Tử Thư Tây Hạ

Chương 4 : Lão K

1 Trong quán trà bên bờ Châu Giang, Quảng Châu, thời tiết chính hạ đặc trưng của vùng đất phía nam, Đường Phong ngồi một mình gần cửa sổ, thưởng thức một ấm trà Long Tỉnh. Sau khi nhận cuộc điện thoại của Lương Vân Kiệt tại Thâm Quyến, hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt, Đường Phong không màng nghỉ ngơi, lập tức đáp xe tới Quảng Châu. Đường Phong nhìn đồng hồ, 8 giờ tối rồi, Lương Vân Kiệt vẫn chưa xuất hiện. Ngoài cửa sổ trời đang mưa, dòng Châu Giang bị bao trùm trong mưa khói mịt mù. Bỗng Đường Phong thất thần nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ, từ từ, từ từ… trên kính cửa sổ hiện lên một khuôn mặt hung ác dữ tợn, khuôn mặt đó - khuôn mặt đó rõ ràng là khuôn mặt khủng khiếp của Tề Ninh lúc rơi xuống đất chết. Đường Phong ra sức dụi mắt, khuôn mặt trên kính cửa sổ, biến mất, ngoài cửa sổ, vẫn là màn mưa nặng trĩu, đen kịt. “Chàng trai, để cậu đợi lâu quá,” Lương Vân Kiệt rút cuộc cũng đã tới, ông đứng cạnh bàn, giơ tay ra, cánh tay vẫn trắng bệch, khô khốc, cứng đơ như thế. Đường Phong không buồn để ý tới cánh tay phải của Lương Vân Kiệt đang giơ ra, lạnh lùng hỏi: “Ông từ Hồng Kông đến lúc chiều ư?” “Ừm! Dừng chân ở thư viện một lúc, thế nên bây giờ mới tới.” Lương Vân Kiệt có chút bối rối thu tay phải về. “Tìm tôi có việc gì, nói đi!” Đường Phong hỏi thẳng vào vấn đề. Lương Vân Kiệt ngồi xuống ghế đối diện, trầm ngâm một lúc, nói: “Nghe nói là chuyên gia đấu giá Tề Ninh chết rồi?” Đường Phong nhìn ông ta chằm chằm cười lạnh lùng: “Ông cố ý giả vờ không biết hay là thực sự mới biết tin đó?” Lương Vân Kiệt chau chau mày, đáp: “Ý cậu là sao?” “Ý là sao? Lẽ nào ông không hiểu ư? Tề Ninh do đâu mà vô duyên vô cớ nhảy lầu tự tử? Nguyên nhân duy nhất mà tôi có thể nghĩ tới chính là hội chợ đấu giá cuối cùng mà ông ấy chủ trì lúc còn sống, và chính trong hội chợ đấu giá đó, do một động thái không bình thường của ông ta đã khiến ông đoạt được tấm kệ tranh ngọc kỳ lạ đó.” Đường Phong cố ý đem sự nghi ngờ và mâu thuẫn nhắm thẳng vào Lương Vân Kiệt. “Cậu nghi ngờ cái chết của Tề Ninh có liên quan tới tôi?” Lương Vân Kiệt vốn rất bình tĩnh giờ bắt đầu hiện rõ sự kích động. “Lẽ nào ông không đáng để nghi ngờ sao?” “Chàng trai, cậu phải có chứng cứ, không được tùy tiện ngậm máu phun người.” Dù Lương Vân Kiệt đã cố gắng kìm giọng nhưng vẫn không giấu được sự kích động. Đường Phong đáp: “Chứng cứ? Được, tôi hỏi ông, hôm đấu giá đó, người phụ nữ tóc vàng cạnh tranh cùng ông rõ ràng đã giương biển lên, Tề Ninh rõ ràng cũng đã nhìn thấy, nhưng ông ta vẫn gõ búa, sau khi búa được gõ xuống, người được lợi chính là ông, vậy ông giải thích thế nào đây? Còn cả hôm sau, sau hội chợ đấu giá, ông tới nhận vật đấu giá, tại sao lại hồn xiêu phách lạc, còn xém chút nữa là đâm vào cửa xoay? Hôm đó sau khi ông ra về chưa được bao lâu thì Tề Ninh chết!” Lương Vân Kiệt giật bắn mình, đứng phắt dậy, đưa tay ra chỉ về phía Đường Phong: “Cậu theo dõi tôi! Cậu… cậu có mục đích gì?” Đường Phong đáp: “Ai rảnh rỗi mà theo dõi ông, tôi đến làm thủ tục cho vài món đồ đấu giá mua được thì gặp ông.” Quán trà rất yên tĩnh, Lương Vân Kiệt vừa mới to tiếng, còn đứng cả dậy, nên lập tức thu hút sự chú ý của những khách uống trà khác. Ông lại ngồi xuống, gằn giọng, nhưng giọng điệu vẫn rất nghiêm trọng: “Rút cuộc tại sao cậu lại theo dõi tôi?” Đường Phong đáp: “Nếu tôi rắp tâm theo dõi ông thì hôm đó khi ông chuẩn bị đâm vào cửa xoay, tôi đã không kéo ông lại.” Lương Vân Kiệt im lặng, nhìn thẳng vào mặt Đường Phong. Đường Phong thản nhiên đấu mắt với ông ta. Một lúc sau, biểu hiện căng thẳng của Lương Vân Kiệt đã dịu xuống, ông hỏi: “Chàng trai, cậu có thể nói cho tôi biết, tại sao cậu lại chịu ra giá 80 vạn cho tấm kệ tranh ngọc không ai buồn hỏi han tới đó? Nếu như cậu thực sự hứng thú với nó, thì tại sao chỉ ra giá một lần rồi không trả giá thêm nữa?” Đường Phong nói lại lần nữa những lời lần trước đã nói với Vương Khải cho ông ta nghe. Lương Vân Kiệt nghe xong, vẻ mặt hoàn toàn bất ngờ, hỏi: “Bỏ ra 80 vạn, chỉ là để giải vây cho một chuyên gia đấu giá không hề quen biết?” Đường Phong lắc đầu, nói: “Là giúp ông ta giải vây, nhưng đồng thời cũng để mua một thứ đồ cổ. Đừng nói với tôi những lời đại loại như đồ cổ đó chỉ đáng giá 10 vạn, trong mắt tôi, đồ cổ không có giá trị tiền bạc nào cả, chúng chỉ có giá trị lịch sử, giá trị công nghệ. Nếu dùng giá trị tiền bạc để so sánh, dùng 80 vạn hay là dùng 800 tệ mua nó đều không đáng.” 2 Lương Vân Kiệt sững sờ nhìn Đường Phong, một lúc sau, than thở: “Chàng trai, tôi có thể tin cậu không?” Đường Phong không chút khách khí đáp: “Tùy, dù sao tôi cũng không tin ông!” Lương Vân Kiệt bị chặn họng nên ngớ cả người ra, đáp: “Xin cậu hãy tin tôi, Tề Ninh gian lận và tự sát, thật sự không liên quan tới tôi. Trong đó có một âm mưu to lớn.” Đường Phong hỏi: “Âm mưu gì?” Lương Vân Kiệt định nói nhưng rồi lại thôi, đắn đo một lúc, lại là câu: “Tôi có thể tin cậu không?” Nếu như không phải thấy bộ dạng ông ta da dẻ nhăn nheo, râu tóc bạc phơ, thì Đường Phong chỉ muốn đấm một phát vào mặt ông ta, anh lạnh lùng đáp: “Ông muốn tôi tin ông, thì trước tiên ông phải tin tôi.” Lương Vân Kiệt hỏi: “Cậu muốn tôi tin cậu thế nào đây?” Đường Phong rút cuộc đã đưa câu chuyện về chủ đề chính: “Trước tiên tôi phải được biết, lần này ông tới đây tìm tôi là vì cái gì?” Lương Vân Kiệt đáp: “Có một bí mật lớn, âm mưu lớn, liên lụy tới một phạm vi rất rộng, cũng rất nghiệm trọng, nghiêm trọng hơn cả những gì cậu tưởng tượng. Tôi cần được giúp đỡ. Tôi nhớ ra trong hội chợ đấu giá, cậu cũng có hứng thú với kệ tranh ngọc nên đã cho người tìm kiếm chút thông tin về cậu… đừng nổi giận, tôi không có ác ý, chỉ là muốn xác nhận lại chút thôi, xem cậu có đáng tin hay không.” Đường Phong lạnh lùng đáp: “Kết quả là tôi không đáng tin?” Lương Vân Kiệt lắc đầu nói: “Không, kết quả điều tra khiến tôi rất hài lòng, cậu là người vẫn có thể kiên quyết duy trì nguyên tắc của bản thân hiếm có còn sót lại trong xã hội vật chất hiện nay, đến cả người bạn già của tôi, La Trung Bình, cũng rất ca ngợi cậu.” Đường Phong ngạc nhiên hỏi: “Ông quen biết giáo sư La Trung Bình?” Giáo sư La Trung Bình là nhà sử học nổi tiếng, trình độ học vấn và nhân cách tu dưỡng đều danh nổi như cồn trong giới học thuật. Đường Phong tuy mới chỉ tiếp xúc với ông vài lần, nhưng ông chính là một trong số rất ít người mà Đường Phong thật lòng kính phục. Lương Vân Kiệt lấy tay ra hiệu đợi một chút, móc điện thoại ra gọi, nói vài câu, sau đó đưa điện thoại cho Đường Phong: “La Trung Bình muốn nói chuyện với cậu.” Đường Phong nhận điện thoại, đầu dây bên kia quả là giọng nói của giáo sư La, giáo sư La nhấn mạnh Lương Vân Kiệt là bạn của ông, tuyệt đối đáng tin cậy, sau đó nói thêm vài câu rồi ngắt điện thoại. Đưa trả lại điện thoại cho Lương Vân Kiệt, thấy bộ dạng nhẹ nhõm của ông, Đường Phong nói: “Ban nãy ông cũng nói tôi là người trọng nguyên tắc, giáo sư La tin tưởng ông, tôi tin tưởng giáo sư La, nhưng điều đó không nhất thiết đồng nghĩa với việc tôi cũng tin tưởng ông.” Lương Vân Kiệt sắc mặt đanh lại, có chút choáng váng, có vẻ muốn nổi giận, nhưng rút cuộc ông đã kìm chế được, hạ giọng nói: “Chàng trai, cậu còn muốn thế nào nữa?” Đường Phong hơi xoay người hướng về phía trước, đáp: “Tôi muốn biết, tại sao ông lại chịu trả giá cao như vậy để mua tấm kệ tranh ngọc kỳ lạ đó, còn nữa, những túi hồ sơ ông có được lúc tới nhận kệ tranh ngọc có những gì trong đó?” Hai câu hỏi này vừa thốt ra khỏi miệng, Đường Phong nhận thấy Lương Vân Kiệt, dù đã cố gắng hết sức kìm chế nhưng biểu hiện rõ ràng cho thấy ông vẫn bị chấn động, hai câu hỏi đó rõ ràng, đã tác động rất lớn tâm can ông. Ông uống một ngụm trà, dừng lại một lúc rồi mới đáp: “Những điều này tôi sẽ nói với cậu, nhưng phải sau khi tôi đã hoàn toàn tin tưởng cậu.” Đường Phong nói: “Vậy thì đợi sau khi ông tin tưởng thì hẵng đến tìm tôi.” Nói xong anh đứng dậy bước nhanh ra khỏi quán trà, bỏ mặc những lời gọi với theo của Lương Vân Kiệt. Đường Phong cầm ô, đi men theo bờ sông Châu Giang. Về bí mật lớn mà Lương Vân Kiệt nói, anh thực sự rất quan tâm, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc Lương Vân Kiệt có thể tùy tiện điều tra anh. Điều càng khiến anh bực bội là sau khi Lương Vân Kiệt điều tra xong mà vẫn không hoàn toàn tin tưởng anh, vẫn muốn anh chứng minh thêm về bản thân, vậy thì sao mà anh không tức giận đến mức tỏ thái độ cho được? Dù sao thì nếu Lương Vân Kiệt cần anh, nhất định vẫn phải đến tìm anh. Mưa vẫn rơi, đã hơn 10 giờ đêm. Thời khắc này đối với cuộc sống phong phú về đêm của người Quảng Châu mà nói thì vừa vặn đến lúc. Những quán bar, nhà hàng ven sông Châu Giang đèn hoa xanh đỏ, nếu không phải trời mưa, sẽ càng náo nhiệt hơn. Đường Phong vô tâm không lưu luyến gì nơi đây, anh đi thẳng rồi rẽ vào một con đường yên tĩnh khuất lấp, anh nhớ là băng qua con đường này thì có thể trở về khách sạn mình ở. Bước đi trên con đường tối thui, đột nhiên, Đường Phong nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, tìm kiếm nơi tiếng kêu phát ra thì lại thấy bên đường có một con ngõ hẹp, trong ngõ có hai bóng đen lướt qua, rất nhanh, con ngõ lại trở nên tĩnh lặng, mặc dù tiếng kêu thảm thiết vừa phát ra từ đây. Đường Phong thu hết can đảm, bước nhanh vào con ngõ, từ từ, chầm chậm… anh tới gần hơn, rồi nhìn thấy một người đang nằm trên đất. Đường Phong cúi xuống xem xét, giật mình khi phát hiện ra người nằm trên đất chính là ông lão tóc bạc phơ Lương Vân Kiệt. Lúc này, trước ngực Lương Vân Kiệt có một vết thương, máu tươi đang tuôn ra xối xả, Đường Phong vội vàng đỡ Lương Vân Kiệt dậy, khẽ kêu lên: “Lương lão tiên sinh! Lương lão tiên sinh!” Lương Vân Kiệt khó nhọc mở mắt, xem ra ông đã rất yếu, muốn mở miệng nói, nhưng lại không nghe rõ ông nói những gì. Đường Phong ghé tai vào sát miệng ông, lúc này mới nghe được đứt quãng: “Huyết chú[3]!… huyết chú đáng sợ lại… lại trở lại rồi… thư… viện… bảy… bảy mươi mốt...” Lương Vân Kiệt gắng cao giọng, ông dùng toàn bộ sức lực thốt ra con số cuối cùng, rồi rút cuộc tim ông đã ngừng đập. Lương Vân Kiệt ban nãy còn muốn nói bí mật ra cho Đường Phong, lúc này đã trở thành một cái xác lạnh cóng, nằm bất động trong con ngõ nhỏ mưa rơi, nước mưa vương vãi trên khuôn mặt Đường Phong và cũng rớt trên mái tóc bạc của Lương Vân Kiệt, Đường Phong nhẹ nhàng vuốt mắt cho ông, đột nhiên, anh nhớ lại một bóng đen còn lại, ban nãy rõ ràng nhìn thấy có hai bóng đen trong ngõ, nhưng khi Đường Phong đến gần lại chỉ phát hiện ra mỗi Lương Vân Kiệt nằm trên đất, vậy bóng đen kia đâu? Nghĩ tới đây, Đường Phong bất giác lạnh toát sống lưng, anh quay ngoắt đầu lại, phía bên này là con đường ban nãy anh vừa đi tới - không có người, lại nhìn về phía bên kia của con ngõ nhỏ trong mưa, đầu đó thông ra một con đường khác, hình như con đường đó còn náo nhiệt hơn, chốc chốc lại có xe chạy qua, hung thủ đã bỏ chạy theo hướng đó? Đường Phong đứng dậy, từ từ hướng về phía đầu ngõ trong mưa đó, trong ngõ rất tối, Đường Phong cầm điện thoại, lấy nó làm công cụ chiếu sáng, anh cảnh giác quan sát xung quanh, đặc biệt là hai bên ngõ tối thui, Đường Phong bước khoảng ba chục bước, đột nhiên, sau lưng anh vọng lại một chuỗi âm thanh khe khẽ, Đường Phong xoay người lại nhìn, chỉ thấy một bóng đen đang bò lên xác của Lương Vân Kiệt, không biết đang làm gì. Đường Phong nhìn không rõ hình dạng của bóng đen, anh cũng không rõ mình lấy dũng khí từ đâu ra, hét lên một tiếng, sau đó nhặt một viên gạch dưới đất lên, bước nhanh về phía bóng đen đó, bóng đen thấy tình hình không ổn, quay đầu hướng về đầu ngõ bên kia bỏ chạy. Đường Phong quay lại cạnh xác Lương Vân Kiệt, dùng ánh sáng yếu ớt phát ra từ điện thoại soi chiếu, chỉ thấy quần áo trên người Lương Vân Kiệt xộc xệch, chiếc túi da luôn đeo bên người rơi bên cạnh. Hình như bóng đen ban nãy tìm kiếm vật gì đó trên thi thể, có lẽ… có lẽ trên người Lương Vân Kiệt thật sự có vật quan trọng nào đó, bị bóng đen lấy đi mất rồi! Nhìn lại thấy bóng đen đó đã sắp chạy tới đầu ngõ, Đường Phong liền, bất chấp tất cả lao theo. Thời còn đi học, Đường Phong cũng đã từng đoạt giải quán quân chạy cự ly ngắn toàn trường, người bình thường không phải là đối thủ của anh, nên phút chốc, Đường Phong đã đuổi tới đầu ngõ, ra đường. Bóng đen và Đường Phong, một trước một sau, truy đuổi trên đường trong đêm tối. Nhờ ánh sáng đèn đường, Đường Phong nhìn thấy bóng đen đó mặc một chiếc áo khoác da, cổ áo dựng đứng, còn đội một chiếc mũ, nên lại càng chẳng nhìn rõ mặt người đó, tốc độ của bóng đen rất nhanh, Đường Phong cũng dốc hết sức lực toàn thân, nhưng vẫn không đuổi kịp! Nhưng, đuổi được một lúc, Đường Phong bỗng phát hiện ra, người đó vốn cũng không quen đường ở đây, bóng đen hoảng loạn không biết chọn đường nào nên lao về phía bờ sông Châu Giang... “Thằng chó chết!” lúc bóng đen chạy băng qua đường, vì không nhìn đèn giao thông, nên đã bị một chiếc tắc xi đang phi vùn vụt lao tới đâm phải, khiến người tài xế bật ra câu chửi. Nhưng bóng đen bị đâm mà chẳng hề hấn gì cả, hắn lập tức đứng phắt dậy băng qua đường, mất hút bên bờ sông. Đường Phong đợi tín hiệu đèn giao thông chuyển xong mới băng qua đường, đến khi anh chạy tới bờ sông thì, bóng đen đã mất tăm từ lâu. Đường Phong nhìn về phía mặt sông, mưa khói bao trùm mịt mùng, giữa mặt sông xuất hiện một xoáy nước nho nhỏ, tâm xoáy nước đang nổi lên một chiếc mũ, đây chính là chiếc mũ mà người ban nãy đội, Đường Phong bất giác nghĩ - lẽ nào người đó nhảy xuống sông rồi? Khắp người Đường Phong ướt đẫm nước mưa, anh thở dốc, quay người, nhìn xung quanh - đầu đường, một chiếc tắc xi đang đỗ đợi khách, bác tài lơ đãng hút thuốc, dùng ánh mắt kỳ lạ dò xét Đường Phong. Vài chiếc xe con đang đỗ ven đường, Đường Phong không nhìn rõ phía trong xe, anh không biết trong xe có phải cũng đang có đôi mắt chằm chằm nhìn mình hay không. Trong quán bar, mọi người vẫn đang điên cuồng. Trong quán cà phê, vài đôi tình nhân vẫn đang lưu luyến không rời. Trong góc tối bên đường, rút cuộc đang ẩn giấu điều gì? - Lúc này, Đường Phong bỗng nhiên cảm thấy xung quanh có vô số những con mắt đang chăm chú nhìn mình. Không! Đây không phải là thật, tất cả những điều này là sao đây? Ba ngày trước, Tề Ninh rơi xuống chết trước mặt mình, còn hôm nay Lương Vân Kiệt lại bị đâm chết trong ngõ mưa, trời nóng như vậy mà mình lại truy đuổi một bóng đen đội mũ, mặc áo khoác da trên phố giữa đêm? Bóng đen bí hiểm đó lúc này đang ẩn nấp ở đâu đây? 3 Sáng sớm hôm sau, chào đón Đường Phong không phải là nắng vàng rực rỡ, mà là những tia sáng chói mắt, ánh sáng chói lóa rọi lên mặt Đường Phong, đây là lần thứ hai trong tuần anh bị đưa tới đồn cảnh sát, và lần này thì anh lại trở thành người bị tình nghi phạm tội. “Anh là người cuối cùng tiếp xúc với Lương Vân Kiệt, trên thi thể của Lương Vân Kiệt lại lấy được dấu vân tay của anh, anh cũng thừa nhận anh và Lương Vân Kiệt đã từng vì một vật quý giá mà phát sinh tranh chấp, đây là những chứng cứ không có lợi cho anh, vậy anh giải thích thế nào?” Tưởng Nhất Dân, cảnh sát của đội hình sự sát mặt nhìn Đường Phong. “Tôi đã nói rồi, là cái gã áo đen đó giết Lương Vân Kiệt. Nếu như tôi giết Lương Vân Kiệt, tôi có ngu đần tới mức đi báo công an không?” Đường Phong kịch liệt phản bác lại. “Người áo đen? Hừm, anh kể chuyện cứ như trong ‘Nghìn lẻ một đêm’ ấy nhỉ, lại còn mặc áo khoác da? Anh có thấy ai mặc áo khoác da trong cái thời tiết này không? Còn về chuyện báo án, người báo án trong rất nhiều vụ án cuối cùng đều bị chứng thực chính là thủ phạm.” “Tôi không thể nói rõ với anh!” “Không nói rõ cũng phải nói!” Đường Phong bị ánh sáng chói mắt rọi vào, liền nhắm chặt mắt lại. Lúc này, cửa phòng thẩm vấn vang lên tiếng lạch cạch, Tưởng Nhất Dân nhìn nhìn ra ngoài cửa, rồi bước ra ngoài. Đường Phong ngồi quay lưng vào cửa phòng thẩm vấn, anh đang định quay đầu lại nhìn thì cùng lúc đó vang lên một giọng nói đầy nghiêm khắc của một điều tra viên khác: “Không được tự ý cử động, thật thà chút đi!” Đường Phong đành phải quay đầu lại, anh không biết Tưởng Nhất Dân đi đâu, làm gì, trong lòng anh rối bời, muốn sắp xếp để làm sáng tỏ hàng loạt sự việc này, nhưng anh càng nghĩ, đầu óc càng rối loạn, anh muốn nhanh chóng được gột sạch nghi vấn, ra khỏi cái nơi quái quỷ này… Khoảng 10 phút sau, cửa phòng thẩm vấn mở ra, nhưng Đường Phong không thấy bóng dáng của Tưởng Nhất Dân đâu, còn viên cảnh sát đang chăm chăm canh giữ anh thì lại đi ra ngoài. Đường Phong càng thấp thỏm bất an trong lòng. Chính trong giây phút này, ba cảnh sát cao to lực lưỡng mặc đồng phục xuất hiện trước mặt anh, đúng lúc Đường Phong đang ngớ người ra thì một người trong họ cất giọng hỏi: “Anh là Đường tiên sinh?” Đường Phong kinh ngạc gật gật đầu, “Mời anh đi theo chúng tôi.” Khẩu khí của người cao to lực lưỡng đó không khỏi khiến anh hoài nghi. Đường Phong không hiểu nổi, sao trong đồn cảnh sát lại mọc đâu ra mấy vị này, lại còn muốn đem mình đi, nên anh lớn tiếng hỏi lại: “Các anh là ai? Dựa vào cái gì mà đưa tôi đi?” Người cao to đứng đầu cười nhạt với Đường Phong vài tiếng, rồi đáp: “Lẽ nào anh đồng ý ở lại đây?” Không đợi Đường Phong trả lời, người cao to đó lại nghiêm mặt nói: “Mời anh hãy phối hợp hành động cùng chúng tôi, chúng tôi sẽ đảm bảo an toàn cho anh.” Nói xong, không đợi Đường Phong kịp phản ứng lại, hai người cao to còn lại, một người bên trái một người bên phải, kẹp lấy Đường Phong, kéo ra khỏi đồn cảnh sát. Tại bãi đỗ xe của đồn cảnh sát, Đường Phong bị mấy người cao to nhấc lên một chiếc Chevrolet, thùng xe phía sau và buồng lái phía trước của chiếc xe này hoàn toàn được tách ra, hai người cao to kẹp Đường Phong ngồi phía sau. Bởi chẳng nhìn rõ cảnh vật bên ngoài, cũng không rõ đi được bao xa, Đường Phong đoán mò chắc là ra khỏi thành phố rồi, nên anh hỏi hai người đó: “Các anh muốn đưa tôi đi đâu?” Hai người cao to đó giống như hai bức tượng King Kong vô cảm, ngồi thẳng lưng, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt nghiêm nghị, chẳng hề để ý tới câu hỏi của Đường Phong. Khi Đường Phong bị hai người cao to xốc nách đưa xuống xe thì đã là lúc hoàng hôn. Đường Phong phát hiện họ đang ở tại một sân bay chuyên dụng, trên bãi đáp máy bay có một chiếc trực thăng Mi-171 đang đợi lệnh cất cánh. Ba người cao lớn đó lại kẹp Đường Phong kéo lên chiếc Mi-171. Trong ánh chiều tàn, trực thăng từ từ cất cánh, hướng về phía Bắc, kèm theo những tiếng động cơ ầm ầm vang vọng. Đường Phong nhìn thấy họ bay qua những dòng sông, còn có cả những dãy núi đồi miên man… Tiếng động cơ ồn ào từ từ tắt ngấm, ba người cao lớn lại kẹp Đường Phong nhảy xuống trực thăng, Đường Phong nhìn ngó xung quanh, trong màn đêm, một tòa nhà màu xám hiện lên trước mặt. Nhìn từ bên ngoài, tòa nhà màu xám này cao hơn mười tầng, hoàn toàn kín mít, không có lấy một cánh cửa sổ. Trên đỉnh tòa nhà là vô số những ăng-ten to nhỏ, đủ mọi hình dạng, dựng đứng, thậm chí còn có một cột ra-đa đang chầm chậm xoay dò soát trong không trung. Xung quanh tòa nhà là một bãi hoang trơ trọi, không nhìn thấy gì khác. Phía xa xa, những rừng cây rậm rạp, hiện lên trong màn đêm sâu hun hút tưởng như vô tận. Đường Phong lờ mờ phát hiện ra bên bìa rừng bị bao vây bởi tầng tầng lớp lớp lưới sắt. Đây là đâu, là một khu căn cứ quân sự bí mật sao? Chưa để Đường Phong kịp nghĩ cho tỏ tường, ba người kia đã lôi anh vào trong tòa nhà màu xám khổng lồ. Bên trong tòa nhà này, không gian yên tĩnh tới kỳ lạ, Đường Phong bị ba người cao to đưa vào một hành lang dài hun hút, sau đó lại rẽ sang một hướng khác, rồi lên cầu thang sàn thép. Giày da của ba người cao to gõ lên sàn cầu thang vọng lại những âm thanh đáng sợ giữa không gian kín như bưng này. Đường Phong tò mò quan sát tòa nhà kỳ quái, từ lúc bước vào đây, anh chưa nhìn thấy người nào cả, nhưng anh lại nhìn thấy camera xoay tròn 360 độ trên nóc nhà, mỗi lần họ rẽ vào một ngã rẽ, đầu dò của camera liền giống như chim ưng săn mồi nhắm chuẩn theo họ. Đường Phong cảm thấy toàn thân nổi da gà, bốn phía tường, trên trần nhà đều giống như có vô số những con mắt đang nhìn chằm chằm về phía anh. Anh cũng không biết mình đã đi qua mấy tầng lầu, ba người cao to vẫn kẹp chặt lấy anh, đi vào một hành lang dài hun hút, bốn người đứng lại trên hành lang. Người từ đầu tới giờ xách hành lý, giống như sếp của mấy người này quay người lại nói với hai người cao to còn lại đang ở bên cạnh Đường Phong: “Nhiệm vụ của các anh đã kết thúc rồi.” Hai người cao to đó đạp giầy “pai” một tiếng, đứng nghiêm, sau đó giơ tay chào theo kiểu quân đội với sếp của mình rồi quay người bước đi. Đường Phong tiếp tục theo người “sếp” cao to kia đi về phía trước. Lúc này, anh giật mình khi phát hiện ra sàn nhà dưới chân mình, và cả tường hai bên hành lang hóa ra đều được bọc bằng thép, một tòa nhà kết cấu thép, giống như một mê cung, phía trước, nhìn không rõ đầu hành lang. Vậy người cao to này muốn đưa mình đi đâu đây? 4 Nơi đầu hành lang, người cao to dừng lại trước một cánh cửa, hơi ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng vào vị trí trên cánh cửa, bất động. Đường Phong cảm thấy tò mò, ghé đầu lại gần, cũng nhìn lên cánh cửa, trên cửa có lắp một vật nhìn như là đầu dò camera, nhưng nó lại không giống với những đầu dò thông thường khác. Đường Phong bức bối hỏi: “Đây là cái gì thế?” “Đừng sờ soạng lung tung, đây là hệ thống nhận biết giác mạc.” Mấy tiếng đồng hồ vừa qua, người cao to luôn giữ im lặng này rút cuộc cũng đã trả lời câu hỏi của Đường Phong, vừa nói dứt lời, cánh cửa sắt trước mặt họ đã tự động mở ra. Cao cấp vậy sao! Xem ra đây không phải nơi mà người bình thường có thể vào được - Đường Phong ngẫm nghĩ, đi theo người cao to vào một mật thất tối đen. Trong bóng tối, anh nghe thấy người cao to đột nhiên dừng lại, đứng nghiêm, sau đó lớn tiếng nói: “Báo cáo đội trưởng, tôi đã tuân lệnh đưa Đường Phong tới đây.” Vừa dứt lời, toàn bộ đèn trong mật thất đều được bật lên, sáng chói tới mức Đường Phong phải nheo mắt lại. Đội trưởng? Đội trưởng bí ẩn đó là ai? Anh cố gắng thích nghi với không gian trong mật thất, rồi rút cuộc đã nhìn rõ: trong mật thất trống trải không có bất cứ vật gì, chỉ có một chiếc bàn dài đang bày trước mặt họ, phía sau bàn là một người đang đứng im, người đó khoảng 35, 36 tuổi, thân hình mập mạp, lưng hổ eo gấu, cơ bắp từng múi trước ngực khiến cho chiếc áo phông rằn-ri căng cộm cả lên. Lúc này, vị đội trưởng bí ẩn bước tới trước mặt Đường Phong, nở một nụ cười, nói: “Anh chính là Đường Phong tiên sinh?” “Đúng vậy, các anh là ai?” “Chúng tôi là ai, ban nãy bọn họ không nói với anh sao?” giọng điệu của người đội trưởng này rất nhã nhặn. Đường Phong không hiểu sao lại cảm thấy có thiện cảm với vị đội trưởng này. “Cả đường đi tôi hỏi họ, nhưng họ chẳng chịu hé răng lấy một lời.” “Họ làm rất đúng, bởi vì mỗi công việc mà chúng tôi làm, đều liên quan tới cơ mật quốc gia, việc không nên nói thì một chữ cũng không thể hé răng.” “Cơ mật quốc gia?” Đường Phong thấy đầu mình toàn hơi nước, nghe xong mà vẫn không hiểu bản thân mình thì liên quan gì tới cơ mật quốc gia. “Được rồi, anh có thể gọi tôi là Hàn Giang.” “Hàn Giang, đây là tên của anh sao? Anh không định nói với tôi nhiều hơn sao?” Hàn Giang bước tới trước mặt Đường Phong, đáp: “Tôi biết những nghi vấn trong lòng anh, vì chúng tôi đã mời anh tới đây nên sẽ nói với anh tất cả, nhưng trước khi anh biết về mọi thứ, anh phải tuyên thệ trước đã.” “Tuyên thệ? Tuyên thệ cái gì cơ chứ?” “Tuyên thệ gìn giữ tất cả những bí mật mà anh biết, đây là lời thề bảo mật.” Nói xong, Hàn Giang đưa cho Đường Phong một cuốn sổ nhỏ, trên bìa da của cuốn sổ viết bốn chữ “Chế độ bảo mật”, mở cuốn sổ nhỏ ra, trang đầu tiên chính là lời thề bảo mật. Đường Phong vừa đọc, Hàn Giang vừa đứng bên giới thiệu: “Tuyên thệ, đồng nghĩa với việc anh sắp biết rất nhiều bí mật, đồng thời cũng có nghĩa là trước khi những cơ mật này được giải mã, anh bắt buộc phải gìn giữ những cơ mật này một cách tuyệt đối. Nếu như anh tiết lộ chúng, bất luận là vô tình hay hữu ý... Nhớ kĩ là, chỉ cần anh tiết lộ cơ mật, anh sẽ phải gánh trách nhiệm tương đương với trách nhiệm pháp luật.” Đường Phong đọc lướt qua lời thề một lần, lúc đó đầu anh đã căng phồng lên rồi. Tuyên thệ hay là cự tuyệt? Anh hỏi thăm dò Hàn Giang: “Tại sao nhất định phải bắt tôi tuyên thệ, tôi muốn biết các anh là ai, sao lại ép tôi tới đây, đây cũng thuộc về cơ mật quốc gia sao?” “Đúng vậy, thân phận, công việc và kinh nghiệm của những người như chúng tôi đều thuộc về cơ mật quốc gia.” Hàn Giang kiên định đáp. “Vậy thì tôi không muốn biết nữa, có thể đưa tôi về không?” Đường Phong định đánh bài chuồn. Hàn Giang chau mày, khoanh tay, đi đi lại lại vài bước trước mặt Đường Phong, dáng vẻ đầy tâm sự, giống như sắp đưa ra một quyết định trọng đại vậy. Sau đó, Hàn Giang dừng lại trước mặt Đường Phong, nhìn Đường Phong chằm chằm, vỗ vỗ vai anh nói: “Tiểu tử, nếu như tối hôm qua cậu không gặp Lương Vân Kiệt, có lẽ cậu cũng có thể về, nhưng, hiện giờ nói gì thì cũng đã muộn rồi…” “Cái gì? Hóa ra các anh đưa tôi tới đây là do liên quan tới cái chết của Lương Vân Kiệt! Nói như vậy thì cũng có nghĩa là liên quan tới… kệ tranh ngọc Tây Hạ rồi, thảo nào Lương Vân Kiệt bảo rằng đằng sau kệ tranh ngọc có ẩn giấu một bí mật to lớn!” Đường Phong dường như cũng bắt đầu hiểu được đôi chút. 5 Hàn Giang gật đầu: “Đúng vậy! Nói gì cũng đã muộn, anh đã biết một vài thứ không nên biết, bởi vậy, Đường Phong, vì anh đã được dẫn tới đây, muốn quay về, sẽ là điều không thể. Hiện giờ trước mặt anh chỉ còn lại duy nhất một con đường, đó chính là hợp tác cùng chúng tôi, để làm sáng tỏ toàn bộ vấn đề.” Nghe xong những lời này của Hàn Giang, Đường Phong ủ dột, ngồi bất động trên chiếc ghế cạnh chiếc bàn dài, Tề Ninh tự sát, Lương Vân Kiệt bị đâm chết, nghi vấn trong hội chợ đấu giá, người áo đen nhảy xuống sông Châu Giang… Tất cả những điều này khiến anh thực sự vô cùng tò mò, nhưng để thỏa mãn sự tò mò, thì phải gia nhập vào một tổ chức chính phủ bí ẩn. Như vậy có đáng hay không? Anh ngẩng đầu nhìn Hàn Giang, Hàn Giang nhìn anh bằng ánh mắt đầy tin tưởng, anh gật đầu với Hàn Giang, đáp: “Được thôi! Tôi tuyên thệ!” Hàn Giang dẫn Đường Phong tới một bức tường trong mật thất, ấn vào một nút điều khiển, máy chiếu trên trần nhà liền lập tức phản chiếu hình ảnh quốc kỳ lên tường, dưới sự hướng dẫn của Hàn Giang, Đường Phong giơ tay, bắt đầu tuyên thệ trước quốc kỳ… Tuyên thệ hoàn tất, Hàn Giang cuối cùng đã nở nụ cười, anh kéo người cao to từ nãy tới giờ cứ đứng thẳng bên cạnh, nói với Đường Phong: “Được rồi, giờ thì tôi có thể giải đáp thắc mắc của anh. Trước tiên, tôi xin giới thiệu một chút, vị này là đồng nghiệp Triệu Vĩnh của tôi, anh đã từng phục vụ 8 năm trong đội hải quân lục chiến, võ nghệ siêu phải biết đấy!” “Đội trưởng quá khen rồi, ban nãy nếu như có chỗ nào mạo phạm, xin Đường tiên sinh bỏ qua cho!” nói xong, Triệu Vĩnh giơ bàn tay vạm vỡ về phía Đường Phong. “Không có gì, anh cũng là thực thi nhiệm vụ thôi mà!” Đường Phong khách sáo bắt bắt tay Triệu Vĩnh. “Tiếp theo tôi sẽ giới thiệu một chút về tổ chức của chúng tôi, chúng tôi là đội hành động đặc biệt, nhánh một, trực thuộc Cơ quan an ninh quốc gia, kí hiệu của chúng tôi là ‘Lão K’, bởi vậy chúng tôi cũng được gọi là ‘Đội hành động lão K’. Thành viên của đội hành động chúng tôi không chỉ đến từ Cơ quan an ninh quốc gia, mà còn tập hợp tinh anh của các ngành khác, ví dụ như Triệu Vĩnh, anh ấy chính là người nhái mà tôi đã chọn lựa từ đội hải quân lục chiến. Muốn cướp sinh mệnh đối thủ dưới nước, đối với anh ấy mà nói, dễ như trở bàn tay.” “Nhưng tôi lại chẳng có tài nghệ nào cả, thì làm được gì nhỉ?” Đường Phong nhìn nhìn Triệu Vĩnh, nghi ngờ hỏi. Hàn Giang chỉ vào ngực mình, cười đáp: “Thực ra thành viên tham gia vào đội hành động của chúng tôi không phải ai cũng biết võ nghệ, nhưng đều bắt buộc phải có sở trường mà chúng tôi cần. Ví dụ như anh, chúng tôi muốn bản thân anh, tri thức của anh, trí tuệ của anh. Kể từ khi anh và Lương Vân Kiệt gặp nhau tại hội chợ đấu giá, toàn bộ hồ sơ của anh đã được lưu trữ trong máy tính của tôi.” Vừa nói, Hàn Giang vừa ấn chiếc điều khiển trong tay, hồ sơ và ảnh của Đường Phong đều xuất hiện trên máy chiếu - Họ tên: Đường Phong, 30 tuổi, chiều cao: 180 cm, cân nặng: 76 kg… Tiếp theo còn bao gồm cả lí lịch từ thời niên thiếu tới khi trưởng thành, trường tốt nghiệp, sở trường, sở thích… của Đường Phong, cũng phải tới cả nghìn chữ. Lòng Đường Phong thầm kinh ngạc, Hàn Giang chuyển chủ đề: “Phàm là thành viên gia nhập vào đội hành động của chúng tôi, mỗi người đều có một kí hiệu, ví dụ kí hiệu của tôi là K2, Triệu Vĩnh là K3, kí hiệu của anh trong đội là K7.” “K7! Nói như vậy tức là trừ ba người chúng ta ra, vẫn còn bốn thành viên khác? Họ là những ai? K1 là ai? Lẽ nào chức vụ của anh ấy còn cao hơn anh?” Đường Phong cảm thấy vô cùng tò mò. “Đừng quên kỷ luật của chúng ta, việc không nên hỏi thì đừng hỏi.” Hàn Giang đột nhiên nghiêm mặt hạ giọng trách Đường Phong, nhưng chẳng mấy chốc, Hàn Giang lại ôn hòa trở lại, giải thích với Đường Phong: “Anh chỉ cần tham gia hành động cùng chúng tôi thì sẽ gặp những thành viên khác, nhưng…” nói tới đây, Hàn Giang đột nhiên trở nên trầm ngâm. “Nhưng gì cơ?” Đường Phong truy hỏi. Hàn Giang tiếp lời: “Nhưng, có ba thành viên đến tôi cũng chưa từng găp bao giờ, hơn nữa hồ sơ của họ cũng trống trơn, đặc biệt là vị K1, tôi cũng rất băn khoăn…” “Gì cơ? Đến cả ‘sếp’ như anh cũng chưa từng gặp! Không, không đúng, nói như vậy, người K1 đó mới thực sự chính là ‘sếp’, nhưng anh lại là đội trưởng, vậy thì chúng ta rút cuộc nên nghe ai?” “Đương nhiên là nghe tôi, ghi nhớ này tiểu tử, nhất định đừng cho rằng mình thông minh, trong Lão K, cho dù ai có kí hiệu lớn hơn, có bản lĩnh nhiều hơn, nhưng tất cả hành động bắt buộc phải phục tùng theo sự chỉ huy của tôi.” Hàn Giang kề sát Đường Phong nói. 6 Hàn Giang, Triệu Vĩnh và Đường Phong ba người ngồi nguyên cạnh chiếc bàn dài, Hàn Giang kích chuột vào hồ sơ của Lương Vân Kiệt trên máy tính, giới thiệu với Đường Phong: “Anh chắc là rất ngạc nhiên vì không biết chúng tôi tìm thấy anh bằng cách nào, rất đơn giản, bởi vì chúng tôi luôn quan tâm nhất cử nhất động của Lương Vân Kiệt.” “Lương Vân Kiệt sao vậy? Ông ta không phải là một thương nhân vô cùng thành công sao?” “Không sai! Ông ta là một thương nhân thành công, nhưng anh có biết lai lịch của ông ta không? Ông ta là người Bắc Kinh, tốt nghiệp chuyên ngành tiếng Nga tại Đại học Bắc Kinh vào những năm cuối thập niên 50, chính trong thời gian ông ta tốt nghiệp, một điều bất ngờ đã làm thay đổi vận mệnh của ông ta. Thời gian đó vẫn đang là ‘thời kỳ trăng mật’ của Trung Quốc và Liên Xô, một đoàn đại biểu học thuật của Viện nghiên cứu Đông Phương học thuộc Học viện khoa học Liên Xô viếng thăm Trung Quốc. Lúc đó họ mang tới một kệ tranh ngọc nổi gân cổ chạm châu báu Tây Hạ thần bí. Đúng! Đó chính là kệ tranh trong hội chợ đấu giá.” Nói xong, trên màn hình máy tính của Hàn Giang xuất hiện ảnh của kệ tranh ngọc nổi gân cổ chạm châu báu Tây Hạ. Hàn Giang tiếp tục giới thiệu: “Lúc đó, chuyên gia Liên Xô nói, tấm kệ tranh ngọc này được nhà thám hiểm người Nga Kozlov tìm thấy tại di chỉ Hắc Thủy Thành vào năm 1909, họ đã từng nhiều năm nghiên cứu, phát hiện ra trong đó ẩn giấu bí mật vô cùng kinh ngạc, hy vọng có thể tổ chức một đội khoa học khảo sát, tới cố địa Tây Hạ, tìm kiếm bí mật phía sau kệ tranh ngọc. Sau này, hai nước Trung - Liên đã tổ chức một đội thám hiểm khoa học hùng mạnh, đi tới Tây Bắc, và Lương Vân Kiệt lúc đó được tổ chức này tuyển chọn, đảm nhiệm vai trò phiên dịch của đội thám hiểm khoa học. Nhưng sau đó đội thám hiểm đã hoàn toàn thất bại trong sa mạc, chỉ có hai người may mắn sống sót.” “Vậy ông ta chính là một trong số hai người may mắn sống sót rồi?” Đường Phong nói. “Đúng vậy, ông ta chính là người duy nhất của phía Trung Quốc may mắn sống sót trong đội thám hiểm. Năm đó, sau khi đội thám hiểm Trung - Liên gặp nạn tại sa mạc Badain Jaran, quân đội đã phái rất nhiều người xâm nhập vào sa mạc để tìm kiếm, cuối cùng chỉ phát hiện ra lạc đà và trang thiết bị của đội thám hiểm, nhưng trước sau vẫn không phát hiện ra thành viên nào của đội. Bao nhiêu năm qua đi, họ sống không thấy người, chết không thấy xác, cả đội thám hiểm cuối cùng chỉ có hai người được cứu, trong đó một người là Lương Vân Kiệt. Khi ông ta được phát hiện ra thì đang thoi thóp, nhưng điều khiến người ta cảm thấy kỳ lạ ở chỗ, địa điểm ông ta được phát hiện ra lại gần với biên giới của sa mạc Badain Jaran, cách địa điểm đội thám hiểm gặp tai nạn tới cả vài trăm cây số. Điều chúng tôi không thể hiểu là, trong môi trường không có nước, không có thực vật, mà sao họ lại có thể chạy tới tận biên giới sa mạc?” “Sau đó thì sao?” Đường Phong hỏi. “Lương Vân Kiệt giữ lại được tính mạng, nhưng cũng do ông ta giữ lại được tính mạng nên trong thập niên đặc biệt đó, số phận của ông không tránh khỏi xảy ra những chuyển biến. Trước tiên ông bị tình nghi làm đặc vụ cho Đài Loan, âm mưu phá hoại chuyến thám hiểm khoa học, rồi bị cách ly thẩm tra hai tháng, nhưng điều tra đi điều tra lại cũng không phát hiện ra ông ta có vấn đề gì nên đành phải thả ông ra. Chẳng bao lâu sau, quan hệ giữa Trung Quốc và Liên Xô rạn nứt, do ông học tiếng Nga, cộng thêm những biểu hiện của ông trong lần thám hiểm đó, nên bị chụp lên đầu chiếc mũ gián điệp của Liên Xô, tổ chức định cho ông tội danh liên kết với chính phủ Liên Xô, âm mưu lật đổ quốc gia, sau khi sự việc bại lộ, có ý đồ vượt biên, tháo chạy tới Mông Cổ, kết quả là ông lại bị cách ly thẩm tra lần nữa.” “Thật không ngờ số phận của Lương Vân Kiệt lại trắc trở như vậy” Đường Phong bất giác cảm thán. Hàn Giang lại tiếp tục kể: “Vẫn chưa hết, thẩm tra vẫn không có kết quả, ba tháng sau, Lương Vân Kiệt lại được trả tự do, nhưng Cơ quan an ninh quốc gia lúc đó vẫn nhất mực âm thầm giám sát Lương Vân Kiệt. Vài năm nhanh chóng qua đi, sau khi ‘Cách mạng văn hóa’ bùng phát, Cơ quan an ninh quốc gia cũng bị xáo trộn, không còn ai giám sát Lương Vân Kiệt nữa. Cũng chính lúc này, Lương Vân Kiệt nhân cơ hội thời thế loạn lạc, vậy là cuối thập niên 60, ông vượt biên sang Hồng Kông, sau đó cũng không hiểu ông ta làm cách nào mà kiếm được thùng vàng đầu tiên tại Hồng Kông, sáng lập nên tập đoàn Tân Sinh, hơn nữa càng kinh doanh càng phát đạt, Lương Vân Kiệt cũng từ đó trở thành doanh nhân nổi tiếng. Lần này, việc Lương Vân Kiệt quay trở lại đại lục sau 40 năm, kể từ khi ông ta xuống máy bay là đã thu hút sự chú ý của chúng tôi...” “Bởi vậy các anh nhất loạt ngầm giám sát hành tung của Lương Vân Kiệt, lẽ nào là bởi trước đây các anh từng nghi ngờ ông ta?” Hàn Giang phẩy tay: “Dĩ nhiên không chỉ do việc trước đây, chúng tôi theo dõi ông ta, là bởi gần đây chúng tôi nhận được tin tình báo vô cùng tin cậy.” Đường Phong lại hỏi Triệu Vĩnh: “Các anh đã giám sát Lương Vân Kiệt chặt chẽ như vậy, sao lại để ông ấy bị người ta giết chứ?” Vừa nghe thấy Đường Phong hỏi vậy, trên mặt Triệu Vĩnh - người đàn ông cao to bỗng gợn lên những vầng đỏ ửng, anh bối rối đáp: “Đó đều là trách nhiệm của tôi, đội trưởng luôn phái tôi theo dõi Lương Vân Kiệt, thực ra cũng là để bảo vệ ông ta, nếu như không có tôi bảo vệ, khả năng Lương Vân Kiệt đã bị người ta xử từ lâu rồi. Nhưng tối hôm qua, tôi lại để mất dấu ông ấy, lúc bọn anh nói chuyện trong quán trà, tôi ngồi ngay bàn gần đấy, theo dõi hai người. Sau khi anh bỏ đi, Lương Vân Kiệt cũng lập tức rời khỏi quán trà, tôi bám theo sau, nhưng sau khi đi qua hai dãy phố tôi lại để mất dấu ông ta, tôi nghĩ chắc là ông ta đã phát hiện ra tôi nên cố ý cắt đuôi. Việc sau đó, anh đều đã biết rồi đấy!” “Vậy anh có nhìn thấy bóng đen đó không?” “Tôi thấy rồi, vốn dĩ tôi muốn lộ diện giúp anh truy đuổi bóng đen đó, nhưng bóng đen đó trong lúc hoảng loạn không biết đường đã nhảy xuống sông Châu Giang, nên tôi cũng không ra mặt.” “Hóa ra là vậy, nhưng… nhưng anh không cảm thấy kỳ lạ sao? Một người có tuổi như Lương Vân Kiệt mà lại có thể cắt đuôi một đặc công có tố chất, lại đã từng qua huấn luyện như anh, lẽ nào…” “Lẽ nào Lương Vân Kiệt năm đó thực sự là gián điệp? Đúng vậy! Tôi cũng cảm thấy kỳ lạ, với thân phận và tay nghề của tôi thì không nên xảy ra sai lầm đơn giản như vậy, trừ khi người đó cũng có phản xạ trinh sát, phản xạ năng lực đeo bám rất giỏi.” Triệu Vĩnh nói hộ Đường Phong những nghi vấn trong lòng, cả hai đều chìm trong im lặng. Hàn Giang quay sang nhìn Đường Phong, phá vỡ sự im lặng này: “Tạm thời không quan tâm tới Lương Vân Kiệt nữa, nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta bây giờ là phải tranh thủ thời gian, vượt mặt đối thủ, tìm thấy kệ tranh ngọc nổi gân cổ chạm châu báu Tây Hạ đó. Đường Phong, anh là người cuối cùng gặp Lương Vân Kiệt, tôi nghĩ ông ta nhất định đã nói với anh một vài việc liên quan tới kệ tranh ngọc.” “Đúng vậy, chúng tôi đã nói về kệ tranh ngọc, nhưng ông ta đã không hoàn toàn tin tưởng tôi… à, trước khi chết, ông ấy có nhắc đến huyết chú, ông ấy nói huyết chú đáng sợ đã trở lại rồi.” “Huyết chú nào, toàn là nói linh tinh. Từ trước tới nay tôi chẳng tin huyết chú nào cả…” Triệu Vĩnh còn muốn phát biểu một bài luận về chủ nghĩa duy vật, nhưng đã bị Hàn Giang vung tay ngăn lại, Hàn Giang nói với Đường Phong: “Đường Phong, trừ huyết chú ra, ông ta có còn nói gì khác với anh không?” Đường Phong cúi đầu trầm ngâm, đột nhiên nhớ ra: “Trước khi chết, Lương Vân Kiệt hổn hển nói với tôi mấy từ ‘thư viện, bảy, bảy mươi mốt’ không hiểu nghĩa là gì?” “Có phải là tủ cất đồ trong thư viện không nhỉ, ý của Lương Vân Kiệt là chiếc tủ cất đồ số 7 hoặc số 71 trong thư viện.” Triệu Vĩnh dựa vào linh cảm nghề nghiệp nghĩ ngay ra đáp án. Ý tưởng của Triệu Vĩnh không hẹn mà gặp lại trùng khớp với suy nghĩ của Hàn Giang, một ý tưởng rõ nét xuất hiện trong đầu Hàn Giang, Hàn Giang đi đi lại lại trong mật thất, đột nhiên dừng lại, lệnh cho Triệu Vĩnh và Đường Phong: “Tiếp theo chúng ta chia nhau hành động, Triệu Vĩnh, anh và Đường Phong quay lại Quảng Châu, đi lấy đồ Lương Vân Kiệt để lại trong thư viện, tôi lập tức về Bắc Kinh, báo cáo với bộ tổng, xin chỉ đạo bước hành động tiếp theo.” Ba người thương lượng xong, Triệu Vĩnh đưa Đường Phong ra khỏi mật thất. Khi Đường Phong được hít thở lại không khí trong lành thì bên ngoài bầu trời đã ngập tràn ánh sao, Đường Phong lại ngồi lên chiếc trực thăng Mi-171 lúc đến. Trên trực thăng, không ai nói chuyện, trong khoang máy bay chỉ còn lại tiếng động cơ rền rĩ.