Edit: Tuyentuyen Beta: Tuyết Y Rất nhanh đã đến ngày sinh nhật của Loan Loan, nàng cho rằng lần trước đã bảo Vương tiểu Thảo về nhà nói rồi thì nhà mẹ đẻ cũng sẽ không có ai đến. Nhưng kết quả là cha mẹ Loan Loan, Vương Tiểu Thảo, Vương Nguyên Sinh, còn có cả vợ chồng Vương Lý đều tới hết. Bởi vì Vương Lý có thai, nên Lý Quang Hán gọi một chiếc xe trâu trong thôn đến, ba tỷ đệ Vương Lý ngồi xe trâu tới trước, còn cha mẹ Loan Loan và Lý Quang Hán thì đi bộ đến sau. Vừa may, thời tiết hôm đó lại tốt, mặt trời chiếu rọi vào người rất ấm áp. Loan Loan đem cái ghế dài ra ngoài sân rồi bảo Vương Lý ngồi nghỉ ngơi: “Đại tỷ, tỷ ngồi phơi nắng một chút đi, như thế mới có lợi cho đứa bé.” Sau đó đi ra đồng tìm Bách Thủ nói: “Cha mẹ và Đại tỷ đều đã tới, thừa dịp bây giờ vẫn kịp, chàng nhanh đi chợ mua ít thịt đi.” Bách Thủ lập tức bỏ công việc đang làm đi rồi đi về nhà, dẫn trâu ra, vội vàng đánh xe trâu đi chợ. Vương Lý đứng ở cổng nhìn Bách Thủ đi ra khỏi thôn, Loan Loan ở trong vườn rau đã hái được một sọt rau to, đang múc nước rửa rau ở trong sân, nàng liền quay lại sân, chuyển ghế dài qua ngồi giúp Loan Loan chuẩn bị thức ăn, đồng thời hỏi nàng “Các muội mua xe trâu thật rồi à?” Loan Loan cười nói: “Muội là không làm việc được nhiều, năm nay lại trồng lúa, có trâu rồi thì đến lúc thu hoạch Bách Thủ có thể đỡ vất vả hơn một chút.” “Vả lại cũng có thể dùng khi đi chợ, rất thuận tiện.” Vương Lý nhìn xung quanh một lần, không thấy Vương Tiểu Thảo và Vương Nguyên Sinh đâu, hai người chỉ ngồi trong sân một lát mà đã không thấy bóng dáng, cũng không biết đã chạy đi đâu: “Không biết hai đứa nhỏ này lại chạy đi đâu rồi? Vốn mọi người muốn đến chúc mừng sinh nhật muội, bây giờ lại làm cho hai người bọn muội bận bịu thế này, sớm biết vậy đã không tới đây rồi.” “ Tỷ nói cái gì vậy, muội dã nói với Tiểu Thảo là không mừng sinh nhật rồi, nhưng giờ mọi người đã tới đây, muội thật cao hứng, tỷ tỷ của mình mà có gì phiền toái chứ, bất cứ lúc nào tỷ đến trong lòng muội đều vui cả.” “Bởi vì không nghe được muội nói gì nên tỷ cũng không biết năm nay muội có muốn mừng sinh nhật không. Tỷ thấy các muội hiện tại cũng đã chuyển vào thôn rồi, nên tỷ nghĩ là có lẽ muội sẽ muốn náo nhiệt một chút. Sau đó tỷ có bảo tỷ phu muội về nhà hỏi, nương nói muội không muốn mừng sinh nhật. Nhưng chưa đến hai ngày, mẹ lại đưa tin nói là muốn tổ chức sinh nhật cho muội, mẹ nói là các muội vừa chuyển đến nhà mới, có nhiều nhân khí một chút thì vui hơn.” Nàng cũng biết đây hẳn là chủ ý của mẹ nàng. Những thay đổi gần đây của mẹ nàng thật làm cho người khác không thể hiểu nổi, dường như cũng đã tiếp nhận Bách Thủ, hiện tại lại tổ chức sinh nhật cho nàng. Dù sao cũng là con ruột của bà, mừng sinh nhật cho nàng thì chắc là thật, nhưng không biết mẹ nàng còn có chuyện gì khác nữa không? Không đầy một lát, ba người kia cũng đến, Bách Thủ cũng cùng trở về, Loan Loan buồn bực không biết sao hắn lại đi nhanh như vậy, chỉ thấy Bách Thủ lấy ra một miếng thịt: “Đây là thịt mẹ chuẩn bị, để cho cả nhà chúng ta ăn trưa nay.” Trên đường Bách Thủ đi chợ thì gặp ba người đang tới đây, lúc biết Bách Thủ muốn đi chợ mua thịt, mẹ Loan Loan liền ngăn hắn lại. Loan Loan không ngờ mẹ nàng lại thực sự mua thịt đến mừng sinh nhật nàng. Cái này đúng là không phải ngạc nhiên bình thường đâu nha. Nàng chuyển cái ghế dài từ trong nhà chính ra mời cha mẹ nàng và cả Lý Quang Hán ngồi xuống, cũng không biết Lai Sinh đã chạy đi đâu rồi. Loan Loan cầm thịt vào trong nhà bếp, nhiều người như vậy thì làm thịt xào đi vậy. Sau đó Bách Thủ lại đi giết một con gà, một nửa hầm canh, một nửa nấu món mặn. Trong nhà không có rau củ phù hợp để nấu, nên nàng đến nhà Thạch Đầu mượn một ít khoai tây, lại ra vườn nhà bọn họ nhổ mấy cây cải củ, đến lúc cho vào nồi nấu canh. Loan Loan xào rau, nàng cũng nhất định không để Vương Lý giúp, mẹ Loan Loan lại chủ động giúp nhóm bếp. Bách Thủ và cha nàng, cả Lý Quang Hán thì ngồi trong sân nói chuyện. Trong lúc nhóm lửa, mẹ Loan Loan liền lặng lẽ hỏi nàng: “Xe trâu của các con là mua lúc nào vậy?” “Vừa mua vài ngày trước thôi.” Mẹ Loan Loan lại nhìn Bách Thủ đang ngồi phía bên ngoài nói chuyện với hai người, nhỏ giọng nói: “Các con vừa mới sửa sang lại nhà cửa, tiền đâu mà nhiều như vậy? Đừng tiêu hết rồi lại đi mượn người ta, quan hệ tốt còn dễ nói, có vài người còn lấy lời của con nữa đấy!” Loan Loan ngẩng người nó: “Chúng con không có mượn bạc, năm trước bán lợn kiếm được ít bạc, sửa sang lại nhà cửa và mua xe trâu thì đã hết. Đồ ăn thì rau đã có sẵn ngoài vườn, dù sao trước đây cuộc sống trên núi của con cùng Bách Thủ còn nghèo khổ hơn nữa chúng con cũng đã trải qua rồi. Bây giờ thời tiết đã ấm lên, động vật trên núi cũng nhiều, Bách Thủ có thể lên núi săn thú, mua một con trâu dùng cho thuận tiện.” “À.” Mẹ Loan Loan đáp lời, qua một lát, lại đột nhiên nói: “Nguyên Sinh cũng không còn nhỏ nữa, qua mấy năm nữa là có thể lấy vợ rồi, nhưng thằng bé lại không chịu đọc sách, thật không biết phải để nó làm gì cho tốt đây!” “Không đọc sách thì cho nó làm ruộng, còn có thể làm gì chứ?” “Nhà đằng sau nhà chúng ta cũng không học hành gì, trước kia người ta là bày sạp hàng ngoài chợ, về sau càng ngày lại làm càng lớn, nghe nói bây giờ đã mua được mặt tiền cửa hiệu ở chợ rồi.” Loan Loan cười lạnh nói: “Mẹ à, đừng nói người Vương gia chúng ta đều không có tiền, mà cho dù có tiền, thì mẹ thử đi hỏi đại tỷ xem, tỷ ấy có chịu lấy tiền cho Nguyên Sinh buôn bán không? Tính tình của Nguyên Sinh mẹ còn không rõ sao, cho nó hai lượng bạc thì nó đã tiêu hết ba lượng rồi? Nhà đại tỷ cũng không có dư giả gì, bây giờ lại có con, sau này chỗ cần tiền lại càng nhiều. Nhà chúng con lại càng không phải nói, tiền sửa sang nhà cửa, mua trâu cũng đã hết sạch, cạnh nhà là nhà đại bá của Bách Thủ, trước kia là bọn họ giúp đỡ trông coi căn nhà này đấy, bọn họ không được chút gì nên vẫn luôn oán giận chúng con, đến giờ cũng không thèm nói với chúng con câu nào cả. Con với Bách Thủ thành thân, tình hình như thế nào nương không phải không biết, đến ngày nào đó có con thì lại càng khó khăn hơn…” Mẹ Loan Loan nghe thế thì trên mặt bắt đầu mất tự nhiên, để cưới Loan Loan, Bách Thủ đã bỏ ra hết số bạc để dành nửa đời của hắn. “… mà mẹ và cha cuxg vậy, hai người có thể có bao nhiêu tiền? Tiểu Thảo vẫn còn đang chờ để gả cho người nữa, mẹ cũng đừng ghét con nói không dễ nghe, con cũng chỉ vì muốn tốt cho hai người thôi. Nguyên Sinh là con trai, nam tử thì phải chống đỡ cả nhà, bây giờ không để nó học cách tự kiếm bạc, chẳng lẽ để nó dựa vào cha mẹ cả đời sao? Con thấy nếu hai người thực sự có tiền thì không bằng giữ lại cho mình về già mà dùng!” Mẹ Loan Loan mang vẻ mặt đau khổ, bà đã sớm biết đạo lý này rồi, nhưng trong nhà chỉ có một đứa con trai bảo bối, trong lòng làm sao nỡ để cho thằng bé phải chịu khổ chứ. Sau đó còn nói đến chuyện của Vương Tiểu Thảo. “…Tiểu Thảo năm nay cũng đã mười năm tuổi rồi, có thời gian thì con giúp mẹ nhìn xem xung quanh đây có nhà nào thích hợp không, dù sao cũng phải lập gia đình, nhân lúc tuổi còn trẻ thì tìm một chỗ tốt mà gả.” Nàng thật không hiểu tại sao mẹ nàng nói những chuyện này với nàng! “Mẹ à, con có thể quen biết gia đình nào tốt chứ, mẹ cũng không phải không biết con mà, cửa lớn không ra, cửa sau không bước. Mà mấy cái thôn này cũng có nhiều bà mối mà.” “Ta biết trước kia tính tình con buồn bã, hiện con cũng có thể cùng người trong thôn đi ra ngoài kiếm tiền rồi, dù sao cũng có thể quen biết mấy người mà, muội muội con nếu gả được chỗ tốt, không phải con cũng mở mày mở mặt sao?” Mẹ nàng chắn chắn đã biết chuyện nàng dẫn người đi giúp đỡ quán rượu rồi, nhưng mà chuyện này cũng không thể không cho người khác biết được. Có điều, sau này Vương Tiểu Thảo gả vào chỗ tốt, không biết nàng có được nở mày nở mặt hay không thì khó có thể nói. Thấy đồ tốt thì đều muốn lấy làm của mình, nói không chừng, sau này nở mày nở mặt rồi, nàng liền vứt mình ra sau ót cũng nên. Ừ, cũng không nên trông cậy vào người như vậy có thể cho mình nở mày nở mặt hơn, nàng ít tìm phiền toái cho mình một chút là được rồi. Hai mẹ con vừa nấu cơm vừa nói chuyện, tóm lại thì ý muốn lúc trước của mẹ nàng là xem nàng có thể giúp đỡ Nguyên Sinh hay không, nhưng đã bị Loan Loan cự tuyệt thẳng, bà cũng không nói gì nữa. Bà không biết gia sản của Loan Loan cùng Bách Thủ, nên cũng thật tin là hai người không có tiền gì. Có điều, chuyện của Vương Tiểu Thảo lại bắt Loan Loan nhất định phải lưu ý. Không thoái thác được nên Loan Loan cũng chỉ có thể thuận miệng đồng ý cho rồi. Nấu cơm xong, bày thức ăn lên bàn ở nhà chính, không biết Lai Sinh đã trở về từ lúc nào, hắn nhìn thấy đến giờ ăn cơm rồi thì chạy vào trong phòng cầm bát đũa đi ra ngoài, cũng rất chăm chỉ! Mà Vương Tiểu Thảo và Vương Nguyên Sinh thì giống như người đến làm khách thật vậy, chờ thức ăn bày ra bàn hết rồi mới đi theo đám người cha Loan Loan ngồi vào bàn. Trong lúc ăn cơm cũng coi như hòa thuận, ăm cơm xong mẹ Loan Loan cùng với Vương Lý giúp Loan Loan thu dọn bát đũa. Ba người Bách Thủ thì ngồi ở trong sân, chờ khi nàng thu dọn xong thì cha nàng nói cũng đến giờ về, đã đi hơn nửa ngày, còn phải về lo cho bọn vật nuôi trong nhà nữa! Cha mẹ nàng phải về, vợ chồng Vương Lý tất nhiên là cùng về, còn Vương Nguyên Sinh thì ước gì về sớm một chút. Ở Dương gia thôn hắn không quen ai, nên chơi không vui như ở Vương gia thôn, thế nhưng Vương Tiểu Thảo lại nằm ngoài dự liệu của mọi người, muốn ở lại đây chơi hai ngày. “Chơi gì mà chơi, trong nhà nhiều việc như vậy ai làm?” Mẹ nàng là người đầu tiên lên tiếng phản đối. “Sáng mai con về, nhị tỷ sửa mới lại nhà, nên con muốn nghỉ ngơi một đêm ở đây, vả lại ở đây con mới quen một người bạn, ở ngay bên cạnh thôi, nàng tên là Dương Uyển.” Vương Tiểu Thảo trước kia cũng đã sớm gặp mặt Dương Uyển, có điều rất ít khi nói chuyện. Hôm nay không biết làm sao mà Vương Tiểu Thảo đi ra ngoài liền gặp Dương Uyển, không ngờ hai cô nương tính cách khác nhau, nhưng nói không hết chuyện, dù sao tuổi hai người cũng ngang nhau, Dương Uyển chỉ nhỏ hơn Vương Thiểu Thảo một tuổi, cho nên, hai cô nương liền thành bạn tốt. Bây giờ trong thôn, cô nương có tuổi gần bằng Vương Tiểu Thảo cũng không đến hai người, nên mới có thể cùng nói chuyện với Dương Uyển, việc đó cũng thôi đi, nhưng Loan Loan vẫn cảm thấy chút kỳ quái. Vương Tiểu Thảo kéo tay áo mẹ nàng cầu xin một hồi, nói là nàng cho tới bây giò vẫn chưa đến thôn này chơi, muốn ra ngoài trải nghiệm cuộc sống. Loan Loan không biết chỉ cách nhau có mấy thôn thôi mà tính là trải nghiệm cuộc sống gì chứ. Cuối cùng, mẹ nàng không chịu nổi nàng lằng nhằng nữa, bà lại nghĩ khuê nữ này sắp phải bàn chuyện mai mối rồi, cũng nên qua lại tới lui để láng giềng trông thấy, khi họ có ấn tượng rồi thì sau này làm mai cũng dễ nói chuyện hơn nên bà bèn đồng ý. Chờ đoàn người Vương Lý đi rồi, Vương Tiểu Thảo liền theo Loan Loan trở về sân. Hiếm khi nàng lại ân cần chủ động hỏi Loan Loan có việc gì phải làm không? Loan Loan cũng không khách khí, nói là phải đi cắt rau cho lợn. Sau đó hai người đeo gùi lên đi cắt rau cho lợn, Bách Thủ cùng Lai Sinh đi lên một ngọn núi khác. Buổi chiều nhiều người đi cắt rau nên gặp nhiều người quen, còn gặp cả Lý Đại Trí, ban đầu Loan Loan không muốn chào hỏi với hắn, nhưng không ngờ hắn lại chào hỏi nàng trước. Mình ngay thẳng không sợ láng giềng dèm pha, thế là nàng liền thoải mái nói mấy câu với Lý Đại Trí. Lúc về nhà, Vương Tiểu Thảo liền hỏi Loan Loan: “Tỷ, người đó cũng ở Dương gia thôn sao, lớn lên trông rất tuấn tú, nói chuyện lại rất văn nhã!” “Phải, người ta là người đọc sách đấy.” Loan Loan bĩu môi nói. Ở đây người biết chữ rất hiếm, thông qua cuộc thi khoa cử sẽ có thể làm quan, khi đã trở thành quan thì không phải là dân chúng bình thường nữa rồi, thân phận đương nhiên phải cao. Thời đại đẳng câp nghiêm ngặt này, thân phận thật sự trở thành một biểu tượng, giống như ở hiện đại, người chỉ tốt nghiệp tiểu học thôi, nhưng có thể kiếm tiền thì đều được người khác coi trọng. Tốt nghiệp đại học, không kiếm được công việc tốt một chút, cũng sẽ bị người ta xem thường. Hai người cõng rau cho lợn về nhà, Vương Tiểu Thảo lại đi ra ngoài tìm Dương Uyển. Loan Loan cũng không quản nàng, bản thân nàng ở trong nhà làm việc. Khi Bách Thủ cùng Lai Sinh xuống núi về nhà thì trời đã tối, vì họ không có đi quá sâu vào trong núi, cho nên chỉ bắt được con gà rừng. Chỉ có hai gian phòng có giường, Bách Thủ đành phải cùng Lai Sinh, Loan Loan thì ngủ cùng Vương Tiểu Thảo. Trừ ngủ cùng Bách Thủ, Loan Loan không có thói quen ngủ chung giường với người khác, kéo gối ngủ nép sang một bên, ngay lúc nàng vừa mê mang muốn ngủ, Vương Tiểu Thảo lại gọi nàng. “Nhị tỷ, tỷ đã ngủ rồi à? Muội ngủ không được, chúng ta nói chuyện một chút được không?…. lúc chiều, muội đi ra ngoài lại gặp nam nhân mà chúng ta đã gặp lúc cắt rau cho lợn đấy, tỷ nói hắn là người đọc sách, muội thấy hắn giống như người có học vấn không tồi đâu, ngâm thơ cũng rất hay!.” “Ngâm thơ? Làm sao muội biết?” Loan Loan hơi trợn mắt. “Đúng vậy a, muội nghe thấy hắn ngâm thơ ở ven đường đấy.” Cái gì? Ngâm thơ ở ven đường? Loan Loan đột nhiên mở to mắt.