Edit: Mạc Thiên Y “Thế bá quá khen.” Yến Hoằng Chân ôm quyền cười, khí thế hăng hái khôn tả. Tưởng Bân lắc lắc đầu, trong hai mắt nhìn hắn thoáng vụt qua tia trầm tư, khi y há mồm toan nói gì đó, ngoài trang bỗng vọt vào một con ngựa trắng, ngồi trên đó là một nam tử ăn mặc như hoạn quan (thái giám). “Tưởng đại nhân, tạp gia tìm được ngài rồi.” hoạn quan kia lau mồ hôi trên đầu, thở không ra hơi nói. “Ra là Đức công công” Tưởng Bân tiến lên hai bước, ôm quyền nói: “Llà hoàng thượng có chuyện tìm ta ư?” “Chính vậy, Tưởng đại nhân mau mau theo tạp gia tiến cung đi!” Xem ra xác thực có chuyện khẩn cấp rồi, Tưởng Bân không dám trì hoãn lên tiếng chào Hoắc Cương rồi phi thân lên ngựa, đoàn người liền xoay người chạy về phía chân núi. Nhìn bóng lưng họ nhanh chóng biến mất, Hoắc Cương đột nhiên nhếch miệng, giễu cợt nói: “Quả nhiên để ta đoán trúng rồi, xem lão hoàng đế kia lần này làm thế nào?” Yến Hoằng Chân quay đầu, có phần tò mò chớp chớp mắt. Hoắc Cương cũng không cố ý giấu, trực tiếp nói: “Đoàn ngựa thồ của cậu một tháng trước bị cướp tại biên giới phía bắc, cháu đoán xem là ai làm?” Yến Hoằng Chân thông minh bực nào, đầu óc xoay chuyển một cái, há mồm liền nói: “Thát Tử?” Hoắc Cương cười lạnh một tiếng. Yến Hoằng Chân biết, từ sau khi Hoắc gia gặp nạn, Hoắc Cương liền tuyệt đường làm quan, đổi nghề làm “vận chuyển”, đoàn ngựa thồ dưới trướng có hai mươi chi, chuyên buôn bán dọc nam bắc, quan ngoại ít lương thực nhưng thừa thải các loại dược liệu như nhân sâm tuyết liên hồng hoa…, Hoắc Cương thông qua việc buôn bán qua lại tới lui này, từ đó thu được lợi nhuận kếch sù, vì lẽ đó tin tức cực kỳ nhanh nhạy. “Bây giờ lại là hàn đông, nước đóng băng cây cỏ chết khô, Thát Tử nhất định không sống nổi, không đến đánh cướp, mới là chuyện lạ!” Yến Hoằng Chân nghe vậy ánh mắt khẽ lóe, nhưng sau một lúc lâu lại đột nhiên thở dài, khôi phục vẻ cười cợt thường ngày: “Thát Tử muốn giết, muốn cướp, đó là chuyện lão hoàng đế lão nên quan tâm, mắc mớ gì đến chúng ta. Cữu cữu, cậu đừng hòng lái sang chuyện khác, nói cháu nghe thử sự tình sao rồi, cháu vì mua tòa Phố Sơn này mà dốc sạch túi rồi, cũng không thể ‘chỉ ra không vào’ được?” “Đồ tiểu tử gian xảo nhà ngươi!” Hoắc Cương cười mắng một câu: “Yên tâm đi, dính được tầng quan hệ này với Tưởng Bân rồi, sẽ không có người còn dám làm khó dễ cháu, cứ to gan lớn mật mà chơi đùa đi, cữu cữu có dự cảm, lần này cháu sắp phát tài to rồi!” “Đều nhờ trí thông minh của cháu dâu ngài đấy!” Yến Hoằng Chân cười híp mắt. … Không nói đến hai cậu cháu nhà này ở đó rầm rì bắt đầu có ý đồ gì, mà nói đến Tưởng Bân ra roi thúc ngựa hồi kinh, y là Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, là tâm phúc của Hoàng thượng, căn bản không cần thông báo trực tiếp đi vào “Tuyên Hòa điện”. “Ái khanh đến rồi đấy à?” trong tầng tầng màn che buông xuống, truyền đến giọng nói có phần hư nhược của Chu Trọng Quốc. “Bệ hạ, khoan hãy nói đã, mau uống thuốc quan trọng hơn!” trong màn lại truyền tới một giọng nữ. “Lệ phi nàng đi trước đi!” Chu Trọng Quốc ho hai tiếng. Tưởng Bân cúi đầu túc mục mà đứng, chỉ thấy một lát sau, một góc váy đỏ lướt qua bên cạnh mình, theo tiếng “cạch” nhẹ vang lên, cửa lớn của Tuyên Hòa điện bị đóng lại. “Nương nương cực khổ rồi!” Lệ phi vừa ra tới, một cung nữ thanh tú mặc váy xanh lục liền kề tới cúi đầu nói. “Ừ…” Lệ phi thờ ơp đáp, dáng vẻ rõ ràng có tâm sự. Nhân lúc người kia không chú ý, cung nữ áo xanh kia cực nhanh liếc mắt về phía cổng lớn, làm như muốn nhìn ra hoàng đế bệ hạ trong đó, lúc này rốt cuộc như thế nào? “Thừ người ra đó làm gì, đi mau!” Lệ phi không kiên nhẫn kêu một tiếng. “Nô tỳ tuân lệnh!” cung nữ áo xanh cúi mi buông mắt tiến lên đỡ chủ tử. Nếu giờ phút này Tô Tuệ Nương ở đây, nhất định sẽ nhận ra, thiếu nữ áo xanh kia chẳng là ai khác, chính là Lữ Trĩ được nàng một tay đưa vào cung. Ở nơi này hai chủ tớ mang tâm sự riêng đi trở về, trong Tuyên Hòa điện, Chu Trọng Quốc cũng cùng tâm phúc của mình nói chuyện. “Bệ hạ chứng bệnh thấp khớp lại phát tác ư?” Tưởng Bân nhìn hoàng đế nửa dựa vào gối mềm, chỗ đầu gối bao một bọc bông dày cộm, trong giọng nói mang theo quan tâm hỏi. “Người đã già, nên chịu tội rồi!” Chu Trọng Quốc thở dài một tiếng, trông có vẻ ngao ngán cụt hứng. Tưởng Bân biết chứng bệnh thấp khớp này của bệ hạ rất nặng, mùa đông hàng năm một khi phát bệnh sẽ đau chết đi sống lại, lúc nghiêm trọng, giống như bây giờ ngay cả giường cũng không xuống được. “Bệ hạ đã truyền thái y chưa?” “Còn không phải là mấy lời vô dụng: điều dưỡng, điều dưỡng kia sao, một đám lang băm.” Chu Trọng Quốc phất phất tay, vừa dồn dập ho khan vài tiếng. Tưởng Bân nhìn chủ tử yếu ớt trước mắt, trong lòng bỗng dâng lên chút cảm khái, bệ hạ thật sự đã già rồi. “Bệ hạ, ở phía bắc cách kinh thành mười mấy dặm có một tòa núi Phố Sơn, trên núi kia gần đây phát hiện ra ôn tuyền, ngài không ngại đi thử xem sao, biết đâu đối với đau đớn trên đùi có giảm bớt thì sao!” “Hả? Còn có chuyện này?” Chu Trọng Quốc nghe vậy ánh mắt khẽ sáng, y thật sự là bị chứng bệnh trên đùi hành hạ khủng khiếp, dẫu có thể giảm chút ít thống khổ y cũng nguyện ý thử một lần. Nhưng rất hiển nhiên, gấp gáp gọi Tưởng Bân đến như vậy, không đơn giản là vì rảnh rỗi nói chuyện trời đất. “Ngươi xem cái này đi!” Chu Trọng Quốc tiện tay vứt tới một quyển sổ con. Tưởng Bân mở ra, đọc nhanh như gió. “Cái gì, Thát Tử ở biên quan đốt giết đánh cướp, hôm nay đã tru diệt toàn bộ ba thôn trang?” Sắc mặt y biến đổi đột ngột, phẫn nộ nói: “Bệ hạ đây là có chuyện gì, quân lính ở biên quan đâu? Bọn họ làm ăn cái gì không biết? Lại để cho Thát Tử sát hại ngần ấy con dân Đại Thụy ta như vậy?” Chu Trọng Quốc cười lạnh một tiếng, sắc mặt cũng đen lợi hại. “Chu Biểu đốc quân bất thành, trẫm đã hạ chỉ, bắt hắn lập tức vào kinh thỉnh tội, ái khanh, ngươi xem người nào có thể tiếp nhận vị trí của hắn? Thay trẫm trấn thủ biên quan, đuổi trừ Thát Lỗ, bảo hộ an ninh Đại Thụy ta?” Tưởng Bân nghe lời này, trong bụng cân nhắc, kể từ sau vụ án “Trùng Dương hành thích”, bệ hạ trên cơ bản đã đem tướng lãnh trong quân giết hết một lượt. Vốn trấn thủ Nhạn Môn Quan chính là Thái Ý tướng quân, đó là một người trị quân bài bản, uy danh hiển hách, bởi vì có hắn trấn thủ mà biên quan vững chắc, đám Thát Tử bên ngoài không dám vọng động. Nhưng giờ lại khác, kể từ khi Thái Ý bị xử tử với tội danh “mưu phản”, Chu Trọng Quốc liền đem Nhạn Môn Quan giao cho một đứa cháu trai – Quảng bình quận vương Chu Biểu.  Đó quả cũng là người thành thật, đáng tiếc thực sự không có thiên phú lĩnh quân. Chả thế, Thát Tử ngày càng lớn lối, Nhạn Môn Quan đã xuất hiện cục diện bất ổn. Nhưng cái khó bây giờ là, y đã giết sạch những người có thể thay y đánh giặc, hiện tại những tướng quân kia đều chưa từng trải qua gió tanh mưa máu, có thể chống chọi được lũ Thát Tử hung bạo sao? Thế là Tưởng Bân trầm mặc. Chu Trọng Quốc nhàn nhạt nhìn y một cái, chỉ một cái liếc mắt, đã khiến trên trán Tưởng Bân rịn mồ hôi, có thể thấy được ở trong lòng y e ngại người trước mắt cỡ nào. “Được rồi, trẫm đã có quyết định, phái Phi hổ tướng quân Vương Quảng lĩnh năm vạn binh, gấp rút đến Nhạn Môn Quan tiếp viện.” Chu Trọng Quốc nói: “Cẩm Y Vệ phải toàn quyền phối hợp với lần hành động này, không được sai lầm, hiểu chưa?” Đây là muốn Cẩm Y Vệ làm tốt công tác tình báo. “Vi thần tuân lệnh!” Tưởng Bân cúi đầu bái nói. Chu Trọng Quốc xoa xoa hai chân đau đến co rút của mình, trong lòng thầm than một tiếng: Chẳng lẽ trẫm thật sự sai rồi sao? Editor: Mạc Thiên Y Yến phủ, Tô Tuệ Nương. Giờ phút này, nàng đang tựa trên giường thêu thùa, đó là một cái áo nho nhỏ màu lam nhạt, đã làm được một nửa, Mộc Hương cũng ngồi bên cạnh nàng, nói ít chuyện thú vị chọc chủ tử vui vẻ. Đúng lúc này, Yến Hoằng Chân vén rèm đi vào, hắn mặc áo bông màu xanh thẫm, trên đôi ủng màu đen còn dính bông tuyết. Tô Tuệ Nương thấy thế bèn buông đồ trong tay, toan đứng dậy, lại bị Yến Hoằng Chân bước dài tới nhấn xuống. “Ngồi đi, Tuệ tỷ tỷ khách khí với ta làm gì?” Yến Hoằng Chân cợt nhả nói. Tô Tuệ Nương liếc trắng mắt, phân phó nói: “Đi pha ấm trà nóng cho lão gia.” Mộc Hương nghe lệnh ra cửa đi làm, Tô Tuệ Nương cùng Yến Hoằng Chân sóng đôi ngồi xuống. “Lại may quần áo cho nó? Đã bấy nhiêu bộ rồi, Tuệ tỷ tỷ cũng chẳng thấy chán!” Yến Hoằng Chân nhìn cái áo nhỏ xinh xắn trong tay Tô Tuệ Nương, đầy ghen ghét mà liếc mắt khinh thường. Đối với hành vi thường xuyên ghen tỵ của trượng phu, Tô Tuệ Nương tự có một biện pháp ứng phó cũ rích, chỉ thấy nàng không biết lấy từ đâu ra một đôi giày, dịu dàng nói: “Năm ngoái lúc ăn tết, trong quà tết cữu cữu tặng có một tấm da hươu, ta cắt lấy một miếng, làm cho chàng đôi giày, mau thử xem có vừa chân không?” Yến Hoằng Chân nghe lời này lập tức cao hứng, chẳng qua ngoài miệng vẫn nói: “Sao chỉ làm mỗi đôi giày, chỗ da còn dư lại kia chẳng lẽ Tuệ tỷ tỷ chừa cho nó hay sao?” Nói xong, tầm mắt rất là hoài nghi liếc nhìn bụng Tô Tuệ Nương. “Hàizz, ban đầu ta là muốn làm cho chàng bộ quần áo, chẳng qua gần đây thân thể mệt…” “Thân thể Tuệ tỷ tỷ dĩ nhiên quan trọng nhất, ngàn vạn chớ để mệt mỏi, về phần xiêm y, có thể từ từ làm, ta không vội.” Yến Hoằng Chân nắm tay Tô Tuệ Nương, thâm tình chân thành nói. Năm nay không được, có sang năm, sang năm không được thì năm nữa, bọn họ có thời gian cả đời bên nhau mà, không vội…. Rồi, bộ xiêm y này xem ra là phải làm thật rồi, Tô Tuệ Nương bất đắc dĩ thầm than một tiếng, vội lái đề tài: “Đúng rồi, hôm nay không phải chàng muốn đãi khách ở sơn trang sao? Sao sớm vậy đã về rồi?” “Người cũng đã tới, bất quá y có việc, không ở bao lâu đã bị gọi đi rồi.” Yến Hoằng Chân lời ít ý nhiều nói. “Tuệ tỷ tỷ, nàng cứ chờ xem, chẳng bao lâu, chúng ta sẽ phát tài lớn a…” Một lời thành sấm, đại khái chính là như thế. Ba ngày sau, Tô gia nhận được thánh chỉ, đương kim Thánh thượng muốn thân lâm sơn trang ôn tuyền trên Phố Sơn, chọn Yến Hoằng Chân tiếp giá. Đêm hôm đó, hai vợ chồng bâu lấy đạo thánh chỉ màu vàng sáng kia, xem đi xem lại. Cuối cùng, Tô Tuệ Nương tổng kết nói: “Chúng ta quả nhiên sắp phát tài!” Mà Yến Hoằng Chân lại xoa xoa cằm, cười híp mắt nghĩ: “Bên trên có người quả dễ làm việc, Tưởng Thế bá, ngài thật sự quá trợ sức rồi.”