Tù nô

Chương 20

Tóc xõa dài phơi bày tựa như hồ sen gợn sóng. Da thịt nóng rực ửng đỏ một màu. Ngón tay của hắn thuần thục len lỏi vào trong áo nàng, màn lụa mỏng như cánh vẻ, xuân sắc tràn đầy Ngoài cửa sổ, gió thổi qua cây đào lay động mềm mại, cánh hoa nho nhỏ bay qua khung cửa sổ, rơi xuống đất, trên mặt đất đầy cánh hoa hồng. Cơ thể thân mật gần gũi, nhưng trái tim lại vĩnh viễn xa xôi. Ngón tay mảnh khảnh không kìm được giữ lấy chiếc đệm giường, khó nhịn rên nhẹ, âm thanh nhỏ xuyên qua kẽ răng môi, nàng lại cắn môi, ánh mắt mơ màng nhìn sang nơi khác, khắp nơi đều là lụa mỏng đang bay múa mông lung tựa như giấc mộng. Sáu ngày, chỉ còn sáu ngày, nàng thầm tính toán trong đầu. Trong lúc mơ màng, vầng trăng sáng ngoài cửa sổ như lóe lên một tia hi vọng, trong lòng cảm thấy vui vẻ vài phần. Thế nhưng hắn đột nhiên dùng sức, nàng sợ hãi đến mức kêu ra tiếng, nàng buồn bực cau mày đem mặt vùi sâu vào lớp nệm, mồ hôi chảy ròng ròng. Mồ hôi dính vào tóc đen khiến nó bện vào da thịt trắng, vô tình tăng thêm vài phần xinh đẹp quyến rũ, hắn không hề để ý cứ hôn lên nó, giọng nói khàn khàn: “Nàng đi đến cửa hàng tơ lụa của Lâu Gia?” Phất Ảnh trong lòng thất kinh, nhưng lại theo dục vọng chìm vào đám mây xa xôi, trong đầu gần như trống không chỉ ừ nhẹ một tiếng, không cùng hắn nói thêm. Hắn cũng không hỏi, đợi kích tình qua đi, hắn ngồi dậy đôi mắt nhìn sang mắt cá chân đỏ ửng của nàng, ngón tay thon dày đụng vào, sau đó truyền đến tiếng hít thở sâu. Hắn khẽ liếc nhìn nàng, lại nhấn một cái, mắt cá chân trở về vị trí cũ, Phất Ảnh đau đớn sợ hãi kêu lên. Hắn nhếch môi cười lạnh, tâm tình cực kì tốt: “Roi cũng không sợ, còn sợ cái này sao” Phất Ảnh miễn cưỡng phải trả lời, buồn ngủ, Hiên Viên Hạm lại hăng hái, hỏi ngược lại: “Mua được những gì?” Lúc sau nàng mới nhận ra hắn hỏi nàng ra ngoài mua những gì, nhắm mắt lại cười nhạo nói: “Không mua được gì, ngược lại còn mất không ít” Mất trâm cài, cổ chân bị trặc, thiếu chút nữa mất mạng. Dường như nàng vừa ra khỏi cửa, đã có người cố ý sắp xếp một cách chính xác, sau này phải cẩn thận vẫn hơn. Hiên Viên Hạm hơi quay đầu nhìn nàng, không để ý đến giọng nói xa cách lạnh lùng của cô, lãnh đạm nói: “Có thích đi đâu không, rãnh rỗi ta sẽ dẫn nàng đi” Lần đầu tiên Phất Ảnh cảm thấy Hiên Viên Hạm có tố chất làm phiền người khác, hai mắt đã nặng nề mún khép lại, buồn ngủ không kể xiết, chỉ cảm thấy phiền não. Nàng đột nhiên nhớ tới một nơi nhất định phải đi, lúc này vội vã mở to mắt nói: “Nơi này có thư viện sách phải không, ta muốn tới đó” Hiên Viên Hạm hơi sững sờ, rồi gật đầu nói: “Có” Lần này, Phất Ảnh lại ngây người, hoài nghi nhìn hắn, hắn không kiêng dè nhìn lại, đôi mắt đen vẫn thâm sâu khó lường. Cơ thể hắn trần trụi ngồi sang bên, những đường nét cứng chắc, cằm hắn hơi nâng lên có vẻ góc cạnh. Nàng vội vàng quay đầu sang nơi khác, cất giọng châm chọc: “Chủ tử chẳng lẽ có trò chơi gì mới sao?” Từ trước đến nay, nàng lần đầu tiên gọi hắn là chủ tử, nhưng ý vị đùa cợt lại rõ ràng, nhưng hắn lại hài lòng, càng thêm có hứng thú hỏi: “Còn gì nữa không?” Còn nữa… tất nhiên rất nhiều. Phất Ảnh liều mình nói, nhắm mắt nằm trên giường hàm hồ trả lời: “Thanh lâu” Hiên Viên Hạm cau mày nhìn nàng Nàng chưa từng đến đó, những thứ trong sách nói tới nàng đã từng thấy chỉ là chưa từng tới đó, tiếng nói nhỏ dần rồi ngủ thiếp. Bên cạnh vang lên tiếng hít thở đều đều. Đôi mắt Hiên Viên Hạm nhìn nàng trở lạnh, cuối cùng mang theo vài tia phức tạp. Hắn nhíu mày nhìn nàng, chần chờ kéo chăn đắp lên cho nàng rồi mặc quần áo ra ngoài. Lam Mặc đợi sẵn ngoài cửa, chiếc áo màu lam đứng dưới luồng sáng trong đêm, hai bên thái dương ướt đẫm mồ hôi, chứng tỏ đã chờ rất lâu. Hiên Viên Hạm khoan thai đi tới, cũng không hỏi, nàng ta đã cung kính mở miệng: “Chủ tử, Lâu lão gia quả nhiên không thành thật” Hắn nhíu mày, trên mặt không biến sắc, lãnh đạm hỏi: “Nhà Mộ Dung thế nào?” “Nhà Mộ Dung vẫn còn đang quan sát, đặc biệt là mối quan hệ giữa Lâu gia và Mộ Dung gia, nô tỳ cho rằng Mộ Dung gia chắc chắn sẽ đồng ý” Hiên Viên Hạm không nói, lông mày hơi nhíu lại nhìn vào phòng. Dưới ánh sáng mờ ảo, nàng nằm trên giường, tóc đen xõa dài, gương mặt trắng nõn như ẩn như hiện, điềm tĩnh như trẻ con. Lam Mặc theo ánh mắt của hắn nhìn sang, không nhịn được thốt lên: “Chủ tử, tại sao người lại để Lâu cô nương trở về?” Hiên Viên Hạm hơi ngẩn người, cau mày nhìn sang, ánh mắt lãnh liệt như băng. Lam Mặc biết mình lỡ lời, chỉ ngại ngùng khom người lui xuống.