Edit: Ong MD Beta: Thỏ SN Sáng sớm, lúc tỉnh lại bên cạnh không hề có ai, trong lòng hơi thất vọng. Nhớ tới đêm qua, hắn và Thiên Lục ở bên nhau, trong lòng lại bắt đầu ghen tỵ. Ta căm ghét Thiên Lục. Lúc dùng điểm tâm, nghe Tường Hòa nói, tối qua Thiên Lục được thừa hạnh, sáng nay đã được phong làm quý nhân, Hạ Hầu Tử Khâm ban cho nàng một chữ – Tích. (惜-[xī]) Là cùng âm với chữ “Hi” (希-[xī]), ta vừa cảm thấy thất vọng đồng thời lại cảm thấy thật đáng thương. Thiên Lục là người thông minh, nhưng nàng ta thực sự hi vọng chứng kiến cục diện như thế này sao? Hắn tự tay ban một chữ “Tích”, có phải là muốn quý trọng, thương tiếc nàng ta đâu? Chỉ vì khi đó không giữ được Phất Hi ở bên người. Lúc đến Hi Ninh cung thỉnh an Thái hậu, từ xa đã nghe thấy bên trong nói cười rôm rả. Lúc ta đi vào bất chợt lại trở nên lặng ngắt như tờ. Trong lòng khẽ cười lạnh, còn nghĩ rằng, ta không biết các nàng đang nói gì sao? Nhưng chỉ trong chốc lát, đã thấy cung nữ đỡ tay Thái hậu bước vào. Mọi người hướng về phía bà hành lễ, Thái hậu chỉ nói vài lời cho chúng ta ngồi xuống, cung nữ đỡ tay cho bà ngồi xuống phía trước. Ánh mắt Thái hậu nhìn xuống phía dưới chưa đến nửa khắc, nụ cười trên mặt vụt tắt. Vẻ mặt của bà như vậy, ta đã sớm đoán được. Chỉ nghe Thư quý tần cười nói: “Tích quý nhân mặc dù không phải là hàng chính phi ngũ phẩm, nhưng lần đầu thừa hạnh ngày hôm sau phải đi Hi Ninh cung thỉnh an Thái hậu, chẳng lẽ chuyện lớn như vậy, cung nhân lại không báo cho biết sao?” Sắc mặt Diêu chiêu nghi cũng khẽ nhăn lại, thấp giọng nói: “Chỉ sợ là đã quên, hôm qua đã có cung nhân đến báo riêng rồi mà!” Bên dưới lập tức có người bàn tán xôn xao: “Vinh phi nương nương là do được Thái hậu đặc biệt ân chuẩn, chẳng lẽ người của Tang gia, đều được đặc biệt ân chuẩn sao?” “Chẳng qua mới là một quý nhân nho nhỏ, đã không xem Thái hậu ra gì rồi.” … Ta liếc nhìn hai người đối diện, thật tốt, ngay ngày đầu tiên đã tìm ra gốc rễ của Thiên Lục. Diêu chiêu nghi thực sự phái người đi báo cho Thiên Lục biết sao? Ta cũng không tin tưởng lắm, chỉ có điều người cẩn thận như Thiên Lục, không nên gây ra chuyện rắc rối lớn như vậy. Thái hậu vốn chỉ không vui, bây giờ lại nghe mọi người nói thêm vào thế này, trên mặt đã hiện rõ sự tức giận. Bà nhếch môi, vừa tính gọi người, đã nghe thấy bên ngoài có cung nữ tiến vào, khom người nói: “Thái hậu, Tích quý nhân tới.” Thật tốt quá, rốt cuộc cũng đã tới. Ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa, chỉ thấy Thiên Lục cúi thấp đầu, chậm rãi bước lên, khom người hành lễ trước Thái hậu: “Thần thiếp thỉnh an Thái hậu.” Thái hậu lạnh lùng hừ một tiếng, châm chọc nói: “Tích quý nhân quả nhiên là thân thể quý giá quá, ai gia ngồi lâu thế này rồi mới có thể nhìn thấy ngươi.” Thiên Lục hoảng sợ, vội quỳ xuống nói: “Thái hậu bớt giận, thần thiếp chỉ là… Chỉ là…” Nàng ta lặng yên liếc nhìn Diêu chiêu nghi và Thư quý tần, lại thấp đầu nói, “Là dậy trễ …” Dậy trễ sao? Mang theo ánh mắt thăm dò nhìn Thiên Lục, người như nàng ta có thể để xảy ra chuyện này sao? Sự tức giận trên mặt Thái hậu vẫn không hề giảm, bà đứng lên nói: “Nếu đã biết sai thì phạt quỳ là được rồi. Hôm nay ai gia không phải phạt ngươi, mà để cho ngươi nhớ lâu một chút.” “Dạ, Thái hậu nói phải.” Thiên Lục cúi đầu, nhẹ giọng đáp lời. Cung nữ bước qua đỡ tay Thái hậu ra bên ngoài, mới đi vài bước, đột nhiên bà dừng lại, mở miệng: “Đi ra bên ngoài quỳ, đừng quấy rầy các phi tần nói chuyện.” Dứt lời cũng không thèm nhìn nàng ta, bước thẳng ra ngoài. “Dạ.” Thiên Lục nhẹ giọng đáp, đứng dậy đi ra bên ngoài, lại quỳ xuống ngay ngắn một lần nữa.