Tư Thái Cung Phi
Chương 95
Edit: Phương Tu dung.
Beta: Mai Thái phi.
Mặt mày Thành Phi đều là vẻ thỏa mãn thống khoái, cong môi cười: "Lục muội muội, ngươi có biết, phụ thân và ca ca không có gì mà không làm được của ngươi, đã làm ra chuyện gì hay không?
Lục Tiệp dư quỳ gối bò tới bên chân Thành Phi, tay cẩn thận kéo tà váy của Thành Phi, giọng nói bi ai cầu tình: "Nương nương, cho dù như thế nào, bọn họ đều là thân nhân của tần thiếp, nếu có phạm phải điều gì sai trái, cũng mong nương nương giơ cao đánh khẽ, cầu nương nương giúp bọn họ một lần. Nương nương, mấy ngày trước, tần thiếp đã lỡ bị mỡ heo che hết lòng dạ [1], tần thiếp biết sai rồi, tần thiếp sai rồi, nương nương..."
[1] Mỡ heo che hết lòng dạ (豬油蒙了心): Vì lợi ích trước mắt mà làm chuyện không đúng, trái với lương tâm.
Thành Phi nhìn Lục Tiệp dư chật vật trước mắt, đột nhiên trong lòng vô cùng phức tạp.
Thật ra, trước kia quan hệ của các nàng vô cùng bền chặt. Khi đó, nàng nuôi dưỡng hài tử thân sinh của nàng ta, một người là mẫu thân ruột thịt, một người lại là dưỡng mẫu. Các nàng làm tất cả chỉ vì đứa bé, cho nên thật ra giữa các nàng không hề có xung đột, hai người đều dành cho nhau sự bao dung và nhẫn nại.
Lúc ấy, Lục Tần đối với Trịnh Phi kính cẩn có lễ, Trịnh Phi đối với Lục Tần ôn nhu hòa ái. Vì Nhị Hoàng tử, vì hài tử của hai người, các nàng đã từng vô cùng thân mật khắng khít.
Cho đến khi Thành Phi chính thức ra tay cướp đi Nhị Hoàng tử.
Bởi vì Thành Phi đã thật sự nhận ra, tại hậu cung này, nếu không có một đứa nhỏ cho mình, tuổi xế chiều của nàng nhất định sẽ vô cùng thê lương.
Lại nói, chuyện làm cho Thành Phi chính thức tỉnh ngộ, chính là khi Hoa Thường tiến cung. Quý nữ thế gia tiến cung, điệu bộ nhàn nhã, đoan trang, không chỉ có Hoàng đế, ngay cả trong mắt Thái hậu cũng vô vàn khen ngợi và sủng ái.
Điều này làm cho Trịnh Phi ý thức được, sau này, những nữ nhân như Hoa Thường sẽ không ngừng ào ạt tiến vào, vậy nữ nhân vốn dĩ chỉ có gia thế mà không được sủng ái như nàng thì sẽ ra sao? Có phải cũng sẽ giống như những nữ nhân bị nàng khinh thường trước kia, bị lãng quên vào một góc, chỉ có thể yên lặng mà chết đi?
Một nữ nhân cho dù có lợi hại như thế nào, gia thế tốt ra sao đi chăng nữa, thì tất cả đều vô dụng!
Nàng cần phải có một hài tử.
Vậy nên nàng đã ra tay, và Nhị Hoàng tử là người được chọn tốt nhất.
Chính tay nàng đã nuôi lớn Nhị Hoàng tử, từ một đứa trẻ ê a học nói, rồi trở thành vị thiếu niên tao nhã, thẹn thùng như bây giờ, rõ ràng, nàng có tư cách làm mẫu thân của nó hơn người kia nhiều.
Nàng còn có thể cho Nhị Hoàng tử rất nhiều thứ, so với Lục Tiệp dư, không biết nhiều hơn bao nhiêu lần đâu.
Thành Phi phục hồi lại tinh thần, nhìn khuôn mặt Lục Tiệp dư giàn giụa nước mắt, cười cười, ôn nhu nói: "Cho dù Lục muội muội cầu tình với bổn cung, cuối cùng thì cũng có lợi ích gì đâu chứ? Bổn cung chỉ là một phi tần chốn hậu cung, sao có thể can thiệp vào chính sự được đây? Huống chi, phụ thân và ca ca của muội muội quả thật có hơi lớn mật quá rồi."
Lục Tiệp dư run rẩy ngẩng đầu, đôi môi mấp máy hỏi: "Vậy phụ thân và ca ca của tần thiếp cuối cùng sẽ ra sao?"
Thành Phi cười càng lớn hơn, nhỏ giọng nói: "Tin tức của muội thật sự là chẳng nhanh nhạy gì cả. Phụ thân và ca ca của muội vốn làm chủ một phương, là quan huyện phụ mẫu. Nhưng vào lúc Nam Chiếu phản loạn, bọn họ lại bỏ rơi bá tánh, tự mình bỏ chạy!"
Lục Tiệp dư nghe vậy, mặt xám như tro tàn.
"Không, sẽ không, sẽ không như vậy..." Lục Tiệp dư khủng hoảng, lẩm bẩm tự nói.
Thành Phi cười khẩy, dựa vào lưng ghế, thâm trầm nói: "Đúng rồi, quên nói cho muội biết, lúc này, thúc thúc trong tộc của bổn cung cũng đang ở trên chiến trường Nam Chiếu, vừa hay bắt được một cặp phụ tử đang chạy trốn, đã dán thông báo khắp nơi. Nói không chừng, qua mấy ngày nữa, muội có thể nghe được tin tức của phụ thân và ca ca mình, có điều, chưa chắc đã là tin tốt, haha."
Lục Tiệp dư ngây dại nhìn Thành Phi đang đắc ý, cả người trở nên bất động, sắc mặt suy sụp, mang theo hơi thở tuyệt vọng.
Xuất thân của nàng vốn là tỳ nữ, chỉ vì hầu hạ tốt, làm người ôn nhu, nhã nhặn, lịch sự, mới được Hoàng thượng, lúc ấy vẫn là Vương gia sủng hạnh. Lại thêm nàng mệnh tốt, sinh hạ được con thứ cho Vương gia, nên mới trở thành một thị thiếp có tên có họ.
Làm thị nữ hầu hạ bên người Hoàng đế đã nhiều năm, Lục Tiệp dư vô cùng hiểu tính cách của Hoàng đế. Đương kim thánh thượng là người không chứa nổi một hạt cát trong mắt, vô cùng coi trọng đức hạnh của quan viên, đối với quan phụ mẫu cai quản một phương lại càng thêm nghiêm khắc.
Nếu phụ thân và ca ca nàng thật sự bỏ rơi bá tánh để một mình chạy trốn cầu sinh như vậy, nhất định Hoàng đế sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Nói không chừng Hoàng đế còn giết gà dọa khỉ để răn đe cảnh cáo.
Không, sẽ không như vậy đâu...
---
Thượng Dương cung.
Hoa Thường tiến vào quãng thời gian dưỡng thai nhạt nhẽo. Mỗi ngày, ngoài việc cẩn thận đi thỉnh an ra, thời gian còn lại, cơ bản nàng đều dùng trong việc học cách dưỡng dục trẻ nhỏ như thế nào.
Thỉnh thoảng triệu kiến cầm sư tiến cung đàn một khúc nhạc, coi như cho đứa bé trong bụng học nhạc vỡ lòng.
Lan Chi mang xiêm y mới vừa làm xong tiến vào, thấy Hoa Thường đang cầm kéo cắt vải, liền cả kinh. Nàng vội vàng chạy đến la lên: "Nương nương làm gì vậy, mau buông kéo ra."
Hoa Thường nở nụ cười bất đắc dĩ, ôn nhu nói: "Bổn cung đã sắp mốc meo lên rồi, thật vất vả mới tìm được chút chuyện để làm, thì ngươi lại tới đây."
Lan Chi trừng mắt: "Kéo là đồ vật nguy hiểm, sao nương nương có thể tùy tiện cầm như vậy chứ? Nếu cắt không cẩn thận, bị thương thì phải làm sao bây giờ?"
Hoa Thường bất đắc dĩ nói: "Bổn cung muốn chạm đến kim chỉ, các ngươi nói sẽ làm mắt bị đau. Bây giờ chẳng qua ta chỉ muốn cắt hai tấm vải, lại nói sợ thân thể bị thương, ở đâu ra nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy chứ?"
Khí thế Lan Chi không giảm đi chút nào, đỡ Hoa Thường ngồi xuống giường, lên tiếng nói: "Nô tỳ biết nương nương muốn làm cho tiểu Hoàng tử trong bụng một bộ xiêm y, nhưng hiện tại nương nương là người đang mang thai, không được động vào dao kéo."
Hoa Thường dựa vào thành giường, hờn dỗi nói: "Từ sau khi mang thai, các ngươi cứ nhìn chằm chằm bổn cung như vậy, bổn cung rất nhàm chán."
Lan Chi nhìn bộ dáng hậm hực của Hoa Thường, vô cùng đau lòng, sau đó cắn chặt răng, nhỏ giọng cất lời: "Vậy thì nô tỳ sẽ nói cho nương nương chút chuyện gần đây ở trong cung nhé."
Hoa Thường nhướng mày, miệng nói liên thanh: "Hậu cung đang yên ổn tốt lành, làm sao mà có chuyện gì được?"
Lan Chi kề sát bên tai Hoa Thường, hạ thấp giọng nói: "Nương nương không biết rồi, gần đây hậu cung đã xảy ra một chuyện rất lớn!"
Hoa Thường tò mò quay đầu hỏi: "Là chuyện gì?"
Lan Chi cẩn thận nói: "Lục Tiệp dư của Ngọc Hoa cung không phải còn đang bị cấm túc sao? Vậy mà nàng ta lại tự tiện lại chạy ra ngoài, chắn ở đường lớn dẫn đến Kiến Chương cung, cứ ngây ngốc quỳ ở đó, khóc la đòi gặp Hoàng thượng cho bằng được."
Hoa Thường cả kinh, cau mày hỏi: "Lục Tiệp dư là người cẩn trọng và nội liễm, vì sao lại làm thế?"
Lan Chi bĩu môi: "Chuyện này đã truyền khắp hậu cung, nghe nói phụ thân và ca ca của Lục Tiệp dư ở phía Nam đã phạm phải một sai lầm vô cùng nghiêm trọng, sắp áp giải vào kinh. Hoàng thượng cũng đã phê chỉ thị vào tấu chương, sẽ xử trảm vào mùa thu năm sau!"
Hoa Thường nhíu mày: "Nghiêm trọng như vậy sao?"
Cho dù ở cổ đại, tử hình cũng là hình phạt rất nặng. Người bình thường nếu bị kết án tử hình, yêu cầu phải thông báo lên rất nhiều cấp. Mỗi một án tử hình đều phải trải qua vô số người thẩm duyệt, cuối cùng mới được trình lên trên ngự án của Hoàng đế, sau khi Hoàng đế phê chuẩn, thì mới được chấp hành.
Lan Chi trả lời: "Nghe nói chuyện này có liên quan đến chiến sự ở Nam Chiếu, nên Hoàng thượng vô cùng tức giận, quăng rớt cả tấu chương, ngay lập tức hạ ý chỉ. Lục Tiệp dư lại to gan lớn mật ngăn trở long liễn của Hoàng thượng. Nàng ta quỳ gối trên đá lạnh, khổ sở cầu xin, nhưng mà cũng không hề có tác dụng. Lúc ấy, Hoàng thượng còn quở trách Lục Tiệp dư, nói rằng nữ nhân hậu cung lại tham gia vào chính sự, chẳng khác gì gà mái đòi gáy, đã giáng vị Lục Tiệp dư. Có lẽ ý chỉ bên phía Hoàng hậu cũng sẽ nhanh chóng được hạ xuống."
Hoa Thường nhướng mày, không ngờ tình huống lại nghiêm trọng như vậy.
Ở Nam Chiếu... Có lẽ là có người của Trịnh gia chăng? Hoa Thường híp mắt, trực giác nói cho nàng biết, Thành Phi đã động thủ rồi.
---
Ngọc Hoa cung, chính điện.
Hiện giờ, nếu tính cả tuổi mụ, Nhị Hoàng tử đã lên mười, vóc dáng đã cao hơn rất nhiều. Nhị Hoàng tử mặc một chiếc áo bào màu trắng ngà vẽ cảnh sơn thuỷ lầu cát theo lối công bút, giờ phút này lại thống khổ gối đầu lên đùi của Thành Phi.
Thành Phi nhìn Nhị Hoàng tử khóc đến mức không thở nổi, đau lòng không chịu được. Nàng thật cẩn thận lau mặt cho Nhị Hoàng tử vốn đã khóc đến độ mặt mày nhem nhuốc, ôn nhu nói: "Hữu nhi, đừng khóc, mẫu phi đau lòng."
Tiếng khóc của Nhị Hoàng tử dần dần nhỏ đi, vẫn gối đầu lên đùi Thành Phi như cũ, không muốn rời đi.
Thành Phi đau lòng nâng khuôn mặt non nớt của Nhị Hoàng tử lên, ôn nhu nói: "Hữu nhi đã lớn rồi, không được khóc nữa."
Nhị Hoàng tử nức nở vài tiếng, giọng nói nghẹn ngào: "Vì sao Lục nương nương lại làm vậy, để bây giờ phải chịu sự nhạo báng của mọi người, làm trò cười cho thiên hạ. Vì sao người không chịu ngẫm lại một chút, chẳng lẽ chỉ có phụ thân và ca ca của người mới là thân nhân sao? Vì cầu tình cho thân nhân mà phạm vào tội như thế, không màng lễ pháp, không màng thể diện..."
Thành Phi ôm Nhị Hoàng tử vào trong ngực, nhỏ giọng an ủi: "Không khóc, không khóc nữa. Nàng ấy là nàng ấy, con là con, việc gì phải quan tâm như vậy? Là ai nói gì bậy bạ trước mặt con sao?"
Nhị Hoàng tử lắc đầu, lại khóc: "Nhi thần là nhi tử của mẫu phi, nhưng trong hậu cung này, có người nào mà không biết Lục Tiệp dư mới là người sinh ra nhi thần đâu kia chứ? Người làm ra chuyện như vậy, có ai mà không liếc mắt nhìn con một cái đâu? Vì loại thân nhân hèn nhát mà người lại làm ra chuyện càn rỡ như vậy. Vì sao người không suy nghĩ cho con một chút chứ?""
Thành Phi dừng một chút, sau đó vuốt đầu Nhị Hoàng tử, ôn nhu nói: "Lục Tiệp dư không cố ý làm con mất mặt đâu, nàng ấy chỉ là nhất thời hồ đồ mà thôi. Huống chi, Hữu nhi, nhớ kỹ, con là nhi tử của mẫu phi, nếu có ai dám lời ra tiếng vào, cứ trực tiếp đánh là được, đánh chết mẫu phi sẽ chịu trách nhiệm cho con!"
Đôi mắt Nhị Hoàng tử khóc đến đỏ bừng, nhẹ giọng nói: "Không ai dám lời ra tiếng vào, nhưng ánh mắt mọi người nhìn nhi thần đều rất lạ. Bộ dáng muốn nói lại thôi của Đại Hoàng huynh hôm qua, đến bây giờ nhi thần vẫn còn nhớ rất rõ."
Thành Phi nhẹ nhàng vỗ lưng Nhị Hoàng tử: "Từ nhỏ con đã lớn lên dưới gối của mẫu phi, nên cảm tình với Lục Tiệp dư cũng không sâu đậm. Hơn nữa, nàng ta cũng không hề vì con mà suy xét, cho nên bây giờ con lại càng không liên quan đến nàng ta... Nhưng mà, Hữu nhi, con phải nhớ kỹ, mẫu phi vĩnh viễn yêu con nhất, con đừng đau lòng, đừng khóc nữa."
Nhị Hoàng tử dựa vào ngực Thành Phi, rầu rĩ gật gật đầu, thanh âm yếu ớt, mang theo tiếng nức nở: "Mẫu phi, nếu như nhi thần thật sự là hài tử thân sinh của mẫu phi thì thật tốt... Rõ ràng là mẫu phi nuôi dạy con, vì sao con không phải là nhi tử thân sinh của người chứ?"
Trái tim Thành Phi sớm đã rỉ máu, nhưng vẫn cười ôn nhu như cũ, nhẹ nhàng nói: "Thân thể mẫu phi không tốt, nhưng có lẽ trời cao không đành lòng để mẫu phi chịu khổ, vậy nên đã cho con đầu thai vào bụng của Lục Tiệp dư, sau đó mang con đưa đến cho mẫu phi. Con vốn dĩ là nhi tử của mẫu phi, chẳng qua chỉ là đầu thai nhầm chỗ mà thôi. Con xem, chẳng phải bây giờ Hữu nhi đã về với mẫu phi rồi hay sao?"
Nhị Hoàng tử gật đầu, dựa vào vòng tay ấm áp của Thành Phi, lặng lẽ rơi lệ.
Sau khi tiễn Nhị Hoàng tử xong, sắc mặt Thành Phi dần lạnh đi, khẽ quay đầu, khuôn mặt không chút biểu tình nhìn Nhiễm Phong đang đứng bên cạnh, mở miệng nói: "Đến lúc rồi."
Thân mình Nhiễm Phong khẽ run lên, cúi người hành lễ: "Vâng, tất cả đã được chuẩn bị tốt."
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
3 chương
11 chương
15 chương
155 chương
52 chương
9 chương