Tư Thế Không Đúng, Nằm Xuống Ngủ Lại
Chương 12 : Tôi có kỹ xảo bắt cóc đặc biệt
“Thằng nhóc kia nói nó anh tuấn vô biên, bàn về bề ngoài xinh đẹp thì cô chủ không xứng với nó!”
“Nó thật sự nói như vậy sao?”
“Chính là như vậy, còn nói não đại ca có vấn đề!”
“Khốn kiếp!” Người đàn ông ngồi trên ghế dùng tay bóp vỡ cái lý trong tay, mặt mày hung dữ “Em gái tao xem trọng nó là may rồi, lại dám ăn nói lung tung!”
“Anh trai tỉnh táo một chút.” Cô gái ở bên cạnh khoan thai đi tới ngồi vào lòng anh ta “Như vậy em mới thích, không giống với người đàn ông lúc trước.” Khẽ nhếch môi, khuôn mặt ở dưới ánh đèn càng làm say lòng người.
“Không phải các người nói còn có một cô gái sao? Có chụp hình không?”
“Chụp rồi” Đưa điện thoại di động tới, cô gái nhận lấy xem, khuôn mặt vốn dĩ bình tĩnh bỗng trở nên trắng xanh giống như gặp sóng to gió lớn......
“Đáng chết! Tại sao lại là cô ta! Sao luôn là cô ta!” Người đàn ông mặc áo trắng ngồi ở phía sau bảo vệ cô ta tràn đầy lo lắng, bóng lưng kia mặc dù gầy yếu nhưng có thể che mưa che gió co cô.
Tại sao......
Tại sao người đàn ông nào của cô ta đều bị cướp mất.
Tại sao......
Tại sao......
Loại người này......Loại người này......Rốt cuộc.....Rốt cuộc tốt hơn cô ta chỗ nào chứ!
“Khốn kiếp......” Cô gái phẫn nộ giật điện thoại ném lên tường, nhìn điện thoại vỡ vụn thành mấy mảnh, chủ nhân của nó khóc không ra nước mắt.
“Các người, ngày mai giúp tôi làm một chút chuyện.” Tùy ý gọi mấy người đàn ông to lớn, khóe mắt cô ta lóe sáng.
........
Gần đây Lăng Khả Nhi tương đối yên tĩnh, mẹ đến bệnh viện chăm sóc ba, nghe nói ông đã tốt hơn nhiều, không có gì xảy ra thì hôm nay sẽ tỉnh lại, sau khi khóa cửa cẩn thận cô liền ôm sách đi xuống lầu.
Lăng Khả Nhi nhíu mắt, nhìn thấy cách đó không xa Mạnh Bạch đang dựa vào cột điện, cậu ta từ từ ăn bánh hành trong tay, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm đám người đi lại trên đường, thiếu niên mặc áo sơ mi trắng quần jean, vô cùng sạch sẽ, cô có chút hoảng hốt, nhưng trong một giây......
Vẻ mặt Mạnh Bạch đột nhiên thống khổ, tay nắm chặt thành nắm đấm hung hăng đấm vào ngực, hiển nhiên là bị sặc, bộ dáng kia nhìn giống như một con khỉ, mí mắt khẽ giãn ra, Lăng Khả Nhi bước nhanh về phía trước đạp một cái “Chào buổi sáng!”
“Chào!” Mạnh Bạch bị đạp ngã trên mặt đất đứng dậy vuốt vuốt tóc “Cảm ơn Khả Nhi, thiếu chút nữa tôi nghẹn chết.”
“Ngu ngốc.” Hừ một tiếng không nhìn cậu ta “Cậu ở dưới nhà tôi làm gì?”
“Đón cậu đi học chứ còn có thể làm gì.” Hối tiếc nhìn bánh hành rơi trên mặt đất “Thật là lãng phí......”
“Vậy cậu nhặt lên ăn đi.” Lăng Khả Nhi có chút không chịu nổi.
“Có thể không?” Hai mắt sáng lên, khon lưng chuẩn bị nhặt.
“Này, cậu ngu ngốc cũng vừa phải thôi chứ!”
“Nói giỡn thôi mà.....thật không có khiếu hài hước.”
Lăng Khả Nhi không có khiếu hài hước
Hôm nay La Tử Thanh không đi học, cô bày tỏ thích thú, kết quả sự vui vẻ này không kéo dài được bao lâu, bởi vì......
Cô quên mất bây giờ đang là học sinh cấp ba, muốn hỏi cấp ba làm gì nhiều nhất, không thể nghi ngờ chính là làm bài thi thử, khẳng định chết chắc, nhìn thấy sắc mặt Lăng Khả Nhi dần trở nên trắng xanh tâm tình
Mạnh Bạch tốt một chút, thân thiết ôm lấy cổ cô “Nếu như cậu đồng ý kết hôn với tôi thì tôi sẽ nói đáp án cho cậu biết!”
“Tại sao tôi nhất định phải kết hôn với cậu!” Gầm nhẹ một tiếng “Còn nữa, chẳng lẽ cậu quên chúng ta mới mười tám tuổi sao? Kết hôn cái gì mà kết hôn!”
Bộ dáng Mạnh Bạch giống như bị đả kích, cậu thật sự không nghĩ tới bản thân mới mười tám tuổi.
Kỳ thi thử rất nhanh liền bắt đầu, Lăng Khả Nhi đau khổ nhìn đề bài, đưa tay chọt chọt cùi chỏ bạn cùng bàn “Đồng bọn, xin cho đáp án!”
Mạnh Bạch miễn cưỡng đẩy cô một cái “Tôi đang quan sát.”
“Hả?”
“Tôi vừa mới dùng mắt nhìn xuyên thấu không cẩn thận thấy trên mông đít lớp trưởng bị bệnh sởi rồi.”
“............”
“Ha ha ha ha, tôi thật sự không ngờ đàn ông con trai cao một mét bảy tám lại có khiếm khuyết như vậy.”
“............” Cậu.......Sao từ đây mà cậu có thể thấy được! Còn nữa Mạnh Bạch sao cậu lại nhìn đít của người ta!
“A đúng rồi, Khả Nhi, tôi vẫn thích cậu mặc áo lót lớn, quần màu hồng lại không thích hợp với cậu đâu.”
Sắc mặt Lăng Khả Nhi trầm xuống, từ trên ghế đứng dậy, mặt không có biểu hiện gì nhìn thầy giáo trên bục giảng “Thưa thầy, cậu ấy muốn quấy rầy em, nói tan học muốn em chờ ở trong rừng cây nhỏ, nếu không làm theo lời cậu ấy thì cậu ấy sẽ chơi em trước mặt thầy.”
“Mạnh Bạch, lần thi thử này không điểm, cút ra khỏi lớp cho tôi!”
Mạnh Bạch “......”
# Mẹ kiếp thật là thông minh!#
Bởi vì tức giận Mạnh Bạch, nên buổi tối cô không để cậu ta đưa về nhà, cô quen việc lên lầu mở cửa đóng cửa, vừa nghiêng đầu Lăng Khả Nhi sợ ngây người, phòng khách bị phá hư, bốn, năm người nằm ngổn ngang trên ghế sa lon, trong lòng hoảng sợ, phản xạ có điều kiện muốn chạy trốn, một giây tiếp theo một đôi tay từ bên trái giữ tóc cô lại “Cô bé, đừng nghĩ muốn chạy.”
“Khốn kiếp! Anh buông tay!” Da đầu bị kéo đau, cô kêu lên một tiếng, hai mắt ửng hồng.
Tên còn lại đi tới cướp cặp sách của cô, đem sách lật tới lật lui “Phía trên viết là Lăng Khả Nhi.”
“Chính là cô ta, các anh em kết thúc công việc đi.” Một con dao chém tới, Lăng Khả Nhi bị trùm bao bố kéo đi.
Mẹ kiếp! Cô thật sự bị trùm bao bố đưa đi!
Ngày hôm sau Mạnh Bạch như thường ngày đứng dưới lầu chờ Lăng Khả Nhi, nhưng cậu ta chờ đến khi ăn xong bánh hàng cũng không thấy người đâu, ném bọc vào thùng rác, không khỏi ngẩng đầu nhìn, khẽ nhíu mày, Mạnh
Bạch cất bước đi vào.
Cửa nhà mở rộng, phòng khách rối loạn, trong phòng ngủ không có một bóng người, Mạnh Bạch thấp thỏm trong lòng, không nói gì liền nghiêng đầu chạy ra ngoài.
Khốn kiếp! Dám động đến người của ông!
“Nhị Hổ!” Lấy điện thoại di động ra gọi “Đưa chiếc xe của tôi tới đường, thuận tiện cho tôi địa chỉ nhà của Lãnh Dạ Thương.”
Hi vọng bây giờ vẫn còn kịp.
Tốc độ của tên nhóc kia rất nhanh, cậu đã có một chiếc xe màu đen, đối phương đưa địa chỉ tới, nhìn sắc mặt của Mạnh Bạch không tốt cũng không dám hỏi gì.
Nhà họ Lãnh ở trong một vùng toàn là nhà giàu, vì muốn yên tĩnh, Lãnh Dạ Thương còn mua hết những biệt thự xung quanh, sau khi dọn dẹp phòng liền biến thành khu lưu trữ hàng hóa, cho nên nói khu nhà giàu không bằng nói là thiên đường của nhà họ Lãnh.
“Lãnh Dạ Thương! Mở cửa!”
“Anh có bản lĩnh giành người phụ nữ của tôi thì cũng có bản lĩnh mở cửa chứ!”
“Mở cửa, mở cửa, có bản lĩnh giành phụ nữ thì cũng có bản lĩnh mở cửa!”
“Xin hỏi cậu là ai?” Rốt cuộc bên trong truyền ra giọng nói già nua.
Mạnh Bạch hít sâu một hơi “Tôi là Mạnh Bạch, tôi muốn gặp Lãnh Dạ
Thương, thuận tiện nói cho anh ta biết tôi muốn đưa Lăng Khả Nhi về.”
“Ai vậy? Chú Lý?” Thiếu niên mảnh khảnh ngồi trên ghế sa lon đặt quyển sách xuống, nhíu mày nhìn quản gia.
“Không nghe rõ, chỉ nghe thấy cái gì Lăng Khả Nhi......”
Hai mắt Lãnh Diệc Thần sáng lên “Nhanh cho vào, nhất định là bạn của
Khả Nhi!” Khả Nhi thật là lương thiện thật là đáng yêu, cô xấu hổ sao?
Nghe thấy cậu bị bệnh nên ngượng không dám tới, cho nên nhờ người khác tới thăm mình, vừa lương thiện lại đáng yêu như vậy......Cậu rõ là......Càng không buông được......
Sự vui vẻ của Lãnh Diệc
Thần không duy trì được lâu, khi nhìn thấy người tới sắc mặt liền tái nhợt, run rẩy nhìn Mạnh Bạch “Cậu......Sao......Tại sao lại là cậu?”
Đôi mắt nhìn Lãnh Diệc Thần, khẽ hừ một tiếng, thoải mái ngồi đối diện cậu trên ghế sa lon, bóng dáng của cậu ta vô cùng bá đạo, Lãnh Diệc Thần thấy vậy càng thêm lo sợ.
“Lãnh Dạ Thương đâu?”
“Anh trai......anh trai có việc......Vẫn chưa về.” Nhỏ giọng nói, quản gia đã sớm lui xuống, trong phòng khách rộng lớn chỉ còn hai người bọn họ.
“Anh ta đi đâu?” Híp mắt đầy nguy hiểm “Cậu có biết không?”
“Tôi......Tôi không biết.” Lãnh Diệc Thần run rẩy: thật không nghĩ tới tên biến thái này lại cố ý tới tìm cậu, tại sao lại muốn hỏi anh trai?
Chẳng lẽ cậu ta biết hôm nay anh trai không có ở nhà, cho nên mượn cơ hội này......Lại muốn áp dụng hành động bất chính với mình sao?
Đáng sợ! Thật quá đáng sợ!
Lãnh Diệc Thần càng nghĩ càng hốt hoảng, càng nghĩ càng hoảng sợ, thật vất vả mới có thể trị liệu được trái tim này (vốn dĩ cho rằng Lăng Khả
Nhi tới) cuối cùng (kết quả lại là một tên biến thái).
“Nấc......” Lãnh Diệc Thần trợn trắng mắt, ngã lăn quay trên ghế sa lon.
Mạnh Bạch sững sờ “Này! Cậu làm sao vậy?”
“Thuốc.......Thuốc......Thuốc......”
“A......đừng làm ồn?” Mẹ ơi, rốt cuộc chơi trò gì vậy, tỏ vẻ thực vui, không đúng, bây giờ không phải là chuyện vui, Mạnh Bạch ngửa mặt “Thuốc của cậu chỗ nào?”
“Đừng vọng tưởng tôi nói cho cậu biết.” Lãnh Diệc Thần thở hổn hển, hai mắt ửng đỏ nhìn chằm chằm Mạnh Bạch “Nhất định là cậu thừa cơ......muốn tôi.........muốn làm hành vi bất chính với tôi, tôi sẽ không để cậu thực hiện được!”
Mạnh Bạch “....................”
“Nấc......”
“Này!” Mạnh Bạch hốt hoảng đi tới, đưa tay đẩy bờ vai cậu ta “Tôi có thể giúp gì cho cậu, thuốc của cậu ở chỗ nào?”
“Không......Không cần......”
“Cậu không muốn uống thuốc sao?” Sao lại cảm giác người này nói không rõ, Mạnh Bạch cảm giác buồn bực trong lòng “Thôi, tôi mặc kệ cậu” bản thân còn việc phải làm, bây giờ không biết Lăng Khả Nhi có nằm trên giường tên cầm thú kia không.....không không không, không thể nghĩ......
Chỉ là......
Chỉ là......
Mạnh Bạch ô một tiếng, thì thầm nói “Lăng Khả Nhi, xem như cậu bị làm nhục tôi vẫn sẽ toàn tâm toàn ý yêu cậu” Tim của cậu đau, đau thật là đau, đau giống như muốn chết......
“Tiểu Thần......”
“Chết tiệt! Cậu làm gì tiểu Thần!”
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
182 chương
40 chương
102 chương
28 chương
82 chương
153 chương