Phượng Mặc Khuynh ôn nhu nhìn nàng, lạnh lẽo vốn có trong hắn như thay bằng cái ấm ấp của mùa xuân “Không cần cảm ơn ta, Khả Hân, ngươi biết tâm ý ta” Mộc Khả Hân né ánh mắt của hắn, trong lòng nhắc nhở vạn lần phải bình tĩnh, người nàng thích là Yên, nàng đang là Vương Phi của Yên, nàng không thể vậy được “ Ta không hiểu ngươi nói gì, ta cáo lui trước “ Hắn yên lặng nhìn bóng dáng đang chạy, đưa tay lên nắm giữ bóng hình nàng, giống như nàng đang chạy xa khỏi hắn, tim sao đau quá vậy? Tất cả là do hắn, trách ai được. Là hắn từ bỏ nàng, là hắn không yêu nàng, không nhận ra tình cảm của nàng. Đến lúc giờ nàng đã là của Yên, hắn có lẽ chỉ nên đứng ngoài nhìn thôi. Khả Hân, nàng phải thật hạnh phúc. Ngừng lại thở dốc, Mộc Khả Hân nhìn phía sau không thấy hắn đuổi theo mới thở phào. Thật may quá, sống gần 30 năm nàng chưa gặp quá tình như vậy. Rảo bước về Vương Phủ, đưa mắt nhìn đã thấy Phượng Mặc Yên đứng hậm hực đợi nàng, Mộc Khả Hân cười khẽ bước đến “ Sao vậy?” “ Nàng lại bỏ ta “ Hắn tức giận trừng mắt. Bật cười sang sảng, hắn có phải Vương gia một nước không vậy, sao có thể trẻ con đến thế. Phượng Mặc Yên ngây người nhìn nàng, hắn có thể giữ nụ cười đó bao lâu? Cúi đầu hôn lên môi nàng, Mộc Khả Hân kinh ngạc, cũng đáp lại hắn. Phượng Mặc Yên bế nàng lên đi vào phòng. Nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường. “ Hân Nhi, giao cho ta được chứ?” Nàng không ngốc đến nỗi không biết ý hắn là gì, nàng không phải nữ tử cổ đại, không có tư tưởng cổ hủ, huống chi hắn còn là phu quân của nàng, vốn không cần hỏi nàng vì hắn còn là một vương gia cao quý. Mộc Khả Hân gật nhẹ đầu đồng ý. Phượng Mặc Yên vui mừng tiếp tục nụ hôn, nhưng không giống vừa rồi nhẹ nhàng, đợt này nóng bỏng hơn, chiếc lưỡi quấn quít với nàng nhiệt tình hút, liếm. Thân thể hắn nóng lên, phần dưới cũng căng ra. Hắn đứa tay vô vạt áo nắm hai quả gò bông đầy đặn của nàng, Mộc Khả Hân không kiềm được phát ra tiếng rên khẽ. Nàng đỏ mặt ngượng ngùng, sao có thể tạo ra âm thanh như vậy. Hắn cười khẽ, đưa tay vào đùi vuốt xuống giữa hai chân cô. Hắn một ngón tay vào, Mộc Khả Hân đỏ mặt ưỡn người “ Ưm... Yên ta khó chịu... đừng” Hắn yêu thương hôn lên mắt nàng, y phục cũng cởi sạch, hai thân thể quấn quít vào nhau, nữ nhân rên rỉ, nam nhân thở dốc. Cảnh xuân đến tận đêm khuya. Ánh nắng chiếu lên chiếc giường, bên trên nằm một nữ tử tuyện mĩ, cả người vai trần trắng bóc lộ ra ngoài, chi chít dấu hôn được in trên đó. Nàng mở mắt, kinh ngạc nhìn chiếc giường trống không, Mộc Khả Hân bật dậy nhìn chung quanh canh phòng hiu quạnh, Yên đâu? Vì sao sau đêm đặc biệt như vậy hắn lại đi đâu mất. Mộc Khả Hân đi ra khỏi giường, với tay lấy đại chiếc váy đỏ mặc vào, hắn đi đâu? Sao lại bỏ đi? Phượng Mặc Yên đừng để ta bắt được ngươi, dám bỏ ta. Tuy tức giận nhưng nghĩ đến tối qua nàng vẫn ngọt ngào mỉm cười. Mở cửa bước ra ngoài, nàng nhíu mày nhìn một đoàn binh lính đứng ngoài cửa “ Đây là gì?” Tên cầm đầu ra lệnh bắt nàng, hai binh lính xông lên, Mộc Khả Hân muốn đánh trả lại phát hiện bản thân không có tí sức mạnh nào, chân tay bủn rủn yếu đuối. Hai tên lính vịn tay nàng đè xuống, đầu gối nàng đập mạnh xuống đất, ăn đau nhăn mi, nàng tức giận ngực phập phồng, nàng chưa từng quỳ trước một ai, bọn hắn chán sống “ Các ngươi là ai? Cả gan đến bắt ta” “ Phạm nhân to gan, ngươi nghĩ ngươi còn là Thất Vương Phi cao quý, là viên ngọc của Mộc Du “ Tên quan cầm đầu hung tợn trợn mắt. Mộc Khả Hân nhăn chặt mày, như vậy là sao? Tại sao lại như vậy, hắn dám kêu rõ tên phụ thân,không lẽ đã xảy ra chuyện gì! Phượng Mặc Yên đâu, hắn đâu? Ngước đầu nhìn nam nhân lục y từ trong đám người đi ra, trong đôi mắt hắn hiện đau thương sau biến mất chỉ còn mảnh lạnh nhạt “ Mộc Khả Hân, nữ nhi của Mộc Du, phản tặc của triều đình, cấu kết với Tây Quốc mưu đồ tạo phản, áp giải đến thiên lao, đợi ngày... xử trảm” Nàng không nghe nhầm chứ, phản tặc triều đình? Cấu kết Tây Quốc. Những điều này từ miệng hắn nói ra? Nam nhân luôn miệng yêu thương nàng giờ lại nói áp giải nàng vào thiên lao, còn muốn giết nàng. Ngực sao đau quá, đau đến không chịu được. Binh lính lôi nàng đứng dậy, Mộc Khả Hân mở miệng lạnh lùng “ Tất cả là sao? Là mưu kế của ngươi” Phượng Mặc Yên rùng mình, tay trong vạt áo nắm chặt đến bật máu, bề ngoài lại bình tĩnh lạnh nhạt “ Không mưu kế của ta, chỉ có phản tặc là ngươi” Nàng cười lạnh “ Ngươi lợi dụng ta, ngươi có từng yêu ta?” Hắn không do dự trả lời “ Không hề” Hắn sợ một khi do dự hắn sẽ không kiềm chế được nói yêu nàng, yêu nàng tận cùng, Hân Nhi hãy tha lỗi cho ta, đừng lo ta sẽ giải cứu nàng sớm, tin ta. Đau khổ vằn xé, nước mắt tưởng trừng vỡ oà chảy xuống, nhưng tôn nghiêm không cho nàng rơi lệ “ Coi như ta mù, Phượng Mặc Yên, từ giờ Mộc Khả Hân ta sẽ không bao giờ bố thí một ánh nhìn cho ngươi nữa.” Nói xong nàng xoay người đi, khỏi tầm mắt hắn nhìn thấy, một giọt nước mắt không kiềm được rơi xuống. Phượng Mặc Yên hốt hoảng trong lòng, hắn nắm tay chặt, bàn tay đã rướm đầy máu, nhưng đau lại trong lòng. Không bao giờ nhìn hắn nữa, Hân Nhi sao nàng lại có thể làm vậy.