Tù nô

Chương 17

Khi đi vào trong xe, hắn đã ngủ. Đầu gối lên cánh tay, tóc đen trơn bóng xõa xuống trên thảm mềm. Cánh tay trải rộng, thắt lưng như bị bó lại, hai chân thon dài. Dạ minh châu phát ra thứ ánh sáng màu xanh yếu ớt. Nàng tìm đến một góc nhỏ cũng liền ngủ, đêm không an giấc cứ trằn trọc trở mình thì trời đã sáng choang. Đi cả đêm mới tới nơi, ở đó Hiên Viên Hạm có phủ riêng nên không cần ở trọ, vừa xuống xe đã có người ra đón. Trên đường phố người qua kẻ lại, ngựa xe như nước chảy, tiếng huyên náo khắp nơi, mang đến hơi thở náo nhiệt của cuộc sống. Đập vào mắt là chiếc cổng lớn cao màu đỏ thắm, có vẻ như vừa được sơn lại, bậc thầm dường như cũng được đổi lại, nơi này cũng không sầm uất như phố xa, kích thước có vẻ hơi nhỏ, nhưng vẫn sừng sững giống như chủ nhân của nó. Một ông già mặc áo trắng ưỡn người đứng ở cửa nghênh đón, thấy Hiên Viên Hạm bước xuống xe, vội vàng nghênh đón, đôi tay kích động hướng vào trong viện, cười nhìn duy trì thái độ cung kính: “Phủ đã được dọn dẹp sạch sẽ, xin chủ tử yên tâm” Hiên Viên Hạm lãnh đạm gật đầu, đi lướt qua vào cửa. Lam Mặc tiến lên cười nói: “Tiền thúc, bữa trưa ăn đơn giản là được, gần đây chủ tử đang làm từ thiện” Tiền Thúc vội vàng gật đầu tán thưởng, ánh mắt nhìn sang Phất Ảnh, mỉm cười, xoay mặt nhìn về phía Lam Mặc: “vị này là…” Lam Mặc cười một tiếng, lãnh đạm nói: “Là Lâu cô nương” Vừa nghe hai chữ “cô nương”. Tiền Thúc là hiểu ra thân phận của Phất Ảnh, sự kinh ngạc trong mắt càng tăng, sau đó nhìn Lam Mặc lần nữa, Lam Mặc trịnh trọng gật đầu một cái. Bấy giờ ông cười nói nghênh đón nhiệt tình: “Lâu cô nương, phòng đã chuẩn bị xong, cô nương vào nghỉ chốc lát là có thể dùng cơm trưa” Hai người đều tỏ vẻ mờ ám, chỉ có Phất Ảnh rất tự nhiên, vô tâm không để ý tới, theo ông ta vào phủ Trên đường, Tiền thúc xách đồ đi theo sau lưng Phất Ảnh, mấy người Lam Mặc đi sang chỗ khác, sau lưng chỉ có mình ông. Hai bên cây cối um tùm, mùi hoa xộc vào mũi, Phất Ảnh cố ý bước chậm lại để đi sóng vai với ông, nàng dịu dàng cười nói: “Tiền thúc, nơi này có chỗ nào náo nhiệt không, ta muốn mua chút quần áo mà không biết đi đâu. Tơ lụa Lâu Gia trải ra tới phương Bắc, nơi này biết đâu cũng có. Tiền Thúc không trực tiếp trả lời, ánh mắt đảo một vòng, cung kính nói: “Cô nương quá lời, lão nô dù ở đây hơn nửa đời người nhưng chẳng qua chỉ thay chủ tử chăm sóc phủ này, mấy cửa hàng mới lão nô cũng không biết, nếu cô nương cần có thể hỏi Lam nhà đầu” Nghe vậy, Phất Ảnh hơi bực mình nhưng lại cười nói: “Tiền thúc hầu hạ Hiên… chủ tử đã nhiều năm sao!” “Đúng vậy…”- Tiền thúc cảm thán một tiếng, buồn bã nói. “Hơn nửa đời người rồi” “Vậy thúc thúc nhất định biết chủ tử yêu thích cái gì, ta muốn hầu hạ tốt chủ tử không biết Tiền thúc không có chủ ý gì hay không?” Tiền Thúc cười to, hiền lành nói: “Cô nương đi theo chủ tử cả ngày, chẳng phải tự mình quan sát sẽ tốt hơn sao!” Phất Ảnh chán nản, không ngờ lão hồ ly này một chút tin tức cũng không chịu tiết lộ, chỉ dựa vào việc Tiền thúc gọi Lam Mặc là Lam nha đầu thì biết địa vị ông ta không thấp, chẳng qua Hiên Viên Hạm đối với ông ta lại màu mè õng ẹo thế chứ. Phất Ảnh khẽ mỉm cười, xem ra câu hỏi vừa nãy cũng không phải phí công vô ích. Ăn trưa xong, Hiên Viên Hạm đã quay về phòng, Phất Ảnh vội đuổi theo, nhưng vừa tới cửa liền bị chặn lại. “Hai vị đại ca, ta muốn gặp chủ tử, làm phiền nhị vị thông báo một tiếng” Quả thật diêm vương dễ gặp, tiểu quỷ chó chơi, bên ngoài cửa Hiên Viên Hạm có hai tên tiểu quỷ vẻ mặt như núi băng, tóc để giống nhau, dung mạo giống nhau, trang phục giống nhau, vóc người như nhau, điểm bất đồng duy nhất chính là ngọc bội trên chui kiếm, một bên khắc kí hiệu hỏa một bên là nước. Hỏa và thủy vốn khắc nhau, nếu cả hai cùng hợp lại thành một thì sẽ ra cái gì chứ. Mặc cho Phất Ảnh nói thế nào, hai người không hề có bất cứ hành động nào, y như pho tượng. Lúc này, bên trong truyền đến tiếng cười khẽ, giọng nói trầm thấp như thứ rượu nguyên chất ngấm vài tai, rất hấp dẫn. “Để cho nàng ấy vào đi” Phất Ảnh hơi vội mừng vừa bước vào bên trong đã thấy Điêu Lan Ngọc Thế (Thềm lan bệ ngọc) , bức rèm che nhẹ vén lên, bên ngoài phủ một lớp màn lụa, một bóng người mặc áo đen đứng quay lưng lại, nghe tiếng bước chân người liền nghiêng đầu, lãnh đạm nói: “Có chuyện gì?” Phất Ảnh đi mấy bước rồi dừng lại bên ngoài, nàng không muốn để hắn nhìn ra sơ hở, cố gắng trấn tĩnh nói: “Ta muốn Lam Mặc theo ta ra ngoài mua ít phấn, có được không?” “Mua phấn?”- Nghe vậy hắn cười như không cười, xoay người lại nhìn nàng, ánh mắt xuyên qua lớp màn lụa sắc bén như dao tựa hồ có thể nhìn thấu nàng. Nàng có cảm giác hắn đọc được nàng đang suy nghĩ gì. Cả người khẩn trương, mồ hôi toát ra, lòng bàn tay mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, kiên trì ngẩng đầu nhìn về trước, cố ý tỏ vẻ bình thường. Nhìn thẳng một hồi lâu Phất Ảnh cảm thấy rất mệt mỏi, không thể chống đỡ nổi nữa, hắn thu hồi mắt, xoay người cầm cuốn sách, bóng lưng dài thẳng tắp màu đen, tóc dài thẳng thả xuống tựa như tơ lụa. Tiếng trang giấy xào xạc giọng nói của hắn cũng hòa vào lạnh lùng truyền ra: “Đi đi, với thân phẩn của nàng chẳng lẽ không ra lệnh được cho Lam Mặc, bảo Lam Mặc tùy ý an bài người đi theo” Nàng cầu cũng không được, không dám biểu hiện vui mừng qua mức, chỉ cúi người về phía bóng lưng của hắn lui ra ngoài. Lam Mặc kêu Vũ Vân Mặc đi theo, hai người một trước một sau bước ra khỏi cửa lớn màu đỏ, đi trên đường nhìn người qua kẻ lại, nghe những tiếng cười rất tự nhiên, cách đó không xa vô số những đứa trẻ chạy khắp nơi chơi trốn tìm. Khi cánh cửa chậm rãi khép lại, phát ra tiếng “Kẹt”, nàng cảm thấy trong chớp mắt bản thân như được hồi sinh lần nữa.