Tù nô

Chương 11

Trong mộng, bóng tối bao phủ, lúc thì mờ ảo, hư hư thật thật không phân rõ. Nàng chỉ cảm thấy có một đôi mắt lạnh lẽo nhìn mình, tránh không được, trốn không xong, phản kháng càng không, tựa như những cơn ác mộng. Mồ hôi chảy dầm dề vì kinh hãi, cứ chạy mà không có mục đích xung quanh là sương mù buội rậm không có phương hướng. Trái tim như vỡ ra làm hai, từ trong sâu thẳm tỉnh lại Mái tóc ướt đẫm dính vào má, mồ hôi đổ ra như tắm, vừa nhúc nhích người thì đã đau đến như bị xé nát. Trong đầu nhớ tới hình ảnh khu rừng, lúc này mới chợt nhớ mình đang ở chỗ nào, chau mày từ từ mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy bóng ai mặc áo màu xanh, khi nhận ra ai đôi lông mày liền nhăn lại, không muốn nhìn thấy Lam Mặc vừa bực mình vừa buồn cười, không nhịn được cười tủm tỉm giễu cợt: “Cô nương ghét nên không muốn nhìn thấy nô tì hay nhìn thấy nô tì nên thất vọng Bị nàng ta nhìn thấu, Phất Ảnh mới hé mắt khẽ chớp, trên đùi nhói đau nhíu nhíu mày, cũng không che giấu nữa, cười mỉm chi: “Tôi ghét cô, cô có tin không?” Lam Mặc ngẩn người, thấy Phất Ảnh đang bị thương nhưng nụ cười trên mặt vẫn sáng, gương mặt lại trắng bệch như chết không khỏi có chút quý mến, nghe nàng nói ghét cũng không hề giận, vẫn cười như trước: “Nô tì thấy là cô nương ghét chỗ này, cho nên ai ở đây người cũng đều ghét?” Phất ảnh trừng mắt nhìn cũng không muốn trả lời, cơ thể khẽ giật giật, rõ ràng thấy nơi đùi rất đau, hít một hơi, lo lắng hỏi: “Chân của tôi… có sao không?” “Như thế mới biết sợ a”- Lam Mặc khẽ cáu. Phất Ảnh cũng cười nhẹ một tiếng, thấy vẻ mặt nàng ta như thế cũng biết là không có sao nên yên tâm thở phào nhẹ nhõm trêu nói: “Thông minh như tỷ tỷ cũng biết mất đi chân sẽ rất đau khổ, Phất Ảnh là phàm nhân cũng không thể thoát khỏi những điều này” Lam Mặc không tự chủ liếc nhìn nàng, lãnh đạm nói: “Cô nương bỏ trốn cũng đã bỏ trốn, chết cũng đã qua rồi, bước tiếp theo còn muốn làm gì?” Gương mặt hơi ngưng lại sau đó vừa cười vừa nheo mắt không nói gì cả. Lam Mặc tiếp tục nói: “Tính nhẫn nại của chủ tử cũng có hạn, cô nương tưởng rằng ngài ấy không muốn giết cô sao?” Phất Ảnh nhếch môi cười, quay đầu nhắm mắt nói: “Giết chết tôi cũng xem như thành toàn cho tôi” Lam Mặc giật mình, hừ lạnh một tiếng, mím môi nói: ”Nếu không phải bất đắc dĩ sao lại muốn chết, cô nương nếu muốn chết nô tì liền chuẩn bị một chai thuốc độc, lập tức sẽ hiểu quả ngay, cô nương thấy sao?” Bên trong phòng, mùi thơm từ bát hương xộc vào mũi mãi không tan. Phất Ảnh đột nhiên mở to mắt nhìn nàng ta, đôi mắt dịu dàng tựa như nước mùa thu, mang theo vẻ hờ hững, rất lâu mới khẽ mở đôi môi đỏ mọng: “Cô rốt cuộc muốn nói gì?” Lam Mặc khẽ mỉm cười, đưa tay mở cửa sổ. Bên ngoài hoa lá um tùm, chim hót hoa thơm, ánh mặt trời rực rỡ chiếu qua từng lán cây tựa như ngàn sao. Gió mát thổi vào phòng xua đi mùi hàn hương, xuân về thì hoa nở. Lam Mặc quay lại, cười mỉm nhìn nàng, kể cho cô nghe một câu chuyện xưa. “Chủ tử khi còn trẻ rất thích một con Chó săn, con chó săn có bộ lông trơn nhẵn, động tác nhanh chóng lại khỏe mạnh, tuy nhiên tính tình nóng nảy, không ai dạy dỗ. Một lần nọ đã cắn chủ tử khiến ngài bị thương, chủ tử còn trẻ không đành lòng giết nó, cố gắng thuần phục con Chó săn..” Nàng ta dừng lại, ánh mắt sắc sảo lướt qua người Phất Ảnh, lãnh đạm nói: “Cô nương đoán xem cuối cùng ra sao?” Phất Ảnh nhíu mày, ánh mắt lướt qua phong cảnh mùa xuân bên cửa sổ, cười nói: “Xin được rửa tay lắng nghe” Lam Mặc cười nhẹ, giọng nói dịu dàng: “Chủ tử đã tự tay giết nó” Ánh mắt hơi loạn, nàng nhìn về phía Lam Mặc, cau mày không nói. Nụ cười của Lam Mặc vẫn duy trì: “Lần đầu tiên mắc lỗi có thể tha, lần thứ hai thứ ba chính là không biết phân biệt, chủ tử muốn nó phải nghe lời, không được cậy mạnh hiếu thắng, hung dữ, huống chi trên đời này còn có rất nhiều con Chó săn tốt hơn, cô nương nói xem có đúng không?” Phất Ảnh ngẩn người, sau đó cười có chút hứng khởi: “Không ngờ lại bị con chó cắn ba lần sao?” Trừng phạt là đáng! Lam Mặc nheo mắt liếc nhìn nàng, rồi phá lên cười, lãnh đạm nói: “Cô nương cảm thấy một đứa trẻ sáu tuổi giết chết một con Chó săn là đáng cười sao?” Gió lạnh thổi vào. Nụ cười trên mặt Phất Ảnh trở nên méo mó, rùng mình một cái, mười ngón tay không kiềm được nắm chặt lấy chăn. Sáu tuổi, khi đó cả một con kiến nàng cũng không dám đạp. Sắc mặt Lam Mặc không đổi chỉ nói: “Nô tì quý mến cô nương nên mới nói như vậy, cô nương là người thông minh tự nhiên sẽ hiểu nên làm gì, nô tì xin cáo lui”- Cười nhạt khẽ chào rồi lui ra. Phất Ảnh cười mỉm nhìn nàng ta, không ngăn cản chỉ nói: “Hắn có bao giờ nghĩ, một nô tài mất đi cốt khí không còn ngông nghênh, chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng, mất đi linh tính thì sao?” Cả người Lam Mặc khẽ chấn động, trong mắt chợt thoáng lên tia sắc bén, đầu nghiêng nghiêng nhìn nàng, giọng nói lạnh lùng: “Đây là vấn đề mà chủ tử lo lắng, cô nương hãy tưởng tượng xem con chó săn kia sẽ sống thế nào!” Phất Ảnh ngẩn người, cúi đầu khẽ cười nói: “Cô không phải tới làm thuyết khách cho hắn?” Lam Mặc chế giễu cười nhẹ, xuề xòa nói: “Cô nương đừng quá xem trọng bản thân, cô vẫn chưa quan trọng tới mức chủ tử phải bày mưu kế bảo nô tì tới khuyên cô, chủ tử không phải là người chung tình, tôi không muốn ngài ấy hao tốn quá nhiều sức lực vào cô, hơn nữa…”- Nàng ta khẽ liếc một cáo. “Chó săn chết đi chỉ có một kiểu, nhưng một người con gái, đặc biệt lại xinh đẹp thì chết đi có trăm phương ngàn cách”- Nói xong không hề nhìn lấy nàng, hờ hững bỏ đi, Bóng Lam Mặc xa dần. Trên cành, mấy con chim sẻ ra sức tranh đoạt một con côn trùng xinh đẹp, đến cuối cùng con côn trùng bị chia năm xẻ bảy không có chỗ quy y. Ở trên cao, một con chim sặc sỡ lạnh lùng quan sát, miệt thị nó. Tay bất ngờ run bắn, rõ ràng mùa xuân rất ấm nhưng hơi lạnh lại tràn vào, ngay cả khi giấu mình trong chăn gấm cũng không thể không thấy lạnh.