Edit: Phong Lin Beta: Thỏ SN Hơi thở ấm ấp nhẹ nhàng phả vào mặt ta, khiến ta hơi giật mình, kinh ngạc nhìn hắn. Hắn lại không trị tội ta như lời nói, tay hắn vừa kéo ta đến gần vừa nói: “Nhớ là vĩnh viễn đừng bao giờ nghĩ đến việc lừa gạt trẫm.” Lời nói của hắn, từng chữ, từng chữ làm ta khiếp sợ. Khóe miệng cong lên, rõ ràng là cười, nhưng lại làm cho ta cảm giác được sự lạnh lẽo như băng của hắn, khiến ta kinh động và hoảng sợ. Hạ Hầu Tử Khâm, tâm tư của hắn không thể nhìn thấu được. Vì thế mới khiến tim ta đập nhanh. Hắn buông tay ta ra, đi nhanh về phía trước. Trong lòng ta không ngừng phát lạnh, hắn sẽ không đi như vậy chứ? Vậy ta phải làm sao? Quay đầu nhìn lại bức tường cao vút, muốn ta trèo tường trở lại gian phòng kia, quả thực là không thể mà! Trong lúc ta đang chán nản,  bỗng nhiên nghe thấy hắn nói: “Qua đây.” Ta ngẩn người, hắn lại nói: “Qua đây.” Giọng nói không lớn, nhưng điệu bộ chính là không cho phép ta cự tuyệt. Ta suy nghĩ một lát, rồi bước từng bước về phía hắn. Hắn đá ta quả thật rất đau. Thấy dáng vẻ bước đi của ta, hắn dường như có chút mất hứng, nhẹ nhàng nhíu mày, lại bắt đầu nói: “Có muốn trẫm gọi xe đến cho ngươi hay không?” Ta cắn răng: “Tạ ơn ý tốt của Hoàng Thượng, nô tì có thể tự mình đi được.” Nghe vậy, hắn không làm khó ta nữa, cười nói: “Mặc dù ngươi rất mảnh mai, nhưng rất mạnh mẽ.” “Mạnh mẽ cũng là để sống sót.” Ta cũng không dám nhận “ý tốt” của hắn thêm lần nữa, một lần thôi cũng đủ khiến ta phiền phức muốn chết rồi, thêm vài lần nữa, không chừng ta sẽ vạn kiếp bất phục? Thế nhưng hắn vẫn rất ung dung, “bố thí” cho ta thật nhiều, để lại những cục diện vô cùng rối rắm cho ta thu xếp. Hắn cảm thán: “Sống sót à, nói nghe thật hay.” Ta cúi đầu, không nói lời nào. Ta chợt nhớ đến ngày ấy hắn từng nói: Người sợ chết, sẽ dùng hết sức lực để mình được sống sót. Có lẽ, ta chính là loại người như vậy. “Tiện tỳ.” Hắn lại gọi ta. Ta nổi giận, nhưng cũng không thể gọi hắn là “hôn quân” được. Cố nén giận, ta miễn cưỡng nở nụ cười: “Hoàng thượng, nô tì có tên, tên nô tì là Tang Tử.” Hôm đó ta la to như thế, hóa ra hắn hoàn toàn không hề nhớ gì cả. Than nhẹ một tiếng, có lẽ, hắn hoàn toàn không hề nghe thấy. “Tang Tử.” Hắn cúi đầu nói nhỏ, lại nhanh chóng nói: “Thật là khó nghe.” Nói dáng vẻ ta xấu, nói tên ta khó nghe, ta không chịu nổi nhưng cũng phải nhịn. Ai bảo hắn là hoàng thượng. Ta nghiến răng nói ra vài chữ: “Tạ hoàng thượng đánh giá.” Miệng của hắn là vàng, đương nhiên phun ra đều là ngà voi. Ở trước mặt các nàng, ta có thể tranh, có thể mạnh hơn, nhưng ở trước mặt hắn, tốt nhất là không nên. Ta không hiểu hắn, cũng không nắm được điểm yếu của hắn. Hắn cũng không phải Thiên Phi, không phải Thư quý tần. Hắn không muốn chơi đùa, hắn muốn giết người, không cần có lý do, chỉ cần muốn là có thể. Trong tay hắn nắm giữ quyền sinh sát tối thượng. Hắn cười lạnh một tiếng, mở miệng nói: “Ngươi thật biết cách nịnh nọt.” Ta cười: “Đa tạ hoàng thượng khen ngợi.” “Trẫm không phải đang khen ngươi.” Giọng nói của hắn vẫn lạnh lùng như trước. Ta cúi đầu: “Nô tì ngu muội.” Bỗng nhiên hắn dừng bước, giơ tay lên xoa gương mặt ta, khen ngợi: “Trẻ nhỏ dễ dạy.” Làm sao mà ta không biết hắn đang châm chọc ta chứ, hắn không làm rõ, chính là muốn tiếp tục chơi đùa với ta. Tay hắn lại đưa qua chỗ ta, nắm lấy bàn tay của ta, bàn tay hắn bao bọc lấy tay ta, nắm thật chặt. Ta không nói gì, không giãy giụa. Nhưng, bụng ta lại bỗng nhiên kêu lên. Lúc này ta mới nhớ đến, ta đói quá, cả ngày hôm nay ta chưa ăn gì cả. Đôi mày thanh tú của hắn khẽ cau lại, nói: “Ngươi nhanh đói quá nhỉ.” Giờ này, chỉ cách buổi ăn tối chưa được hai canh giờ, nhưng hắn đâu có biết rằng, ta căn bản vẫn chưa ăn thứ gì? Bỏ đi, cũng không cần phải cáo trạng, chẳng qua ta chỉ là một tiểu cung nữ, huống hồ chưa chắc hắn sẽ xả giận cho ta. Hắn kéo ta, cười nói: “Trẫm cũng cảm thấy hơi đói bụng, hay là ngươi dùng điểm tâm cùng trẫm đi.” Ta thừa nhận, khi đó ta không có chí khí, khi nghe hắn nói đến điểm tâm, mắt của ta đã sáng rỡ. Thật là tốt, bụng của ta được cứu rồi.