Edit: Phong Lin Beta: Thỏ SN Ta giả vờ ngất nhưng không ngờ lại ngủ thật, đến khi tỉnh giấc đã là nửa đêm, quả nhiên nhìn thấy có một hộp thuốc mỡ được đặt trên bàn. Cũng không quan tâm có lạnh hay không, ta ngồi dậy bôi thuốc một lần. Mùi thuốc đông y rất nồng, ta khẽ nhíu mày, thuốc này kém xa hộp thuốc mỡ lần trước mà ta nhận được. Chán nản cười, có thuốc để bôi còn hơn là không có. Cung nữ cùng phòng với ta xem ra ngủ rất ngon, ta vểnh tai, thì nghe thấy được tiếng ngáy phát ra từ mũi của nàng. Ta trở về giường nằm, chỉ một lát sau, lại ngủ. Ngày hôm sau lúc ta tỉnh lại, mới phát hiện các cung nữ cùng phòng đã rời đi từ bao giờ. Ngẩng đầu nhìn, cách một lớp cửa sổ, ta vẫn có thể nhìn thấy ánh mặt trời chói chang. Xem ra, dường như cũng không còn sớm nữa. Có lời nói của Thư quý tần ngày hôm qua, ta không nghĩ tới hôm nay thật sự không có ai gọi ta rời giường làm việc. Khóe miệng ta cong lên, cũng tốt, dù sao đầu gối của ta cũng đang bị thương. Ngồi trong phòng chờ Thư quý tần đến, với vẻ mặt của nàng ta ngày hôm qua, chắc là hôm nay sẽ đến sớm đây. Chỉ là, ta đợi đã lâu, cho đến giữa trưa mà vẫn chưa thấy nàng ta đến. Trong lòng ta thực sự cảm thấy có chút kỳ lạ, vừa muốn đứng dậy đi ra ngoài xem, thì thấy có người đẩy cửa phòng ra. Một nữ tử với dáng vẻ mảnh khảnh xuất hiện trước mắt, ta ngẩn người, lập tức nở nụ cười yếu ớt: “Thế nào, ngươi cũng đến xem bộ dạng thảm hại của ta sao?” Thiên Lục không hề tức giận, bước qua đặt thứ gì đó ở trên bàn, nói: “Thuốc mỡ này rất tốt, ngươi lấy dùng đi, vết thương trên đầu gối của ngươi sẽ nhanh chóng khỏi thôi.” “Không cần, ta có rồi.” Lạnh lùng từ chối, ta không cần đến sự thương hại của nàng. “Tang Tử.” Nàng gọi ta. Ta lui một bước, mỉm cười: “Xin tiểu chủ tử thận trọng, nơi này không phải là nơi người có thể đến.” Một câu “Tiểu chủ tử”, đã hoàn toàn phân rõ khoảng cách giữa ta và nàng. Ta chỉ muốn nàng ta biết, ta không còn là Tang Tử ngày xưa nữa, ta với nàng, không phải tỷ muội. Sắc mặt của nàng ta có chút khó coi, nhưng không nổi giận, chỉ nói: “Hôm nay đừng chờ nữa, Thư quý tần đến Hi Ninh cung vấn an Thái hậu rồi, không chừng buổi tối hoàng thượng cũng sẽ ngủ lại Ngọc Thanh cung.”  Ta ngẩn người, xem ra sự việc ngày hôm qua đã sớm lan truyền khắp cung. Nếu không làm sao Thiên Lục có thể biết rõ mọi chuyện như vậy? Ta cười chế giễu nàng: “A? Tiểu chủ tử chưa được ân sủng nên sinh lòng ghen tỵ?” Nàng ta kinh ngạc liếc ta một cái, sửng sốt một lát, mới nói: “Tang Tử, ngươi đã thay đổi rồi.” “Con người luôn luôn thay đổi.” Ta dứt khoát xoay người đi: “Nếu không có gì nữa, tiểu chủ tử nên quay về đi.” Thiên Lục đứng phía sau ta do dự rất lâu, cuối cùng than nhẹ một tiếng, rời đi. Ta bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn theo bóng lưng của nàng ta, thật lâu sau cũng không nói gì. Khi ta bình tĩnh trở lại, ánh mắt vô tình nhìn thấy hộp thuốc mỡ nàng ta mang đến. Ta bước lên, mở ra, hương thơm rất tươi mát, vừa ngửi là có thể biết được, nó tốt hơn rất nhiều so với hộp thuốc mỡ mà thái y đã đưa đến hôm qua. Còn ta, chỉ đậy nắp lại, cho dù có tốt đến mấy, ta cũng không cần. Mở cửa sổ ra, vốn đang định thuận tay vứt đi, nhưng nghĩ lại rốt cuộc đây là cung cấm, không nên ném bừa bãi. Thế là ta xoay người, bỏ vào rương đồ của mình. Nếu đúng như lời Thiên Lục nói, tối nay hoàng thượng sẽ ngủ lại Ngọc Thanh cung, vậy chắc chắn là Thư quý tần sẽ không đến. Ngày hôm nay, Thiên Phi cũng không đến, đương nhiên Phong Hà cũng không đến. Ngay cả cơm trưa cũng không có. Cung nữ dùng cơm cũng có thời gian quy định, bỏ lỡ, sẽ phải chịu đói. Trước kia, ta không biết có quy định này, cho đến khi có một cung nữ về phòng lấy đồ dùng, ta mới biết được. Xem ra Thư quý tần không cho Thiên Phi đụng đến ta, nàng ta thật sự vẫn có cách khác. Nhưng mà ta rất hoài nghi, rốt cuộc cách đó là nàng ta nghĩ ra, hay là Phong Hà nghĩ ra? Nhưng mà đói bụng, thực sự khiến ta rất khó chịu. Buổi tối, tất cả cung nữ trong phòng, chỉ có ta không ngủ. Ta đói. Ta đang suy nghĩ không biết có nên đi đến ngự thiện phòng trộm vài thứ để ăn không, bỗng nhiên nhìn thấy trên cửa hiện ra một bóng người rất cao to. Ta âm thầm kinh hãi, vừa muốn đứng dậy, liền thấy cửa bị đẩy ra, bóng người đó ngay lập tức vọt đến bên giường của ta….