Edit: Kenshin_duong + Ong MD Beta: Kim NC + Thỏ SN Ta cũng không nhịn được mà ngoái đầu ra cửa để nhìn, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Diêu Hành Niên trong truyền thuyết. Lão ta là nguyên lão của tiền triều, cũng là người đang nắm trong tay binh quyền của Thiên triều. Theo như lời Hạ Hầu Tử Khâm nói, thì người này, chính là một lão hồ ly. Không biết tại sao, khi nhớ tới lời nói của hắn, ta bất giác không kìm được mà muốn bật cười. Thái hậu xoay người, đưa mắt với một cung nữ, ý bảo nàng ta kéo màn che xuống, Hạ Hầu Tử Khâm nửa ngồi nửa nằm, miễn cưỡng chống đỡ thân thể, nhìn hắn có vẻ rất khó chịu, nhưng hắn lại không chịu nằm xuống, ánh mắt nhìn theo phía Thái hậu, xuyên qua tấm màn, nhìn vào người phía ngoài. Diêu Hành Niên đi nhanh vào trong phòng, quỳ một chân trên mặt đất nói:” Tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Thái hậu!” Trên người lão ta còn mặc áo giáp, trên đường khi lão đi đến đây, mấy vạt áo cứ va chạm vào nhau, phát ra những tiếng “leng keng”. Trên thắt lưng dắt bội kiếm, cho nên âm thanh phát ra lại còn lớn hơn. Nhưng mà, liếc mắt nhìn lão ta một cái, ta đã cảm nhận được lão là một người có kinh nghiệm sâu rộng trên chiến trường, hơn hẳn người thường. Không biết tại sao khi nhìn lão ta, ta lại chợt nhớ tới Hàn Vương. Theo truyền thuyết mà ta nghe được, thì y là người có chiến công vô cùng hiển hách. Nhưng mà, ta lại không thể cảm nhận được trên người của y cái khí thế bức người như của Diêu Hành Niên. Trên người y, không có cảm giác áp bức của người cầm binh chiến đấu sa trường. Mà người đang ở trước mặt ta, Diêu Hành Niên, lại có. Vì thế, cảm giác của ta đối với Hàn vương, luôn luôn kỳ lạ như vậy. Ta chậm rãi thu hồi suy nghĩ của mình, yên lặng liếc mắt nhìn về phía Hạ Hầu Tử Khâm, hắn thở hổn hển, có ý không muốn nói gì. Chỉ nghe Thái hậu nói:” Diêu tướng quân mau đứng lên đi.” Nhìn thấy Diêu thục phi đi nhanh về phía trước, trong đôi mắt lóe ra tia nhìn mừng rỡ, nhưng vẫn chưa mở miệng nói câu nào. Diêu Hành Niên đứng lên, đi về phía trước một bước, nói: “Thái hậu, Hoàng thượng bị làm sao vậy ạ?” Thái hậu hừ một tiếng, nói: “Diêu tướng quân cũng nhìn thấy đấy, theo ai gia thấy, bọn họ  đúng là không thiết sống nữa rồi!” Diêu Hành Niên đưa mắt nhìn vào bên trong màn, ta nghĩ chắc lão ta cũng không thấy được rõ lắm, chắc lão ta cũng muốn nhìn kĩ, nhưng do trong phòng che màn thế này, lão ta muốn cũng không nhìn rõ được. Chỉ nghe lão nói tiếp:” Thái hậu, việc quan trọng trước mắt là  chữa trị cho Hoàng thượng đã.” Lão vừa nói dứt lời, đã thấy thái y đứng bên cạnh nói: “Diêu tướng quân, Hoàng thượng bị như thế này là do dị ứng với bạc hà, hạ quan cũng không có cách nào, chỉ có thể dốc sức ra tìm hiểu thôi…” Nghe thế, Diêu Hành Niên vẫn không nói gì, chỉ nói với Thái hậu,:” Bẩm Thái hậu, mạt tướng đến đây, có dẫn theo một vị đại phu chuyên chữa trị những căn bệnh nan y, hay là trước hết để cho ông ấy qua khám cho Hoàng thượng một chút.” Lòng ta kinh hãi, khá lắm Diêu Hành Niên, lão ta thật sự to gan! Chắc hẳn lão cáo già này nghĩ rằng Hạ Hầu Tử Khâm đang giả vờ bệnh tật, nên mới dẫn theo đại phu đến đây để kiểm chứng! Ta đưa mắt nhìn về phía Thái hậu, quả nhiên nghe thấy Thái hậu từ chối nói:” Không thể được, Hoàng thượng là thân thể ngàn vàng, sao có thể để cho một tên đại phu bên ngoài tùy tiện khám và chữa bệnh được?” Diêu Hành Niên vẫn không kiêu ngạo cũng không tự ti như trước nói: “Thái hậu, người đừng nên xem thường ông ấy, thật ra ông ấy..” “Mẫu hậu.” Diêu Hành Niên chưa nói dứt câu đã bị Hạ Hầu Tử Khâm cắt ngang, nghe thấy hắn yếu ớt nói: “Trẫm bây giờ rất khó chịu, để cho ông ta tiến vào đi.” Ta hơi giật mình, nhìn hắn, nhưng hắn lại không nhìn ta, mà trực tiếp đưa tay qua màn. “Hoàng thượng… ” Thái hậu đau lòng gọi hắn một tiếng, vội vã xoay người, vào bên trong tấm màn. Hắn bỗng nhiên xoay người, tay ôm lấy bụng, cúi người nôn một trận. Ta hoảng sợ, sao hắn giả vờ mà lại y như thật thế kia. Rõ ràng là không có gì để nôn ra, nhưng vẫn không nhịn được mà nôn một trận như thế. Mặc dù ta biết hắn đang giả vờ, nhưng ta vẫn cảm thấy đau đau, cảm thấy thương hắn. Ta rút khăn tay ra, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên thái dương hắn, khẽ gọi hỏi: “Hoàng thượng, người thế nào rồi? “ Hắn không nói lời nào, nhưng vẻ mặt Thái hậu thì đã rất nặng nề, rất tức giận, bà quát:” Đứng ngây đó nhìn cái gì? Không thấy Hoàng thượng đau đớn thế này rồi sao!” “Thái hậu thứ tội! Thái hậu thứ tội! “ Bên ngoài màn, mấy Thái y đã quỳ rạp xuống đất, hoảng sợ cầu xin rối rít. Ta nghe thấy hình như Diêu Hành Niên gọi tên của ai đó, liền nhìn thấy một người vội vã tiến vào trong, y chạy tới long sàng, quỳ xuống nói: ” Thảo dân là Châu Du Thường, tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Thái hậu!” Ông ta vừa dứt lời, Diêu Hành Niên liền nói: “Ngươi xem bệnh cho Hoàng thượng trước đi. “ “Dạ.” Châu Du Thường vội vã đứng dậy, đi qua phía giường. Ta nhìn kỹ, ông ta là một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi, khuôn mặt bình thường, dễ nhìn, ta nhìn ông ta không chớp mắt. Yên lặng đưa mắt nhìn Hạ Hầu Tử Khâm, thấy hắn nhắm chặt hai mắt, cũng không thèm nhìn ông ta lấy một cái, ta đỡ lấy hắn, thấy thân thể hắn mềm oặt, yếu ớt. Châu Du Thường đưa tay bắt mạch cho hắn, chỉ trong chốc lát, lên tiếng nói: “Hoàng thượng bị như thế này, là do dị ứng với bạc hà.” Ta biết, y nói lời này, chủ yếu là cho Diêu Hành Niên nghe. Chỉ vì ngay từ lúc đầu, Diêu Hành Niên vốn đã không tin Hạ Hầu Tử Khâm bị bệnh. Mà trong lòng ta, cũng đang vô cùng căng thẳng, Hạ Hầu Tử Khâm đúng là đang giả bộ bệnh, nhưng mà, trong lời nói của tên đại phu kia, hình như vẫn còn ẩn ý gì đó, ta lại nghe thấy y nói tiếp: “Bạc bà thấm vào trong dạ dày, bị hấp thu vào trong ruột, rất khó làm tan hết. Thảo dân có mang theo một vị thuốc, có thể giảm bớt đau đớn của Hoàng thượng.” Ông ta nói xong thì lấy ra hai viên thuốc, dâng hai tay lên cho Hạ Hầu Tử Khâm. Ta hoảng sợ, sắc mặt của Thái hậu cũng biến đổi. Định sai người thử độc, thì chưa gì đã thấy Hạ Hầu Tử Khâm thong thả cầm lấy thuốc trong tay ông ta, bỏ vào miệng. ” Hoàng thượng… ” Ta than nhẹ, lên tiếng cản hắn. Hắn đưa tay cầm lấy tay của ta, hàm ý trấn an ta. Một lúc sau mới nghe hắn nói: ” Quả nhiên vẫn là người Diêu tướng quân đem tới là tốt nhất, trẫm cảm thấy, đã bắt đầu dễ chịu hơn rồi. “ Thái hậu vui vẻ nói: “Tốt rồi, ai gia sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho ngươi.” Châu Du Thường cúi đầu thấp xuống, lên tiếng từ chối: “Thảo dân quả thật không dám nhận thưởng đâu ạ, Long thể của Hoàng thượng an khang chính là phúc của Thiên triều. ” Nói xong thì dập đầu, rồi lui ra ngoài. Sắc mặt Thái hậu tươi tỉnh hơn một chút, bà đứng dậy, đi ra ngoài nói: “Nếu không có việc gì nữa thì mọi người lui ra hết đi, đừng quấy rầy Hoàng thượng nghỉ ngơi. “ Nghe vậy, mọi người đều hành lễ, rồi cúi đầu cáo lui, Diêu thục phi chần chừ chưa muốn đi, cuối cùng nàng ta cũng không đi. Mà ta, vẫn ngồi bên trong màn, không đứng dậy. Nhưng mà Thái hậu cũng không câu nệ với chuyện này, bà đi về phía trước vài bước, rồi mở miệng nói: “Việc này Diêu tướng quân thấy thế nào? “ Lát sau mới nghe Diêu Hành Niên nói: “Trương phu nhân có ý tốt, không ngờ tới chuyện xảy ra như thế. Mạt tướng muốn xin Thái hậu nể mặt mạt tướng, xin Thái hậu tha cho một lần.” Thái hậu hừ lạnh một tiếng: “Việc đã đến nước này, Diêu tướng quân còn muốn cầu tình xin tha thay cho bọn chúng sao?” “Mạt tướng chỉ vì muốn thay Trương đại nhân mà cầu tình xin tha thôi, Trương đại nhân là trụ cột nước nhà, nên nhẹ tay một chút, còn về phần phu nhân của y, Thái hậu có thể làm cho y bỏ ả.” Diêu Hành Niên điềm đạm nói. Trong lòng ta cười khẩy, cách này thật tốt nha, để cho Trương Lăng bỏ vợ, nhưng lại không động đến chức quan của y. Ồ, ta nghĩ nếu như Thái hậu và Trương phu nhân kia chưa từng quen biết nhau, còn có thể nhượng bộ một lần.  Thái hậu cười nói: “Quan tốt cũng khó cắt đứt được việc nhà, muốn Trương Lăng bỏ vợ, ai gia dù có làm Thái hậu, cũng không mở miệng nói những lời này được. Bằng không, nếu để cho bên ngoài biết được, làm sao ai gia còn có thể làm mẫu nghi thiên hạ được? ai gia biết, Diêu tướng quân nói vậy, là chỉ vì quan tâm đến Hoàng thượng thôi, quan tâm thì tốt, nhưng cũng không thể vì thế mà chia rẽ gia đình người khác được.” Diêu Hành Niên nhất thời nghẹn lời. Lời nói của Thái hậu quả là sắc sảo, bà lại nói tiếp: “Nhưng mà việc này, ai gia tuyệt đối không thể tha cho bất kỳ kẻ nào! Long thể Hoàng thượng là phúc của cả vạn dân, Long thể của người há có thể để cho bọn chúng hãm hại! Người đâu, đem hai người bên ngoài xuống, xử trảm hết cho ai gia!” Đầu ngón tay của ta run lên, quả nhiên Thái hậu không tha cho bọn họ. Thật ra trên đường đến Thiên Dận cung, ta cũng đoán được kết quả rồi. “Xin Thái hậu chờ một chút thôi! ” Diêu Hành Niên mở miệng nói: “Chuyện hôm nay mạt tướng nghĩ rằng không nhiều người biết, không bằng Thái hậu giữ cho mạt tướng chút ít mặt mũi, buông tha cho Trương Lăng một lần. Dù sao người sai là phu nhân của y, chứ không phải là y, nếu Thái hậu có thể tha cho y lần này, sau này Trương Lăng nhất định dốc hết sức phò tá Hoàng thượng.” Ta giật mình, Diêu Hành Niên rõ ràng là muốn dùng thân phận của lão ta mà đè xuống vụ việc này, dù sao ở đây người biết cũng không nhiều. Những người biết đến, cũng chỉ là cung nhân và một số phi tần, nếu như Thái hậu muốn cho qua việc này, cũng không phải là chuyện khó. Nhưng, vấn đề là Thái hậu không muốn làm thế. Ta nhìn thấy trên mặt Thái hậu rõ ràng hiện lên một tia tức giận, nhưng kìm nén không để bộc lộ ra bên ngoài. Chưa biết giải quyết tình huống nan giải này làm sao, thì Lưu Phúc ở bên ngoài nói: “Bẩm Thái hậu, các vị đại nhân đang ở bên ngoài, muốn gặp Thái hậu.” Ta ngạc nhiên quay ra phía ngoài nhìn, trên mặt Thái hậu cũng lộ vẻ mặt khó hiểu, ta nghe thấy tiếng Hạ Hầu Tử Khâm cười khẽ, ta quay đầu nhìn hắn, lại thấy hắn vẫn nhắm mắt, nằm nghiêng trên giường. Thái hậu không gọi mấy người bên ngoài vào, mà chỉ hỏi Lưu Phúc: “Bọn họ tới đây làm gì? “ Lưu Phúc vội trả lời: “Các vị đại nhân nghe nói Trương đại nhân và phu nhân vào cung … dâng lên lễ vật làm hại tới long thể Hoàng thượng, bây giờ đều đã tụ họp bên ngoài, mọi người đều rất tức giận, đòi xử tội vợ chồng Trương đại nhân.” Bây giờ ta mới nở nụ cười, thì ra là thế. Không phải Diêu Hành Niên nói là việc này không có người ngoài biết sao? Bây giờ, đại thần trong triều đều biết cả rồi, ta xem lão còn làm cách nào để bảo vệ Trương Lăng được nữa! Sắc mắt Diêu Hành Niên sa sầm lại, lão hắng giọng một hơi, Thái hậu lại nói: “Hoàng thượng đang nghỉ ngơi, các vị đại nhân không vào đây được.” Bà quay mặt nhìn về phía Diêu Hành Niên, nói tiếp: “Không bằng Diêu Tướng quân ra ngoài nói cùng ai gia đi.” Dứt lời, cũng không nhìn lão, mà bước thẳng ra ngoài cửa. Ta nghe thấy Diêu Hành Niên hừ lạnh một tiếng, cũng không thể làm gì khác, phải đi ra ngoài cùng với Thái hậu. ” Cha.” Diêu Thục phi gọi khẽ lão, lại ngoái đầu nhìn về phía ta và Hạ Hầu Tử Khâm, chần chờ một chút, cuối cùng nàng ta cũng rảo bước đi ra ngoài. Ánh mắt ta dõi theo nàng ta đến lúc khi cửa phòng được chậm rãi khép lại. Hạ Hầu Tử Khâm lúc này mới mở miệng hỏi: “Nàng đoán xem, là ai kêu mấy người kia đến đây?” Ta cảm thấy hơi hoảng hốt, có chút kinh ngạc nhìn hắn, chẳng lẽ…, không phải là hắn làm sao? Hắn lại cười khẩy một tiếng, ngồi dậy, theo bản năng lại đưa tay lên xoa bụng. Ta đỡ lấy tay hắn, nhỏ giọng gọi: ” Hoàng thượng… “ Hắn nghiến răng: “Thật ra trẫm có nuốt một hớp nhỏ bạc hà. “ Ta kinh ngạc, hèn chi mà hắn lại diễn giống đến như thế! Có điều lúc trước khi ta nghe nói hắn bị dị ứng với bạc hà, vẫn chưa thể tưởng tượng ra hắn sẽ đau đớn thế nào, bây giờ nhìn thấy, quả nhiên là rất nghiêm trọng. Hèn chi mà  lúc Thái hậu ở Hi Ninh cung lại tức giận đến thế, còn nói người ở Ngự thiện phòng có phải đều không muốn sống hết rồi không. Mà ta, chính là người đưa ra chủ ý này với hắn, nhưng mà ta nào có muốn hắn đưa thân mình ra để mạo hiểm cơ chứ? Ta có chút đau lòng, nhỏ giọng hỏi hắn: “Hoàng thượng còn khó chịu lắm sao?” Hắn không đáp, mà chỉ hừ một tiếng: “Trẫm đã biết Diêu Hành Niên sẽ không thể nào ngồi yên như vậy! Lão già đó mang người tới đây, tuyệt đối không phải là người bình thường. Nàng cho rằng chỉ dùng một chút kỹ xảo là có thể lừa được sao? Có điều… ” Hắn cúi người xuống, lại nói: “Kim thị kia thật sự là đổ cả bình bạc hà vào sao? “ Chẳng biết tại sao, nghe hắn nói vậy, ta lại không nhịn được mà muốn cười. Nhưng mà ta cũng phải nhịn xuống, hắn đang khó chịu như thế mà ta còn cười hắn, nhất định là hắn sẽ tức giận cho coi. Thấy hắn nhíu mày, ta hoảng sợ, vội la lên: “Hoàng thượng, người cảm thấy thế nào rồi?” Hắn lại lắc đầu, tiện đà nói tiếp: “Nhưng mà tên Châu Du Thường vừa tới quả nhiên là có tài, trẫm nuốt thuốc ông ta đưa, tự nhiên lại không đau đớn như trước nữa. “ Nghe vậy, trái tim đang treo lơ lửng của ta cũng được hạ xuống. Mặc dù thái y đã nói, hắn bị dị ứng một lúc lâu rồi, sức khỏe cũng đang hồi phục lại, có điều mỗi lần nôn ra khó chịu đến cỡ nào cơ chứ? Hít một hơi, ta hỏi: “Thuốc kia sao Hoàng thượng không đợi thử độc đã uống luôn rồi? “ Hắn cười nói: “Nàng cho rằng Diêu Hành Niên dám công khai làm chuyện bất lợi đối với trẫm sao?” Ta không nói gì, ta cũng biết lão ta không dám làm như vậy. Chẳng qua Hạ Hầu Tử Khâm muốn cho Diêu Hành Niên biết, hắn khó chịu đau đớn đến thế nào. Nhưng mà, không hiểu tại sao ta nhìn thấy hắn không chút do dự nuốt viên thuốc kia vào, trong lòng ta lại cảm thấy vô cùng căng thẳng, lo lắng. Một lát sau, hắn nói tiếp: ” Nàng đi về trước đi, giúp trẫm gọi Thục phi vào đây, nói là trẫm có chuyện muốn nói với nàng ấy.” Hắn nói xong, cũng không nhìn ta, chỉ nghiêng người nằm xuống. Mặc dù hắn không nói gì, nhưng ta biết, bây giờ hắn đang rất khó chịu. Hắn không nghỉ ngơi, lại muốn ta gọi Diêu thục phi lại đây, ta không biết hắn muốn nói gì với nàng ta, nhưng mà mấy việc này ta cũng không cần hỏi hắn. Ta chần chờ một chút, gật đầu, rồi đứng dậy ra ngoài. “Đêm nay trẫm tới Cảnh Thái cung thăm nàng.” Phía sau lưng truyền đến giọng nói nhàn nhạt của hắn. Lòng ta khẽ xao động, xem ra hắn vẫn còn nhớ rõ, hắn nói khi việc này qua đi, sẽ ban thưởng cho chủ ý của ta. Thoáng dừng chân, ta mỉm cười nói: “Chờ Hoàng thượng đỡ mệt đi đã, thần thiếp ở Cảnh Thái cung chờ người. “ Ta đi ra ngoài, lại không thấy Thái hậu và mấy vị đại thần đâu. Lý công công đã chờ ở bên ngoài, thấy ta đi ra, vội vàng hành lễ, hỏi: “Nương nương, Hoàng thượng thế nào rồi ạ? “ Ta nói: “Hoàng thượng đã đỡ nhiều rồi, Thái hậu đâu rồi?” Nghe vậy Lý công công thở phào nhẹ nhõm, trả lời: “Thái hậu cùng với các vị đại thần đi đến thiên điện rồi.” Thì ra là thế. Ta nhìn ra phía ngoài, hỏi: “Thục phi nương nương đã hồi cung rồi sao?” “Dạ chưa, hình như nương nương đi theo lên thiên điện luôn rồi.” Lý công công đáp lời ta. Ta gật đầu, nói: “Ngươi đi nói cho Thục phi nương nương biết, Hoàng thượng muốn gặp nương nương.” Lý công công kinh ngạc, ngây ra một lúc, rồi vội vàng trả lời: “Dạ, nô tài đi đây. “ Ta không kìm được quay đầu lại nhìn, khóe miệng chậm rãi nở một nụ cười yếu ớt, nâng chân bước rời khỏi nơi này. Ra khỏi Thiên Dận cung, đã thấy vẻ mặt cung nữ của ta căng thẳng lo lắng chờ ở bên ngoài. Bây giờ thấy ta đi ra, sắc mặt mới tốt lên một chút, vội bước qua, hỏi: “Nương nương, Hoàng thượng không sao chứ ạ? “ Ta lắc đầu: “Không sao cả.” Lúc này nàng mới cười, lại hỏi: “Nương nương, lần này Diêu tướng quân sẽ bị lép vế phải không? Trương đại nhân kia xem ra không thể làm nổi chức tướng lĩnh hoàng đô này rồi.” Trong lòng ta kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi: “Ai nói cho ngươi biết chuyện này?” Nàng giật mình, một lát mới trả lời: “Cả hoàng cung, ai nấy đều biết hết rồi ạ.” Ta bỗng nhiên dừng bước, Triêu Thần cũng vô cùng kinh hãi. Đúng lúc này, ta nghe thấy có tiếng người truyền tới: “Sao nhanh như thế mà nương nương đã đi ra rồi? Thần thiếp còn tưởng rằng, nương nương phải đợi xem xong kịch hay này mới rời khỏi chứ! “ Ngước mắt nhìn lại, đã thấy Thiên Lục đứng trước mặt ta, đôi mắt hẹp dài híp lại nhìn ta, khóe miệng của nàng ta đang bày ra một nụ cười như có như không. Ta cảm thấy toàn thân căng thẳng, nghiến răng nói: “Là ngươi làm!” Ta thật sự không ngờ, vở kịch này là nàng ta nghĩ ra, giúp Thái hậu xướng lên. Nàng ta mỉm cười yếu ớt, nhỏ giọng nói: “Thế nào, thần thiếp giúp đỡ Hoàng thượng thế này, nương nương không muốn sao, chẳng lẽ nương nương không hy vọng Hoàng thượng sẽ thắng sao?” Ta cười khẩy: “Ngươi thật sự là vì Hoàng thượng sao?” Nụ cười trên môi nàng ta cũng không thay đổi mở miệng nói: “Nương nương thông minh như vậy, đương nhiên là có thể hiểu được thần thiếp làm như thế này là có mục đích gì. Đúng vậy, thần thiếp làm những chuyện này là vì người ấy. Có điều thần thiếp làm việc này cũng không phải là vẹn toàn cho cả đôi bên sao?” Nàng ta không nói, ta đương nhiên cũng biết, ‘người ấy’ mà nàng ta nói đến chính là Cố Khanh Hằng. Ta liếc nhìn Triêu Thần một cái, nàng liền hiểu ý mà lui xuống. Thiên Lục liếc mắt nhìn Triêu Thần, khẽ cười: “Nương nương còn sợ người khác biết sao? Tim nương nương không đặt trên người y, còn sợ người ta nói y và nương nương có gian tình sao?” Ta lạnh lùng nhìn nàng ta: “Rốt cuộc là ngươi muốn làm gì?” Nàng ta đột nhiên cười rộ lên, liếc nhìn ta: “Thái hậu đối xử khác biệt với ngươi chỉ vì ngươi thông minh thôi. Tang Tử… “ Đây là lần đầu tiên kề từ khi nhập cung tới giờ, Thiên Lục gọi thẳng tên ta. Ta cũng biết, trong lòng của nàng ta chưa bao giờ coi ta là Đàn phi, nàng ta chưa bao giờ tôn kính ta. Chỉ là những việc này ta cũng không hề quan tâm. Nàng ta nói tiếp: “Ngươi có thể đem trí tuệ của ngươi mà giành được sự tín nhiệm của Thái hậu, thì ta cũng có thể.” Ta hơi giật mình nhìn nàng ta, nàng ta cùng Thái hậu … Chuyện từ bao giờ? Trong lòng ta khẽ động, chẳng lẽ nào …. Trong thời gian mà ta và Hàn vương rơi xuống vách núi kia? “Xem ra ngươi đã nghĩ ra rồi. Lúc trước Thái hậu không thích ta, chỉ vì trong lòng Hoàng thượng còn có người kia. Nhưng mà bây giờ Dao phi đã trở về, thì ta sẽ ra sao? Chỉ cần tất cả mọi chuyện ta làm đều vì Hoàng thượng, Thái hậu nhất định sẽ không từ chối. Những việc làm của Thái hậu, không phải chỉ đều vì Hoàng thượng, vì Thiên triều thôi sao?” Xem ra, nàng ta đã biết thân phận thật của Dao phi rồi, nhưng mà đúng là nàng ta thật biết nắm lấy thời cơ. Biết rằng Thái hậu nhất định sẽ vì những việc liên quan đến Dao phi mà phẫn nộ, cho nên những việc làm lúc trước nàng ta dùng để quyến rũ Hạ Hầu Tử Khâm, cũng sẽ chìm vào quên lãng thôi. Chỉ cần Thiên Lục cùng với Thái hậu đi chung một con đường, thì tự nhiên bà sẽ bỏ qua hết mọi chuyện cũ cho nàng ta thôi. Lại nói tiếp, Thiên Phi bây giờ đang mang trong bụng đứa con của Hạ Hầu Tử Khâm, Thái hậu đương nhiên sẽ không bài xích Thiên phi, mà Thiên Lục lại là em gái của nàng ta, đương nhiên cũng sẽ không bị Thái hậu ghét bỏ nữa. Huống chi, vở kịch ngày hôm nay nàng ta dàn dựng, thật là hay mà. Không nhìn ra trong đó chút nào là vì Cố Khanh Hằng, chỉ vì muốn Cố Khanh Hằng được tốt, thì đầu tiên, phải để cho Hạ Hầu Tử Khâm tốt. Nhất định là nàng ta lợi dụng thời gian ở Thiên Dận cung, nói cho Cố đại nhân biết những chuyện này, Cố đại nhân là người thông minh khôn khéo, làm sao còn cần người khác chỉ điểm nữa, chắc chắn là ông ta đã tìm được cách giải quyết. Huống chi lần này đấu cùng với Diêu gia, còn liên quan đến tiền đồ của con mình. Ông ta nhất định sẽ làm, toàn lực ứng phó với Diêu gia. Ta không nói lời nào, nàng ta lại tiến lên mấy bước, nói: “Hai gia tộc Diêu Cố, Thái hậu mong rằng hai nhà này sẽ áp chế lẫn nhau.” Lẽ thường này làm sao ta lại không biết chứ? Có điều, khống chế lẫn nhau, cũng không phải là kế lâu dài. Còn hy vọng của Hạ Hầu Tử Khâm, ta biết, hắn muốn đem quyền lực thu hết vào trong tay mình. Vì thế, nên ta mới chịu đem Cố Khanh Hằng giao ra. A, Cố đại nhân muốn nhân chuyện này mà nâng đỡ con trai mình lên, vậy thì sau này, văn võ, đều là Cố gia của lão dẫn đầu sao? Chỉ tiếc là, Cố Khanh Hằng không phải là người như vậy. Lòng y ngay thẳng, nếu không Hạ Hầu Tử Khâm cũng sẽ không tin tưởng y như thế, trọng dụng y như thế. Nếu y lên tới vị trí này, vẫn một lòng phục vụ Thiên triều, cho dù đối phương là cha ruột, y cũng không lạm dụng chức quyền, ta tin chắc là như thế. Khẽ cười nhạt một tiếng, ta nói: “Ta khuyên ngươi, sau này đừng nên động tâm với y nữa, hãy nhớ cho kĩ, ngươi bây giờ là người của Hoàng thượng.” Nàng ta không nghĩ ta sẽ đổi chủ đề nhanh như vậy, sửng sốt nhìn ta một lát, mới nói: “Điều này tự ta hiểu được. Ta vốn không muốn vào cung, chỉ là số phận đã định ra cho ta con đường này. Nhưng mà bây giờ ta biết, nữ nhân trong cung cũng có cách sống của nữ nhân trong cung. Từ lần đó, ta biết được, ngươi tính toán dùng hộp thuốc mỡ Cố đại nhân ban cho để rêu rao, mà y lại chính miệng thừa nhận hộp thuốc mỡ kia là là y tặng cho cung nữ, từ đấy ta biết, có thể có một người, có thể khiến ta nguyện ý vì y mà sống, khổ sở cũng chấp nhận hài lòng”. Ta giật mình, chuyện lần đó, nàng ta tưởng rằng Cố Khanh Hằng thừa nhận, là vì nàng ta sao? Ta cười nhẹ: “Ngươi đừng ở đấy mà mơ mộng hão huyền, tự mình đa tình nữa! “ Nàng ta lại cho là ta không đúng, cười nhạt một cái: “Tang Tử, ta biết, từ nhỏ tới giờ, ngươi lúc nào cũng ghen tị với ta. “ Lời của nàng ta, khiến lòng ta run lên. Đúng vậy, ta thừa nhận, với ta, Thiên Phi chẳng là gì cả. Nhưng ta đối với nàng ta, quả thật là có đố kỵ. Bởi vì, từ khi còn nhỏ, nàng ta đã có được những thứ mà ta không hề có. Tình cảm, và nhiều thứ khác. Còn có, sự thông minh của nàng. Nàng không hề giống Thiên phi, Thiên phi chỉ là một đại tiểu thư quen được nuông chiều, chỉ biết nhìn chằm chằm vào thứ nàng ta khao khát, đợi người tới lấy cho, mà không hề đấu tranh, không hề ra sức giành lấy. Nhưng Thiên Lục không giống với Thiên phi. “Nhưng mà ngươi thật khiến ta kinh ngạc, hồi bé, ngươi thường xuyên ra khỏi nhà, thì ra không phải là đi ra ngoài vui chơi? Ồ.” Nàng ta cười, lại nói: “Ta thật đúng là đã xem thường ngươi rồi, không thể tin rằng nha đầu xấu xí của Tang phủ ngày nào, bây giờ lại mạnh mẽ như thế. Thế nhưng ngươi cũng đừng quá đắc ý, ở hậu cung này, ngươi chỉ có hai tay, không thể chống chọi với địch vây bốn phía đâu.” Thiên Lục à,  ta chính thức cảnh giác với nàng ta. Ta không hề nghĩ tới, nàng ta sẽ đi cùng một đường với Thái hậu. Ánh mắt của Thiên Lục nhìn về phía sau lưng ta, một lúc lâu sau mới ra vẻ lo lắng nói: “Ngươi cho là, người kia cao cao tại thượng như thế, có thể bảo vệ che chở cho ngươi cả đời sao?” Ta cũng quay đầu nhìn về phía Thiên Dận cung, Hạ Hầu Tử Khâm … Nàng ta cười cười xoay người lại, nói với ta: “Thần thiếp xin phép được đi trước, nương nương tự lo mà giải quyết cho tốt.” Dứt lời, nàng ta nói với Cúc Vận mấy câu, rồi rời đi. Ta lớn tiếng quát:  Đứng lại! “ Bước chân Thiên Lục hơi chậm lại, ngoái đầu nhìn ta, nhẹ giọng nói: “Nương nương còn gì muốn dạy dỗ thần thiếp sao? Ôi. " Nàng ta ra vẻ sợ sệt, đưa mắt nhìn về phía Cúc Vận: “Hay là bởi vì cung nữ của thần thiếp gặp nương nương mà không chịu hành lễ sao? “ Chỉ nghe ” Chát ” một tiếng, Thiên Lục vung tay tát mạnh vào mặt Cúc Vận, ta giật mình nhìn nàng ta. Cúc Vận hình như cũng choáng váng, theo bản năng ôm lấy hai gò má. Ta lại nghe Thiên Lục hỏi: ” Như thế này đã được rồi chứ?” Ồ, ta thật sự đã quá coi thường nàng ta rồi! Nàng ta biết, ta từng có mâu thuẫn với Cúc Vận, có điều ta không ngờ, nàng ta lại ra tay nhanh như thế. Mà ta muốn, chẳng lẽ chỉ có nhiêu đây thôi sao? Cười khẩy một tiếng, ta hỏi nàng: “Ngươi đối với Cố Khanh Hằng, cũng là thật lòng sao?” Nàng ta đã muốn đấu với ta, ta cũng không sợ mà tiếp nàng, chỉ ngại nàng ta sẽ làm hại đến Cố Khanh Hằng. Nàng ta lúc này mới giật mình, cười yếu ớt: “Nương nương nói sao?” Ta nghiến răng: “Nếu ngươi dám làm hại đến y, bản cung nhất định sẽ không dễ dãi như thế đâu!” Nàng ta cười, nụ cười rực rỡ: “Cả đời thần thiếp khó khăn lắm mới yêu một người, làm sao có thể bỏ được?” Nàng ta xoay người đi tiếp: “Sự việc lúc này chắc cũng giải quyết xong rồi, thần thiếp đi Hi Ninh cung trước đây.” Nói dứt lời, cũng không quay đầu lại, mà rời đi luôn cùng Cúc Vận. Ta ngơ ngẩn đứng đó, bỗng nhiên nhớ lại khi đó ở Tang phủ. Khi nàng ta chạy tới nói, muốn đem suất tuyển tú cho ta. Mà ta thì lại không chút do dự từ chối, chỉ là khi đó, ta cho rằng, đó sẽ lại là âm mưu quỷ kế của nàng. Hóa ra không phải sao? Ta bất giác cười khổ, Thiên Lục nói nàng ta thực sự không muốn vào cung nhưng vẫn phải vào. Thì ra người muốn được gả cho Cố Khanh Hằng là nàng ta, Tang Thiên Lục. Thật là mỉa mai đúng không? Có phải làm tỳ thiếp, nàng ta cũng bằng lòng sao? Nhưng Khanh Hằng sẽ đồng ý ư? Sau đó, ta lại nghĩ tới việc Cố Khanh Hằng tặng y phục cho ta. Khi đó, phu nhân vu oan cho ta, nói ta trộm y phục của Thiên Lục. Nếu bây giờ ta còn chưa nghĩ ra manh mối thì thật uổng công Tô Mộ Hàn đã dạy dỗ ta! Người vu oan cho ta vốn là nàng ta, là Thiên Lục. Hai tay ta nắm chặt lại, hít một hơi thật sâu. Vì thế, từ nhỏ ta đã không thích nàng ta. Vì thế, mỗi lần nhìn thấy nàng ta, ta luôn cảm thấy oán hận trong lòng. Thì ra nàng ta và ta là cùng một loại người! Chỉ khác nhau ở chỗ, nàng ta ngụy trang thật tài tình. Bây giờ, nàng ta ở bên cạnh Thiên Phi một tấc cũng không rời, xem ra đứa bé kia đã đẩy các nàng vào tình thế bắt buộc. “Nương nương.” Triêu Thần đi tới bên cạnh, nhỏ giọng gọi ta. Ta chậm rãi thu hồi tâm tư lại, cười nhạt một tiếng, đi thẳng về phía trước. Lúc này đã cách Thiên Dận cung rất xa. Đi thêm một đoạn nữa, ta nghe thấy phía trước truyền đến tiếng bước chân của nhiều người, ngước mắt nhìn, thấy Dao phi đang vội vã đi tới. Ta mới nhớ ra, lúc ở Hi Ninh cung, Thái hậu giận dữ sai người gọi Dao phi từ dịch quán trở về. Tính toán thời gian, lúc này trở về cũng vừa vặn. Bên cạnh Dao phi chỉ có hai cung nữ, đang đi cùng nàng ta bước lại đây, ta nhìn thấy hai mắt của nàng ta ửng đỏ, dường như đã khóc. Không biết sao trong lòng ta lại dâng lên cảm giác bất an. Nàng ta hừ khẽ một tiếng nói: “Đàn phi thực sự là ý chí sắt đá, vương huynh ta liều mình cứu ngươi, nhưng ngươi lại thản nhiên không thèm đi thăm huynh ấy lấy một lần!” Ta nao nao, nhớ lại hôm qua đã hứa không đi dịch quán với Hạ Hầu Tử Khâm. Huống chi, thân phận của ta thực sự rất bất tiện. Bởi vậy ta chỉ nói: “Ngươi cũng là phi tử của Hoàng thượng, bản cung cho rằng ngươi nên hiểu cung quy.” “Cung quy?” Nàng ta cười lạnh, “Trước mặt vương huynh ta, Đàn phi vẫn cho rằng huynh ấy là vương gia Bắc Tề, chứ không phải là ân nhân cứu mạng của ngươi sao?” Lời của nàng ta rõ ràng muốn gây hấn với người khác. Ta hơi ngạc nhiên nhìn Dao phi, lời của nàng ta rốt cuộc có ý gì? Nàng ta chậm rãi thu lại sự ngạo mạn vừa rồi, cắn môi nói: “Đại phu nói, cánh tay phải của vương huynh ta bị tổn thương kinh mạch, sợ là cả đời không dùng được nữa.” Ta giật mình, cánh tay phải của Hàn vương bị thương là thật, khi đó không có cách chữa trị, ta phải cố định cánh tay cho y bằng thân trúc. Dao phi lại nói: “Ngươi phải biết, cánh tay phải đối với vương huynh ta có ý nghĩa như thế nào!” Trong lòng ta đau xót vô cùng, làm sao ta không biết? Hàn vương là người chinh chiến trên sa trường, nếu cánh tay phải bị tàn phế, đối với y mà nói là đả kích vô cùng to lớn. Nhưng ta chỉ thầm nghĩ, chuyện này do Dao phi nói ta có thể tin được sao? Dường như nàng ta cũng nhìn thấy sự nghi ngờ của ta, hừ lạnh một tiếng: “Thế nào, ngươi không tin sao? Nếu không phải bệnh tình của vương huynh trở nặng thì làm sao bản cung đi cả đêm không về? Còn nhọc lòng Thái hậu phái người mời bản cung về nữa!” Đúng vậy, sao ta quên mất nàng ta đã xuất cung một ngày một đêm chứ. Khi đó ta đã cảm thấy rất kỳ lạ, nàng ta đi lâu như vậy vẫn chưa trở về, chẳng lẽ thương thế của Hàn vương không tốt sao? Chẳng lẽ chuyện này là thật sao? Nàng ta tiến lên một bước, nhìn thẳng vào ta, mở miệng nói: “Chẳng lẽ ngươi thật sự không muốn đi thăm vương huynh ta sao? Hôm qua bản cung đến, huynh ấy…” Nàng ta bỗng nhiên nhỏ giọng nói, “Huynh ấy còn hỏi thăm tình hình của ngươi nữa!” Ta giật nảy mình, thật như vậy sao? Hàn vương hỏi ta làm gì? Ta nhớ lại hai lần gặp nạn đều nhờ y che chở ta mới trở về nguyên vẹn không bị tổn thương một chút gì. Không, đúng ra là ba lần. Sao ta quên được, mũi tên đã bắn Diêu Chấn Nguyên, nếu không phải y ra lệnh cho Thanh Dương bắn thì sao ta có thể dễ dàng thoát thân ra khỏi nơi đó như vậy? Chỉ là bây giờ ta làm cách nào để đi thăm y đây? Nếu muốn đi thì phải được Hạ Hầu Tử Khâm cho phép. Hắn nói sau khi giải quyết chuyện Trương Lăng, ta muốn thứ gì đều cho ta chọn, còn ta chỉ muốn nói cho hắn biết về chuyện nước thuốc trên mặt ta. Chẳng lẽ bây giờ muốn ta đổi lấy cơ hội đó để xuất cung đi thăm Hàn vương sao? Ta nắm chặt hai bàn tay lại, khiến móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, làm cho cảm giác đau đớn dần lan truyền ra. Hàn vương đối với ta có tình, ta cũng không thể vô nghĩa với y được. Có điều dựa vào tình hình hiện tại, ta thực sự không thể xuất cung đi thăm y. Lúc này, ta nghe Dao phi quay sang người bên cạnh nói: “Trở về bẩm báo với Thái hậu, nói bản cung đã hồi cung, bây giờ sẽ đi Thiên Dận cung thỉnh an Hoàng thượng.” Ta quay sang nhìn cung nữ kia, thì ra người trong cung Thái hậu, nghe Dao phi nói nói như thế, vội vàng vâng dạ lui xuống. Bất giác, ta xoay người lại nhìn về phía cung nữ kia, bỗng nhiên nghe một người nói: “Nương nương, như vậy mà người cũng không bằng lòng đi sao?” Giọng nói này là… Ta giật mình lập tức quay đầu lại, quả nhiên, nhìn thấy Thanh Dương. Nhưng, vì sao nàng ta lại mặc y phục của cung nữ và vào cung? Lúc này, xung quanh ta bốn bề vắng lặng. Thanh Dương tiến lên một bước nói: “Vương gia vì nương nương, có thể nói đã rơi vào nước sôi lửa bỏng, bây giờ vương gia bị trọng thương hôn mê, nương nương lại có thể dửng dưng không hề quan tâm như vậy, thật khiến Thanh Dương bội phục.” Ta chỉ cảm thấy trong lòng run lên, nàng ta đang nói cái gì? Chẳng lẽ nàng ta vào cung, chỉ để nói với ta tình hình của Hàn vương sao? Ta hoảng sợ lui về nửa bước, Triêu Thần đang đứng ở phía sau vội đỡ lấy ta nói: “Nương nương…” Trong đầu ta chợt lóe sáng, mọi suy nghĩ chợt trở nên sáng tỏ. Hàn vương là hạng người gì, sao có thể nói ta lén đi thăm y được? Hơn nữa những lời của Dao phi và Thanh Dương vừa nói ra cũng có vô vàn sơ hở! Dao phi nói lúc nàng ta đến dịch quán, Hàn vương còn hỏi thăm tình hình của ta. Nhưng Thanh Dương lại nói, bây giờ Hàn vương đang bị trọng thương hôn mê. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Vì thế, không thể có chuyện Hàn vương muốn ta đi thăm y, chắc chắn không có khả năng này! Dao phi muốn dụ ta xuất cung! Ta và Hàn vương bị rơi xuống núi mất tích một ngày một đêm, chắc hẳn người ở bên cạnh Hạ Hầu Tử Khâm chính là nàng ta. Tâm tình của Hạ Hầu Tử Khâm, nàng ta là người nắm rõ nhất, vì vậy nàng ta hy vọng có thể dụ được ta xuất cung. Bởi vì nàng ta hiểu rõ Hạ Hầu Tử Khâm không bao giờ muốn thấy cục diện như thế này. Còn Thanh Dương đến, là vì… Tim ta đập nhanh hơn, bỗng nhiên bóp mạnh cánh tay Triêu Thần, dường như nàng cũng ý thức được chuyện gì sắp xảy ra. Ta không nói lời nào lập tức xoay người bỏ chạy. Chợt cảm thấy phía sau có thứ gì đó bay tới, đánh vào cổ ta. Sau đó là cảm giác đau nhói, trước mặt ta bỗng nhiên tối sầm lại, cả người lập tức ngã xuống. “Nương nương!” Bên tai ta truyền đến tiếng kêu hoảng hốt của Triêu Thần, “Người đâu …” Giọng nói của Triêu Thần, chỉ thoáng lên trong chớp mắt rồi im bặt. Dao phi muốn làm gì đương nhiên ta hiểu rất rõ. Nàng ta tính toán thật hoàn hảo, ngay trước mặt cung nữ của Thái hậu nhắc đến tình hình của Hàn vương, còn nói nghiêm trọng như vậy. Ta không thể không thừa nhận, lúc mới bắt đầu nghe, ta thực sự dao động, vì ta cũng tin. Sau khi nói không bao lâu thì sai cung nữ kia trở lại. Sau này khi Thái hậu hỏi tới cũng có người chứng thực. Ta tin Dao phi chắc chắn có khả năng biến việc này thành ’khi ta nghe xong lời của nàng ta đã lén xuất cung ra ngoài’. Điểm này ta hoàn toàn tin tưởng. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, ngón tay mới có thể khẽ nhúc nhích. Ta cố gắng mở mắt ra, nghiêng mặt nhìn ra ngoài, mới biết thì ra ta ở trong một căn phòng. Ta cẩn thận quan sát khắp căn phòng, ta ngạc nhiên, đây là nơi nào? Có lẽ không cần ai nói ta cũng biết. Đây là phòng của Hàn vương tại dịch quán. Ta chợt hoàn hồn, cảm thấy buồn cười. Ngước mắt lên, ta nhìn thấy chiếc mặt nạ lạnh lẽo của người người đàn ông đó, tiếng hít thở của y nhè nhẹ giống như đang ngủ say. Ta chợt nghĩ Thanh Dương thực sự là vô cùng to gan, ngay cả vương gia nhà nàng ta mà nàng ta cũng dám tính kế! Ta cẩn thận nhìn lại một lần, không hề nhìn thấy bóng dáng của Triêu Thần, không biết vì sao trong lòng ta hoảng hốt. Từ trước đến nay ta chưa từng hoảng hốt, hoang mang. Ta chống tay muốn đứng dậy, mới phát hiện ra toàn thân ta không hề có một chút sức lực nào. Ta nằm ở trên người của y, gần sát y như vậy, ngay cả hơi thở của y, tất cả mọi thứ của y cũng có thể nghe được vô cùng rõ ràng. Hình ảnh này ái muội đến nhường nào đây. Bỗng nhiên ta nhìn về phía cửa, cố gắng dùng sức gọi lớn: “Vãn Lương, Vãn Lương —— “ Nhưng, vì sao giọng nói của ta cũng trở nên yếu ớt như vậy? Vãn Lương. Vãn Lương… Ta biết Vãn Lương vẫn còn ở đây, nàng đang ở trong dịch quán. “Vãn Lương …” Ta lại dùng sức kêu lên, nhưng giọng của ta nhỏ đến đáng thương, dường như không có một chút sức lực nào.  Ta kêu một hồi lâu sau, ở bên ngoài vẫn im lặng không một tiếng động. Ta mới nghĩ lại, cho dù ta có sức để kêu lớn hơn nữa thì đã sao? Khi đó Vãn Lương đã từng nói, nơi ở của Hàn vương không cho phép bất cứ kẻ nào bước vào. Như vậy bây giờ dù ta kêu lớn hơn nữa thì bên ngoài tất cả đều là người Bắc Tề, bọn họ sẽ không giúp ta. Ta cúi xuống, cuối cùng nhìn lại vào người trước mặt. Ta khẽ hé miệng gọi y: “Vương gia, vương gia…” Sau đó ta lại cảm thấy sợ hãi, người đang nằm dưới người ta, thật sự là Hàn vương sao? Bị chiếc mặt nạ che lại, ta không nhìn thấy mặt của y. Muốn đưa tay tháo nó xuống nhưng không có sức lực. Ta cắn răng, tốt thật, vẫn để cho ta có sức nói chuyện, nhưng thân thể lại không động đậy được. Ánh mắt ta nhìn vào một cánh tay phải của y, rõ ràng nó được quấn băng thật dày. Trong lòng ta chấn  động, y đúng là Hàn vương! A, Thanh Dương điên rồi sao? Nàng ta làm như vậy là đang tính toán điều gì đây? “Vương gia, vương gia…” Ta không cam lòng kêu lên mấy tiếng nữa, nhưng người nằm dưới người ta không hề có bất cứ động tĩnh gì. Xem ra là do Thanh Dương ra tay. Không, ta cắn răng, có lẽ chính là Dao phi! Nhớ tới bộ dáng cười tươi như hoa của nàng ta, trong lòng ta hận vô cùng. Hạ Hầu Tử Khâm còn nói nàng ta không phải là người thích hợp sinh tồn ở trong cung. Có phải như vậy không? Nhưng ta lại thấy nàng ta là kẻ thích hợp nhất so với bất cứ ai! Nhưng bây giờ ta trúng kế của bọn họ thì còn làm được gì nữa đây? Ta không nhúc nhích được, kêu gào cũng vô ích. Hàn vương lại… Bỗng nhiên ta nghĩ tới Triêu Thần. Trong lòng ta hoảng sợ, đúng rồi, lúc đó Triêu Thần ở bên cạnh ta, nhưng lúc này nàng cũng không có ở trong phòng, rốt cuộc bọn họ đem Triêu Thần nhốt ở đâu rồi? Lúc này, đột nhiên ta nghe thấy tiếng cánh cửa phòng bị người khác đẩy ra. Ta nhìn về phía cửa, thấy một cung nữ bưng thứ gì đó trên tay bước vào. Cung nữ đó nhìn thấy ta nhưng sắc mặt vẫn bình thản không hề ngạc nhiên. Xem ra những người ở đây đều được sắp đặt hết rồi. Cung nữ kia bước qua, cầm thứ gì đó trong tay đặt sang một bên, vừa đỡ ta, vừa nói: “Nương nương, nô tì phải cho vương gia uống thuốc, người chịu khó ngồi bên cạnh chờ một chút.” Vừa nói xong liền đỡ ta tựa vào bên giường. Ta tức giận nhìn cung nữ kia, cắn răng nói: “Thanh Dương đâu! Gọi Thanh Dương tới gặp bản cung!” Nàng ta cũng không nhìn ta, cúi người kéo mặt nạ của Hàn vương lên. Nhưng không kéo hẳn lên mà chỉ để lộ ra miệng của y. Ta mới nhớ tới, Hàn vương đã từng nói những ai nhìn thấy khuôn mặt của y đều phải chết. Ta kinh ngạc, chẳng lẽ ngay cả cung nhân kề cận bên người y cũng chưa từng nhìn thấy sao? Y nói giết hết là sự thật sao? Nếu không vì sao cung nữ này lại tự giác như vậy? Làm xong hết tất cả, mới thấy nàng ta cẩn thận bưng chén thuốc, đút từng muỗng từng muỗng cho y, lại còn nói: “Nếu như Vương gia biết nương nương đến thăm, vương gia nhất định là rất vui mừng. Nương nương, người cho vương gia uống thuốc cẩn thận một chút, thân thể của vương gia rất yếu ớt.” Ta ngạc nhiên nhìn cung nữ kia, nàng ta … Rốt cuộc nàng ta đang nói gì đây? Gì mà cẩn thận đút thuốc? Rõ ràng người cho y uống thuốc là nàng ta mà! “Đừng làm lắm trò đùa giỡn với bản cung! Mau gọi người thả bản cung ra!” Trong lòng ta bất giác cảm thấy căng thẳng, tất cả mọi thứ xảy ra đều khiến ta cảm thấy kỳ lạ. Ta đưa mắt nhìn ra bên ngoài, cánh cửa lúc nãy nàng ta bước vào cũng đã bị đóng lại, ta không cam lòng, tiếp tục gọi, “Vãn Lương! Vãn Lương!” Ta gọi đến lúc cả người mệt lả, ở bên ngoài vẫn lặng im không một tiếng động như trước. Tất cả đều nói cho ta biết, ta đã thành cá chậu chim lồng không còn nghi ngờ gì nữa rồi. Cung nữ kia đã cho uống thuốc xong, cẩn thận lau nước thuốc dính bên khóe miệng y, nhỏ giọng nói: “Nương nương có tâm khiến cho nô tì cảm thấy đây cũng là chuyện bình thường.” Chẳng biết vì sao, những lời của cung nữ kia vừa thốt ra làm ta lạnh cả người. Lúc này, thấy nàng ta đã đem cái bát không để sang một bên, cẩn thận giúp y mang lại mặt nạ. Sau đó đưa tay đỡ ta qua, lại một lần nữa để ta tựa ở trên ngực y. Cầm tay ta đặt trên tay y. Ta giận dữ nhìn cung nữ kia, những lời vừa rồi, không phải nói cho ta nghe mà là nói cho người bên ngoài nghe. Người bên ngoài! Ta chỉ cảm thấy trong lòng chấn động mạnh, kinh ngạc nhìn người trước mặt. Rốt cuộc nàng ta cũng mỉm cười, mở miệng nói: “Nương nương cần gì phải gấp gáp, tiết mục hay nhất còn chưa trình diễn mà. Nhưng người cảm thấy chuyện này thế nào? Người đến dịch quán không phải vì quan tâm đến bệnh tình của vương gia sao? Vậy thì nương nương hãy ở lại đây với vương gia đi, nô tì ra ngoài trước, không quấy rầy hai người nữa.” Dứt lời, nàng ta cũng không nhìn ta, chỉ bưng chén thuốc bên cạnh bước ra ngoài. Cánh cửa lại rộng mở. Ta giận dữ muốn nắm chặt hai tay, nhưng không biết phải làm sao vì ta không còn chút sức lực nào.  Bên tai ta lại vang lên những lời vừa rồi của cung nữ kia, nàng ta nói tiết mục hay nhất còn chưa trình diễn đâu. Trò hay… Đột nhiên ta cảm thấy kinh hãi. Đưa mắt nhìn ra bên ngoài mặc dù bị cánh cửa sổ ngăn cách, nhưng vẫn có thể nhìn thấy sắc trời đang tối dần. Ta bỗng nhiên nhớ ra Hạ Hầu Tử Khâm nói đêm nay muốn qua Cảnh Thái cung, hắn nói sẽ thưởng cho ta về chuyện của Trương Lăng. Dao phi! Ta cắn răng, khi đó ta đã ý thức được mọi chuyện không bình thường, nhưng vẫn chậm một bước. Ta nghĩ không ra là Thanh Dương cũng tới. Như vậy thì bây giờ Thanh Dương đang ở đâu? Nàng ta để ta ở trong phòng Hàn vương không sợ ta làm hại y sao? Sau đó ta lại suy nghĩ, thực sự là buồn cười, bản thân ta bây giờ không thể nhúc nhích được thì làm sao làm hại y được? Nhưng thực ra, dù cho ta cử động bình thường, ta cũng tuyệt đối không làm tổn thương đến y. Vì thế, Tang Tử, lần này ngươi thật sự bị các ả dồn vào chỗ chết rồi. Nhưng ta không cam lòng! “Ưm.” Người bên dưới khẽ rên một tiếng. Ta giật mình thu hồi lại dòng suy nghĩ, vội hỏi: “Vương gia, ngài tỉnh rồi sao!” Ta nhìn thấy đôi mắt của y chậm rãi mở ra, chỉ thoáng nhìn ta, trong đôi mắt của y giống như đang cười, nhẹ giọng nói: “Tử …” Nhưng y chỉ thốt ra một chữ và mọi thứ im ắng trở lại. Ta nhìn y, lại thấy y chìm vào mê man. Còn ta lại giống như đột nhiên bị thứ gì đó đánh trúng. Vừa rồi y gọi ta là gì … Ta nhìn thẳng vào y. Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, theo phản xạ ánh mắt của ta nhìn ra phía ngoài. A, Hạ Hầu Tử Khâm. Trong khoảnh khắc khi ánh mắt của hắn đang nhìn về phía ta, chợt ngơ ngẩn, sau đó tràn đầy sự oán hận. Hắn đã từng nói, nếu ta dám lừa dối hắn, hắn sẽ hận ta. Hôm qua, ta còn đồng ý với hắn sẽ không đến dịch quán thăm Hàn vương, thế mà bây giờ ta lại xuất hiện ở đây. Chỉ thấy cả người hắn loạng choạng, vội vàng chụp lấy khung cửa mới giữ người đứng vững được. Nhưng hắn chỉ nhìn ta một cái, trong ánh mắt lửa giận bùng lên, lập tức nghiêng người rời khỏi cửa. Đúng vào thời khắc này, có thứ gì đó vỡ tan trong người ta, cả người ta đột nhiên tràn đầy sức lực. Ta nhổm người dậy theo bản năng, đuổi theo ra ngoài gọi lớn: “Hoàng thượng —— “ Chạy được mấy bước, bỗng nhiên ta ngẩn ngơ. Ta thật là ngu ngốc, ta đuổi theo ra ngoài này làm gì? Như vậy chẳng phải càng giấu đầu lòi đuôi sao? Hết chương 26 (199)