Tù nô
Chương 9
“Làm sao rời khỏi đây?”
Giọng của Sơn Nô lộ vẻ kinh ngạc, thì thầm nói: “Nơi này.. có gì không tốt?
Phất Ảnh ngẩn người, kinh ngạc quay đầu lại: “Cô chưa từng nghĩ sẽ rời khỏi đây sao?”
“Tôi ở đây có chỗ ngủ, có ăn có uống, tại sao phải rời đi”
Ánh mắt của Sơn Nô rất khó lí giải.
Phất Ảnh đứng dậy, mười ngón tay nắm lấy ống tay áo Sơn Nô, tâm trạng bất ổn: “Sơn Nô, cô nghe tôi nói…”- Hít mạnh một hơi, nói tiếp: “Tôi muốn rời khỏi đây, cô nói cho tôi biết đi, nếu đi theo con sông này có thể rời khỏi phạm vị thế lực của người đó không?’
“Người đó… là ai?”
“Người đó… là…”- Chau mày cố gắng nhớ tên người đó.
“Hiên Viên Hạm, nhớ cái tên này, nó sẽ là chủ nhân cả đời này của nàng”
Giọng nói như ma quỷ của hắn lại vang lên, nàng dùng sức lắc mạnh đầu giống như muốn đem mọi thứ hất ra.
“Là Hiên Viên Hạm”- Phất Ảnh kích động nói không còn mạch lạc. “Cô nói cho tôi biết, nếu đi theo con sông này có thể rời khỏi đây không?”
Sơn Nô nghe xong liền trợn to mắt, hai tay thành kính để trước ngực miệng lẩm bẩm: “Tội lỗi, nàng ấy vô tâm gọi ra tên chủ tử”
Phất Ảnh há hốc mồm trợn mắt.
Gió thổi qua, lá cây rơi xuống, nhiều chú chim giật mình bay đi. Nàng vừa giận vừa buồn cười, đứng dậy, nhìn ra nơi xa, trong đêm tối chỉ có cây lá ở khắp nơi, con sông màu bạc quanh co uốn lượn, sóng gợn lăn tăn.
Mang giày và tất đi dọc theo bờ sông về trước, Sơn nô vội vàng kéo nàng lại: “Ảnh nô, nếu cô chạy trốn nếu bị bắt được sẽ lại ăn roi, hơn nữa..”
Lời nói chưa đến một nửa, lại ngây ra.
Phất Ảnh nhướng lông mày tươi cười, thân mật dùng tay vỗ nhẹ gương mặt nàng ta, giọng nói dịu dàng dễ nghe: “Tôi vẫn phải thử, nếu họ có hỏi, cô cứ nói không biết, phải tự bảo vệ bản thân mình, hiểu không?”
Sơn Nô mê muội gật đầu, kéo tay nàng, từ trong túi lấy ra một bọc giấy ố vàng, nhét vào đôi tay trắng nõn của cô.
Phất Ảnh tính mở nó ra. Sơn Nô liền giữ tay nàng lại, trong đôi mắt mang theo vẻ nghiêm túc: “Đây là hung hoàng, trong núi côn trùng rắn rết rất nhiều, hung hoàng có thể giúp cô tránh được yêu xà, cô… cô phải cẩn thận một chút”
Yêu xà… sao?
Trước là Long Đàm, sau là Hổ Huyệt a!!
Cất bọc giấy đi, cảm kích nhìn Sơn nô gật đầu, thản nhiên cười: “Cám ơn cô”
Bóng đêm tối dần, tầng tầng mây che kín đi ánh trăng. Mỗi trận gió thổi qua đều khiến toàn thân tê dại. Đưa mắt nhìn khắp nơi đều là màu xanh của lá, xa xa tối đen như mực không thể thấy rõ. Không biết từ khi nào, khu rừng đã phủ màn sương mù mỏng manh.
Dưới chân giày đã ướt đẫm, tiếng nước chảy siết, côn trùng kêu vang, từng loại âm thanh cổ quái vang lên bên tai không dứt. Nàng không ngờ bản thân lại đưa ra một quyết định to gan thế này
Nhưng cơ hội của nàng chỉ có tối nay.
Nàng cảm thấy sau cổ một luồng hơi lạnh lẽo lan tỏa, cả người không dám nhúc nhích, bên tai nghe được tiếng “tê tê”, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, dùng hết dũng khí quay lại thì nhìn thấy một con rắn đang vòng trên cày, ánh mắt to như hạt đậu lạnh lẽo, chiếc lưỡi đỏ tươi vươn ra bất cứ lúc nào cũng có thể vươn tới
Nàng biết hùng hoàng trong tay đã có tác dụng, nếu không có hùng hoàng, chỉ sợ con rắn kia sẽ nhào tới, làm gì có cơ hội cho cô né tránh.
Dù thật may mắn như tâm trạng khẩn trương sợ hãi đến mức phải lùi về sau mấy bước, giẫm xuống dòng suối bọt nước văng tung tóe. Trong lúc nhất thời, sắc mặt sợ tới mức trắng bệch như tờ giấy
Thở hổn hển liên tục. Trong rừng mùi của cây cỏ, mùi xác động vật hôi thối đầy trong mũi.
Sương mù dần dần trở nên dày đặc.
Cuối cùng không thể đi tiếp, chỉ đành nhặt mấy cành cây khô gần đó, ngồi xổm xuống tạp lửa. Trong không gian có thể nghe thấy âm thanh xột xoạt của thân rắn lướt qua vỏ cây khô ráo, gió thổi từng cơn lạnh, cành cây khô vì hơi ẩm mà không thể đốt lửa, trên trán nàng đổ đầy mồ hôi hột.
Cảm giác nhớm nháp dính vào mặt, khó chịu không chịu nổi. Lau đi mồ hôi trên trán, thử bước vào rừng tím kiếm chút cành lá khô.
Chân vừa chạm vào cỏ, bên chân đã truyền tới tiếng côn trùng bò qua, sau lưng con rắn chậm rãi vòng qua thân cây, đôi mắt ửng hồng vẫn như trước nhìn nàng chằm chằm.
Màu xanh của cỏ dính vào váy áo, mồ hôi lạnh túa ra trong lòng bàn tay, vì sợ lạc đường, nên liền xé mảnh vải trên váy làm kí hiệu đơn giản.
Cành cây khô dần dần chất đống trong ngực, theo kí hiệu quay về đường cũ.
Lúc này sau lưng một trận cuồng phong nổi lên, cát bay toán loạn, cành cây lung lay, cành khô trong ngực rớt xuống đất, váy tung bay. Giữa những hàng cây rậm rạp, một con cọp từ trên đá nhảy ra, hai mắt như đồng lăng, hai móng cào xuống đất cúi người như muốn nhảy tới.
Trong đầu Phất Ảnh hình ảnh đầu tiên hiện ra là chạy, nhưng tốc độ của nàng thua xa nó, chỉ cần xoay người đi con cọp sẽ nhào tới, ngay lập tức mất mạng.
Hai mắt mở to, cẩn thận lui về sau, ánh mắt quét nhìn một khe đá không lớn, trong lòng tính toán.
Con cọp hiển nhiên đã mất đi kiên nhẫn, bổ nhào về trước, từ giữa không trung nhảy lên.
Phất Ảnh kêu thất thanh, cố sức chạy về phía khe đá, rộng hẹp vừa vặn, sau lưng một bóng đen đổ xuống, thầm nói không tốt, ngay sau đó đùi liền đau đớn, dưới tình thế cấp bách đánh ra sức kéo, chỉ nghe sau lưng té vải bị xé nát, thân thể rúc vào khe.
Con cọp to lớn bắt không được nàng, không thể làm gì hơn là bắt đầu quào loạn, Phất Ảnh thất kinh vội vàng núp vào sâu khe đá
Mắt hổ lạnh lẽo tỏa ra, nó gầm giận một tiếng như muốn núi lở đất mòn, cành cây như cộng hưởng bùn đá đều vỡ nát, rơi trên đầu trên cổ, không thể động đậy.
Con cọp thấy bắt nàng không được, liền núp ra xa.
Thở phào nhẹ nhõm, Phất Ảnh lúc này mới cảm thấy đùi rất đau, cúi đầu thì thấy váy bị xé mất, từ bắt đầu đến gót chân đều chảy máu.
Thật may chỉ là sây sát.
Khe đá tối thui, tiếng côn trùng rắn rết rất nhiều, Phất Ảnh chỉ cảm thấy lông tơ như dựng thẳng, nàng ngẩng đầu lên thì phất hiện một con rắn treo lơ lửng giữa không trung, trong đêm, ánh mắt màu xanh âm trầm rét lạnh, màu hồng của lưỡi.
Nàng thất kinh kêu lên, quay đầu nhìn ra ngoài, con cọp đã không thấy đâu.
Không dám quay lại đường cũ, liền theo khe đá gập ghềnh có thể thông sang mặt khác. Can đảm lách người đi vào, tiếng đá va chạm, từng phiến đá sắc nhọn chọc thủng áo để lại trên da những vết hồng, cả mặt cũng thế, quần áo lam lũ, chật vật.
Lúc ra tới vách tường, khẽ nghiêng đầu không phát hiện cọp cũng không dám nới lỏng cảnh giác, dùng cục đá dưới chân ném ra ngoài, cục đá rơi xuống đất nhưng vẫn chưa thấy cọp tới, lúc này mới yên tâm.
Ra khỏi khe đá, chạy về bờ sông, đa phần dã thú sợ lửa. Phất Ảnh bị thương, dã thú đối với mùi máu rất nhạy, chưa kịp tới bờ sông đã thấy cuồng phong gào thét, cành lá dao động.
Tiếng hổ gầm ré dài.
Không kịp nghĩ gì cả chỉ biết chạy. Sau lưng con cọp đuổi theo, bốn chân như mang theo gió, mắt hổ sáng quắc.
Phất Ảnh không quay đầu chỉ chạy về trước, vết thương trên đùi đau đến khó chịu, liền mất thăng bằng ngã nhào xuống dòng sông.
Nước chảy róc rách xung quanh một màu đỏ lan tràn.
Quay đầu lại, con cọp đã nhào tới…
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
491 chương
29 chương
266 chương
9 chương