, chỉ cần trưởng lão Đan Dương bên này có triệu hoán, y sẽ phải lập tức trở về, đây là điểm mấu chốt của trưởng lão Đan Dương. Mà Nguyên Tu Vân nghĩ, vì sau này đoạt lại mũi kiếm làm chuẩn bị, y cũng cần một liên lạc như thế. Như vậy đợi được lúc mấu chốt, y vẫn có thể đến đánh vào nội bộ địch nhân.
Thật vất vả rời đi Kiếm các, Nguyên Tu Vân trước tiên chạy tới thành Ngũ Liên, kết quả được báo cho biết Dịch Nhiên đã sớm tỉnh lại đồng thời đi thành Cự Mộc. Nguyên Tu Vân bĩu môi, cuối cùng vẫn là mang theo Thạch Lỗi cùng đi thành Cự Mộc hội hợp với bọn Dịch Nhiên.
Ở thành Ngũ Liên bọn họ đã ngây ngô được một tháng, ngụy tạo thân phận đã không thể dùng nữa, lúc này rời khỏi vừa lúc. Lần thứ hai đến thành Cự Mộc, Nguyên Tu Vân bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc đến giật mình. Sau đó y đều nhìn xung quanh bên cạnh một chút, phát hiện biểu tình của người xung quanh y cùng bản thân y không kém là bao nhiêu, thậm chí so với y còn khó nhìn hơn. Thạch Lỗi nhịn không được tự lẩm bẩm:
"Trời, điều này sao có thể chứ! Làm sao sẽ biến thành bộ dáng hiện tại? Đây quả thực, đây quả thực như là..."
"Đây là một tòa thành của ác ma sao?!" Ở bên cạnh Thạch Lỗi có người nhịn không được kinh hô thành tiếng.
Nguyên Tu Vân ngẩng đầu liếc mắt nhìn thành trì bị mây đen và màu máu che đậy, chân mày gắt gao nhíu lại. Thật sự chẳng trách người khác nói đây là một tòa thành của ma, vốn thành trì cao to do cây to làm thành, giờ đã hoàn toàn không còn bộ dáng lúc trước, trên gỗ to lớn hiện đầy gai nhọn màu đen, vốn dáng vẻ của cửa chính quang minh chính đại vặn vẹo thành dữ tợn, tảng lớn tảng lớn mây đen tụ tập ở bầu trời tòa thành trì này, giống như nơi này có gì đó hấp dẫn chúng nó, khiến mây đen kéo dài không tiêu tan.
Vù u ——
Một trận gió lạnh thổi qua, từ trong thành trì truyền tới mùi máu tanh khiến người cau mày, cũng không cùng đi vào xem, bọn họ ở ngoài thành là có thể đoán được tràng cảnh địa ngục ở bên trong là một bộ dáng thế nào.
"... Phiền phức lớn." Nguyên Tu Vân thì thào. Y cảm nhận được Tiểu Sỏa Đản trong cơ thể mình nổi giận và Tiểu Hồ Lô chán ghét vô cùng, thứ có thể khiến hai bọn họ phản ứng kịch liệt như thế, tuyệt đối là vật cực kỳ tà ác.
———
S:2"
Truyện khác cùng thể loại
77 chương
95 chương
68 chương
21 chương
121 chương
24 chương