Tù nô

Chương 28

Tim như bị thứ gì đó ghim vào. Cơn giận cứ thế mà bùng phát, khí lạnh lượn lờ xung quanh, vạt áo bay tán loạn. Bàn tay nắm bên eo nàng đột ngột dùng sức, tưởng chừng muốn đem nàng bóp nát, nhưng lại cố nhẫn nhịn, ngón tay phút chốc trở nên trắng bệch khiến người ta kinh hãi. Lúc này, hắn thật sự muốn giết nàng. Cảm giác bị xé rách ngang hông đau đến không thở nổi, nàng cắn chặt môi, chút tiếng rên nhỏ vẫn lọt ra ngoài. Hắn nhíu mày, sát ý lờ mờ biến mất, một tay vặn cơ thể của nàng, gương mặt giận dữ trông sang, trầm giọng nói: “Nàng cứ muốn thế này rời đi sao?” Đôi mắt sâu đến mức khiến người ta sợ hãi, chỉ cần nói “Phải” thì bàn tay ở trên vai cô sẽ nhẫn tâm bóp mạnh. Phất Ảnh giương mắt nhìn hắn, cười nhẹ: “Chim cũng bay về quê hương, cáo chết cũng nhất định giữ đồi. Chủ tử cảm thấy Phất Ảnh ngay cả con chim cũng không bằng sao?” Sắc trời dần dần tối mịt, trên giường bóng người lờ mờ, gương mặt nàng mờ ảo không chân thật. Hiên Viên Hạm lạnh lùng nhìn nàng, không khí như ngưng đọng. Rất lâu sau, môi hắn cong lên, đôi mắt u ám mênh mông, môi mỏng hé mở, từng câu từng chữ buông xuống lạnh lẽo. Hắn cười lạnh nói: “Phất Nhi, nàng chạy không thoát đâu” “Dù có chạy đến chân trời, nàng cũng sẽ chạy không thoát” Giọng nói như ma quỷ khiến bên tai tê dại. Thân thể trở lạnh, Phất Ảnh nắm chặt chăn gấm phía dưới, móng tay nhẵn nhụi bấu chặt lưu lại vết lằn nho nhỏ, nàng nhắm lại tự nói với mình, đây chẳng qua chỉ là cơn ác mộng. Cơn ác mộng chân thật!! Hiên Viên Hạm cúi người, đầu ngón tay không chút máu xoa nhẹ lên gò má nàng mang theo hương mùi hè máu mẻ, nàng lại nhịn không được rùng mình. “Không cần tiếp tục khiêu chiến tính nhẫn của ta, nếu không, ta sẽ không tự chủ được mà giết nàng, hiểu không?” Giọng nói êm ái, giống như lời thủ thỉ đầy mập mờ giữa đôi tình nhân. Bỏ lại câu này, phất tay áo, rời đi. Phía chân trời, từng áng mây đỏ rơi xuống, bóng người màu đen nghiêng nghiêng trên đất. Phất Ảnh mở to mắt nhìn bóng người biến mất đến thẫn thờ. Giơ tay vỗ nhẹ vào mặt mình. Nàng làm gì để hắn phải nhẫn tâm đối xử như vậy, nàng thật không hiểu.. Từ hôm đó, nàng không còn gặp hắn. Ngày từng ngày lại đến gần, phiền não cũng tan đi, cảm giác thật vui vẻ, nàng cũng mất đi hứng thú đọc sách, nằm bên cửa sổ mong đợi Triêu Dương biến thành Lạc Nhật Buổi tối, đoàn người lặng lẽ rời khỏi. Lam Mặc tới trước kêu nàng, vội vàng thu dọn đồ cùng nàng ta lên xe. Chiếc xe chậm rãi lăn bánh, nhìn cảnh cửa màu son ngày càng xa dần nàng lại nhớ đến gương mặt ửng hồng diễm lệ của Hạo Nguyệt. Bỏ đi như vậy, Hạo Nguyệt chắc chắn rất đau lòng, yêu một người thì không sai, sai là do nàng ấy yêu phải người không thể yêu. Hiên Viên Hạm chính là người như thế, cho dù yêu, thì người nhận được tình yêu của hắn nhất định cũng sẽ đau đớn. Buổi tối, nàng ngồi chung xe với Lam Mặc cũng bớt phần lúng túng, dù mệt nhưng vẫn không ngủ được, nằm trên xe âm thầm tính toán. Qua ngày mai, chính là ngày thứ mười. Mọi người trong nhà, không biết có khỏe không, còn người đó cũng vẫn khỏe chứ? Lam Mặc nghiêng nghiêng nhìn nàng, chẳng hiểu sao lại khẽ thở dài, rồi cười nói: “Xem ra cô nương cũng không ngủ được, chi bằng chúng ta tán gẫu chút đi?” Phất Ảnh nhíu mày, thích thú cười: “Tốt” Hai người ôm lấy đầu gồi ngồi cùng nhau, tán gẫu một số chuyện lý thú, Lam Mặc nói nhiều nhất vẫn là Hiên Viên Hạm, còn Phất Ảnh lại nói phần lớn về Mộ Dung Trì. Thời niên thiếu đã qua đi, trong đêm tối nhắc lại chuyện xưa mang theo chút hoài niệm và tiếc nuối, cảm khái dâng lên môi, nụ cười thỉnh thoảng trở nên ấm lại. Quân vấn quy kỳ vị hữu kỳ .Ba sơn dạ vũ trướng thu trì. Hà đương cộng tiễn tây song trúc. Khước thoại Ba Sơn dạ vũ thì (1) Cả một đêm đều là âm thanh chuyển động của bánh xe, nàng không biết sao lại ngủ quên mất, khi tỉnh lại đã là sáng, ánh nắng ban mai mang theo mùi đất mở tràn vào hơi thở, hít thật sâu vào lồng ngực, thật mát mẻ. Nghĩ đến, hắn muốn để nàng đi, chỉ nghĩ như vậy đã cảm thấy bản thân được an ủi. Xe ngừng lại, Phất Ảnh kinh ngạc, Lam Mặc cũng thức giận, lập tức tỉnh táo, vén màn hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy? Ngoài xe, thị vệ cung kính đáp: “Lam Mặc tỷ tỷ, chủ tử nói muốn vào trong trấn dùng đồ ăn sáng” Lam Mặc sửng sốt, sau đó gật đầu: “Ta sẽ đi sắp xếp”- Quay đầu nhìn về phía Phất Ảnh, cười nói: “Ảnh cô nương thích ăn gì, chờ ta sắp xếp cho chủ tử xong thì chúng ta tùy ý” Tâm trạng Phất Ảnh rất tốt, vỗ tay cười nói: “Hay quá, ta thích nhất là món Hoành thánh, mùi thơm thoang thoảng, lớp bánh bên ngoài mỏng như trong suốt, sau đó cho thêm ít mù tạc và rau thơm, khi ăn vào vẫn còn lưu hương” Lam Mặc không nhịn được bật cười: “Nghe cô nương nói ta cũng thèm ăn, chúng ta mau đi thôi” Phất Ảnh cười nói: “Những món ăn này ở các tửu điểm lớn không giữ được hương vị, tốt nhất là ăn quán nhỏ bên đường, hương thơm bay xa ngàn dặm, từ xa đã có thể ngửi thấy” Lam Mặc cau mày, có vẻ khó xử: “Chủ tử sẽ không đi đến những nơi đó, xem ra không được rồi” Phất Ảnh thất vọng cười khẽ, chậm rãi lắc đầu: “Ta cũng chỉ nói thế thôi” Hai người xuống xe, một thị trấn cổ xưa thanh nhã thật giống vùng Giang Nam sông nước, ngói xanh tường trắng, cây liễu xanh xanh, khắp nơi đều toát lên vẻ êm đầm. Hiên Viên Hạm xuống xe, bộ áo màu đen xuất hiện giữa sáng sớm trông lạnh lùng. Sau lưng mặt trời đang lên, phủ lên mặt hắn một lớp vàng kim. Người hầu vội thu dọn hành trang, chỉ có hắn lãnh đạm đứng đó, đôi mắt thâm thúy mang chút cô độc. Phất Ảnh thoáng nhìn, rồi hai mắt mở to, nhìn về phía xa thẫn thờ. Lam Mặc đi tới, nụ cười sâu khiến gương mặt nàng ta tăng thêm vài phần ôn hòa, nhìn Phất Ảnh vui sướng nói: “Chủ tử nói muốn ăn hoành thánh, xem ra được như ý nguyện rồi”