Edit: Phong Lin Beta: Kim NC + Như Bình Diệt trừ Dao phi! Lời Thái hậu nói, làm lòng ta bỗng nhiên run lên. Nói thật, đối với Dao phi, ta đương nhiên cũng chán ghét. Nhưng mà, bảo ta động thủ diệt trừ nàng ta? A, Thái hậu không hiểu ta,  nhưng cũng không hiểu Hạ Hầu Tử Khâm sao? Trong lòng hắn, đó mãi mãi là một phần tình yêu mà hắn đã nợ, hắn không nỡ, cho nên mới phải sủng ái nàng ta. Chỉ cần trước mắt hắn, nàng ta luôn luôn là một Dao phi dịu dàng, như vậy, hắn sẽ vẫn cứ sủng ái nàng ta. Đêm đó, hắn đến lãnh cung, nói với ta những lời này, từng câu từng chữ, ta đều nhớ rất kỹ. Như vậy,  làm sao ta có thể động thủ diệt trừ Dao phi đây? Đụng chạm Dao phi, cũng như đụng chạm vào  Dụ thái phi, đều là đụng đến điểm yếu của hắn. Ta cúi đầu, mở miệng: “Thần thiếp còn nhớ rõ khi đó ở Thượng Lâm Uyển, Thái hậu còn dặn dò riêng thần thiếp, không được động đến Dao phi, người đã quên rồi sao ạ?” Thái hậu ngoái đầu là liếc mắt nhìn ta, nói: “Đương nhiên ai gia chưa quên. Có điều lúc này không còn giống ngày xưa nữa, Ai gia không muốn ngươi động thủ, ngươi là người thông minh, chỉ cần nghĩ ra một cách là được.” Ta hiểu ý của Thái hậu, cách động thủ là để tự Dao phi tìm đến cái chết, như vậy, muốn diệt trừ nàng, ngay tức khắc có thể trở nên quang minh chính đại. Mặc dù, sau này người Bắc Tề biết, cũng không thể tránh được, Dao phi bây giờ là phi tử của Hạ Hầu Tử Khâm, nếu phạm phải sai lầm, Thiên triều có lý do để trách phạt. Ngẫm nghĩ thật lâu, cuối cùng ta nói: “Thái hậu, thần thiếp ra khỏi lãnh cung cũng không phải là vì để diệt trừ nàng ta.” Ta ra ngoài, chỉ vì chuyện của Tô Mộ Hàn, không phải sao? Nếu như ngay từ đầu ta muốn diệt trừ Dao phi, ta đã dùng diệu kế của Tô Mộ Hàn bày cho, như vậy, ta càng không có vấn đề gì. Ta chỉ cần nhìn các nàng ta đấu đá, ai thua ai thắng, với ta mà nói, đều là ngư ông đắc lợi. Làm sao ta còn khổ sở, vòng vòng vo vo một hồi, lại còn phải tự mình ra tay hại nàng ta? Huống hồ, nếu để Hạ Hầu Tử KHâm biết ta là người khiến cho Dao phi xuất thủ, hắn sẽ nhìn ta như thế nào? Bất kể như thế nào, việc này cũng không thể quan hệ đến ta. Mà hôm nay, nếu không phải biết chuyện Thiên Phi vì muốn giữ thai mà làm chuyện điên cuồng như vậy, nếu không phải ta biết nàng muốn leo lên ngôi vị Hoàng hậu như vậy, ta căn bản sẽ không nhận lời bảo vệ nàng. Thái hậu vô cùng kinh ngạc, hỏi ngược lại ta: “Chẳng lẽ nhìn ả ta được sủng ái đắc ý như thế, ngươi không đố kỵ sao?” Đắc ý? Ồ, Dao phi thực sự đắc ý sao? E rằng trong lòng nàng ta rõ hơn bất kỳ ai, trái tim của Hạ Hầu Tử Khâm đã sớm không thuộc về nàng ta nữa rồi. Chẳng qua, nàng ta chỉ tự lừa mình dối người mà thôi. Suy cho cùng, nàng ta cũng chỉ là một người đáng thương, không giữ được trái tim của hắn. Bây giờ lại còn vọng tưởng việc sẽ ở lại bên cạnh hắn. Nàng ta còn tưởng rằng, nàng ta tới, hắn có thể sẽ vì nàng ta mà khiến cho lục cung vô phi. Vì thế, nàng ta đi từng bước ở hậu cung này, cũng không dễ dàng hơn ta. Có điều, so với nàng ta, vận khí ta tốt hơn một chút. Ít nhất, ta có thể hiểu hắn. Hắn nói, chỉ cần ta hiểu, hắn vĩnh viễn có thể chống đỡ được. Mà ta cũng vậy. Cười nhạt nhìn Thái hậu, ta mở miệng nói: “Người thông minh như vậy, đương nhiên cũng biết, điều đó không liên quan đến đố kỵ. Thần thiếp lựa chọn như vậy, cũng giống như mục đích người vẫn giữ lại Dụ thái phi cho đến hôm nay.” Bà giữ lại Dụ thái phi, không phải cũng là sợ mất đi tâm của Hạ Hầu Tử Khâm sao? Ta nghĩ, ta đã nói như thế, trong lòng bà chắc đã hiểu. “Láo xược!” Thái hậu nổi giận gầm lên một tiếng, giơ tay lên tát vào mặt của ta một cái. Đúng vậy, ta láo xước, bà là Thái hậu, ta không nên nói chuyện với bà như vậy. Chậm rãi quỳ xuống, nói lời mà ta muốn nói: “Thái hậu đánh rất đúng, có điều thần thiếp vẫn phải nói câu đó. Muốn thần thiếp ra tay diệt trừ Dao phi, điều đó là không thể.” Đây là lần thứ hai Thái hậu đánh ta, mỗi lần bà đều dùng lực rất mạnh. Gò má của ta đã sớm đau đến nóng rát, nhưng ta vẫn không giơ tay lên. Trong lòng Thái hậu thực sự hiểu rõ, muốn ta diệt trừ Dao phi căn bản không phải là biện pháp tốt, chỉ là trong lòng bà ta chán ghét Dao phi, cho nên đối với nàng ta có chút không lý trí. Bà vẫn đang rất phẫn nộ, lồng ngực phập phồng kịch liệt, ta ngước mắt lên nhìn bà, cố lấy dũng khí hỏi: “Vì sao người lại ghét Dao phi đến thế?” Dao phi là cháu bên ngoại của bà, quan hệ huyết thống kia, thì không cách nào thay đổi được. Ta đã từng suy nghĩ, nếu như em gái của Thái hậu còn sống, biết bà đối xử với con gái mình như vậy, sẽ có cảm giác như thế nào? Thái hậu thoáng giật mình, bà đương nhiên hiểu ý trong lời nói của ta. Một lát sau, ta mới nghe bà gằn từ trong hàm răng ra ba chữ: “Ả ta không xứng!” Không xứng? Không xứng với Hạ Hầu Tử Khâm sao? Thật sự ta muốn hỏi, vậy ai mới xứng với hắn? Ta chẳng qua chỉ là một nữ nhi ngông cuồng, Thái hậu cảm thấy ta xứng sao? Còn hứa cho ta ngôi vị Hoàng hậu… A, cho đến bây giờ ta lại cảm thấy càng không thể hiểu được Thái hậu. Một lúc lâu sau, mới thấy Thái hậu xoay người đi, nhỏ giọng nói: “Ai gia biết, đứng lên đi.” Ta hơi giật mình nhìn bà, bà biết? Như vậy, chắc là sẽ không ép ta đi diệt trừ Dao phi nữa chứ? Ta đứng lên, đang nghĩ ngợi, lại nghe bà nói: “Thiển nhi, đưa nàng ta xuống nghỉ ngơi đi.” Ta nghe thấy tiếng Thiển nhi bước vào, nàng đưa mắt nhìn Thái hậu, thấy Thái hậu nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, phất tay ý bảo bọn ta lui ra. Thiển nhi dẫn ta ra ngoài, lúc này bên ngoài mưa đã tạnh, sắc trời cũng không còn sớm nữa, trong không khí vẫn hiện rõ mùi vị ẩm ướt. Hai người đi trên hành lang dài, gió thổi đến, làm lay động những chiếc lồng đèn trên hành lang, những tia sáng chiếu vào khiến bóng dáng trở nên xiêu xiêu vẹo vẹo, ta không nhịn được sợ run cả người. Thiển nhi nói với ta: “Một lát sau cô nương trở về, nhớ nghỉ ngơi sớm một chút, hôm nay cô nương mắc mưa không tốt, dễ bị bệnh.” Ta bỗng chốc giật mình, nàng thật là biết thay đổi theo tình hình nha, gọi ta là “Cô nương”. Ta cười nhẹ một tiếng, gật đầu. Nàng lại nói: “Bây giờ, cô nương ở phòng có lò sưởi không thích hợp, cô nương chịu uất ức một chút, tạm thời ở lại phòng Quyển nhi.” Ta ậm ừ, bây giờ Quyển nhi đã sang Trữ Lương cung hầu hạ Diêu thục phi, gian phòng của nàng vẫn để trống. Nàng là cung nữ bên cạnh Thái hậu, ăn mặc, chi tiêu cũng sẽ không khác một tiểu chủ là bao. Thiển nhi dẫn ta đến cửa phòng, đẩy cửa phòng ra bước vào, đốt sáng đèn trong phòng, mới nói: “Vậy nô tì không quấy rầy cô nương nghỉ ngơi nữa.” Nói xong, liền muốn bước ra ngoài. Mà ta, đột nhiên nhớ đến một chuyện, liền hỏi: “Đúng rồi, mấy người khác ở lãnh cung đâu?” Mấy hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, lúc ta ở Thượng Lâm Uyển, mất tích một ngày một đêm cùng với Hàn vương, khi  hồi cung lại quên mất việc này. Ta cũng vậy, vừa rồi trong tẩm cung của Thái hậu, lúc cùng bà nói đến Dao phi, nhớ đến chuyện Dao phi hy vọng Hạ Hầu Tử Khâm sẽ vì nàng mà khiến cho lục cung vô phi, ta mới lại nhớ đến Trần tĩnh tần và Nguyễn tiệp dư lúc trước bị đày vào lãnh cung. Ta thật là hồ đồ, cho đến bây giờ mới nhớ việc này. Thiển nhi hơi ngớ ra, thuận miệng nói: “Các nàng bị đày vào lãnh cung ngày thứ hai liền cùng nhau tự sát.” Tự sát? Ta hoảng sợ, gấp gáp nói: “Vì sao không có một chút tin tức nào truyền ra?” Thiển nhi xoay người lại, mở miệng: “Khi đó là đang trong lúc sinh nhật Hoàng thượng, sự việc như thế này, đương nhiên không thể lộ ra bên ngoài. Chẳng qua chỉ là hai phế phi đã chết, cô nương nên sớm nghỉ ngơi một chút, nô tì cáo lui đây.” Nàng chỉ nói như vậy, cũng không ở lại lâu, lấy lồng đèn vội vã bước ra. Đày vào lãnh cung ngày thứ hai, khi đó, tất cả mọi người còn đang ở Thượng Lâm Uyển. Đúng vậy, sinh nhật Hoàng thượng, lúc ban cái chết cho Thư quý tần, đã nói lúc này không thích hợp thấy máu. Làm sao có thể để truyện như vậy truyền ra ngoài được? Đột nhiên ta suy nghĩ, việc này Hạ Hầu Tử Khâm có biết không? Chậm rãi ngồi xuống, trong cung này, luôn luôn có nhiều sự việc khiến người khác giật mình không thôi. Chỉ cần nhìn, liệu ta có thể chấp nhận được hay không? Ngồi một lát, mới lại cảm thấy trên người đang dâng lên từng cơn lạnh lẽo. Ta vội xoay người, leo lên giường lấy áo choàng ta quàng kín thân thể của mình. Ngủ một lát, mới cảm thấy trên người đã ấm áp hơn, dần dần, trở nên thoải mái. Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, không tồi, không có cảm giác khó chịu, không bị bệnh. Bây giờ đang là lúc căng thẳng, cũng không phải là thời điểm nên bị bệnh. Ta thở dài một tiếng, lắc lắc đầu, không nghĩ những chuyện phiền lòng hôm nay nữa, nhắm chặt hai mắt lại. Cũng không biết đã ngủ qua bao lâu, ta mơ hồ nghe thấy trong phòng có tiếng bước chân người, trong lòng kinh ngạc, ta đang định xoay người, liền cảm nhận được đang có một bàn tay đưa đến, điểm huyệt ta. Bỗng chốc ta cứng người, là ai? Những lời này, ta muốn hỏi, nhưng lại không thốt ra được. Người đến vác ta lên vai, đẩy cửa ra, nhảy nhanh ra ngoài. Ta hoảng sợ, ra sức mở to ánh mắt để nhìn, chỉ là bên ngoài thật sự quá tối.  Hơn nữa ta lại bị y vác trên vai, nghiêng người nhìn, thực sự là không thể nhìn ra người này đến muốn mang ta đi đâu. Khinh công của y rất cao, dẫm lên mái nhà, chỉ vang lên tiếng động cực kỳ nhỏ, không chú ý lắng nghe, hoàn toàn sẽ không nghe thấy. Một lát sau, y đã nhảy từ mái nhà nhảy xuống, lách mình tiến vào cung điện. Bỗng nhiên ta mở to hai mắt nhìn, nơi này là … Y ném ta trên chiếc giường nhỏ, không hề dừng lại mà xoay người ra ngoài. Trong khoảnh khắc  đó, ta thấy rõ ràng, đó là trang phục của Ngự tiền thị vệ! A, bắt người mà cũng có thể quang minh chính đại đến vậy, ngay cả y phục cũng không cũng không thèm đổi nha. Ta cảm giác được phía sau có người đi đến, ngón tay của người đó ấn nhẹ trên đầu vai ta, nhưng mà chỉ qua một lúc, thân thể cứng ngắc của ta bỗng chốc như được phóng thích. Ta theo bản năng nhảy dựng lên, nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Hạ Hầu Tử Khâm đứng phía sau ta. Ta đã biết, là hắn. Suy nghĩ một lát, ta đứng dậy, hành lễ với hắn: “Tham kiến Hoàng thượng.” Hắn nói, lúc không có ai không cần giữ lễ tiết, như vậy lúc này, là ở Thiên Dận cung, ta vẫn nên cung kính đối với hắn. Hắn nhìn thẳng vào ta, không nói câu nào. Sắc mặt vẫn xám xịt như trước, tiếng hít thở nặng nề, ta nhìn thấy, hắn vô cùng tức giận. Từ lúc hắn phái người bắt ta từ Hi Ninh cung đến đây, ta liền biết, nếu hắn không tức giận thì sẽ tự mình lén lút đến thăm ta, làm sao có thể gọi người mang ta ra khỏi đó như thế? Có điều, ta lại cảm thấy kỳ lạ, ta vốn tưởng rằng, hắn sẽ ở Dao Hoa cung cùng với Dao phi. Nhưng không nghĩ là, hắn lại có thể một mình xuất hiện ở Thiên Dận cung. Hai người đều không nói gì, bầu không khí trở nên có chút gượng gạo. Bỗng chốc ta đứng thẳng người lên, bỗng nhiên hắn mở miệng nói: “Thật là giỏi, còn lôi cả giá cắm nến ra để dẫn sét nữa.” Xem ra, hắn đã phái người điều tra nguyên nhân sét đánh, ta mới nhớ đến, cái giá cắm nến kia nhất định là rơi vào trong cung điện. Chỉ cần lấy ra nhìn, là có thể xác định là bị sét đánh trúng. Mặc dù ta chưa từng thấy giá cắm nến bị sét đánh trúng, nhưng cũng biết, nó nhất định là vô cùng thê thảm. Hơn nữa trên nóc nhà ta còn để hở một góc. Việc này, người thông minh liếc mắt nhìn một cái đã có thể nhìn ra được là do người làm. Ta nhỏ giọng hỏi: “Nếu Hoàng thượng đã biết, việc gì còn muốn sai người mang thiếp đến?” Bỗng nhiên hắn tiến nhanh đến, hung dữ nắm lấy cổ tay của ta, tức giận hỏi: “Mẫu hậu tìm nàng nói gì? Hay là, muốn nàng làm gì?” Ta có chút giật mình nhìn nam tử trước mặt, trong lòng hắn thực sự hiểu rất rõ. Biết Thái hậu đột nhiên mang ta về Hi Ninh cung, nhất định là có chuyện. Nhưng mà, ta có nên nói cho hắn biết, những lời Thái hậu đã nói với ta không? Lồng ngực của hắn phập phồng kịch liệt, trong ánh mắt, tràn đầy sự tức giận. Suy nghĩ một lát, cuối cùng ta mở miệng: “Chuyện gì cũng không thể qua được mắt của Hoàng thượng. Thái hậu muốn thiếp, bảo vệ long thai trong bụng Vinh phi.” Rõ ràng là ánh mắt của hắn trở nên căng thẳng, tay nắm lấy tay ta khẽ run lên. Mà ta, kinh ngạc nhìn hắn, cuối cùng ta cảm thấy hắn đã giấu diếm ta gì đó, nhất định là có điều gì đó giấu diếm ta. Ta lại muốn mở miệng, hắn cũng đã buông bàn tay bóp chặt tay ta ra, xoay người lại hỏi: “Sao mẫu hậu lại biết có người muốn hại Vinh phi?” Ta giật mình, việc này Thái hậu không biết, hậu cung cũng không có nhiều người biết? Ta tin, trong lòng Hạ Hầu Tử Khâm cũng không biết rõ cho lắm. Nếu không khi đó, hắn cũng sẽ không đặc biệt đến Cảnh Thái cung cảnh cáo ta, không được ra tay hại đứa bé của Thiên Phi. Do dự một lát, cuối cùng ta tiến lên, mở miệng: “Thật ra chuyện này cũng không được cho là chuyện lớn, trong hậu cung, tâm tư của các phi tần ai cũng có. Ai cũng muốn sinh ra trưởng hoàng tử cho Hoàng thượng, mẫu bằng tử quý, đạo lý này là từ xưa đến nay.” Bỗng nhiên hắn ngoái đầu lại nhìn, nhìn thẳng vào ta, mở miệng: “Nàng cũng cho là như thế sao?” Ta gật đầu. Đương nhiên rồi, nếu không, ta cũng sẽ không bởi vì giúp Thiên Phi giữ thai như vậy mà nhận lời Thái hậu bảo vệ nàng ta. Ta cũng sẽ không mở lời nói, nếu nàng ta hạ sinh Hoàng tử, thì ta muốn nhận làm con thừa tự. Hắn cười nhạo: “Như vậy, sao nàng lại đáp ứng yêu cầu của mẫu hậu?” Trong lòng ta khẽ giật mình, hóa ra hắn đều nhìn ra. Ta cười nhạt nói: “Thái hậu hứa sẽ cho thần thiếp hậu vị, còn nói, nếu đứa bé trong bụng Vinh phi là hoàng tử, cũng sẽ để thiếp nhận làm con thừa tự.” Rõ ràng ta nhìn thấy sắc mặt của hắn thay đổi, ta nhân cơ hội nói tiếp: “Vì sao Thái hậu lại làm như thế, thiếp không hiểu, Hoàng thượng có hiểu không?” Ta nói cho hắn biết, chỉ muốn nhìn xem, Thái hậu dùng lợi thế lớn như vậy để đổi cho ta, rốt cuộc là vì sao? Hoặc là, làm như vậy, Hạ Hầu Tử Khâm có biết hay không? Hắn lại không trả lời, chỉ hỏi: “Vì thế nàng nhận lời?” Lúc nói ra những lời này, ta nhìn thấy tay hắn hơi nắm chặt lại. Chần chờ một lát, ta nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn mở miệng: “Không, thiếp nhận lời là bởi vì Thái hậu nói bảo vệ nàng, chính là bảo vệ Hoàng thượng.” Ta cũng có tâm tư, đó là ân oán của ta và Thiên Phi, những điều đó, không cần để Hạ Hầu Tử Khâm biết. Nhưng mà, cho dù thế nào, ta đối với hắn, cũng là thật tâm. Bỗng nhiên hắn nắm ngược lại tay của ta, nét mặt biểu hiện lên vẻ thoải mái. Ta đột nhiên cảm giác được tim mình đang đập nhanh, ngước mắt nhìn hắn, nghiến răng hỏi: “Hoàng thượng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Nhìn giang sơn Thiên triều đang yên ổn, nhưng thực ra đang ngầm rung chuyển, điểm này, ta đã sớm biết. Mà Thái hậu, lại cấp bách hy vọng dòng họ Hạ Hầu sớm có người nối nghiệp như thế, vậy thì… Trong lòng chấn động mạnh mẽ, bỗng nhiên ta nắm tay hắn chặt hơn. Hắn cũng cảm nhận được, cúi đầu nhìn ta, bỗng chốc nhỏ giọng nói: “Xảy ra một vài chuyện không tốt.” Hắn chỉ nói, chuyện không tốt, như vậy đương nhiên là vẫn không muốn nói rõ ràng cho ta biết. Ngước mắt chăm chú nhìn hắn, đã bao lâu rồi, ta chưa từng nhìn hắn cẩn thận như thế. Từ lúc ta vào lãnh cung, mỗi lần bọn ta gặp mặt đều là buổi tối. Ta chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy mặt của hắn, mà bây giờ, mặc dù là buổi tối, nhưng đèn trong Thiên Dận cung vẫn sáng trưng. Giơ tay lên xoa gương mặt hắn, bất ngờ nhắm hai mắt lại, run giọng hỏi: “Hoàng thượng bị bệnh sao?” Nếu không, vì sao lại muốn có một người thừa kế gấp như vậy? Dáng vẻ của Thái hậu, rõ ràng là nếu như khó giữ được đứa bé của Thiên Phi, thì dòng họ Hạ Hầu sẽ không có người nối nghiệp. Mỗi khi suy nghĩ đến, luôn làm cho lòng ta run rẩy không thôi. Ta cảm nhận được tay hắn đang duỗi ra bao trùm lấy ta, ta nghe thấy hắn khẽ cười: “Nàng suy nghĩ gì vậy? Trẫm rất khỏe. Tất cả đợi đến khi Cố Khanh Hằng trở về, sẽ kết thúc.” Mở to mắt, thấy trên mặt hắn đang nở nụ cười nhàn nhạt. Bỗng nhiên hắn lại đề cập đến Cố Khanh Hằng. Còn nói chờ y về, tất cả mọi việc đều sẽ có một cái kết. Mà khi đó, Khanh Hằng cũng nói chờ y trở về, tất cả mọi việc, đều được giải quyết. Cũng đã qua hai tháng, ta không biết rốt cuộc Cố Khanh Hằng đến Thương Châu làm chuyện gì, vì sao lại lâu đến như thế mà vẫn chưa trở lại? Không, âm thầm lắc đầu, có lẽ y căn bản không đến Thương Châu, mà là đi đến một nơi nào khác. Muốn mở miệng hỏi hắn, lại nghe hắn bỗng nhiên nói: “Sự việc của Vinh phi nàng không nên nhúng tay vào.” Ta sững sờ, vội nói: “Nhưng mà thiếp đã nhận lời Thái hậu…” Hắn  lạnh lùng nói: “Chỗ mẫu hậu, trẫm sẽ tự đi nói. Nàng đến Khánh Vinh cung, Vinh phi sẽ không bỏ qua cho nàng. Nàng đến bảo vệ con của nàng ấy ư? Hừ, tính tình của Vinh phi trẫm còn không biết sao?” Ta ngơ ngác nhìn người dàn ông trước mặt. Một lát sau, mới hỏi: “Hoàng thượng quan tâm con của nàng ấy không?” “Quan tâm.” Hắn trả lời không một chút lưỡng lự, lại nói: “Trẫm quan tâm, nhưng cũng không muốn nàng ra mặt bảo vệ đứa bé.” Ta im lặng không nói gì, như vậy, ta nên tự giải quyết như thế nào đây? Chẳng lẽ ta thực sự muốn làm con cờ cho Thái hậu đưa ta sang Bắc Tề đối ngoại sao? Hay vẫn là… Ngước mắt nhìn Hạ Hầu Tử Khâm, ta cười nhẹ: “Chẳng lẽ Hoàng thượng lại muốn đuổi thiếp về lãnh cung sao?” Hắn trừng mắt liếc ta một cái, giận dữ nói: “Lãnh cung cũng đã bị nàng phá hủy, làm sao trở lại được nữa?” “Vậy Hoàng thượng muốn thiếp làm sao đây?” Hắn hừ lạnh một tiếng nói: “Trẫm sẽ có biện pháp, nàng không cần bận tâm.” A, hắn không phải sợ ta bận tâm, hắn không phải đang sợ ta lại làm sự việc tệ hơn nữa có phải không? Hắn xoay người, kéo ta bước đi, ngồi lên chiếc giường nhỏ. Ta cau mày hỏi: “Hoàng thượng không để thiếp về Hi Ninh cung sao?” Hắn lạnh lùng nói: “Sáng sớm mẫu hậu không không thấy nàng, người có thể không nghĩ đến trẫm sao? Trẫm không để nàng về, chính là chờ người đến.” “Hoàng thượng…” Ta kinh ngạc, ngày mai Thái hậu mà biết việc này, không biết sẽ tức giận đến mức nào. Hắn ngước mắt nhìn ta, chẳng biết tại sao, ta bị hắn nhìn đến mức tim đập nhanh hơn, hơi xoay mặt đi, ta lại thấy hàng mày anh tuấn của hắn hơi cau lại, giơ tay lên xoa gương mặt ta, nhỏ giọng hỏi: “Mặt nàng làm sao vậy?” Câu hỏi cũng giống y như đúc lần trước, ta vẫn là bị Thái hậu đánh. Sự việc lần trước, ta dựa vào Diêu thục phi, e rằng lần này sẽ không thể làm ai bị oan ức nữa. Không chờ ta trả lời, hắn hỏi thẳng: “Mẫu hậu đánh sao?” Hít một hơi thật sâu, ta gật gật đầu. Việc này cũng không có gì phải giấu diếm. “Vì sao đánh nàng?” Hắn lạnh lùng hỏi, nhưng cuối cùng cũng không che giấu được vẻ đau đớn trong ánh mắt. Ta không đành lòng nhìn dáng vẻ của hắn, hơi quay mặt đi, suy nghĩ, mở miệng: “Thái hậu không thích Dao phi.” Ta nói vô cùng khéo léo, nhưng mà thông minh như hắn, nhất định là có thể nghe ra đầu mối. Năm năm trước, Thái hậu vì không muốn bọn họ ở bên nhau, mới có thể làm ra chuyện như vậy. Bây giờ, mặc dù không thể đem nàng ta đưa sang Bắc Tề một lần nữa, nhưng vẫn không bỏ qua cho nàng ta. Vẻ mặt của hắn hơi trầm xuống, một lát sau, mới nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật dài, chậm rãi nói: “Ngôi vị Hoàng đế này của trẫm, đảm nhiệm thật sự rất mệt mỏi.” Chuyện trên triều đình, hậu cung có biết bao nhiêu là công việc, đều phải do hắn xử lý, làm sao có thể không mệt mỏi cơ chứ? Ta ghé sát lại, ôm lấy người hắn. Ta đã tự suy nghĩ rất nhiều về câu hỏi, nếu như có thể không đảm nhiệm ngôi vị Hoàng đế này, hắn có thể buông tay sao? Có điều, hỏi như vậy, nhưng ta chỉ có thể suy nghĩ ở trong lòng. Không thể hỏi ra được. Mà hắn, thực sự là một Hoàng đế tốt. Đăng cơ bốn năm, Thiên triều mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an. Thật ra, với bách tính mà nói, ai làm Hoàng đế hoàn toàn không liên quan đến họ, bọn họ chỉ cần cơm no áo ấm là được, không phải sao? Vì thế, ta cũng không màng đến giang sơn của dòng họ Hạ Hầu đã có được như thế nào. Bốn năm trước xảy ra trận cung biến, ta cũng chưa bao giờ hoài nghi điều gì. Có lẽ, khi chuyện đó xảy ra, ấn tượng sâu đậm nhất với ta, chẳng qua là Hoàng đế Gia Thịnh băng hà, không có Thái tử. Nhớ lại lúc đó, ta vẫn còn trong phủ, tin tức chỉ được nghe nói qua. Khi đó, ta còn vui sướng khi người khác gặp họa, chỉ vì Hoàng thượng và Thái tử đều chết, như vậy những lời đồn đại phụng thân sẽ là một trong hai tỷ tỷ của ta đương nhiên cũng tự sụp đổ. A, chỉ là khi đó, ta quá mức ngây thơ. Nước một ngày không thể không vua, có người thoái vị, đương nhiên cũng có người đăng cơ. Hắn thở dài, giơ tay lên đẩy ta ra, mở miệng nói: “Đừng tưởng rằng bây giờ nàng ra vẻ nhu thuận, thì Trẫm sẽ không giận chuyện hôm nay nàng làm!” Ta nhất thời không phản ứng kịp, giờ đây vừa nghe hắn nói thế, ta mới cười nói: “Vậy phải làm sao chàng mới hết giận?” Hắn nhíu mày, gằn giọng nói: “Chuyện nguy hiểm như vậy, sao nàng có thể làm được hả? Lúc đó, Trẫm hận không thể đánh nàng vài bạt tai!” Ta đã sớm nhìn ra, dáng vẻ phẫn nộ của hắn dưới cơn mưa to. Nhưng bây giờ nghe hắn nói thế, lòng ta không khỏi vui vẻ, liền đưa mặt đến gần nói: “Bây giờ Hoàng thượng đánh cũng không muộn đâu, dù sao thiếp cũng bị tát một cái, giờ cũng không quan tâm bị đánh thêm bao nhiêu nữa.” “Nàng!” Hắn tức giận đến mức lông mày đều dựng ngược cả lên. Ta cười: “Cho cơ hội Hoàng thượng lại không muốn, đến lúc muốn thì đừng nói thần thiếp không giữ lời.” Đột nhiên hắn giơ tay lên, ta theo bản năng lui một bước, lại bị hắn kéo đến, ta nghe hắn hừ một tiếng, nói: “Nói một đằng nghĩ một nẻo, chẳng phải cũng nàng sợ Trẫm đánh thật hay sao?” Không phải sợ, đó là bản năng, nhìn thấy hắn đột nhiên giơ tay lên ai mà không có phản ứng như thế? Tay hắn nắm lấy cằm ta, vừa cẩn thận nhìn kỹ nơi bị Thái hậu đánh. Trong lòng ta hoảng hốt, sợ hắn nảy sinh khúc mắt với Thái hậu, liền đổi đề tài nói: “Sao đang yên lành, Hoàng thượng lại trở về Thiên Dận cung?” Nếu nói hắn cố ý đến Thiên Dận cung chờ ta, điều đó dường như không có khả năng. Dao phi là hạng người gì, nếu như hắn bảo phải đi, nhất định trong lòng nàng ta sẽ nảy sinh cảnh giác. Tay hắn hơi khựng lại, mở miệng nói: “Có mật báo, nên Trẫm phải đi ngự thư phòng một chuyến.” Ta sửng sờ, vì thế hắn mới nhân cơ hội không về Dao Hoa cung, vậy cũng xem như đã lấp liếm cho qua chuyện. Chỉ là, trễ như thế lại có mật báo truyền đến, nhất định nó vô cùng quan trọng. Ta do dự, không biết nên hỏi hay không. Hắn lại nói: “Trong khoảng thời gian này, đích thân Trẫm sẽ đến Khánh Vinh cung chăm sóc Vinh phi, thật ra Trẫm muốn xem một chút, ai có thể to gan đến vậy. Trừ phi, kẻ đó muốn hại luôn cả Trẫm.” “Hoàng thượng…” Ta giật mình, xem ra, hắn thật sự không định để ta nhúng tay vào việc này. Ta lại không biết ngày mai, lúc Thái hậu đến, hắn sẽ nói với bà thế nào. “Trước tiên, cứ để Triêu Thần giấu mặt phía sau đi, ở đây, dù sao cũng không có việc gì.” Ta vâng dạ. Một lúc sau, không nghe hắn nói thêm gì nữa, ta kéo hắn nói: “Hoàng thượng nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa đến giờ lâm triều rồi.” Nhìn sắc trời bên ngoài, đã mơ hồ bừng lên ánh sáng. Hắn không đứng dậy, chỉ nói: “Thời gian không còn nhiều nữa, Trẫm nằm trên chiếc giường nghỉ một lát.” Dứt lời, liền thấy chàng nghiêng người nằm xuống. Nhìn tình trạng này, chắc hắn sẽ nghỉ ngơi được nửa canh giờ. Ta thở dài một tiếng, bỗng nhiên lại nhớ đến một chuyện, nhỏ giọng nói: “Thái hậu… người đã thấy dung mạo thật của thiếp.” Hắn không mở mắt, chỉ “À” một tiếng, xem ra, hắn đã đoán được. Ta ngồi trên mép giường một lát, thấy hắn không nói thêm gì nữa, ta muốn đứng lên, tay lại bị hắn bắt lấy, ta sững sờ, hắn vẫn không mở mắt, chỉ nhỏ giọng nói: “A Tử, e rằng sẽ khai chiến.” Lời của hắn, làm cả người ta chấn động, khai chiến ư? Việc này, lúc ta nghe hắn nói Nam Chiếu đã có hành động, ta đã từng suy nghĩ qua. Chỉ là, lý do gì chứ? Bất luận là Bắc Tề hay Nam Chiếu, bọn họ muốn khởi binh, đầu tiên là phải đưa ra lý do, không phải sao? Chẳng biết tại sao, bỗng ta lại nhớ đến Hàn vương. Nếu Bắc Tề thực sự khai chiến với Thiên triều, như vậy, Hạ Hầu Tử Khâm và Hàn vương sẽ gặp nhau trên chiến trường. Lúc nghĩ đến điều này, trong lòng ta không hiểu sao lại bắt đầu hoảng sợ. Hắn ngồi dậy, ta gọi hắn một tiếng, hắn lắc đầu nói: “Mà thôi, Trẫm cũng không ngủ được.” Hắn quay đầu lại gọi: “Tiểu Lý Tử.” “Nô tài ở đây.” Rất nhanh, đã truyền đến giọng nói của Lý công công, còn nghe thấy tiếng bước chân y đang chạy đến. Hạ Hầu Tử Khâm đứng lên nói: “Giúp Trẫm thay y phục.” Lý công công kinh ngạc: “Hoàng thượng, bây giờ… còn sớm lắm.” Hắn lại nói: “Trẫm đến ngự thư phòng trước.” Hắn cúi đầu nói tiếp: “Đợi đến khi Trẫm bãi triều, chắc Mẫu hậu cũng đã đến. Nàng chờ ở Thiên Dận cung, có chuyện gì thì gọi Lưu Phúc ở bên ngoài.” Ta vừa kịp phản ứng, những lời này là hắn muốn nhắc nhở ta. Chần chờ một lát, cuối cùng ta gật đầu. Hắn vòng qua bức bình phong đi ra gian ngoài. Lý công công đưa mắt liếc ta một cái, vội bước theo sau. Một mình chờ bên trong tẩm cung, suy nghĩ một lát, ta liền nằm lên giường ngủ, hôm qua ta đã không ngủ một đêm. Chuyện của Thái hậu, chờ một lát rồi hẵn nói. Hiện giờ, ta cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt. Lần này, bất luận thế nào, Hạ Hầu Tử Khâm nhất quyết không để ta nhúng tay vào. Với chuyện của Thiên Phi, ta cũng không thiết tha muốn nhúng tay. Nếu không ngay từ lúc đầu ta cũng sẽ không cự tuyệt yêu cầu của Thái hậu. Chỉ là bây giờ, mặc dù ta đã ra khỏi lãnh cung, nhưng làm sao gặp được Phương Hàm? Đó mới chính là vấn đề lớn nhất của ta hiện nay. Mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa mê. Chẳng biết qua bao lâu, ta nghe được có tiếng bước chân. Mở choàng mắt, lúc ta bước ra gian ngoài, quả nhiên thấy Hạ Hầu Tử Khâm đã trở về. Ta có chút kinh ngạc, ta thực sự đã ngủ được một giấc ư? Nếu không, sao hắn lại bãi triều rồi. Cung nữ thấy hắn trở về, vội mang thức ăn sáng lên. Hắn kéo ta qua, nhẹ giọng nói: “Ăn nhanh một chút.” Bỗng nhớ đến lần đó, hắn mang ta đến Thiên Dận cung, ta vừa lạnh vừa đói, hắn cũng nói ta ăn nhanh một chút. Còn nhất định phải bảo ta ăn trước, kết quả là chờ ta ăn xong, hắn llại nói không có độc nha, vậy là hắn đã yên tâm mà ăn rồi. A, nhớ đến chuyện cũ, ta vẫn không nhịn được muốn bật cười. Hắn lại nhíu mày nói: “Cười gì? Nàng có còn nhớ, nàng thiếu Trẫm một buổi điểm tâm vẫn chưa làm đó!” Ta ngơ ngẩn, chuyện đã lâu như vậy, sao hắn vẫn còn để bụng? Chỉ là chuyện làm điểm tâm này, đã tạm gác lại một lần, hơn nữa còn gác lại rất lâu. Bây giờ, chẳng biết đến lúc nào ta mới thực hiện được lời hứa của mình. Hai người đang cười nói, nghe Lý công công từ ngoài chạy vào nói, nói: “Hoàng thượng, Thái hậu đến, Hoàng thượng…” Y đang nói, đã thấy Thái hậu vịn tay Thiển nhi tiến vào. Liếc mắt nhìn ta một cái, bà cau mày, đi nhanh đến. Ta và Hạ Hầu Tử Khâm cùng đứng lên, hành lễ với bà. Thiển nhi đỡ tay bà tiến lên phía trước ngồi xuống, mới nghe bà nói: “Xem ra, các ngươi đều là người thông minh, chỉ có ai gia là người ngu muội!” Sắc mặt Hạ Hầu Tử Khâm khẽ biến đổi, ho nhẹ một tiếng, nói:  “Các ngươi lui xuống hết đi.” Nghe vậy, Lý công công và Thiển nhi vội vâng dạ, lui xuống. Lúc này, hắn mới tiến lên phía trước gọi: “Mẫu hậu…” “Hoàng thượng!” Thái hậu cắt ngang lời hắn lạnh lùng nói: “Ai gia làm tất cả những điều này không phải là vì Hoàng thượng hay sao? Bây giờ Hoàng thượng vì tình cảm nữ nhi, ngay cả giang sơn xã tắc cũng không để ý đúng không?” Ta chấn động mạnh, tình cảm nữ nhi? Thái hậu đang ám chỉ chính là ta, hay vẫn là Dao phi đây? Năm đó, nếu không phải bởi vì điều này, Thái hậu cũng sẽ không vội vàng đem Phất Hi đưa đến Bắc Tề không phải sao? Quả nhiên, ta thấy Hạ Hầu Tử Khâm biến sắc, ngước mắt nhìn bà nói: “Trẫm chưa từng có chuyện không để ý đến giang sơn xã tắc.” Nghe vậy, sự tức giận của Thái hậu mới dịu đi một chút, quay  sang nói với ta: “Vậy ai gia cũng yên tâm, Đàn phi, theo ai gia về Hi Ninh cung đi. Ai gia nghĩ, Hoàng thượng dùng bữa sáng xong cũng muốn tới Ngự thư phòng rồi, vậy ai gia không quấy rầy Hoàng thượng nữa.” Bà dứt lời, liếc mắt nhìn ta một cái, ý bảo ta ra ngoài. Đột nhiên ta cảm giác được, lúc này hai người Thái hậu và Hạ Hầu Tử Khâm, dáng vẻ hai người lại vô cùng giống với lúc có nên đồng ý cho Dao phi hòa thân với Thiên triều hay không. Ta lại nghe Hạ Hầu Tử Khâm khẽ cười một tiếng, hỏi: “Bây giờ, mẫu hậu còn gọi nàng là Đàn phi sao?” Ta kinh ngạc, còn chưa biết hắn có ý gì, lại nghe hắn nói: “Nếu như thế, mẫu hậu sẽ lấy lý do gì, để khôi phục địa vị cho nàng. Lúc trước giam vào lãnh cung, tội danh không phải là mạo phạm người sao? Sự việc đã qua lâu như vậy, tội danh mạo phạm gì đó, cũng có thể cho qua. Huống chi, bây giờ nàng ở tại Hi Ninh cung, càng có thời gian cho hai người tăng cường  tình cảm, không phải sao?” Ta nhìn thẳng vào hắn, hắn không phải không biết, tối hôm qua, ở trước mặt Dao phi, Thái hậu nói là sẽ ban ta cho Hàn vương, bây giờ, làm sao có thể khôi phục địa vị của ta cơ chứ? Không để Thái hậu có cơ hội nói chuyện, hắn nói tiếp: “Một lát nữa trẫm xong việc ra khỏi Ngự thư phòng, sẽ lập tức sang Khánh Vinh cung, sau này mỗi ngày đều như vậy, chẳng lẽ mẫu hậu vẫn chưa yên tâm sao?” Cả người Thái hậu run rẩy, chỉ vào hắn nói: “Đây là giọng điệu mà Hoàng thượng nói chuyện với ai gia sao?” Hạ Hầu Tử Khâm mở miệng nói: “Mẫu hậu là vì muốn tốt cho trẫm, trẫm biết. Người muốn giữ nàng lại Hi Ninh cung, trẫm cũng sẽ không phản đối. Nhưng, chỉ có thể ở Hi Ninh cung. Lần này, xin mẫu hậu nhất định phải tin tưởng vào trẫm. Chỉ cần trẫm không gặp nàng, cho dù nàng khôi phục địa vị, cũng chỉ như một phế phi, không phải sao?” Hắn muốn, để cho ta trở về Cánh Thái cung? Ta giật mình nhìn hắn, đây chính là chủ ý của hắn phải không? Đem Cảnh Thái cung biến thành một lãnh cung khác. Chỉ khác biệt là ta chỉ có thể tự do ra vào, ta còn có thể có được thân phận Đàn phi. Một nơi ẩn giấu vô cùng tốt. Như vậy, không thể nghi ngờ là ta cũng sẽ được an toàn. Mà bất kể là chuyện của Thiên Phi, hay là Dao phi, hắn đều ôm đồm lên người mình, kiên quyết không để ta nhúng tay vào. Hôm đó,  không dám đắc tội với Dao phi, chẳng qua là lo lắng Bắc Tề và Diêu Hành Niên âm thầm cấu kết. Bây giờ, việc này đã qua lâu như vậy, lại muốn Thái hậu thả ta, chỉ cần ta vẫn bị thất sủng, như vậy, Dao phi cũng không có ý kiến gì. Có lẽ, ta như vậy mới là kết quả mà Dao phi muốn thấy? Chỉ vì nàng đã nói, chỉ có sống, mới có thể khiến cho Hạ Hầu Tử Khâm quên ta đi. Nếu như nàng ta thấy ta khôi phục thân phận Đàn phi, Hạ Hầu Tử Khâm vẫn không quan tâm đến ta, không biết nàng ta đã vừa ý chưa. Ồ, thực ra, chỉ cần nói ra là Hàn vương giết Diêu Chấn Nguyên, như vậy Diêu Hành Niên sẽ không thể nào hợp tác với Bắc Tề, không phải sao? Có điều, chuyện này, ngay từ đầu ta đã không nói, như vậy hiện tại, thì sao có thể nói cơ chứ? Huống chi Hàn vương giết Diêu Chấn Nguyên, là vì cứu ta. “Mẫu hậu.” Đột nhiên hắn quỳ xuống trước mặt Thái hậu, ta hoảng sợ, Hoàng thượng quỳ xuống, ta cũng chỉ có thể quỳ theo. Thái hậu cũng sửng sốt,  nghe hắn nói: “Lần này, không nên lại khiến cho trẫm bận lòng nữa được không?” Lời của hắn, bỗng nhiên làm lại cho ta nhớ đến đêm qua hắn đã nói sẽ khai chiến. Chẳng lẽ, chuyện đang vô cùng cấp bách sao? Thái hậu vội cúi người xuống đỡ hắn  dậy, ta lại thấy hắn nói nhỏ bên tai Thái hậu, bỗng chốc ta nhìn thấy sắc mặt Thái hậu thay đổi, lạnh lùng hỏi: “Chuyện xảy ra khi nào?” “Đêm qua.” Hắn đứng lên, nhỏ giọng nói. Đêm qua… Mật báo kia sao? Trong lòng ta khiếp sợ, lúc này không nên hỏi. Thái hậu lưỡng lự một lúc lâu, mới nghiến răng nói: “Được, việc này ai gia sẽ đồng ý với hoàng thượng trước.” Vài ngày sau đó, trong cung liền truyền ra tin, hôm trước mưa to, Thái hậu trượt chân suýt nữa thì ngã, may mắn là được ta đỡ. Thái hậu liền miễn tội danh mà ta đã mạo phạm bà hôm đó, còn  muốn khôi phục thân phận Đàn phi của ta. Hạ Hầu Tử Khâm không bằng lòng, vì thế ở đã tranh luận với Thái hậu ở Thiên Dận cung. Sáng sớm hôm đó thực sự Thái hậu có đi đếnThiên Dận cung, Hoàng thượng và Thái hậu khắc khẩu, cũng là sự thật. Việc này, ở trong cung truyền ra ngoài, lại có thể truyền ra thật nhiều kiểu khác nhau. Cuối cùng, Hạ Hầu Tử Khâm cũng chịu thỏa hiệp. Mà ta, cho dù đã phục vị, chuyển về Cảnh Thái cung, nhưng vẫn cũng như một lãnh cung mà thôi. Đây cũng là kết quả mà đông đảo  phi tần ở hậu cung mong muốn  thấy nhất. Các cung nhân ở Cảnh Thái cung của ta vẫn còn ở đấy, thấy ta trở lại, ai cũng đều rất vui vẻ. Tường Hòa Tường Thụy lại bảo mấy cung nữ thu dọn dẹp đồ đạc trong tẩm cung cho ta. Thật ra, bên trong vẫn rất sạch sẽ, bọn họ lại còn cố ý muốn thu dọn. Quét dọn rất sạch sẽ, mới lui xuống. Ta không nói câu nào, trực tiếp đi vào bên trong. Phương Hàm thấy ta tiến vào, nhỏ giọng hỏi: “Nương nương đói không ạ? Muốn ăn gì không ạ? Nô ty sẽ bảo bọn họ đi chuẩn bị.” Nói dứt lời, nàng liền xoay người muốn đi. Bỗng nhiên ta gọi nàng lại: “Xin cô cô dừng chân, bản cung có chuyện muốn hỏi ngươi.” Khi đó Triêu Thần nói, đợi đến sau này gặp Phương Hàm, có những lời ta không nên nói cho Phương Hàm. Có lẽ, nếu không nhìn thấy túi gấm lúc trước mà Tô Mộ Hàn đã cho ta, ở trước mặt Phương Hàm, ta cũng sẽ không nhắc đến dù chỉ một chữ. Có điều, túi gấm kia, ta đã sớm xem rồi. Nàng dừng bước, xoay người bước đến, nhỏ giọng nói: “Xin nương nương cứ hỏi.” Ta chăm chú nhìn nàng, vẫn là bộ dáng thản nhiên như trước, vẫn như lúc ta vừa mới gặp nàng. Tâm tư của nàng, quá bình tĩnh. Ta lạnh nhạt hỏi: “Trước tiên bản cung muốn biết, lúc trước, vì sao cô cô lại chọn bản cung?” Trong ánh mắt của nàng hiện lên một vẻ kinh ngạc, nhưng cũng chỉ như chớp mắt một cái, liền nói: “Nương nương tư chất thông minh, nô tỳ ở trong cung, đương nhiên là muốn tìm một chủ tử tốt.” Ta cười khẩy: “Vậy lúc bản cung bị giam vào lãnh cung, cô cô còn cảm thấy bản cung là một chủ tử tốt sao?” “Nương nương…” Bỗng nhiên ta đứng lên, mở miệng: “Chẳng lẽ cô cô giúp bản cung, không phải là vì điều gì khác sao?” Sắc mặt của nàng cuối cùng cũng khẽ biến đổi, ta tiến lên một bước, nói: “Chẳng lẽ cô cô không cảm thấy bản cung giống với một người sao?” Nàng vẫn không nói lời nào, ta khẽ cười một tiếng, mở miệng: “Bản cung nhớ lần đầu tiên cô cô nghe được tên của bản cung đã từng nói ‘Duy tang dữ tử, tất cung kính chỉ’. Khi đó, bản cung còn cảm thấy nói như thế thật êm tai. Mà lời đó, còn làm bản cung nhớ đến một vị cố nhân.” Phương Hàm cười nhạt một tiếng, hỏi: “Vì thế, nương nương mới cảm thấy nô tỳ thân thiết sao?” Lời của nàng, khiến cho ta nao nao, ta cười: “Đúng vậy, thân thiết.” Làm sao không thân thiết, lời đó vô cùng giống với lời nói của Tô Mộ Hàn. Ta nhìn nàng, lại hỏi: “Bản cung muốn biết, cô cô thấy bản cung, có cảm thấy thân thiết không?” Nàng cúi đầu: “Những gì  nương nương nói hôm nay, dường như nô tỳ nghe không hiểu.” Ta cười: “E là chỉ ngoài miệng cô cô nói nghe không hiểu, nhưng trong lòng cô cô, lại hiểu rất rõ.” “Nương nương.” Ánh mắt nàng nhìn ta tràn ngập vẻ khó hiểu, nàng tiến lên phía trước, cau mày hỏi: “Nương nương sao vậy ạ? Người đang trách nô tỳ mấy hôm trước  không đến thăm người sao? Nô tỳ là…” “Việc này ta không trách ngươi, lãnh cung đâu phải nơi ai cũng có thể vào.” Ta xoay người, nói: “Bây giờ, Vãn Lương đã theo Tấn vương về đất phong, Triêu Thần cũng không còn, bên cạnh bản cung, không phải chỉ còn một mình cô cô sao?” Ngoái đầu lại, ta nhìn nàng, mở miệng nói: “Bản cung thật sự muốn cám ơn cô cô, cho ban cung hai cung nữ tốt như vậy.” Lúc ta nói đến chuyện này, bỗng nhiên lại nghĩ tới Vãn Lương xa xôi ngàn dặm bên ngoài. Bây giờ, không phải là ta nên cảm thấy may mắn ban đầu ta đem Vãn Lương đưa đi đất phong sao? Chỉ vì, Triêu Thần là người của Hạ Hầu Tử Khâm, mà Vãn Lương lại hoàn toàn là người của Phương Hàm, không phải sao? Ồ, vậy chuyện kia chẳng qua chỉ là duyên ngẫu nhiên. Tấn vương đã trở về lâu như vậy, bên kia cũng không có tin tức khác thường nào truyền đến, ta nghĩ, chắc là tất cả đều bình thường. Hôm nay ta nói nhiều như vậy, Phương Hàm cũng không phải người ngốc, nên chắc chắn là đã nghe được ý tứ trong lời nói của ta. Đi đến trước cửa sổ, ta giơ tay kéo kín màn cửa, xoay người lại nhìn nàng, mở miệng: “Hôm nay, ở đây chỉ có hai người là bản cung và ngươi, vì thế có vài lời, ngươi nên nói cho một mình bản cung, còn có thể có đường sống mà quay về, cô cô hiểu chứ?” Nàng khó hiểu nhìn ta, mở miệng nói: “Nương nương cứ hỏi, nô tỳ nhất định trả lời rõ ràng.” Ta gật đầu, nói với nàng: “Bản cung chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có biết tiên sinh của bản cung – Tô Mộ Hàn hay không?” Vẻ mặt của nàng vẫn như trước, lạnh nhạt mở miệng: “Nô tỳ không biết.” Ta nhìn thẳng vào nàng: “Lời nói này của cô cô là thật sao?” “Là thật.” Nàng trả lời không chậm trễ chút nào. Sức chịu đựng của nàng thật tốt nha, chuyện cho đến bây giờ, vẻ mặt vẫn không đổi sắc như vậy. Ta tiến nhanh đến, vung cao cánh tay, ta tát má nàng một cái, lạnh lùng hỏi: “Hiện giờ, vẫn là lời nói thật sao?” Bỗng nhiên nàng kinh hãi, vội vàng quỳ xuống: “Nương nương bớt giận.” Ta hít một hơi, mở miệng: “Bản cung vẫn nói câu kia, hôm nay, chỉ có hai người chúng ta, ngươi nói cho bản cung biết, thì vẫn còn có đường sống để quay về.” Nhưng mà nàng vẫn lắc đầu: “Nô tỳ không biết y.” Lạnh lùng nhìn nàng, ta giận dữ nói: “Ngươi đã không biết y, vậy tại sao trên tờ giấy mà y cho bản cung lại viết rõ ràng, nếu thực sự đã cùng đường, thì tìm ngươi — Phương Hàm!” Hết chương 32 (205)