Edit: Mạc Thiên Y Nửa đêm, bốn bề yên ắng. Cả Vương Gia Ao lâm vào trong yên tĩnh, trừ nửa vầng trăng mông lung trên bầu trời ra thì chỉ có tiếng dế gáy không dứt trong đống cỏ. Mà tại lúc này, một cái bóng đen khom người chạy men theo chân tường, trông dáng vẻ y thậm thà thậm thút là biết muốn đi làm việc trái lương tâm. Quả nhiên chỉ thấy y lấy cái thang trúc cầm trong tay kê lên vách tường rồi nhanh nhẹn trèo lên, nhưng đúng lúc này, một tiếng rên rỉ hung hăng phun ra từ trong miệng, thì ra là chủ nhân gia đình này chẳng những xây tường cao, còn cắm rất nhiều miếng sắt hình tam giác trên đầu tường, tên tặc nhân này nhất thời không quan sát kỹ, thoáng chốc bị đâm cả hai tay. Tên tặc nhân này ấy vậy mà cũng kiên định, cho dù gặp khó khăn cũng không thể ngăn cản quyết tâm muốn trèo tường của y. Cuối cùng, mất sức chín trâu hai hổ, ở trên người nhận được vài vết đâm, tên tặc nhân kia mới trèo vào được, có thể thấy được nơi đây là sân sau của gia đình này, tên tặc nhân từ trong ngực lấy ra một bọc vải, cẩn thận dò bước đi về phía sân trước, mục tiêu của y đang ở nơi đó. Cách từ xa, y ném một cái bánh bao thịt về phía mục tiêu. Trong lòng mãnh liệt lẩm nhẩm, ăn đi, ăn đi, mau ăn đi. Cuối cùng, mục tiêu lười biếng ngẩng đầu lên, ngửi ngửi cái bánh bao thịt kia. Trong bóng tối, hai mắt của tặc nhân phát ra ánh sáng xanh lập lòe, trong bánh bao kia có thuốc mê cực mạnh, chỉ cần một miếng là có thể thả nó ra được rồi. Song thật đáng tiếc, y đụng phải Tiểu Hắc. Tiểu Hắc là một con chó kiêu ngạo, là một con chó có nguyên tắc, trên cơ bản trừ Vương Thất Lang và Tô Tuệ Nương ra, nó chưa bao giờ ăn bất kỳ thứ gì mà người khác cho. Không chỉ có thế, nó còn là một con chó săn hung hãn, trong không khí lãng đãng mùi máu tươi và mùi người lạ, sao có thể thoát được cái mũi thính của nó. Không hề sủa, thân thể to khỏe khẽ chợt căng thẳng, tứ chi tụ lực, như một con báo săn vọt về trước, tại lúc đối phương còn chưa kịp phản ứng liền cắn một cái lên bắp đùi y. Tên tặc nhân kia nhất thời bị ngoạm một cái, á một tiếng hét to lên, ngã ra đất điên cuồng lăn lộn, song Tiểu Hắc cũng vững vàng như núi không chịu nhả, trên mặt chó của nó thoáng toát lên vẻ hưng phấn. Lăn qua lộn lại như vậy, chủ nhà rất nhanh đã lên đèn. Tô Tuệ Nương cấp bách chạy ra, thấy một màn trước mắt, trong lòng sợ khiếp vía. Chỉ thấy Tiểu Hắc tứ chi dẫm trên thân của một người, trong miệng nhỏ máu tươi rào rào, vừa nhìn không thấy rõ người bị cắn. Tô Tuệ Nương cau mày, nâng đèn lồng trong tay giơ ra trước, chiếu lên mặt kẻ đang co quắp cả người, lớn tiếng kêu thảm thiết kia. “Là ngươi!” Tô Tuệ Nương chán ghét nhíu nhíu mày. “Ôi oa, em dâu, em dâu, ta là chị dâu em này, mau lên! Mau kêu con chó chết tiệt này nhả ra, đau chết lão nương rồi.” Tên tặc nhân này chẳng phải Điền thị thì ai? Giỏi thật, đêm hôm khuya khoắt đi ăn trộm, lại trộm đến nhà nàng. Tô Tuệ Nương cười lạnh một tiếng, thong thả nói: “Ngươi là chị dâu của ai?” “A a a… Mau bảo nó nhả ra, a a a a…” Điền thị nằm trên đất phát ra tiếng kêu như heo bị thọc tiết, thị cảm thấy con súc sinh này sắp cắn đứt bắp đùi mình rồi a. Rất nhanh, Lâm thị cùng Vương Thất Lang cũng khoác áo đi ra ngoài, nhìn thấy một màn trước mắt, Lâm thị cũng chấn động, trái với Vương Thất Lang, cậu liếc mắt một liền thấy rõ người nọ là ai, khóe miệng cười lạnh, hai tay khoanh trước ngực, điệu bộ xem kịch vui. Trong lòng Tô Tuệ Nương mặc dù tức giận, nhưng cuối cùng vẫn bảo Tiểu Hắc nhả ra. Song cũng không tha cho thị ta, bảo Vương Thất Lang cầm sợi dây trói thị lại, cứ thế ném tại một góc, chờ sau khi trời sáng lại xử lý tiếp. Bắp đùi Điền thị bị đớp một miếng thịt, đau đến mức nước mắt giàn giụa, thấy Tô Tuệ Nương trói mình lại, trong miệng càng mắng không ngừng, câu nào câu nấy chửi bậy lời lẽ tục tĩu, rất khó nghe. Vương Thất Lang há có thể để một kẻ như vậy vũ nhục nữ thần trong lòng, bấy giờ không hề khách khí cho thị một trận bạt tai, đánh cho Điền thị mắt nổ đom đóm, lập tức cầu xin tha thứ. Trấn an Lâm thị vẻ mặt hoảng sợ, Tô Tuệ Nương đỡ bà vào nhà, có chuyện gì ngày mai nói sau, dù sao Điền thị cũng trốn không thoát, sớm muộn gì sẽ bị thu thập. Quả nhiên, sáng ngày hôm sau, Tô Tuệ Nương bèn tìm thím Ba cùng chị Quế Hoa tới, mấy người hợp kế, mang theo Điền thị đến nhà Lý Chính. Lão già Lý Chính kia đang ngồi trên giường gạch bóc lạc ăn, thình lình thấy Điền thị bị trói gô dẫn vào cũng giật nảy mình. Chị Quế Hoa là một người lanh miệng, ngay tại chỗ vạch trần chuyện buổi tối hôm qua Điền thị đêm khuya lẻn vào nhà hòng trộm cắp. Dọc đường đi bọn họ đã sớm hấp dẫn không ít người chú ý, người trong thôn cũng thích xem náo nhiệt, bất tri bất giác nhà Lý Chính đã chật ních thôn dân. Cái loại nghề “trộm cắp” này luôn bị người ta kỳ thị, lời vừa nói ra, lập tức quần chúng kích động, ở nông thôn chuyện trộm gà trộm chó, kỳ thật cũng có người làm, nhưng căng là Điền thị bị bắt ngay tại trận, hơn nữa nhân duyên của thị thật sự quá kém, mọi người bỏ đá xuống giếng còn chẳng kịp ấy chứ, sao có khả năng lên tiếng giúp đỡ. Người này nói đưa lên quan, để quan phủ xử phạt. Người nọ nói nên chặt tay, xem ả ta sau này còn dám trộm đồ nữa thôi. Đương lúc một đám người ầm ỹ, Điền thị bên dưới sợ tái mặt mày, đầu lắc như trống bỏi, Lý Chính liếc thị một cái bảo người lấy miếng giẻ nhét miệng thị ra. “Điền thị ngươi còn có gì muốn nói?” “Lý Chính đại nhân a, con không phải ăn trộm, không phải ăn trộm mà” Điền thị lúc này đã sớm mụ đầu, có phần nói năng lộn xộn: “Con, con chẳng qua là đi nhầm cửa, đi nhầm cửa thôi…” “Ta thấy ngươi là trèo tường trèo nhầm cửa thì có!” Một bên, thím Ba cũng nói giúp vào: “Hơn nửa đêm không ngủ, chạy tới nhà người khác, còn nói là đi nhầm cửa, ngươi tưởng bản thân mình ngu, còn xem bọn ta là lũ ngốc à?” Điền thị kia bị hỏi á khẩu không trả lời được, mắt thấy Lý Chính đanh mặt lại, cuối cùng không thể không ré giọng hét lớn: “Ta không phải đi trộm đồ, ta, ta là muốn con chó kia của nhà nó.” Tô Tuệ Nương nghe vậy, có phần ngờ vực, ánh mắt nhìn chằm chằm Điền thị nhếch nhác không chịu nổi trên mặt đất. Lý Chính thả đậu phộng trong tay xuống, nhìn Điền thị, cau mày hỏi: “Hơn nửa đêm ngươi chạy đến nhà người ta trộm chó?” “Hu hu hu… đúng, đúng ạ, con thật sự chỉ muốn con chó kia của nhà nó.” Điền thị khóc sướt mướt nói: “Bảo Nhi nhà chúng con gần đây trúng tà, dính phải thứ không sạch sẽ, con mới muốn dùng máu chó mực xua tà cho thằng bé, con chó đen nhà họ Tô kia là con chó khôn nhất trong thôn, lại dung dữ, có khả năng trấn tà nhất.” Tô Tuệ Nương quả thật không ngờ Điền thị sẽ đưa ra một cái lý do như vậy. Vương Bảo Nhi trúng tà? Chuyện từ khi nào. “Tuệ Nương à!” Điền thị kia nhanh như chớp đảo tròng mắt, thình lình bổ nhào bên chân nàng, khẩn thiết van nài: “Ta biết muội là người thiện tâm, muội hãy cứu Bảo Nhi nhà ta đi, lúc bé muội cũng từng bế nó a, sao có thể nhẫn tâm nhìn nó bị ác quỷ hại chết được. Đem con chó nhà muội cho ta đi, ta cầu xin muội, cầu xin muội đó!” Tô Tuệ Nương bị thị ta bấu bắp đùi phát đau, Vương Thất Lang bên cạnh thấy thế, lập tức tiến lên vặn cổ tay thị ta, Điền thị thét lớn một tiếng, ngã trên mặt đất, liếc nhìn Vương Thất Lang một cách oán độc. Thị ta nhấc tay lên bưng lấy mặt, gào khóc phải nói là rát cổ bỏng họng. Lý Chính bị ầm ỹ nhức cả óc, tức khắc mặt nặng mày nhẹ: “Gào thét cái gì, còn có chút phụ đức hay không, thật là “trí thức quét rác”, “trí thức quét rác” mà.” Nạt im Điền thị, Lý Chính lại hỏi nhà Tô Tuệ Nương có mất thứ gì không, Tô Tuệ Nương cho biết không có. Lý Chính nghe vậy trong bụng có ý dẹp chuyện đặng yên thân, trong đầu đảo một cái liền nghe lão nói: “Ừ, chuyện này dù sao cũng là Điền thị sai, như vậy Điền thị ngươi xin lỗi Tuệ Nương đi, thề từ nay về sau không làm chuyện như vậy nữa.” Điền thị cũng là thứ lưu manh mà lại thật sự xin lỗi ngay tại chỗ. Bỗng ngay lúc này, biến cố phát sinh, chỉ thấy một bóng người hối hả chen vào, là một thằng nhóc choai choai, chỉ nghe nó hoảng sợ hét lớn: “Dì Điền ơi không xong rồi, Bảo Nhi nhà dì định nhảy giếng kìa!” Giống như một tiếng sấm, đánh cho Điền thị mắt nổ đom đóm, đương trường gào một tiếng, lê theo cái chân què điên cuồng chạy ra ngoài. Trong phòng ai nấy tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, đoạn ầm ầm giải tán, gấp gáp đuổi theo Điền thị. Tô Tuệ Nương cùng Vương Thất Lang liếc nhau, hai người cũng đi theo sau. Vương Bảo Nhi có thể nói là Tô Tuệ Nương nhìn đến lớn, hai nhà ở gần nhau, lúc nào cũng có thể nhìn thấy thằng bé ở bên ngoài chơi. Tô Tuệ Nương vốn thích trẻ con, bình thường trong tay áo lúc nào cũng trữ ít kẹo bánh linh tinh, bọn con nít trong thôn cũng thích đi theo sau nàng vòi kẹo, mặt này dĩ nhiên cũng có Vương Bảo Nhi. Thằng bé kia lớn lên giống cha nó, khoẻ mạnh kháu khỉnh, dáng vẻ thật thà chất phác, rất được Tô Tuệ Nương thích. Cái giếng mà Vương Bảo Nhi muốn nhảy ở chỗ không xa nhà Lý Chính, là một cái giếng công cộng, lúc đám người Tô Tuệ Nương chạy đến, gần đó đã trong một vòng ngoài một vòng vây quanh không ít người. Hơn nữa cũng có thể nghe thấy tiếng thét chói tai đầy hoảng sợ của Điền thị trong đó. “Bảo Nhi, Bảo Nhi, con muốn làm gì vậy!! Mau xuống đây, mau xuống đây, đừng dọa mẹ a!” Tô Tuệ Nương gạt đám người chen vào, chỉ thấy trên miệng giếng cách mặt đất cao cỡ nửa người, đang đứng Vương Bảo Nhi đã năm tuổi, thằng bé một tay kéo sợi dây thừng buông xuống trên cái guồng quay, một tay rũ xuống, đầu cũng cúi gằm, mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy cái ót của nó. Mặc kệ Điền thị ở bên cạnh gọi cách nào, Vương Bảo Nhi đều làm như không nghe thấy, vẫn duy trì tư thế kia, có lúc sợi dây thừng không chịu nổi khí lực, lắc tới lắc lui, thân thể Vương Bảo Nhi cũng khẽ đong đưa theo, dáng vẻ như thể chỉ một chút sơ sẩy là có thể lộn nhào xuống. Tô Tuệ Nương thấy thế cũng hít khí lạnh. Nàng hiện tại thật sự có chút tin tưởng lời Điền thị nói, những lời liên quan tới việc Vương Bảo Nhi trúng tà. Khuyên can mọi cách không có kết quả, liền có một thôn dân kia muốn lên trước cưỡng chế ôm thằng bé xuống. Mà ngay lúc này, Vương Bảo Nhi đột nhiên ngẩng đầu lên, thét to: “Đừng tới đây.” Vừa nói vừa lui ra sau một bước, nhất thời nửa người đã cúi xuống trong miệng giếng.