Tự Thủy Nhu Tình
Chương 7
“Cẩn thận bên kia!” Tả Vô Tâm nơm nớp lo sợ nhìn Hàn Tị Thủy bước đi trong vườn. “Cẩn thận bên trái!”
Hàn Tị Thủy dừng bước, bất đắc dĩ thở dài, “Vô Tâm, ngươi càng nói càng khiến ta khẩn trương.”
“Ta sợ ngươi không nhớ rõ thôi!” Tả Vô Tâm lầm bầm. Lão đại muốn hắn chiếu cố Tị Thủy, nếu Tị Thủy bị thương thì hắn chết chắc rồi.
“Ngươi đã dẫn ta đi qua đây hai lần rồi.” Hàn Tị Thủy mỉm cười, “Ta nhớ rõ phải đi như thế nào, ta không thể lúc nào cũng nhờ ngươi giúp ta.”
Từ lúc Liễu Tinh Vân đồng ý y có thể tự do đi lại trong nửa tháng trở lại đây, đều là Tả Vô Tâm dẫn y đi xem xét hoàn cảnh xung quanh. Điều này xem như dùng thân thể đổi lấy sao? Hay là, hắn căn bản liền cho rằng…. Không, là vì biết y không có năng lực chạy trốn khỏi nơi này, nên mới yên tâm để y tự do đi lại.
Mà thôi, hiểu được hắn nghĩ như thế nào thì y làm được gì chứ? Dù sao y cũng không làm được gì.
Hàn Tị Thủy thở dài trong lòng, vừa đi vừa đếm số bậc thang của lương đình, sau đó ngồi xuống thở phào một hơi. Cùng lúc đó, y nghe thấy Tả Vô Tâm cũng thở phào.
“Vô Tâm, sao ngươi lại khẩn trương?” Y không nhịn được mà nở nụ cười. “Ta không té ngã, cũng không đụng phải cái gì, ngươi có thể yên tâm.”
“Ta biết ngươi có thể, nhưng ta vẫn cứ khẩn trương đấy thôi!” Tả Vô Tâm lầm bầm, ngồi xuống bên cạnh y.
Qua mấy ngày nay, hắn cũng rõ ràng hiểu rõ được trí nhớ của Tị Thủy đối với phương hướng và vị trí. Sau khi quen thuộc vị trí của đồ đạc, y có thể tự mình làm những chuyện vặt thường ngày, vẫn nhàn nhã như thường, năng lực thích ứng cực tốt.
“Đi cùng ta cả ngày, ngươi sẽ không nhàm chán sao?” Y hít sâu một hơi không khí đầy hương thơm hoa cỏ trong vườn. Tuy rằng không khí ở đây lạnh hơn nhiều so với ở Hàm Tiếu sơn trang, nhưng cũng chỉ có mùi cỏ hoa này mới có thể khiến cho y cảm thấy an tâm, quen thuộc đôi chút.
Cũng đã một tháng từ ngày y rời khỏi Hàm Tiếu sơn trang, không biết Vị Tuyết đã biết chuyện này hay chưa?
Y vẫn rất sợ Vị Tuyết sẽ liều lĩnh xông vào Thiên Tinh đường, chỉ bằng võ công của Vị Tuyết thì tuyệt đối không đánh lại Liễu Tinh Vân, trừ khi a gia tự thân xuất mã. Nhưng a gia cũng đã lớn tuổi, dù có võ công cao cường cũng không biết tỷ lệ toàn thân trở ra được tới bao nhiêu.
Mà không biết vì sao, y không hề muốn bất kỳ ai bị thương, dù là người của Hàm Tiếu sơn trang hay Thiên Tinh đường.
“Ừm…” Tả Vô Tâm nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lắn đầu nói: “Không có, đi cùng ngươi rất thoải mái. Bởi vì trên người ngươi có một loại khí chất sẽ làm cho người ta cảm thấy bình thản an tường.”
“An tường…sao?” Hàn Tị Thủy tự giễu cười, nói.
Sao y không thấy được chính mình bình thản an tường chứ? Y cảm thấy bản thân như tơ liễu trôi nổi giữa không trung, muốn tìm nơi bám vào lại phát hiện xung quanh hoàn toàn xa lạ, đành phải cường chống đến ngày có thể trở lại mặt đất.
Kỳ thật, y vẫn cảm thấy thật mệt mỏi, lại thế nào cũng phải phân ra phần lớn tâm thần để giữ bình tĩnh trước mặt Liễu Tinh Vân. Y phải giữ lại ranh giới trong lòng mình, nếu không, y sẽ không thể bỏ qua cái quan hệ thân mật mà hai người từng có.
Y không thể để chính mình trầm luân trong đó được!
Thân là nam nhi, lại bị một nam tử khác xâm phạm, vậy mà y cảm giác ….trầm luân.
Ừ…. Chính là trầm luân.
Cảm giác xa lạ mà Liễu Tinh Vân dẫn phát trên người y ngày đó chính là trầm luân. Trừ bỏ có những lúc suy nghĩ trống rỗng không thể khống chế, thân thể, động tác, cảm quan của y…. hết thảy đều trở nên khó tự điều khiển. Trạng thái đó, từ lúc chào đời tới nay, y chưa từng gặp phải.
Y không thích cảm giác bị hắn ôm, chán ghét việc y không biết phải làm thế nào nhưng thân thể lại cho phản ứng đáp lại.
Nhưng theo thời gian trôi đi, y càng ngày càng quen thuộc cái ôm của hắn, thân thể y và khứu giác đều ghi nhớ mùi hương của hắn, bắt đầu quyến luyến vòng tay hắn. Ở trước mặt hắn, y càng ngày càng không xác định được chính mình.
Không! Y tuyệt đối không thể như vậy!
“Tị Thủy, ngươi thấy lạnh sao?” Thấy y đột nhiên run rẩy, Tả Vô Tâm quan tâm mà hỏi. “Để ta đi lấy áo khoác cho ngươi.”
“Ta không….” Hàn Tị Thủy còn chưa kịp nói hết câu đã nghe thấy tiếng Tả Vô Tâm chạy đi mất.
“Ha!” Hành động của hắn khiến Hàn Tị Thủy nhịn không được mỉm cười. Ở Tả Vô Tâm có sự thẳng thắn chân thành và một loại sức sống tràn đầy, khiến người ta như ngửi thấy mùi nắng trên người hắn, nhìn làm sao cũng không giống loại người sống trong tổ chức sát thủ như Thiên Tinh đường.
Tiếng bước chân đánh gãy suy nghĩ của y. Hàn Tị Thủy chăm chú lắng nghe, không phải Vô Tâm, không phải Liễu Tinh Vân, cũng không phải nha hoàn thường ngày hầu hạ, là tiếng bước chân hoàn toàn xa lạ………
???
“Không biết các hạ tìm ta có việc gì?” Khi xác định người nọ đi về phía mình, Hàn Tị Thủy mới hỏi.
“Ngươi chính là Hàn Tị Thủy?” Tiếng bước chân dừng lại, giọng nói có chút thô lỗ.
Quả thật là đến đây vì y. Hàn Tị Thủy mỉm cười, “Đúng vậy? Xin hỏi các hạ là?”
“Khúc Hướng Vãn, nhị đường chủ Thiên Tinh đường.” Người nọ trầm giọng báo tên họ.
“Hạnh ngộ, xin hỏi tìm ta có chuyện gì?” Y vẫn bình thản như cũ. Cho dù lai giả bất thiện, thiện giả bất lai, y cũng muốn nghe xem người nọ tới đây vì cái gì.
“Ngươi là nam.”
“Thật vậy.” Y đại khái đoán được Khúc Hướng Vãn tới làm gì rồi.
“Cũng có chút nhan sắc, nhưng ta vẫn nhìn không ra ngươi có điểm nào khiến lão đại mê muội.” Khúc Hướng Vãn nói, có chút khinh miệt. Trong mắt hắn, Hàn Tị Thủy chính là loại người yêu dị chuyên đi mê hoặc nam tử.
Mê muội? Hàn Tị Thủy ngạc nhiên cười. Liễu Tinh Vân làm sao có thể mê muội y? Hắn chẳng qua là tạm thời có hứng thú với y mà thôi.
Ngay lúc nghĩ như vậy, trong lòng y không hiểu sao lại có cảm giác chua sót kỳ lạ.
“Ta không nghĩ vậy.” Y nói, bỏ qua cảm giác kỳ lạ trong lòng, rồi nghiêng đầu đi, không muốn tiếp tục cái đề tài này, “Có lẽ, ngươi nên đi hỏi quý đường chủ, chính hắn mới biết rõ ràng.”
“Ngươi…. Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy đáng xấu hổ sao?” Sự bình thản ung dung của y khiến cho cơn tức đã sớm chồng chất của Khúc Hướng Vãn bùng nổ, “Ngươi thân là nam tử, sao lại làm ra loại chuyện không biết xấu hổ, vi phạm luân thường này!”
Hàn Tị Thủy cảm thấy lời chỉ trích của hắn quá tức cười. Y cười ra tiếng.
“Ngươi cười cái gì?”
“Cười sự ngu muội của ngươi.” Hàn Tị Thủy ngừng cười, lạnh lùng nói: “Ta chỉ là một tên tù binh không có tự do, chuyện này nào phải do ta quyết định? Nếu nói cho cùng thì đây là vấn đề của Thiên Tinh đường các ngươi, nguyên nhân không phải do ta. Ngươi có thể đến trước mặt quý đường chủ trần thuật toàn bộ những lời vừa rồi. Hay ngươi không phải ngu muội mà là nhát gan, không dám nói chuyện này trước mặt quý đường chủ?”
Trên mặt Khúc Hướng Vãn hai màu xanh trắng thay đổi liên tục, hắn nghiến răng nắm quyền. Nếu không phải lão đại căn bản không thèm nghe hắn, hắn cần gì phải vi phạm mệnh lệnh của lão đại, xông vào nơi này?
Sự chuyên sủng của lão đại đối với Hàn Tị Thủy hắn đều xem trong mắt. Tâm tư của lão đại toàn bộ đều đặt trên người Hàn Tị Thủy, lão đại không chỉ lệnh Vô Tâm cả ngày tùy tùng y, còn vì y làm ra đủ loại trân quý thuốc bổ, thậm chí ngay cả mối làm ăn cũng chịu bỏ qua, chỉ vì Hàn Tị Thủy. Chính vì tình thế đã quá mức nghiêm trọng, nếu cứ để bọn họ tiếp tục như vậy, Thiên Tinh đường sẽ bị hủy!
Chỉ cần không có Hàn Tị Thủy, chuyện gì cũng sẽ không xảy ra. Khúc Hướng Vãn nghĩ, trong mắt lộ hung quang, tiến về phía trước một bước.
“Dừng tay.” Một bàn tay vô thanh vô tức đè lên mạch trên cổ Khúc Hướng Vãn, chế trụ động tác của hắn.
Hàn Tị Thủy giật mình một chút. Y thế nhưng không có nghe tiếng Liễu Tinh Vân tiến lại đây, chẳng lẽ trước giờ đều là hắn cố ý ra tiếng để y biết hắn đến sao?
“Đại ca.” Khúc Hướng Vãn bất an la lên. “Ngươi… ngươi tới lúc nào?”
“Ta đã nói rồi, không được phép tiếp cận nơi này.” Liễu Tinh Vân không thèm trả lời câu hỏi của hắn, chỉ trầm giọng hỏi lại: “Lời ta nói ngươi đã quên sao?”
“Đại ca!” Khúc Hướng Vãn càng nôn nóng kêu lên: “Tên Hàn Tị Thủy này…..”
“Biến đi, đừng làm ta tức giận.” Thanh âm của Liễu Tinh Vân lại trầm xuống vài phần, ngay cả vẻ ôn hòa mỉm cười bình thường cũng đã không thấy, toàn thân hắn tản mát một loại hơi thở lạnh như băng.
“Nhị ca, người đi nhanh lên!” Tả Vô Tâm nghe thấy tiếng vang nên chạy đến, mắt thấy lửa giận của Liễu Tinh Vân đã nổi lên, vội vàng kéo tay áo Khúc Hướng Vãn, “Nhanh lên!”
Khúc Hướng Vãn giận giữ phỉ nhổ một bãi, đập mạnh tay ghế đứng lên, bước đi rầm rầm khỏi sân trong tiếng vỡ vụn.
“Vô Tâm, ngươi cũng trở về đi.” Liễu Tinh Vân khôi phục biểu tình ngày thường, nói với Tả Vô Tâm đang cầm áo choàng đứng một bên: “Đưa áo choàng cho ta.”
“Đây.” Hắn đưa áo choàng qua, xoay người gật đầu với Hàn Tị Thủy rồi mới rời đi.
???
Nghe tiếng bước chân Tả Vô Tâm đi xa, Hàn Tị Thủy chợt cảm thấy không khí trở nên nặng nề, tính đứng lên theo đường cũ về phòng.
“Ngươi vẫn còn giận sao?” Liễu Tinh Vân bước tới ngăn y lại, khoác áo choàng lên vai y.
Hàn Tị Thủy sửng sốt một chút, lắc đầu “Không có gì để giận cả.”
“Ta không chỉ chuyện này.” Hắn giữ lấy hông y, cười một tiếng. “Đã lâu rồi không nghe ngươi cãi nhau với ta, ta đã sắp quên mất ngươi có bao nhiêu nhanh mồm nhanh miệng rồi đấy. Hướng Vãn làm sao là đối thủ của ngươi. Ngươi là đem tức giận trong lòng đổ lên đầu hắn, phải không?”
Lại nữa! Đúng vậy, vừa rồi, có một phút, y quả thật đã đem cục tức đè nén trong lòng quăng lên người Khúc Hướng Vãn, nhưng Liễu Tinh Vân không thể không bắt y chính miệng nói ra toàn bộ cảm tưởng trong lòng sao.
“Có lẽ.” Hàn Tị Thủy âm thầm thở dài.
Một trong những bài học học được trong mấy ngày ở cùng Liễu Tinh Vân chính là đừng nghĩ che dấu cảm xúc trước mặt hắn. Càng là che dấu, hắn càng đào móc sâu hơn. Càng phản kháng, chính mình cuối cùng lại càng chật vật.
“Ngươi có nghĩ tới, một khi Hướng Vãn thẹn quá thành giận, hắn có thể sẽ dễ dàng giết ngươi hay không?” Liễu Tinh Vân nhíu mày, đưa tay xốc Tị Thủy lên rồi ôm ngang trước ngực, trở lại chỗ ngồi trong lương đình.
“Ta biết.” Hàn Tị Thủy không muốn đàm luận đề tài này, hơi hơi nghiêng người né tránh, không thói quen hành động vô cùng thân thiết như vậy. “Buông ra được không? Ta muốn về phòng.”
“Ngươi có biết?” Liễu Tinh Vân đột nhiên cười lạnh, siết chặt vòng tay. “Như vậy ngươi càng nên biết không nên làm ra chuyện khiến cho chính mình gặp nguy hiểm như vậy, bởi vì ngươi thuộc về ta.”
Hàn Tị Thủy khó chịu hừ một tiếng, áp lực từ vòng tay của Liễu Tinh Vân khiến y không thoải mái, nhưng y vẫn như trước cúi đầu không lên tiếng.
“Tị Thủy.” Sau một hồi, Liễu Tinh Vân ôn nhu mở miệng, thả lỏng vòng tay, vỗ về Hàn Tị Thủy giống như dỗ dành một đứa trẻ. “Nói chuyện với ta đi.” Ngữ khí vừa lạnh lùng vừa giận dữ phút chốc chuyển thành ôn nhu khiến Hàn Tị Thủy run rẩy.
Y cũng không biết phải diễn tả thái độ Liễu Tinh Vân đối với y như thế nào, không phải thân nhân, cũng không phải bằng hữu. Hắn hiển nhiên không xem y là con tin, lại càng… không giống như đem y trở thành đồ vật thuộc về mình, ngược lại….. Ngược lại giống như là cưng chiều y?
Y không biết nói cưng chiều có đúng hay không, dù sao, sau khi cha mẹ mất, ký ức của y về loại cảm giác này đã rất mơ hồ, gần như đã quên mất rồi.
Liễu Tinh Vân phi thường thích ôm y, dù là khi tắm hay lúc ngủ. Nếu y cảm thấy ngượng ngùng, có động tác muốn tránh đi, hắn sẽ càng siết chặt vòng tay, chặt đến mức y thở không nổi, vô lực giãy dụa. Hành động đó lặp đi lặp lại khiến cho Hàn Tị Thủy phần lớn thời điểm đã không nghĩ tiếp tục cố sức giãy ra.
Còn nữa, hắn hình như hết sức yêu thích tóc của y, thường thường thích cuốn trong tay chơi đùa. Mấy ngày trước, khi y lơ đãng muốn đem mái tóc dài khiến y cảm thấy phiền chán này cắt bớt, Liễu Tinh Vân liền vô cớ chiến tranh lạnh, chèn ép y suốt một đêm. Nhưng đến ngày thứ hai, hắn lại dường như tâm tình rất tốt giúp y chỉnh lý tóc dài.
“Tị Thủy.” Đột nhiên, thanh âm của hắn lại trầm xuống.
“Ngươi muốn ta nói cái gì” Hàn Tị Thủy vừa bất đắc dĩ vừa nghi hoặc, hỏi.
Y thật sự không biết nên dùng loại thái độ nào đối mặt Liễu Tinh Vân cho thỏa đáng. Có khi phản kháng hắn sẽ nổi giận, có khi phản kháng hắn lại vui vẻ.
Trình tự biến hóa cảm xúc của hắn nhiều khi khiến y không biết nói gì, tuy rằng mỗi ngày ở chung cũng chỉ có bốn, năm canh giờ, nhưng y luôn cảm thấy đặc biệt mệt mỏi.
“Sao cũng được, dù sao ta chỉ là muốn nghe giọng ngươi.” Tay Liễu Tinh Vân nhẹ nhàng vuốt mái tóc hơi hơi loạn của Hàn Tị Thủy, tâm tình lại vui vẻ lên.
“Thiệt là…” Hàn Tị Thủy nhẹ nhàng thở ra.
Mặc dù đã quen với cá tính thay đổi thất thường của Liễu Tinh Vân, nhưng y đối với những câu nói vô lại, bốc đồng, ngẫu nhiên của hắn vẫn không biết làm thế nào cho phải. Trong mắt hắn dường như không có ranh giới cho những điều cần giữ lại, lại càng không vì tuổi tác và thân phận của bản thân mà không chế những gì nên nói nên làm, mà chỉ dùng một loại thái độ cứ vui vẻ là tốt rồi.
“Nếu ngươi không nói gì, ta sẽ thượng ngươi, ngay tại đây.” Liễu Tinh Vân hơi uy hiếp mà nói, xuyên qua kẽ tóc duyện hôn cổ y. “Làm như vậy cũng có thể nghe được giọng nói của ngươi.”
“Gì chứ?” Y ngây người một chút, mặt chợt đỏ bừng. “Ngươi nghĩ cái gì vậy? Ở đây là…. A!”
Hai đôi môi dán lại cùng nhau, cái lưỡi ấm áp lẻn qua hàm răng, đầu lưỡi khẽ chạm đến phần mẫn cảm bên trong, gây cho y từng trận tê dại. Cho đến khi người trong lòng bị nhấm nháp đến mức không thở được, muốn dứt ra khỏi nụ hôn, Liễu Tinh Vân mới lưu luyến trả lại quyền hít thở cho y, dùng đầu lưỡi liếm liếm đôi môi trơn bóng nọ.
“Ngươi đã nhìn không thấy thì để ý nhiều như vậy làm gì?” Hắn vô tình nói. Cảm thấy người trong lòng cứng người lại, không khỏi cười khẽ, nhẹ nhàng nâng cằm y lên nhìn chăm chú, “Sao nào? Lời ta nói làm ngươi thấy tổn thương sao?”
Hàn Tị Thủy muốn tránh khỏi hơi thở của hắn phả lên mặt mình, lại tránh không khỏi tay hắn, đành nhíu mày tỏ vẻ kháng nghị.
“Nếu ngươi đã nói đôi mắt ngươi không thể trị liệu, vậy cần gì phải thấy thương cảm chứ?” Liễu Tinh Vân nhẹ vuốt ve sau gáy của y rồi lập tức kéo y lại, khiến cho cả người Hàn Tị Thủy tựa lên vai hắn, làm ra một trạng thái dựa vào nhau vô cùng thân thiết. “Ngươi không cần cảm thấy tự ti.”
Ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ của hắn khiến cho Hàn Tị Thủy chấn động. Y…. tự ti? Y là như vậy sao? Từ đó tới giờ, tự ti vì đôi mắt nhìn không nhìn thấy?
Trong một thoáng đó, y có một loại hoảng hốt nói không nên lời, khiến cho y hơi hơi đứng dậy, tách ra khỏi hơi ấm sinh ra do hai thân thể tiếp xúc.
“Trên người ngươi có hương vị của ta!” Liễu Tinh Vẫn đột nhiên cúi đầu, nhẹ nhàng ngửi ngửi hương thơm trên vạt áo Hàn Tị Thủy, vui vẻ thì thâm bên tai y. “Ngay cả tóc đều có mùi như vậy.”
Trong khoảnh khắc, Hàn Tị Thủy cảm thấy trái tim y không nghe sai sử mà cuồng nhiệt đập mạnh, một cảm giác mãnh liệt khó hiểu khiến toàn thân y run rẩy.
Giống như có một thứ không tên gì đó xâm nhập trái tim y, một loại cảm giác nửa chua sót nửa ngọt ngào, lại ấm áp đến mức khiến toàn thân nóng lên, tim đập thật mạnh cuống lấy y….
Bình tĩnh nào! Y tự nhủ, ức chế cái cảm giác nọ.
Dù không biết tại sao, nhưng y loáng thoáng cảm thấy đây là không đúng, là không nên. Nhưng trong lòng lại có một thanh âm nói cho y biết, hết thảy đã không kịp rồi… không còn kịp rồi.
Thấy vẻ bối rối trên mặt Hàn Tị Thủy, lại cảm nhận được tiếng tim đập như trống của y, nụ cười trên môi và trong mắt Liễu Tinh Vân càng thêm nở rộ và nhiệt tình chói mắt.
Xem ra, là lúc thừa thắng xông lên.
– – –
“Nhị ca!” Tả Vô Tâm đuổi theo Khúc Hướng Vãn đang nổi giận đùng đùng, chặn đường hắn lại. “Ngươi làm gì Tị Thủy vậy, sao đại ca lại tức giận?”
“Sao nào? Ngay cả người đều đứng về phía hắn?” Khúc Hướng Vãn khinh thường nói: “Ngươi cũng bị cái tên Hàn Tị Thủy kia mê thất tâm thần rồi sao? Nam không ra nam, nữ không ra nữ, cũng không biết hắn tốt ở chỗ nào!”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó!” Tả Vô Tâm hổn hển nói: “Tị Thủy là bằng hữu của ta, làm người rất tốt, ta không cho phép ngươi nói hắn như vậy.”
“Nói thế nào thì hắn cũng là nam, tuyệt đối không thể để cho hắn và đại ca ở bên nhau.” Khúc Hướng Vẫn vẫn cố chấp như trước. “Cho dù là mê luyến nhất thời cũng không được.”
“Nhị ca, sao nói gì ngươi cũng không chịu nghe vậy?” Tả Vô Tâm khinh bỉ nhìn hắn. Đã nói không biết bao nhiên lần rồi, không biết tại sao cái đầu chết tiệt của hắn cũng không chịu đổi suy nghĩ.
“Ta trực tiếp nói cho ngươi hay, đại ca yêu Tị Thủy, mặc kệ hắn là nam hay nữ, đại ca cũng sẽ không buông tha cho Tị Thủy.” Vô Tâm hít sâu mội hơi nói, “Ngươi tuyệt đối không cần thương tổn Tị Thủy, nếu không đại ca sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.”
“Yêu?!” Khúc Hướng Vãn khiếp sợ hô lên, vẻ mặt không dám tin: “Đại ca sao lại đi yêu một người nam nhân chứ?”
“Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?” Tả Vô Tâm tức giận quăng cho hắn một ánh mắt đầy khinh thường, “Ta lại không biết cái gì gọi là yêu, người hỏi ta không bằng hỏi lão đại, coi hắn có biết hay không.”
“Vô Tâm, sao ngươi có thể coi chuyện này nhẹ như vậy?” Khúc Hướng Vãn hổn hển nói: “Ngươi có biết đại ca là người thừa kế Thiên Tinh đường hay không? Hắn thế nào cũng phải cưới vợ sinh con. Làm sao có thể sống cùng một tên nam tử?”
“Như mà….” Sau một lúc, Tả Vô Tâm chầm chậm nói: “Tiên Tinh đường quan trọng vậy sao?”
“Vô Tâm!” Khúc Hưỡng Vãn kinh ngạc hô: “Sao ngươi có thể nói như vậy! Ngươi đã quên ân tình của nghĩa phụ sao?”
“Ta không quên, nhưng mà….” Hắn đương nhiên sẽ không quên ân tình của nghĩa phụ thu dưỡng một tên cô nhi không cha không mẹ, không nơi nương tự như hắn. “Nhưng mà, ngươi cho rằng, Thiên Tinh đường, đối với đại ca, quan trọng đến vậy sao?”
“Sao ngươi lại nghĩ như vậy? Đại ca là đường chủ, sao lại không coi trọng Thiên Tinh đường?” Hắn cố chấp hỏi lại.
“Hừm… ta chỉ cảm thấy như vậy mà thôi.” Ta Vô Tâm lầm bầm, đá đá mấy viên sỏi dưới chân. Hắn thật sự cảm thấy trong mắt đại ca, Thiên Tinh đường không quan trọng bằng một người tên là Hàn Tị Thủy.
“Ngươi đừng nói lung tung.” Khúc Hướng Vãn nắm chặt quyền. “Tóm lại, ta tuyệt đối sẽ không để cho Hàn Tị Thủy tiếp tục lưu lại!”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Tả Vô Tâm giật mình, cảm thấy trong lời nói của hắn có ẩn ý gì đó. “Ngươi không cần thương tổn Tị Thủy, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
“Không phải chuyện của ngươi.” Khúc Hướng Vãn phẩy tay áo, xoay người bước đi. “Ngươi chỉ để ý làm cho tốt bổn phận người hầu của ngươi đi.”
“Nhị ca…” Tả Vô Tâm có chút bất an, hết sức nghiêm túc nói: “Ta nghiêm túc nói cho ngươi hay, nếu ngươi thương tổn Tị Thủy, ta cũng sẽ không tha thứ ngươi.”
“Ta dám sao?” Khúc Hướng Vãn cười lạnh một tiếng, “Cả ngươi lẫn đại ca đều đứng về phía hắn.”
Thấy khuyên thế nào Khúc Hưỡng Vãn cũng không nghe, Tả Vô Tâm bất lực dậm chân, thở dài một hơi rồi quay lại Vô Tâm cư của mình.
Ở ngoài cửa viện, có một thân ảnh sau khi nghe hai người nói chuyện liền lặng lẽ rời đi.
Truyện khác cùng thể loại
103 chương
46 chương
57 chương
17 chương
319 chương
10 chương