Tú Sắc - Thất Tú
Chương 12 : Nhập học
Có thể thấy được hôm nay đại danh của mình lập tức có thể truyền khắp Berysford!
Khi Diệp Lâm sắc mặt âm trầm mà đi ra ngoài đại sảnh, đối diện gặp phải Xavier, hắn nhìn thấy sắc mặt Diệp Lâm, còn tưởng rằng Diệp Lâm trắc nghiệm không có thiên phú đấu khí hoặc ma pháp, vì thế đi lên an ủi nói: “Không sao, bản lĩnh trời sinh của ngươi mới là có một không hai trên đời này.”
Ít nhất không có người thứ hai nhảy múa mà có thể chữa khỏi vết thương.
Diệp Lâm đập tấm da dê viết kết quả lên trên người hắn “Ngươi đây coi như an ủi?”
Xavier mở cuộn da dê, nhìn “Thiên phú đấu khí cấp A” bên trên, kinh ngạc hỏi: “Kết quả này vì sao còn không vừa lòng?”
Diệp Lâm thật sự nói không nên lời, nhìn điểm màu hồng phấn trên tấm da dê kia, y chán ghét quay đầu, tấm da dê kết quả thí nghiệm thiên phú này cũng không phải chỉ là một kết quả đơn giản như vậy, còn có loại hình thiên phú xuất hiện trên cầu thủy tinh, tỷ như có được thiên phú ma pháp thì sẽ xuất hiện các loại hoa văn khác nhau, hệ hỏa chính là một ngọn lửa, hệ băng chính là một bông tuyết, hệ thổ chính là một khối nham thạch vân vân, cho dù là đấu khí thì cũng sẽ có hình thái khác nhau hiện ra, loại hình thái này liên quan đến đồng bộ vũ kỹ khi tu luyện đấu khí sau này, cũng là các loại dáng vẻ khác nhau, vì thế, tấm da dê này của Diệp Lâm, mỹ nhân khiêu vũ chợt lóe rồi biến mất kia may mắn không xuất hiện ở trên mặt, chỉ còn lại một đám sương khói màu hồng phấn thấp thoáng hoa rơi ——
Nhìn là đầy đủ xinh đẹp, nhưng mà Diệp Lâm một đại nam nhân, muốn xinh đẹp như vậy đến dùng làm cái quái gì!
Được rồi, y coi như hiểu được, cái thân thể này rốt cuộc là không giống người thường, cho dù y có thể tu luyện, cũng chỉ có thể tuân theo cơ sở mà game để lại lúc trước, chỉ sợ cả đời này y cũng không thể thoát khỏi xoay vòng vòng!
Cho ra cái kết luận này khiến Diệp Lâm vô cùng uể oải, nhưng mà nhìn bàn tay trắng nõn thon dài của mình, bỏ đi, chỉ cần còn sống, chính là một chuyện tốt.
Xavier đã bước vào trong đại sảnh, Diệp Lâm quay đầu nhìn hắn, y biết tương lai Xavier sẽ vô cùng mạnh mẽ, cũng song tu ma vũ giống như nhân vật chính Ngạo Thiên, nhưng mà y không biết thí nghiệm thiên phú lúc này của Xavier sẽ là cái kết quả gì?
“Thân thiện với nguyên tố thuộc tính mộc, thân thiện với nguyên tố thuộc tính ám?” Diệp Lâm kinh ngạc mà nhìn kết quả, không có người rõ ràng thực lực hiện tại của Xavier hơn y, thậm chí dưới tình huống không có người giáo dục cũng đã mơ hồ tu luyện ra đấu khí, làm sao có thể không có thiên phú đấu khí!
Xavier lại là dáng vẻ không ngoài ý muốn, “Bởi vì ta không phải có thiên phú đấu khí.” Lời của hắn thật bình thản, “Mà là có được năng lực thiên phú của ám tinh linh.”
Diệp Lâm lập tức hiểu được.
Ám tinh linh là thích khách trời sinh, mỗi người bọn họ đều có được bản năng của một thích khách, không giống thiên phú đấu khí mà số ít người trong nhân loại mới có, ám tinh linh đều không ngoại lệ là trời sinh tinh thông vũ kỹ, so với nhân loại rất khó xuất hiện tình huống song tu ma vũ, ám tinh linh ngược lại là có một phần không ít tinh thông ma pháp hệ ám.
“Vậy bạch tinh linh thì sao?”
“Bạch tinh linh?” Xavier không chút để ý cuộn tấm da dê lại, “Bạch tinh linh trời sinh có thông thạo mắt ưng, cho nên bắn tên tương đối chuẩn, tinh linh không giống nhân loại, rất nhiều tinh linh đều là song tu ma vũ, ám tinh linh là thích khách, bạch tinh linh là xạ thủ, đồng thời rất nhiều ám tinh linh đều tinh thông ma pháp hệ ám, trong bạch tinh linh, tinh thông ma pháp hệ mộc hoặc hệ phong cũng không ít.”
Đây là ưu thế chủng tộc a, trên thực tế, thiên phú của nhân loại là một cái tương đối bình thường trong các loại chủng tộc, nhưng trí tuệ của nhân loại, lại là đứng đầu các tộc, này không thể nghi ngờ.
Vì thế, Xavier ngụy trang thành nhân loại, chỉ bị thí nghiệm ra thiên phú ma pháp, lại che giấu đi sự thật hắn đồng thời có thể tu luyện vũ kỹ.
Ngày nhập học hôm nay trừ thí nghiệm thiên phú ra, đương nhiên còn có rất nhiều chuyện phiền toái, chẳng qua lấy thân phận hiện tại của Diệp Lâm cùng Xavier, việc này căn bản không cần bọn họ quan tâm, quản gia phục vụ gia tộc Anbridge nhiều thế hệ đã sớm bố trí thỏa đáng hết tất cả. Dù sao đối với hắn mà nói lại chẳng có lựa chọn nào khác, trên đời này chỉ còn lại hai người này là con cháu dòng chính nhà Anbridge, trên thực tế, sau khi hai người mất tích bốn năm, những người trung tâm với gia tộc Anbridge như bọn họ này đã sắp đợi đến tuyệt vọng, nào biết đâu rằng bọn họ còn có một ngày an toàn trở về.
Chẳng qua, không giống với Amity hoàn toàn tin, trong lòng vị lão quản gia này trên thực tế vẫn có chút nghi ngờ.
Tuy rằng tuổi hắn đã không còn trẻ, năm đó cũng chỉ gặp qua Lind cùng Sal vài lần mà thôi, khi đó bọn họ lại nhỏ tuổi, diện mạo cơ bản đã là không nhớ rõ, khi đó một đám tôi tớ hầu hạ trong trang viên đều bị Amity đuổi đi, dù sao hai anh em mất tích trên bản chất chính là bọn họ thất trách, mà hai thị nữ cận thân hầu hạ đã sớm không còn mạng, bởi vì dưới tác dụng của nước thuốc ma pháp, hai người nói ra rất nhiều chi tiết làm người ta kinh ngạc, tỷ như ăn cắp tiền của đồ trang trí đặt trong trang viên, tỷ như đối xử anh em hai người tồi tệ qua quýt, cắt xén chi tiêu hàng ngày của hai người vân vân, tôi tớ như vậy đương nhiên không thể tha thứ.
Nhưng quản gia vẫn nhớ được tin tức báo cáo lại khi đó, Lind lúc đó, là một đứa trẻ nóng nảy dễ giận tính tình cực xấu, căn bản không phải một chủ nhân dễ hầu hạ, trong mấy tháng ngắn ngủi đã làm bị thương vài thị nữ, mà Sal thì ngược lại, làm người lãnh đạm hầu như rất ít mở miệng, nếu chỉ là như thế thì còn chưa tính, cố tình nó cực kỳ thích tự nuôi dưỡng ma thú nguy hiểm, vì con Đại Bàng Lửa của nó, trong trang viên thậm chí có tôi tớ đã chết, nhưng Sal cũng không quan tâm những tôi tớ bị thương thậm chí chết đi đó, chỉ quan tâm bọn họ có làm hại đến thú cưng của nó hay không, nói tóm lại, bản tính lạnh lùng gần như làm cho lòng người sợ hãi.
Lind cùng Sal đứng trước mắt hắn hiện giờ, không khỏi khác ngày xưa quá nhiều, loại khác biệt này không phải nói không tốt, nhưng chung quy vẫn khiến quản gia có chút bất an.
Một Lind dung mạo xinh đẹp tuyệt trần tính tình ôn hòa chỉ là hơi có vẻ lạnh nhạt cùng Sal cao gầy thon dài giơ tay nhấc chân đều tao nhã thong dong như vậy, hoàn mỹ đến khiến quản gia có chút khó có thể tin, cho dù là thần Quang Minh thiên vị thì cũng không đến mức ở trong bốn năm mà biến bọn họ thành một người khác chứ?
Toàn bộ trên dưới trang viên Hoa Hồng Bạc vui mừng khôn xiết cùng Amity ủng hộ Diệp Lâm không hề che giấu khiến quản gia chỉ có thể thu nghi ngờ này vào trong bụng trước, tận tâm mà xử lý tất cả cho bọn họ.
Berysford là trường học nổi danh nhất đô thành, bất luận là chương trình học ma pháp hay là đấu khí, nơi này đều có lão sư tốt nhất, bước đầu thu học sinh không đồng đều từ chín tuổi đến mười hai tuổi, chế độ giáo dục là sáu năm, chương trình học sơ cấp là một năm, trung cấp hai năm, cao cấp ba năm, trong đó chương trình học cao cấp bao gồm một năm huấn luyện thực tiễn, cho nên toàn bộ thời gian ở trường là sáu năm.
Đường ranh giới giữa quý tộc cùng bình dân trên đại lục này vô cùng rõ ràng, tỷ như Berysford, chín mươi lăm phần trăm trở lên đều là quý tộc, cực ít thu học sinh bình dân, trừ khi bình dân này giữ thư đề cử của quý tộc từ tử tước trở lên. Mà quý tộc cũng có phân chia cao thấp, ở trên mảnh đại lục này, số lượng quý tộc khó mà phỏng đoán, nhưng phần lớn chính là một số quý tộc nhỏ chỉ có hư danh, rất nhiều nhà quý tộc nhỏ thậm chí còn kém cả bình dân, nhiều lắm được cho là địa chủ bình thường mà thôi.
Chính vì loại quý tộc hóa mức độ cao này, ký túc xá trường học của nó tương đối có khí phách quý tộc, hơn nữa Diệp Lâm cùng Xavier vào ở chính là ký túc xá xa hoa nhất, sau khi nộp một số lớn kim tệ, bọn họ có thể ở lại nơi này tròn năm năm(1).
Khi kiến trúc nhà cửa riêng lẻ kiểu Âu ánh vào mi mắt, Diệp Lâm nhìn hoa viên nhỏ đủ loại hoa hồng trắng cùng cửa sổ trang trí hoa văn kim loại tinh xảo kia, nhíu mày: “Chính là nơi này?”
Xavier hé mắt, “Nghe nói nơi này ở sáu người.”
“Sáu người?” Lấy một căn nhà lớn như vậy mà nói, sáu người thật sự không tính là nhiều.
Nhưng mà Diệp Lâm nhớ rõ, Ngạo Thiên trong tiểu thuyết vì bị vị đường huynh kia làm khó dễ, bị phân đến khu bình dân không nói, còn là cái nơi hầu như bị gọi là nhà ma, toàn bộ một tòa nhà chỉ có hắn cùng một học sinh bình dân tính tình cổ quái.
Ừ, không cần phải nói, vị học sinh bình dân kia trên thực tế là một em gái xinh đẹp nữ giả trang nam…
Cho nên Diệp Lâm căn bản không biết bộ dạng khu ký túc xá quý tộc nó ra làm sao.
Sau khi đi vào mới phát hiện, nơi này còn làm y vừa lòng hơn so với trong tưởng tượng, trong đại sảnh lát đá cẩm thạch màu đen mang hoa văn màu vàng nhạt, cửa có giá treo mũ áo, bàn cùng tràng kỷ đều là phong cách quý tộc thuần túy, trên bàn đặt bình hoa phong cách phục cổ, trong bình hoa là mấy cành hoa hồng bạch tươi đẹp ướt át. Dưới ngọn đèn nhu hòa của đèn thủy tinh phức tạp tinh tế trên đỉnh đầu cũng không chói mắt, đặc biệt ở góc tường còn đặt một giá sách sắp xếp chỉnh tề màu đồng tối, từng tập đầu sách lớn đặt ngăn nắp ở trên giá.
Tầng một là phòng khách, bên cạnh có một gian phòng tiệc không coi là nhỏ, nơi có thể mở tiệc này bình thường chỉ dùng làm nhà ăn cho sáu người mà thôi. Tầng hai là phòng sinh hoạt cùng một phòng sách gần như có thể gọi là thư viện, đi lên theo cầu thang hình xoắn ốc mới có thể nhìn thấy phòng thuộc về bọn họ. Tầng ba đến tầng năm là sáu gian phòng khách cùng phòng ngủ của riêng từng người, trong bố trí đơn giản lại không thiếu lịch sự tao nhã, đương nhiên đồ đạc cũng không tính nhiều, những cái đó đều đợi cho chủ nhân chân chính đến thì tự tăng thêm. Sáu gian phòng ngủ chính đều hướng mặt trời, còn đều không ngoại lệ có phối thêm ban công hứng nắng.
… Đây còn có thể xưng là ký túc xá? Căn bản là nhà trọ quý tộc a mẹ kiếp!
Tha thứ Diệp Lâm, y trên thực tế còn thật không có cái nội tình quý tộc gì, đời trước chỉ có thể xem như một giai cấp trung lưu, đời này lăn lộn còn thảm hơn đời trước, trở thành quý tộc cũng chỉ là chuyện mấy tháng này, khó tránh khỏi sẽ bị cái nhà trọ quý tộc kiểu mẫu tinh tế đến gần như không có một chút tỳ vết nào trước mắt này dọa đến.
“Thiếu gia, phòng của hai người ở tầng năm ——” Quản gia làm một lễ nghi quý tộc tiêu chuẩn rồi mới cung kính mở miệng nói.
Diệp Lâm đang chuẩn bị đi lên theo cầu thang xoắn ốc khắc hoa bằng đồng thì lại thấy có hai người đang đi từ tầng trên xuống dưới.
Một trong hai người bọn họ mặc trang phục kỵ sĩ màu trắng, bởi vì bộ trang phục kỵ sĩ bó sát người kia đặc biệt vừa người, làm nổi bật lên nam hài rõ ràng chỉ mới hơn mười tuổi kia cao gầy thon dài mười phần, mái tóc ánh vàng rực rỡ nhu thuận mà tán trên vai, mi dài mắt đẹp, một đôi mắt đen sáng ngời có thần, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng cùng cái cằm nhọn nhìn qua không một không tuấn lệ tú mĩ, được rồi, nếu trừ Diệp Lâm đặt ở ngoài hình ảnh, nam hài này cũng là báu vật xinh đẹp hơn cả nữ hài, mà khi hắn cùng Diệp Lâm ở trong cùng một hình ảnh, đó căn bản là một nam hài dáng vẻ xinh đẹp, tuyệt đối không cần nghi ngờ!
… Khi có vật để so sánh, thường thường sẽ chính là như vậy, bề ngoài xinh đẹp như vậy của hắn, ở trước mặt nhan sắc vô cùng có lực sát thương của Diệp Lâm, trở nên cực kỳ có tuấn lãng đặc hữu của nam hài, ừ, ít nhất sẽ không khiến người nghi ngờ giới tính của hắn…
Về phần một đứa trẻ khác thì nên nói như thế nào đây —— Diệp Lâm nhìn quần áo đen kín mít, mái tóc đen rủ xuống cùng tóc mái hầu như che khuất cả đôi mắt của hắn, nếu không nhìn kỹ, căn bản là nhìn không quá rõ diện mạo người này, nhưng mà từ đôi môi mím thật chặt của hắn đến xem, độ cong dường như kéo xuống chứng tỏ người này hiển nhiên cũng không phải nhân vật dễ ở chung gì.
“Đồng học(2), ngươi đến nhầm chỗ đúng không? Nơi ở của nữ ở rừng cây đối diện.” Nam hài tóc vàng lấy ra một cái gương cán bạc nạm đủ loại đá quý, không chút để ý vừa sửa tóc vừa nói.
Diệp Lâm lập tức nheo mắt.
Y sai! Chân chính không dễ ở chung chính là thằng nhóc chết tiệt này mới phải!
Xavier bất đắc dĩ mà đỡ trán, được rồi, Lâm để ý nhất liên quan tới bề ngoài của y tương đối —— khụ khụ, cái vấn đề kia, tiểu tử tóc vàng này thật đúng là đạp lên chân đau của y, mà còn đạp một cái liền chuẩn…
“Ngươi là ai?” Diệp Lâm lạnh lùng mở miệng.
Nam hài tóc vàng kinh ngạc nhìn hắn một cái, cất gương đi, “Casimir Anjie.”
“Rất tốt.” Diệp Lâm bỗng nhiên mỉm cười, “Casimir Anjie, ngươi, chết, chắc, rồi!”
Xavier nhìn nhìn nóc nhà treo đầy đèn thủy tinh xinh đẹp kia, bất đắc dĩ chấp nhận ngày nhập học đầu tiên lại bắt đầu từ tranh đấu gà bay chó sủa…
Ngược lại là quản gia đi theo phía sau bọn họ đã thoáng buông nghi ngờ trong lòng, khụ, thì gia Lind thiếu gia vẫn là tính cách nóng nảy dễ giận như vậy a, tính tình thật đúng là —— một chút cũng chưa thay đổi…
Hắn thật sự là nghĩ nhiều.
Lão quản gia cảm thán, may mà hiện tại phần lớn thời gian Lind thiếu gia vẫn có thể kiềm chế cảm xúc, quả nhiên là trưởng thành rồi, trong tim hắn vô cùng vui mừng.
(1) Năm năm: Vì năm cuối cùng là thực tiễn nên ko tính vào, sau này nói chương trình học năm năm đều là nói học lý thuyết kiến thức thôi, ko tính chương trình thực tiễn
(2) Đồng học: Bạn học cùng lớp/trường
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: vì thế, quý tộc thủy tiên xuất hiện … Không sai, sáu kỳ ba trong giới thiệu của ta, chính là này sáu hài tử trong ký túc xá này
Bố trí kết cấu tiểu đội:
Số 1, tinh linh điên phản xã hội, phản nhân loại, chí hướng ở hủy diệt thế giới (?)
Số 2, nương pháo vì mạng sống có thể không tiếc bạo lực (?)
Số 3, quý tộc thủy tiên tự kỷ đến mức trừ mình ra ai cũng không yêu
Số 4, bệnh nhân chứng sợ gái nghiêm trọng
Số 5, tên tham tiền vì tiền có thể không muốn sống (nữ nhân = tiêu tiền)
Số 6, to con hung hãn thưởng thức độc đáo chỉ yêu kẻ cơ bắp.
Khẩu hiệu của tiểu đội: quý trọng sinh mệnh, rời xa sinh vật giới tính nữ, sống yên với lập trường hắc ăn hắc cốt lõi, bẫy chết đối thủ, tiến hành biến thái đến cuối cùng.
Người còn lại sẽ rất nhanh lên sân khấu, tẫn thỉnh chờ mong, vì thế, sáu người này trúc mã trúc mã như vậy lớn lên, tương lai chính là một đám người hung tàn cỡ nào
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
7 chương
19 chương
104 chương
40 chương
44 chương