Tu Tiên Chi Phế Sài
Chương 67
Sau khi bị ép buộc điểm tổng cộng năm chủng loại linh thực, Dịch Nhiên ôm kiếm của mình ngồi ở trên ghế gỗ bên cạnh chờ ăn. Mà lúc này Phó Tu Vân và Thạch Hâm mỗi người đang chia sẻ náo nhiệt và tình huống trước đó bọn họ thấy được, Thạch Hâm nói bản thể của linh tu lại là một gốc cây Thuỷ Thuỷ Thái, cho dù lão tổ tông của linh tu kia rất lợi hại, nhưng bản thể của hắn thật sự là quá yếu, thế cho nên hắn đến sau cùng cũng không có người thích hợp ký kết khế ước.
Phó Tu Vân tự nhiên cũng đem náo nhiệt hai nam tranh một nam nói cho Thạch Hâm, Thạch Hâm nghe mà mắt trợn tròn, sau đó càng không ngừng cảm thán quả nhiên đến thành Bách Hối, cái gì cũng có thể nhìn thấy hết.
"Kế tiếp chúng ta đem chút linh thực ăn xong, sau đó phải đi Vạn Độc Huyết Quật nhìn một cái trước đi, hiện giờ cách cuối tháng cũng chỉ còn lại có mười một ngày, bất kể chúng ta muốn dự phòng sớm hay là bọn họ muốn sớm làm bẩy rập, mấy ngày gần đây cũng sẽ tới nơi đó chuẩn bị, đúng lúc, biết người biết ta mới sẽ không thua."
Phó Tu Vân vừa mới dứt lời, phía sau y liền truyền đến một âm thanh khiến y nghe xong da đầu tê dại, nhịn không được âm thầm đề phòng: "Ơ, ân nhân các ngươi muốn đi Vạn Độc Huyết Quật ư? Thế nhưng chỗ đó ta rất quen thuộc, hành trình lần này có thể nhất định phải mang theo ta nha, nói cách khác không biết ân nhân các ngươi muốn ăn bao nhiêu thua thiệt đây!"
Thạch Hâm nghe được âm thanh này trong nháy mắt mê hoặc, nhưng mà rất nhanh hắn liền khôi phục thần trí, sau đó cực kỳ đề phòng nhìn nam tử đối diện tùy ý tựa ở trên chiếc ghế kia, hắn phát hiện nam tử này lớn lên cực kỳ hoặc nhân, nhất thời lại lui về phía sau hai bước.
"A, còn là một tiểu tử cơ trí. Nhưng mà yên tâm đi! Thế nhưng ta đến báo ân, mới sẽ không hạ thủ với bằng hữu ân nhân đâu, ngươi nói đúng hay không hả ân nhân? Lời của ân nhân vừa nãy thật đúng là tổn thương lòng, chẳng qua ân nhân thương ta như thế, trái lại ta vẫn cảm thấy hài lòng, ngươi nói có kỳ quái hay không?"
Khóe miệng Phó Tu Vân giật một cái. Dịch Nhiên bên cạnh cũng không nói được một lời giật giật tay phải của mình, sau một khắc một thanh bảo kiếm loé lôi quang tới trước mặt yêu tu, khiến trên mặt yêu tu vốn không thèm để ý chút nào hiện lên ba phần sát ý, ba phần tức giận.
"... Muốn đánh nhau? Minh Xá ta nhưng cho tới giờ chưa sợ qua ai."
Lúc này lời nói ra của yêu tu Minh Xá nào có mị ý trước đó, khàn khàn cuồng bạo cùng cực, khiến người ta nhịn không được lui về phía sau.
Lúc này người xung quanh cho rằng hai người này thực sự muốn đánh nhau, Phó Tu Vân đột nhiên mở miệng nói, "Ngươi nói ngươi rất quen thuộc với Vạn Độc Huyết Quật? Là thật sao?"
Minh Xá nghe vậy khóe miệng nâng lên, lắc đầu lộ ra đặc biệt tự tin nói, "Không ai so với ta quen thuộc hơn, thế nhưng bọn rắn độc của ta ở chỗ đó đấy."
Nghe nói như thế sắc mặt của Phó Tu Vân và Dịch Nhiên cũng cứng đờ, Phó Tu Vân càng nhịn không được cả người nổi da gà lên, nếu như y không nghĩ sai nguyên hình của yêu tu nói lời này không làm tốt thật là một con rắn nha... Nói thật, y một chút cũng không thích rắn.
Dịch Nhiên nhìn thoáng qua khóe miệng co giật của Phó Tu Vân, trong lúc đó không hiểu sao đã cảm thấy tâm tình khá hơn nhiều. Cũng không có ý định tiếp tục cùng con rắn này đánh nhau, cho dù coi như con rắn này dùng hết bản lĩnh toàn thân, Phó Tu Vân cũng sẽ không thích hắn.
Mà Minh Xá thấy khóe miệng co giật của Phó Tu Vân dùng sức liếc mắt, đặc biệt bất mãn nói, "Ân nhân ngươi cũng không thể chỉ nhìn mặt ngoài như vậy, huống hồ ta cảm thấy ta rất xinh đẹp."
Phó Tu Vân cười gượng một tiếng, sau đó dừng một chút, cuối cùng đem vẻ mặt của mình dừng ở hình ảnh mỉm cười ôn hòa, "Ừ, kỳ thực bọn rắn độc cũng không sai, rất lợi hại. Hơn nữa ta còn thực sự có lời muốn nói với ngươi, nếu như ngươi nguyện ý ngược lại có thể giúp chúng ta một rắc rối nhỏ."
Minh Xá cau mày, "Thế nhưng để ta hỗ trợ phải trả giá thật lớn, ân nhân ngươi cũng không thể tay không buộc sói trắng*." Hắn tới nơi này chẳng qua là cảm thấy người có thể hãm hại ngược lại hắn nhất định vô cùng thú vị, hắn chỉ tìm một chuyện lý thú, nếu như "chuyện lý thú" này sẽ làm hắn và tộc đàn của hắn rơi vào nguy hiểm, vẫn thôi đi!
[tay không buộc sói trắng/không thủ sáo bạch lang: 1 câu tục ngữ, ám chỉ người bỏ ra vốn ít nhưng thu hoạch được nhiều]
Phó Tu Vân tiếp tục mỉm cười, "Ta không phải ân nhân của ngươi sao? Giúp ta chuyện này coi như tra ân tình của ta rồi."
Nhất thời, Minh Xá nhịn không được há một tiếng, hắn có chút im lặng nhìn thanh niên mỉm cười trước mắt khiến cho người ta nhịn không được yêu thích, lắc đầu: "Ta tự cảm thấy bản thân ta đủ vô sỉ, hôm nay xem ra quả nhiên nhân ngoại hữu nhân sơn ngoại hữu sơn* đấy!" Tiếng xưng hô ân nhân này hai người bọn họ đều hiểu đây chỉ là Minh Xá thuận miệng gọi một cái mà thôi, hai người rõ ràng lần đầu tiên gặp mặt làm sao có thể sẽ có ân oán?
[người giỏi còn có người có giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn]
Dáng tươi cười của Phó Tu Vân hơi lớn một chút, "Yên tâm, nếu như bọn rắn độc của ngươi thật đúng chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi. Ngươi giúp ta làm việc, tự nhiên cũng có thể trả lại ngươi một việc, ngươi có chuyện gì đặc biệt muốn làm hay không? Nếu là có, ta nghĩ mấy người chúng ta đây cộng lại, Nhiên Nguyên giới cũng có thể xông vào một lần."
Câu nói sau cùng kia của Phó Tu Vân, người nói vô ý người nghe cũng cố tình. Bộ dáng Minh Xá vốn vạn sự không quan tâm lúc nghe nói như thế chợt thay đổi, giống như hắn nghĩ tới điều gì hô hấp chợt dồn dập, ngay cả ánh mắt cũng bắt đầu trở nên có chút điên cuồng gắt gao nhìn chằm chằm Phó Tu Vân.
"Ngươi nói chính là nói thật."
Phó Tu Vân còn muốn nói điều gì, Dịch Nhiên liền trực tiếp đứng lên chắn trước mặt của hắn, "Hắn giúp cho ngươi chỉ là việc nhỏ."
Con ngươi Minh Xá co rụt lại, trong thoáng chốc dường như Thạch Hâm thấy con ngươi biến thành một đường dựng thẳng đứng, thoạt nhìn cực kỳ nguy hiểm. "Chuyện của ta, đối với các ngươi mà nói, cũng có thể là một chuyện nhỏ. Chẳng qua, nếu như các ngươi nguyện ý giúp ta đến cùng..." Minh Xá nói còn chưa dứt lời lại chợt vung tay áo, trong nháy mắt một yêu phong như rồng cuốn đem bọn họ cuốn đi, chờ khi những người xung quanh lấy lại tinh thần, người cũng đi mất.
"Ai ai! Ba vị! Linh thực đã điểm của các vị còn ở nơi này đó! Này như thế nào, ơ?"
Ngay lúc tiểu nhị bưng linh thực đang khổ não phải đưa cơm thế nào, không trung bỗng nhiên xuất hiện một con mãng xà trắng to lớn, nó một ngụm lớn liền đem linh thực nuốt vào trong miệng, sau đó vẫy vẫy đuôi biến mất không thấy.
Tiểu nhị bưng thức ăn, "..." Đây rốt cuộc coi như đưa đúng rồi hay là đưa sai đây?!
Ở thời điểm yêu phong long quyển* [gió yêu cuốn rồng] kéo tới, ngoại trừ Thạch Hâm còn có chút ngoài ý muốn kinh hô ra một tiếng, Dịch Nhiên và Phó Tu Vân đơn giản bình tĩnh một người so với một người. Chờ bọn họ hoàn toàn toàn bộ đến hang ổ Minh Xá —— một huyệt động sang trọng nằm ở sâu Vạn Độc Huyết Quật, lòe lòe chiếu sáng, Minh Xá mới phát giác được hết sức thú vị nhìn hai người bọn họ: "Hai nhân tu các ngươi ngược lại thật thú vị, dĩ nhiên một chút cũng không sợ sao? Không, không đúng, ân nhân đừng nói, người thú vị có thể hãm hại ngược lại ta tự nhiên là rất lợi hại, ta cảm thấy có chút ngoài ý muốn con kê tinh ngươi đây, ngươi có huyết mạch kê tinh, thế nào không sợ ta?"
"... Hả?" Phó Tu Vân sửng sốt cả người, sau đó nhìn thẳng về phía Dịch Nhiên, sau một lát bĩu môi, "Trước ngươi còn phủ nhận đó!"
Trong nháy mắt trán Dịch Nhiên nổi gân xanh, "Ta vốn cũng không phải là kê tinh. Cũng không có máu huyết kê tinh." Hắc Vân Mãng ngu xuẩn lại xấu xí! [mãng xà là con trăn]
Minh Xá hoàn toàn không tin, "Làm sao có thể, ta có thể cảm giác được, hơn nữa phẩm cấp và chủng tộc của ta trời sinh cũng rất cao quý, ngươi, "
"Hắc Vân Mãng mặc dù rất thưa thớt, nhưng cũng chẳng qua là Hắc Chiểu Xà Vương tiến hoá mà tới thôi, cao quý cái rắm." Nghe đến đó Dịch thổ hào rốt cục nhịn không được trực tiếp phản kích, ở chỗ này đánh nhau không tốt, nhưng miệng tới một trận cũng có thể đi? "Ngươi ở trong Nhiên Nguyên giới của Tiểu thế giới có thể cũng coi gặp may mắn là duy nhất, chẳng qua đi Trung thế giới nhìn, đồng tộc của ngươi cũng không ít." Đại thế giới cũng không cần nói, đều là số mệnh tọa kỵ cao cấp.
Thời điểm Dịch Nhiên nói đến những thứ này trên người của hắn không tự chủ liền tản mát ra cảm giác áp bách của loại ở trên cao nào đó, loại cảm giác áp bách to lớn này khiến Minh Xá trong nháy mắt tóc gáy dựng ngược, cảm giác tất cả vảy của mình cũng muốn dựng lên. Hắn hầu như có chút không khống chế được âm thanh của mình: "Chim đại bàng?"
Trả lời hắn là tiếng hừ lạnh của Dịch Nhiên.
Minh Xá xem một tiếng hừ lạnh này là khẳng định, vì vậy Minh Xá thoáng cái đàng hoàng không ít. Chẳng qua trong lòng của hắn cũng càng thêm kích động, nếu có một kiếm tu như vậy giúp hắn, hắn nhất định có thể cứu ra đệ đệ hắn!
Chỉ là Phó Tu Vân ở bên cạnh nhìn biểu tình Dịch Nhiên trực tiếp ở trong lòng hít hơi, vẻ mặt này hoàn toàn là khinh thường á, thật giống như đang bày tỏ chim đại bàng chỉ đủ ngậm giày cho hắn, nhưng nếu như vậy suy nghĩ một chút thì sẽ cảm thấy rất kinh khủng, loài chim so với chim đại bàng cao hơn mấy cấp bậc. Phó Tu Vân nhịn không được ở trong lòng ha ha hai tiếng, chẳng lẽ là kim sí đại bàng, phượng hoàng, chu tước hoặc kim ô? Cảm thấy mặc kệ cái nào, cũng rất muốn chết.
"Khụ, được rồi, lời thừa thải đừng nói, ngươi nói trước đi, ngươi đem chúng ta đến nơi đây rốt cuộc là muốn nói điều gì đây! Ngươi khi đó rõ ràng muốn nói đột nhiên đem chúng ta đến nơi đây, là sợ có người ở bên cạnh nghe được gì đó, sẽ mang đến nguy hiểm cho ngươi? Hiện ở chỗ này là địa bàn của ngươi, ngươi nói một câu muốn làm gì? Nếu như có thể giúp ta sẽ tận lực giúp ngươi."
Minh Xá cũng không muốn lãng phí thời gian, vì vậy hắn rất nhanh liền nói ra ý nghĩ của chính mình, "Nếu người là nhân tu, thì nên biết Tứ đại gia tộc của Nhiên Nguyên giới đi? Thiết gia trong Tứ đại gia tộc, đã từng ở năm trăm năm trước bắt đi đệ đệ của ta đi làm luyện khí chi thú. Bởi vì đệ đệ của ta là Thuỷ Sinh Hoả Mãng trời sinh, vì vậy lửa nó phun ra chính là nước trong lửa, lửa này mặc dù trên độ uy lực và quý trọng cũng không đủ để đạt được Thiên bảng nổi danh, nhưng cũng là số ít linh hỏa, mà năm đó người Thiết gia cũng không biết là từ nơi nào chiếm được tin tức, đã biết tồn tại của đệ đệ ta, lúc chúng ta còn rất nhỏ, hoàn toàn không có sức tự vệ, dùng toàn lực tộc bắt đệ đệ Minh Hoặc của ta, hiện giờ đã nhốt nó năm trăm năm."
Nói đến đây, trên mặt của Minh Xá tất cả đều là vẻ dữ tợn, hắn rống to hơn kích động quơ hai tay của mình như là hận không thể xé nát cái gì đó, "Chúng ta là song sinh tử, mỗi ngày nó đã nhận được dằn vặt gì ta cũng có thể cảm ứng được tất cả!! Ta ở nơi này năm trăm năm đã từng không dưới trăm lần đi Thiết gia muốn cứu người, thế nhưng Thiết gia đem đệ đệ ta nhốt vào trong Luyện Yêu Sơn Hải đồ! Ta tìm thế nào cũng không được bức vẽ đó! Thế nào cũng tìm không được! Ta có thể cảm giác được nó sắp điên rồi, nếu như ta không cứu nó đi ra, nó nhất định sẽ đánh mất toàn bộ thần hồn, triệt để trở thành một con rối!!"
"Cho nên, cầu các ngươi, mau cứu nó đi? Cứu nó ta liền đem cái mạng này của ta còn có Huyết Tiên Thảo đều cho các ngươi ——!!"
"A, thật tốt quá. Thành giao."
——
Thuỷ Thuỷ Thái: chỉ loại cây sống trong nước.
Kim Ô: còn gọi là Tam Túc Kim Ô, chính là Thái Dương Thần Điểu, trong truyền thần thoại xa xưa, nó là thần thú vô cùng cường đại.
——— ont|��z о
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
141 chương
72 chương
21 chương
14 chương
2389 chương