// <img data-cfsrc="https://phongdicoc.files.wordpress.com/2020/01/0cf16f38972fbe6158b296c46c9a030b9055909683770250898.jpg?strip=info&quality=65&resize=954,810" style="display:none;visibility:hidden;"/><img src="https://phongdicoc.files.wordpress.com/2020/01/0cf16f38972fbe6158b296c46c9a030b9055909683770250898.jpg?strip=info&quality=65&resize=954,810" data-pagespeed-url-hash=2084149820 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Tiên Ma Thể Sư Tôn Thiên Tác giả: Nam Chi Editor: Mạc Vô Thần .:Chương 45:. Quân Trì và Xương Gia chân quân quyết định để Doãn Lưu Cảnh nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau sẽ dẫn y về Diễn Võ đại thế giới, thế nhưng vẫn còn một chuyện chưa giải quyết xong. Doãn Lưu Cảnh chiếm cứ phòng ngủ của Xương Gia chân quân, vậy nên giờ hắn đang ngồi ở phòng Quân Trì, cau mày nói, “Theo số mệnh thì Doãn Lưu Cảnh hẳn đã chết, nhưng giờ chúng ta mang cả người sống sờ sờ về đưa sư tôn, sư tôn biết làm thế nào với y?” Xương Gia chân quân quả thật rất phiền não. Lại nói, con người Xương Gia chân quân bề ngoài trông đứng đắn nghiêm túc thế thôi, kỳ thực trong lòng hắn có cả một đàn linh dương nhảy nhót, cứ vài trăm dặm lại tưng tưng một lần. Nhưng khi đặt vào chính sự, hắn luôn luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao, hắn biết Doãn Lưu Cảnh là một nhân tố rất quan trọng trong việc tu hành của sư tôn, không thể phạm sai lầm, ai ngờ đâu mọi chuyện lại đi tới bước này. Xương Gia chân quân tuy nói vậy nhưng không định thảo luận với Quân Trì, chỉ than thở chút thôi. Bọn họ càng không thể xuống tay với Doãn Lưu Cảnh rồi giao cho Ninh Phong được. Quân Trì cũng biết mình phạm sai phá hư kế hoạch ban đầu, nhưng hắn cũng không thể thấy chết mà không cứu, tuy rằng Doãn Lưu Cảnh thuộc dạng đứa nhỏ thích chuốc khổ vào người. Nhưng dẫu sao y chỉ là đứa nhỏ, dù tính cách có hơi thiếu hụt nhưng đó không phải lý do bắt y phải chịu tội. Quân Trì cười xòa, “Với Ninh Phong thì vài thập niên hay vài trăm năm thì cũng chỉ như một lần bế quan, nếu vậy chúng ta cứ để Doãn Lưu Cảnh an an ổn ổn sống hết một đời, khi già rồi tự nhiên sẽ chết.” Xương Gia chân quân liếc Quân Trì, “Nhưng tại Cảnh Diệu thành sư tôn đã bị trọng thương, nếu có Doãn Lưu Cảnh nhanh chóng bổ sung thần hồn sẽ giúp tình hình y biến chuyển tốt. Chưa kể nếu mặc kệ Doãn Lưu Cảnh, nhỡ đâu y ảnh hưởng bài xích đến thế giới thì tất cả phản phệ đều sẽ đánh vào sư tôn, tình hình sẽ càng tệ hơn.” Quân Trì tự nhéo mặt mình, không thèm chú ý hình tượng buồn rầu hỏi, “Thế biết làm gì bây giờ, chúng ta cứ mang Doãn Lưu Cảnh về trước xem Ninh Phong tính toán thế nào, không chừng Doãn Lưu Cảnh còn mong có thể nhanh chóng trở lại người Ninh Phong, dù sao sức mạnh tài lực, cái gì y muốn Ninh Phong đều có.” Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng hắn vẫn không dễ chịu tí nào, với hắn Ninh Phong và Doãn Lưu Cảnh vốn là hai người khác nhau. Nhưng nếu bảo Quân Trì vì Doãn Lưu Cảnh mà không thèm quan tâm Ninh Phong, hắn lại không làm được. Hồi ở Cảnh Diệu thành, khi Ninh Phong dùng toàn bộ sức lực dồn vào một kiếm bắn yêu ma cấp cao, tình huống khi ấy thập phần nguy hiểm, vậy mà y vẫn cố tình phân thân đỡ lấy Quân Trì đang rơi từ trên cao, mặc dù Quân Trì thấy tu vi mình cao cường, dù có rớt xuống cũng không phải vấn đề quá to tát, thế nhưng Ninh Phong tiên quân vẫn quan tâm cứu hắn, mặc kệ y là Ninh Phong hay là Quân Yến, sự thật Quân Trì thiếu ân y là điều không thể chối cãi. Quân Trì nghĩ dù bước lên con đường tiên đồ, vẫn phải lấy cái “tôi” làm trung tâm, giống như lời của Hoàn Vũ trước kia, dù là đạo thì cũng là đạo của mình. Đạo của mỗi người không giống nhau, chỉ có chờ thành tiên mới ngộ ra con đường mình đang đi chính xác hay không, còn cái gọi là Thiên Đạo thì quá chi xa vời, dù Ninh Phong từng là tiên nhân, đã từng chịu trói buộc, cũng không thể thấu hiểu rõ ràng. Người, khó tránh được ích kỷ. Quân Trì nghĩ thế, nên dù Doãn Lưu Cảnh có đáng thương cỡ nào hắn cũng đành chịu. Xương Gia chân quân nhìn Quân Trì suy tư cả buổi, nói, “Ngươi cư nhiên không mắng sư tôn là cường đạo, thật hiếm thấy làm sao.” Quân Trì nói, “Giờ chúng ta không chỉ là cường đạo, mà còn là kẻ lừa gạt, gạt một đứa nhỏ.” Khi Quân Trì và Doãn Lưu Cảnh trò chuyện, Xương Gia chân quân vẫn luôn giữ vững khí chất tiên giả, cái gọi là khí chất tiên giả chính là dùng hình tượng cao quý, tuyệt đối không thể làm nhục thân phận, nói ít được bao nhiêu thì nói ít bấy nhiêu, nếu không cần nói thì tuyệt không nói. Quân Trì dùng từ “Trang B” để tổng kết về Xương Gia chân quân, càng không trông cậy hắn sẽ giao tiếp với Doãn Lưu Cảnh làm gì. Dù sao Quân Trì cũng không có khí chất tiên giả, cả người toàn mùi phố phường, hơn nữa chọc Doãn Lưu Cảnh rất vui, vậy nên cứ để nhiệm vụ ‘khổ cực’ đó cho hắn. Doãn Lưu Cảnh đang trong tuổi ăn tuổi lớn, ba bữa một ngày vẫn còn đói, buổi tối còn ăn khuya, sáng vừa mở mắt đã than đói. Tiểu nhị mang rất nhiều bữa sáng đến, thấy trong phòng nhiều hơn một thiếu niên cũng không ý kiến ý cò, dù sao Xương Gia chân quân cũng thuê một căn phòng thượng đẳng, dù trong phòng có bao nhiêu người chăng nữa thì khách điếm cũng mặc kệ. Xương Gia chân quân không cần ăn, vì vậy chỉ có Quân Trì và Doãn Lưu Cảnh ngồi cạnh bàn, Doãn Lưu Cảnh có tiền sử bị Quân Trì trêu chọc nên giờ vẫn đang rất cảnh giác. Quân Trì kéo tay y sờ vào từng dĩa rồi nói tên từng món ăn một. Doãn Lưu Cảnh cũng coi như là ‘thợ mộc’, trên tay bị chai không ít, ngược lại một tu sĩ như Quân Trì lại sở hữu một bàn tay mềm mại xinh đẹp. Doãn Lưu Cảnh nói, “Nếu hôm nay ngươi lại chọc ta, ta sẽ không theo ngươi nữa, để ngươi mất đi một đồ đệ ưu tú hoàn mỹ.” Quân Trì cười ha hả, “Ăn đi ăn đi, ngươi tự kỷ như vậy, ai thèm chọc ngươi chứ.” Doãn Lưu Cảnh hừ một tiếng, bưng chén bắt đầu ăn. Chỉ là khi y gắp đậu hũ, vào miệng lại biến thành dưa muối, mặn đến mức ê cả hàm, y vội húp một miếng cháo rồi nhíu mày, “Ngươi nói dĩa này là đậu hũ chiến mà, sao lại thành dưa muối rồi?” Quân Trì kéo tay y sờ vào cái dĩa đó, “Đậu hũ thật mà, ngươi ăn thử xem.” Y lại gắp một đũa, đúng là đậu hũ chiên, thật khó hiểu, lại gắp thêm một đũa nữa, lúc gắp quả thật có cảm giác là đậu hũ, nhưng khi bỏ vào miệng lại biến thành dưa muối. Doãn Lưu Cảnh nổi giận, “Ngươi, đúng là cái người đáng ghét, lại trêu chọc ta!” Quân Trì cười hì hì bảo, “Rồi rồi rồi không giỡn nữa, ngươi ăn đi.” Doãn Lưu Cảnh buông đũa không ăn nữa, có vẻ giận đến mức mất khẩu vị, Quân Trì liền gắp thịt đưa lên miệng y dỗ dành, “Ăn đi ăn đi, ta xin lỗi được chưa.” Xương Gia chân quân cạn lời ngồi trên giường nhìn một màn trước mặt, có ảo giác như mình là bảo mẫu trông trẻ. Doãn Lưu Cảnh dùng hai tay hết bóp lại nhéo mặt Quân Trì một trận, coi như trả thù xong rồi mới cúi đầu tiếp tục ăn, nhìn y có vẻ mảnh khảnh thế nhưng dạ dày giống cái động sâu không đáy, ăn sạch sành sanh rồi mới thôi. Từ nhỏ Xương Gia chân quân đã được Ninh Phong tiên quân thu làm đệ tử, tu hành từ rất sớm, vậy nên định nghĩa về thức ăn của hắn rất chi là nhạt nhòa, Quân Trì thì ngược lại, cảm thấy Doãn Lưu Cảnh ăn nhiều đến bất thường, giơ tay xoa xoa bụng y, “Ngươi ăn nhiều quá sẽ bị trướng bụng, khó chịu lắm.” Doãn Lưu Cảnh mất hứng đẩy tay hắn, “Ta không ăn nhiều.” Quân Trì không còn gì để nói, chắc bụng y cũng giống bụng tu sĩ chăng. Quân Trì nói vào chuyện chính, “Chúng ta phải sang thế giới khác tu hành, muốn mang ngươi đi cùng, ngươi nguyện ý hay không.” Doãn Lưu Cảnh có vẻ mê mang, “Thế giới khác là sao?” Quân Trì đành phải giải thích tường tận cho y về việc dưới Thiên Đạo tồn tại vô số đại thế giới và tiểu thế giới, mà nơi bọn họ đang ở chính là Đồ Phưởng tiểu thế giới, một nơi nhỏ bé chỉ như hạt cát, linh khí loãng khiến việc tu hành bất tiện hơn rất nhiều, còn nơi bọn họ đang muốn tới gọi là Diễn Võ đại thế giới, một nơi rất phù hợp cho việc tu hành. Doãn Lưu Cảnh nghe mà mê mẩn, “Thế giới dưới Thiên Đạo bao la vậy sao? Xem ra ta chỉ là con ếch ngồi đáy giếng. Diễn Võ đại thế giới thích hợp cho tu hành như vậy, ắt hẳn sẽ có nhiều tu sĩ cấp cao lắm đúng không?” Quân Trì gật đầu, “So với Đồ Phưởng tiểu thế giới thì nhiều vô kể, dù là Kim Đan chân nhân hay Nguyên Anh lão tổ cũng chỉ là mặt bằng chung. Cứ mỗi ngàn năm lại có tu sĩ phi thăng thành tiên.” Doãn Lưu Cảnh ngưỡng mộ không thôi, “Có phải vì ngươi nhắm trúng tư chất tài hoa của ta nên mới coi trọng ta thế?” Quân Trì méo miệng nghĩ thầm lại tới nữa, nhưng cũng trả lời, “Ờ, đúng vậy.” Hắn thật sự không nỡ nói lời đả kích Doãn Lưu Cảnh, y cao hứng đến mức cười toe toét, nghênh mặt nói, “Ta biết mà, từ nhỏ ta đã cảm thấy sau này mình có thể trở thành tu sĩ cấp cao, phi thăng tiên giới, quả thật không sai.” Lại tiếp tục thề son sắt, “Một ngàn năm tiếp theo, trong số những người phi thăng nhất định sẽ có tên ta.” Quân Trì thở dài than ngươi nghĩ nhiều quá, lại bắn ánh mắt về phía Xương Gia chân quân, nghi ngờ Ninh Phong cũng có một mặt như thế sao? Xương Gia chân quân không lạ lắm, từ nhỏ hắn đã được sư tôn thu làm đồ đệ, khi ấy Ninh Phong là tu sĩ Hợp Thể kỳ, đại năng trong các đại năng, tính tình tùy hứng thích làm theo ý mình. Doãn Lưu Cảnh lại quay sang hướng Quân Trì nói, “Nhưng trước khi rời khỏi thế giới này, ta nhất định phải khiến Doãn gia chịu giáo huấn.” Quân Trì búng lên trán y một cái rõ đau, “Chờ nhãn giới ngươi mở rộng, ngươi sẽ biết kỳ thật Doãn gia không là gì cả. Lại nói gã ma tu đã bị xử lý, dị tượng hôm đó nhất định sẽ khiến các tu sĩ khác chú ý, cũng sẽ phát hiện chuyện Doãn gia cung phụng tà ma, về sau e rằng khó mà sống tốt. Vậy nên ngươi không cần phải so đo thêm làm gì.” Doãn Lưu Cảnh còn định nói gì nữa nhưng bị Quân Trì chặn miệng, “Nếu ngươi cứ lằng nhằng thêm nữa chúng ta sẽ không dẫn ngươi theo.” Doãn Lưu Cảnh đành phải ngậm miệng. Quân Trì mang theo Doãn Lưu Cảnh cùng với Xương Gia chân quân rời khỏi phạm vi U Hoàng thành, đề phòng việc mở kết giới sẽ ảnh hưởng đến người dân ở đây, Xương Gia chân quân dùng pháp bảo để mở kết giới, tiếp đó khẽ hất tay áo cuốn cả Quân Trì và Doãn Lưu Cảnh vào trong, còn hắn thì nhấc chân bước vào thế giới hư không. Trong tay áo Xương Gia chân quân, Doãn Lưu Cảnh ngơ ngác không hiểu chuyện gì, “Đây là đâu, tại sao khắp nơi mềm mại vậy?” Quân Trì trả lời, “Trong tay áo sư huynh ta.” Doãn Lưu Cảnh làm bộ như hiểu lắm, “Ta biết rồi, đây chính là tay áo càn khôn đúng không?” Quân Trì gật đầu, “Đúng vậy.” Doãn Lưu Cảnh bỗng dưng cúi thấp đầu, nói, “Về sau ta sẽ trở thành một tu sĩ thật lợi hại. Bởi vì ta là Ngũ linh căn cho nên người trong Doãn gia đều mắng ta phế vật, coi ta như không khí, ngay cả cha cũng không thèm hỏi thăm lấy một lần.” Quân Trì nhìn y đáng thương như vậy, liền giơ tay ôm lấy y, vỗ vỗ như an ủi Quân Yến trước kia, “Đều là kẻ có mắt không tròng, kỳ thật ngươi phi thường phi thường lợi hại, là một phần của tiên quân, vị tiên quân đó chính là sư phó của ta và sư huynh, tên gọi Ninh Phong. Về sau ngươi sẽ lợi hại giống như người đó vậy. Y ở Diễn Võ đại thế giới, chưa ai chưa nghe danh, không ai không ngưỡng mộ.” Doãn Lưu Cảnh cảm thụ hơi thở trên người Quân Trì, “Ta chỉ là một phần của y?” Quân Trì gật đầu, “Phải.” Doãn Lưu Cảnh lại hỏi, “Vậy phải chăng y cũng là một phần của ta? Ta chưa từng nghĩ tới, ta cũng có một phần khác.” Quân Trì nghĩ thầm lực chú ý của ngươi dường như hơi sai nhưng cũng gật đầu “Ừm, đúng vậy.” Doãn Lưu Cảnh nói, “Nếu ta cũng là sư phó ngươi, vậy tại sao khi ta bảo ngươi tiêu diệt Doãn gia ngươi lại không làm?” Quân Trì lập tức giơ tay vỗ y mấy cái, “Ngươi kiêu ngạo gì chứ?” Doãn Lưu Cảnh vội lấy tay che trán, “Sao ngươi còn đánh ta?” Quân Trì giận, “Ngươi tự tìm, còn trách ta sao.” Doãn Lưu Cảnh cũng dỗi một hồi, lại hỏi tiếp, “Y có mắt không?” “Hả?” Quân Trì sửng sốt hồi lâu mới hiểu, “À, có.” Doãn Lưu Cảnh nói, “Chờ ta trở về cơ thể y, ta có thể nhìn thấy ngươi sao?” Quân Trì buồn cười nghĩ Ninh Phong cũng có lúc như thế, cười đáp, “Có thể.” Doãn Lưu Cảnh mãn nguyện, “Hừ, vậy thì tốt. Ta có mắt rồi nhất định sẽ trở nên cực kỳ lợi hại. Đợi ta nhìn kĩ ngươi xong, sau đó ngươi muốn ăn cái gì, ta nhất định không cho ngươi ăn, ngươi chờ đó.” Quân Trì lại cốc đầu y thêm mấy cái, khiến y phải ôm đầu bỏ chạy, hai người ngươi chạy ta rượt túi bụi bên trong tay áo cái người đang cực khổ xuyên qua biết bao không trung gió lốc. Cuối cùng Doãn Lưu Cảnh giơ tay đầu hàng trước, thở mệt nhọc vùi vào lồng ngực Quân Trì ngủ say sưa. Quân Trì ôm y, nghĩ thầm đứa nhỏ này cũng chỉ là một phàm nhân. Chờ đến khi chui ra khỏi tay áo Xương Gia chân quân, Quân Trì cõng Doãn Lưu Cảnh trên vai thử nhìn nhìn chung quanh, chỉ thấy núi non hoang sơ, hoàn toàn không phải bộ dáng tiên tông nên có, hắn nhìn Xương Gia chân quân khó hiểu hỏi, “Sư huynh, đây là đâu?” Xương Gia chân quân trưng vẻ mặt gặp nạn không loạn, bình tĩnh trả lời, “Đi nhầm, giờ chúng ta tìm cách dò đường về tông môn.” Quân Trì, “….” Hoàn chương 131. Thần: Sư huynh mù đường làm sao bây giờ? Online chờ!