Edit: Du Quý phi. Beta: Su Thái phi. Đông Yên kéo mành, hành lễ, cung kính nói: "Nương nương, nên dùng bữa rồi." Hoa Thường dừng bút trong tay, vỗ vỗ tay áo, đặt bút lông lên giá sứ Thanh Hoa, nói: "Gọi Thược Dược vào thu dọn bàn, sách và bút mực một chút đi." Đông Yên đáp: "Vâng, nương nương." Lan Chi đi đến bên người Hoa Thường, đỡ tay nàng, dáng vẻ ủ rũ không đành lòng, thấp giọng: "Lúc ở nhà nương nương cũng chưa chép nhiều kinh thư tới như vậy." Hoa Thường không để bụng chỉ cười nói: "Ở nhà là cô nương được nuông chiều, vào cung lại làm trắc thất [1] hầu hạ người, làm sao sống giống như ở nhà được? Lan Chi, ngươi nên làm quen với sự thay đổi này, chớ bày ra bộ dáng như vậy nữa, bị người có tâm thấy được còn tưởng rằng Thượng Dương cung ta chịu nhiều oan ức." [1] Trắc thất (侧室): thiếp, vợ lẻ. Lan Chi nhún người hành lễ: "Nô tỳ đã biết, nương nương." Sau đó từ từ ngẩng đầu, nhìn tư dung tuyệt sắc của tiểu thư, trái tim như bị ngâm ở trong nước, chua chát, đau khổ. Đông Yên tiếp nhận khay màu đỏ thắm từ tay tiểu cung nữ, để đồ ăn trên bàn, nói khẽ: "Hôm nay Ngự Thiện phòng đưa tới bảy món ăn: ba món mặn, hai món chay, một canh, một món ngọt. Hoàng thượng cũng phân phó đưa qua một món, vậy tổng cộng là tám món." Hoa Thường gật đầu: "Hoàng thượng ban món gì?" Mặt Đông Yên mang ý cười trả lời: "Món này là cút thái sợi thuỷ tinh [2]. Nghe nói là món sở trường nhất của lão sư phụ trong Ngự Thiện phòng, Hoàng thượng ăn khen không dứt miệng, còn phân phó riêng phải để cho nương nương cùng nếm thử." [2] Cút thái sợi thủy tinh (鹌子水晶脍): Món này thật ra là món thịt cút đông lạnh, giống như món thịt đông của người miền Bắc ấy ạ. Lúc ăn thì thái lát ra. Món này bắt nguồn từ Cao Ly, một đầu bếp Trung Quốc đã bắt chước nó, quy trình chế biến khá phức tạp. Còn món thịt đông thì có từ thời nhà Tống rồi. Nếu muốn tìm hiểu thêm các bạn có thể dùng dòng tiếng Trung quăng lên google. Hoa Thường thử thức ăn trên bàn, cười: "Hoàng thượng ân điển, bổn cung cũng không ăn hết được, đồ ăn Hoàng thượng ban hãy thưởng cho hạ nhân nếm thử để dính phúc khí." Phi tần dùng bữa cũng có quy củ, một món ăn không thể ăn quá một phần ba, cho nên trên cơ bản đồ ăn thừa sẽ ban thưởng cho hạ nhân. Mà đồ ăn Hoàng thượng ban không thể nghi ngờ đó là trân quý và cát tường nhất. Bọn người Lan Chi, Đông Yên quỳ xuống hành lễ: "Nô tỳ tạ ơn nương nương." Hoa Thường ôn nhu cười: "Đều đứng dậy đi." Lễ nghi khi dùng bữa của Hoa Thường khá tốt. Nhưng món cút thái lát thuỷ tinh do Hoàng thượng ban cho Hoa Thường cũng không ăn được nhiều. Ngược lại hai món tôm long tĩnh bóc vỏ [3] và măng khô Ngọc lan phiến [4] lại tương đối phù hợp khẩu vị của Hoa Thường. [3] Tôm long tĩnh bóc vỏ (龙井虾仁): Món tôm lột vỏ và chế biến chung với trà Long Tĩnh. [4] Măng khô Ngọc lan phiến ( 冬笋玉兰片): hay còn gọi là "lá mộc lan" do hình dạng giống hoa mộc lan. Món ăn làm từ măng tre. Thế gia Hoa gia xuất thân từ quận Lâm Ấp, một quận ở phía Nam, khẩu vị thiên về thanh đạm, ẩm thực tinh xảo, chỉ là mấy năm nay dọn tới đô thành, mới dần thay đổi thói quen ẩm thực. Mà Hoa Thường không thích ăn thịt, là vì đời trước trải qua thời kì suy bại. Lúc đó cái gì cũng ăn, chuột, côn trùng, động vật bị hư thối... Cho nên khi ăn thịt Hoa Thường vẫn còn tồn tại một chút bóng ma. "Nương nương, sau khi ăn xong muốn ra ngoài tản bộ không?" Lan Chi kiến nghị: "Hoa mai nở rất đẹp, bây giờ thời tiết lại rất tốt để thưởng mai." Hoa Thường vỗ trán một cái cười: "May mà ngươi nhắc nhở bổn cung, vài ngày trước Ôn Tần có nói với bổn cung là từ nhỏ nàng ấy đã thích mai, chờ hoa mai nở nhất định phải tới Thượng Dương cung để thưởng mai." Lan Chi trả lời: "Để nô tỳ qua Tiêu Phòng cung mời Ôn Tần nương nương lại đây." Hoa Thường gật đầu: "Đi đi. Đi Tiêu Phòng cung hãy bái kiến Thục phi trước, ngươi thấy Thục phi cũng phải mời đến. Nếu không tới thì thôi, còn tới thì nhất định phải chiêu đãi thật tốt." Lan Chi hành lễ: "Nô tỳ hiểu rõ." --- Tiêu Phòng cung. Lúc Lan Chi tới vừa vặn Thục phi đang nói chuyện với Ôn Tần, không cần nàng phải chạy qua hai chỗ. "Nô tỳ là Lan Chi của Thượng Dương cung, bái kiến Thục phi nương nương, Ôn Tần nương nương, hai vị nương nương cát tường." Lan Chi khom mình hành lễ. Thục phi mở miệng trước, thanh âm uyển chuyển trong trẻo như chim hoàng oanh: "Ngươi là cung nữ bên người Hoa Phi muội muội ư?" Lan Chi cung kính trả lời: "Bẩm nương nương, đúng ạ." Thục phi mỉm cười: "Hoa Phi muội muội phái ngươi tới Tiêu Phòng cung có chuyện gì không?" Lan Chi trả lời: "Nương nương nói hiện giờ hoa mai trong Thượng Dương cung đã nở, thời tiết lại thích hợp để thưởng mai, vừa vặn Ôn Tần nương nương có nói qua mình thích mai. Vì thế nương nương muốn mời Thục phi nương nương và Ôn Tần nương nương đi một chuyến đến thưởng mai, ôn lại tình tỷ muội." Thần sắc Ôn Tần có chút kinh hỉ, ngượng ngập nói: "Khó có được Hoa Phi tỷ tỷ còn nhớ rõ lời nói đùa của ta lúc trước, không bằng Thục phi tỷ tỷ cũng đi một chuyến đi?" Thục phi nhướng cặp mày lá liễu mĩ lệ, sau đó cười nói: "Nếu bổn cung từ chối thì bất kính. Yên Hoài, phân phó chuẩn bị bãi giá." Yên Hoài cúi đầu hành lễ: "Vậy nô tỳ cáo lui trước để trở về bẩm báo Hoa Phi nương nương." Thục phi ừ một tiếng: "Ngươi về đi." "Vâng, nô tỳ cáo lui." --- Vị Ương cung. Bụng Hoàng hậu đã lộ rõ, hiện tại lúc ngồi xuống cũng phải cẩn thận cái eo, biểu tình ôn nhu nhã nhặn lịch sự. "Thuý Lâu, hôm nay trong cung có xảy ra chuyện gì không?" Mỗi ngày Hoàng hậu đều phải hỏi một câu, tuy rằng hiện tại Trịnh Phi chưởng quản cung vụ nhưng không có khả năng Hoàng hậu hoàn toàn buông tay, việc lớn hay nhỏ đều phải biết đến. Thuý Lâu trình lên một chén chè đậu đỏ, thấp giọng: "Đều là một số việc vặt vãnh cuối năm, mọi chuyện Trịnh Phi đều xin chỉ thị của Vị Ương cung, vô cùng cung kính." Hoàng hậu khẽ nhíu mày: "Bổn cung luôn có cảm giác không yên tâm với Trịnh Phi, Trịnh Phi là người có thể cung kính người khác sao?" Thuý Lâu an ủi: "Nương nương bớt buồn, tuy rằng việc mang long thai có quan hệ trọng đại [5] nhưng chúng ta cũng không cần doạ mình, nếu càng lo lắng thì sẽ không tốt đối với tiểu Hoàng tử trong bụng nương nương." [5] Trọng đại (重大): Lớn lao nặng nề. Hoàng hậu thở dài vỗ nhẹ bụng nhỏ gật đầu: "Bổn cung đã biết." Thuý Lâu thấy Hoàng hậu mặt ủ mày chau như cũ, mở miệng nói: "Nếu nương nương phiền lòng, sao không ra cửa tản bộ? Nô tỳ nghe nói hôm nay Hoa Phi nương nương mời Thục phi nương nương và Ôn Tần đến Thượng Dương cung thưởng mai, nếu nương nương không ngại cũng ra cửa thưởng thức cảnh đẹp đi." Hoàng hậu a một tiếng nói: "Hoa Phi với Thục phi? Chắc là Ôn Tần đã dẫn lối, ngược lại ba người các nàng lại thích hợp tương giao với nhau." Thuý Lâu nhíu mày sầu lo: "Nương nương, nô tỳ không thể không nói, hiện giờ nương nương suy nghĩ quá nhiều. Nô tỳ chỉ nói hoa mai, nương nương lại nghĩ tới Hoa Phi, Thục phi, như vậy tinh thần và thân thể của nương nương sẽ không chịu nổi." Sắc mặt Hoàng hậu cứng lại, ngữ khí cũng lạnh lẽo: "Thuý Lâu, đừng quên thân phận của ngươi, sao lại nói chuyện với chủ tử như thế!" Phịch một tiếng, Thuý Lâu quỳ xuống, trán đặt trên nền gạch lạnh lẽo, than thở khóc lóc: "Thân phận nô tỳ hèn mọn nhưng lại đặt nương nương ở trong lòng. Nô tỳ lo lắng cho thân thể của nương nương, lo lắng cho long thai trong bụng nương nương." Hoàng hậu chậm rãi cong lưng, muốn nâng Thuý Lâu từ trên mặt đất dậy. Thuý Lâu lo lắng ngồi dậy: "Nương nương đừng khom lưng, cẩn thận long thai." Hoàng hậu rũ đôi mắt xuống, sắc mặt tái nhợt, xương gò má hồng lên, lộ ra nhan sắc không khỏe lắm, hạ thấp giọng: "Bổn cung biết ngươi trung tâm, bổn cung cũng ghi nhớ ngươi đã ở bên người bổn cung nhiều năm, nhớ cẩn trọng mọi chuyện." "Chỉ là sau khi mang thai bổn cung luôn lo được lo mất, sợ đây là một giấc mộng. Chỉ cần chọc nhẹ mộng liền vỡ, bổn cung vẫn là Hoàng hậu bảo vệ Vị Ương cung trống rỗng này." Thuý Lâu nhìn Hoàng hậu yên lặng rơi lệ, vội vàng cầm lấy khăn nhẹ lau khoé mắt Hoàng hậu, khẽ khuyên nhủ: "Nương nương, đây không phải giấc mộng, đây là hài tử của người, đứa bé lớn lên trong bụng người, đứa bé là một tiểu sinh mệnh đang sống sờ sờ, đứa bé sẽ dựa vào người, tín nhiệm người." Hai mắt Hoàng hậu đẫm lệ mơ màng kéo mở khoé miệng, gật đầu, ánh sáng vàng trên đồ trang sức cũng nhẹ nhàng lay động: "Bổn cung sẽ khá lên, bổn cung muốn làm mẫu thân." --- Không khí bên Vị Ương cung trầm trọng, ở Ngọc Hoa cung lại là một cảnh hoà thuận vui vẻ. Trịnh Phi yểu điệu rót trà, nhanh nhẹn nói: "Làm khó Hoàng thượng tới Ngọc Hoa cung của thần thiếp, nhất định là người muốn nếm thử tài nghệ pha trà của thần thiếp có tiến bộ hay không đây." Hoàng đế tiếp nhận chén trà, cái miệng nhỏ thử một chút, cười nói: "Trà nghệ của ái phi đã tăng, xem ra gần đây trẫm nghe nói ái phi tu thân dưỡng tính quả nhiên không sai." Ý cười của Trịnh Phi có chút phai nhạt, nói: "Thần thiếp làm việc ngay thẳng, khó tránh khỏi đắc tội với người khác. Hiện tại chỉ theo bình thường mà làm việc, vậy mà cũng có người khua môi múa mép trước mặt Hoàng thượng, có chỗ nào là tu thân dưỡng tính đâu." Hoàng đế bất đắc dĩ lắc đầu: "Trẫm chỉ nói vậy thôi, xem nàng lại tức giận như vậy, cũng chỉ có ái phi mới dám nhăn mặt cho trẫm nhìn." Trịnh Phi không cam lòng trả lời: "Tháng trước Thục phi còn ném đổ đồ vật, phát giận với Hoàng thượng không chỉ có một mình thần thiếp, Hoàng thượng đừng nói bậy." Hoàng đế bị Trịnh Phi nói vậy buồn bực đến mức đau dạ dày, nhưng đối mặt với nữ nhân đã theo hắn mười mấy năm, dù sao tình cảm cũng sâu đậm, Hoàng đế vẫn chưa tức giận, nói lớn: "Là trẫm sai còn không được sao." Vốn dĩ Trịnh Phi hùng hổ tức giận nhưng Hoàng đế hoà ái nhận sai như vậy, lập tức Trịnh Phi không còn khí thế nữa, cúi đầu không biết nói cái gì thì tốt. Hoàng đế nhìn bộ dáng hạ xuống khó có được của Trịnh Phi, quan tâm hỏi: "Sao trong chốc lát cảm xúc lại hạ xuống rồi?" Trịnh Phi bối rối, rầu rĩ nói: "Chỉ là thần thiếp bận việc cung vụ, tinh thần có chút không tốt, không có việc gì đâu." Hoàng đế cười nói: "Ái phi xử lý cung vụ rất tốt, chăm sóc Hoàng hậu cũng chu toàn, trẫm rất cảm kích ái phi." Đây là lời nói thật tình của Hoàng đế, lúc trước Hoàng hậu với Thái hậu tranh cung vụ quyết liệt, giao cho Trịnh Phi chỉ để thoả hiệp, không ngờ với tính tình của Trịnh Phi lại làm rất tốt, vô cùng chăm sóc và cung kính Hoàng hậu. Trịnh Phi nghe Hoàng thượng nói, cảm thấy trong lòng có vị chua, thấp giọng nói: "Sao thần thiếp lại không chăm sóc tốt cho Hoàng hậu nương nương được chứ. Hiện tại Hoàng hậu đã hoài thai hài tử của Hoàng thượng, đó là chuyện thần thiếp luôn muốn làm nhưng lại không được." Hoàng thượng nghe đã biết chọc đến nỗi đau của Trịnh Phi, vội ôm lấy vai Trịnh Phi, an ủi: "Hài tử rồi cũng sẽ có, không phải nhiều năm Hoàng hậu mới có thể hoài thai sao." Trịnh Phi ở trong lồng ngực Hoàng đế cười chua xót: "Hoàng thượng không cần an ủi thần thiếp, thần thiếp hiểu rõ." Sau đó Trịnh Phi lau khoé mắt, lộ ra khuôn mặt tươi cười nói: "Nhìn xem, thần thiếp lại thất lễ rồi, đúng là nên phạt, Hoàng hậu nương nương người mang long thai, Hoàng thượng cũng sắp có đích tử hoặc đích nữ của mình, đây đúng là thời điểm nên vui vẻ." Trước kia Trịnh Phi vẫn luôn hùng hổ doạ người, là nữ nhân cương trực ương ngạnh. Đây là lần đầu tiên Hoàng đế thấy bộ dáng nhu nhược như vậy của Trịnh Phi, thì ra Trịnh Phi cũng mềm yếu, là nữ nhân cần dựa vào hắn mà thôi. "Ái phi..." Hoàng đế mở miệng, lại không biết nói gì, một cảm giác muốn nữ nhân này hết bi thương xúc động. Trịnh Phi miễn cưỡng cười: "Hoàng thượng đi thăm Hoàng hậu nương nương đi, nghe nói gần đây thân thể Hoàng hậu nương nương vẫn luôn không thoải mái, thai phụ đều là như thế, cần được quan tâm và bao dung." Hoàng đế thở dài: "Vậy trẫm đi Vị Ương cung, ngày mai trẫm lại đến thăm nàng." Trịnh Phi hành lễ: "Cung tiễn Hoàng thượng." Tiễn Hoàng đế đi rồi, sắc mặt Trịnh Phi từ từ lạnh đi, tay nắm chặt lại. "Thì ra cũng có một ngày bổn cung phải giả mềm yếu như vậy, không phải bổn cung ghét nhất là diễn xuất sao... Thâm cung này, thật sự sẽ làm thay đổi một người."