Edit: libraIme Beta: Kim NC Ngẩng đầu nghiêm mặt nhìn nàng: “Họ của ta là Tiện? Hay máu chảy trong người ta là tiện?” Nếu mà như vậy, thì nàng ta cũng là ti tiện. Nàng ta hơi sững sờ, thẳng tay ném chén trà về phía ta, ta hoảng sợ, theo bản năng né tránh. Nàng thở hổn hển, dứt khoát ném hết mấy cái chén trên bàn lại đây. Ta muốn đứng lên, nhưng đầu gối đau không chịu được, liền ngã uỵch xuống đất. Ấm trà nện xuống người ta, nước trà rất nhanh thấm vào người, nhưng chỉ trong chốc lát đã lạnh băng. Ta chịu không được run rẩy, chân lạnh cóng. “Lạnh không?” Nàng ta ngồi xổm xuống hỏi ta, sau đó ác độc nói: “Đợi đi, còn có thứ lạnh hơn đang chờ ngươi.” Được thôi, ngửa bàiđi, ta cũng không muốn giả vờ nữa. Cười với nàng: “Tốt nhất ngươi đừng để cho ta sống, nếu không ngươi nhất định sẽ hối hận!” “Khích ta? Ha ha, để cho ngươi sống, ngươi có thể làm gì sao?” Nàng ta liếc nhìn đầu gối của ta, đột nhiên nở nụ cười, “Hoàng thượng hình như cũng quan tâm tới vết thương của ngươi nhỉ? Có vẻ như rất nghiêm trọng.” Ta kinh ngạc, không biết lời này của nàng ta có ý gì. Mặt nàng ta lạnh băng, đứng thẳng người, vênh váo tự đắc nhìn ta: “Ngươi yên tâm, chuyện của ngươi ta sẽ không nói cho cha biết, ông ấy mãi mãi không biết ngươi đã vào cung đâu.” Ta cười nhạt, ta không quan tâm ông ta có biết hay không, mà ông ta cũng sẽ không lo lắng cho ta. Ta không biết cực hình mà Phong Hà nhắc đến là gì, chỉ thấy thật lâu sau, nàng ta mới trở về. Cười với Thiên Phi nói: “Tiểu chủ, chuẩn bị xong xuôi rồi ạ.” “Kéo đi ra ngoài.” Thiên Phi lạnh lùng nói. Phong Hà gọi hai thái giám tới, kéo ta ra ngoài. Trên lưng ta vẫn còn ẩm ướt, bên ngoài gió bắt đầu thổi, quả thực lạnh thấu xương. Nhớ tới lời Thiên Phi nói còn có thứ lạnh hơn đang chờ ta, chẳng lẽ đem ta ra ngoài cho chết vì lạnh cóng sao? Thái giám kéo ta tới sân trong viện, sau đó bỏ ta ra, cúi đầu đứng sang một bên. Phong Hà tiến đến, cười nói với ta: “Ngươi thật may mắn, thứ này không phải ngày nào cũng có. Vừa đúng lúc, giờ đang là mùa đông.” Ta nhìn theo tay nàng chỉ, thấy một mảnh đệm cói, bên trên  gắn chi chít châm. Ta giật mình, cuối cùng cũng hiểu hàm ý trong lời nói của Thiên Phi. Có điều không phải châm thường, mà là băng châm. Phong Hà cầm mấy đồ vật, khẽ thả xuống trước mặt ta, mở miệng: “Tiểu chủ cũng là người nhân từ, chỉ cần ngươi quỳ xuống, thừa nhận mình sai, đương nhiên sẽ tạm tha cho ngươi.” Quỳ? Bắt ta quỳ gối lên trên kia? A, một lần quỳ này, không chết thì cũng thành người tàn phế. “Sợ cái gì chứ? Sẽ không lấy mạng của ngươi đâu. Chẳng qua khi băng châm kia cắm vào đầu gối của ngươi, trong chốc lát sẽ tan hết ra thôi. À quên không nói với ngươi, có thể khiến ngươi rất thoải mái đó.” Phong Hà cố tình nói cho ta nghe. Ta hiểu rồi, sao Thiên Phi đột nhiên nhắc đến việc Hạ Hầu Tử Khâm cũng biết chuyện đầu gối ta bị thương, nàng ta không phải muốn lấy mạng ta, mà nàng ta muốn phế bỏ đôi chân này của ta. Băng châm cắm vào lập tức sẽ tan ra. Thế nên có muốn tìm chứng cứ cũng không tìm được.