Tư Phàm
Chương 5
“Úc Dương Quân, ngươi nghe chưa? Văn Thư đồng ý theo ta.” Xích Viêm an tọa ở bên cạnh bàn, cao giọng nói với Úc Dương, “Ngươi đã nói chỉ cần y gật đầu, ngươi tuyệt không ngăn trở.”
Mái tóc dài màu đỏ thẫm được buộc lên tùy tiện trông như một ngọn lửa chói mắt, Xích Viêm cười đến khinh miệt: “Đường đường một Thiên Quân chắc không dễ nuốt lời chứ hả?”
Úc Dương đối với sự khiêu khích của hắn tựa hồ mắt điếc tai ngơ, gương mặt ngưng trọng chầm chậm từ cạnh cửa sải bước tiến vào. Khi lướt qua, sa y không gió tự nhiên lay động, tay áo phấp phới phảng phất như ôm trọn mây mù.
Văn Thư chỉ cảm thấy đôi đồng tử ngân tử sắc lóe u quang kia sắp ở trên người mình đâm ra hai cái lỗ đầm đìa máu tươi, hắn mỗi bước tiến về phía trước, tâm lại trầm xuống một phân. Sớm có một sợi xích vô hình khóa chặt tứ chi, một chút cũng không thể động đậy. Mở to mắt nhìn hắn từng bước đến gần, mục quang (ánh mắt) như lưỡi đao bén ngót lan tỏa khắp gương mặt, khóe môi duy trì một bộ dáng nhếch lên cứng nhắc, tự đáy lòng dâng lên cảm giác lạnh giá đến run rẩy cũng không thể.
“Sẽ không.” Úc Dương Quân ngồi xuống ở chỗ Văn Thư vừa ngồi, bình giọng nói với Xích Viêm, tầm mắt lại vẫn gắt gao chăm chú liếc nhìn Văn Thư.
“Vậy thì tốt.” Xích Viêm kiêu căng ngẩng đầu, bàn tay dường như vô tình chơi đùa với dây tua trên trường kiếm đeo bên hông, “Vậy ta lập tức đưa y đi.”
Lại quay sang nói với Văn Thư: “Văn Thư, chúng ta đi. Không cần mang theo gì cả, Long cung mọi thứ đều có. Ta đã cho chuẩn bị cả rồi, lúc này trở về có thể vừa kịp giờ ăn cơm.”
Văn Thư bị Úc Dương nhìn chằm chằm đến nỗi tay chân lạnh băng, trên mặt mặc dù nỗ lực giấu diếm thanh sắc, nhưng trong lòng không ngừng dâng lên trận trận lo âu.
Ngày trước còn chưa hiểu sắc mặt hắn, không biết sợ mà tiến đến hỏi một câu: “Chủ tử tức giận?” Đồ chặn giấy bạch ngọc trên án bay sượt qua thái dương, giữa sự đau đớn nóng rát cùng chất lỏng dinh dính đỏ tươi chảy xuống mới hiểu được, chủ tử quả thật tức giận, khó trách tất cả mọi người lẩn mất rất xa, đáng đời y không chút thông minh tự mình đâm đầu vào. Dần dần học được làm thế nào để thông minh hơn một chút, phải nhìn sắc mặt hắn thế nào, làm thế nào đối phó với tính tình hỉ nộ vô thường của hắn, dù không được toàn vẹn trở ra, ít nhất cũng có thể giữ thân được chút ít.
Theo hắn nhiều năm, từ ánh mắt mơ hồ lộ ra nộ khí cùng sắc mặt u ám, không khó nhận thấy hiện giờ hắn vô cùng tức giận. Thấy Xích Viêm phất tay ý bảo phải đi, Văn Thư cố gắng bước về phía Xích Viêm, chầm chậm từng bước lo sợ lại sinh chuyện rắc rối.
“Chậm đã.” Văn Thư còn chưa bước được nửa bước, chợt nghe Úc Dương Quân khẽ quát.
Văn Thư trong lòng giật thót, quay đầu nhìn lại hắn. Úc Dương Quân cũng không vội không hoãn (không nhanh không chậm), thu hồi ánh mắt trên người Văn Thư, chậm rãi cầm lên chén trà Văn Thư vừa uống đặt trên thạch bàn, hạ mắt nhìn phiến lá xanh non nở rộ dập dềnh trong nước.
“Thế nào? Ngươi muốn đổi ý?” Xích Viêm nghe vậy, đột nhiên đứng dậy, một tay giữ chặt chuôi kiếm bên hông “Úc Dương Quân, chúng ta thỏa thuận rồi. Lão tử hận nhất những kẻ tiểu nhân nói một đằng làm một nẻo. Người ngoài xem Thiên Sùng Cung của ngươi còn lớn hơn trời, lão tử cũng không để vào mắt. Lão tử nể mặt Thiên Đế mới nói với ngươi một tiếng, ngươi bớt đắc ý đi. Nếu Văn Thư cũng đồng ý, vậy hôm nay lão tử không thể không đưa y đi! Bằng không… Hừ! Ta cũng không tin Thiên Sùng Cung của ngươi còn có thể ngăn được ta!”
“Thật vậy sao?” Úc Dương Quân chậm rãi nâng mắt lên, bên môi mang một tia cười lạnh.(bạn tính dùng vũ lực giữ em Thư lại!)
“Ngươi không tin?”
“…” Ý cười càng sâu, đôi đồng tử u hàn (u ám lạnh lẽo) quét đến trên người Văn Thư, Văn Thư bất chợt rùng mình, nắm chặt hai tay cung kính nói:
“Thỉnh chủ tử nương tình.”
“A… Ta còn là chủ tử ngươi sao?” Úc Dương Quân bỗng nhiên đứng dậy tới gần Văn Thư, âm điệu trầm thấp như muốn đem ai đó hung hăng cắn nát, “Ngươi còn muốn đi?”
Thân hình bị ép đến ngả ra sau, dùng hết khí lực mới khắc chế ý muốn rút lui trong đầu, Văn Thư nhìn thẳng mắt của hắn: “Vâng.”
Lời vừa dứt, chỉ thấy nộ khí trong mắt hắn đột nhiên bùng lên, trong con ngươi chợt hiện vẻ tàn nhẫn thâm độc, trong giây lát lại bị ngân quang băng giá che đậy kín đáo.
Úc Dương Quân lui về phía sau một bước, trên mặt lại là một vẻ vô tình vô dục (không có cảm xúc), ánh mắt nhìn chằm chằm Văn Thư, miệng nói với Xích Viêm:
“Trong cung còn có chuyện cần y xử lý, sau khi xong việc bổn quân tất tự mình đưa y đến Đông Hải. Không biết Xích Viêm hoàng tử có đồng ý không?”
“Ngươi lại muốn đùa cái gì đây?” Xích Viêm không dám cả tin, định bước đến kéo Văn Thư, lại bị hắn vượt lên chắn trước mặt.
Úc Dương Quân nói: “Thế nào? Hoàng tử không tin ta? Hay là không dám? Bổn quân nói là làm, chỉ cần y làm xong việc, sau này y cùng Thiên Sùng Cung ta sẽ không còn quan hệ gì nữa. Có cần bổn quân mời Thiên Đế đến tác bảo?” (làm chứng bảo đảm)
Xích Viêm thần sắc do dự, ánh mắt cách Úc Dương nhìn về phía Văn Thư, thấy Văn Thư cũng đang lưỡng lự, liền hỏi: “Ngươi muốn y làm gì?”
“Sách trong thư phòng lộn xộn quá, bổn quân muốn y sắp xếp lại.”
“Hừ! Thiên Sùng Cung ngươi không còn ai sao? Việc này cũng phải dựa vào y?” Xích Viêm cười nhạo nói.
“Ngươi không dám?” Úc Dương Quân nhướng mi, cằm khẽ nâng, khiêu khích nhìn Xích Viêm.
Xích Viêm không đáp, thầm nghĩ sắp xếp sách vở cũng chẳng phải việc gì ghê gớm, chỉ cần Văn Thư hoàn tất, Úc Dương Quân hắn cũng không còn gì để nói, lúc này nếu không chịu đáp ứng, ngược lại chẳng phải tỏ ra mình sợ hắn sao, trong lòng không khỏi do dự. Đang không tìm ra lí do thoái thác, lại nghe Văn Thư nói:
“Sắp xếp lại thư sách bất quá mất vài ba ngày, hoàng tử hãy yên tâm.”
Ánh mắt Úc Dương Quân đảo qua, Văn Thư gạt qua một bên không nhìn tới vẻ mặt của hắn, trong lòng biết rõ chỉ sợ sẽ không đơn giản như vậy. Nhưng chỉ cần hoàn thành là có thể trần quy trần, thổ quy thổ, (ý là chấm dứt mọi ân oán nợ nần) từ nay về sau không còn quan hệ, ít ra cũng còn một tia hy vọng.
Hy vọng quả thật chỉ có một tia.
Dưới gối nhức buốt, tay cũng cứng đờ như nặng ngàn cân, chỉ cần một động tác đưa tay quệt mồ hôi cũng đã khiến cho thân thể mỏi mệt chịu đựng một trận đau nhức. Chầm chậm đứng thẳng dậy, trải khắp tầm mắt là một màu trắng, cả một cung điện to lớn dường như chỉ dùng giấy trắng rải một lớp thảm thật dày, đầu gối quỳ xuống tựa hồ cũng bị vùi lấp mấy phần. Cầm lấy một mảnh đưa tới trước mắt xem, trên tờ giấy trắng chi chít chữ viết: “Vô danh thiên địa chi thủy; hữu danh vạn vật chi mẫu. Cố thường vô, dục dĩ quan kỳ diệu…”, “Phàm sở hữu tương, giai thị hư vọng. Nhược kiến chư tương phi tương, tắc kiến Như Lai…”
Ánh mặt trời chính ngọ ấm áp xuyên qua trùng điệp bóng cây nghiêng nghiêng chiếu vào, ánh trên mặt giấy biến thành những điểm sáng màu vàng óng, chữ viết bên trong điểm sáng mơ hồ nổi lên, chữ viết bên ngoài điểm sáng lại như vẫn chìm vào âm u, khí lạnh nhè nhẹ từ bốn phía bao bọc, ngay cả nét mực ngưng đọng trên giấy cũng trở nên ẩm ướt, tựa hồ muốn cố gắng lưu lại trên ngón tay vội vã lướt qua kia nhưng lại vô lực bám vào, chỉ có thể không cam lòng khiến cho nó mang theo một chút dấu vết của chính mình.
Ngày ấy Xích Viêm đi rồi, Úc Dương Quân liền đưa Văn Thư đến tẩm điện của hắn, Văn Thư còn đang nghi hoặc, tay áo màu tím của hắn khẽ phất, trong điện như có một trận tuyết đổ xào xạc rơi xuống vô số trang sách hỗn loạn, chồng chất lên nhau, chất đống cao khỏi mắt cá chân.
“Không phải muốn đi sao? Vậy mau chóng hoàn tất đi.” Hắn tựa vào khung cửa nhạo báng nhìn Văn Thư, “Đừng để tân chủ tử của ngươi sốt ruột chờ.”
Văn Thư nhìn vẻ lãnh mạc trong mắt hắn từng chút một bị thay thế bởi oán giận, lẳng lặng hỏi: “Thiên Quân thật sự sẽ thực hiện lời hứa chứ?”
Sắc mặt hắn trầm xuống, giương tay chộp đến.
Khóe miệng co rút đau đớn, Văn Thư nhìn chằm chằm vào đôi mắt đầy lửa giận của hắn, chậm rãi nói: “Thiên Quân chớ nói không giữ lời.”
“Cẩn thận tân chủ tử của ngươi chờ lâu quá sẽ quên mất ngươi.” Úc Dương Quân tránh đi ánh mắt Văn Thư, lạnh lùng đáp. Không nói tiếng nào tựa vào cạnh cửa nhìn Văn Thư chậm rãi quỳ xuống, cầm một mảnh giấy trên mặt đất xem qua, lại tìm một mảnh khác đối chiếu.
Giấy trắng vô số, mênh mông như mặt biển mờ sương, thư quyển được đóng thành bộ bị phân tán ra từng chữ từng từ chờ y tìm ra, phân loại, xếp lại từng mảnh một. Không biết đã trôi qua mấy ngày, ở trong này vùi đầu nắm chặt lấy một tia hy vọng, quên ăn quên ngủ, không rõ đã trải qua bao nhiêu ngày đêm, thảm giấy ở dưới gối cũng không giảm đi chút nào, từng bước một di chuyển, đầu gối vùi lấp trong trang giấy. Thỉnh thoảng thẳng người hít thở một hơi, bốn phía vẫn là biển giấy mênh mông, mà y tựa hồ như một người gặp nạn bị vây khốn giữa biển khơi, ở trong lòng biển nhìn bốn bề mờ mịt, cuối cùng bị nước biển nuốt chửng.
Úc Dương Quân luôn tựa ở cạnh cửa lạnh lùng nhìn: “Vẫn còn muốn đi?”
Văn Thư đáp: “Vâng.”
Ống tay áo của hắn vung lên, những thư tịch đã được sắp xếp lại như một đàn bạch hồ điệp tung bay giữa điện.
Ngày qua ngày, mọi động tác đều gần như máy móc, mệt mỏi đến ngay cả một câu “Vâng” cũng không muốn đáp lại hắn. Hắn vẫn ngày ngày đến hỏi, sắc mặt mỗi lúc một khó coi.
Từ nhỏ đã không ai dám làm trái ý hắn, Lão Thiên Quân là một người tùy tính đến nỗi chẳng bao giờ bận tâm đến người khác, cho dù đó là nhi tử của chính mình cũng chỉ khi cao hứng mới gọi hắn đến xem qua một cái. Hắn lớn lên trong sự phục tùng của mọi người, ngay cả Thiên đế cũng không dám khó dễ hắn, trong trời đất có thứ gì hắn lại không thể nắm trong tay?
Ngày ấy Xích Viêm tùy tiện xông vào trên điện mở miệng đòi người, luôn mồm “Văn Thư đã nguyện ý theo ta”, đám người Bá Ngu hiếu kỳ đưa mắt thăm dò sắc mặt hắn, hắn giống như bị quăng cho một cái tát trước mặt mọi người, tức giận nổi lên. Một Thiên nô phàm nhân nho nhỏ, lấy cái gì đối kháng đến cùng với đường đường một Thiên Quân như hắn? Càng không nói đến lúc trước y tự mình ưng thuận phải ở lại Thiên Sùng Cung đến hôi phi yên diệt.
Từ trước đến nay chỉ có Úc Dương Quân hắn nói không cần, ai dám nói không cần với hắn? Huống chi là phàm nhân luôn ngoan ngoãn nghe lời quá mức cần thiết này, lại có gan làm trái ý chủ tử.
Đối mặt với một biển giấy trắng hệt như nhau, mỏi mệt cùng cực đến ngay cả suy nghĩ cũng không thể, Văn Thư chỉ cảm thấy trước mắt bỗng nhiên hạ xuống một bóng đen, chậm chạp ngẩng đầu nhìn, cằm đã bị nắm chặt, đau đớn kích thích khiến thần trí thanh tỉnh chút ít, vì thế khóe miệng lại theo thói quen cong lên một chút: “Thiên Quân.”
“Tân chủ tử của ngươi đối với ngươi quả rất có lòng, mỗi ngày đều đến đòi người.” Khẩu khí từ miệng hắn luôn băng lãnh, lại mang theo chút cảm xúc không thể gọi tên, vừa như nôn nóng, lại như không kiên nhẫn.
“…” Văn Thư không đáp, nhìn cặp mắt ngân tử sắc phiêu lượng (xinh đẹp) kia dần dần trở nên hung ác, lại từ từ trầm xuống, phảng phất âm trầm như đêm tối không trăng.
“Ngươi vẫn muốn đi sao?” Chế trụ cằm y, Úc Dương Quân nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen tuyền, vẫn lãnh đạm như vậy, ánh mắt, nụ cười, lúc nào cũng là đạm nhiên như thế này, phảng phất vẻ mặt không thèm để ý, bộ dáng như trong chớp mắt sẽ tan biến. Ánh mắt dời xuống, nhìn đến đôi môi nhợt nhạt không chút huyết sắc, hơi hơi hé mở, ánh mắt liền ngưng trệ, nhịn không được lại muốn… muốn… (muốn làm gì?! *chớp chớp mắt*)
“Vâng.” Đúng lúc này đôi môi lại mấp máy, nhả ra một chữ khiến hắn sinh nộ khí.
“Láo xược!”
Dường như có cuồng phong thổi qua, các trang sách xung quanh cùng sợi tóc ngân sắc bất chợt cùng nhau cuộn lên, từng bước tiến tới, thân hình áp sát, tầm mắt theo đôi môi của y dời đi, Úc Dương hả dạ nhìn ánh mắt y lộ ra thần sắc kinh hãi: “Có can đảm dám ngỗ nghịch chủ tử rồi?”
Dưới tay hắn là cần cổ mảnh dẻ trắng muốt, da thịt mềm mịn dán sát vào lòng bàn tay, rung động nhè nhẹ xuyên thấu qua bàn tay truyền đến, dưới cơn thịnh nộ, dục niệm không thể khắc chế không hiểu từ đâu dâng lên, Úc Dương Quân há miệng cắn xuống, răng nanh thật sâu cắm ngập vào, như muốn cắn đến chảy máu mới thôi. Thân thể dưới thân cứng đờ, chốc lát sau lại mãnh liệt giãy giụa vùng ra.
Phát hiện y muốn kháng cự, lửa giận nhịn không được càng tăng lên, cư nhiên, cư nhiên lại biết cự tuyệt. Người của hắn vốn luôn ngoan ngoãn nghe lời không dám ngỗ nghịch giờ lại biết cự tuyệt (đương nhiên, muốn rape người ta mà không cho người ta chống cự!!), không thể nói rõ là tâm tình thế nào, Úc Dương Quân chế trụ hai tay vùng vẫy của Văn Thư, răng lại dùng sức, trầm giọng nói: “Ta cho ngươi hảo hảo thấy rõ, ai là chủ tử của ngươi.”
“Thiên Quân!” thứ gì đó ẩm ướt mềm mại chuyển động cạnh cổ, Văn Thư không khỏi hoảng hốt.
“Nói chuyện với chủ tử như vậy sao?”
Tức giận cùng hận ý nương theo hàm răng sắc bén cùng hai tay phát tiết đi ra, vạt áo bị giải khai, ra sức giãy giụa cũng chỉ khiến y sam cọ xát càng mở rộng ra hơn. Chiếc lưỡi mềm mại linh hoạt theo cổ trượt xuống, lưu lại trên lồng ngực trần trụi một vệt lóng lánh ẩm ướt phóng túng. Thân thể bên dưới kháng cự đến vô lực, chỉ có thể không ngừng run rẩy, Úc Dương Quân như nắm lấy hai bên sườn mềm nhũn của y, động tác không khỏi càng lúc càng bạo dạn, muốn chứng kiến vẻ thất bại trên gương mặt quật cường của Văn Thư:
“Ngươi nói Thiên Sùng Cung của ta là nơi nào?” Tùy ngươi ra vào tự nhiên như vậy sao?
Hận ý hòa lẫn với thanh âm quỷ mị vang lên bên tai, lại giãy dụa vô lực, Văn Thư lắc đầu nói: “Chủ tử, thả ta đi.” Vẻ mặt đạm nhiên đã tan vỡ thành một mảnh thần sắc hôi bại (thất bại chán nản, hết hy vọng)
“Ngươi dựa vào cái gì?” Hắn ngẩng đầu, trong mắt vẫn là một đôi đồng tử lạnh như băng.
Lại cúi đầu xuống, hung hăng cắn vào điểm nhô ra trước ngực, đưa tay trút bỏ y phục của y.
“Đồ vật của bổn quân, chỉ có bổn quân nói không cần.” Động tác ác ý muốn xâm nhập đùa bỡn dần dần trở nên có chút khác biệt, ngón tay dán vào da thịt của y chuyển động vô thức, dâng lên dục niệm muốn chiếm đoạt trọn vẹn, lại dần dần sinh ra khát vọng lớn hơn nữa. Rất muốn, rất muốn… Thân thể dưới thân này vẫn là của hắn, vẫn thuộc về Úc Dương Quân hắn.
Mái tóc bạc thật dài buông rũ xuống tán loạn, trên gương mặt vốn tuấn lãng xuất trần hiện lên nét tức giận, oán độc, thô bạo cùng cấp bách hỗn loạn đan xen, trở nên một bộ dáng méo mó đáng sợ.
Thời điểm bị tiến nhập thô bạo, Văn Thư chỉ cảm thấy cơ thể giống như bị xé rách thành hai nửa, đau đớn cùng cực và nóng bỏng xỏ xuyên qua toàn thân, chân mày cau lại đến không thể chặt hơn được nữa, hàm răng cắn chặt vào môi. Những trang giấy nhợt nhạt bay lượn trước mắt, nhớ tới lần đầu tiên quỳ trên sàn gạch bạch ngọc ở Thiên Sùng Cung, cũng là như thế này, quanh thân một mảnh lạnh buốt, bốn bề mờ mịt đến nỗi tất cả cảm xúc đều bị chôn vùi trong cái lạnh thấu xương.
“Ngươi trốn không thoát đâu…” Bên tai vang lên thanh âm khàn khàn của hắn, quả quyết mà cao ngạo. Hai tay Úc Dương Quân gắt gao nắm chặt thắt lưng Văn Thư, cuồng loạn luật động để một lần nữa xác định sự độc chiếm của hắn đối với y.
Văn Thư chầm chậm quay đầu, nhìn vào đôi đồng tử của hắn, vẻ băng lãnh trong đôi mắt ngân tử sắc đã biến thành dục hỏa âm trầm. Lại từ từ dời mắt, dưới thân là Đạo gia huyền ngữ, Phật Tổ thất tự chân ngôn, ở trên thanh thánh pháp lý lại làm những việc này, Phật Tổ nếu như biết được, không biết sẽ cảm thấy thế nào.
“Úc Dương Quân, mọi chuyện luôn luôn vạn nhất (ý chỉ dù chỉ có một phần rất nhỏ nhưng vẫn có khả năng xảy ra).”
Ngay sau đó, hết thảy mọi cảm giác đều bị đau đớn nhấn chìm…
Cách ngày hắn lại đến, Văn Thư vẫn như trước ở giữa biển giấy mênh mông tận lực tìm kiếm. Úc Dương Quân tựa vào cạnh cửa nhìn. Khi không kiên nhẫn, ống tay áo khẽ phất, liền lại có vô số trang giấy trống rỗng hạ xuống, Văn Thư vẫn vùi đầu sắp xếp, thân ảnh màu xanh đã sớm chìm ngập trong trận trận giấy rơi lả tả.
Lửa giận trong mắt Úc Dương Quân trong bùng cháy, khóe môi lại quỷ dị cong lên.
Những trang giấy trên mặt đất như một cơn lốc xoáy lập tức cuộn lên, xoay tròn càng lúc càng nhanh, hoa giấy như mưa bay đầy trời, hết lên lại xuống, trên mặt đất bất chợt xuất hiện một cảnh tượng khác.
Văn Thư kinh ngạc nhìn trang giấy bay lên để lộ ra sàn gạch bạch ngọc bên dưới, trên sàn ngọc bằng phẳng chợt có ba quang thiểm động, tựa như mặt hồ yên tĩnh thình lình nổi lên một trận lốc xoáy, giữa lúc sóng cuộn mây tuôn, có thứ gì đó chậm rãi hiện lên trên mặt đất, đầu tiên là một điểm, rồi lại một đường, từng điểm từng đường lần lượt thay đổi kéo dài, cuối cùng tạo thành một cảnh tượng.
Đồng tử bỗng dưng co rút, hình ảnh này…
Hành lang dài uốn khúc, một bên có thể ngắm cá bơi trong hồ, một bên có thể nhìn hoa rơi xào xạc. Trên hành lang là mấy thanh niên vận cẩm y, mỗi người đều cao quan nga đái (đội mũ cao đeo thắt lưng thêu, ý chỉ ăn mặc sang trọng), thần sắc tôn quý khác thường, vị lam y công tử kia dung mạo hoạt bát đang nói một câu gì đó, khiến mọi người nghiêng ngả cười đến thoải mái. Tầm mắt hạ xuống cách đám người không xa, một Thiên nô áo xanh, là ai không hề chớp mắt nhìn đám người cẩm y kia, vẻ mặt lại lưu luyến si mê như thế, ánh mắt lại triền miên như thế? Thân ảnh khắc sâu trong mắt y kia là ai? Ngân phát tử y, khi mọi người đều cười vang, hắn vẫn lãnh đạm đến nửa phần hỉ sắc cũng không lộ ra.
Úc Dương Quân chậm rãi đi đến phía sau y, Văn Thư dường như không phát hiện, ánh mắt vẫn chăm chú vào biểu hiện trên gương mặt của Thiên nô áo xanh. Khuôn mặt này, mi nhãn sơ đạm, đôi môi cũng tái nhợt, chỉ có hai gò má hơi ửng đỏ, a, thần sắc như vậy, ánh mắt như vậy… Còn ai không biết y đang suy nghĩ gì?
Úc Dương Quân đứng phía sau Văn Thư, cười lạnh nhìn vẻ bình tĩnh trên mặt y từng chút từng chút bị đánh tan: “Vẫn còn…”
Theo ống tay áo hắn phất qua, cảnh tượng trên mặt đất dần dần biến mất, khi xuất hiện lại là một không gian, thời gian khác, khi thì dưới mái hiên rộng, khi thì bên trong điện các, hoặc là tân khách quây quần, hoặc là hai người một chỗ, những địa điểm và tình huống không giống nhau, liên tục không ngừng biến hóa, thứ duy nhất không thay đổi, là ánh mắt quấn quít si mê của người áo xanh kia, vừa ngượng ngùng, vừa đè nén, đau khổ muốn che dấu lại luôn không kềm chế được bộc lộ ra ngoài. Hình ảnh phóng đại dừng ở trước mặt, kịch liệt đập vào mắt, si mê đến khiến người ta nhịn không được muốn chế nhạo, thật sự là vọng tưởng.
“Nhìn lại này.” Trong giọng nói pha lẫn tiếu ý khoái trá, Úc Dương Quân cười cười chỉ trên mặt đất.
Cảnh tượng trên đất lần thứ hai biến hóa, hiện ra một gian phòng tao nhã, sa liêm buông rũ, làn khói nhè nhẹ từ lư hương tử kim bay lên, lững lờ trôi trong không khí chốc lát rồi tan biến. Tử y nhân nằm trên tháp ngủ say, tóc dài rũ xuống, che đi Long ấn rạng rỡ trên trán, đôi mắt khép lại, cách một tầng sương khói vấn vít, hết thảy tựa như ảo mộng, ngay cả gương mặt xưa nay luôn tỏ vẻ xa cách cũng nhu hòa đi, không còn vẻ cao ngạo khiến người ta cách xa ngàn dặm. Thiên nô áo xanh chậm rãi tiến vào giữa khung cảnh, cẩn thận dè dặt, sợ tiếng bước chân khiến người đang ngủ say trên tháp tỉnh giấc. Y yên lặng đứng ở trước tháp một hồi lâu, người ngoài chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng gầy yếu của y. Rồi sau đó, y chậm rãi cúi xuống…
“Không được!” Văn Thư đột nhiên lui về phía sau từng bước, lại đụng vào lồng ngực Úc Dương Quân.
Úc Dương Quân chỉ cười, đầu ngón tay điểm một chút, hình ảnh trên mặt đất bỗng nhiên biến hóa, hai người như bước vào phòng bình thường, nhìn thấy Thiên nô áo xanh từ trong tay áo lấy ra một sợi tơ hồng, lén lút đem một đầu buộc vào ngón tay người nằm trên tháp, lại đem một đầu buộc vào ngón tay chính mình, màu sắc đỏ tươi của hỉ phục không ngừng ánh lên trên hai người, một mê một tỉnh, một đường đỏ rực khiến hai mắt nhói đau.
“Ngài khi đó đã tỉnh.” Văn Thư thấp giọng nói.
Ký ức sớm ngủ say tận đáy lòng lại tái hiện rõ rệt, khắp trong tâm chỉ cảm thấy nhục nhã cùng cay đắng. Khi ấy là tình cảm khó kềm nén, để đến hôm nay bị hắn mỉa mai đến cùng cực.
Cằm bị nắm chặt, Văn Thư bị ép buộc nhìn vào mắt hắn.
Nụ cười không chút hảo ý lan tràn trên mặt, Úc Dương Quân lạnh nhạt nhìn vẻ tuyệt vọng trong mắt Văn Thư: “Ngươi yêu ta…” Khẩu khí mềm mại, lại như chọc khoét vào tai.
Cánh tay bị kéo lại, chặt chẽ khóa ở thắt lưng hắn, đôi môi dán vào tai ngạo mạn nói: “Trong Tam giới, đều do bổn quân định đoạt.”
Hình ảnh nụ cười thẹn thùng của người áo xanh vẫn dừng trước mắt, gắt gao không chịu thối lui, Văn Thư chỉ cảm thấy trong đầu một trận choáng váng, khí lực toàn thân đều bị rút mất: “Ngươi vẫn luôn biết mà.”
Một kẻ phàm tục có thể bước vào tiên cung chính là phúc khí lớn lao, bao nhiêu đế vương hao tổn cả một đời, khuynh quốc tài phú tuôn ra như nước chảy cũng chỉ rơi vào một giấc mộng trường sinh hư ảo, một đứa trẻ phàm nhân bị vứt bỏ như y lại dễ dàng cởi bỏ phàm cốt, ngay cả chúng tiên nhân thanh tu trăm năm mới được đứng trong hàng tiên ban đều phải ca ngợi, y lại còn cầu mong gì nữa? Càng không nên đem lòng yêu mến một Thiên trụ Thần quân đến Thiên Đế cũng phải nhượng mấy phần? Truyền ra ngoài chẳng phải khiến bao nhiêu người cười đến rớt răng sao?
Lặng lẽ tơ tưởng, lặng lẽ yêu mến, lại lặng lẽ thất vọng, hết thảy chỉ cần tự mình biết là tốt rồi. Yêu hắn nhất định không được toàn vẹn mà quay lại, Long cung công chúa cao ngạo có thể hai mắt đẫm lệ hỏi hắn một câu “Trong lòng ngươi đã từng có ta, dù chỉ một chút?” Văn Thư chưa từng nghĩ đến việc đó, y chỉ có thể nhìn tình cảm của mình từ trong bóng tối nảy sinh, lại trong bóng tối mà tàn lụi, hy vọng đến cuối cùng có thể không lưu lại một chút dấu vết. Y là phàm nhân, có vui có buồn, biết cười cũng sẽ biết đau, chỉ có duy nhất một chút kiêu hãnh nhỏ bé chính là ít nhất hắn không biết y yêu hắn, ở trước mặt hắn bản thân còn có thể có một chút tôn nghiêm cuối cùng.
Lại vốn dĩ một chút kiêu hãnh y cố bám lấy đã sớm bị hắn nhìn thấu, trắng trợn mà đem dáng vẻ si ngốc của y bày ra trước mắt, cắt đứt đường lui của y, chỉ để chứng minh y không thể phản kháng. Ngay cả Văn Thư nhìn chính mình cũng cảm thấy buồn cười. Sao có thể làm ra hành động như vậy, sao lại có ánh mắt như thế, cái gọi là thản nhiên trầm tĩnh bất quá chỉ là tự lừa gạt mình. Cho dù hiện tại đã không còn yêu nữa, nhưng vẫn hận không thể nhào tới gạt bỏ toàn bộ những cảnh tượng trước mắt.
Kiêu hãnh của y kỳ thật đã sớm trở thành trò cười.
“Ngươi thoát được sao?” Hắn cúi đầu xuống, đầu lưỡi liếm dọc theo cổ, quần áo từng kiện rơi xuống, phủ lên gương mặt mỉm cười trên mặt đất kia.
“Đó là ngày trước.” Văn Thư nói, trên gương mặt tuyệt vọng hiện lên nét cười thản nhiên như cũ, trong giọng nói mang một chút thương hại, “Yêu, rồi cũng sẽ không yêu.”
Cần cổ tức khắc đau đớn, hắn hung hăng đè y ngã xuống đất…
Những trang giấy vẫn bay tán loạn trong không trung, Văn Thư thẫn thờ nhìn, yêu, rồi cũng sẽ dần dần biến thành không yêu, huống chi là loại tình yêu như vậy.
Đau nhức từ hạ thể bắt đầu xuyên suốt qua toàn thân, đau đến hận không thể dùng móng tay khoét vào lòng bàn tay, người ở trên thân cũng không di chuyển, tay bị cầm giữ, ngón tay hơi lạnh lẽo từng chút từng chút một chạm đến, chen vào từng kẽ ngón tay đang nắm chặt của y, mười ngón cùng đan xen. Văn Thư mở ra đôi mắt nhắm nghiền, chỉ thấy một đôi đồng tử ngân tử sắc trước mắt càng lúc càng phóng lớn, đôi môi đỏ tươi đang từ từ tiến đến, vội nghiêng đầu tránh đi, đôi môi ẩm ướt chỉ nhẹ nhàng chạm vào gò má.
Khi cả hai đều bất chợt nhận thức, lại nghe ngoài cửa có người hô: “Chất nhi vội tới thỉnh an Tiểu thúc.” Đúng là tiếng của Nhị thái tử Lan Uyên.
Úc Dương Quân giơ tay đem một mảnh giấy hóa thành tầng tầng lớp lớp sa liêm, lại nhặt y sam bên cạnh lên muốn tới giúp Văn Thư mặc vào, Văn Thư xoay người tránh đi, trên mặt hắn lại trầm xuống một phần. Bước ra cửa sẽ khiến Lan Uyên khó xử, Văn Thư vội vàng mở cửa ngăn đón, hắn không nói một lời, đứng dậy rời đi, trước khi đi còn không quên đá y một cước trút giận. (thiệt quá đáng mà…)
“Tiểu thúc của ta..” Trên đường đỡ Văn Thư quay về tiểu viện, Lan Uyên hỏi.
Văn Thư lắc đầu, chuyện như vậy có gì để nói?
Bộ dáng hắn dường như cũng mang tâm sự nặng nề, Văn Thư hỏi hắn: “Nhị thái tử có tâm sự?”
Hắn lại cười nói không có.
Trong viện mấy ngày không ai ở quả thật một dáng vẻ hoang phế, dây tử đằng bám trên vách chẳng biết tại sao héo rũ, Văn Thư lên tiếng gợi chuyện: “Nhị thái tử đã lâu không tới, thật muốn nghe vài chuyện ở nhân gian mà.”
Hắn lúc này mới hồi phục tinh thần, nguyên lai hắn mấy ngày gần đây vừa đến thăm nhân gian một chuyến, thôn trang, khói bếp, đồng ruộng, hoa đăng… Đem những chuyện đã nghe đã thấy ở nhân gian nhẹ nhàng kể ra, diễn tả cũng thật sinh động.
Lan Uyên trước khi đi còn không quên dặn: “Nếu có chuyện khó xử cứ tới tìm ta, Thiên giới còn có việc gì Lan Uyên ta không thể lo liệu được sao?”
Văn Thư nháy mắt cười, đưa hắn một vò quỳnh hoa lộ tự cất: “Gần đây thân thể không tốt, sợ rằng về sau cũng không làm được nữa. Một vò này xem như là để Nhị thái tử lưu lại chút niệm tưởng.”
Lan Uyên kinh ngạc thu hồi phiến tử trong tay nhìn y.
Văn Thư nói: “Có lẽ không lâu nữa có thể thấy được nhân gian mà Nhị thái tử nói đến.”
Hắn vẫn nghi hoặc, Văn Thư chỉ cười mà không đáp.
Càng có lẽ, vĩnh viễn không thấy được.
Những trang sách trong tẩm điện vĩnh viễn cũng không thể sắp xếp lại, Văn Thư lại vẫn vùi đầu làm, bởi vì một khi dừng tay có nghĩa là thỏa hiệp, sau này sẽ không còn bất cứ hy vọng nào.
Úc Dương Quân không còn hỏi y có muốn đi hay không, mỗi ngày thỉnh thoảng đến đây liếc mắt một cái, đắc ý giễu cợt y phí công vô ích. Từ nhỏ đã không có chuyện gì không thuận theo ý hắn, một phàm nhân nho nhỏ có thể có mấy phần năng lực, cư nhiên vọng tưởng muốn chống lại đường đường một Thiên Quân như hắn? Hắn nói cho y biết, Xích Viêm vẫn như trước mỗi ngày đến tiên cung thúc giục, khi hắn nói ngữ khí nhẹ nhàng, ung dung chắc chắn rằng Văn Thư vĩnh viễn cũng không rời đi được.
Lan Uyên đã lui tới vài lần, lo lắng nhìn y. Văn Thư bình tĩnh nói không có việc gì, nhờ hắn đến báo tin bình an cho Xích Viêm. Sau đó hắn chuyển lại lời nhắn của Xích Viêm, Xích Viêm nói nhất định phải đưa y đi.
Lan Uyên cau mày nói: “Ngươi thật phải đi?”
Văn Thư hỏi hắn: “Ngài nói ta đi được sao?”
Hắn phe phẩy phiến tử do dự: “Tiểu thúc của ta…”
Văn Thư ngắt lời: “Chân tâm cũng muốn được đáp lại bằng chân tâm, bằng không chỉ có tử tâm (tuyệt vọng, trái tim đã chết).”
Hắn quay đầu đi như có điều suy nghĩ.
Bồ đề pháp hội ba ngàn năm tổ chức một lần ở Tây phương cực lạc, cho mời các lộ tiên gia, tôn giả tề tựu một nơi biện kinh, thuyết pháp, tham thiền, là một dịp rất trọng đại trong chốn phật môn. Ngã phật Như Lai đích thân viết pháp chỉ phái Quan Âm đến mời, Úc Dương Quân dù cao ngạo cũng không thể không nể mặt Phật Tổ.
Chúng Thiên nô ở ngoài cửa xôn xao bàn tán, chủ tử không ở nhà, các nô tỳ có thể lười biếng một chút, lại còn có thể lén lút ra ngoài hảo hảo chơi đùa vài ngày. Văn Thư ngồi trong điện lẳng lặng nghe.
Hắn đẩy ra cánh cửa tẩm điện, một lần nữa tựa vào cạnh cửa hỏi Văn Thư: “Vẫn còn muốn đi?”
“Vâng.” Văn Thư ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, trả lời kiên định.
Úc Dương Quân không tức giận như trước, chậm rãi thong thả bước tới, ngón tay điểm giữa ấn đường (giữa hai chân mày) Văn Thư.
Đầu ngón tay của hắn vẫn lạnh lẽo, chạm vào mặt liền khiến toàn thân run rẩy, hàn ý truyền đến lại khiến hít thở không thông, linh hồn giống như bị trói buộc, lại như có một vật sắc nhọn xuyên thấu cơ thể, đâm vào hồn phách, khổ sở khôn cùng từ sâu trong hồn phách tuôn ra, đến khi đầu ngón tay của hắn rời đi, thân thể chỉ có thể yếu ớt đổ xuống tê liệt trên đất, vội vã há to miệng thở dốc, nhưng vẫn không thể xua đi được cảm giác lạnh buốt và đau đớn khắp cơ thể.
“A…” Hắn ngồi xổm xuống hảo tâm lau đi mồ hôi lạnh trên trán y, kì thực là để xem cho rõ ràng bộ dáng chật vật của y hơn, khóe miệng vừa dẫn ra một tia cười quỷ dị “Vẫn chưa từ bỏ ý định.”
Úc Dương Quân đứng lên liếc nhìn Văn Thư từ trên xuống dưới: “Chỉ là một phàm nhân, ngươi còn có thể đi đâu?”
Đi đến cạnh cửa, hắn lại quay người lại, đem một viên dược hoàn lớn cỡ hạt châu đỏ rực như lửa ném vào trong tay Văn Thư, Văn Thư bỗng cảm thấy hàn ý trong cơ thể được xoa dịu rất nhiều.
“Hỏa lưu ly, chí dương chí cương, hảo hảo nhận lấy, Thiên giới cũng chỉ có ba viên.”
Hàm ý ban ơn.
“Ta cuối cùng cũng sẽ rời đi.” Văn Thư ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt phiêu lượng của hắn, đoán không ra hắn lại muốn giở trò gì.
“Phàm nhân…” Hắn hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt có chút khinh thường.
Cửa điện bị đẩy ra, dương quang chiếu vào tràn ngập trong phòng, hắn đứng ngạo nghễ dưới ánh mặt trời, khuôn mặt mơ hồ trong ánh sáng rực rỡ chói mắt: “Trong tam giới chỉ có bổn quân nói không cần.”
—- – — – – – — – – – — – – – –
Hết chương 5
Coi xong có ai muốn đem Úc Dương ra dẫm dẫm vài phát không?!
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
74 chương
21 chương
17 chương
13 chương