Edit: Ong MD Beta: Như Bình + Thỏ SN *** “Dao phi!” Hạ Hầu Tử Khâm lớn tiếng quát nàng. Dao phi hung hăng trừng mắt nhìn ta, trong đôi mắt nàng chỉ toàn là căm hận. Ta biết, nàng ta yêu Hạ Hầu Tử Khâm bao nhiêu thì hận ta bấy nhiêu. Nàng hận thứ nàng không có được năm năm trước, sau năm năm nàng trở về vẫn không thể có. Mà người đã cướp đi tình yêu của Hạ Hầu Tử Khâm chính là ta. Vì thế, dù nàng ta cam tâm tình nguyện chịu chết, cũng muốn kéo ta chôn cùng. Trốn tránh cũng không được, ta bỗng muốn cười. Nàng ta nói, muốn Hạ Hầu Tử Khâm nếm thử nỗi đau mất đi người mình yêu thương nhất. Rốt cuộc sẽ đau đến mức nào? Thanh đoản kiếm đâm tới, ta giơ tay lên đỡ theo bản năng. Tiếng đâm sắc bén lập tức vang lên, ống tay áo ta bị cắt đứt một mảng dài thật dài, máu tươi phun ra ào ạt. Dao phi cắn răng rút thanh đoản kiếm trên cánh tay ta ra, nàng ta muốn đâm xuống tiếp, chợt thấy cả người nàng ta bị kéo mạnh về phía sau. Hắn xông lên, ôm lấy ta, hoảng hốt gọi: “A Tử!” Mặt hắn trắng bệch, cánh tay ôm ta không ngừng run rẩy. Hắn quay đầu lại muốn gọi người vào, nhưng ta kéo hắn lại, lắc đầu nói: “Hoàng thượng không nên.” Ta không bị đâm trúng chỗ hiểm, chẳng qua bị đâm vào cánh tay mà thôi. A! Thật đau quá, ta đau đến sắp khóc lên mất. Có điều bây giờ đâu phải lúc có thể nhiều lời? Tại sao trên người Dao phi lại có đoản kiếm? Ai đã đưa đoản kiếm cho nàng ta? Bất kể là ai, người đó cũng là quá nhàn rỗi muốn xem Dao Hoa cung xảy ra chuyện náo loạn, bây giờ đầu óc ta quá rối loạn, không suy nghĩ thấu đáo được điều gì. Nhưng vạn vạn lần không thể gọi người vào, không thể làm lớn chuyện này được. Thứ mà ta muốn thăm dò không phải đã đạt được rồi sao? Chỉ cần nhìn dáng vẻ hắn là ta đã hiểu tất cả. Còn có lời hắn nói ngày ấy, lúc tận mắt nhìn ta rơi xuống vách Nam sơn, hắn hận không thể tự giết mình. Bây giờ ta mới thực sự cảm nhận được nỗi đau trong lời hắn nói. Thật may vì ta không lấy tính mạng mình ra đặt cược. Dao phi chẳng qua chỉ là một cô gái yếu đuối, nàng ta căn bản không có võ công, mặc dù ta không thể tránh được, nhưng vẫn bảo toàn được mạng sống của mình. Trong đôi mắt của hắn tràn ngập đau đớn, hắn cúi đầu xuống kiểm tra thương thế của ta, đúng lúc này, ta thấy Dao phi lại điên cuồng xông lên. Ta hoảng hốt kêu lên: “Hoàng thượng!” Hắn quay đầu lại nhưng không né tránh, đứng thẳng người che trước mặt ta. Thanh đoản kiếm kia lao tới cách ngực hắn nửa tấc chợt dừng lại. Ta thấy bàn tay của Dao phi run lên bần bật, nàng ta ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, lắc đầu nói: “Thì ra những gì Thục phi nói là sự thật, huynh thực sự có thể chết vì ả ta…” Ta cảm thấy lòng chấn động mạnh, Diêu thục phi! Đưa mắt nhìn thanh đoản kiếm trên tay nàng ta, chẳng lẽ thanh đoản kiếm này là do Diêu thục phi đưa nàng ta? Dao phi thất vọng nhìn hắn, đột nhiên bước lên một bước, thanh đoản kiếm kia đã đặt trước ngực hắn. Ta hoảng sợ, vừa rồi là vì không phòng bị, nhưng bây giờ thì sao? Hắn hoàn toàn có thể chế ngự được nàng ta, nhưng hắn lại không làm, hắn không kháng cự, hắn thà nhận một kiếm của nàng, cũng sẽ không ra tay tổn thương đến nàng sao? Ta cắn răng kéo y phục hắn lại nói: “Hoàng thượng, người là Hoàng đế Thiên triều. Tại sao người có thể lấy thân mình mạo hiểm như vậy!” Nếu như hắn xảy ra chuyện bất ngờ thì giang sơn này phải làm sao bây giờ? Thiên hạ bách tính phải làm sao kia chứ? Loại nguy hiểm này, ta có thể gặp phải nhưng hắn thì không thể. Nghe vậy, cả người hắn khẽ chấn động, ngoái đầu lại nhìn ta. Chỉ nghe “Keng” một tiếng, thanh đoản kiếm trong tay Dao phi rơi thẳng xuống đất. Ta thấy nàng ta suy sụp lui lại mấy bước, cúi đầu cười nói: “Vì sao huynh đã vô tình như thế, nhưng muội vẫn không thể nhẫn tâm giết huynh kia chứ? Vì sao đến lúc muội quay về một lần nữa thì tất cả đều thay đổi như vậy… Muội … muội không phải là quận chúa Bắc Tề, muội chính là Liễu Phất Hi. Biểu ca...”. Nàng vừa khóc vừa nói:  “Vì sao huynh muốn làm Hoàng đế? Vì sao huynh phải có tam cung lục viện?” Hắn không nói lời nào, chỉ xoay người lại, rút chiếc khăn trong tay ta, quấn lên vết thương trên cánh tay, đỡ lấy ta nói: “Trẫm đưa nàng trở về.” “Hoàng thượng …” Ta lại nhìn Dao phi một lần nữa, nhỏ giọng nói: “Người yên tâm sao?” Yên tâm để một mình nàng ta ở lại đây sao? Hắn mím môi không nói lời nào, ta lại nói: “Thanh đoản kiếm kia…” Bất kể thế nào, cũng không thể để thanh đoản kiếm này ở tại Dao Hoa cung, để lại cạnh Dao phi. Hắn chần chờ, cuối cùng mở miệng: “Người đâu.” Cánh cửa bị đẩy ra, một thị vệ đi tới, cúi thấp đầu nói: “Hoàng thượng có gì dặn dò?” “Trẫm bảo các ngươi canh giữ ở đây, không phải để các ngươi làm thần giữ cửa!” Giọng nói của hắn thật nặng nề. Ánh mắt người thị vệ nhìn về phía chúng ta, bỗng nhiên kinh hãi, lại nhìn về Dao phi ở phía sau, vội quỳ xuống nói: “Hạ thần biết tội! Xin Hoàng thượng giáng tội!” Ta biết, hắn cũng không muốn làm lớn chuyện này, nên mới gọi người vào “Giáo huấn”. Cố nén cơn đau trên cánh tay, ta cắn răng nói: “Thu thanh đoản kiếm trên mặt đất lại, thăm dò lai lịch của nó.” Ta nghĩ rằng, việc này có hỏi Dao phi, nàng ta cũng không nói thật. “Rõ.” Người thị vệ nhặt thanh đoản kiếm lên, vội xoay người lui xuống. Hạ Hầu Tử Khâm nhìn ta, không nói một câu, đỡ ta ra ngoài. “Biểu ca!” Dao phi khóc lóc gọi hắn ở phía sau. Hắn không dừng bước, nàng vẫn cứ khóc lóc: “Trong quá khứ muội rất hạnh phúc, hiện tại lòng muội dằn vặt, vùng vẫy và tương lai muội sẽ vô cùng đau khổ. Những thứ này đều vì huynh, biểu ca!” Cuối cùng hắn cũng khẽ run lên, nhưng vẫn không quay đầu lại, chỉ đau lòng nói:  “Trẫm đã làm nàng thất vọng rồi, nhưng nàng cũng làm cho mọi nỗ lực mà trẫm cố bao dung nàng hoàn toàn mất hết hy vọng rồi. Đây là lần cuối cùng trẫm đến đây, từ nay trẫm tuyệt đối không đặt chân đến Dao Hoa cung nửa bước.” Vừa dứt lời, hắn cũng không dừng lại, chỉ đỡ ta ra ngoài. “Biểu ca……” phía sau Dao phi khàn giọng gọi hắn nhưng hắn lại dường như không nghe thấy. Mãi đến khi ra ngoài, ta mới thấy không thể gắng gượng được nữa, người mềm nhũn, rồi ngã xuống. “A Tử.” Hắn hoảng hốt gọi ta, một tay chặn ngang người ôm lấy ta. Lý công công thấy chúng ta đi ra, hoảng sợ chạy tới, vội vã gọi: “Hoàng thượng, Hoàng thượng đã xảy ra chuyện gì?” Hắn ôm ta bước thẳng vào ngự kiệu, trầm giọng nói: “Hồi cung! Truyền thái y!” Lúc đó Lý công công mới kịp phản ứng, vội vâng dạ liên tiếp. “A Tử.” Hắn nhỏ giọng gọi ta, bàn tay to lớn của hắn xoa xoa khuôn mặt và trán ta. Khóe miệng ta khẽ nở nụ cười yếu ớt, ta vẫn còn tỉnh táo, chỉ cảm thấy hai chân nhũn ra mà thôi. Lúc thanh đoản kiếm Dao phi đâm tới, thực ra ta cũng không dũng cảm đến vậy. Hắn bỗng nhiên vòng tay ôm ta vào lòng, cắn răng nói: “Trẫm mang nàng đến, chẳng qua là muốn nàng ấy biết, đối với trẫm nàng rất quan trọng, vô cùng quan trọng. Nàng ấy muốn thừa cơ hội đổ oan cho nàng là chuyện không thể. Chỉ vì, trẫm tin nàng. Ai biết được, nàng ấy lại gây ra chuyện như vậy…” Bây giờ ta đã biết, hắn là muốn chặt đứt ý niệm cuối cùng trong đầu Dao phi. Bọn họ đã sớm không thể quay về như xưa được nữa. Thiên Dận cung. Vương thái y vội vã chạy tới, kiểm tra vết thương cho ta, ông ta khẽ thở phào nói: “Hoàng thượng yên tâm, nương nương bị thương ở da thịt mà thôi, chỉ cần đắp thuốc, tránh đụng nước mấy ngày sẽ không có gì đáng ngại nữa.” Y nói xong, lại dặn dò cung nữ đi lấy thuốc trị thương băng bó cho ta. Ta nhíu mày, không dám nhìn vết thương kia, vừa rồi lúc ở Dao Hoa cung ta đã biết vết thương này rất sâu, nhìn bên ngoài như máu thịt lẫn lộn vào nhau. Các cung nữ đều lui xuống, hắn vẫn ngồi bên giường, nắm tay ta, nhẹ giọng hỏi: “Nàng cảm thấy thế nào? Còn đau lắm phải không? Nàng có biết, vừa rồi nàng xém hù chết trẫm không!” Ta mở to mắt nhìn hắn, sắc mặt hắn dường như khó coi hơn lúc nãy, ta giật mình một chút rồi thành thật gật đầu. Nếu nói ta không đau mới là giả dối. Hắn định nói gì đó, đột nhiên ta thấy chân mày hắn nhíu chặt lại, thoáng nghiêng mặt đi, ta hơi giật mình, sợ hãi, tính chống tay ngồi dậy, lại bị hắn giữ lại, bắt nằm xuống, ta nghe hắn nói: “Nên nằm nghỉ ngơi đi, trẫm…” “Hoàng thượng, Hoàng thượng.” Lý công công chạy vào, nhìn ta với vẻ khó xử nói: “Hoàng thượng, nô tài để Vương đại nhân chờ bên ngoài, hay là để cho Vương đại nhân…” Ta thận trọng kéo hắn lại hỏi: “Hoàng thượng cảm thấy khó chịu sao?” Lý công công vội nói:  “Đúng vậy, còn không phải sao ạ? Hôm qua, Hoàng thượng để bụng đói uống rượu, đến bây giờ cũng chưa dùng bữa, lúc lâm triều người còn nói dạ dày khó chịu.” Ta ngước nhìn hắn, thảo nào hôm nay nhìn sắc mặt hắn không tốt lắm, vừa rồi ở Dao Hoa cung, sắc mặt hắn đã khác thường như vậy rồi. Có điều hôm nay lâm triều xảy ra nhiều chuyện như vậy, đến lúc hạ triều, các đại thần còn không chịu nghỉ ngơi. Ta đang định mở miệng thì bỗng nghe hắn nói: “Trẫm không sao, một lát nữa ăn chút gì đó là được rồi. Nàng an tâm nghỉ ngơi đi, trẫm trở về sẽ đến thăm nàng.” “Hoàng thượng…” Ta mới gọi hắn thì hắn đã đứng dậy, quay sang dặn dò Lý công công: “Ngươi cũng không cần đi Ngự thư phòng, ở đây hầu hạ Đàn phi đi. Không có mệnh lệnh của trẫm, không cho phép ai vào tẩm cung của trẫm.” Lý công công hoảng sợ, vội gật đầu nói: “Dạ, nô tài ghi nhớ.” Hắn lại nhìn ta, sau đó xoay người bước ra ngoài. Bóng dáng màu vàng sáng kia nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt ta. Lúc này, Lý công công mới xoay người lại, nhìn ta nói: “Nương nương hãy an tâm nghỉ ngơi đi ạ, Hoàng thượng đến Ngự thư phòng xử lý chính sự sẽ trở về ngay thôi. Nô tài canh gác ở ngoài, có chuyện gì người chỉ cần căn dặn nô tài là được.” Vừa dứt lời, y liền cung kính lui ra ngoài. Chuyện xảy ra ở Dao Hoa cung hôm nay, Hạ Hầu Tử Khâm vốn định cho nó chìm xuống. Hắn giữ ta ở Thiên Dận cung, còn căn dặn không có mệnh lệnh hắn, không cho phép ai vào, chẳng phải là muốn giấu chuyện ta bị thương sao? Theo ý định của hắn, chắc chắn sẽ không xử tử Dao phi. Chẳng biết vì sao, khi nghĩ vậy, lòng ta chợt thấy vui mừng. Vì Dao phi không chết, vậy thì “Đồng mưu” của nàng ta tối qua là Ngọc tiệp dư, cũng không cần phải chết, không phải sao? Nhớ tới dáng vẻ thê thảm tiều tụy của Ngọc tiệp dư, lòng ta vẫn chất chứa nhiều nỗi niềm, ta thấy không đành lòng. Nói cho cùng, nàng cũng là một người đáng thương. Có điều, nếu như vậy thì nguyện vọng của nàng lại vuột mất, ta thực sự không biết nàng sẽ không cam lòng đến mức nào? Thứ ta muốn là Dao phi mất đi trái tim của Hạ Hầu Tử Khâm, nhưng thứ mà Ngọc tiệp dư muốn là mạng của Dao phi. Ta khẽ thở dài một tiếng. Đến cuối cùng ta lúc nào luôn tốt vận, không phải sao? Những thứ ta muốn đã có đủ. Hiện tại ta còn cầu khẩn thêm điều gì nữa chứ? Ta thấy hơi mệt mỏi nên nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ từ từ kéo đến. Trong tẩm cung thật yên tĩnh, ngoại trừ mùi Long Tiên Hương thì không còn mùi hương nào khác nữa. Khắp nơi, đều là mùi hương của hắn… Không biết ta đã ngủ bao lâu, lúc xoay người, không cẩn thận đụng tới vết thương trên cánh tay, cơn đau kéo đến khiến ta giật mình tỉnh giấc. “Tỉnh rồi sao?” Bên cạnh vang lên giọng nói của hắn. Ta hoảng sợ, lúc ngồi dậy, nhìn thấy trong tẩm cung đã đốt đèn. Trời tối nhanh như vậy sao? Ta vội vàng nói: “Sao Hoàng thượng không gọi thiếp dậy?” Ta thấy khuôn mặt hắn đầy vẻ mệt mỏi, không biết hắn đã ngồi bên giường bao lâu rồi? Hắn cười nhẹ nói với ta: “Trẫm chỉ mới về thôi, vừa ngồi xuống đã thấy nàng thức giấc.” Hắn đưa tay đến đỡ ta, sau đó quay sang nói: “Người đâu, đi chuẩn bị một ít thức ăn mang lên đây.” Nếu hắn không nói, ta còn không hề cảm thấy đói bụng. Ta nhíu mày nhìn hắn: “Hoàng thượng đã ăn xong rồi sao?” Hắn gật đầu: “Trẫm đã ăn rồi.” Nhìn sắc mặt hắn khá hơn ban ngày ta mới yên tâm, sau đó lại hỏi:  “Hôm nay xảy ra nhiều chuyện lắm ư? Sao tới bây giờ Hoàng thượng mới trở về?” Hắn nhẹ nhàng nói: “Cũng không nhiều lắm, giữa đường trẫm ghé qua Khánh Vinh cung.” Thì ra hắn còn đi Khánh Vinh cung nên mới về trễ. Ta cười nói: “Tiểu hoàng tử đáng yêu lắm phải không?” Ta quan sát thật kỹ sắc mặt hắn, về chuyện của tiểu hoàng tử, ta hy vọng chỉ là ta lo lắng quá mức mà thôi. Nhắc đến hoàng tử, mi tâm của hắn mới hơi giãn ra một chút, hắn khẽ cười nói với ta: “Trẫm vốn không biết, trẻ con lại nhỏ đến như vậy. Một tay trẫm cũng có thể ôm lấy nó rất dễ dàng.” Lúc hắn nhắc đến tiểu hoàng tử, trong đôi mắt hắn ánh lên niềm vui. Không hiểu vì sao, nhìn thấy hắn như vậy, lòng ta cũng rất vui vẻ. Ta hỏi hắn: “Hoàng thượng thích trẻ con lắm sao?” Hắn chần chờ một lát mới nói: “Trẫm thích.” Ta cười nói nhỏ với hắn: “Thiếp cũng thích.” Thích con của chúng ta. Ta thấy sắc mặt hắn hơi khác thường, đang định nói tiếp thì nghe thấy bên ngoài có người nói: “Hoàng thượng, đồ ăn đưa tới rồi.” “Mang vào.” Hắn nói. Lý công công dẫn cung nữ mang vào, chờ ta ăn xong mới lui xuống. Ta nhìn hắn, hắn lại đứng lên nói: “Trong khoảng thời gian này, nàng cứ ở đây, không cần đi thỉnh an mẫu hậu. Trẫm sẽ tự nói với người.” Ta xuống giường hỏi hắn: “Dao phi và Ngọc tiệp dư đã bị định tội rồi sao?” Hôm nay, hắn đi Ngự thư phòng hơn phân nửa là vì việc này, ta chỉ không biết, trên đạo thánh chỉ kia, hắn sẽ viết thế nào. Thân thể hắn khẽ run lên, một lát sau mới nói: “Trẫm vẫn chưa hạ chỉ.” Ta bước tới cạnh hắn, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng vốn không nợ gì nàng ấy.” Hắn cười đầy chán nản, thấp giọng nói: “Có lúc trẫm ngẫm lại mọi chuyện, cảm thấy mình thật thất bại. Làm Thiên tử, trẫm không thể ngăn cản những hành động bất thường trong triều đình, không thể ngăn cản những điều khác lạ đến từ các quốc gia khác. Làm con, trẫm không thể mang lại cho mẹ mình cuộc sống yên ổn, không thể mang lại… Cho bà những tháng ngày bình yên. Làm cha, trẫm không có cách nào bảo vệ con mình. Làm chồng…” Hắn chậm rãi xoay người lại, nhìn ta, gằn từng chữ một:  “Trẫm dành quá ít thời gian cho nàng.” Ta chỉ thấy khóe mắt nóng lên, thật là ngu ngốc mà, rốt cuộc chàng đang nói cái gì vậy? “Lần này, trẫm muốn nàng ở lại Thiên Dận cung, không đơn giản chỉ vì ngăn chặn chuyện hôm nay ở Dao Hoa cung lan ra. Trẫm chỉ hy vọng nàng bình an. Ở trong cung bây giờ, không có chỗ nào an toàn bằng chỗ này của trẫm. Nàng đã hiểu chưa?” Cuối cùng ta cũng không nhịn được, òa khóc nhào vào ngực hắn, gật đầu thật mạnh. Ta hiểu, ta hiểu tất cả mà. Hắn hít một hơi thật sâu, đưa tay ôm lấy cả người ta rồi siết thật chặt. Dường như muốn đem cả người ta nhập vào trong thân thể hắn, hắn khàn giọng nói tiếp: “Trước đây trẫm đã từng nói, trẫm thích những người con gái thông minh, bởi vì chỉ có người con gái thông minh, mới có thể sống sót được ở đây, mới có thể đầu bạc răng long, hạnh phúc đến già với trẫm. Nhưng trẫm đã sai rồi, cho dù đó là người con gái thông minh thì sao chứ, chỉ cần đã yêu, trẫm sẽ không thể nén lòng được, lúc nào cũng muốn bảo vệ nàng. Sau này, trẫm lại cho rằng, ở một nơi như thế này, thứ tốt nhất trẫm có thể làm cho nàng, đó là giữ khoảng cách thật xa với nàng. Nhưng trẫm lại sai nữa rồi. Cho dù trẫm có làm như thế những người đó chắc chắn cũng không buông tha nàng.” Ta vừa khóc vừa lắc đầu: “Nhưng thiếp không sợ.” Vì hắn có ta cho nên mới có thể kiên trì không gục ngã. Còn ta vì có hắn nên mới thấy không sợ bất cứ thứ gì. Ta vốn không có gì cả, không phải ư? Vậy thì dù trong thâm cung toàn là sài lang hổ báo, ta cũng đâu cần e ngại phải không? “Trẫm sợ, trẫm thật sự sợ.” Hắn ôm chặt lấy ta, thì thầm. Hắn vùi mặt vào cổ ta, hơi thở chậm rãi dần dần trở nên dồn dập hơn. Ta đột nhiên giật mình. Ta đưa tay lên, cầm lấy tay hắn siết thật mạnh, nói với hắn: “Nhưng trời sinh tthiếp không phải là hạng nữ tử cần được Hoàng thượng bảo vệ, thiếp hy vọng có thể cùng Hoàng thượng kề vai sát cánh.” “A Tử…” hắn thở dài gọi ta. Ta bỗng nhiên cười: “Hoàng thượng thực sự chưa từng muốn thiếp sao?” Hắn sửng sốt, còn ta nhẹ nhàng đẩy hắn ra, ngước mắt nhìn thẳng vào hắn, lúc muốn giơ tay lên, mới nhớ tới cánh tay ta bị thương, ta chịu không được khẽ nhíu mày. Hắn nhìn thấy ngay, vội vã hỏi:  “Vết thương bị đau sao?” Ta lại hỏi: “Hoàng thượng đau lòng sao?” Hắn chần chờ một lúc, cuối cùng gật đầu. Ta khẽ cười đẩy hắn lên giường, hắn đang còn kinh ngạc, ta đã cúi người xuống ôm lấy hắn, nhỏ giọng hỏi: “Vì sao Hoàng thượng không muốn chạm đến thiếp?” Ngày hôm đó ở lãnh cung, nếu không phải Lý công công chạy tới, có thể chúng ta đã… Có điều sau lần đó, dường như hắn càng ngày càng lý trí hơn. Vào khoảng thời gian đó, nghe nói mỗi ngày hắn đều lật bài tử của các cung, nhưng chưa bao giờ chạm vào bài tử của ta. Ta cảm nhận được thân thể hắn chấn động rất rõ ràng, hắn giơ tay lên muốn đẩy ta ra, ta cắn răng kêu lên: “A…” hắn nghe ta kêu nên giật mình, cuối cùng không đưa tay qua nữa. Ta nằm trên người hắn, đưa môi chạm nhẹ vào vành tai hắn, giọng nói mềm mượt thì thầm bên tai: “Tối nay, thiếp giao bản thân mình hoàn toàn cho Hoàng thượng.” Ta đưa tay nhẹ nhàng chạm qua chỗ nhạy cảm trên người hắn… A, chỉ tiếc mẹ ta qua đời từ lúc ta còn rất nhỏ nên bản lĩnh này ta chưa kịp học hỏi được gì. Ta mới suy nghĩ mà đã thấy quẫn bách đến mức mặt mày đỏ ửng lên. Thì ra trong lòng ta, cũng cất giấu những suy nghĩ không đàng hoàng như vậy. Thân thể hắn run lên, nắm lấy tay ta, rít lên: “A Tử…” Ta muốn rút tay ra nhưng hắn lại cầm lấy ngày càng chặt. Ta cắn môi nói: “Nếu Hoàng thượng không muốn chạm đến thiếp, xin cho thiếp biết lý do.” Hắn nhìn ta, một lát sau lại chậm rãi quay mặt đi. “Khi đó, trẫm cho rằng nàng ấy đã chết ở hậu cung Bắc Tề. Trẫm biết những người con gái trong hậu cung, một khi mang thai sẽ trở thành đích ngắm của mọi người. Trẫm chỉ sợ…” Hắn chợt ngừng lại không nói tiếp, bất thình lình nhắm chặt hai mắt lại. Chàng sợ lỡ ta mang thai cũng sẽ trở thành mục tiêu của bọn họ, có phải như vậy không? Chàng đã chứng kiến chuyện Ngọc tiệp dư ở vương phủ ngày đó, còn có chuyện của Phất Hi chết đi ở Bắc Tề, bây giờ lại tới chuyện của Thiên Phi… Vì thế chàng mới nói, chàng cho rằng ở nơi này, thứ tốt nhất chàng có thể làm cho ta, đó là giữ khoảng cách thật xa với ta. Thì ra chàng nói như thế là có ý này. Có điều bây giờ chàng đã biết Phất Hi chưa chết, không phải sao? “Hoàng thượng…” Ta tựa đầu vào ngực hắn, nhỏ giọng thì thầm: “Bây giờ không giống như trước kia, mặc kệ Hoàng thượng có che chở cho thiếp hay không, dù chàng có thân thiết hay xa cách cũng vậy mà thôi, trước sau gì cũng sẽ có người dằn lòng không được mà ra tay với thiếp, đúng không? Thiếp không sợ, Hoàng thượng cũng không cần sợ.” Ta lặng yên ngước mắt nhìn hắn, hắn vẫn nhắm chặt mắt, ta hít một hơi khẽ nói: “Hồi bé, mẹ thiếp đã kể cho thiếp nghe, bà nói một người phụ nữ chịu sinh con cho một người đàn ông, là vì thực sự yêu thương người đó. Khi đó, thiếp không tin lời của mẹ, vì thiếp chưa bao giờ cảm thấy giữa mẹ thiếp và cha thiếp thực sự có tình yêu. Nhưng bây giờ thì thiếp lại tin. Chẳng cần biết cha thiếp có thực sự yêu mẹ thiếp hay không, nhưng mẹ thiếp lại thật lòng yêu thương ông ấy. Hoàng thượng, bây giờ người vẫn muốn từ chối thiếp sao?” Ta thấy hắn bỗng hít một hơi thật sâu, một lát sau mới trầm giọng nói: “Nhưng hôm nay, trẫm từ chối nàng không phải vì nguyên nhân này. “ “Vậy thì vì điều gì?” Ta hỏi gấp gáp. Ta thực sự không nghĩ ra, rốt cuộc hắn từ chối ta vì cái gì. Hắn không trả lời, một lúc lâu sau mới nghe hắn nói: “Trẫm đang đợi…” Đợi cái gì? Hay là đợi ai? Trong lòng ta khẽ chấn động, ta thốt lên: “Hoàng thượng đang chờ Khanh Hằng trở về sao?” Lúc hỏi hắn câu này, chẳng biết tại sao, tự dưng ta cảm thấy sự căng thẳng dâng lên từ tận đáy lòng, ta cầm ngược lại bàn tay của hắn hỏi, “Rốt cuộc Hoàng thượng phái Khanh Hằng đi làm chuyện gì?” Lần này, hắn không nói phái y đi Thương Châu giám sát Diêu Hành Niên, mà chỉ lắc đầu nói: “Việc này bây giờ trẫm vẫn chưa thể nói cho nàng biết được.” Hắn vẫn còn nhiều điều kiêng dè với ta như trước. Ta cắn răng nói: “Chuyện này có liên quan đến chiến sự sao?” Hắn bỗng nhiên mở mắt ra, trong đáy mắt là ánh sáng sắc bén: “Đừng nghĩ nàng có thể dụ dỗ trẫm nói ra.” Ta nhịn không được bật cười, ta có làm gì để dụ dỗ hắn nói ra đâu? Khóe miệng khẽ mỉm cười, ta nói với hắn: “Nếu như Hoàng thượng sợ quân cơ thất bại, vậy thì hôm nay thiếp nói rõ ràng cho chàng biết, cho dù mai này có một ngày như vậy, thiếp không oán trách cũng không hối hận.” Không biết sao, ta chợt nhớ tới lời nói đùa của Thái hậu khi đó, trong lòng chợt chấn động, nhìn hắn, vội vàng la lên: “Không phải Hoàng thượng thực sự muốn làm như Thái hậu nói, mang thiếp tặng cho Hàn vương chứ?” Ta cười: “Đồ ngốc, thiếp và Hàn vương thực sự không có bất cứ quan hệ gì.” Trong đôi mắt hắn lại dâng lên nỗi đau xót, hắn một mực phủ nhận: “Trẫm sẽ không bao giờ mang nàng tặng cho bất cứ kẻ nào. Trẫm chỉ sợ là…” Nói tới phân nửa, hắn đột nhiên im lặng. Ta giật mình, nửa câu còn lại kia rốt cuộc là hắn muốn nói điều gì? Trong đầu chợt nhớ lại lời nói gián đoạn giữa chừng mà hắn nói với ta lúc ở lãnh cung. Càng nghĩ trong lòng lại càng cảm thấy bối rối hơn. Ta ôm chặt lấy hắn, miệng vết thương truyền đến từng đợt đau đớn, nhưng ta cắn răng, không chịu buông tay ra. Hắn vội vã nói: “Nàng mau buông tay ra đi, nếu không vết thương sẽ hở ra mất!” Ta không chịu buông tay ra, hắn cũng chỉ dám nói ta chứ không dám giãy giụa. Ta vùi mặt trước ngực hắn, khẽ nói: “Thiếp không sợ cô độc một mình, nhưng thiếp sợ Hoàng thượng cô độc. Chuyện này, Hoàng thượng có hiểu không?” Cả người hắn như bị chấn động mạnh, một lát sau mới thì thào nói với ta: “Nếu như trẫm bỏ lại một mình nàng thì nàng cũng không hận trẫm sao?” “Không hận, không hận chàng.” Ta lắc đầu nhìn hắn, “Hoàng thượng đã quên sao? Thiếp đã nói rồi, vĩnh viễn cũng không bao giờ hận chàng.” “A Tử…” Trong lời nói của hắn vẫn ẩn chứa sự nhẫn nại khiến chàng run run. Còn ta đã hiểu tất cả. Ta hơi thả lỏng cánh tay ôm lấy hắn, mới cảm thấy đau đớn. Liếc mắt nhìn thoáng qua vết thương, thật may mắn vì không bị hở ra lần nữa. Ta bạo gan cúi người hôn lên môi hắn, lòng bàn tay nóng hổi luồn vào trong ngực áo, dán sát vào làn da chàng. Hắn thoáng chần chờ, cuối cùng nhẹ nhàng hôn lại ta. Ta sẽ không để cho chàng cô độc một mình, cho dù chàng vẫn còn nhiều chuyện gạt ta, nhưng ta vẫn sẽ trước sau như một quyết không chùn bước. Ta muốn thực sự trở thành Đàn phi, trở thành Đàn phi của chàng… “A Tử…” Hắn nỉ non gọi ta. Ta nhẹ nhàng đáp lại lời hắn, nghe thấy tiếng thở gấp dồn dập của hắn, sau đó lại nghe hắn nói: “Trẫm… Do dự, trẫm…” Ta cười cầm tay hắn: “Hoàng thượng hồi hộp điều gì?” Tay của ta run rẩy, hắn cũng run rẩy theo ta. Lần đầu tiên, vì thế ta rất hồi hộp. Nhưng chính hắn cũng hồi hộp như ta. Thân thể hai người quấn sát vào nhau, lúc này chỉ còn nghe thấy nhịp đập của hai trái tim đang điên cuồng nhảy múa. Dường như cả hai trái tim đều muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Dường như hắn thoáng giật mình, một lát sau mới bất giác cười thành tiếng. Ta cúi người hôn lên môi hắn lần nữa, hắn lại đưa tay cởi y phục của ta ra. Động tác của hắn vô cùng nhẹ nhàng, hắn vẫn còn nhớ rõ, trên cánh tay trái của ta có thương tích. Đây là lần thứ hai ta tự tay cởi y phục của hắn, có điều chẳng biết tại sao, lần này ta còn vụng về hơn lần trước. Hắn khẽ cười, tự tay cởi long bào của mình ra, vạt áo màu vàng sáng trượt xuống để lộ ra lớp áo lót mỏng manh bên trong. Hắn bỗng nhiên ôm lấy ta, ta chỉ cảm thấy trời đất bỗng nhiên xoay chuyển, đến lúc nhìn lại hắn đã xoay người nằm lên trên, ôm ta đặt ở dưới thân mình, ta ngượng ngùng cắn chặt môi. Hắn với tay cởi thắt lưng của ta ra, cảm giác thắt lưng vừa được nới lỏng, chỉ trong chớp mắt y phục bằng tơ lụa đã lướt từ bả vai xuống dưới. Hắn thở gấp cúi người, một trận mưa hôn dồn dập trên người ta, từng chút từng chút một di chuyển xuống dưới. Ta nhịn không được rên rỉ lên thành tiếng, so với lần trước, cảm giác bây giờ càng khắc sâu hơn nữa, len lỏi vào từng ngóc ngách, ta cảm giác được có thứ gì đó phảng phất muốn lao ra bên ngoài từ trong cơ thể của ta. Đột nhiên ta đưa tay nắm lấy cánh tay hắn, nắm lấy thật chặt như muốn bấu vào da thịt hắn. Máu khắp toàn thân ta sôi trào, không cần nhìn cũng biết lúc này mặt của ta nhất định là đỏ ửng như mặt trời. Chẳng biết từ lúc nào, y phục trên người hắn cũng đã cởi hết ra. Những giọt mồ hôi trong suốt chảy xuôi xuống từ lồng ngực tráng kiện của hắn, hơi thở của hắn càng ngày càng gấp gáp, hắn lại cúi người xuống một lần nữa, da thịt vừa chạm vào nhau ta đã cảm thấy bụng dưới của hắn nóng rực. Ta bỗng nhiên hít mạnh một hơi, bàn tay to lớn của hắn đang thăm dò tới nơi mềm mại của ta, dường như có một dòng máu nóng bỏng chạy thẳng từ lòng bàn chân lên tận đỉnh đầu, ta không kìm chế nổi rên lên một tiếng. Hắn rũ mắt nhìn ta, khóe miệng nở nụ cười tà mị, hắn lại cúi xuống chặn hết mọi âm thanh trong miệng ta, đầu lưỡi linh hoạt của hắn trong khoảnh khắc đã khiến ta hé miệng, lập tức luồn vào trong tùy ý chiếm đoạt khắp mọi nơi. Ta e thẹn rên lên một tiếng, vòng tay ôm lấy thân thể hắn ngày càng siết chặt hơn. Chỉ nghe chàng gầm nhẹ một tiếng, cảm giác thấy thân thể hắn bỗng nhiên dồn sức nhấn mạnh một cái, lập tức thân dưới của ta truyền đến một cơn đau nhói, ta không chịu nổi hét lên. Ta vốn không biết lần đầu tiên lại đau như thế. Hắn lại cúi xuống hôn lên môi ta, chặn hết tiếng hét của ta, nằm yên trên người trong chốc lát rồi chậm rãi luật động. Ta bấu chặt vào thân thể hắn, nghe thấy tiếng rên rỉ phát ra từ cổ họng mình giống hệt như một chú mèo con. Ta nhìn thấy hắn từ từ cười rộ lên, nụ cười rạng ngời hạnh phúc, bàn tay hắn bỗng nhiên ôm chặt thắt lưng của ta, giống như muốn đem ta nhập thẳng vào cơ thể mình. Cảm giác kia, lúc ban đầu là đau đớn nhưng dần dần lại trở nên vô cùng thoải mái. Cảm giác đó thật kỳ diệu, không thể diễn tả được. Cuối cùng hắn rời khỏi môi ta, chống tay phía trên đầu nhìn ta, toàn bộ những giọt mồ hôi trong suốt nhỏ xuống trên người. Ta nhìn thấy ngay cả đôi mắt của hắn cũng tràn ngập ánh cười. Không biết bao lâu sau, chàng mới hé miệng thở hổn hển, cúi người vùi vào cổ của ta, đôi môi mỏng của chàng chạm vào da thịt ta, lặng im không nói một lời. Ta cũng thở hổn hển theo hắn, không quên giơ tay xoa xoa phía sau lưng, thật nóng quá. Nhớ lại ngày ấy ở lãnh cung, ta đưa tay xoa xoa hai bên má nóng hổi của hắn, kết quả là hắn quẫn bách gào thét với ta, nói ta không được làm rộn. Một lúc lâu sau, bỗng nhiên nghe hắn  nói: “Mặc kệ mọi chuyện thế nào, nàng phải luôn sống cho thật tốt, nàng còn sống, trẫm mới có thể an tâm làm mọi việc được.” “Được.” Ta gật đầu trả lời. Hắn lại khẽ cười rộ lên, một lát mới nói: “Trẫm nhịn lâu như vậy, không ngờ cuối cùng vẫn làm chuyện ích kỷ.” Ta lắc đầu, đặt một nụ hôn lên môi hắn, nhỏ giọng nói: “Đối với thiếp mà nói, Hoàng thượng muốn một mình chịu đựng tất cả mọi chuyện, mới xem như là làm chuyện ích kỷ.” Hắn lại im lặng không nói gì, một lúc lâu sau cũng không nói lời nào. Ta ôm lấy hắn, chợt nhìn thấy trên cánh tay ta nốt thủ cung sa màu đỏ sẫm kia, đang tan đi từng chút từng chút một. Khóe miệng ta bất giác cong lên, ta không hề hối hận. Hắn ngẩng đầu, hôn lên môi ta, thì thầm: “Trẫm rất may mắn vì đã gặp được nàng.” Ta cười hỏi hắn: “Hoàng thượng có còn nhớ rõ lần đó ở trong con hẻm nhỏ, chàng hỏi thiếp, giữa tiên sinh và chàng, thiếp sẽ lựa chọn ai không? “ “Nhớ.” Hắn đáp lại ngay lập tức. Ta nhẹ giọng nói: “Lần đó, nếu thiếp lựa chọn tiên sinh, Hoàng thượng thực sự sẽ thành toàn cho thiếp và tiên sinh sao?” Hắn giật mình, cúi đầu nhìn ta, khóe miệng nở nụ cười nhạt: “Không bao giờ. Trẫm sẽ giết hai người.” Những lời này thốt ra từ miệng hắn không hề khiến ta cảm thấy ngạc nhiên. Bởi vì, như vậy mới giống hắn, đây mới là Hạ Hầu Tử Khâm mà ta đã biết. “Trẫm ghen tỵ ba năm bên cạnh nhau của nàng và y.” Hắn cắn răng nói. Ta giật mình nhìn người đàn ông trước mặt, nhớ khi đó ta ghen tỵ với Phất Hi và quá khứ của hắn, nhưng bây giờ hắn lại nói ghen tỵ với ba năm bên cạnh nhau của ta và Tô Mộ Hàn. Ta cười hài lòng, khẽ nói: “Vậy bây giờ Hoàng thượng còn ghen tỵ không?” Trong đôi mắt hắn chợt ánh lên nét tức giận, hắn cắn răng hôn lên môi của ta, trầm giọng nói: “Nàng nói thử coi?” “Um…” Còn để cho ta nói được gì nữa sao? Tất cả mọi lời nói đều bị hắn chặn lại, cướp sạch rồi. Một đêm này, rốt cuộc không biết hắn muốn ta bao nhiêu lần. Mãi đến khi cả hai đều mồ hôi đầm đìa, hắn mới buông vòng tay ôm chặt cả người ta ra, hơi thở dồn dập nằm xuống bên cạnh ta. Bàn tay của hắn vươn qua, cầm lấy tay ta, ta bất giác cười, để mặc cho hắn kéo ta sát vào. Ta nghiêng mặt, nhìn thấy hắn nhắm hai mắt, mi tâm khẽ nhíu lại. Ta đưa tay lên xoa xoa mi tâm của hắn, hắn chợt mở mắt ra, nhìn ta hỏi: “Làm sao vậy?” Ta lắc đầu, dựa sát vào người hắn, nhẹ nhàng hỏi: “Bây giờ tâm trạng của Hoàng thượng đã tốt hơn chút nào chưa?” Hắn im lặng, một lát sau mới khẽ “ừ” một tiếng. Nghe vậy ta mới yên tâm, khẽ nói: “Không ai dám nói Hoàng thượng vô dụng, chàng là minh quân.” Hắn cười nhạo: “Không ngờ nàng cũng học thói nịnh hót.” Ta cười: “Đây không phải thiếp nói mà là Khanh Hằng nói. Nhớ khi đó, y nói chuyện săn bắn mùa xuân không thích hợp, Hoàng thượng còn khen ngợi y. Không lẽ bây giờ Hoàng thượng lại muốn nói lúc đó y cũng nịnh hót chàng sao?” Hắn hơi ngạc nhiên nhìn ta, ta nhìn hắn tươi cười sáng lạn. Nhớ tới vừa rồi, hắn nói hắn cảm thấy mình thất bại khiến cho ta cảm thấy vô cùng đau lòng. Cuộc sống của hắn chắc chắn rất mệt mỏi. Hắn bỗng nhiên nghiêng người, ôm lấy ta, thở thật dài một tiếng rồi nói: “Nếu như trẫm là minh quân thì nên hạ chỉ ban cho Dao phi cái chết.” Ta chấn động mạnh, hắn không cho rằng, ta nói như thế, là nhắc nhở hắn g phải giết Dao phi chứ? Chẳng qua thân phận của Dao phi quá đặc thù, cũng khó trách đại thần trong triều lại nhạy cảm như vậy. Có điều lần này, nàng ta mưu hại hoàng tự chứng cứ vô cùng xác thực, cho dù là xử tử, Bắc Tề cũng sẽ không có bất kỳ cớ gì để gây chiến. Nàng ta là quận chúa Bắc Tề đồng thời cũng là phi tần trong hậu cung Thiên triều ta. Thiên tử phạm pháp cũng xử tội như dân thường, huống chi nàng ta chỉ là một Dao phi nho nhỏ. Ta nghĩ, hắn ở một mình trong Ngự thư phòng cả ngày hôm nay là suy nghĩ vì việc này. Giết hay là không giết? Ta không nói gì, nhưng hắn lại nói: “Thực ra hôm nay, trẫm còn đi thăm Ngọc tiệp dư.” Cuối cùng ta kinh ngạc nhìn hắn, hắn đi Đinh Hiên các sao? Nhớ lúc ta hỏi Ngọc tiệp dư, nàng còn nói nàng không muốn gặp hắn vì nàng không muốn giữ lại những suy nghĩ và ký ức về hắn. Ta vội vàng hỏi: “Ngọc tiệp dư nói như thế nào?” Nụ cười trên mặt hắn từ từ mất đi, hắn nói: “Trẫm hỏi nàng, muốn chết hay là muốn sống.” Ta im lặng không nói gì, hắn hỏi như vậy, đơn giản chỉ muốn nói bóng nói gió nói cho Ngọc tiệp dư biết, chỉ khi nào Dao phi không chết, nàng mới có thể sống. Hắn không nói, ta cũng đoán được câu trả lời của Ngọc tiệp dư. Thái độ của nàng ấy rất kiên quyết. Quả nhiên, hắn nói tiếp: “Nàng khẩn thiết cầu xin trẫm ban cho bọn họ tội chết.” “Nhưng Hoàng thượng cũng không muốn.” “Không, trẫm  từng nghĩ sẽ ban tội chết.” Ta giật mình, lại nghe hắn nói: “Hôm nay, lúc đến Dao Hoa cung, trẫm đã nghĩ sẽ  ban tội chết cho Dao phi.” Hai bàn tay ta siết chặt lại, hắn làm như vậy là vì Dao phi đột nhiên muốn giết ta sao? Đúng rồi, nhớ tới chuyện này! Ta tự nhiên lại quên mất! Thanh đoản kiếm trong tay Dao phi, thanh đoản kiếm đó từ đâu đến? Hôm nay, Dao phi nhắc tới Diêu thục phi, nàng ta nói Diêu thục phi nói rằng Hạ Hầu Tử Khâm có thể chết vì ta. Ta nghĩ Diêu thục phi nói như vậy chẳng lẽ là vì lần trước chàng đã đỡ một chưởng cho ta sao? Lúc đó ta cho rằng thanh đoản kiếm kia do Diêu thục phi đưa cho nàng ta, nhưng bây giờ nghĩ lại, cũng chưa chắc đã đúng. Dao phi đột nhiên nói như vậy, có lẽ là do trước đây có nghe Diêu thục phi nhắc đến ta, cho nên nàng ta mới coi ta là cái đinh trong mắt, tìm trăm phương ngàn kế để diệt trừ ta, bởi vậy mới phối hợp với Thanh Dương hãm hại ta. Hơn nữa, nếu như đó là thanh đoản kiếm do Diêu thục phi đưa cho nàng ta, không lẽ Diêu thục phi muốn nàng ta ám sát ai đó sao? Hạ Hầu Tử Khâm sẽ đến Dao hoa cung, chắc chắn tất cả mọi người có thể đoán được. Có điều ai sẽ đoán được là ta cũng đi chứ? Diêu thục phi vẫn chưa giỏi đến mức có khả năng tiên tri. Nhưng nếu có người biết được Hạ Hầu Tử Khâm đi vào lúc sáng sớm sẽ mang ta đi theo thì sao? Nếu quả thật là như vậy thì người này là ai chứ? “Làm sao vậy?” Thấy ta im lặng một lúc lâu không nói lời nào, hắn cúi đầu xuống hỏi ta. Ta vội hoàn hồn lại, miễn cưỡng cười nói: “À, không có gì. Chỉ là thiếp đột nhiên nhớ tới thanh đoản kiếm xuất hiện ở Dao Hoa cung hôm nay, rốt cuộc là từ đâu tới?” Sắc mặt của hắn hơi thay đổi, trầm giọng nói: “Đã cho điều tra, chỉ là một thanh đoản kiếm cực kỳ bình thường, bên ngoài chợ bán đầy, bất cứ chỗ nào cũng mua được.” Ta giật mình thốt lên: “Không phải là đồ trong cung sao?” Hắn gật đầu. Ta im lặng không nói gì nữa, nếu là một thanh đoản kiếm có thể mua được ở bất cứ chỗ nào, vậy thì ai cũng đáng nghi cả. Bất kể là người ngoài cung hay người trong cung. Phạm vi quá rộng lớn như vậy làm cho ta tạm thời mất phương hướng. Những người có thù oán với ta thì rất nhiều. Nhất là sau chuyện không may ở Quỳnh Thai đêm đó, ta ngủ lại Thiên Dận cung. Đêm hôm đó, Dao phi bị thất sủng, còn ta trong một đêm lại một lần nữa được trở về vinh sủng. Những người ghen ghét, đố kỵ với ta nhiều vô số. Có điều từ đầu đến cuối ta cũng không nghĩ ra, là nhân vật nào mà lại lợi hại như vậy, ngay cả chuyện ta sẽ theo Hạ Hầu Tử Khâm đến Dao Hoa cung, cũng có thể đoán trước được rõ ràng, chắn chắn đến thế! Trong hậu cung, người nhận được thánh sủng hàng đầu, luôn phải đối mặt với mối hiểm họa như vậy. Vì thế, hắn mới nói là hắn sợ. Nghe thấy hắn thở dài một tiếng, dường như cực kỳ mệt mỏi. Ta nhỏ giọng hỏi:”Việc này Hoàng thượng còn điều tra sao?” Dường như, ta đã cảm nhận được, chuyện này bao trùm rất nhiều mối liên hệ mà phạm vi lại rất rộng. Cho dù có điều tra được, cũng sẽ là một chuỗi kéo dài liên tiếp. Quả nhiên, ta thấy hắn lắc đầu: “Không cần tra xét nữa.” Ta không nói thêm gì nữa, một lát sau hắn mới nói:  “Sáng sớm ngày mai, trẫm qua Ngự thư phòng trước, phác thảo thánh chỉ sau đó mới thượng triều.” Hắn nói thánh chỉ, nhưng đơn giản đó là một bản án kết tội Dao phi và Ngọc tiệp dư mưu hại hoàng tự. “Hoàng thượng tính như thế nào?” Hắn nhìn ta, nhỏ giọng hỏi: “Nàng muốn nghe lời nói thật lòng sao?” Ta chần chờ một lát, cuối cùng gật đầu. Hắn cười mệt mỏi: “Về tư, đương nhiên là trẫm không muốn giết, cũng không đành lòng giết. Có điều việc này đã quá ầm ĩ, bên ngoài thì có văn võ bá quan theo sát, bên trong mẫu hậu cũng dồn ép, trẫm đã tiến thoái lưỡng nan rồi.” Những gì hắn nói ta đều hiểu hết. Chuyện lần này, bất kể là Diêu Hành Niên hay Cố Địch Vân, bọn họ đều thương lượng với nhau hết rồi, tất cả đều dùng trăm phương ngàn kế buộc Dao phi phải chết. Có điều vì thân phận đặc thù của nàng ta, cho nên sau khi hạ triều vẫn không buông tha mà đến tận Ngự thư phòng tìm chàng. Nhưng mặc dù bọn họ làm như vậy, Hạ Hầu Tử Khâm cũng không có bất kỳ lý do gì để trách cứ bọn họ cả. Tất cả đều bởi vì bảo vệ cho giang sơn xã tắc này, không phải sao? Dao phi phạm tội phải bị bắt giữ và xử tử. Mặc kệ nàng ta có phải là người do Bắc Tề phái tới để mê hoặc Hoàng đế hay không, rốt cuộc vẫn là diệt trừ đi một người Bắc Tề. Hoàng đế Bắc Tề cũng không thể mượn cớ như vậy để xuất binh, giống như khi đó, công chúa do Gia Thịnh đế sắc phong bị đồn đại là chết vì dịch bệnh ở hoàng cung Bắc Tề. Người chết vì bệnh thì không thể lấy làm lý do xuất binh được. Trừ phi, có lý do khác. Lòng ta đau đớn vì hắn, năm năm trước, có Thái hậu ép buộc hắn, năm năm sau còn có nhiều người ép buộc hơn nữa. “Hoàng thượng cảm thấy khó xử sao?” Ta thì thầm hỏi hắn. Hắn chần chờ một lúc mới gật đầu nói: “Trẫm đã phái người đi Bắc Tề, thông báo cho Hoàng đế Bắc Tề chuyện này.” Ta giật mình, hắn định công khai chuyện Dao phi đắc tội ra sao? Ta đang định nói thì hắn lại giơ tay lên bóp trán, lắc đầu nói: “Không nghĩ đến việc này nữa, mau ngủ đi, ngày mai, tất cả đều kết thúc.” Kết thúc? Kết thúc như thế nào đây? Ta nhìn hắn một lần nữa, đã thấy hắn nhắm mắt lại, ta than thầm một tiếng trong lòng, nhưng cũng không muốn quấy rầy hắn, nằm nhích lại gần người của hắn, khẽ nhắm hai mắt lại theo hắn. Vòng tay hắn ôm ta ngày càng chặt hơn, hơi thở nóng rực của hắn phả vào cổ của ta, cảm giác rất nặng nề, làm sao hắn ngủ được chứ. Giống như hắn đã nói, không uống rượu thì hắn không thể nào ngủ được. Có điều, hắn luôn luôn là người lý trí nên biết cái gì nên làm. Hôm qua, là vì không thể chịu đựng được nữa, nếu không hắn cũng sẽ không uống rượu. Uống rượu quá nhiều sẽ làm tổn thương đến bản thân, ta cũng không muốn hắn uống nhiều rượu. Cả hai ôm nhau cố gắng đi vào giấc ngủ. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, đột nhiên nghe thấy bên ngoài trở nên ầm ĩ. Thân thể hắn khẽ động đậy, mở mắt ra thật nhanh, ta cũng mở mắt ra ngay. Cả ta và hắn đều không thể ngủ. Hắn cúi xuống nhìn ta, vừa mới ngồi dậy, đã thấy Lý công công luống ca luống cuống chạy vào, vội vã gọi: “Không xong rồi, không xong rồi Hoàng thượng! Trong cung xuất hiện thích khách! Có thích khách!” Ta giật mình, nghe hắn trầm giọng nói: “Ngươi nói cái gì?” Hắn muốn đứng lên, lại thấy Lý công công vội vã bước lên ngăn hắn lại, hoảng hốt nói: “Hoàng thượng, hoàng thượng người không thể đi ra ngoài được!” “Hoàng thượng.” Ta kéo tay hắn lại, nếu thích khách có thể xông vào trong cung, hơn nữa lại còn vào đến Thiên Dận cung, nhất định không phải hạng tầm thường, vì thế hắn không thể đi ra ngoài. Ngự tiền thị vệ và Vũ Lâm quân nếu để cho thích khách vào trong cung đâm Hoàng thượng bị thương, như vậy tất cả bọn họ đều là đồ ăn hại, không đáng sống nữa! Hắn cắn răng nói: “Mẫu hậu có chuyện gì không?” Lý công công chần chờ một lát mới lắc đầu nói: “Nô tài… Nô tài không biết ạ.” Đúng vậy, Thiên Dận cung xuất hiện thích khách y mới vội vàng chạy vào, đương nhiên không biết tình hình của Thái hậu. Sắc mặt của hắn xanh mét, ta ôm chăn ngồi dậy, nắm chặt tay hắn nói: “Cho dù bây giờ Hoàng thượng đi ra ngoài cũng không làm được gì cả, thần thiếp tin tưởng Vũ Lâm quân trong cung có đủ năng lực để bảo vệ Thái hậu.” Hắn im lặng không nói lời nào. Tiếng giằng co ở bên ngoài kéo dài khoảng một khắc mới dần dần yên ắng trở lại. Sau đó, có người tiến vào nhưng không bước vào bên trong mà chỉ đứng bên ngoài nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, thích khách đã bị tiêu diệt hết!” Hắn giận dữ đứng lên, Lý công công vội vàng lấy y phục khoác thêm cho hắn, nghe hắn hỏi: “Không còn người nào sống sót sao?” “Chuyện này…” Người bên ngoài hơi ngập ngừng. Lúc này, ta nghe có người khác chạy tới, lớn giọng bẩm báo: “Hoàng thượng, khởi bẩm Hoàng thượng! Thích khách xông vào Dao Hoa cung, Dao phi nương nương bị ám sát!” Hết chương 6 (212)