Tù nô
Chương 15
Phất Ảnh hoang mang xoay mặt nhìn lại, vẻ mặt hắn hờ hững nhìn nàng, đôi mắt hẹp dài thâm sâu lấp lánh vô số ánh sau tựa như ánh trăng phản chiếu xuống mặt hồ.
Trời dần dần tối lại, cô nam quả nữ ngồi chung một xe, nàng không thể đi đâu cả. Chẳng lẽ mỗi ngày làm một lần hắn mới cảm thấy có lợi sao?
Hai tay giữ lấy vạt áo trước ngực, sợ hãi nhìn hắn, hai mắt đỏ bừng, cất giọng: “Ta.. đang trong kì kinh nguyệt”
Sắc mặt Hiên Viên Hạm khẽ kinh ngạc, môi nâng lên nở nụ cười cổ quái, đôi mắt cười như không cười, chỉ gật đầu lại nói: “Nàng qua đây”
Hai chữ biến thành ba chữ, lông mày Phất Ảnh nhíu lại, giống như đang suy nghĩ có nên nghe hắn hay không, nói về sức mạnh nàng đánh cũng không lại, hai mắt lóe lên ngoan ngoãn bước tới.
Hắn tự nhiên đưa tay về phía nàng, đầu ngón tay trắng nõn thon dài mạnh mẽ, mang theo mùi hương thoang thoảng mát lạnh của đầu hè. Đôi mắt đen không thể nhìn ra tâm tư hắn, trong mắt mênh mông lướt qua một nụ cười, không thể tra xét nổi nhưng hành động là chân thật
Chỉ có Phất Ảnh nhìn thấy hành động của hắn quá mức giả dối, nhìn đôi bàn tay đưa ra giữa không trung, nàng chỉ im lặng.
Từng đường chỉ tay lộ rã, làn da trơn mịn như tơ lụa. Dưới ánh sáng của dạ minh châu toát ra thứ màu sắc êm dịu, xem ra được chăm sóc rất kĩ lưỡng, không hề có những vết chai sạn thô kệch màu vàng.
Hắn chỉ nhíu mày nhìn nàng, đôi mắt u lãnh không biết là cảnh cáo nàng hay đang có ý dò xét.
Môi mấp máy, dù là cam nguyện hay không, nàng cũng đem tay mình thả vào lòng bàn tay to lớn của hắn. Bàn tay hắn nắm chặt, mang theo cảm giác mát lạnh, cánh tay khẽ động, dùng sức không nhiều nhưng dễ dàng kéo cả người Phất Ảnh vào lồng ngực hắn.
Cơ thể đột nhiên bị kéo không kịp chuẩn bị, lảo đảo ngã xuống, cằm dập vào vòm ngực cường tráng của hắn chỉ cảm thấy rất đau, hàm răng dưới cắn vào lưỡi, miệng đầu mùi máu, chỉ thiếu chút nữa là đau đến rớt nước mắt, hai mắt chớp hồi lâu vẫn không có tí xíu ướt, tay chân loạn xạ chống vào ngực hắn ngẩng đầu lên, đầu mũi di động quanh quẩn mùi đàn ông kết hợp với mùi hương thơm ngát tỏa ra từ người hắn.
Hắn như không chú ý tới trình trạng của nàng, ánh mắt chuyên tâm nhìn lên bàn, tay cầm bút, tay kia vòng lấy eo nhỏ của nàng.
Cơ thể Phất Ảnh như bị kim châm khẽ run lên, nàng không có thói quen thân mật như thế, dù giữa hai người đã từng chuyện thân mật hồi lâu. Cơ thể căng cứng, rất lâu sau mới mệt mỏi đuối sức tựa đầu vào vai hắn, mái tóc đen rũ xuống một bên vai, đôi mắt nhìn lên bàn chỉ thấy sổ sách để ở trên, hắn cầm bút điểm điểm vài cái, lưu lại trên tờ giấy chằng chịt màu nước.
Một suy nghĩ lóe lên, nàng quay đầu nhìn sang chỗ khác. Nàng không muốn cùng hắn có bất cứ liên quan, cũng không muốn biết bí mật của hắn. Biết bí mật của người khác sẽ trả giá rất đắt, đạo lý này nàng hiểu.
Trong vầng sáng, khi nàng không nhìn nữa, gương mặt tuấn tú lạnh lùng của Hiên Viên Hạm thoáng lên vẻ phức tạp, ngay sau đó như sao rơi hút vào đáy mắt không thể tìm thấy.
Để đầu nàng tựa vào ngực hắn, bên tai có thể nghe tiếng tim đập rất trầm ổn mà khỏe mạnh. Đó là cũng nơi yếu nhất của con người, chỉ cần dùng lưỡi dao sắc nhẹ nhàng nhấn xuống thì sẽ mất mạng ngay. Nếu như trong tay nàng có một con dao, nàng…
Bàn tay đặt bên eo bỗng nhiên tăng thêm lực khiến nàng hoảng hốt, cả người không tự chủ mà run lên, mồ hôi lạnh như bị suy nghĩ trong đầu làm toát ra, trái tim đập nhanh như sắp vang ra, cảm giác như bị nhìn thấu. Nàng ngẩng đầu lên chỉ thấy hai gò má hoàn mỹ của hắn, vẻ mặt tuấn lãnh không có vẻ gì bất thường.
Có lẽ, hắn chỉ đổi tư thế. Phất Ảnh thở phào nhẹ nhõm.
Mỹ nhân trong lòng quả thật nhuyễn hương ôn ngọc. Nàng quả thật là mỹ nhân, mày xa xăm, da trắng nõn nà, cổ cao ngó sen, răng như hạt bầu, dáng người như linh lung, lại thanh lệ như gió núi, lãnh đạm tựa trăng, thanh khiết như nước. Đặc biệt tóc rất đẹp đen tuyền một màu trơn bóng mềm mại, thoang thoảng mùi lan.
Nam nhân đối với nữ nhân liền sinh dục vọng, giống như sông Uông gợn sóng, tạo nên một bức tranh phong tình mang theo vẻ thẹn thùng.
Cho nên, mấy hôm nay tâm trạng hắn vẫn rối loạn, liền đặt bút sang bên, bàn tay bưng dĩa trái cây, trên bàn từng quả nho tròn nhỏ lóng lánh khiến người khác thèm thuồng. Phất Ảnh hiểu ý hắn, nàng phải làm, tự mình bẻ trái nho bỏ vào miệng hắn.
Được, nàng đường đường là tiểu thư Lâu Gia, mấy chuyện này chẳng lẽ làm không được. Ngồi thẳng dậy, vẻ mặt câm nín, ngón tay mảnh khảnh bẻ lấy hai trái nho, hai mắt chăm chú nhìn theo từng chuyển động của đầu ngón tay, giống như đang cùng đánh giặc, dáng vẻ này vừa ngây thơ lại đáng yêu.
Hai mắt Hiên Viên Hạm lóe lên nụ cười hài hước ngay cả bản thân cũng không biết, lúc nhìn lại, đầu ngón tay của nàng cầm quả nhỏ đã dâng tới, động tác dù ưu nhã nhưng cũng không mất đi lí thú.
Hắn híp mắt nhìn nàng, nàng cũng nhìn hắn, đôi mắc như dao không hề e dè nhìn nàng, khẽ nhíu mắt dường như mất kiên nhẫn. Khóe môi cong lên mị hoặc, tay siết chặt eo nàng, tay kia kéo ngón tay nàng bỏ vào miệng mình, thưởng thức trái cây thơm ngon đồng thời ngậm lấy đầu ngón tay nàng.
Trên đầu ngón tay cảm giác ẩm ướt, mềm mại, tê tê giống như dời núi lấp biển ập tới, thân thể Phất Ảnh run lên bần bật, không tự chủ muốn rụt tay lại, bàn tay kia lại giữ chặt không buông, đôi mắt đen sâu hoắm mênh mông nhìn nàng tựa như biển rộng có thể hút lấy mọi thứ.
Lòng Phất Ảnh trầm xuống.
Trong mắt Hiên Viên Hạm dường như rất thích thú, nhưng cũng lúc này trong cơ thể bắt đầu nóng ran, ngón tay trong miệng không thể bỏ ra.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
491 chương
29 chương
266 chương
9 chương