Tú Sắc Nông Gia
Chương 34
Hôm sau, Loan Loan không đi bán bánh, nàng trước xử lý xong hết thịt heo đã. Thả thịt heo rừng vào chậu, lấy muối sát đều các miếng thịt, sau đó chọc những lỗ nhỏ trên miếng thịt, dùng que trúc nhỏ xâu lại. Đầu tiên là phải phơi nắng bên ngoài cả buổi, sau đó bảo Bách Thủ dựng một cái giá đỡ ở chỗ ngày hôm qua giết heo, đặt từng miếng thịt lên, nhặt một chút cành cây để châm lửa, lập tức khói cuồn cuộn dầy đặc bốc lên, hun như vậy một thời gian ngắn, mỗi lần nửa canh giờ, hun thịt khô liền để ra.
Loan Loan lại rửa sạch gan heo, giống như trước sát muối trực tiếp, rồi lựa nơi đầu gió trong sân phơi nắng. Rửa ruột heo cũng có rất nhiều cách làm.
Rửa ruột heo thì tương đối phiền toái, phải tăng thêm muối và dấm, còn rửa lại vô số lần mới sạch. Mặc dù trời giá rét rồi, nhưng thịt heo cứ để quá lâu như vậy rất dễ hư. Về sau Loan Loan lại sai Lai Sinh về nói với ông nội Lai Sinh ướp muối, mỗi ngày phơi thịt ngoài gió, thịt mới có thể để lâu. Không biết hai nhà khác xử lý thế nào đây nữa.
Sau buổi trưa, nàng bưng quần áo bẩn của Bách Thủ ra bờ sông giặt, trùng hợp gặp được mẹ Nguyên Bảo.
Suy nghĩ một chút, Loan Loan chủ động chào hỏi mẹ Nguyên Bảo, sau đó vừa cười vừa nói: “Hôm nay Bách Thủ dựng cái giá trong sân, chúng ta vẫn bận đến mãi buổi trưa mới ướp xong gia vị, rồi hun lên….” Lại hỏi mẹ Nguyên Bảo: “Dương tẩu tử, các người có hun cái đó không?”
Mẹ Nguyên Bảo ngẩn người, không biết Loan Loan nói hun là có ý gì.
Loan Loan liền giải thích cặn kẽ cho nàng: “Có thể trực tiếp hun, cũng có thể sát muối sau đó phơi trong sân. Sau khi phơi khô, để đó đến mùa sau ăn cũng không có vấn đề gì, hơn nữa mùi vị lại đặc biệt có hương vị khác.”
Mẹ Nguyên Bảo nghe xong thì ngạc nhiên.
Ngoài miệng mặc dù không ứng lời, nhưng từ thần sắc do dự trên mặt, Loan Loan đã nhìn ra trong lòng nàng chỉ sợ cũng muốn thử một lần. Hi vọng nàng dùng phương thức lấy lòng uyển chuyển như vậy có thể làm cho đối phương từ từ tiếp nhận cả nhà mình.
Loan Loan giặt xong quần áo về đến nhà không bao lâu, Bách Thủ cũng trở về, mua muối và các loại đồ thường dùng, còn mua khoai tây. Loan Loan chuẩn bị buổi tối sẽ làm khoai tây nấu với ruột già, vốn muốn làm ruột già nướng nhưng gia vị có hạn.
Nấu xong khoai tây với ruột già, Loan Loan múc ra một chén cho Lai Sinh để hắn mang về cho ông nội. Không đầy một lát Lai Sinh cầm chén không trở lại. Nàng liền múc một chén bảo Lai Sinh bưng đến nhà Nguyên Bảo.
Loan Loan tự mình đi đến nhà Dương Khai Thạch, Lai Sinh dẫn đường, vợ của Dương Khai Thạch là một cô nương trẻ khoảng hai mươi tuổi, đưa đến hiện đại hẳn còn là sinh viên đại học, ở thời đại này nàng đã làm mẹ của hai đứa trẻ.
Linh Tử thấy Loan Loan rất bất ngờ, nhưng không phản ứng giống như đám người mẹ Lan Hoa. Dương Khai Thạch bảo nàng lấy chén khoai tây nấu ruột già mà Loan Loan mang tới, sau đó còn hỏi Loan Loan có muốn vào nhà ngồi một chút không.
Dù hỏi có chút miễn cưỡng, nhưng khá hơn mấy nhà kia, gặp nàng lập tức giơ chân chỉ hận không thể cách xa ba thước mới tốt!
Loan Loan cười nói trong nhà vẫn đang chờ ăn cơm, mang theo Lai Sinh rời đi.
Vốn người mấy nhà chỉ miễn cưỡng nhận lấy ngoài mặt, nhưng nếm một cái lại phát hiện món khoai tây nấu ruột già này quả thực rất tuyệt vời! Mùi tanh bị loại trừ, hơn nữa bên trong tăng thêm một chút gia vị không thường gặp, mùi vị ngon vô cùng.
Mẹ Nguyên Bảo và nhà Dương Khai Thạch đều thật tò mò Loan Loan làm như thế nào?! nữ nhân nào không muốn đồ ăn mình làm có thể được nam nhân khen ngợi, nhưng lại không tiện đi hỏi.
Cho tới bây giờ Bách Thủ còn chưa được ăn bữa nào ngon như vậy! Hắn đột nhiên phát hiện mình kiếm được một bảo vật, chỉ cần là đồ có thể ăn, vừa đến tay Loan Loan liền biến thành món ngon mỹ vị. Sau khi ăn xong Lai Sinh la hét còn muốn nữa, Loan Loan nói không có, hắn cũng không chịu, Bách Thủ trực tiếp nhấc hắn lên quăng ra ngoài sân nhỏ.
Lai Sinh đứng ở ngoài sân gào khóc kêu to mấy tiếng. Cố chịu đựng vì không phải là đối thủ của Bách Thủ, sờ sờ bụng, may mà đã ăn no. Lập tức hắn liền hối hận, sớm biết vậy đã len lén ăn hết mấy cái chén đưa ra ngoài rồi.
Hôm sau đi chợ bán bánh, mấy khách hàng thường mua còn hỏi nàng sao hai ngày trước không thấy bày quầy. Loan Loan liền cười nói: “Hai ngày trước trong nhà có chuyện.”
Buổi trưa về đến nhà, Bách Thủ nói đã hun được thịt rồi. Hắn liền muốn đi xem còn lợn rừng hay không, nếu cứ như vậy, lễ mừng năm mới sẽ không cần lo nữa, có lẽ nàng còn có thể mang một chút về nhà mẹ đẻ.
Loan Loan biết hắn một lòng nghĩ tới mình, trong lòng cảm động.
Mà hôm trước săn được một con lợn rừng, có vài người trong thôn cũng động tâm. Sau lại tìm được cha Nguyên Bảo, thời cổ mọi người chất phác, có thứ tốt không ngần ngại chia sẻ với người khác. Cha Nguyên Bảo liền nói cho mọi người biết bẫy rập này do Bách Thủ nghĩ ra, cần được Bách Thủ đồng ý.
Cho nên sau đó cha Nguyên Bảo lại tìm Bách Thủ. Đương nhiên Bách Thủ đáp ứng. Dù bình thường Bách Thủ quen làm mặt lạnh với mọi người, Loan Loan biết thật ra từ đáy lòng hắn rất khát vọng được hoà mình cùng người trong thôn.
Ăn xong bữa trưa, nàng liền đến phòng bếp rán bánh gói kỹ lại để cho hắn mang theo, trên đường đói bụng có thể lấy ra cùng mọi người chia nhau ăn, như vậy cũng có thể thân cận hơn với người trong thôn.
Xế chiều, Loan Loan ở nhà một mình. Lai Sinh đi theo Bách Thủ lên núi.
Từ lần trước Lai Sinh nhận được lời nói của ông nội, sáng sớm mỗi ngày đều tới đây trình diện. Hơn nữa từ lần trước Loan Loan làm khoai tây nấu ruột già, hắn ngày ngày đều ở đây, không còn đi đào loạn trong thôn nữa, điều này làm cho ông nội Lai Sinh rốc cục hơi an tâm chút về quyết định của mình.
Mặc kệ Lai Sinh vì sao không được người trong thôn chào đón, không biết thế nào lại rất nghe lời nhà nàng, đây cũng là một trong những nguyên nhân Loan Loan mướn hắn.
Ờ nhà một mình nàng lại treo thịt muối trên cành cây bách, dọn dẹp cỏ dại trong vườn rau. Đến lúc sắc trời dần tối mới bắt đầu nấu cơm, hôm nay nàng muốn nấu canh tiết cay*. Hái được chút ít rau xanh trong vườn, trước xào xong thì để vào trong chén, chuẩn bị ớt, hạt tiêu xong, liền nấu huyết, sau đó đổ vào một cái bồn lớn. Chậu đồng này là do lần trước Loan Loan đi chợ cố ý mua, nhưng lại tốn thêm không ít bạc của nàng đấy! Cho một chút mỡ vào trong nồi, cho những nguyên liệu đã chuẩn bị trước vào, sau đó lại đổ mỡ lên.
*Canh tiết cay: tham khảo http://www.xinshipu.com/水煮血旺-83534.htm
Không có dầu cải, không biết dùng mỡ heo sẽ tạo ra mùi vị như thế nào!
Chờ làm xong thức ăn, Bách Thủ và Lai Sinh cũng về đến. Theo thường lệ, Loan Loan dùng chén múc bưng cho ông nội Lai Sinh, và cả hai nhà kia.
Cũng may, dù thời đại này không có đầy đủ gia vị, dùng mỡ heo làm ra mặc dù mùi vị có chút không giống, nhưng vẫn ăn rất ngon, đủ vị cay!
Mẹ Nguyên Bảo ăn xong không ngừng khen: “Ta sao có thể nấu món này ngon được như vậy đây?”
Bà nội Nguyên Bảo liền cười ha hả không nói gì. Nguyên Bảo thì vừa la cay, vừa không ngừng ăn.
Mà lần trước nhà Dương Khai Thạch ăn xong món khoai tây nấu ruột già Loan Loan làm, lần này liền kêu cha mẹ mình cùng nhau tới đây, ăn xong một chén tất cả mọi người đều cảm thấy vẫn còn dư vị!
Ban ngày nhà Loan Loan treo thịt muối ở sân, đi chợ bán bánh về thì treo thịt ở phòng bếp. Đã có thể làm thịt hun khói, nàng thương lượng cùng Bách Thủ xem có thể bắt nhiều thú về không, nếu như có thể được, săn được lợn rừng thì càng tốt, được như vậy, năm nay liền có thể ăn năm mới thật phong phú. Nghĩ tới đây, Bách Thủ cả người tràn đầy nhiệt huyết.
Hiện cuộc sống tốt hơn trước kia nhiều lắm. Vợ không chỉ nói chuyện với hắn, đối với hắn cũng hết sức quan tâm săn sóc. Hắn nhất định phải làm cho vợ có cuộc sống thật tốt.
Hai người bán bánh ở chợ xong, không vội vã về nhà liền, mà đi một vòng trên chợ, thấy không phát hiện có bán thịt muối, trong lòng Loan Loan nhất thời vững tin thêm rất nhiều. Gần về tới nhà lại gặp mẹ Loan Loan.
Mẹ Loan Loan vừa thấy Bách Thủ vác gùi, còn có cả kẻ ngu đần điên điên khùng khùng đứng bên cạnh, trong lòng bà chợt thấy không an lòng.
Truyện khác cùng thể loại
138 chương
20 chương
66 chương
118 chương