Tư Quân Nhập Mộng
Chương 10
Mộ Phù Sanh cởi áo xong mà Dung Lạc vẫn còn ngồi thừ trên giường chưa nằm xuống.
Vắt xiêm y sang một bên, Mộ Phù Sanh khom người lại gần y.
Ánh nến lay động, nhúm tóc đen tuyền phất qua cánh tay Dung Lạc, phả vào mũi y một mùi hương thảo dược dịu mát.
Chỉ bằng động tác này đã khiến khoảng cách hai người gần nhau hơn, ngay cả hơi thở ấm nóng phả ra từ chóp mũi cũng ngay sát ngay bên tai.
Chẳng hiểu sao Dung Lạc bỗng cả kinh, lại như có chút hoảng hốt, chút hoang mang mà rụt cổ ra sau.
Mộ Phù Sanh dừng lại, nhếch mày nhìn Dung Lạc, rồi hắn vươn tay vòng qua người y, cầm lấy mép chăn mà dém lại: “Đêm mà không dém góc chăn cẩn thận, gió sẽ luồn vào, ngủ sẽ bị lạnh, lần sau phải nhớ kỹ đấy.”
Dung Lạc như thở phào một hơi, nhìn chăm chăm góc chăn đã được hắn dắt chỉnh tề, thần tình có phần khẩn trương.
Mộ Phù Sanh đạm nhạt nói: “Không còn sớm nữa, ngủ đi.”
Dung Lạc vội vàng gật đầu, xoay người nằm vào bên trong, mặt nhìn tường, tay làm gối, nhưng mắt chẳng nhắm mà nhìn bức tường ngẩn ngơ.
Thấy y đã nằm yên, mặc dù Mộ Phù Sanh không có biểu tình gì khác nhưng cũng không nói gì.
Tắt đèn nhập miên, một đêm vô mộng.
**
Hôm sau Mộ Phù Sanh dậy muộn hơn bình thường.
Vốn không muốn quấy nhiễu Dung Lạc nên động tác rời giường rất nhẹ nhàng, nào ngờ chăn vừa vén lên đã thấy y mở mắt.
Mộ Phù Sanh hỏi: “Có lạnh không?”
Dung Lạc gối đầu trên gối lắc đầu, đôi mắt sóng sánh nước, dưới ánh dương quang buổi sớm lóng lánh như hai ngôi sao sáng.
Cõi lòng Mộ Phù Sanh chợt rung động chẳng đừng, cúi xuống lấy tay gẩy mấy lọn tóc toán loạn trên trán y: “Nếu mệt thì ngủ thêm một chút nữa đi.”
Dung Lạc hơi nghiêng đầu tránh bàn tay hắn, yên lặng đẩy chăn bước xuống giường.
Mộ Phù Sanh chỉ đành thu tay lại, lấy kiện xiên y từ bên cạnh đưa cho y: “Lát nữa ta phải tới khám bệnh cho Lương lão phu nhân, ngươi có muốn đi cùng ta hay không?”
Dung Lạc tiếp nhận y phục, do dự một lúc, gật đầu.
Sau đó hai người không nói thêm gì nữa, quần áo chỉnh tề tươm tất, sóng vai bước ra khỏi phòng.
A Thải trông thấy Mộ Phù Sanh, cũng đồng thời trông thấy Dung Lạc đi ra theo, chẳng cần nghĩ cũng minh bạch tình huống này là thế sao, song cậu cũng chẳng lấy làm kỳ quái, chỉ hỏi Mộ Phù Sanh: “Công tử, hôm nay có ba nơi cần đi khám, ngài muốn đi đâu trước?”
Mộ Phù Sanh khẽ ngoái lại nhìn Dung Lạc, lại dặn dò A Thải: “Đi chuẩn bị một cỗ xe ngựa, ta với Tiểu Lạc tới Lương gia trước.”
Dùng bữa sáng xong, Dung Lạc liền nối gót Mộ Phù Sanh tới Lương gia.
Trần quản gia vẫn ra nghênh đón như cũ.
Ông ta thấy Mộ Phù Sanh và Dung Lạc cùng đến thì thần tình có phần sửng sốt.
Mộ Phù Sanh mỉm cười chào hỏi: “Trần quản gia gần đây có khỏe không?”
Trần quản gia lập tức giãn mày: “Khỏe khỏe, mới hôm qua lão Trần tới y quán thỉnh, không ngờ sớm nay Mộ công tử đã tới, lão Trần thấy vui mừng vô cùng.”
Mộ Phù Sanh dợm lời: “Hôm qua tiểu đồng trong y quán đã nhắn lại lời quý phủ với ta, nói rằng Lương lão phu nhân nhiễm phong hàn, thuốc đã uống vài thang mà không khởi sắc, ta liền nghĩ phải mau tới đây nhìn một chút.”
Trần quản gia vội thưa: “Đã khiến Mộ công tử bận tâm, mau vào trong, thỉnh.”
Đoạn dẫn Mộ Phù Sanh vào trong, nhưng lại cố tình bỏ lơ Dung Lạc đang đứng bên cạnh.
Dung Lạc đứng một bên chỉ lạnh nhạt nói: “Lẽ nào Trần thúc không mời ta vào sao?”
Mộ Phù Sanh quay đầu nhìn y, cũng khẽ cười: “Đúng rồi, hôm qua Tiểu Lạc nói muốn tới thỉnh an Lương lão gia, ta thấy cũng tiện đường nên liều dẫn y theo, Trần quản gia không để bụng chứ?”
Trần quản gia chỉ đành hậm hực nói: “Không ngại, không ngại.”
Thế là hai người song hành bước vào trong Lương phủ.
Đến khi đoàn người tới hành lang, Trần quản gia dừng bước, cười với Mộ Phù Sanh: “Mộ công tử, lão phu nhân còn đang trong phòng dùng bữa, mời ngài theo ta.”
Mộ Phù Sanh gật đầu.
Trần quản gia lại quay lại nhìn Dung Lạc, chỉ về phía khác: “Dung thiếu gia, sương phòng bất tiện đón khách, nếu ngài có việc liều tới tiền thính đi, chốc lát nữa ta sẽ đi bẩm báo với lão gia.”
Dung Lạc cười nhạt: “Vậy làm phiền Trần thúc.” – cũng chẳng nhiều lời thêm nữa, rảo bước hướng bên kia đi.
**
Tiền thính tiếp khách Lương gia cũng sáng sủa rộng rãi, cách bày biện trong phòng được chú trọng cầu kỳ, ngay cả bàn trà cũng được làm từ loại gỗ thượng hảo.
Dung Lạc tới nơi, thấy không ai ra tiếp liền chán nản, một mình nhỉn vẩn vơ quanh phòng.
Nhìn một lúc, bỗng Dung Lạc thấy căn phòng có chút gì đó rất lạ, rồi lại chẳng rõ kỳ quái ở chỗ nào.
Tỉ mỉ quan sát lại một lượt, đột nhiên y phát hiện trên tường có treo mấy bức tranh chữ tinh tế diễm lệ.
Những bức tranh chữ này có bức thì như là phảng phẩm (trang mô phỏng lại từ trang gốc), có bức lại như xuất từ trân phẩm của thủ bút danh gia nào đó, giá trị không đồng đều, nhưng đều quen thuộc đến lạ lùng.
Dung Lạc trầm tư một lúc, chợt phát hiện phía trong còn treo một bức họa đồ trông thân thuộc vô cùng, y vội vàng tiến lại ngắm nhìn tỉ mẩn.
Đó là một bức họa hoa lan với đường cong ưu mỹ, màu sắc tươi sáng, lá hoa thướt tha muôn vẻ, vóc dáng đẫy đà mơn mởn, sống động vô ngàn. Bên góc còn đề khúc thơ nhỏ:“Bích thủy dao trì liên hoa thịnh,Niên niên phùng thu niên niên khô.Khứ tự triều vân vô mịch xử,Hoa biệt cầu chi phượng biệt ngô”[1]
Thư pháp phỏng theo phong cách Nhan Chân Khanh đời Đường[2], ngòi bút sắc sảo mà cứng cáp hữu lực, thuần phác mà đầy đặn.
Nhưng thư pháp này sao Dung Lạc lại không nhận ra cơ chứ, đây rõ ràng là lấy từ tay Dung Tiên Cảnh mà.
Vừa mới phát hiện ra, Dung Lạc lại khiếp sợ vô cùng.
Nhớ tới vong phụ, Dung Lạc tâm niệm mấy hồi, đang định vươn tay gỡ bức họa xuống thì một tiếng trong trẻo đột nhiên vang lên: “Ngươi làm gì?”
Dung Lạc quay phắt lại nhìn, nhận ra đó là một nha hoàn.
Nàng đang cầm một chiếc khăn lau, thấy Dung Lạc có ý muốn tháo bức tranh xuống liền vội vội vàng vàng chạy lại ngăn cản: “Dừng tay, mỗi thứ trong đây đều có giá trị xa xỉ, ngươi lộng hỏng có bồi thường được không hả?”
Nhất thời lòng Dung Lạc chẳng bình ổn nổi, giơ tay chỉ vào bức họa hỏi nàng: “Bức tranh này các ngươi lấy ở đâu ra?”
“Đương nhiên là lão gia nhà chúng ta thu thập khắp nơi đem về.”
Dung Lạc lại tiếp tục chất vấn: “Ngươi nói thật chứ?”
Nha hoàn nhìn y: “Ý ngươi là sao hả?”
“Lão gia các ngươi đang ở đâu?”
Nha hoàn nhanh nhảu đáp: “Lão gia đã ở hậu sương phòng bồi lão phu nhân xem bệnh, ngươi muốn tìm lão gia thì cứ ngồi đây chờ, nhưng ngàn vạn lần đừng có động chạm tới bất cứ thứ gì ở đây… này, ngươi!!!”
Lời còn chưa buông hết, Dung Lạc đã phóng ra ngoài.
Bên trong căn ốc, Mộ Phù Sanh đang bắt mạch cho Lương lão phu nhân.
Lương lão phu nhân đã ngoài năm mươi, đầu tóc đã bạc, hiện đang nằm trên giường nhắm mắt, trông chừng suy yếu lắm.
Lương lão gia và Lương phu nhân ngồi một bên, qua một lúc, Lương phu nhân mới thân thiết hỏi hắn: “Mộ công tử, tình huống thế nào?”
Mộ Phù Sanh thu tay không nói.
Thấy vẻ mặt của hắn, Lương lão gia lại nơm nớp âu lo: “Rốt cuộc là làm sao?”
Lương phu nhân phụ họa: “Mộ công tử cứ nói, đừng ngại.”
Mộ Phù Sanh liền hỏi: “Gần đây có phải lão phu nhân thường sốt không lùi, ho suyễn không ngừng không?”
Lương phu nhân gật đầu: “Đúng thế.”
Thần sắc Mộ Phù Sanh có phần ngưng trọng: “Ho suyễn là do phong hàn, có khả năng đã biến chứng thành viêm phổi.”
Lương lão gia nghe xong, tay nắm chặt tay vịn ghế, trầm mặc không nói.
Lương phu nhân cũng kinh hoàng chẳng thốt thành lời.
Mộ Phù Sanh lại bổ sung: “May là phát hiện kịp thời, đợi ta kê một đơn thuốc, nhớ phải cho lão phu nhân dùng đúng hạn, ngày thường cũng phải chú ý cẩn thận điều dưỡng, tốt nhất là đừng để bà bị nhiễm lạnh.”
Lương lão gia im lặng hồi lâu, rồi mới dợm hỏi: “Vậy… bệnh của gia mẫu, có thể chữa trị được hay không?”
Mộ Phù Sanh nói: “Bởi phát hiện kịp thời, hẳn cũng không có vấn đề nghiêm trọng, vãn sinh nhất định cố gắng hết sức.”
Lương lão gia không nhận được câu trả lời khẳng định như mong đợi, còn tưởng hắn muốn từ chối, ông vội vàng đứng bật dậy: “Mộ công tử đừng nói vậy, chỉ cần bệnh của gia mẫu được chữa khỏi, cần thứ gì, ngài cứ nói.”
Mộ Phù Sanh nghe xong mà nhíu mày, đang muốn giải thích thì ngoài phòng bỗng nhiên truyền đến một trận ồn ào.
Lương phu nhân đứng dậy nhìn ra cửa sổ: “Có chuyện gì?”
Lương lão gia đã ôm tâm tư ưu phiền, lại gặp phải sự càn quấy thì sắc mặt nặng nề thêm vài phần: “Nhất định là thằng bé nhà Dung Tiên Cảnh đây mà, tuổi trẻ đúng là không biết lễ phép là gì, chẳng phải đã dặn lão Trần cho nó chờ ở tiền thính sao!”
Mộ Phù Sanh liếc nhìn ông ta, mi tâm dần nhíu chặt.
Lương phu nhân khuyên nhủ: “Lão gia chớ nóng, để ta ra ngoài xem sao.”
Nói đoạn nàng đứng dậy, qua mở cửa, hạ giọng vọng ra bên ngoài: “Đúng là có mắt không tròng, không biết lão phu nhân đang nghỉ ngơi hay sao, ai còn tới đây quấy nhiễu?”
Dung Lạc đi tới ngoài tiểu viện, cô nàng nha hoàn lúc trước đuổi theo định ngăn cản, nghe thấy phu nhân bên trong quở trách liền tái mặt chạy vào: “Phu nhân, Dung thiếu gia hùng hổ muốn vào, nô tỳ không ngăn được.”
Lương phu nhân lớn giọng trách mắng: “Vô dụng, còn không mau lui ra!”
Nha hoàn khom người hành lễ với nàng, nhanh nhanh chóng chóng chạy ra ngoài.
Lương phu nhân ra ngoài tiểu viện, quả nhiên trông thấy Dung Lạc đang đứng đó, nói: “Dung thiếu gia, lão phu nhân đang xem bệnh, có chuyện gì lúc khác nói thì hơn.”
Dung Lạc lạnh lùng: “Không chờ được, thỉnh Lương thúc bá ra đối chấp.”
“Thằng bé này…” – Lương phu nhân thấy thái độ cứng đầu của y, nhất thời chẳng biết nói gì.
Sau đó Lương lão gia cũng chạy tới, thấy Dung Lạc mặt ông ta lại lộ vẻ chán chường: “Ngươi lại muốn thế nào nữa, nói đạo lý với ngươi cũng chẳng được, đúng là càng ngày càng không biết điều!”
Lòng dạ Dung Lạc ngun ngút giận, cũng bất chấp thể diện, cười lạnh một tiếng: “Cảm tình Dung Lạc hôm nay cũng bất ngờ lắm, trước kia nhìn không ra, phẩm vị của Lương thúc gia cũng thật là đặc biệt.”
Lương lão gia nghe mà ngẩn ra: “Có ý gì?”
Dung Lạc cười khẩy: “Dung Lạc có ý gì, lòng Lương thúc bá tự nhiên phải hiểu rõ hơn chứ.”
Mộ Phù Sanh cũng vừa lúc theo Lương lão gia đi ra, thấy hai bên đối chọi gay gắt, song hắn chưa can ngăn, chỉ lẳng lặng đứng một bên lắng nghe.
“Sinh tiền gia mẫu không có sở thích gì khác ngoài sự yêu thích độc nhất là sưu tầm danh gia thi họa, ngay thời trẻ nàng đã tinh thông họa nghệ, cũng từng tự tay vẽ không ít bức tranh theo lối vẽ đan thanh[3]. Bởi thế nên khi gia mẫu qua đời, trong nhà giữ lại rất nhiều tranh của nàng.
Tiên phụ và gia mẫu tình cảm thân ái, mùa hè năm ấy, phụ nhân bỗng nhiên tưởng niệm gia mẫu, nên nhất thời xúc động mà đề một đoạn thơ thất ngôn ngắn ngay trên bức hoa lan đồ mà mẫu thân từng vẽ…”
Nói đến đây, giọng y lại có phần rấm rức.“Bích thủy dao trì liên hoa thịnh, niên niên phùng thu niên niên khô.Khứ tự triều vân vô mịch xử, hoa biệt cầu chi phượng biệt ngô.”
Nhũ danh của Dung Lạc là Bích Dao, mà khuê danh của Dung phu nhân chính là Triều Phượng.
Y vẫn còn nhớ mùa hè năm đó, phụ nhân đang giữa cơn bạo bệnh đã cùng đứng bên y trước song cửa sổ, ngửa đầu nhìn trời, đôi mắt mỏi mệt: “Dao nhi, con nói xem, hoa sen trong ao nhỏ nhà ta ở Phụng Dương, bây giờ đã nở chưa?”
~
Dung Lạc ngừng lại một lúc, lại nói tiếp: “Ta còn nhớ như in, trên bức tranh có tên của Dung Lạc và mẫu thân, chẳng hay Lương thúc bá có từng thấy bức tranh chữ ấy hay không?”
Lương lão gia nghe xong, thần tình chợt biến.
Dung Lạc thu hết vẻ mặt ấy vào mắt, lại tiếp tục: “Còn có vài bức thi họa nữa, vốn được gia mẫu cất kỹ trong thư phòng, nhưng khi gia mẫu qua đời, phụ thân thương tâm nên đã cất chúng xuống đáy hòm chưa từng lấy ra, nhưng Dung Lạc cũng may mắn được xem qua vài lần, nếu muốn ta kêu tên chúng cũng không thành vấn đề.”
Dung Lạc lại nói: “Thúc bá có thể giải thích cho ta một chút, những thi họa trong phòng kia từ đâu mà có hay không?”
Rốt cuộc Lương phu nhân cũng minh bạch lời y nói, sắc mặt cũng biến đổi theo: “Chẳng lẽ Dung thiếu gia hoài nghi chúng ta lừa của Dung gia?”
“Đâu có,” – Dung Lạc cười lạnh: “Nhập thu năm nay gia phụ qua đời chỉ lưu lại cho Dung Lạc một vốn bạc mỏng manh với một căn nhà tại Nam Nhạc. Ai ngờ không lâu sau, chẳng biết từ đâu mọc ra một đám người nói rằng gia phụ mất, công chuyện làm ăn bên ngoài không ai trông coi, nay suy sụp phải lấy căn nhà thế chấp nợ. Dung Lạc không có kinh nghiệm kinh thương, chuyện buôn bán lỗ lãi lại dốt đặc cán mai, nghe người ta nói cũng chỉ biết là thế. Hôm nay vừa thấy mới ngộ ra, ra là có người dụng tâm kín đáo!”
“Hài tử này… thật là càn rỡ!” – Lương lão gia chán nản.
“Đâu dám,” – Dung Lạc cười cười: “Khi trước hiền chất đăng môn bái phỏng quý phủ, chỉ thầm mong đòi lại số ngân lượng năm đó thúc bá mượn tiên phụ, nhưng lúc ấy thấy thúc bá ra vẻ có điều khó nói, cứ nghĩ rằng cuộc sống của ngài có chút khó khăn, cũng chẳng tính toán nhiều.”
Đoạn y bước lên trước một bước, lạnh giọng: “Hôm nay Lương lão phu nhân mới bị chút thương hàn, Lương lão gia đã phải mời vị đại phu nổi tiếng Phụng Dương đến tận nhà khám bệnh, vung tay hào phóng, nên giờ Dung Lạc mới hiểu, cái khó khăn của Lương thúc, nguyên ra lại chỉ đối với một số người.”
“Hiện tại bệnh của Lương lão phu nhân cũng coi như nặng, mà năm mới lại sắp tới, có phải Lương lão gia nên trả lại số bạc năm đó của gia phụ hay không?”
“Ngươi…” – Lương lão gia nghe y nói, một tay run run chỉ Dung Lạc, tức giận đến mức nói không thành lời.
Dung Lạc cũng càng nói càng hăng, lại bước lên thêm một bước, còn đang định nói thì Mộ Phù Sanh bước ra ngăn cản: “Tiểu Lạc, đừng nói nữa.”
Dung Lạc khựng lại.
Mộ Phù Sanh giữ bờ vai y: “Quên đi.”
Dung Lạc nhìn Mộ Phù Sanh, lại nhìn cặp phu phụ Lương gia sau lưng hắn, liền nhớ đến những việc họ làm mà lòng lại sôi trào, muốn tránh hắn sấn sổ tiến bước mà lại bị Mộ Phù Sanh bắt được cánh tay: “Tiểu Lạc!”
Lực tay mạnh mẽ kia sao Dung Lạc có thể giãy ra cho được, y cả giận quay ngoắt lại nhìn hắn: “Mộ Phù Sanh, ngươi muốn làm gì hả, chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng muốn giúp họ sao?”
Mộ Phù Sanh kéo y trở lại, nhẹ nhàng nói: “Có thế nào thì hai người họ vẫn là thúc bá với thúc bá mẫu của ngươi, đừng vì những chuyện thế này mà xung đột.”
Thấy hắn dĩ nhiên lại giúp đỡ hai người kia, mắt Dung Lạc lại hoe đỏ: “Vì sao, lẽ nào ta nói sai ư?”
Mộ Phù Sanh ôn tồn khuyên giải an ủi: “Ngươi đừng nóng, có một số việc còn chưa rõ ràng, hiện giờ căn bệnh của Lương lão phu nhân không tốt lắm, nếu thật sự có chuyện gì thì cũng đợi lần sau hẵng nói.”
¤___________
1. Câu thơ trong tác phẩm:
Nguyên văn:“碧水瑶池莲花盛,年年逢秋年年枯.去似朝云无觅处,花别虬枝凤别梧”
Hán việt:“Bích thủy dao trì liên hoa thịnh,Niên niên phùng thu niên niên khô.Khứ tự triêu vân vô mịch xử,Hoa biệt cầu chi phượng biệt ngô.”
Dịch thơ:“Dao trì biếc nước đơm sen thắm,Mỗi năm thu tới mỗi năm khô.Mây trôi lờ lững không chốn kiếm,Hoa ly cành mảnh phượng rời ngô.”Chém by Miss = =”
2. Nhan Chân Khanh – 颜真卿 – (709-785) là một nhà thư pháp hàng đầu Trung Quốc và là một vị quan thái thú trung thành của nhà Đường trong lịch sử Trung Quốc. Do được phong chức Lỗ quận công nên đời sau còn gọi ông là Nhan Lỗ Công.
Nguồn: Link
3. Trung Quốc xưa thường dùng màu đỏ và màu xanh để vẽ vì hai màu này không bị phai, cố xưng là tranh “Đan Thanh” – Đan: đỏ – Thanh: xanh.
Truyện khác cùng thể loại
80 chương
16 chương
49 chương
88 chương
27 chương
107 chương