// <img data-cfsrc="https://phongdicoc.files.wordpress.com/2018/04/5041f0fbe637b6cf6811eeefb04e8b8917383390.jpg" style="display:none;visibility:hidden;"/><img src="https://phongdicoc.files.wordpress.com/2018/04/5041f0fbe637b6cf6811eeefb04e8b8917383390.jpg" data-pagespeed-url-hash=312952516 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Thần: Ninh Phong trong trí tưởng tượng của mình:)) Tiên Ma Thể Sư Tôn Thiên Tác giả: Nam Chi Editor: Mạc Vô Thần .:Chương 17:. Quân Trì quan sát tình huống bên trong đại điện, thử nhẩm đếm, bao gồm bốn mươi hai người tất cả, tính thêm cả hắn là bốn mươi ba người. Trừ Bạch Kiếm và Khổng Hư ra, cái vị Kiều Thi Vân từng chào hỏi hắn lúc trước cũng ở đây. Kiều Thi Vân phát hiện hắn đang nhìn mình liền vội vàng đi tới, trông rất vui vẻ, “Liễu ca ca cũng vượt qua rồi, tốt quá!” Quân Trì vẫn không hiểu vì sao Kiều Thi Vân lại tiếp cận mình làm gì, hắn chẳng có chỗ nào đặc biệt hơn người, nhưng tiểu cô nương lại tỏ vẻ rất nguyện ý kết giao với hắn. Quân Trì cũng thuộc nhóm người lớn tuổi, tuy không muốn tiếp xúc với Kiều Thi Vân quá nhưng cũng không muốn khiến tiểu cô nương buồn lòng. Hắn cười cười trả lời, “Ừ, may là thông qua. Ngươi trong trận thế nào?” Kiều Thi Vân vuốt vuốt phần tóc dài mềm mượt của mình, đáp, “Khá tốt. Lúc trong trận biến thành một con tước nên không quá khó khăn.” Quân Trì gật đầu, bấy giờ Bạch Kiếm cũng mò tới, rất không khách khí giơ tay lên vỗ vỗ vai Quân Trì, nói, “Liễu huynh làm ta tìm muốn chết, thì ra lại trốn ở nơi này âm thầm to nhỏ với cô nương người ta.” Quân Trì nghĩ thầm ta không nói nhỏ với tiểu cô nương, chẳng lẽ phải nói nhỏ với ngươi sao, còn ra thể thống gì. Nhưng trên mặt vẫn mang thần sắc bình thản, “Tìm ta có việc?” Bạch Kiếm nói, “Lúc trong trận tốt xấu gì ta cũng cưỡi trên người ngươi, giờ ra rồi không cần khách khí nữa. Về sau là hảo huynh đệ được không?” Kiều Thi Vân nghe Bạch Kiếm nói xong, rất tò mò đánh giá hai người rồi che miệng cười trộm, Quân Trì bất đắc dĩ giải thích, “Khi đó hắn biến thành kiến, ta chỉ tiện đường chở theo mà thôi.” Kiều Thi Vân tuy hết vâng lại dạ, tỏ vẻ mình đã hiểu rõ, nhưng Quân Trì cứ cảm thấy ánh mắt cô nàng có gì đó là lạ. Quân Trì xuyên qua Bạch Kiếm đang kề vai sát cánh với mình đến chỗ người vận bạch y, Khổng Hư mặt như trét phấn nhiều lần ngó tới chỗ bọn họ, ước chừng muốn nói gì đó, nhưng thân phận “cao quý” của gã không cho phép, lúc phát hiện Quân Trì đang nhìn sang thì lập tức quay mặt sang chỗ khác. Mấy ngươi chưa nói bao lâu thì thấy Xương Gia chân quân xuất hiện ở đại điện, nói, “Chúc mừng các vị đã thông qua ải cuối cùng, từ đây trở thành đệ tử của Đan Càn tiên tông ta.” Mọi người sớm đã dừng việc bàn tán, nghe thấy lời này thì vui mừng không xuể, tặng nhau vài lời chúc mừng, kiểu như: “Về sau là đồng môn với nhau, xin hãy chiếu cố nhiều hơn”. Xương Gia chân quân còn nói thêm, “Biểu hiện của các vị suốt bốn ải đều nằm trong mắt các trưởng lão tông môn, hiện tại thỉnh chư vị theo bổn quân đi đến ngoại tông Địa Cực điện.” Xương Gia chân quân vừa dứt lời, người đã xuất hiện ngoài cửa điện, mọi người ba chân bốn cẳng vội đuổi theo, mhanh chóng bắt kịp hắn. Bên ngoài không như tiểu quảng trường lúc trước mà còn to hơn gấp nhiều lần, một con tiên hạc cực lớn đứng ngay trung tâm, bốn mươi ba người vượt ải theo Xương Gia chân quân đi lại gần nó, hắn phất tay áo trường bào một cái, bốn mươi ba người lập tức xuất hiện trên lưng tiên hạc. Xương Gia chân quân đứng ở phần cổ tiên hạc, phân phó nó bay đến ngoại tông Địa Cực điện. Tiên hạc giang cánh bay lên, xuyên thẳng tận trời, hướng về phía một ngọn núi khác. Từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy non sông phập phồng, cây xanh um tùm, sương mù mây trắng lượn lờ, không hổ danh nhất phái tiên cảnh. Lúc này hơn bốn mươi người đều thành công vượt ải, đương nhiên đều có tâm tình “*Xuân phong đắc ý mã đề tật, Nhất nhật khán tận Trường An hoa.” (*) Gió xuân mát rượi reo đầu ngựa Xem hết Trường An trọn một ngày. Quân Trì lòng có chút vui vẻ, nhưng hắn biết rõ hết thảy chỉ mới bắt đầu. Trên đường đi Quân Trì bắt gặp cậu bé quật cường lúc trước, mặc dù nó chẳng hề có tu vi, ngay cả dẫn khí nhập thể còn chưa thành, chỉ sợ ngay cả linh khí cũng không cảm giác nổi, không ngờ tới lại có thể đi đến bước này khiến Quân Trì cảm thấy bội phục, thậm chí còn có điểm hoảng hốt, tính quật cường đó thật sự giống Quân Yến lắm. Lúc này đứng trên tiên hạc, cậu nhóc trông có vẻ rất kích động nhưng vẫn cố bày ra bộ dáng trấn định, xoay đầu đánh giá chung quanh rồi hít một ngụm khí to, tình cờ phát hiện Quân Trì đang đánh giá mình, vốn trước đây không quan tâm đến bất cứ người nào, cư nhiên lại gật nhẹ với Quân Trì một cái, nhưng rất nhanh đã dời đầu sang nơi khác. Đan Càn tiên tông chiếm một khu vực rộng lớn, nơi nơi linh khí nồng đậm, ở bên ngoài còn đặt kết giới phòng ngự lẫn trận pháp, dễ thủ khó công. Tiên hạc phi hành vô cùng nhanh, nhưng cũng tốn tận nửa canh giờ mới đến nơi cần tới. Thời điểm tiên hạc sà xuống, các đệ tử mới nhập môn đều không ngừng cảm thán, chỉ là đến ngoại điện tông môn thôi đã hao phí thời gian đến vậy, có thể thấy nội tình tông tâm thâm hậu cỡ nào, đất rộng của nhiều. Chỉ thấy phần sườn giữa một ngọn núi lớn, tạo thành bề mặt bằng phẳng như bị kiếm bổ ngang, mặt trên xây dựng vài toà điện cao lớn tráng lệ, đường mòn gấp khúc kết hợp với đại điện và sân rộng tạo thành trận pháp cực lớn, Quân Trì còn cảm thấy rất rõ tính công kích cực đại mà nó toả ra xung quanh, nhìn thêm kiến trúc trận pháp vài lần, dù Quân Trì có là Nguyên Anh hậu kỳ cũng cảm thấy khó chống đỡ nổi, Xương Gia chân quân đứng phía trước, trường bào phất phơ trong gió, nói, “Đừng cố mà nhìn chằm chằm trận pháp, chỉ với tu vi các ngươi làm sao mà chịu nổi.” Đã có người xem đến mức ngất xỉu, đại gia vội vàng nhắm mắt lại, không dám tiếp tục nhìn nữa. Xương Gia chân quân còn nói thêm, “Phía dưới đó là Địa Cực điện, là sự đường của ngoại tông chủ, còn phía đông là Hiến Chương phong, cũng chính là hình đường, những đệ tử ngoại tông phạm tội đều bị đưa đến đây xử lý.” Chẳng ngờ mọi người còn chưa tiếp nhận nghi thức hoan nghênh nhập tông, đã bị lão tiền bối giải thích về cách xử phạt nếu có tư tâm. Tuy vậy những người tiến vào Đan Càn tiên tông đều không dị nghị gì, thậm chí có người hỏi thêm, “Chân quân tiền bối, nghe đâu Hiến Chương phong dùng thần thú Bệ Ngạn để trấn giữ, chuyện này là thật sao?” Xương Gia hơi nhìn người vừa nói, “Ngươi cũng biết nhiều đấy, đúng vậy.” Trong lúc nói chuyện, tiên hạc đã đáp xuống trước Địa Cực điện, trước Địa Cực điện là một khoảng sân cực kỳ rộng, chung quanh trồng một số loại cây cối trước giờ Quân Trì chưa từng thấy qua, những loại cây đó thập phần cao lớn, thân cây thẳng tắp như xuyên tận trời, chỉ là từ gốc đến ngọn đều mang một màu đen nhánh, khiến người ta có cảm giác túc mục. Sau khi Xương Gia chân quân đưa mọi người xuống mặt đất, tiên hạc lập tức hoá nhỏ người biến thành một nữ tử vận vũ y xinh đẹp, dáng người nàng cao gầy tinh tế, mỹ mạo bất phàm, một số người không có kiến thức nhìn nàng hoá thành người thì khó hiểu không thôi, liên tục nhìn chằm chằm đánh giá, người có chút tự chủ chỉ nhìn một lát rồi dời đi, nhưng đôi khi cũng len lén ngó thử, bạch tiên hạc có vẻ chẳng hề để bụng, thong dong ưu nhã, dường như không muốn phản ứng với mấy tên nhà quê. Lúc này, một tu sĩ mặc y bào tiến lại gần, vạt áo và cả tay áo đều dài chấm đất trông rất đồ sộ. Hắn hành lễ với Xương Gia chân quân, “Đệ tử Dương Tuyên bái kiến Xương Gia sư thúc.” Xương Gia chân quân hơi gật đầu, vị tên Dương Tuyên kia liền nói tiếp, “Tông chủ và các trưởng lão đang chờ trong điện, thỉnh.” Hắn hơi cúi người, nhóm đệ tử mới vào đều nhìn ra người này là quản sự của Địa Cực điện, địa vị chắc chắn không thấp, hơn nữa thân hình Dương Tuyên cao lớn cường tráng, uy thế hiển hách như ngọn núi sừng sững, tạo người ta cảm giác không dám coi khinh, người đang đứng đầu rất biết điều đáp lễ, “Đệ tử Thôi Phàm gặp qua Dương tiền bối.” Sau đó mọi người cũng lần lượt đến chào hỏi. Ai cũng không ghét chuyện người khác tôn kính mình, tâm tình Dương Tuyên cũng rất tốt, lộ ra chút ý cười. Xương Gia chân quân dẫn mọi người vào Địa Cực điện, bao gồm ba tầng lầu, khi nãy từ trên cao nhìn xuống quả thật không nhìn rõ sự bất phàm của nó, đến gần mới phát hiện Địa Cực điện nguy nga cỡ nào, khiến lòng người sinh ra cảm giác muốn quỳ lạy. Đi vào Địa Cực điện liền thấy bậc thang dẫn lên đài cao, trên có có một nam nhân ngồi ở vị trí chủ vị toả ra khí thế uy nghiêm, ông vận y bào huyền sắc không trang sức, khiến người cảm thấy chút gần gũi. Nhưng tất cả mọi người đều biết một chuyện, có thể ngồi ở chủ vị không ai khác ngoài tông chủ Đan Càn tiên tông. Phàm là người gia nhập tiên tông đều biết đại khái tình huống bên trong, nhưng chuyện tông chủ tên là gì thì chưa hề nghe qua, chỉ biết là tu sĩ Độ Kiếp kỳ, tuy không phải là người có tu vi cao nhất tiên tông, thế nhưng ông lại là người chưởng quản một số món Tiên Khí và một kiện Thần Khí, có thể khiến nó phát huy công dụng của mình, cho nên uy danh rất hiển hách. Người nhìn càng bình thường, nói không chừng tu vi lại càng cao, bởi vì có thể ẩn dấu khỏi người khác. Càng khiến bọn họ kinh ngạc hơn chính là vị trí bên cạnh tông chủ, có một vị nam tử vận tử bào ngồi đó, mái tóc dài ẩn ẩn tử sắc không cột lại tùy ý rũ xuống dưới, thậm chí còn rơi ra bên ngoài ghế dựa, bộ dáng này đủ khiến người bình thường khó mà kiềm chế quy củ, tinh thần chấn động, mỗi lần nhìn y, đầu óc thần hồn không thể sinh ra bất kỳ cảm xúc gì. Đặc biệt hơn đôi mắt người nọ có màu vàng đồng, chỉ là lúc này màu hơi tối tạo cảm giác sắc bén tột cùng, không một ai dám nhìn nhiều hơn một lần. Trừ điều đó ra, dung mạo y giống như bạch ngọc điêu khắc tinh tế, ai ai cũng kinh sợ thầm khen người nọ lớn lên thật đẹp. Mọi người còn chưa kịp đưa ra ý tưởng “Trước giờ đâu nghe tông chủ hảo nam sắc hay có đạo lữ bao giờ, tại sao lại ngồi cạnh một mỹ nhân như thế?” thì Xương Gia chân quân đã tiến lên hành lễ, “Đệ tử Xương Gia bái kiến tông chủ, bái kiến sư tôn.” Tiếp đó quay người cúi đầu chào những người ngồi bên dưới, đều là trưởng lão nội tông. Nội tông bao gồm có chín ngọn núi, trừ Minh Quang phong của tông chủ ra, tám ngọn còn lại đều do các trưởng lão toạ trấn, trừ bỏ chín ngọn này còn có các phong phụ thuộc, mà ngoại tông bao gồm một trăm hai mươi tám phong tất cả, một trăm hai mươi tám phong trừ một số quản lý sự vụ ra đều thuộc thế lực tu sĩ ngoại tông. Khi tông chủ và các trưởng lão nội tông họp mặt, các quản sự và trưởng lão ngoại tông chỉ có thể đứng bên ngoài chờ chỉ thị. Mà Xương Gia chân quân cũng chỉ hành lễ với các trưởng lão nội tông, còn lại thì không để ý tới. Sau khi Xương Gia chân quân hành lễ xong, đám đệ tử mới biết được người ngồi bên cạnh tông chủ chính là Ninh Phong tiên quân. Sau đó lại sinh ra một cảm giác “Quả thật danh bất hư truyền” với y. Từ khi Quân Trì tiến vào điện cho tới giờ, ánh mắt hắn lâp tức cố định không hề di chuyển, bởi vì bộ dáng Ninh Phong tiên quân rõ ràng giống Quân Yến tám chín phần. Chỉ khác mỗi đôi mắt, nếu Ninh Phong tiên quân có màu kim sắc thì Quân Yến là hắc mâu ẩn ẩn hồng sắc mang theo chút nhiệt lượng. Nhưng trừ điều đó ra, Quân Trì không thể nào tìm ra sự bất đồng giữa hai người. Tính tình Quân Yến trầm lặng kiêu căng lãnh đạm, nhưng Ninh Phong lại thêm vài phần ung dung, cũng không hẳn kiêu căng, mà là trời sinh khiến người kính ngưỡng, nói lãnh đạm cũng không đúng, mà là khiến người khác cảm thấy mình không xứng mở miệng nói chuyện với y… Đúng vậy, Quân Yến là một thiên tài, ngoài thiên tài ra thì chỉ là một tu sĩ bình thường, nhưng Ninh Phong tiên quân thì không, y từng là chân tiên, sống lại một đời vẫn là trời sinh tiên thể, y không phải thiên tài, mà vốn là tiên nhân người người kính ngưỡng. Quân Trì thầm nghĩ, cho dù người nọ có dung mạo giống y đúc Quân Yến, nhưng hắn chắc chắn sẽ không nhận sai, dù nói vậy, không hiểu sao cứ mỗi lần nhìn Ninh Phong hắn lại không thể dời nổi ánh mắt của mình. Hoàn chương 103.