Tử Thư Tây Hạ

Chương 84 : Khuôn mặt bị đánh cắp

Anh nhẹ nhàng gỡ mặt nạ của người đàn bà ra; vào giây phút đó, tim Đường Phong đang đập bỗng khựng lại, mắt anh mở to nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt: phía dưới chiếc mũ cao cao của người đàn bà, chẳng cỏ gì cả, đằng sau mặt nạ trống rỗng. Không có khuôn mặt! 1 Một chuỗi âm thanh kỳ lạ vọng lại, bắt đầu là tiếng cát lạo xạo, sau đó là tiếng gió. Dần dần. tiếng gió mang theo cả tiếng nhạc, tiếng nhạc đó hình như rất xa xôi. Đường Phong từ từ mở mắt ra, dỏng tai nghe ngóng, đó là tiếng nhạc rất vui vẻ, tiếng sáo ngọt ngào, tiếng đàn tỳ bà du dương, rồi cả tiếne trống vô củne àn nhập, và hình như còn nghe cả thấy tiếng hát của phụ nữ. Cảnh tựợna âm nhạc vui vẻ này khiến Đường Phong say sưa nghe... Đột nhiên, những âm thanh đó chuyển điệu, Đường Phong giật bẳn mình, bởi vì âm thanh đó bỗng trở nên rất sầu thảm, tiết tấu cũng chậm hơn. Đường Phong muốn chui ra khỏi túi ngủ để nhìn xem rốt cuộc là tiếng nhạc từ đâu bay tới; nhưng anh bỗng nhớ ra: sâu thẳm trên sa mạc Gobi hoang vu không một bóng người, thế này thì lấy đâu ra tiếng nhạc? Lúc này, tiếng nhạc sầu thảm đó bỗng trở nên kỳ dị, dường như có một con quái thú hung ác đang ẩn mình trong đó. tiếng nhạc quái dị càng lúc càng vang vọng, càng lúc càng mãnh liệt hình nhr muốn nuốt chửng tiếng nhạc sầu thảm đó. Đường Phong lại nhắm mắt lại, im lặng lăng nghe tiếng nhạc đó. Anh đã nhận ra nơi tiếng nhạc vọng ra, hình nnư là ở phía tây rừng hồ dương, nhưng anh không thể phán doán tiếng nhạc này còn cách mình bao xa. Hình như tiếng nhạc đã càng lúc càng gần, Đường Phong căng thẳng chạm vào con dao găm. Anh vớ lây con dao, phát hiện bàn tay nắm lấy con dao đang run rẩy, cơ thể mình cũng đang khẽ run lên. Nhịp tim Đường Phong bắt đầu tăng tốc, tiếng thở cũng gấp gáp hơn. Anh thu hết can đảm chui ra khỏi túi ngủ, trong bóng đêm, Đường Phong cầm dao và căng thẳng nhìn chàm chằm về phía phát ra tiếng nhạc. Không sai, tiếng nhạc quái dị này vọng ra từ phía tây rừng hồ dương, nhưng Đường Phong nhìn sang hướng tây lại không thấy chút ánh sáng nào cả. Anh không dám bật đèn pin lên, vì sợ rằng sẽ trông thấy cảnh tượng đáng sợ. Tiếng nhạc càng lúc càng gần, Đường Phong bước nhanh vài bước; tới mép rừng hồ dương, anh vịn vào một thân cây hồ dương có hình thù kỳ dị, lặng lẽ chăm chú nhìn về hướng tây. Lúc này tiếng nhạc đột nhiên nhở hẳn đi, Đường Phong ngẩng lên nhìn bầu trời đêm, một vầng trăng sáng xuyên qua mây đen soi rọi ánh trăng xuống mặt đất. Đường Phong mượn ánh trăng để quan sát hướng tây lần nữa. Không thấv bóng người, còn tiếng nhạc hình như cũng càng lúc càna xa dần. Đường Phong thấp thoáng trông thấy rất nhiều đồi cát cao to, hình dạng của chúng kỳ dị. nhấp nha nhấp nhô... Đột nhiên, Đường Phong cảm thấy phía sau mình có tiếng gió, hình như có ai đó đang ở sau lưng, Hàn Giang? Lương Viện? Không kịp nghĩ ngợi lâu, anh quay ngoắt người lại, không có Hàn Giang, cũng không có Lương Viện, thậm chí đến cả xe và túi ngủ của họ cũng không thấy đâu nữa. Lẽ nào mình đã đi rất xa? Không thể, rừng hồ dương chỉ to bằng chừng này... đúng lúc Đường Phong đang suy nghĩ mông lung thì tiếng gió bắt đầu nổi lên. Đây là một trận cuồng phong kỳ dị. Cuồng phong mang theo cát vàng, cuốn tung lá bay trong rừng hồ dương. Đường Phong không ngờ trong rừng hồ dương lạ’ có nhiều lá rụng như vậy. Đúng lúc Đường Pbong kinh ngạc thì “pằng” một tiếng, một tia lửa lóe sáng đỏ rực trong màn đêm, cũng chiếu sáng cả rừng hồ dương. Đường Phong vẫn chưa trông thấy Hàn Giang và Lương Viện, nhưng lại trông thấy người đàn bà đeo mặt nạ đó. Giống hệt như trên tảng đá lúc ban sáng, áo choàng diễm lệ, chiếc mũ cao cao, trang phục của một người đàn bà quý tộc Đảng Hạng, lại còn cả ánh sáng lấp lánh của chiếc mặt nạ quái dị bằng kim loại! Người đàn bà từ sâu trong rừng hồ dương bước ra. Đường Phong cảm thấy kỳ lạ, ban ngày trông rừng hồ dương này không to lắm, vậy mà lúc này lại trở nên mênh mông, rậm rạp. Người đàn bà đeo mặt nạ bước đi ung dun?, tư thế quý phái, chậm rãi hướng về phía Đường Phong. Tiếng nhạc quái dị đó lại lần nữa vang lên, càng lúc càng gần, càng lúc càng to, giống như một đội quân nhạc công hùng hậu đang từ trong sa mạc tiến ra. 2 Người Đường Phong bắt đầu run lên bần bật, anh bị một cảm giác khủng khiếp và kỳ dị bao vây. Theo phản xạ, anh lùi lại và không thể phân biệt được phương hướng. Xung quanh đều là rừng hồ dương, ra khỏi rừng hồ dương là sa mạc Gobi còn đáng sợ hơn. thì lấy đâu ra đường có thế rút lui? Lúc này, người đàn bà đeo mặt nạ dừng lại, đứng tại nơi cách Đường Phong khoảng năm mét, im iặng nhìn anh. Đường Phorrg tựa lên mộc thân cây hồ dương có hình thù kỳ dị, và cứ như vậy hai người mắt đấu mắt tới hai phút đồng hồ, rồi neười đàn bả đó bắt đầu lên tiếng: “Tại sao anh lại sợ?” “Tôi... tôi không sợ!” - Đường Phong ra vẻ trấn tĩnh. "Không sợ? Vậy tại sao tay anh đang cầm vũ khí lại run rẩy thế kia?” “Á?” - Đường Phong giật thót tim, con dao găm đang cầm trên tay rơi xuống đất, anh không biết có nên nhặt nó lên hay không. “Ta thật sự khiến anh cảm thấy sợ hãi sao?" - Người đàn bà đeo mặt nạ lại hỏi tiếp. “Bà... bà là người, hay... hay là u hồn?” - Đường Phong run rẩy hỏi lại. "U hồn? Ha ha..." - Người đàn bà đó cười điên dại, cười tới nỗi Đường Phong sởn da gà. Cười xong, người đàn bà hỏi lại Đường Phong: “Anh nói xem ta là người, hay là u hồn?” “Nếu bà... bà là người thì tại sao phải đeo mặt nạ?” - Đường Phong định giơ tay phải lên chỉ vào chiếc mặt nạ kỳ dị. nhưng cánh tay vẫn cử động mà không sao nhấc lên được. Lúc này, ven rừng hồ dương xuất hiện những đốm sáng, rồi ánh sáng càno lúc càng sáng rõ; âm nhạc kỳ dị cũng trở nên vui vẻ. tiếng trống rộn ràng lại vang lên, bên ngoài rừng hồ dương hình như có người đang nhảy múa. nhưng Đường Phong lại nhìn không rõ tình hình ngoài dó. ‘"Chàng thanh niên, cậu muốn biết tại sao ta lại đeo mặt nạ không?” - Người đàn bà vừa nói vừa chầm chậm bước tới. “Muốn... nhưng bà...” - Đường Phong vừa muốn biết đáp án, nhưng lại cảm thấy hoảng sợ. Người đàn bà áp sát Đường Phong, anh định lùi lại, nhưng phía sau chính là cây hồ dương có hình thù quái dị đó, nên không còn chỗ để lùi. Người đàn bà đứng lại cách chồ Đường Phong khoảng một mét, gần như đối mặt với Đường Phong đứng dưới cây hồ dương. Đường Phong đã cảm thấy mùi của sự chết chóc, nhưng anh bỗng mất tự chủ mà vươn thẳng người dậy, bước lên phía trước nửa bước. Anh không biết sức mạnh nào đã thu hút anh, mùi của chết chóc, âm nhạc vui vẻ, hay là chiếc mặt nạ kỳ dị đó? “Nào, đến đây!” - Người đàn bà khẽ gọi Dường Phong. Đường Phong lại mất tự chủ nên bước tiếp lên phía trước nửa bước, tới phía trước chiếc mặt nạ của người đàn bà. Nhìn chiếc mặt nạ kỳ dị này, Đường Phong có cảm giác dường như tim mình đã nsừng đập, toàn thân cứng đơ. Trên mặt nạ có hai cái lỗ, đó là vị trí măt của người đàn bà. Đường Phong muốn nhìn rõ đôi mắt của bà ta, nhưng... nhưng hai cái lỗ đó giống như động không đáy, sâu thăm thắm! Đồng tử của Đưcmg Phong lập tức mở to, tại sao... tại sao lại không nhìn thấy mắt của nguời đàn bà? Đuờng Phong định mở miệng, nhưng miệng há được một nửa cũng không thốt ra được chữ nào; còn đôi tay cứng đơ của anh lại giơ thẳng lên một cách bất thường, rồi đặt vào chiếc mặt nạ của người đàn bà. Đường Phong có cảm giác cánh tay đó đã không còn thuộc về mình nữa rồi, anh hoàn toàn không thể điều Khiển được đôi tay mình. Anh cố buộc mình phải tập trung suy nghĩ, giành lại đôi tay, nhưng đều vô ích. Anh cảm nhận rõ ràng ngón tay mình đã chạm vào chiếc mặt nạ lạnh lẽo, nhưng không sao điều khiển được đôi tay. Anh nhẹ nhàng gỡ chiếc mặt nạ của người đàn bà ra. Vào giây phút đó, tim Đường Phong bồng ngừng đập, anh mớ to mắt nhìn chằm chằm cánh tượng không thể ngờ trước mắt: phía dưới chiếc mũ cao cao của người đàn bà. Chẳng có gì cả, phía sau mặt nạ trống trơn. Thế nhưng Đường Phong lại trông thấy rõ áo choàng diễm lệ của người đàn bà hiện ra những đường cong, thế... thế này là thế nào? Đường Phong hoảng hốt lùi lại phía sau, cánh tay hình như đã trở về cơ thể. Lúc này, chiếc mặt nạ đang ở trong tay anh, nhưng anh lúng túng không biết làm thế nào, chi nhìn người đàn bà, hoặc có thể nói rằng nhìn chàm chàm chiếc áo choàng của người đàn bà đó. Giọng người đàn bà lại vang lên: “Chàng thanh niên, có biết tại sao ta lại đeo mặt nạ không?” "Bà... bà là u hồn...” - Rổt cuộc Đường Phong cũng thốt ra câu này. "Không, đó là bởi vì đã có người lấy trộm khuôn mặt của ta!” - Giọng nói vẫn vang lên từ phía sau người đàn bà, nhưng Đường Phong không thể nhìn thấy giọng nói của người đàn bà này phát ra từ đâu. “Ăn cắp... mặt?” - Đường Phong lại lùi lại phía dưới cây hồ dương. “Đúng vậy, vì thế mà ta đành phải đeo mặt nạ. Được rồi, chàng thanh niên, trả mặt nạ cho ta đi!” - Người đàn bà vừa nói vừa đi về phía Đường Phong. Không! Lần này Đường Phong để ý thấy người đàn bà hình như bay tới, lẽ nào trong chiếc áo choàng diễm lệ của bà ta cũng không có cơ thể? “Không bà.... bà đừng lại đây!" - Đường Phong ngạt thớ tựa lên thân cây hồ dương. Người đàn bà đã xông tới trước mặt Đường Phong, nhấc cánh tay phải của bà ta lên, giống như ban sáng trên Hắc Thạch. Đường Phong có cảm giác lồng ngực mình như bị thứ gì đó xuyên thấu, một cơn đau thấu tận xương tủy. Sau đó, đôi tay lại lần nữa không tuân teo sự điều khiển, mà tự nhấc chiếc mặt nạ lên, cung kính trả lại chiếc mặt nạ cho người đàn bà. 3 Thừa lúc người đàn bà đeo lại chiếc mặt nạ, Đường Phong định bỏ chạy. Anh không thể chịu đựng được nữa, không thể chịu được rừng hồ dương này và mọi thú ở đây! Nhưng Đường Phong vừa định quay người đi thì cảm thấy cơ thể mình bị thứ gì đó trói buộc, nên không thể cử động được. Anh cúi xuống nhìn, một cánh tay cong queo, khô quắt, không có chút sắc máu - đây là một cảnh tượng vừa xa lạ vừa quen thuộc, đầu óc Đường Phong lập tức nhận ra: xác khô! Đường Phong muốn nổ tung, tiếng nhạc bên tai từ hân hoan lại chuyển thành sầu thảm. Đường Phong bỗng phát hiện ra những thân cây dị dạng trong rừng hồ dương bắt đầu thay đổi, từ từ, chầm chậm, từng thân cây hồ dương biến thành từng cái xác khô khủng khiếp. Đường Phong khône dám quay đầu lại. anh cảm giác thấy phía sau lưng đang có vô số những cánh tay của xác khô vươn về phía mình... còn người đàn bà trước mặt đeo mặt nạ lên, lộ ra điệu cười dị dạng. Đúng! Đường Phong trông thấy người đàn bà đeo mặt nạ đang cười mình, chiếc mặt nạ lạnh lẽo trong tích tắc đã biến thành khuôn mặt đàn bà. sao... sao lại như vậy được? Nhưng tất cả những thứ này rõ ràng đang xảy ra trước mất Đường Phong. Anh hét lên một tiếng và tỉnh dậy. Xung quanh vẫn yên tĩnh, anh phát hiện ra mình lại vừa nằm mơ thấy ác mộng. Nhưng lúc này, phía đông đâ hửng sáng. Đường Phons lắc mái đầu nặng trĩu, anh bỗng nhớ ra nửa đêm sau đáng nhẽ tới lượt mình canh gác, nhưng giờ thì trời sắp sáng rồi, sao Hàn Giang lại không gọi mình dậy? Một cảm giác bất an trào dâng trong lòng Đường Phong, anh vội vàng ngồi dậy. Chiếc túi ngủ bên cạnh trống trơn, không thấy Hàn Giang, anh cẩn thận kiểm tra lại, hình như chiếc túi ngủ đó chưa được sờ đến. Phóng tầm mắt ra xa, thấy mình vẫn ở trong rừng hồ dương, nhưng không thấy người đàn bà đeo mặt nạ đâu nữa. cũng không nghe thấy âm thanh quái dị. Lòng Đường Phong bỗnga trùng xuống, Hàn Giang và Lương Viện đâu? Đường Phong chui ra khỏi túi ngủ, mở cửa xe ra, thấy Lương Viện đang nằm trong xe ngủ ngon lành, lúc này anh mới yên tâm trở lại. Hàn Giang đâu? Đường Phong vòng sang bên kia xe, phát hiện thấy Hàn Giang đang ngồi bệt ra đất, tựa lưng vào xe mà ngủ say tít. Nhưng điều khiến Đường Phong cam thấy kỳ lạ là Hàn Giang vốn ngáy như sấm, mà lúc này lại chẳng có âm thanh gì cả, ngủ ngoan như một đứa trẻ! Đường Phong bước tới, đá đá vào Hàn Giang: “Này! Này! Tỉnh dậy, tỉnh dậy, đến lúc thay ca rồi!" “Thay ca?!” - Hàn Giang tỉnh táo lại. “Anh hay quá, trong lúc trực đêm mà lại ngủ tít thò lò, vậy mà cũng qua được sát hạch cơ đấy!” “Sao... sao tôi lại ngủ quên mất nhỉ?” - Hàn Giang cũng rất ngạc nhiên, “Giờ là mấy giờ rồi?” “Trời sắp sáng rồi!” “Xời, trời sấp sáng rồi cậu mới tới thay ca?” - Hàn Giang tức giận trách. “Phí lời, lần nào cũng là anh đến gọi tôi, ai biết được lần này enh cũng ngủ mất. Ha ha, lầr sau anh đừng có nói tôi nữa đấy nhé!” - Đường Phong có lý nên không chịu buông tha. “Kể cả tôi có ngủ say đi chăne nữa. thì cậu cũng phải dậy sớm một chút để aọi tôi dậy chứ. Cậu có biêt nếu buổi đêm có người tới tấn công trộm chúng ta thì hậu quả sẽ thế nào không?” - Hàn Giang tức tối. “Thôi đi, ở cái nơi quái quỷ này thì đừne tưởng thật như thế, xem ý trời thế nào thôi!” - Đường Phong không buồn bận tâm tới thử mà Hàn Giang gọi là nguy hiểm. “Mẹ kiếp, có lẽ cũng phải chờ xem ý trời thế nào, tôi... tôi lần này làm sao thế nhỉ? Từ trước tới nay đều không thể phạm sai lầm vớ vẩn thế này được, đã ngủ quên trong lúc trực đêm. lại còn ngủ quá muộn. Tất... tất cả những điều này sao lại xảy ra nhỉ...” - Hàn Giang bắt đầu lẩm bẩm. giống như đang nhớ lại. 4 Tiếng tranh luận của hai người khiến Lương Viện tỉnh giấc, cô mở cửa xe ra, dụi dụi mắt, ngáp một cái: “Hai anh mới sáng sớm đã cãi cọ gì vậy? Làm em tỉnh cả ngủ rồi đấy!” “Hừm, đại tiểu thư của tôi ơi, em ăn ngon ngủ kĩ quá!” - Đường Phong nói không chút hòa khí. "Đúng vậy! Em ngủ rất ngon, lẽ nào không tốt sao?" - Lương Viện chớp chớp đôi mắt to tròn, nhìn Đường Phong, "Hơn nữa... hơn nữa em còn nhớ là, đêm qua em đã nằm mơ!”. “Mơ?!" - Đường Phong và Hàn Giang cùng ngạc nhiên thốt lên. “Mơ thì sao?” - Lương Viện không hiểu tại sao Đường Phong và Hàn Giang lại ngạc nhiên đến vậy. “Tôi nhớ ra rồi, tôi cũng nằm mơ, một giấc mơ rất dài, thảo nào tôi ngủ một mạch tới tận khi trời sáng!” - Hàn Giang tranh nói trước. “Gì cơ? Hai người đều nằm mơ?” - Đường Phong ngạc nhiên. “Sao? Anh cũng nằm mơ à?” - Hàn Giang và Lương Viện cùng quay về phía Đường Phong. “Đúng vậy, anh lại nằm mơ thấy ác mộng! Anh nằm mơ...mơ thấy người đàn bà đeo mặt nạ!” “A..- Lương Viện và Hàn Giang gần như cùng lúc thốt lên, “Tôi cũng mơ thấy người phụ nữ đeo mặt nạ!” “Sao... sao lại thế được? Cả ba chúng ta đều mơ thấy người đàn bà đeo mặt nạ đó ư?” - Đường Phong vô cùng ngạc nhiên. “Nhưng... nhưng... nhưng em không nằm mơ thấy ác mộng!” - Lương Viện chần chừ nói. "Không phải ác mộng?” - Đường Phong ngạc nhiên, lập tức quay sang Hàn Giang: “Thế còn anh?’" “Tôi…” - Hàn Giang vịn vào thân xe. chau mày. hình như đang nhớ lại, nhưng hình như dáng vẻ lại rất đau khổ. Mãi lâu sau, Hàn Giane mới mở miệng: “Hiện giờ đầu tôi đau như búa bổ, nhớ ra rồi, cơn ác mộng đêm qua rất đáng sợ. Lúc ban đầu, tôi phi xe như bay trên sa mạc, truy đuối chiếc Grand Cherokee màu đen, giống hệt như những gì chúng ta gặp hôm qua, nhưng kỳ lạ ở chỗ, đoạn đường đó rất dài, rất dài!’’ Hàn Giang cố ý dùng hẳn vài từ “rất dài” khiến Đường Phong nổi cáu: "Rất dài, rất dài, rất dài nghĩa là sao?” ""Nghĩa là rất dài, rất dài, rất dài, rất dài!” - Hàn Giang lại thốt ra bốn từ “rất dài”. “Mẹ kiếp, anh có thể cụ thể hon được không?” “Tôi không biết cụ thể là dài đến đâu, phải chăng tất cả thời gian nằm mơ của tôi đều dùng để truy đuổi trên sa mạc mênh mông, không bờ bến. Tôi cũng khôna biết mình đã truy đuối mất bao nhiêu thời gian trên sa mạc Gobi, nhưng cũng không đuổi kịp chiếc Grand Cherokee đó, hai chiếc xe luôn cách nhau mười mấy mét. Cuối cùng chúng ta đã tới Hắc Thạch, người đàn bà đeo mặt nạ đó lại xuất hiện. Bà ta dứng trên một tảáng đá đen cao lớn, giơ tay phải về phía chúng ta, sau đó trên sa mạc bỗng bốc cháy ngùn ngụt...” "Nghĩa là anh đã mơ thấy cảnh tượng sáng hôm qua?” “Không, không giống!” - Hàn Giang có vẻ rất kích động, "Lần này lửa cháy ngùn ngụt bao vây tôi, tôi lái xe vưọt qua bức tường lửa đó, kết quả người phụ nữ đeo mặt nạ đó đứng sừng sừng trước mũi xe. Nếu không phanh xe kịp thì tôi đã đâm phải bà ta rồi. Tôi thậm chí... thậm chí còn có thể trông rõ chiếc mặt nạ trên mặt bà ta, chiếc mặt nạ đó hình như đang cười tôi. Đúng là bà ta, chính là người đàn bà đeo mặt nạ đó đã cười tôi. Tôi không hiếu bà ta làm cách nào mà trong nháy mắt đã từ trên tảng đá đen lại xuất hiện trước mũi xe tôi, nhưng phản xạ được sống đã thôi thúc tôi không để bà ta nhấc tay phải về phía mình. Đúng khoảnh khắc bà ta giơ tay phải lên, tôi đã đạp mạnh chân ga, lùi xe lại, sau đó lao về phía người đàn bà đó. Tận mắt tôi trông thấy chiếc xe đâm vào người đàn bà đeo mặt nạ, nhưng... nhưng bà ta vẫn bình yên vô sự, rôi lại xuât hiện trước mặt tôi.” “Anh đâm thật chứ? Mắt không bị hoa đấy chứ?” Đường Phong ngạc nhiên hỏi. “Tôi chắc chắn, tôi đám bảo là đã đâm trúng. Nhưng trong, chớp mắt người đàn bà đó lại xuất hiện trước mặt tôi, khiến tôi không kip phản ứng, rồi bà ta lai giơ tay phải lên, và ngay sau đó xe của tôi chìm trong biển lửa.Tôi vội vàng nhảy khỏi xe, sau đó xe lập tức nô tung, tôi thoát được ra ngoài, lếch thếch ngồi bệt ra đất. Lúc này, người đàn bà đeo mặt nạ lại xuất hiện trước mặt tôi. Tôi bắt đầu tức giận, không đợi bà ta giơ tay lên. tôi liền ra tay trước với bà ta, nhưng kết quả tôi chẳng đánh trúng gì cả, ngược lại do tâm lý bất ổn nên đã ngã sõng xoài. Tôi ngồi dậy và phát hiện ra chiếc mặt nạ đó quả thật đã biến đổi, nó cười tôi; tôi lại lao tới, kết quả vẫn vồ không khí. Mấy lần như vậy, tôi sức cùng lực kiệt, ngôi bệt ra đất, tôi gào lên với bà ta: ‘Bà là ai?’ Người đàn bà ấy không nói gì, chỉ cười tôi, đó là kiểu cười kỳ quái và dị dạng. Tôi liền hét lên vài tiếng, người đàn bà đó vẫn không nói. Tôi lại càng tức giận, định đứng lên, nhưng phát hiện toàn thân mình không còn chút sức lực, không thể đứng dậy được. Đúng lúc này, tôi trông thấy... trông thấy người đàn bà đeo mặt nạ khẽ giơ tay phải lên, sau đó tôi bị lừa cháy bùng bùng bao vây.. “Sau đó thì sao?” - Lương Viện sốt ruột hỏi. "Sau đó? Sau đó tôi bị cái tên tiểu tử Đường Phong này gọi dậy. Kể cũng thật kỳ lạ, tôi chưa từng bao giờ sơ xuất như vậy đâu, hơn nữa cũng rất ít khi mơ thấy ác mộng, lần... lần này sao thế nhỉ?” "Lại còn trách tôi, nếu tôi mà không gọi anh dậy thì anh đã bị lửa địa ngục thiêu chết rồi!” “Lửa địa ngục?” - Hàn Giang bỗng nhiên nhớ ra gì đó, "‘Đúng rồi, lúc tôi và người đàn bà đeo mặt nạ đó mặt đối mặt. tôi nhớ rõ là trên chiếc mặt nạ kim loại kỳ dị đó có hai cái lỗ, ở vị trí mắt, nhưng tôi không thể nào nhìn thấy mắt của người đàn bà đó!” “Bởi vì bà ta vốn không có mắt!” - Đường Phong nói. "Gì cơ? Không có mắt?” - Hàn Giang và Lương Viện đều kinh ngạc. "Không những không có mắt mà còn không có cả mặt nữa!” - Vậy là Đường Phong liền kế lại cơn ác mộng của mình cho Hàn Giang và Lương Viện nghe. 5 "‘Khuôn mặt bị đánh căp? Cách nói này của anh kỳ lạ thật đấy, tại sao tôi sống chết hỏi người đàn bà đó nhưng bà ta không chịu mở miệng, vậy mà bà ta lại nói chuyện với cậu lâu như vậy ư?” - Hàn Giang nghe xong giấc mơ của Đường Phong, cũng cảm thấy quá ly kỳ. “Đúng là rất ly kỳ, nhưng mọi việc trong mơ tôi đều nhớ rất rõ!” - Đường Phong khẳng định. “Khuôn mặt bị đánh cắp?” - Hàn Giang hình như đang suy tư. Mãi lâu sau, Hàn Giang đột nhiên vồ Đường Phong một cái: “Giấc mơ đó của cậu làm tôi nhớ tới một người.” “Người nào?” “Hôm qua không phải cậu nói rằng người đàn bà đeo mặt nạ đó rất có thể là hoàng hậu Một Tạng phải không?” “Ừm, nhưng đó chỉ là cảm giác của tôi thôi, lẽ nào hoàne hậu Một Tạng sống lại rồi?” - Đường Phong vé không mấy tự tin. “Cậu còn nhớ bộ hài cốt trong tượng Phật không? Chính là bộ hài cốt mà chúng ta đem về từ Saint Petersburg...” - Hàn Giang đột nhiên nhắc tới bộ hài cốt đó. “Dĩ nhiên là nhớ, giáo sư Trần và Tiêu Lô cũng vì nó mà mất mạng, đương nhiên hiện giờ anh vẫn bị tình nghi là người đã giết hại Tiểu Lô, khà khà!” - Đường Phong cười Hàn Giang. “Thôi đi, đừng nói linh tinh nữa, đồn thổi vớ vấn. Tymoshenko từng kể với cậu rằns bức tượng đó được Kozlov phát hiện ra trong đại Phật tháp tại Hắc Thủy Thành năm 1909!” "Đúng vậy, chính nhờ khám phá gây chấn động đó nên nó đã được Tymoshenko gọi là ‘Tòa tháp vĩ đại’!” “Sau đó các học giả người Nga đã phát hiện thấy hài cốt trong bức tượng, rồi theo như suy luận và phán đoán của Ivanocich Ivanov thì rất có thể bộ xương này chính là của hoàng hậu Một Tạng. Trong khoảng thời gian đó, hài cốt và xương sọ bị tách rời nhau một thời gian, khi chúng ta đem bộ hài cốt về Bắc Kinhđể Trần Tử Kiến giám định thì giáo sư Trần đã từng nghi ngờ rằng: xương sọ và hài cốt không của cùng một người!. “Đúng! Lúc đó kết quả mà giáo sư Trần giám định ra là, tuổi của bộ xương lớn hơn tám đến mười tuổi so với xương sọ.” “Tuy lúc đó chúng ta cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ ngợi nhiều, cho rằng lúc ở Nga, nó đã bị người ta đặt nhầm. Rồi tiếp theo đó, giáo sư Trần đã chết một cách bí ẩn, sau đó Tiểu Nô cũng…” Hàn Giang đang nói bỗng im bặt. “Bây giờ nghĩ lại, rất có thể Misha và những học giả đó không phải đặt nhầm. Vậy thì chỉ có một cách giải thích duy nhất, bộ hài cốt mà Koxlov phát hiện thấy trong Hắc Thủy Thanhfnawm 1909 vốn dĩ đã như vậy, Xương người và xương sọ vốn của hai người đàn bà khác nhau.” “Hơn nữa tuổi của hai người chắc là cách nhau từ tám đến mười tuổi, đều là hai người phụ nữ Đảng Hạng thời kỳ đầu Tây Hạ.” Hàn Giang bổ sung. “Đúng, chắc là vậy!” “Nếu đúng như vậy thì ai mới là hoàng hậu Một Tạng đích thực đây?” Hàn Giang nhìn Đường Phong nói. Mắt Đường Phong sáng lên “ Anh đang nghi ngờ…” “Tạm thời không bàn tới việc chúng ta bị ảo giác hay nằm mơ. Nếu như người đàn bà đeo mặt nạ dó chính là hoàng hậu Một Tạng,vậy tại sao bà ta lại xuất hiện trên sa mạc Gobi này? Theo như suy luận logic chặt chẽ và cẩn trọng của chúng ta từ trước tới nay thì những gì tôi vừa nói ban nãy, thực chất rất khó trở thành sự thật. Nhưng tất cả những điều này lại rất trùng hợp: Hài cốt của hai người phụ nữ khác nhau bị bịt kín trong bức tượng, người đàn bà quý tộc Đảng Hạng đeo mặt nạ bị đánh cắp khuôn mặt, tôi không thể không cùng nghĩ tới hai việc này liên quan tới nhau!” hàn Giang chau mày hướng tầm mắt ra xa. 6 Sau một hồi trầm ngâm, Đường Phong bỗng nghe thấy Lương Viện liên tục lẩm bẩm: “Tại…tại sao lại như vậy?” “Em nói gì vậy?” Đường Phong không hiểu Lương Viện định nói gì. “Đúng vậy, đại tiểu thư, không thế thì thế nào?”- Hàn Giang cũng truy hỏi. “Hôm qua em ngủ rất say, rất sâu, cũng nằm mơ thấy một giấc mơ, nhưng lại không giống hai anh. Em không mơ thấy cảnh tượng khủng khiếp đó, giấc mơ của em rất yên tĩnh, rất bình yên, thậm chí…thậm chí rất ấm áp!” “Yên tĩnh? Bình yên? Ấm áp! Em có mơ thấy người đàn bà đeo mặt nạ đó không?” - Đường Phong mụ mị cả đầu óc. “Em mơ thấy mà!” - Lương Viện đáp. “Đại tiểu thư, cô bị sốt phai khòng, mơ thấy người đàn bà đeo mặt nạ mà vần yên tĩnh, bình yên. ấm áp? Đen tôi còn sợ chết khiếp nữa là!" - Hàn Giang cười nhạt. “Đúng vậy, giấc mơ của em rất dài, em mơ thây mình ở trong rừne hồ dươns, dĩ nhiên không phải là trong khoảnh rừng hồ dương nhỏ này. Em mư thấy rừng hồ dương rất rộng, rất đẹp. rừng hồ dương màu vàng. Bên cạnh rừng hồ dương còn có một con suối trong vắt, em ở trong một căn lều trắng như tuyết, sớm tinh mơ lúc em tỉnh dậy thì nehe thấy âm thanh rất du dương...”. Đường Phong ngắt lời Lương Viện: “Anh cũng nghe thấy nhừns âm thanh rất du dương, nhưng loáng một cái đã biến thành âm thanh kỳ dị." "Đừng ngắt lời em, nhưng của em chẳng biến đôi gi cả!” - Lương Viện hình như rất phấn khích, lúc hồi tưởng lại, nét mặt cô còn tươi cười, "Âm thanh du dương đó hình như vọng ra từ ngoài căn lều. Vậy là em định ra ngoài xem sao, nhưne em vừa nhảy xuống giường thì có người mang tới cho em sữa ngựa, hoa quả, thịt nướng và rất nhiều đồ ăn ngon khác. Em hỏi họ là ai đã mang tới những thứ nàv cho em, họ nói ràng đó là chủ nhân của họ. Em không nghĩ ngợi nhiều, mà thưởng thức bữa ăn ngon đó đã. Đúng lúc em đang ăn say sưa thì người đàn bà đeo mặt nạ đó bước vào. Lúc đầu em cũng giật bắn mình, bất giác lùi lại vài bước, nhưng người bà ta đã cười với em.” “Mẹ kiếp, bà ta cũng cười với tôi, kết quả là người tôi bị cháy!” - Hàn Giang tức tối. “Không, em không giống các anh. Em thấy bà ta cười rất đẹp. rất chân thành, tuy đeo mặt nạ nhưng em có thể cảm nhận phía sau đó là một khuôn mặt xinh đẹp cùng với nụ cười ngọt ngào.” “Xời, cảm nhận của cô chăc chăn có vân đê. đăng sau mặt nạ là một u hồn khủng khiếp!” - Hàn Giang nói không chút hòa khí. “Em tin vào cảm nhận của mình, nụ cười của bà ấy khiến mọi nỗi sợ hãi trong em đều tan biến, sau đó em và bà ấy đã ngồi xuống nói chuyện rất lâu.” “Nói chuyện rất lâu? Nói gì vậy?” - Hàn Giang cười nhạt. “Bà ấv hỏi em rất nhiều, hỏi em tên là gì, từ đâu tới. tới đây để làm gì?’" “Cô đều khai hết?” - Hàn Giang hỏi lại. “Vâng!” “Vậy bà ta có nói cho em biết bà ta là ai không?” - Đường Phong hỏi. “Không nói, em có hỏi nhưng bà ấy chỉ nói ràng mình là chủ nhân của vùng đất này!” - Lương Viện đầy vẻ vô tội nhìn vào Đường Phong. “Thấy chưa, đúng là đàn bà con gái dễ bị lừa, bảo cô ấy nói gì là cô ta nói nấy!" - Điệu bộ Hàn Giang dở khóc dở cười. "Vậy em có thấy khuôn mặt bà ta phía sau mặt nạ không?” Lương Viện lắc lắc đầu: “Không... nhưng... em có hỏi bà ấy tại sao lại đeo mặt nạ!”. "Bà ấy trả lời sao?” "Bà ấy nói rằng, hởi vì bà ấy đã mất đi dung nhan xinh đẹp nhất!”. "Mẹ kiếp, thế là gì? Già rồi không xinh đẹp nữa nên phải đeo mặt nạ ra ngoài dọa người khác à?” - Hàn Giang càng nghe càng thấy kỳ quái. "Em cũng không hiểu bà ấy muốn nói gì!”. "Vậy trong mơ em nói chuyện với bà ấy lâu như vậy. toàn là em thao thao bất tuyệt nói một mình, thế còn bà ta nói gì với em?” - Đường Phong hỏi. "Nói chứ, bà ấy nói em rất xinh, giống bà ấy hồi trẻ, bà ấy còn nói: nhìn em là biết ngay em là một cô gái có tâm hồn trong sáng.” "Xời, anh đã nói rồi mà, em đúng là một cô gái ngốc ngếch. người ta vừa khen em xinh đẹp một cái là em tít cả mắt lên! Lại còn tâm hồn trong sáng, thế nào gọi là tâm hồn trong sáng? Như vậy tức là nói em ngốc đấy!’" - Đường Phong châm chọc Lương Viện. "Được rồi, được rồi, cậu còn tưởng thật chắc Đường Phona, đó chỉ là một giấc mơ thôi mà!” - Hàn Giang vội vàng khuyên can. "Trong giấc mơ của em vốn dĩ là như vậy mà. Đúng rồi, em nói ràng em muốn tới Hạn Hải Mật Thành, người đàn bà đeo mặt nạ đó khuyên em không nên đi, bà ấy nói trên đường đi rất nguy hiểm, hơn nữa ở đó đã bị phá hoại nghiêm trọng, không còn huy hoàng từ lâu rồi.” “Đấy! Lại là một câu vô nghĩa, dĩ nhiên chúng ta biết đường đi tới đó rất nguy hiểm.” - Đường Phong vẫn châm chọc Lương Viện. Mặt Lương Viện ỉu xìu. Hàn Giang lại nói tiếp: “Không, ngược lại tôi thấy câu nói đó của Lương Viện không vô nghĩa, rất có giá trị. Đưừng Phong, cậu có bao giờ nghĩ ràng người Dảng Hạng ở Mạn Hải Mật Thành thảm sát Thiên Hộ Trấn nghĩa là gì không?" "Nghĩa là gì?” - Đường Phong lập tức hiểu ý Hàn Giang, "‘Nghĩa là báo thù ác liệt hơn?” “ừm, kỵ binh Mông cổ từng quét dọc châu Á sao có thể nhẫn nhịn nỗi nhục này? Chắc chắn Hốt Tất Liệt sẽ phái đại quân tới chinh phạt trước. Từ những di tích mà chúne ta phát hiện được, cùng những chứng cứ năm được cho thấy: sau khi Tây Hạ vong quốc, người Đảng Hạng ở Hạn Hải Mật Thành vẫn kiên trì kháng chiến mấy chục năm, từ thời Oa Khoát Đài cho tới tận thời Hốt Tất Liệt, nhưng kể từ sau đời Hốt Tất Liệt, vùng đất này gần như trở lại yên bình, không phát hiện thấy thêm di tích nào khác.” Đường Phong nói tiếp lời Hàn Giang: “Điều đó cho thấy sau thời Hốt Tất Liệt, người Đảng Hạng ở Hạn Hải Mật Thành đã diệt vong, thị trấn cũng rất có thể đã bị phá hủy, đã không còn huy hoàng như trước.” “Vậy thì cậu nghĩ xem, khi Hốt Tất Liệt vừa mới lên ngôi Đại Hãn, người Đảng Hạng ở Hạn Hải Mật "["hành vẫn còn sức lực để thảm sát Thiên Hộ Trấn, vậy tại sao sau đó bỗna bặt vô âm tín?” "‘Chắc chắn là sau đó. người Đảng Hạng ở Hạn Hải Mật Thành đã bị đại nạn diệt vong, khiến họ không còn sức lực đế viết lên lịch sử trên vùng đất này!” “Tôi nghĩ đại nạn diệt vong sau này, chính là sự báo thù của dại quân triều Nguyên!" Đường Phong ngẫm nghĩ về suy đoán của Hàn Giang rồi lắc đầu: "Tuy tôi cũng tán đồng với suy luận của anh. nhưng tại sao chỉ thấy Thiên Hộ Trấn bị thảm sát, mà lại không trông thấy một chút dấu tích nào về sự báo thù của đại quân Triều Nguyên! Neu như Hốt Tất Liệt phái đại quân tới chinh phạt trước, thì tại sao họ lại để những xác khô trong Thiên Hộ Trấn bị để hoang như vậy? Điều này khône hợp lý. Tóm lại, cả đoạn đường chúng ta tới đây không phát hiện thấy một chút dấu tích nào về sự báo thù của đại quân triều Nguyên.” Những gì Đường Phong nói đã khiến Hàn Giang không thể giải thích được, Lương Viện bỗng lên tiếng: "Có khi nào người Đảng Hạng gặp phải thiên tai nào đó hoặc là bị dịch bệnh chẳng hạn?” "‘Không loại trừ khả năng này, nhưng rất khó tưởng tượng rằng đối diện với việc Thiên Hộ Trấn bị thảm sát mà Hốt Tất Liệt lại ngồi yên không ra tay?” - Hàn Giang vẫn kiên quyết giữ suy đoán của mình: “Hiện giờ chúng ta không phát hiện thấy dấu tích báo thù nào của đại quân triều Nguyên, không đồng nghĩa với việc tiếp theo sẽ không có phát hiện gì, mà chỉ khi nào tới được Hạn Hải Mật Thành thì mới sáng tỏ được”. 7 Ba người vừa hồi tưởng lại giấc mơ đêm xong qua thì trời đã sáng rõ, mọi người bắt đầu bàn bạc bước tiếp theo nên tiến hành thế nào. Hàn Giang đề nghị tìm kiếm một lượt trong rừng hồ dương trước, sau đó lấy rừng hô dương làm trung tâm, khảo sát xung quanh, một mặt tìm kiếm manh mối mới, một mặt là tìm vét tích mà đội thám hiểm năm đó để lại. Ba người vội vàng ăn sáng, rồi cân thận tìm kiếm quanh khu rừng hồ dương không rộng lắm này. Hàn Giang một mình một nhóm, Đường Phong và Lương Viện hai người một nhóm, phân ra tìm kiếm trong rừng hồ dương. Chẳng mấy chốc Đường Phong và Lương Viện đã tới ven rừng, phía tây, ở đây có một cây hồ dương già cỗi rủ xúống, gần như nằm sát mặt đất. Đường Phong bật thốt lên: “Cây hồ dương này ít nhất cũng phải có tới vài nghìn năm lịch sử rồi!” “Còn cổ kính hơn cả Tây Hạ sao?” - Lương Viện hỏi. “ừm, cổ hơn cả Tây Hạ, chắc chắn nó đã chứng kiến tất cả những gì từng xáy ra ở đây!” - khi Đường Phong nói xong câu này thì những cây hồ dương biến thành xác khô trong giấc mơ đêm qua lại như hiện lên trước mắt anh. Đường Phong sốc lại tinh thần, không muốn lại bị giấc mơ đêm qua quấy nhiều. “Ồ, anh xem hình như trên thân cây có chữ!” - Lương Viện phát hiện thấy gì đó trên thân cây nghiêng ngả. “Ở đâu?” - Đường Phong chúi người ra phía trước kiểm tra. “Đây, hình như là tiếng Nga” “Vậy chắc chắn là của đội thám hiểm để lại!” - Trong lòng Đường Phong vô cùng vui sướng. Hiện giờ anh cần tất cả những vết tích và tài liệu mà đội thám hiểm để lại, tốt nhất là những tài liệu bằng chữ. Đường Phong trông thấy trên thân cây đã khô nút có vài chữ cái khá lớn, quả thật là chữ Nga, giống như một từ đơn. Đường Phong đọc liền các chữ lại với nhau, từ từ ghép lại thành một từ: Định mệnh. “Định mệnh! Một từ thật kỳ íạ! Khiến em nhớ tới anh gù đánh chuông xấu xí và người đẹp Esmeralda trong tiểu thuyết "Thằng gù Nhà thờ Đức Bà"” - Lương Viện lẩm bẩm. “Đúng vậy, sao từ này lại xuất hiện ở đây nhỉ, thật... thật khó tin làm sao!” - Đường Phong lắc đầu nói. “Có lẽ một thành viên nào đó trong đội thám hiểm năm đó nhàn rỗi quá nên đã viết chơi, ví dụ như ông nội em chẳng hạn, ông biết tiếng Nga mà!” “Anh thấy không đơn giản như vậy đâu, thân hồ dương khô nứt tới mức này, không còn chút nước nào cả nên rất cứng, nếu muốn khắc chữ trên này thì phải tốn rất nhiều sức. Em có thấy không, mồi chữ tiếng Nga này đều được khắc rất sâu, rồ ràng người khắc chừ tốn rất nhiều công sức mới khắc lên được.” “Cũng đúng thật!” - Lương Viện ngẫm nghĩ, “Chúng ta xem xem quanh đây cócòn chữ khắc nào không!"7 Vậy là hai người lại cẩn thận tìm kiếm trên thân cây to lớn này. Chữ ban nãy khắc trên mặt nghiêng của cành cây, một cành cây nghiêng ngả có một mặt áp sát đất. Đường Phong nằm xuống đất, thò đầu xuống dưới cành cây, từ từ tìm kiếm. Anh bồng phát hiện ra, phía dưới chữ tìm thấy ban nãy hình như còn vết chữ. “Hình như ở đây vẫn còn chữ!” - Đường Phong kêu lên. “Chữ gì?” “Tận phía dưới cùng nên nhìn không rõ, phải lật cành cây lên” - Đường Phong vừa nói vừa bò từ dưới cành cây lên. Đường Phong và Lương Viện cùng nhau dốc sức, nhưng cây hồ dương này rất nặng, đừng nói tới việc nhâc được nó, đến nghiêng nó sang mặt khác cũng rất khó. Lương Viện muốn gọi Hàn Giang tới giúp nhung Đường Phong xua tay: “Chúng ta tiếp tục tìm kiếm phía trước đã, đợi tìm kiếm xong xuôi hằng gọi Hàn Giang tới.” Hai người cẩn thận quan sát mặt phía tây của rừng hồ dương, nhưng không phát hiện thêm vết tích nào có giá trị. Lúc này, Hàn Giang cũng kiểm tra xong phía đông Của rừng hồ dương, anh đang cầm một vật gì bằng sẳt tiến lại. “Có phát hiện được gì không?” - Hàn Giang hỏi. ‘"Anh nói trước đi!” “Tôi? Thì tôi phát hiện thấy một thứ hay ho thôi.” Hàn Giang mở lòng bàn tay ra, Đường Phong và Lương Viện trông thấy trong tay Hàn Giang là một cái đinh sắt rất to, một chiếc đinh móc hình thù kỳ dị. 8 Đường Phong nhìn chiếc đinh sắt hình thù kỳ dị, hỏi: Anh phát hiện thấy cái này ở đâu vậy?” “Thì ở kia, phía dưới cây hồ hương chỗ mép rừng!’ - Hàn Giang chỉ về một cây hồ dương phía đông khu rừng. “Tôi đoán rất có khả năng cái đinh móc này được đội thám hiểm năm đó dùng để dựng lều trại!” - Đường Phong suy đoán. “Không sai, lều trại của đội thám hiểm năm đó chắc là rất to, lại thêm cả gió lớn, có thể có bão cát nên đã dùng đinh móc to như thế này. Nhưng hai người có nhìn ra vấn đề gì từ chiếc đinh móc này không?” "‘Đúng vậy, chiếc đinh sắt này biến dạng, biến dạng rất nhiều; tôi nghĩ rằng năm đó chiếc đinh sắt vừa to vừa dài này phải cắm sâu vào trong đất. Tôi không thể tưởng tượng nổi sức mạnh nào đã khiến một chiếc đinh sắt to như vậy biến dạng thành thế này!” - Hàn Giang thử bẻ chiếc đinh thành hình dạng ban đầu, nhưng sức lực của Hàn Giang cũng không làm nó suy suyển. “Ý anh là chiếc đinh sắt này đã chứng kiến đội thám hiểm xảy ra chuyện tối hôm đó?” “Đúng vậy, nếu nó là máy quay phim, chụp ảnh thì tốt quá, nhưng nó chỉ là một chiếc đinh sắt. Nhưng chỉ dựa vào chiếc đinh sắt này thì tôi có thể phán đoán: đêm hôm đó đã có một sức mạnh to lớn tấn công doanh trại của đội thám hiểm. Makarov từng nhớ lại rằng, năm đó khi Lương Vân Kiệt quay trở về doanh trại thì bên trong không một bóng người, nhưng phần lớn thiết bị và vật dụng cá nhân vẫn còn.” "ừm nhưng hiện giờ ở đây chúng ta không tìm thấy bất cứ thứ gì cả, ngoài chiếc đinh sắt này.” “Điều đó chứng tỏ là sức mạnh khủng khiếp đó đã quét sạch mọi thứ trong doanh trại, đồng thời còn biến chiếc đinh sắt thành hình dạng như thế này!” “Đây là một sức mạnh khủng khiếp, lại còn có thể bẻ cong cả chiếc đinh sắt!” - Lương Viện nhận xét. “Được rồi, hãy nói về những phát hiện của cậu đi!” - Hàn Giang ném chiếc đinh móc vào thùng xe rồi hỏi Đường Phong. “Phát hiện của chúng tôi lớn hơn của anh rất nhiều, nhưng cần anh giúp đờ mới được!” - Lương Viện cười bí hiểm. “Lật ngược lại? Hai người không định chơi tôi đấy chứ?” - Hàn Giang lấy hai tay ôm trọn thân cây to lớn thử sức. Đường Phong chuẩn bị tiến lên giúp sức nhưng Lương Viện giữ Đường Phong lại. Đường Phong hiếu ngay Lương Viện đang muốn điều khiển Hàn Giang. Hàn Giang hét lên một tiếng, dốc sức vào hai cánh tay, kết quả thân cây vẫn không nhúc nhích. "Ha ha. xem ra đội trưởne Hàn hơi bị yếu đấy!” - Lương Viện cười. "Nhãi ranh, cô tới thử xem!" - Hàn Giang nối cáu. Đường Phong bước tới, nói: ‘‘Chúng tôi phát hiện thấy một từ tiếng Nga trên thân cây này.” “Ổ! Một từ tiếng Nga?” - Hàn Giang giật mình. uLà từ "Định mệnh", sau đó tôi lại phát hiện tiếp phía dưới cành cây có chừ. nhưna nhìn không rõ. bởi vậy phải lật thân cây lên. anh ôm như vậv chỉ phí sức thôi. Ba người chúng ta cùng hợp sức, lật một mặt của thân cây lên là được.” "Sao cậu không nói sớm! Định biến tôi thành thằng ngốc hả?” Vậy là ba người cùng hợp lại, dốc hết sức lực, lúc này mới lật được một mặt của thân cây lên. Đợi bụi bay bớt đi, Đường Phong sốt sắng lấy tay phủi bụi trên thân cây, vài từ tiếng Nga thấp thoáng hiện ra. "Vẫn là tiếng Nea!” - Lương Viện lẩm bấm. "Đây vẫn là do người khắc từ "Định mệnh" khắc phải không?” - Hàn Giang hỏi. Đường Phong cẩn thận quan sát một lượt rồi lắc đầu lia lịa: “Không, không phải do một người khắc.” “Ồ! Làm sao biết được?” “Mọi người nhìn xem!” - Đường Phong chỉ vào mấy từ tiếng Nga, “Trước tiên mấy từ này không khắc sâu như từ ‘Định mệnh’, rõ ràng dùng sức không giống nhau. Thứ hai, nét chữ cũng khône giống, dĩ nhiên chúng ta đều không phải là chuyên gia trong lĩnh vực này, điều này chỉ có thể để tham khảo. Cuối cùng, phía dưới những chữ này có tên của một người”. “A? Tên người? Đây có thể là một phát hiện lớn đấy!” - Rõ ràng Hàn Giang và Lương Viện đều rất phấn khởi. ‘Đúng vậy, tên người này rất quan trọng!” - Đường Phong cố làm ra vẻ thần bí dừng lại nhìn Hàn Giang và Lương Viện. “Cậu nói tiếp đi chứ!” “Tên người này chính là Kozlov.” - Đường Phong nói. “Cái gì? Kozlov! Kozlov cũng đã từng tới đây?” - Hàn Giang và Lương Viện đều ngạc nhiên. “Đúng vậy, tôi cũng rất bất ngờ. Theo như những gì chúng ta biết trước đây thì năm 1909 Kozlov đã từng hai lần tiến vào thám hiểm sa mạc Badain Jaran, và phát hiện duy nhất chính là Hắc Thủy Thành nối tiếng. Trong hồi ức và báo cáo thám hiểm sau này của ông, không hề có những ghi chép về tình hình ở đây.” - Đường Phong nói rất chậm, hình như anh đang tìm kiếm điều gì đó trong kí ức. 9 Sau một hôi im lặng, Hàn Giang bỗng nhớ ra điều gì đó: “Nếu Kozlov đã để lại vết tích ở đây thì chẳng còn nghi ngờ gì nữa, ông đã từng tới đây. Đừng quên rằng ông ấy đã đoạt được một kệ tranh naọc trong Hắc Thủy Thành. Theo như suy đoán của chúng ta, trước đó, người có được kệ tranh ngọc ở Đôn Hoàng đã tìm thấy Kozlov và đã cùng Kozlov lần thứ hai quay trở lại sa mạc Badain Jaran”. ‘"Như vậy nghĩa là rất có khả năng sau khi phát hiện thấy Hắc Thủy Thành, Kozlov đã tiến sâu vào trong sa mạc Gobi mong tìm thấy Hạn Hải Mật Thành?” - Lương Viện nói. "Hoàn toàn có khả năng này. Đường Phong, cậu dịch đi. Kozlov đã viết gì trên này vậy?’" - Hàn Giang thúc giục. Đường Phons giống như đang suy nghĩ bỗng tỉnh ra: "Trên này giống như một tấm bản đồ, nhưng lại không phải là bản đồ. Từ trên cùng dịch ra nghĩa là ‘Hắc Thủy Thành", những từ khác đều ở phía tây nam của nó. một hàng chữ, chính là Cửu Lý Bảo, Lang Oa, Thiên Hộ Trấn và chỗ này. đều là nhừnga nơi chúng ta đã biết. Nhưng ở đây ông viết không phải là Nguyệt Nhi Tuyền mà viết là ‘nơi có hồ dương và nguồn nước’!”. “Điều này không phải là đã chứng minh cho suy đoán của chúng ta rồi sao, quả nhiên sau khi phát hiện thấy Hắc Thủy Thành, Kozlov đã từ đấy xuất phát đi tìm Hạn Hải Mật Thành” - Hàn Giang rất tự tin với phán đoán của mình. “Nhưng trên này lại không đánh dấu Hạn Hải Mật Thành!” - Đường Phong nói. “Điều đó chứng tỏ Kozlov đã không tìm thấy Hạn Hải Mật Thành.” Đường Phong gật gù, chậm rãi nói: “Được rồi, hãy để tôi nói về quan điểm của tôi đã! Mấy từ này đã khiến tôi có được vài manh mối quan trọng. Thứ nhất, Kozlov cũng đã tới đây tìm kiếm Hạn Hải Mật Thành, nhưng không tìm thấy. Thứ hai, việc Kozlov đi tim kiếm Hạn Hải Mật Thành đã chứng minh cho suy luận của tôi và Hàn Giang sau khi từ núi Hạ Lan trở về, đó là trước Kozlov đã có một nhân vật X bí ấn phát hiện thấy kệ tranh ngọc ở Đôn Hoàng. Lần đầu tiên phát hiện thấy Hắc Thủy Thành, Kozlov không hề coi trọng, ông tiếp tục theo kể hoạch của mình tiến về khu vực Tây Xuyên. Nhưng tại sao khi đi tới Thanh Hải, ông lại đột ngột quay trở lại Hắc Thủy Thành, đồng thời tiến hành khai quật với quy mô lớn ở đó? Tôi đoán rằng rất có khả năng, nguyên nhân bắt nguồn từ nhân vật X bí hiểm đó." “Không sai, phát hiện này đã hoàn toàn chứng minh cho phán đoán trước đây của chúng ta.” “Thứ ba, lộ trình của Kozlov giống hệt như chúng ta. điều này khiến tôi nhớ tới vài vấn đề, chúng ta đã tham khảo tuyến đường của Misha, vậy thì năm đó Misha làm thế nào để xác định được tuyến đường này?” Mắt Lương Viện sáng lên: “Em hiểu rồi, năm đó rất có khả năng Misha và đội thám hiểm đã tham khảo bản đồ tuyến đườns của Kozlov.” "Không sai, tuy Kozlov không công khai nhắc tới lân hành động mạo hiểm này của ông trong tài liệu, nhưng khôna có nghĩa là ôns không lưu lại bất cứ tài liệu, vãn ban nào. Trước đây chúng ta đã biết rằng, nửa thế kỷ trước, đội thám hiểm liên hợp dược thành lập do yêu cầu, và phía Liên Xô được thành lập là do Misha và thầy giáo Arik cùng các nhà Hán học đề nghị. Có còn nhớ bảy bức thư tuyệt mật của KGB không? Nhà Hán học nổi tiếng Ivanovich Ivanov trona một bức thư đã viết rằng, ông và Misha đã phát hiện thấy kệ tranh ngọc trong một nhà kho bí mật của Cung điện mùa đông. Vậy thì chắc chắn vì lần thám hiểm này, họ đã lục tung Cung điện mùa đôn? và tất cả các hồ sơ tài liệu nghiên cứu Đône phương học. Bởi vậy, hội Misha hoàn toàn có khả năng phát hiện ra những ghi chép về lần thám hiểm không thành công đó của Kozlov. Và cũng chính vì họ năm được những ghi chép này của Kozlov nên đội thám hiểm đã mạo hiểm hành động trong khi chưa thu thập đủ tât cả các kệ tranh ngọc!” - Tư duy của Đường Phong bỗng chốc rộng mở. “Đáng tiếc là họ đều dừng bước tại đây!” - Hàn Giang thở dài. “Đây chính là điềm thứ tư mà tôi muốn nói đến, cả đội thám hiểm Trung Liên và Kozlov rốt cuộc đều dừng chân tại đây. Điều khác nhau là, đội thám hiểm gần như tan tác, Kozlov còn nguyên mạng sống rút lui, hay ít nhất là bản thân ông không làm sao, điều này khiến tôi ớn lạnh!” - sắc mặt Đường Phong thật khó coi. “ớn lạnh! Tại sao?" - Lương Viện vẫn không hiểu. Hàn Giang giải thích: “Cô vẫn chưa hiểu ý của Đường Phong sao? Cả hai lần trước đều dừng chân tại đây, hiện giờ chúng ta cũng đang ở chỗ này, vậy chúng ta có thể tiếp tục tiến lên phía trước không? Chúng ta có may mắn hơn Kozlov và đội thám hiểm liên hợp không?" ‘Đúng vậy! Có lẽ phía trước đang có mối nguy hiểm khủng khiếp nào đó đang chờ đợi chúng ta.. “Xời! Sao bây giờ hai người đàn ông các anh lại sợ rồi? Tôi vẫn còn chưa sợ đây này!” - Ngược lại Lương Viện không chút bận tâm. “Được rồi, còn một điều cuối cùng nữa, cũng chính là điểm thứ năm, hai neười nhìn đây!” - Đường Phong chỉ lên dòng chữ "‘Nơi có hồ dương và nguồn nước" trên cành cây, nói: “Từ chỗ này cho thấy, khi Kozlov tới đây, ở đây có nguồn nước, nhưng theo hồi ức của Makarov và Misha thì đội thám hiểm vốn tưởng ràng ở đây có nguồn nước, nhưng khi đi tìm lại không thấy nguồn nước nào cả.” “Xem ra Kozlov đã khiến đội thám hiểm hiểu sai!” - Hàn Giang nói. "Điều đó vẫn chưa phải quan trọng nhất, điều quan trọng nhất là ở đây” - nói xong, ngón tay Đường Phong Chỉ về mé phía tây của dòng chữ “Nơi có hồ dương và nguồn nước”. Ở đó thấp thoáng hiện lên một kí hiệu, bên cạnh kí hiệu cũng có một từ tiếng Nga, nhưng chữ này rất nhỏ, nhỏ hơn những chữ khác, nếu không nhìn kĩ sẽ rất dễ bị bỏ sót - “Nhìn thấy chưa? Kozlov lại đánh dấu thêm một địa danh bên cạnh rừng hồ dương, từ tiếng Nga dịch ra là một từ đáng sợ: Ma Quỷ Thành.” ‘Ma Quỷ Thành? Đó là thứ gì vậy? Nghe mà thấy thật đáng sợ!” - Lương Viện không những không sợ, ngược lại còn cảm thấy hứng thú. ‘Ma Quỷ Thành? Có khi nào là Hạn Hải Mật Thành mà chúng ta khổ sở tìm kiếm không?” - Hàn Giang bỗng đưa ra một suy luận táo bạo. “Cái này...” - Đường Phong có chút do dự. Hàn Giang lại nói tiếp: "Cậu xem, phương hướng cùng dũng!” “Điều anh vừa nói ban nãy tòi cũng đã nghĩ tới, nhưng bây giờ rút ra kết luận còn quá sớm, xem ra chúng ta bắt buộc phải đi tiếp về hướng tây để thám hiểm.” - Nói xong, Đường Phong nhìn về phía tây rừng hồ dương với những cồn cát trải dài miên man.