Edit: Moon_flower + Kim NC Beta: Thỏ SN + Ong MD “Nương nương!” Triêu Thần hoảng sợ kêu lên. Ta chưa kịp phản ứng, liền cảm giác có thứ gì đó bay tới đập vào mu bàn tay Dao phi, nàng ta lộ ra vẻ đau đớn, bàn tay sắp sửa hạ xuống theo bản năng rụt lại, lấy tay kia xoa xoa bề mặt bàn tay bị đau. Ta lấy làm kinh hãi, lại thấy ánh mắt Dao phi bắn về phía sau ta. Ta chỉ cảm thấy hơi căng thẳng, quay đầu lại nhìn thấy Cố Khanh Hằng đứng cách đó một đoạn. Hóa ra là y ra tay cứu ta.  Vật bay tới là ngọc bội y mang bên mình, xem ra y quả thực dưới tình thế cấp bách mới ra tay. Muốn tránh cũng không được, y lập tức tiến lên, quỳ một chân xuống, nói: “Mạt tướng nhất thời thất thủ.” “Thất thủ?” Dao phi cắn răng nhìn người trước mặt, nàng ta còn xoa xoa mu bàn tay, cả giận nói, “Thất thủ hay không cũng thế, Cố phó tướng đã làm bản cung bị thương!” Vẻ mặt y thản nhiên như trước, mở miệng nói: “Vậy thì xin nương nương giáng tội.” “Khanh…” Ta muốn nói, lại thấy y nháy mắt với ta, ý bảo ta đừng nói gì. Dao phi liếc nhìn ta, nở nụ cười khinh miệt: “Ngươi đánh chủ tử bị thương lẽ ra phải chém. Nhưng bản cung thấy tỷ tỷ hình như không đành lòng…” Ta cười lạnh một tiếng nói: “Dao phi đừng gọi bản cung thân thiết như vậy, làm tỷ tỷ của Dao phi cũng không hề dễ. Nếu tỷ tỷ của Dao phi dưới suối vàng mà biết thì sẽ chết không nhắm mắt. Ngày đó ai nói nhỉ, không muốn đoạt người thương của tỷ tỷ mình, không thể bầu bạn bên cạnh Hoàng thượng?” Mặt nàng biến sắc, bị ta nói một câu không thốt nên lời. Ta biết ngươi chính là Phất Hi, ngươi có bản lĩnh thì nói ra đi. Nàng ta hừ một tiếng, lại nhìn về phía Cố Khanh Hằng, mở miệng nói: “Cố phó tướng định xử lý chuyện hôm nay như thế nào?” “Mạt tướng…” Y vừa mở miệng, ta lại ngắt lời nói: “Bản cung cho rằng hôm nay không xảy ra chuyện gì. Chẳng lẽ Dao phi muốn Thái hậu biết vốn dĩ Dao phi muốn tát bản cung, nhưng Cố phó tướng vì cứu bản cung nên làm Dao phi bị thương sao?” Ở trước mặt nàng ta, ta dứt khoát không đề cập tới Hạ Hầu Tử Khâm mà trực tiếp nhắc tới Thái hậu. Nàng ta lạnh lùng nói: “Bản cung đánh ngươi khi nào?” “Không đánh? Đúng vậy, không hề đánh.” Ta nhìn nàng ta, cười nói, “Vốn dĩ là hiểu lầm. Cố phó tướng còn không đứng dậy?” “Tạ ơn nương nương.” Cố Khanh Hằng nói, đứng dậy đứng ở phía sau ta. Dao phi tức xanh mặt, giảm thấp thanh âm nói: “Đàn phi cả gan giữa ban ngày ban mặt bao che cho y như thế, không sợ Hoàng thượng biết sao?” Nàng ta thực sự hiểu Hạ Hầu Tử Khâm, biết điều hắn không thể chịu đựng được nhất là phi tử của hắn dây dưa không rõ với người đàn ông khác. Nhưng hắn là người hiểu rõ nhất chuyện của ta và Cố Khanh Hằng. Ta cười nhạt quay về phía nàng ta nói: “Sao bản cung phải bao che cho y? Vừa rồi Dao phi cũng nói đây là hiểu lầm, nếu chỉ là hiểu lầm thì sao lại nói là bao che?” Dứt lời, ta cũng không nhìn nàng ta nữa, gọi Triêu Thần rời đi. Ta nghiêng mặt nhìn Cố Khanh Hằng nói: “Cố phó tướng vội tìm bản cung chẳng lẽ có chuyện gì sao?” Y lúc này mới bừng tỉnh, gật đầu đuổi kịp ta nói: “Vâng, mạt tướng có chút chuyện …” Ta quay đầu lại, mắt nhìn thẳng phía trước, đi được một quãng mới mở miệng: “Sau này không nên lỗ mãng như thế.” Chuyện hôm nay, Dao phi nhất định không chịu để yên, ta nhìn ra được điều đó trong ánh mắt của nàng ta lúc nãy. Y không tiến lên phía trước, chỉ đi theo xa xa phía sau ta, giọng nói bình tĩnh: “Ta tiến cung không phải vì muốn bảo vệ muội ư? Chuyện hôm nay bảo ta mặc kệ sao được?” Trong lòng đau đớn, y lúc nào cũng thế, vì ta có thể liều lĩnh làm bất cứ chuyện gì. Ta không mở miệng, y vẫn tiếp tục nói: “Dù Dao phi muốn phạt ta cũng không dám làm thật. Nàng ta biết thân phận bây giờ của ta, muội không nên…” “Khanh Hằng.” Ta cắt ngang lời y, “Huynh đã có thể xông pha nguy hiểm vì ta, ta đương nhiên cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.” Lần trước ở trước mặt Thái hậu, ta không bảo vệ được cho y. Bây giờ, ta làm sao có thể để cho Dao phi làm hại y trước mặt ta chứ? Tuyệt đối không thể! Y là người thân của ta, là người quan trọng trong đời ta. Nếu Dao phi dám động đến y, ta tuyệt đối không buông tha cho nàng ta! Lại đi vài bước, ta mới nghe người phía sau nói: “Tạm biệt nương nương, mạt tướng không tiễn.” Ta gật đầu, vẫn không quay đầu lại nhìn y, chỉ nghe tiếng bước chân y càng ngày càng xa. Triêu Thần lúc này mới nói với ta: “Nương nương, thật không ngờ Dao phi dám trắng trợn đánh người như thế.” Đừng nói nàng không ngờ, ngay cả ta cũng không nghĩ tới. Chẳng qua mới được phong làm phi tử, nàng ta được sủng ái mà kiêu ngạo như vậy. Có lẽ cuộc sống trong cung của nàng ta sau này chắc cũng không dễ chịu đâu. Chỉ là ta mơ hồ cảm thấy kỳ lạ, Dao phi hành sự đúng là rất phách lối. Nàng ta hiện tại so với lần đầu ta gặp ở Nghi Tư uyển như thay đổi thành một người khác hẳn. Khi đó dáng vẻ nàng ta mỏng manh yếu đuối, nào có kiêu ngạo như bây giờ? À, ta cười chán nản, có lẽ nàng ta chỉ muốn làm bộ vô hại, khiến ta không phòng bị. Nhất là không thể để cho Thái hậu nhìn thấy bộ mặt thật của nàng ta, nếu không ở dạ tiệc hôm đó bà biết được thân phận của nàng ta, e là bà thà chết cũng không cho phép nàng ta xuất hiện trước mặt Hạ Hầu Tử Khâm. Còn ta rõ ràng sơ suất. Thế nên mới có cục diện hiện tại. Nghĩ đến đây, ta không khỏi lại nhớ tới Hàn vương, rốt cuộc y có thái độ gì đối với Dao phi? Trong lòng hơi kinh hãi, sao ta lại muốn biết ý nghĩ của y làm gì? Trước mắt ta dường như hiện lên cảnh tượng đêm qua ở tẩm cung của y, cách bình phong nhìn thấy bóng dáng mông lung kia. Trong lòng ta lại đem y cùng người nằm sâu trong ký ức chồng lên nhau. Thân thể gầy gò, yếu ớt, cảm giác y đem lại cho ta, đều rất giống, rất giống. Có lẽ đêm qua ta đoán đúng, y biết Tô Mộ Hàn, nhất định là thế. Thở dài, nếu áo choàng bỏ quên ở Nghi Tư uyển, ta còn có thể mượn cớ đi thăm dò ý tứ của y. Nhưng y lại sai Thanh Dương đưa trả về trong đêm. Phải chăng y căn bản không muốn ta đi tìm y nữa? Cho nên mới muốn vội vàng trả lại áo choàng cho ta? “Nương nương…” Triêu Thần thấy ta không nói lời nào lại thấp giọng gọi một tiếng, dường như nàng còn muốn nói gì đó nhưng lại chỉ liếc nhìn ta, có phần muốn nói lại thôi. Ta nhàn nhạt nói: “Có gì thì nói đi.” Nàng lúc này mới lại lên tiếng: “Nương nương, Dao phi có thể như vậy, nô tì cho rằng ả hiển nhiên biết Hoàng thượng sẽ đứng về phía mình nên mới dám thế. Nương nương, người không nên…” Nàng ngước mắt liếc nhìn ta, đột nhiên quỳ xuống nói, “Nương nương người đừng giận, nô tì chỉ là lo lắng cho người. Chuyện Cố tướng quân hôm nay…” Nàng khẽ run, không dám nói nữa. Mà lời của nàng làm ta hơi chấn động. Triêu Thần à, quả là một lời đánh thức người trong mộng. Dao phi đột nhiên hống hách như vậy là bởi vì trong lòng nàng ta hiểu rõ, nàng ta vừa về Thiên triều, Hạ Hầu Tử Khâm áy náy với nàng ta nên càng phải giúp đỡ nàng ta khắp chốn. Vì thế với chuyện từ trong miệng mà ra thế này, Hạ Hầu Tử Khâm ít nhiều sẽ thiên vị nàng ta. Mà nàng ta như vậy chẳng qua là muốn chọc cho phi tần trong cung nhịn không được ra tay với nàng ta. Lúc này tất nhiên chỉ có nàng ta được lợi. Nhớ lại vẻ mặt Hạ Hầu Tử Khâm gào lên ngắt lời Thái hậu trong buổi dạ tiệc thì biết, trong lòng hắn có nàng ta. Tình cảm hơn mười năm không phải là giả. Năm năm nhớ nhung cũng không hề  giả. Dao phi muốn lợi dụng sự xúc động của Hạ Hầu Tử Khâm lúc này để trừ bỏ một số người. Chà, rồi xem ai lại ngốc thế nào. Ta nói với cung nữ quỳ trên mặt đất: “Đứng lên đi, bản cung biết ngươi muốn tốt cho bản cung.” Nghe ta nói vậy, Triêu Thần mới đứng lên, ta lại nói: “Ngày sau bên cạnh bản cung chỉ có ngươi và cô cô, Vãn Lương theo Tấn vương hồi đất phong, trong lòng bản cung cũng vạn phần không muốn.” Nghe ta nhắc tới Vãn Lương, đáy mắt nàng hiện lên chút bối rối, nàng cúi đầu nói: “Nương nương yên tâm, Triêu Thần sẽ hầu hạ người thật tốt.” Ta không nói gì thêm, không cần nói nhiều về lòng trung thành của nàng đối với ta, việc nàng làm ta đều nhìn thấy. Hai người đi được một đoạn thì thấy có mấy người từ phía đối diện bước lại đây. Nhìn y phục và cách trang điểm của cung nữ theo hầu, ta nhận ra là người Nam Chiếu. Như vậy, nử tữ kia… Là Nguyên Trinh Hoàng hậu của Nam Chiếu! Công chúa Chiêu Dương tiền triều. Nàng tới Thiên triều nhiều ngày thế rồi mà ta cũng chưa từng thật sự tiếp xúc với nàng. Nhớ tới ngày ấy nàng vội vàng thoát khỏi tay Quân Ngạn rời đi, trong lòng ta ngày càng hiếu kỳ về nàng. Quân Ngạn nói y ở bên cạnh nàng không phải vì tư tình mà là để điều tra rõ một số chuyện, nhưng ta chỉ có thể nửa tin nửa ngờ lời của y. Suy cho cùng y là Hoàng đế Đại Tuyên, thân phận của y và ta khác nhau, nếu y nói dối ta cũng là bình thường. Nắm tay Triêu Thần bước tới, nàng cũng nhìn thấy ta. Không biết có phải ảo giác hay không, ta cảm thấy trong ánh mắt nàng nhìn ta nổi lên vẻ phức tạp, nhưng chỉ một thoáng, sau đó lập tức thay bằng nụ cười nhạt. Ta cũng cười tiến lên, hướng về phía nàng: “Hoàng hậu nương nương.” Triêu Thần cũng biết điều hành lễ. Cung nữ bên cạnh nàng cúi người chào ta, nàng cười nói: “Bản cung vẫn muốn trò chuyện vài câu với Đàn phi, hôm nay thật đúng lúc.” Ta ngẩn ra, nàng và ta có gì để nói cơ chứ? Nàng lại giơ tay lên ý bảo cung nữ bên cạnh lui ra, ta lưỡng lự, quay đầu lại nói với Triêu Thần: “Ngươi lui xuống trước đi.” Sai mọi người lui xuống, ta mới nghe nàng mở miệng: “Dao phi tới, Thái hậu nhất định rất phẫn nộ nhỉ?” Ta có chút kinh ngạc, xem ra chuyện năm đó vì sao Gia Thịnh đế sắc phong Phất Hi làm công chúa hòa thân Bắc Tề, nàng cũng không phải hoàn toàn không biết gì. Chẳng qua khi đó nàng đã trở thành Hoàng hậu Nam Chiếu, vì thế có nghe qua mấy tin tức này nhưng hẳn là cũng chưa hề gặp Phất Hi? Ta thản nhiên nói: “Hoàng hậu nương nương muốn nói gì?” Nàng khẽ cười, nhìn ta nói: “Đàn phi à, ở hậu cung, nếu như có thể được Thái hậu che chở cũng là chuyện tốt. Thái hậu đã không thích Dao phi, nếu nương nương có thể làm chút chuyện khiến Thái hậu vui vẻ, bà ta nhất định sẽ cảm kích nương nương.” Lời của nàng làm ta chấn động. Ý tứ là gì, ta cũng không phải đồ ngốc, đương nhiên hiểu. Nàng là Hoàng hậu một nước, quan tâm chuyện hậu cung Thiên triều làm gì? Nàng muốn ta diệt trừ Dao phi, hiển nhiên là muốn lấy cái chết của Dao phi làm ngòi nổ khiến Thiên triều khai chiến với Bắc Tề. Bất luận thế nào, Nam Chiếu cũng sẽ không dính dáng vào, nàng muốn làm ngư ông đắc lợi. Chỉ tiếc, nàng tìm nhầm người, ta không phải là người ngốc như vậy. Ta mỉm cười: “Thiên hạ này là thiên hạ của dòng họ Hạ Hầu, Hoàng thượng mới là Thiên tử, người thích ai Thái hậu không quản được, bản cung càng không quản được.” Thấy mặt nàng biến sắc, ta tiếp tục nói, “Nhưng bản cung vẫn muốn cám ơn nương nương, biện pháp này của nương nương rất tốt, nương nương hãy giữ lại tự mình dùng. Nam Chiếu có Hoàng hậu như nương nương, chắc hẳn hậu cung nhất định gió yên sóng lặng, Nam hoàng bệ hạ cũng có thể chuyên tâm quốc sự.” Nàng bị ta nói, mặt lúc xanh lúc trắng, nhưng nhịn được không nổi giận, gượng cười nói: “Tâm tư Đàn phi thật bình tĩnh!” Dứt lời cũng không nhìn ta, nàng chỉ quay đầu về phía cung nữ của mình nói, “Chúng ta đi.” Cung nữ kia vội vàng đuổi theo, lúc đi qua bên cạnh ta, trên người nàng tỏa ra một làn hương. Mùi hương quen thuộc. Trong lòng ta chấn động, là mùi hương trong phòng Hàn vương đêm qua! Ta vội buột miệng nói: “Hoàng hậu nương nương xin dừng bước!” Nàng dừng bước, lúc quay đầu nhìn ta, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười: “Thế nào, Đàn phi đổi ý, muốn nghe bản cung tiếp tục nói cặn kẽ với ngươi sao?” Cười lạnh trong lòng, ta đâu phải vì việc này? Ta đi lên phía trước, nói với nàng: “Không, bản cung muốn hỏi một chút, nương nương dùng hương liệu gì mà thơm quá.” Trên mặt Nguyên Trinh Hoàng hậu trong nháy mắt hiện lên vẻ thích thú lại hóa ảm đạm, cung nữ bên cạnh nàng nhỏ giọng nói: “Là dùng cánh của trăm loại hoa làm điểm tâm, nhiều loài chỉ có ở Nam Chiếu, đang định đem tặng cho Thái hậu Thiên triều.” Thì ra là thế, hèn chi có mùi hương như vậy. Tỉ mỉ nhớ lại, hôm qua trong phòng Hàn vương hình như có bày điểm tâm thật. Nếu chỉ có ở Nam Chiếu, như vậy chắc là người Nam Chiếu đã từng ở đó. Chà, Nam Chiếu lần này tới Thiên triều vừa thắt chặt quan hệ với Đại Tuyên, vừa qua lại với Bắc Tề. Bọn họ cho rằng đến Thiên triều là để liên minh hay sao? Nguyên Trinh Hoàng hậu lạnh lùng liếc nhìn ta, xoay người muốn đi. Nhưng không ngờ hình như giẫm phải thứ gì, thân thể lảo đảo toan ngã sấp xuống. Ta lấy làm kinh hãi, vội lấy tay đỡ nàng, nói: “Hoàng hậu nương nương cẩn thận.” Nàng không vui liếc nhìn ta, đẩy tay ta ra, lại lấy khăn lau bàn tay bị ta đỡ rồi thu khăn về. “Nương nương.” Triêu Thần tức giận gọi ta. Chà, nàng muốn ra oai phủ đầu ta, thật buồn cười. Bây giờ Thiên triều này là thiên hạ của dòng họ Hạ Hầu gia, không còn là nơi dòng họ Tuân nhà nàng hô phong hoán vũ năm nào nữa rồi! Ta đường đường là phi tử Thiên triều, há để cho nàng nhục nhã như vậy ư? Ta cười nhạt, lấy khăn lau bàn tay vừa chạm vào nàng, sau đó vo viên chiếc khăn trong tay, tùy tiện quăng trong gió. Ta xoay người nói: “Triêu Thần, chúng ta đi.” Triêu Thần liếc nhìn người phía sau ta, vội bước lên nói: “Vâng, nương nương.” Đi được một đoạn mới nghe Triêu Thần cười khẽ nói: “Nương nương thật lợi hại, vừa rồi nô tì thấy Nguyên Trinh Hoàng hậu tức đến mặt mũi trắng bệch!” Ta cười nhạt không nói gì. Ta có lòng tốt đỡ, nàng còn như vậy, tính chê tay ta bẩn sao? Ta tất nhiên có thể còn tuyệt tình hơn nàng ta nữa kìa. Không phải sao? Triêu Thần lại nói: “Chỉ là không biết, bà ta đến chỗ Thái hậu làm gì?” Cho dù nàng làm gì, Thái hậu là người khôn khéo như vậy, nhất định sẽ không để nàng chiếm được bất cứ lợi ích gì. Cùng Triêu Thần trở về Thu Ngọc cư, ta về phòng nghỉ ngơi một lát. Không biết qua bao lâu, ta nghe thấy có tiếng người vào, lúc tỉnh dậy mới phát hiện ra không ngờ là Vãn Lương. Ta vô cùng ngạc nhiên, mở miệng nói: “Sao ngươi lại tới đây?” Sắc mặt Vãn Lương có chút kỳ lạ, nàng rảo bước lại đây nói: “Nương nương còn không biết sao?” Ta nhíu mày hỏi: “Chuyện gì?” “Nghe nói Trần tĩnh tần và Nguyễn tiệp dư va chạm với Dao phi, bị đuổi về cung.” Nàng ngừng lại, nói tiếp, “Hoàng thượng còn nói tống thẳng vào lãnh cung.” Đầu ngón tay khẽ run, quả nhiên ta đoán đúng. Chỉ là ta chưa từng nghĩ đến, đúng là có người ngốc đến vậy! Nguyễn tiệp dư từ trước đến nay không thông minh, nhưng ta không ngờ ngay cả Trần tĩnh tần cũng không nhịn được. Ta khẽ cười nói: “Trên đường từ chỗ Thái hậu trở về, bản cung đã gặp Dao phi.” Vãn Lương hoảng sợ, vội hỏi: “Nương nương, người không sao chứ?” Ta cười lắc đầu. Lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm: “Nô tì lo cho người, Dao phi chỉ cần dò la sơ sơ là biết trước kia Hoàng thượng thương yêu nương nương, nô tì chỉ lo nàng ta gây bất lợi cho nương nương.” Nàng nhìn ta, cắn môi nói, “Bây giờ thế này, nô tì chỉ mong lúc trước nàng thực sự cùng vương gia hồi đất phong.” “Vãn Lương.” Ta cười ngắt lời nàng, “Nàng ta đi, ngươi sẽ sống không dễ chịu đâu.” “Nô tì sao phải sợ nàng ta, nô tì chỉ là kẻ số mệnh thấp hèn, nhưng không ở bên cạnh nương nương, nô tì không yên lòng.” Nàng nói, vành mắt hơi đỏ lên. Ta nhăn mặt, cả giận nói: “Số mệnh thấp hèn gì chứ?” Trong mắt ta, bất luận ai trong các ngươi đều đáng quý trọng, không phân địa vị cao thấp. Nàng bỗng quỳ xuống trước mặt ta, nói: “Nương nương, người cho nô tì ở lại đi.” Ta đã đồng ý với Tấn vương, bây giờ lại muốn nuốt lời, thế chẳng phải là giống Hạ Hầu Tử Khâm sao? Việc này tuyệt đối không được. Lấy tay đỡ nàng đứng lên, ta mở miệng nói: “Việc này không cần nói nữa, ngươi về chỗ Tấn vương đi, cũng nên chú ý mọi nơi. Vãn Lương, nhớ rõ lời bản cung, bản cung hi vọng ngươi có thể sống thật tốt. Tấn vương là người đáng giao phó.” “Nương nương…” Nàng vẫn không chịu đứng dậy. Ta thở dài: “Vãn Lương, tuy ngươi không phải Tấn vương phi, nhưng cũng là trắc phi, không giống với tỳ thiếp trong vương phủ. Thái hậu cũng đồng ý rồi, Tấn vương đã cho ngươi danh phận này, sau này trước mặt bản cung cũng không cần xưng ‘Nô tì’ nữa. Đứng lên, nếu không còn việc gì thì về đi.” “Nương nương.” Nàng nhịn không được khóc, “Vãn Lương tạ ơn người đã cho Vãn Lương hết thảy. Vương gia thật sự là người tốt, chỉ là lúc này bảo Vãn Lương đi, Vãn Lương thật sự không yên lòng.” Ta cười: “Không yên lòng gì chứ? Bên cạnh bản cung còn có Triêu Thần, còn có cô cô, có Tường Hòa, Tường Thụy. Ngươi ra ngoài cũng phải làm tai mắt cho bản cung, bản cung sẽ chờ ngươi đến báo bình an.” “Nương nương.” Lúc này Triêu Thần đẩy cửa tiến vào, thấy Vãn Lương, nàng hơi ngạc nhiên, bật thốt lên, “Vãn Lương đã về?” Ta gật đầu nói: “Vãn Lương về thăm bản cung.” Triêu Thần bỏ điểm tâm trên tay xuống, tiến lên nói: “Sao lại khóc? Nương nương ở đây có chúng ta, ngươi còn điều gì không yên lòng?” Vãn Lương dụi mắt nói: “Ta yên tâm, có cô cô ở đây, tất nhiên ta yên tâm.” Ta đến bên cạnh bàn ngồi xuống, ăn điểm tâm, hỏi nàng: “Tấn vương không ở Độc Hiên cư sao?” Nếu không, nàng cũng sẽ không có thời gian qua đây. Nàng gật đầu đáp: “Vâng, vương gia cùng Hoàng thượng đi thảo luận chuyện bang giao với Bắc Tề.” Đi cùng Hạ Hầu Tử Khâm à, xem ra hôm qua ta nói một hồi không phí lời. Nếu vậy, Thái hậu cũng nên yên tâm thả y quay về đất phong. Nhiều chuyện phiền lòng như vậy, cuối cùng cũng có một việc làm ta thấy vui vẻ một chút. Ngồi một lát, ta liền thúc giục Vãn Lương trở về. Lúc sau khi ra ngoài, thấy cung nữ bưng chậu gỗ đi qua, ta vô ý nhìn thấy bộ y phục nhuốm máu hôm qua. Bất giác gọi cung nữ kia lại, nàng vội cúi đầu quỳ xuống hành lễ với ta. Ta tiến đến, cầm bộ y phục kia lên, thấy vết máu trên mặt giờ đã trở nên mờ mịt, chạm vào còn có cảm giác hơi cứng. “Nương nương… Nô tì… Nô tì còn chưa giặt.” Cung nữ thấy ta không nói lời nào, rụt rè giải thích. À, nàng cho rằng ta muốn trách nàng giặt không sạch ư? Ta cười nhạt, lúc muốn trả lại bộ y phục kia, tình cờ nhìn thấy trên tay áo có dấu tay đẫm máu. Trong lòng chấn động, ta bỗng nhớ tới đêm qua tay Hạ Hầu Tử Khâm bị dằm gỗ trên bàn cào xước. Không ngờ chảy nhiều máu thế ư? Tay bị đâm sâu như vậy, hắn không biết đau sao? Chẳng biết tại sao ta lại nhớ đến khi đó chúng ta ở trong cung, lúc hắn bị bệnh cũng làm nũng với ta. Thật sự rất giống trẻ con, nhưng khi thực sự đau đớn hắn lại không hề kêu lên một tiếng. Cung nữ kia cố lấy can đảm liếc nhìn ta, ta mở miệng nói: “Cái này không cần giặt sạch nữa.” Nói dứt lời, ta cầm lấy y phục xoay người quay lại. Thật kỳ lạ vì bản thân ta không muốn để cho người ta giặt sạch nó. Cung nữ kia cũng không dám nói gì, chỉ vâng dạ rồi sau đó vội vàng mang y phục còn lại ra ngoài. Đêm nay Hạ Hầu Tử Khâm không hề đến Thu Ngọc cư của ta, nghe nói hắn và Dao phi ở Ngự Túc uyển. Cho dù Thái hậu có tức giận cũng không thể làm được gì. Giống như Hạ Hầu Tử Khâm đã nói, hắn là Hoàng đế của Thiên triều, hắn sủng ái phi tử không cần bất kỳ kẻ nào đồng ý. Huống chi, bây giờ khách quý của các nước khác vẫn ở đây, nếu như Thái hậu công khai phản đối việc này trước mặt mọi người là chuyện không nên. Chuyện Tấn vương phong cho Vãn Lương làm trắc phi, Hạ Hầu Tử Khâm cũng đồng ý, kể từ bây giờ Vãn Lương không còn là cung nữ của ta nữa. Các cung nhân khác gặp nàng, đều phải cung kính gọi một tiếng “Phu nhân.” Ta nghĩ, nếu như không phải Vãn Lương đi làm tai mắt cho Thái hậu thì bây giờ ta sẽ có niềm vui trọn vẹn vì tất cả những gì nàng có được.  Phủ Tấn vương mặc dù không thể so với hoàng cung, nhưng cũng không tránh khỏi chuyện các nữ nhân tranh giành tình yêu, sự sủng ái.  Ta chỉ hy vọng Vãn Lương có thể làm tốt mọi chuyện. Ngày hôm sau thời tiết rất tốt. Lúc ta đi tới cung của Thái hậu, thấy mọi người ai cũng vui vẻ. Ngọc tiệp dư thấy ta đến, vội nhỏ giọng hỏi:”Nương nương, chuyện hôm qua người có biết không?” Chuyện mà nàng nói đương nhiên là Trần tĩnh tần và Nguyễn tiệp dư. Ta gật đầu, nhỏ giọng nói: “Người ngu xuẩn không bị lần này thì cũng sẽ bị lần khác, tỷ tỷ không nên nhắc tới thì tốt hơn.” Ta nói xong nàng gật đầu. Lúc này, nghe thấy Thái hậu cười nói: “Hôm qua có người tới bẩm báo, phát hiện trên Nam Sơn của Thượng Lâm Uyển có một gốc cây cỏ linh chi ngàn năm (*) đây thật sự là điềm lành đó! Lại phát hiện đúng lúc vào sinh nhật của Hoàng thượng, ai gia đã nói với Hoàng thượng, lát nữa sẽ lên Nam Sơn xem một chút.” * Một loài cỏ như nấm, mọc ở các cây đã chết, hình dạng giống nấm, cứng, nhẵn nhụi. Người xưa cho đó là cỏ báo điềm tốt lành, nên gọi là linh chi. Một cách giải thích khác: Linh chi vẫn được gọi là cỏ linh chi, nhân dân còn gọi là cỏ tiên. Thực ra nó không phải là cỏ, mà là một loại nấm, họ Ganoderma, thường ký sinh trên cọc gỗ hoặc gốc cây mục của những cây lá rộng miền núi. Được dùng làm thuốc bổ, vị ngọt, hơi đắng. Hôm nay lúc Thái hậu nhắc đến Hạ Hầu Tử Khâm đã không còn tức giận nữa. Bà cũng là người thông minh, chẳng qua là hôm qua nhất thời tức giận, bà và Hoàng thượng không hòa thuận, suy cho cùng đều bất lợi cho Thiên triều. Huống chi, bây giờ vẫn đang là thời điểm đặc biệt. Nghe vậy, mọi người đều bàn tán sôi nổi. Thái hậu lại nói:” Nghe nói còn là Thanh chi đó!”  Ta hơi kinh ngạc, theo ta được biết, linh chi được chia thành nhiều loại: thanh chi, xích chi, hoàng chi, bạch chi, hắc chi và tử chi (*). Trong các loại đó thì xích chi có màu đỏ là tốt nhất, nhưng Thái hậu nghe nói là Thanh chi mà đã vui vẻ như vậy, thì có một nguyên nhân khác, vì Thanh chi còn có một cái tên khác là “Long chi”. Việc này lại phát hiện đúng lúc trùng với dịp sinh nhật của Hạ Hầu Tử Khâm, cỏ linh chi vốn là loại cây tượng trưng cho may mắn, đương nhiên là điềm báo tốt lành, huống chi Thái hậu lại tin Phật đương nhiên sẽ càng vui hơn. Các phi tần nghe nói như vậy đều vui vẻ, Thái hậu nhìn sang Diêu thục phi nói:” Thục phi à, lần này vì sinh nhật của Hoàng thượng, Diêu gia các ngươi phải chịu nhiều thiệt thòi rồi.” Ta biết chuyện Thái hậu nói đương nhiên là chuyện của Diêu Chấn Nguyên. Đúng thế, ai nghĩ y từng là một tướng quân oai phong lẫm liệt, vậy mà bây giờ người đã chết nhưng lại không được phát tang, phải chờ qua sinh nhật của Hạ Hầu Tử Khâm mới ban thưởng. Diêu thục phi lại là người quan trọng của Diêu gia, đương nhiên Thái hậu lúc nào cũng muốn an ủi. Sắc mặt Diêu thục phi hơi cứng lại, nhưng cũng miễn cưỡng cười nói:” Thần thiếp không dám.” Thái hậu cầm tay của nàng ta, đứng lên nói:” Đi thôi, ngươi đi với ai gia.” Mọi người thấy Thái hậu đứng dậy, đều lần lượt đứng dậy theo, nghe thấy Thiên Lục nói: ”Thái hậu, Vinh phi nương nương hiện tại đang mang thai, không tiện đi lên Nam Sơn, xin cho thần thiếp ở lại cùng.” Thái hậu liếc nhìn nàng ta, cũng không nói gì chỉ gật đầu. Ta và Ngọc tiệp dư đi thẳng ra cửa chính, đúng lúc nhìn thấy Hạ Hầu Tử Khâm và Dao Phi bước vào, nhìn thấy Thái Hậu đi ra vội vàng hành lễ. Ta hơi giật mình, hôm nay Dao phi vẫn phải hành lễ lớn.  Rõ ràng Thái hậu cũng hơi ngạc nhiên. Xem ra nàng ta cũng rất khôn khéo, không muốn cho Thái hậu tìm ra được khuyết điểm của nàng ta. Tấn vương và Hiển vương đi theo phía sau, cũng cung kính hành lễ với Thái hậu. Ta liếc nhìn, phát hiện Vãn Lương không đi cùng, nhưng nàng không đến cũng là chuyện tốt, tránh cho có người chỉ trỏ nói xấu ở sau lưng. Ra khỏi tẩm cung của Thái hậu, mới thấy khách quý của nước khác cũng đã đến, hóa ra Thái hậu còn mời cả bọn họ tới để cùng đi xem. Đây là lần đầu tiên ta đứng gần hoàng đế Nam Chiếu như vậy, y chưa đến bốn mươi tuổi, dưới cằm có một chòm râu ngắn, có điều đôi mắt kia vô cùng sắc bén. Hoàng hậu Nguyên Trinh ở bên cạnh y liếc nhìn ta, trong đôi mắt hiện rõ vẻ tức giận, chắc hẳn nàng ta  còn nhớ rõ hôm qua nàng ta muốn làm cho ta nhục nhã, nhưng ngược lại bị ta làm cho nhục nhã một phen chăng? A, năng lực không bằng người khác, cho nên mới mất mặt xấu hổ như vậy. Nét mặt của Hàn vương vẫn giấu sau chiếc mặt nạ màu bạc, ta chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt sắc bén của y. Nhưng cho dù như vậy ta cũng không thể nào hiểu được những suy nghĩ trong lòng của y. Hạ Hầu Tử Khâm tính bước lên đỡ Thái hậu, lại bị Thái hậu từ chối, bà phất tay, nhỏ giọng nói:” Thục phi đi cùng với ai gia là được rồi.” Nói dứt lời bà cũng không nhìn hắn, đi thẳng về phía trước. Hạ Hầu Tử Khâm hơi sửng sốt, lại thấy Dao phi bước lên, khẽ kéo ống tay áo của hắn, nhỏ giọng gọi:” Hoàng thượng.” “Ừm.” Lúc đó hắn mới hoàn hồn lại, liền cười nói:”Đi thôi.” Dao phi gật đầu, tươi cười với hắn rồi cùng bước đi. Mọi người cùng nhau đi vào con đường nhỏ, Nam Sơn cách đây cũng không xa, nên không cần ngồi xe ngựa, đi bộ tới đó cũng coi như dạo bộ ngắm phong cảnh. Lúc này đang là đầu tháng ba, trăm hoa đua nở. Ta đưa mắt nhìn một loạt, khắp các nơi trên núi đều rực rỡ sắc màu, nổi bật lên trên hết là vạt rừng màu xanh biếc trải dài trông rất đặc biệt và đẹp đẽ. Nói thật, ta tới Thượng Lâm Uyển lâu như vậy nhưng chưa bao giờ thật sự ngắm nhìn cảnh sắc nơi này. Hôm nay được ngắm nhìn, ta mới thực sự cảm thấy mùa xuân đang tới. Ta và Ngọc tiệp dư đi chung với nhau, ta cố gắng không nhìn hai người phía trước. Ta không thể không thừa nhận, hắn và nàng ta ở bên cạnh nhau trông rất xứng đôi, thật sự là trai tài gái sắc. Chắc hẳn lúc này trong lòng Hạ Hầu Tử Khâm rất hài lòng và thỏa mãn phải không? Vết thương trên môi hắn còn chưa lành hẳn, những người nước khác thấy thái độ của hắn và Dao phi như thế, sẽ càng tin tưởng hắn rất sủng ái phi tử mới này. Có lẽ khi Hàn vương trở về bẩm bảo lại với Hoàng đế Bắc Tề, nhất định ông ta sẽ vô cùng hài lòng. Nghĩ tới điều này, ta quay đầu lại, bất giác đưa mắt tìm kiếm bóng dáng Hàn vương. Y đi ở đằng sau phía bên phải ta, cách đó không xa. Ta thấy Thanh Dương cẩn thận theo sát bên cạnh y, dường như y cũng cảm nhận được ánh mắt của ta đang nhìn y, bỗng nhiên y ngước mắt lên. Bốn mắt nhìn nhau. Trong đôi mắt y hơi hiện lên vẻ kinh ngạc, rồi sau đó lại tươi cười rạng rỡ với ta. Ta không biết vì sao y lại cười? Cười chế nhạo ta? Hay là cười vì chuyện khác? Nhớ đến ngày hôm trước, y còn nói ta là do Hạ Hầu Tử Khâm phái đến để quyến rũ y. Ta hơi lúng túng ngoái đầu lại, bất thình lình nhìn thấy Hạ Hầu Tử Khâm đang nhìn thẳng vào ta. Trong lòng ta chấn động, cảm giác giống như ta đang làm chuyện lén lút, đáng xấu hổ vậy. “A——” Hắn nhíu chặt chân mày. Lại nghe thấy giọng Dao phi gấp gáp hỏi:” Hoàng thượng … thần thiếp làm người đau sao?” Lúc này, ta nhìn thấy rõ trên tay của hắn quấn một lớp băng gạc mỏng. Mặt bàn dày như vậy mà bị hắn đập nứt cả ra, nhất định là mảnh gỗ bị nứt kia đâm vào tay hắn rất sâu. Hắn chỉ nhìn nàng ta dịu dàng nói: “Trẫm không đau.” Nói dứt lời cũng không nhìn ta nữa, chỉ cầm tay Dao phi kéo đi. Nhưng Dao phi lại lặng yên liếc nhìn ta, ánh mắt sắc lạnh như băng thật sự khiến cho người khác cảm thấy không thoải mái chút nào. Ta ngẩn ngơ, ta biết chắc rằng nếu đổi lại người hỏi hắn là ta, nhất định hắn sẽ nói: trẫm đau quá… Nghĩ vậy, ta bất giác mỉm cười. Chuyện vừa rồi ta nghĩ chắc là Dao phi cố ý. Cuối cùng cũng tới Nam Sơn, mấy ngày nay thời tiết rất tốt, bậc thang trên núi đá cũng không trơn trượt. Mọi người ai nấy đều vội vàng đi lên, ta ngẩng đầu nhìn, thật sự rất cao, ngước mắt nhìn cũng không thấy đỉnh đâu. Đi được khoảng nửa đường, ta nghe thấy Diêu thục phi nói: “Thái hậu có mệt không, hay là nghỉ ngơi một lát đi.” Nghe vậy, Hạ Hầu Tử Khâm bước lên phía trước định đỡ bà, lại nghe thấy Thái hậu nói: “Tử Úc, con tới đây. Đúng lúc ai gia có chuyện này muốn nói với con. Ta nhìn thấy rõ ràng sự bất mãn không vừa lòng hiện rõ trên mặt Hạ Hầu Tử Khâm, nhưng không thể biểu hiện ra ngoài. Tấn vương nhìn hắn rồi vâng dạ bước lên. Lúc này, Thái hậu đang áy náy với Tấn vương về chuyện của Hạ Hầu Tử Khâm ngày hôm qua, trong lòng bà hẳn là rất lo lắng y không đồng ý. Bà muốn nói cho y biết Hạ Hầu Tử Khâm là Hoàng đế, cho dù bà là Thái hậu cũng có nhiều chuyện bất đắc dĩ. Ta nghĩ, ta hiểu được thì đương nhiên Tấn vương cũng hiểu được. Đoàn người lại đi thêm một đoạn nữa, mới thấp thoáng nhìn thấy đỉnh núi. Lý công công đi phía trước cười nói:” Hoàng thượng, Thái hậu gần đến nơi rồi!” Nói dứt lời, y hồ hởi chân bước nhanh hơn. Các phi tần phía sau vội vàng bước nhanh để được ngắm nhìn cây cỏ linh chi ngàn năm mà Thái hậu đã nói là như thế nào. Hơn nữa lại là “Long chi” ngàn năm. Lúc này đã tới  đỉnh núi, trên đó có hai cây đại thụ cao lớn che rợp bầu trời, từng tàng lá cây rậm rạp che khuất ánh mặt trời, không thể chiếu xuyên qua được. Dưới mặt đất hơi ẩm thấp cho nên mới cỏ linh chi mới có thể mọc được. Lý công công chỉ về phía trước nói: “Hoàng thượng, Thái hậu, mau nhìn kìa!” Ta nhìn chăm chú về phía ấy, thấy dưới gốc có một cây cỏ linh chi rất lớn. Dài khoảng sáu bảy tấc (*), thoạt nhìn qua chắc phải lớn bằng cái chậu rửa mặt vậy! Ôi thật sự mà nói từ nhỏ đến lớn ta chưa bao giờ nhìn thấy một cỏ linh chi lớn như vậy! * 1 tấc = 13cm  Mọi người đều kêu lên đầy ngạc nhiên. Ta thấy Thái hậu quay đầu lại, nói với Hạ Hầu Tử Khâm: “Năm nay Thiên triều có phúc lành, mới có thể xuất hiện “Long chi” lớn như vậy! Hoàng thượng, trời phù hộ cho thiên triều ta, trời phù hộ cho dòng tộc Hạ Hầu ta!” Lúc Thái hậu nói những lời này, không biết vô tình hay cố ý mà liếc nhìn về phía Nguyên Trinh hoàng hậu đang ở phía sau. Chỉ thấy sắc mặt Nguyên Trinh hoàng hậu hết sức khó coi, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Ta nghĩ, nàng ta đến Thiên triều nên càng không thể quên cảnh tượng ngày trước Tuần gia của nàng ta độc chiếm thiên hạ chăng? Chỉ tiếc rằng cảnh còn nhưng người đã mất. Bây giờ nàng ta cũng không thể nào lấy lại địa vị tôn quý của mình ở đây, nàng ta nên cảm thấy may mắn vì năm đó Hoàng đế Gia Thịnh đã gả nàng ta sang Nam Chiếu làm Hoàng hậu, nếu không một công chúa mất nước như nàng ta không biết sẽ rơi vào kết cục như thế nào. Hạ Hầu Tử Khâm cười nói:” Mẫu hậu nói phải, trẫm đang phái người tới đây ngày đêm bảo vệ canh giữ cây cỏ linh chi này.” Thái hậu gật đầu, đang định mở miệng thì ta nghe thấy phía sau có người kêu khẽ một tiếng:” Chủ tử cẩn thận!” Ta giật mình quay đầu lại nhìn thì ra là thị vệ bên cạnh Quân Ngạn, hình như gọi là Thập Hạ thì phải. Lời của y vừa mới dứt, đã thấy những mũi tên dài đen bóng từ bên trong khu rừng bắn ra. Ta sợ hãi vô cùng, đã nghe thấy Cố Khanh Hằng quát lớn:” Mau hộ giá—- Hộ giá—–“ Vũ Lâm quân ào ào kéo tới vây quanh chúng ta. Thái hậu sợ tới mức lảo đảo cả người, Tấn vương nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy bà, kéo bà ra phía sau để bảo vệ. Trên mặt Hạ Hầu Tử Khâm cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. Bên cạnh hắn Dao phi cũng sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt, toàn thân đều run rẩy. Hắn kéo nàng ta ôm vào trong lòng, nhẹ giọng an ủi. Từ phía những mũi tên đang bắn ra, có rất nhiều người bịt mặt áo đen xông ra từ trong rừng, phóng rất nhanh đến phía chúng ta. Lúc này, tiếng kêu sợ hãi vang lên liên tiếp trên đỉnh núi Mặc dù Vũ Lâm quân vây quanh chúng ta, nhưng cũng đang giao chiến với đám hắc y nhân kia nên không tránh khỏi sơ hở. Những tiếng thét lên chói tai đầy sợ hãi của nữ tử vang lên, nhưng đám hắc y nhân kia không hề ra tay sát hại bọn họ. Ta đột nhiên cảm thấy kinh hãi, xem ra mục tiêu của bọn chúng rất rõ ràng.  Nhưng người đó là ai? Ta đưa mắt nhìn quanh bốn phía, hôm nay có rất nhiều nhân vật quan trọng đến đây, tình hình hỗn loạn như thế này khiến ta nhất thời không đoán ra được. Ta suy nghĩ đến bần thần cả người, chợt nghe thấy bên tai vang lên một tiếng “Keng”, một mũi tên bị chặt đứt trước mặt ta. Ta giật mình ngước mắt nhìn, thấy nam tử kia đang thu thanh kiếm trên tay lại,  nghe thấy Quân Ngạn trầm giọng nói:” Bây giờ mà Đàn phi nương nương còn đứng đó ngẩn ngơ thất thần sao?” Lời của y nói ra khiến cho ta đổ mồ hôi lạnh. Mới vừa bên cạnh ta thế mà đã biến đi như thần rồi. Khi ngoái đầu nhìn lại, ta thấy Hạ Hầu Tử Khâm đang nhìn thẳng về phía ta, trong mắt của hắn dường như tràn đầy vẻ lo lắng. “Hoàng thượng!” Người con gái đang nằm trong lòng hắn ôm chặt lấy thân thể hắn. Hắn nhẹ giọng trấn an: “Có trẫm ở đây, không có chuyện gì đâu.” Thật sao? Như vậy, còn ta thì sao? Dựa vào cái gì mà lúc này ta còn hy vọng hắn có thể đến đây che chở cho ta cơ chứ? Giống như lần đó ở Trữ Lương cung. Chẳng biết tại sao, ta lại quay sang nhìn Diêu thục phi một cách bản năng, cho dù nàng ta là người có võ công giỏi giang, nhưng lúc này cũng sợ hãi giống như ta mà thôi. Ta đi về phía trước một bước theo phản xạ, chợt cổ tay ta bị ai giữ chặt, ta giật mình ngoái đầu lại nhìn thì thấy chiếc mặt nạ màu bạc lạnh lùng kia, nghe thấy y nhỏ giọng quát: “Điên rồi sao! Lúc này còn muốn chạy lung tung?” Thật ra ta cảm thấy hơi kỳ lạ, y không hề ra tay, chỉ có Thanh Dương ở bên cạnh bảo vệ y, giúp y chặn hết tất cả các tên đang bay vùn vụt tới. Ta cười nhạt trong lòng, xem ra người hộ vệ này của y bản lĩnh quá giỏi, căn bản không cần tới y ra tay. Ta đang nghĩ ngợi, lại cảm thấy y siết chặt cổ tay của ta hơn nữa, bất thình lình kéo ta sang một bên, đẩy ta về phía sau y. Thanh Dương bất mãn nhìn ta nhưng không biết làm sao. Ta ở phía sau vương gia của nàng ta, nàng ta không muốn che chở, bảo vệ cho ta nhưng cũng đành phải che chở. “Nương nương!” Ngọc tiệp dư khẽ kêu lên, nhưng không dám đi tới. Ta nhìn thấy một người lính Vũ Lâm quân bảo vệ cho nàng, không cho thích khách làn tổn thương đến nàng. “Nương nương!” Từ phía xa xa truyền đến tiếng của Cố Khanh Hằng. Ta đưa mắt nhìn sang, nhưng y cách ta quá xa, cho dù y có cố sức thế nào cũng không thể tới ngay được. Ta nhìn thấy y lo lắng, vội vã tới mức sắc mặt trắng bệch ra. Khanh Hằng, Khanh Hằng à, tấm lòng của huynh ta hiểu rất rõ, nhưng ngàn vạn lần huynh phải cẩn thận! Hạ Hầu Tử Khâm đứng cách rất nhiều người nhìn về phía ta, trên nét mặt không vui lại tràn đầy sự lo lắng như lúc trước. Không biết vì sao, ta lại nhìn hắn mỉm cười. Ta thật là khờ, lúc này còn cười được nữa. Hắn giật mình. Một mũi tên đen bóng bay đến từ phía sau hắn. Ta sợ đến mức trừng lớn hai mắt lên, hét lớn:” Hoàng thượng cẩn thận!” “Hoàng thượng!” Diêu thục phi đương nhiên cũng đã nhìn thấy mũi tên kia. Giữa lúc ranh giới nghìn cần treo sợi tóc đó, ta chỉ cảm thấy trái tim thắt chặt lại. Những người lính Vũ Lâm quân phi thân tới chặn ở trước người hắn, ta nhìn thấy mũi tên kia cắm thẳng vào ngực một người trong số họ. Người đó phun ra một ngụm máu lớn rồi cả người ngã phịch xuống. “Á!” Dao phi hoảng sợ kêu lên một tiếng rồi ngất xỉu. Hạ Hầu Tử Khâm cuống quýt ôm lấy thân thể mềm nhũn của nàng ta. Cuối cùng, ta lại thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ánh mắt của hắn vẫn nhìn về phía ta không rời, không biết có phải Hàn vương cố ý hay không mà nhảy sang một bước, chặn trước mặt ta. Nhưng ta đã nhìn ra trọng tâm rồi. Mặc dù những mũi tên này bay loạn xạ, mới nhìn thì không biết mục tiêu của đối phương là ai, nhưng cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện mục tiêu của đối phương vẫn là Hạ Hầu Tử Khâm. Nếu không, vì sao thị vệ bên cạnh hắn lại nhiều như vậy mà mũi tên kia lại suýt chút nữa bắn trúng vào hắn cơ chứ? Mà nhìn những người khác ở xung quanh, cho dù Thanh Dương bản lĩnh cao cường nhưng đối phó với kẻ địch vây quanh, vậy mà một mình nàng ta vẫn có thể bảo vệ cho Hàn vương tốt như vậy. Thậm chí là Thập Hạ của Quân Ngạn, vợ chồng quốc vương Nam Chiếu … Ta không chịu nổi bèn bước sang bên cạnh một bước, như vậy ta có thể nhìn thấy tình hình của Hạ Hầu Tử Khâm bên kia.  Hàn vương ngạc nhiên nhìn ta, nhỏ giọng nói:” Nương nương không qua đó được.” Phải, ta cũng biết không qua được và ta cũng sẽ không qua đó. Bây giờ, ta không nên gây thêm phiền phức cho hắn. Trong lòng hắn còn có Dao phi, hắn sẽ không bỏ mặc nàng ta, ta biết hắn tuyệt đối không làm như vậy. Hắn yêu nàng ta mười năm trời, lại thêm gần năm năm thương nhớ, khắc khoải, vậy thì hôm nay sao hắn có thể buông tay được cơ chứ? Cho nên ta không đi tới đó. Cả người ta cứng ngắc, trong lòng căng thẳng Đúng lúc này, bỗng nhiên ta nhìn thấy Diêu thục phi liếc nhìn ta, bắt gặp nụ cười châm biếm hiện lên trên khóe miệng nàng. Ta không biết nàng ta có ý gì, chỉ thấy ngón tay nàng ta búng ra, sau đó đầu gối ta chợt nhói đau. “Á.” Ta nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn, chân ta đứng không vững, cả người lảo đảo ngã về phía sau. Hàn vương dường như cảm nhận được chuyện gì đang xảy ra, lúc quay đầu lại, trong đôi mắt y ngập tràn sự kinh ngạc. Y nhanh tay ôm chặt lấy thân người đang ngã về phía sau của ta, ta thở phào một hơi thật dài, nhưng chợt nhìn thấy sự đau đớn hiện lên trong đôi mắt y, ta âm thầm kêu lên không ổn rồi. Diêu thục phi! Nàng ta vì muốn cho ta ngã xuống mà ngay cả Hàn vương cũng không tha! Bên tai ta lại văng vẳng lời nói ngày ấy của nàng ta: “Bắt đầu từ lúc Hoàng thượng đỡ cho ngươi một chưởng ở Trữ Lương cung, bản cung đã tự nói với lòng mình, nữ nhân ở trước mặt sẽ là kẻ thù lớn nhất kiếp này của bản cung!” Hóa ra nàng ta lại nhớ kỹ như vậy, luôn luôn ghi nhớ trong lòng. Vì thế mặc kệ bây giờ Hạ Hầu Tử Khâm đối xử với ta như thế nào, nàng ta cũng không hề lơ là cảnh giác với ta. Cho nên hôm nay bất chấp những người có mặt ở đây, nàng ta chỉ muốn nhân lúc hỗn loạn này diệt trừ ta. Nàng ta không giết ta, nhưng chỉ dùng hòn đá nhỏ đánh vào đầu gối của ta, như vậy… Ta bỗng nhiên quay đầu lại, mới phát hiện thấy thấp thoáng phía sau những phiến lá cây tùng bên dưới là ánh sáng loáng thoáng, nhạt nhòa… Ánh sáng! Ta giật mình, đương nhiên Hàn vương cũng biết chuyện gì sắp xảy ra, y quát to một tiếng:” Thanh Dương!” Nhưng mà, chậm mất rồi. Ta và y, cả hai người ngã xuống bên dưới. “Vương gia!” Thanh Dương hoảng sợ hét lên, bổ nhào cả người đến, vung tay nắm được y phục của Hàn vương, nhưng chỉ nghe thấy tiếng y phục bị xé “Roẹt!” một tiếng,… Ta nhìn thấy rõ, núi Nam Sơn quả thật rất cao. Phía dưới chúng ta, là một vùng ánh sáng trong vắt … “Đàn phiiiiiii!” Tiếng của Hạ Hầu Tử Khâm, cảm giác hỗn loạn như xé nát tâm can… Hết chương 21 (194)