Edit: Mạc Thiên Y Tô Tuệ Nương hiểu rõ Tiểu Thất, thằng nhóc kia tính tình nói dễ nghe chút gọi quật cường, nói khó nghe chút chính là tính tình kỳ quái, chẳng những hành sự tàn nhẫn, mà tư tưởng cực đoan. Nhưng hắn cũng không phải trời sanh đã như vậy. Khi còn bé, hắn chịu đủ ngược đãi cùng xỉ nhục của đám người Vương thị, nếu không dựa vào tính gan lỳ này có lẽ hắn căn bản không sống nổi, nhưng mà nói cách khác, thời điểm ấy, phải chăng hắn cũng từng ảo tưởng cha mẹ ruột của mình, bọn họ là hạng người gì, vì sao bỏ mình, phải chăng sẽ có một ngày tìm đến mình. Sau lại theo thời gian trôi đi cùng sự xuất hiện của Tô Tuệ Nương, tình cảm của hắn xuất hiện sự chuyển dời, dần dần cũng không nghĩ những chuyện kia nữa. Nhưng không thể nghi ngờ, hình tượng phụ thân và mẫu thân ở trong lòng hắn hẳn là rất tốt đẹp, cho nên khi người của phủ Vĩnh Bình Hầu tới đón, hắn chẳng chút do dự liền đi theo, phương diện này không phải là không có cái nhân tố này. Thế nhưng, chờ đến lúc đó, hắn lại phát hiện sự tình hoàn toàn khác xa như mong đợi. Phụ thân của hắn không phải “bất đắc dĩ” bỏ lại hắn, mà là căn bản không muốn nhận hắn, nếu chỉ có như vậy, đối với hắn đã có Tô Tuệ Nương mà nói, kỳ thật cũng không xem là đả kích. Nhưng mà sau đó, khi hắn biết, sau khi mẹ ruột mình chết, thậm chí ngay cả một cái bài vị để thờ cúng cũng không có, mà cả nhà họ Yến căn bản cũng không thừa nhận thân phận vợ cả của mẹ hắn. Yến Hoằng Chân lập tức không bình tĩnh nổi nữa. À, mẹ tôi vì cứu ông mà mạng cũng đắp vào rồi, còn ông, công thành danh toại rồi, quay đầu liền cưới người khác. Đây là điển hình vứt bỏ thê tử a! Trong lúc nhất thời, tất cả kỳ vọng tốt đẹp về “phụ thân” của Yến Hoằng Chân hóa thành bọt nước, người tư tưởng càng cực đoan đối với tình cảm kỳ thật càng coi trọng, thậm chí còn đến trình độ “bệnh thích sạch sẽ”, không thể chứa một tí ti phản bội dù là mảy may, cộng thêm Hoắc gia ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, Yến Hoằng Chân coi như là hoàn toàn hận phủ Vĩnh Bình Hầu. Mà ở trong đó, ả đàn bà đã đoạt mất vị trí của mẫu thân mình, không thể nghi ngờ cũng là một thành viên hắn thù hận nhất. Biết làm sao, hắn dầu gì cũng chỉ là thiếu niên mười lăm tuổi, yêu ghét rõ ràng, tính nóng như lửa, nửa điểm không thèm che dấu. Khóe miệng Tô Tuệ Nương vạch lên tia cười khổ, càng đừng nói tới người phụ nữ này đón hắn trở về, vốn là nuôi lòng lợi dụng. “Mắt thấy sang năm hắn đã mười sáu rồi…” Thích thị lau nước mắt, buồn bã nói: “Chỉ mong tính tình của hắn có thể thu liễm một chút, nếu không, nếu không tước vị này sợ là không tới phiên trên đầu hắn.” Tô Tuệ Nương nghe đến đó, trong lòng chợt động, thầm nhủ: “Đến rồi!” Nàng không tin Thích thị mời nàng tới đây thật sự chỉ là đơn thuần làm khách. Quả nhiên, Thích thị bên kia tiếp tục nói: “Tuy nói việc xấu trong nhà không truyền ra ngoài, nhưng Tô cô nương nếu là tỷ tỷ của Chân Nhi, vậy có mấy lời ta liền nói thẳng.” “Tuệ Nương rửa tai lắng nghe.” “Thực không dám giấu giếm, kể từ khi Hầu gia nhà chúng ta qua đời, tước vị này liền hoàn toàn để trống, triều Đại Thụy chúng ta có quy định, người thừa kế tuổi phải tròn mười sáu, mới có thể thỉnh tấu triều đình, thừa kế tước vị. Hoằng Chân là con trai duy nhất của Hầu gia, theo lý mà nói, vị trí này khẳng định là của hắn không lẫn vào đâu được. Tuy nhiên lại có người không muốn thằng bé thừa kế tước vị.” Thích thị chỉ gần nói xa: “Người nọ gần đây liên tiếp hành động, còn móc nối quan hệ cùng một vị hoàng tử, chuyện này chắc chắn sẽ mang đến phiền phức lớn cho Hoằng Chân, thành thử, Tô cô nương chúng ta bây giờ cần hành động nhanh, nếu không chính là ngồi chờ chết a!” “Phu nhân có ý tứ là?” Thích thị mỉm cười, chậm rãi nói: “Bọn họ nếu có thể tìm viện trợ bên ngoài, chúng ta tự nhiên cũng có thể. Chân Nhi qua năm liền mười sáu, đã là nam tử trưởng thành, cũng nên là lúc lấy vợ rồi.” Nụ cười nhạt nơi khóe miệng Tô Tuệ Nương, trong chút bất tri bất giác biến mất. “Ta đã tìm cho Chân Nhi một mối hôn sự cực tốt, đối phương là con gái út của Vĩnh Trinh công chúa cùng Hàn Phò mã, năm nay vừa mới mười lăm, vô luận nhan sắc hay phẩm đức đều đứng đầu, quả thật là kim chi ngọc diệp. Vĩnh Trinh công chúa kia rất được đương kim thánh thượng sủng ái, nếu Chân Nhi trở thành con rể của cô ta, tước vị Vĩnh Bình hầu này ấy là chắc như đinh đóng cột rồi, chạy không thoát được.” Nói tới đây, Thích thị xòe bàn tay ra nhẹ nhàng cầm tay Tô Tuệ Nương, thành khẩn nói: “Tô cô nương, cô cũng biết tính tình Chân Nhi đó, trước giờ là chúa bướng bỉnh, nổi loạn nhất. Nhưng sự tình này, thật sự không thể mặc nó càn quấy nữa, nếu cô giống ta thật lòng suy nghĩ cho hắn, thì hãy khuyên giải hắn một chút, có lẽ ý kiến của cô hắn sẽ nghe.” Tô Tuệ Nương lẳng lặng nhìn Thích thị vài giây, sau đó rút bàn tay mình khỏi tay thị ta, cười như không cười nói: “Phiền phu nhân nghĩ cho Tiểu Thất rồi, ngài quả thật là có tâm địa Bồ Tát.” Mặt Thích thị cứng lại, thị có phần khó hiểu Tô Tuệ Nương là đang ca ngợi, hay là đang châm chọc mình. Không hề nghi ngờ, Tô Tuệ Nương là đang châm chọc thị, cái cô nàng năm nay vừa mới mười lăm, phẩm đức hàng đầu, chân chính là kim chi ngọc diệp kia, Tô Tuệ Nương không chỉ có biết, mà còn từng gặp, mặc dù không phải ở kiếp này. Nữ tử tên Hàn Vi kia là con gái duy nhất của Vĩnh Trinh công chúa cùng Hàn Phò mã, song, có điều cô nàng kim chi ngọc diệp này, ấy mà sinh ra đã có vấn đề trí lực, tuy không thể nói là đồ ngốc, nhưng không hề nghi ngờ cô ta không như người bình thường, thị đem một nữ tử như vậy gả cho Tiểu Thất, bảo an tâm cái gì a!!! Ngay một khắc này, hảo cảm Tô Tuệ Nương đối với Thích thị cấp tốc giảm xuống, thái độ cũng lạnh như băng hẳn. Thích thị lại không biết tính toán của mình đều bị người ta phát giác, thứ nhất là bởi Tô Tuệ Nương chỉ là từ dưới quê mới lên, có thể biết cái gì. Thứ hai, Hàn Vi kia từ nhỏ ẩn sâu trong khuê phòng, trong kinh thành vốn không có vài người biết đầu óc cô ta có vấn đề, lại không ngờ rằng Tô Tuệ Nương trước mắt là “hàng lậu” đến từ mấy chục năm sau, khi ấy chuyện Hàn Vi huyện chủ có vấn đề về trí lực, mọi người đều biết cả rồi. Thích thị ở bên kia càng ra vẻ từ mẫu, trong lòng Tô Tuệ Nương càng tởm lợm, đợi nàng ra khỏi phủ Vĩnh Bình Hầu, trong lồng ngực chỉ có hai luồng khí, một là tức giận, một là buồn nôn. Nàng ngoảnh đầu, nhìn bốn chữ “Phủ Vĩnh Bình Hầu” mạ vàng mà khinh miệt hừ một tiếng: “Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa.” Có cái hạng chủ mẫu tâm tư bất chính như thế, người nhà này khẳng định cũng chẳng tốt được bao lâu. Như thế, thời gian dần trôi, trong nháy mắt lại ba tháng trôi qua, giống như Yến Hoằng Chân nói, hắn thật sự giống như biến mất hoàn toàn, một xíu xiu tin tức cũng không gởi về, mà chỗ Thích thị, dăm ba ngày thỉnh thoảng phái người đến hỏi. Trong lòng Tô Tuệ Nương cũng gấp, thứ nhất lo cho sự an toàn của cậu, thứ hai, thật đúng sợ Thích thị trực tiếp làm chủ, định luôn hôn sự kia, Vĩnh Trinh công chúa cũng không phải là kẻ đơn giản, đến lúc đó sẽ khó giải quyết. “Tiểu thư…” Mộc Hương vén rèm đi vào nói: “Thường phủ đưa quà trung thu tới.” Tô Tuệ Nương nghe xong hồi thần từ trong trạng thái ngẩn người, gọi Mộc Hương lấy danh mục quà tặng đưa tới, kỳ thật cũng không có gì đặc biệt, ngoài bốn hộp bánh trung thu, bánh ngọt, hai giỏ hoa quả tươi ra, còn có một chiếc khăn bịt trán, một cái túi thêu, một đôi giày đen của nam tử. Tô Tuệ Nương khẽ mỉm cười, cầm lấy miếng bịt trán kia, nhìn kỹ, thấy đường chỉ thẳng thớm, chế tác tinh xảo, không khỏi hài lòng gật đầu, nói với Mộc Hương nói: “Đưa tới cho lão phu nhân, bảo là của con dâu tương lai bà hiếu kính.” Túi thêu là của mình, giầy dĩ nhiên là Tô Văn, chẳng qua là phải đợi Tô Văn về nhà mới có thể đưa cho đệ ấy. Dạo gần đây, đệ ấy thường xuyên trực tiếp ở lại Hàn Lâm viện, nghe nói đang cùng đồng nghiệp biên soạn cái gì đó, vô cùng bận rộn. Rất nhanh đã đến ngày mười lăm tháng tám. Trung thu trăng tròn, người càng tròn. Dĩ nhiên, cái tròn này là chỉ đoàn viên. (viên: tròn) Thế là, dưới 1 tiếng ra lệnh của Tô Tuệ Nương, cả nhà dời ra sân, vừa ngắm trăng vừa ăn cơm. Bữa tối hôm nay, là do Tô Tuệ Nương tự tay chuẩn bị —— lẩu. Món lẩu này, Tô Tuệ Nương từng theo Tề Mai Mai học, cho nên lúc này chuẩn bị cũng ra hình ra dạng. Nước xương hầm thành màu trắng sữa, phối với các loại gia vị như hành gừng tỏi hồi hương, nghe mùi thơm bao nhiêu khỏi phải nói. Đám nha hoàn dọn bàn xong, đủ loại nguyên liệu ăn kèm được mang lên, thịt dê, bắp bò, lá sách, bao tử xắt sợi, ngoài ra còn có rau dưa, cải trắng, rau chân vịt, khoai tây, đậu hũ, nấm. Lại phối với các loại gia vị: dầu vừng, hoa hẹ, tương lạc, ngò rí, từng dĩa một, nhìn qua liền có cảm giác thèm ăn. Ăn lẩu chủ yếu là náo nhiệt, thế là Tô Tuệ Nương cho Mộc Hương, Hoắc Hương, thím làm bếp, hai nhóc chạy việc, cùng lên ngồi một bàn. Đỉnh đầu trăng sáng, mọi người ăn đặc biệt vui vẻ. Dùng bữa xong, người Tô gia lại ăn bánh trung thu rồi mới giải tán. Dĩ nhiên, Tô Tuệ Nương nhân cơ hội đem giày Thường Nhuận Nga làm đưa cho Tô Văn, lại xấu xa trêu ghẹo một phen, ghẹo Tô Văn đỏ mặt tía tai, mới bỏ qua cho hắn. “Cô nương, hôm nay vậy mà uống có hơi nhiều a!” Mộc Hương vịn Tô Tuệ Nương cả người mùi rượu vào phòng. Tô Tuệ Nương cười cười, được cô ta hầu hạ hạ rửa mặt một phen, loay hoay xong, bèn cho Mộc Hương đi ra ngoài, nàng muốn ở một mình chốc lát. Tựa trên giường hẹp, Tô Tuệ Nương mơ màng nhìn ngọn lửa nhảy nhót trên bàn, giờ phút này, thằng nhóc kia đang ở đâu? Thiệt tình, lúc không thấy đâu thì khiến nàng nhớ, khó khăn gặp được, lại khiến nàng lo âu, rốt cuộc nàng thiếu nợ thằng nhóc kia bao nhiêu a, không khi nào mà không ngừng lo lắng cho hắn được. Tự mặc niệm ba giây cho cái bụng vú già của mình, Tô Tuệ Nương quyết định nằm xuống ngủ, đột nhiên ngay lúc này, cửa sổ vang lên loạt xoạt, một cái bóng đen nhảy vào, chạy thẳng tới giường hẹp. “Tuệ tỷ tỷ đừng sợ là đệ đây!” Tô Tuệ Nương ngắc ngứ nuốt xuống tiếng kinh hô nơi miệng, tập trung nhìn kỹ, người đứng trước mặt đây, quả thật là thằng nhóc chết dẫm vừa mới lẩm bẩm nhắc đến đây mà. “Đệ sao thế này?” Không để ý giáo huấn hắn nhảy cửa sổ mà vào, Tô Tuệ Nương ngồi dậy, nhìn cái chân trái liên tục chảy máu kia, kinh hãi hỏi: “Đệ bị thương?” “Không có chuyện gì, vết thương nhỏ!” Yến Hoằng Chân dửng dưng nói. Bất quá, từ cái trán không ngừng túa mồ hôi kia, xem ra cũng chỉ là cố nhịn thôi.