Edit: Mạc Thiên Y Chớp mắt trôi qua hai tháng, văn thư Tô Văn được bổ nhiệm làm huyện lệnh huyện Hoài An thuộc Quý Châu Thanh Viễn đạo cũng chính thức đưa xuống, cuối cùng đã tới thời điểm phải lên đường. Nơi hai mươi dặm ngoài Thượng Kinh, vài cỗ xe ngựa dừng bên ngoài trường đình. Tô Tuệ Nương, Yến Hoằng Chân, Lâm thị, Thường Nhuận Nga, cùng với Trần Ngọc đã lâu không gặp, toàn bộ cũng tới đưa tiễn. “Mọi người về cả đi…” không giống với sắc mặt có phần sầu não của mọi người, Tô Văn một thân bạch y ngược lại trông khí thế hăng hái, chỉ nghe cậu nói: “Tỷ tỷ, tỷ phu, mẹ, A Nga và bọn nhỏ làm phiền anh chị chiếu cố rồi.” “Đó là dĩ nhiên, đệ cứ an tâm đi nhậm chức đi!” Yến Hoằng Chân nghiêm mặt nói: “Trong nhà có chúng ta rồi!” “Phải đó!” Tô Tuệ Nương hai mắt ánh lệ quang, mỉm cười nói: “Chăm sóc bản thân cho tốt!” Tô Văn gật đầu lia lịa, đi tới trước người Lâm thị, bái biệt mẫu thân, Lâm thị lúc này đã khóc đến khôn tả, nếu không nhờ nha hoàn đỡ thì nhất định ngất xỉu rồi. “Nàng và các con phải sống cho tốt nhé!” “Dạ!” Thường Nhuận Nga hai má đượm nước mắt, nức nở nói: “Tướng công cũng vậy.” “Bảo trọng.” Tô Văn cùng Trần Ngọc song quyền tương kích. “Bảo trọng.” Nhìn xe ngựa nhanh chóng chạy xa, Thường Nhuận Nga không kiềm được, nhào vào trong lòng Tô Tuệ Nương bật khóc. Sau khi tự mình đưa nàng và Lâm thị về nhà, Tô Tuệ Nương mới cùng Yến Hoằng Chân leo lên xe ngựa trở về phủ. Thấy mặt thê tử sầu não, Yến Hoằng Chân trước nay yêu vợ như mạng lập tức an ủi: “Tuệ tỷ tỷ rộng lòng là được, ta đã an bài bốn tay hảo thủ đi theo Văn đệ, dù có biến cố gì, cũng sẽ không khiến đệ ấy tổn thương tánh mạng đâu.” Tô Tuệ Nương nghe vậy liền thở dài nói: “Quý Châu quá bần khổ, khí hậu lại ẩm ướt nóng nực, người ngoài đến đó, rất dễ lạ nước lạ cái.” “Nàng chẳng phải cho hắn mang theo nửa xe dược liệu sao?” Yến Hoằng Chân lơ đễnh nói. Tô Tuệ Nương tức giận quắc mắt: “Mỗi mang dược liệu là đủ rồi sao? Nếu nói vậy, cần đại phu còn có ích lợi gì!” “Quý Châu cũng không phải là không có đại phu.” Yến Hoằng Chân lầm bầm nói. “Cái gì?” Tô Tuệ Nương lên giọng, liếc mắt nhìn hắn. “Hảo nam nhi chí tại bốn phương, nếu sợ này sợ kia, còn lập được nghiệp lớn gì nữa! Nữ nhân các nàng lúc nào cũng thế, bất quá chia cách hai ba năm mà thôi, đã khóc sướt mướt, đòi chết đòi sống…” giọng Yến Hoằng Chân ngày càng nhỏ, bởi vì Tuệ tỷ tỷ của hắn đang lạnh lùng nhìn hắn. “Tướng công quả đúng là lòng ôm chí lớn nhỉ.” Tô Tuệ Nương tự tiếu phi tiếu nói: “Xem ra xác thực là ta liên lụy chàng, nếu không tướng công lúc này chắc hẳn là trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá nhảy đây!” “Ta lại không phải là chim bay cũng không phải là cá lội gì.” Yến Hoằng Chân không da không mặt dấn sát tới, chôn đầu trước ngực Tô Tuệ Nương: “Ta thế mà không nỡ xa Tuệ tỷ tỷ, nếu như có thể, ta còn hận không thể biến thành sợi đai lưng, ngày ngày quấn trên người nàng, như vậy hai ta mỗi thời mỗi khắc đều có thể ở chung một chỗ nữa kìa.” “Chàng đang so sánh bậy bạ gì đấy!” Tô Tuệ Nương xác thực bị màn “A dua nịnh hót” này chọc cười. Duỗi ngón tay dí đầu hắn nói: “Năm đó cũng không biết là ai, bỏ đi theo người ta đến không thèm quay đầu lại một cái mà.” “Tuệ tỷ tỷ, gần đây có một tiệm bán tương giò đặc biệt ngon, bảo phu xe rẽ qua, chúng ta mua một cặp đem về.” Nhìn trên mặt nam nhân viết hai chữ “chột dạ”, Tô Tuệ Nương không kiềm được bật cười, người này a, rõ ràng đến cả con gái cũng có rồi mà vẫn trẻ con như vậy, nàng nên làm sao với hắn bây giờ a! Trở về nhà, Tô Tuệ Nương lập tức đi gặp nữ nhi, nha đầu béo đang nằm trên giường trúc chơi, thấy mẫu thân về, lập tức y y a a gọi. “Con đó, thật y chang con rùa đen nhỏ!” Nhìn con gái bụng hướng xuống, tứ chi làm động tác vẩy nước, liên tục gọi mình, Tô Tuệ Nương bất đắc dĩ lắc đầu, tiến lên bế lấy con. “Tiểu thư bú chưa?” Tô Tuệ Nương hỏi Đoàn tẩu tử hầu hạ một bên. “Dạ rồi, vừa ngủ trưa được một lát mới dậy!” Quả nhiên, nha đầu béo ăn no ngủ đủ, trông rất có tinh thần, kể cả ở trong lòng mẫu thân cũng không chịu yên, cụng cựa không ngừng. Tô Tuệ Nương không chịu nổi, bị bàn chân nhỏ của con bé đạp vài cái, một màn này bị Yến Hoằng Chân vào sau đó nhìn thấy, tức khắc đen mặt, xách cổ áo nha đầu béo ra giữa không trung. Nha đầu béo cũng lớn gan, chẳng những không sợ ngược lại hưng phấn, tứ chi củ sen không ngừng vung vẩy, đôi mắt to tròn cười thành trăng khuyết, như thể đang nói với phụ thân, chơi nữa đi, chơi nữa đi ~~~ Cha đẻ con bé quả thật thỏa mãn nguyện vọng nho nhỏ này của nó. Tâng nó lên như quả bóng nhỏ, nha đầu béo bay múa qua lại tại không trung giữa hai tay yến Hoàng Chân. Hai cha con chơi đến là vui vẻ, Tô Tuệ Nương bên cạnh lại bị dọa hết hồn, mỗi khi nha đầu béo rơi xuống, đều muốn đưa tay đỡ sợ người cha không đáng tin kia làm thương tiểu bảo bối của mình. “Tiểu nha đầu, gan hãy còn lớn nhỉ.” Yến Hoằng Chân khóe miệng nhếch cao, lộ ra ý cười nồng đậm, tổng kết nói: “Giống ta!” Tô Tuệ Nương liếc trắng mắt đón lấy con gái, mới một lát, trên trán nha đầu béo đã thấy rõ lớp mồ hôi mỏng. Chẳng mấy chốc, hai người dùng cơm trưa, tương giò mới mua về cắt miếng bày ra dĩa, nếm thử một cái, quả thật là mùi tương đậm đà, ăn ngon cực kỳ. Nha đầu béo ngửi thấy mùi thơm, cái mũi nhỏ chun chun, trong miệng chảy nước miếng trong suốt. Tô Tuệ Nương cười cười, dùng chiếc đũa dính chút nước tương giò, chấm lên môi con bé. Nha đầu bé từ khi sinh ra đều chỉ bú sữa mẹ, đây là lần đầu tiên nếm được hương vị mằn mặn, ngay lập tức tròn xoe hai mắt, cái miệng xíu xiu chẹp chẹp, dáng vẻ con mèo tham ăn muốn ăn thêm. Tô Tuệ Nương bèn cười cười, chấm cho con bé một chút, sau đó không cho thêm nữa, sợ con bé đau bụng. Sau khi ăn xong, Tô Tuệ Nương đùa với con gái một lát thì dỗ con ngủ, Yến Hoằng Chân thì nằm chỏng vó trên giường trúc, trên tay cầm quyển sách, đọc say sưa, Tô Tuệ Nương đi đến nhìn, ấy còn là bản binh pháp. “Chàng có hứng thú với bày binh bố trận chừng nào thế?” Tô Tuệ Nương nhướn mày, trêu ghẹo nói: “Ngày trước bảo chàng yên ổn đọc sách một lần, thế mà còn khó hơn lên trời.” “Hắc hắc…” Yến Hoằng Chân cười hai cái, cũng không tiếp lời. Tô Tuệ Nương bèn tùy ý kéo khay kim chỉ qua, bắt đầu thêu thùa, nàng định làm cho nữ nhi đôi giày. Chỉ cần vừa nghĩ, đôi hài lớn chưa bằng nửa bàn tay kia mang vào bàn chân núc ních của nha đầu béo, nàng đã cảm thấy đáng yêu cực. Hai vợ chồng ai làm việc nấy trong một lúc, không khí trong phòng trở nên yên tĩnh hẳn. Thỉnh thoảng, trong lúc ngẩng đầu, tầm mắt Tô Tuệ Nương quét qua chỗ Yến Hoằng Chân, nàng phát hiện chẳng biết từ lúc nào, vẻ mặt Yến Hoằng Chân trở nên cực kỳ chuyên chú, chốc chốc sẽ ngưng ngón tay lật giấy, cau mày suy ngẫm. Tô Tuệ Nương rũ mắt, khẽ khàng thở dài một tiếng: “Nam nhân a…” Sau khi Tô Văn đi nhậm chức, Tô Tuệ Nương sợ Lâm thị và Thường Nhuận Nga tịch liêu, nên thường xuyên tới cửa trò chuyện, mà có hai đứa bé Thực ca nhi và Tình tỷ nhi dưới gối, tâm tình của họ âu cũng ổn định rất nhanh. Một ngày nọ, khí trời quang đãng, vạn dặm không mây, Tô Tuệ Nương bèn ôm Duyên tỷ nhi định về nhà mẹ đẻ một chuyến, song, người còn chưa ra khỏi, bên ngoài đã có người tới báo nói người phủ Vĩnh Bình Hầu đến. Tô Tuệ Nương nghe vậy, chân mày theo bản năng nhíu lại, nàng có dự cảm chuyện phiền phức —— tới. “Mẫu thân ngã bệnh?” Tô Tuệ Nương hoài nghi hỏi: “Lời này là thật à?” “Sao lại không thật.” Người tới chính là Hình ma ma tâm phúc của Thích thị, chỉ thấy bà ta hai mắt đẫm lệ, nức nở nói: “Đã hai ngày không cơm không nước, người suy yếu lắm rồi!” “Đại phu có nói là bệnh gì không?” Hình ma ma liền nói: “Chỉ nói là khí huyết hao tổn…” Khí huyết hao tổn? Cũng không phải là bệnh nặng gì sao! Nỗi nghi hoặc trong lòng Tô Tuệ Nương càng tăng, song, nếu bên kia đã phái người thông tri, nàng làm con dâu nhà người ta, dù thế nào cũng phải đi thăm a. Dặn dò Đoàn tẩu tử trông nom Duyên tỷ nhi, Tô Tuệ Nương bèn dẫn Mộc Hương cùng Hình ma ma lên xe ngựa đến phủ Vĩnh Bình Hầu. Sau nửa canh giờ, bọn họ đã đến nơi, mấy người trực tiếp đến viện của Thích thị. Ngoài ý liệu, nàng nhìn thấy không phải Thích thị nằm trên giường “hấp hối”, trông thị ta tinh thần rất tốt, xiêm y nhất phẩm cáo mệnh đang chỉnh tề mặc trên người. “Tới rồi đó à?” đây xem như là lên tiếng chào hỏi. “Gạt bệnh?” suy nghĩ này vụt hiện lên trong đầu, trong lòng Tô Tuệ Nương cảnh giới càng sâu, song trên mặt lại mang theo nghi ngờ nồng đậm, kinh ngạc hỏi: “Không phải nói mẫu thân ngã bệnh sao? Tại sao…” “Hai ngày nay thân thể quả thật không thoải mái!” Thích thị mặt không đỏ thở không gấp trả lời. Cuối cùng, còn giả vờ trợn mắt liếc nhìn Hình ma ma sau lưng: “Bà nhìn lại bà đi, cứ thích lo nghĩ bậy bạ, chẳng qua là ho vài đêm mà thôi, thái y cũng đã kê thuốc rồi, sao còn giày vò gọi vợ Hoằng Chân chạy tới làm chi.” “Lão nô cũng là quan tâm quá tắc loạn a!” Hình ma ma cực kỳ phối hợp nói: “Phu nhân chẳng phải là nhắc Nhị thiếu phu nhân mãi sao? Lão nô bèn nghĩ vời Nhị thiếu phu nhân tới đây, bệnh của ngài cũng có thể mau mau tốt hơn.” Tô Tuệ Nương ở một bên mắt lạnh nhìn hai chủ tớ này kẻ xướng người hoạ, trái lại muốn nhìn xem, hai ả định giở trò gì. “Mẫu thân không sao thì tốt rồi.” Nàng làm ra vẻ yên tâm, tự mình ngồi xuống bên dưới Thích thị, sau quay sang nói với Hình ma ma: “Bà là người kề cận mẫu thân, theo lý lời này không cần ta tới nói, nhưng hôm nay bà làm chuyện này quả thật không có đạo lý, hối hả tới tìm ta như vậy, nói mẫu thân bệnh nặng, hại ta còn tưởng…” Tô Tuệ Nương làm bộ vỗ vỗ ngực, sau đó tăng thêm ngữ khí, không lưu tình một chút nào trách cứ: “Uổng cho bà còn là lão nhân hầu hạ lâu nay, làm việc lại không đáng tin như vậy, biết là bà quan tâm quá tắc loạn, không biết còn tưởng là bà đang trù yểu mẫu thân…” Hình ma ma đứng đó bị Tô Tuệ Nương bóng gió châm biếm chặn họng một trận. Cả khuôn mặt đen gần như phải nói là có thể thấm ra nước.