Tú Sắc Nông Gia
Chương 41
Khóe miệng Loan Loan khẽ giật giật, nàng không biết phải dùng phản ứng như thế nào để đáp lại. Vương Thủ Tài bốn mươi tuổi, trên tóc đã có vài sợi bạc, bởi vì nhiều năm làm việc đồng án nên làn da ngăm đen, khóe mắt nhiều nếp nhăn, nhìn qua như một người năm mươi tuổi, hôm nay lại mặc một bộ quần áo vải thô màu vàng, cả người thoạt nhìn lại như già thêm vài tuổi.
Nàng vốn cho rằng cha mẹ đã biết rõ hoàn cảnh của Bách Thủ nhưng vẫn gả nàng đi, nàng bị bọn họ bán đi. Khi nhìn thấy mẹ nàng ở phiên chợ đầu tiên, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng tiền bạc quan trọng như thế nào với mẹ nàng. Nàng luôn nghĩ cha nàng cũng vậy, thế nhưng giờ đây nhìn trong mắt ông chỉ có yêu thương mới biết, có lẽ cha nàng bất đắc dĩ mà thôi.
Những suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong chốc lát, huống hồ nàng không phải bản thể, không cần phải đau thương căm giận khổ sở, chỉ là có chút bất bình cho bản thể. Chỉ cần trong phạm vi nàng có thể, nàng cũng không ngại hiếu kính cha mẹ.
Đi vào sân nhỏ. Trong sân trống rỗng, xó xỉnh bên cạnh chất đầy củi khô, đá mài, một ít nông cụ làm ruộng, trong nhà chẳng thấy vật nào nữa cả, xem ra nhà mẹ đẻ này của nàng chẳng khá hơn nhà nàng bao nhiêu!
Nghe thấy tiếng động, mẹ Loan Loan từ phòng bếp đi ra, trên người quấn tạp dề, xem ra bà đang nấu cơm, nhìn thấy Loan Loan lập tức cười nói: “Nhị muội đã trở về rồi à, ái chà, ta còn nói với cha con chắc buổi chiều con mới tới, hôm nay con không ra phiên chợ sao?”
Loan Loan thu ánh mắt lại, mỉm cười nhìn mẹ mình nói: “Không phải mẹ nói có chuyện gì sao? Cho nên con phải gấp gáp trở về.”
“Í… Vậy không phải hôm nay không bán được bánh rồi sao?” Mẹ Loan Loan kinh ngạc nói, lại gọi vọng vào phòng: “Tiểu Thảo mau ra đây đi, Nhị tỷ con về rồi nè.”
Sau đó lại thấy một cô nương mảnh mai từ trong nhà bước ra. Năm nay Tiểu Thảo cũng đã mười bốn tuổi, từ lần gặp mặt trước, không biết do cô bé cao lên hay ốm đi mà nhìn lại càng thấy gầy yếu.
Tiểu Thảo thấy Loan Loan lập tức vui mừng gọi: “Nhị tỷ.” Ánh mắt lại nhìn ra ngoài cửa.
Mẹ Loan Loan liếc mắt nhìn theo ra ngoài sân, rồi nhìn lại Loan Loan, đẩy đẩy Tiểu Thảo: “Đi lấy ghế cho Nhị tỷ con ngồi đi, nha đầu này thiệt là…”
Tiểu Thảo mang ghế ra sân kêu một tiếng “Nhị tỷ ngồi đi.” Trên mặt Loan Loan vẫn giữ vẻ mỉm cười ngồi xuống, lúc này mới nói: “Bách Thủ và Lai Sinh ra chợ rồi.”
Dường như mẹ Loan Loan khẽ thở ra, thấy Loan Loan đang nhìn mình, bà vội vàng gượng cười, đang muốn nói gì đó để che giấu suy nghĩ trong lòng thì đã thấy Loan Loan đứng lên đưa bọc đồ trên tay cho mình.
“Mẹ, trong nhà không có thứ gì tốt, đây là sáng nay con làm. Mẹ, cha, muội muội và tiểu đệ cùng nếm thử xem.”
Mẹ Loan Loan nhận lấy, vẫn còn nóng hổi, mở ra nhìn lập tức có một làn hương xông vào mũi, tất cả đều là bánh.
“Loại này có màu hơi vàng, trên mặt có hành là vị mặn. Loại này trắng muốt không có gì khác chính là vị ngọt ạ.” Loan Loan chỉ vào hai loại bánh giải thích.
Mẹ Loan Loan kinh ngạc, lúc nào thì khuê nữ này của bà biết nhiều như vậy? Có thể nghĩ ra nhiều chủng loại nữa.
Tiểu Thảo bên cạnh tròn mắt nhìn chằm chằm, lần trước nếm thử chút kia thật ngon, vì vậy cho nên về sau vừa nhìn thấy ai ăn bánh con bé đều thèm vô cùng, nhưng ăn vào lại thấy không phải mùi vị kia!
Trên mặt cha Loan Loan tràn đầy sự kinh ngạc, còn có chút không thể tin được hỏi nàng: “Nhị muội, bánh này thật sự là do con làm?”
Loan Loan gật đầu.
Kinh ngạc qua đi, vẻ mặt ông tràn đầy sự vui mừng. Loan Loan sống tốt trong lòng ông cũng được dễ chịu chút ít! Sau đó hỏi nàng sống thế nào? Thấy ông thật sự quan tâm mình, Loan Loan cười nói chuyện với ông, nói cho ông biết mỗi ngày nàng đều ra chợ bán bánh, thỉnh thoảng buổi chiều Bách Thủ sẽ đi săn trên núi, trong nhà mua thêm hai con heo nhỏ, nàng còn phải đi cắt cỏ cho heo ăn, mặc dù có chút mệt, nhưng mà cuộc sống coi như ổn.
Bên này hai cha con nói chuyện, mẹ Loan Loan đem bánh vào phòng bếp. Tiểu Thảo vốn định ăn một cái, mẹ Loan Loan không cho, cô bé đứng bên cạnh tức giận. Không biết mẹ Loan Loan sai cô bé làm gì, Loan Loan chỉ nghe thấy tiếng Tiểu Thảo ồn ào lớn tiếng nói trong bếp “Không đi.” Sau đó truyền đến tiếng mẹ nàng mắng chửi cùng tiếng Tiểu Thảo không phục phản bác lại.
Loan Loan âm thầm quan sát cha mình, mặc kệ trong phòng bếp xảy ra chuyện gì vẫn ngồi trong sân nói chuyện với mình, không chút để ý chuyện trong phòng bếp.
Ngay lúc này, có một bé trai mười hai tuổi đầu đầy mồ hôi từ bên ngoài chạy về. Thấy hai người ngồi trong sân, trước tiên đứng ngẩn người, sau đó lập tức gọi một tiếng cha, rồi đứng đánh giá Loan Loan.
Loan Loan cũng không nói chuyện, mặc nó nhìn. Quần áo trên người cha mẹ nàng không biết đã mặc bao nhiêu năm, trên người Tiểu Thảo cũng là vải thô bình thường, lại nhìn thấy trên người thằng bé này mặc chất vải tốt hơn mấy người đó, cho dù nàng không biết là ai nhưng cũng có thể đoán ra thằng nhóc này chỉ sợ là tiểu đệ đệ của nàng, là bảo bối của cái nhà này đây!
Nguyên Sinh đứng trong sân quan sát Loan Loan một lúc lâu, thấy nàng không có một chút ý định muốn chào hỏi mình rất là ngạc nhiên. Lúc trước khi còn ở nhà Nhị tỷ này luôn tuân theo nó, có lúc nào không để ý tới nó như bây giờ đâu.
Dường như Cha Loan Loan cũng phát hiện ra cái gì đó khác thường, từ lúc về đến giờ Loan Loan vẫn luôn mang vẻ mặt tươi cười, nhưng ông có thể cảm nhận được bên trong nụ cười kia có chút xa cách khách khí, bây giờ lại chẳng thèm nhìn đệ đệ duy nhất của mình, cha nàng thấy rất kỳ quái, đảo mắt nghĩ đến chuyện đã gả Loan Loan đi thế nào, trong lòng chỉ có thể thầm kêu than. Ông trách mắng Nguyên Sinh: “Đứng đấy làm gì, thấy người sao không chào?”
Nguyên Sinh bĩu môi, không thèm nhìn Loan Loan nghênh ngang đi vào phòng bếp.
Mặt cha Loan Loan lập tức đen lại, nghĩ tới tính tình kiêu căng của Nguyên Sinh, trong lòng không khỏi hối hận, đây đều là thói quen do hai vợ chồng nhà ông tạo thành!
Loan Loan ở bên cạnh nhìn thấy rất rõ ràng. Ở trong cái nhà này lão cha nàng không hề có quyền nói chuyện!
Nguyên Sinh căn bản không sợ cha nàng, cha nàng cũng không quản nó. Tiểu Thảo bên ngoài có vẻ nghe lời, thực tế lại không giống như những người khác cha bảo gì nghe nấy, từ việc con bé dám cãi lời lão nương nàng có thể nhìn ra, tính tình cũng đanh đá lắm. Về phần ở trước mặt lão nương nàng, cha nàng càng thảm rồi, việc lớn việc nhỏ trong nhà đều do mẹ nàng quyết định, nếu không, lúc trước gả nàng cho Bách Thủ, rõ ràng cha nàng rất thương nàng nhưng vẫn gả nàng đi đấy thôi.
Đang suy nghĩ, Loan Loan chợt nghe thấy tiếng mẹ nàng ở trong phòng bếp hỏi Nguyên Sinh: “Sao con không chào hỏi Nhị tỷ hả?”
“Tỷ ấy không để ý đến con, sao con phải để ý đến tỷ ấy!” Nguyên Sinh thở hừ hừ, giọng nói có chút cao ngạo.
Sau đó là giọng mẹ nàng giảm xuống, không biết nói cái gì, đoạn sau đó Loan Loan không nghe rõ.
Một lát sau, Tiểu Thảo từ phòng bếp đi ra, trong tay cầm lấy nửa cái bánh, chào hỏi Loan Loan sau đó vui vẻ đi ra cửa. Nguyên Sinh theo sau cũng đi từ phòng bếp ra, đến bên cạnh Loan Loan không tình nguyện gọi: “Nhị tỷ.”
Loan Loan mỉm cười, nói với cha nàng: “Con vào giúp mẹ chút.” Sau đó đi vào phòng bếp.
Mẹ nàng đang nấu cơm, đương nhiên nàng ở bên giúp nhóm lửa, nghe mẹ nàng càu nhàu năm nay trong nhà thu hoạch không tốt. Tiểu Thảo đến tuổi mai mối rồi, đợi hai năm nữa Nguyên Sinh cũng phải tìm vợ, trong nhà nhiều việc quan trọng, mà cha nàng lại không làm được việc nặng. Ruộng đồng chủ yếu do một mình bà làm, có khi eo mỏi đến mức không đứng dậy được nữa, và nhiều thứ khác…
Loan Loan yên lặng nghe, sau đó hỏi chuyện Đại tỷ nàng. Mẹ nàng cảm thán nói: “May mắn Quang Hán là người trung hậu thành thật, Đại muội tử gả đi cũng không ăn thiệt thòi gì.”
Vậy còn nàng thì sao?
Trong lòng Loan Loan thấy bi ai thay cho bản thể.
“…May mắn những lúc bận rộn chúng qua giúp đỡ một chút, nếu không thì cái thân già khọm này của ta mệt chết rồi.”
Loan Loan nghe vậy nói: “Mẹ, mẹ cực khổ rồi, con tin tương lai tiểu muội và tiểu đệ thành thân rồi nhất định sẽ hiếu thuận với mẹ. Con và Bách Thủ cũng muốn trở về giúp cha mẹ nhưng hoàn cảnh của Bách Thủ mẹ cũng biết rồi đó, người trong thôn đều ngại mấy thứ kia… Không chỉ chàng, ngay cả con, người trong thôn cũng không thích…” Nói đến đây hơi cúi đầu xuống, không nói nữa.
Những từ quan trọng lược bớt đi để mẹ nàng tự mình suy nghĩ!
Mẹ Loan Loan nghe xong trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, sau đó cười nói: “Không sao, mẹ không trách con, chỉ cần các con sống tốt là được rồi.”
Nói nhiều thêm nữa quanh đi quẩn lại một vòng cũng không nói vào chuyện quan trọng, Loan Loan có chút nghi ngờ, lại hỏi: “Mẹ, không biết mẹ gọi con về có chuyện gì không?”
“À, cũng không có chuyện gì…”
Đang nói, ngoài sân có tiếng nói chuyện truyền đến, sau đó chợt nghe đến tiếng cha Loan Loan gọi: “Mẹ nó ơi, Cát đại tẩu tử đến rồi này.”
Nghe vậy, mẹ Loan Loan buông việc trên tay xuống quay người vội ra khỏi phòng bếp, đồng thời còn quay đầu lại nói với Loan Loan: “Nhị muội tử đi ra gặp Cát đại nương của con đi.”
Truyện khác cùng thể loại
133 chương
443 chương
47 chương
51 chương
286 chương
55 chương
293 chương