Tư Niệm Thành Thành
Chương 22 : Tòa thành hai mươi hai
Trong sân bay người đến người đi, tiếng hàng trăm đôi giày da vang vọng cả đại sảnh. Cô không biết mình đứng nguyên tại chỗ bao lâu, nhưng cho đến khi nhân viên an ninh giục bốn năm lần cô mới nhận ra mình đang chặn đường người khác. Cô bước nhanh đi ra phía ngoài sân bay, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng là chạy một mạch ra ngoài.
Nước mưa rơi xuống tí tách trong không khí lạnh lẽo, màn sương màu xám tro bao phủ thành phố như bức tranh màu nước hư ảo. Cảnh mưa thế này thật sự khá giống với trận mưa hồi trung học. Trong trận mưa, cô ngồi bó gối khóc ở ven đường như một đứa trẻ, vô cùng tùy hứng, nhưng lại thật sự đợi được anh quay lại. Nhưng bây giờ đã khác, cô không thể dừng bước lại, không thể lại khóc, chỉ có thể tì vào cửa sổ sát đất của sân bay đi dọc theo về phía trước. Cô cứ đi về phía trước không có mục đích, nhưng lại không biết cuối cùng mình muốn đi đâu.
Sau đó chân cô vấp phải ống tuýp ven đường, cả người suýt nữa ngã trên đất, may là tay chống vào vách tường, cuối cùng mới đứng vững. Nhưng đau nhức nơi chân khiến cô phải dừng lại. Vang vọng bên tai chỉ có tiếng mưa rơi trống vắng, hại mưa nhỏ dài thấm vào quần áo của cô, lạnh lẽo nơi da thịt rót vào xương tủy. Ý thức được mình lại sắp rơi vào trạng thái tuyệt vọng đã từng trải qua, cô ngồi xổm xuống phía sau một chiếc xe buýt không biết đã đậu bao nhiêu ngày, cố gắng làm mình bình tĩnh trở lại. Cô tự nói với mình, không có chuyện gì, cảm giác khổ sở chỉ là tạm thời, mày đã không còn yêu người đó. Anh ta nói dối, một câu mày cũng đừng tin. Chẳng qua anh ta không muốn mày sống thoải mái nên mới cố ý nói như vậy.
Thật đáng buồn chính là giờ khắc này thế nhưng cô lại tin tưởng anh còn hơn cả bản thân cô.
Rõ ràng đã tự nói với mình đừng nhớ đến quá khứ, nhưng trong nháy mắt thời thiếu nữ cùng nắm tay anh, trong nháy mắt nụ hôn đầu tiên, trong nháy mắt lần đầu phát hiện mình thích anh, trong nháy mắt nhiều năm sau gặp lại anh đều giống như ác quỷ vọt ra từ trong đáy hộp Pandora, hoàn toàn bao phủ lấy cô. Trong từng cái chớp mắt thật nhỏ cũng giống như vũ khí sắc bén hoàn toàn hòa thành một thể với lời tỏ tình dịu dàng vừa rồi của anh, đâm từng cái thật sâu vào nội tâm cô. Xoang mũi như bị gì đó lấp kín, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn. Cố hít vào lại bị sặc một cái, cô không khỏi ho khan. Kết quả tiếng ho khan khù khụ lại biến thành tiếng khóc. Pháo đài kiên cường cực khổ xây dựng cả năm nay đã sụp đổ. Không còn gì có thể bảo vệ mình nữa.
Lúc này có người nắm tay cô.
Cả người cô hóa đá, cẩn thận ngước mắt nhìn xem người trước mặt. Không thể tin được gương mặt của anh xuất hiện trước mắt mình. Cô kinh ngạc đến nói cũng không rõ ràng: "Anh, sao anh chưa đi..."
"Lúc qua kiểm an anh thấy phản ứng của em không ổn lắm, nên đi ra theo." Anh thở dài một tiếng, dùng đốt ngón tay trỏ lau đi nước mắt cô, "Quả nhiên lại khóc nhè rồi."
Lúc này cô mới phục hồi tinh thần lại, lúng túng đến mặt đỏ lên, nhưng không có cách nào ngụy biện. Thế nhưng anh lại không hề hỏi lý do, chỉ quay người lại, vỗ vỗ lưng: "Nào, anh cõng em."
"Không." Cô nói cương quyết.
"Chân em đau, nếu như anh dìu em đi thì người khác sẽ nhanh chóng phát hiện ra em. Còn anh cõng em thì em có thể giấu mặt đi."
"Anh mau qua kiểm an, em có thể tự mình trở về ngay."
"Đúng, em phải nhanh lên một chút, nếu không anh có thể sẽ trễ chuyến bay. Hôm nay em không có gọi xe đưa đến phải không? Để anh cõng em đi thuê xe đã, sau đó thì phải mau chóng đi về."
Cô thật sự không lay chuyển được anh, chỉ có thể nằm bò trên lưng anh. Anh cõng cô đứng lên, một mạch chạy chậm qua đường cái. Nước mưa rơi trên người bọn họ, cô vùi đầu chôn ở đầu vai anh, kéo áo anh gắt gao, lại vừa như sợ anh phát hiện nên chỉ dám nắm lấy một nhúm vải. Cô đã không muốn suy nghĩ tiếp nên đối xử với người này thế nào, nên xử lý quan hệ bọn họ thế nào, chỉ biết giờ phút này mình không hy vọng anh đi, chỉ muốn dựa vào anh một lát, dù chỉ là vài phút cũng được.
Đáng tiếc anh nhanh chóng đặt cô xuống, đẩy vào trong xe taxi: "Em ở đâu?"
Cô nói ra địa chỉ của mình, anh cúi người xuống lặp lại một lần với tài xế. Tài xế gật đầu, cũng không phát hiện bất kỳ cái gì khác thường. Cô nắm chặt hai nắm đấm, mở to miệng, đè nén thật lâu mới khống chế được mình không nói ra lời níu giữ: "Vậy anh lên đường bình an, về đến Tây
Ban Nha lại liên..."
Lời còn chưa dứt, anh đã vung tay đóng cửa lại. Cô thoáng ngơ ngác, nhìn anh rời khỏi cửa xe, trong lòng hoàn toàn nặng trĩu, sắc mặt trở nên tái nhợt. Cuối cùng mình đang làm gì vậy.
Tại sao bắt đầu vờ ngớ ngẩn rồi. Cô thật sự khát khao muốn đâm đầu vào màn hình LCD tại lưng ghế phía trước.
Nhưng tiếng cửa bên kia nhanh chóng vang lên, anh trực tiếp kéo cửa ra ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó đóng cửa xe lại. Cô trợn tròn mắt: ".... Anh làm gì?"
"Đưa em về nhà." Anh nhích lên phía trước, "Bác tài, cảm phiền lái xe đi."
"Khoan đã, anh không có vấn đề chứ, từ nơi này ngồi xe đến nhà em phải hơn một tiếng, anh tiễn em về khẳng định sẽ trễ giờ."
"Sẽ không đâu."
"Cái gì mà sẽ không, nhất định sẽ vậy. Chuyến bay quốc tế phải qua hải quan trước ba giờ đó."
"Sẽ không đâu, anh ngồi khoang thương gia, có lối đi riêng."
"Nhưng mà..."
"Không có gì, sẽ không trễ đâu."
Suốt đường đi cô cũng hối thúc tài xế lái nhanh hơn chút nữa. Tài xế bị cô làm phiền không chịu được, còn nói oán trách "Dáng vẻ như ngôi sao lớn mà sao tính tình lại nóng nảy như vậy", khiến anh bật cười vài lần. Cuối cùng bọn họ đã đến nhà cô, cô bảo anh ngồi xe này quay về, thế nhưng anh lại trả tiền cho tài xế chờ ở đây, nói năm phút nữa xuống ngay. Cô nhìn thời gian đã hơn sáu giờ, gấp đến mức muốn đẩy anh vào lối enter.
Nhưng anh vẫn bình tĩnh nói không có việc gì, kiên trì đưa cô về đến nhà. Sau đó anh lại không để ý đến cô phản đối, đi vào phòng bếp lấy một viên nước đá đến phòng khách.
"Anh làm gì vậy?"
"Chườm đá giúp em."
Anh lấy túi bọc viên nước đá lại, ngồi xổm xuống trước mặt cô, cởi tất cô ra, đặt viên nước đá lên trên mắt cá chân cô. Cuối cùng cô không chịu được nữa, cản tay anh, vội la lên: "Cố Hi Thành, cuối cùng anh còn dự định về Tây Ban Nha nữa hay không? Bây giờ đã hơn sáu giờ!"
"Bây giờ trở về khẳng định không còn kịp nữa." Anh trả lời không buồn để ý,
"Ngày mai đi, hạng thương gia có thể miễn phí đến trễ một ngày."
Cô hoàn toàn yên lặng.
Anh đi ra ngoài cho tài xế taxi rời khỏi, sau đó trở về tiếp tục chườm đá giúp cô. Qua vài phút, anh thu dọn xong toàn bộ đồ đạc, cô nhìn bóng lưng của anh, hỏi anh bằng vẻ mặt lạnh tanh: "Cuối cùng anh muốn làm gì?"
Thấy anh im lặng kéo dài, cô cảm thấy độ nhẫn nại đã sắp đến cực hạn: "Cố Hi Thành, ban đầu anh kiên định muốn kết hôn như vậy, sao chưa đến một năm đã ly hôn rồi hả? Hay là nói lại muốn trả thù em?"
"Không phải."
"Vậy quả thật anh muốn nhìn em không được vui vẻ phải không? Nếu như anh không xuất hiện, em chẳng có chút gì không vui."
"Không phải."
"Vậy khẳng định còn có mục đích gì khác."
"Không phải."
"Cuôi cùng anh muốn cái gì!"
Từ đầu đến cuối anh không quay đầu lại, chỉ đứng bên bồn nước, giọng nói vang lên không rõ ràng lắm: "Em chỉ cần để ý mình sống tốt là được, không cần để ý đến anh suy nghĩ gì. Anh cam đoan với em, anh mãi mãi sẽ không tổn thương em nữa."
"Anh cũng thể làm tổn thương em được nữa." Hốc mắt cô đỏ lên nhìn anh, "Chỉ có người em để ý mới có thể tổn thương em."
Hành động trên tay anh ngừng lại một chút, vặn vòi nước, bình tĩnh khẽ cười một tiếng: "Vậy đương nhiên không thể tốt hơn rồi."
Cô nhường phòng khách lại cho anh, sau đó ở trong nhà học kịch bản phim mới, dáng vẻ cấm không được làm phiền. Anh cũng rất an tĩnh, ở trong phòng khách xem bản vẽ, mãi đến mười giờ tối mới đi ra ngoài. Nhà mới của cô tọa lạc tại vùng ngoại ô thành phố, mùa hè cây cối um tùm cắt ngang bầu trời xanh thẳm, uốn quanh nóc nhà. Vách phòng khách màu vàng nhạt, giống như hấp thụ ánh sáng của đèn treo thủy tinh. Cô ngồi trên ghế salon cùng tông màu, trên người mặc chiếc váy dài màu xanh lá nhạt mềm mại, nhưng trên tay bưng một ly rượu màu đỏ thẩm nồng nặc. Gò má cô đỏ lên, vừa nấc vừa nói nghẹn ngào: "Trưởng khoa Quách, tôi không có say, tôi đã công tác tại bệnh viện này nhiều năm. Bí mật Dương Man giết người tôi không dám nói cho bất cứ ai, nhưng chuyện đứa bé bốn năm trước anh còn nhớ không, chuyện này nhắc đến là tôi lại đau lòng mà."
Chân mày cô cau chặt, ánh mắt có vẻ như rất đau khổ, còn lấy tay cầm kịch bản đấm đấm ngực. Đến đây cô giống như quên lời, lại xem kịch bản một chút, vốn định đọc tiếp thì lại nhìn thấy Cố Hi Thành đứng ở thang lầu.
Cô hơi lúng túng đặt kịch bản xuống: "Anh xuống đây làm gì?"
"Đói bụng, muốn ăn ít đồ."
"Trong tủ lạnh có nguyên liệu nấu ăn, cũng làm cho em một chút." Cô ra lệnh không khách sáo.
"Được"
Thấy anh đi vào phòng bếp, cô tiếp tục cầm lấy kịch bản luyện tập, nhưng vẫn không để tâm vào đó. Luôn nhớ đến chuyện xảy ra ở buổi lễ trao giải thưởng Kim Tượng. Cuối cùng Dung Phân dựa vào "Thành Thời Gian
Barcelona" giành được bảy giải thưởng lớn. Trong đó bao gồm giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, bộ phim xuất sắc nhất và đạo diễn xuất sắc nhất. Còn bộ phim Quan Hòa chồng trước của cô ta hao hết tâm huyết thì chỉ lại giành được một giải âm nhạc xuất sắc nhất, bị cô ta đả kích đến toàn quân tan rã. Sau khi kết thúc buổi lễ trao giải, cô nhìn thấy đôi oan gia này phía sau sân khấu, nhìn thấy Quan Hòa rũ đầu như một chủ chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ, nói: "Anh chỉ muốn đứng ở độ cao bằng em, như vậy không bao giờ bị người khác chê cười. Nhưng sự thật nói rõ anh không phải đối thủ của em, em thắng."
Dung Phân chỉ lạnh lùng thốt ra một chữ: "Cút."
Anh ta mới vừa đi vài bước, cô ta lại đè nén không được, tức giận nói:
"Quan Hòa, bây giờ anh thật sự dám trơ mặt nói như thế à. Là trước kia anh bắt cá hai tay, còn dám nói những lời bùi tai như vậy. Bây giờ nói lời dễ nghe chỉ là bởi vì anh muốn dựa vào tôi để bò lên chỗ tốt một lần nữa."
"Anh chưa từng ngoại tình! Là em tin lời đồn đãi, tin báo chí, chỉ dựa vào một tấm ảnh chụp chung đã tin vào lời người khác! Là em chưa từng tin tưởng anh!"
"Ha ha vậy anh rút lui khỏi giới giải trí đi, bỏ hết tất cả hiện tại, tôi sẽ tin anh ngay."
Lúc đó Thân Nhã Lợi cũng giống Dung Phân, cảm thấy Quan Hòa là một người đàn ông có diễn xuất rất giỏi, bởi vì Dung Phân vừa mới quay người đi, anh ta đã ngồi xổm xuống mặt đất khóc òa lên. Đáng tiếc là Dung Phân không thìn thấy bộ dạng của anh ta như vậy.
Nhưng ngay một tiếng trước, Thân Nhã Lợi nhận được tin nhắn của Dung Phân:
"Quan Hòa rút lui khỏi giới văn nghệ rồi." Sau đó cô lên mạng tìm kiếm tin tức của Quan Hòa, thế mà anh ta lại thật sự mời họp báo, nói bởi vì lý do cá nhân nên muốn đổi nghề làm đầu tư, cho nên chính thức rút lui khỏi giới văn nghệ, không bước chân vào nữa.
Không biết bây giờ Dung Phân và Quan Hòa đang ở tình trạng gì. Nhưng tin tức này đã kích thích không nhỏ đến Thân Nhã Lợi. Dung Phân cũng không phải người đẹp, tuổi còn lớn hơn Quan Hòa nhiều, tuy đau khổ vì tình yêu nhưng cũng chưa bao giờ để đời sống tình cảm ảnh hưởng đến sự nghiệp, hơn nữa lòng trả thù rất mạnh. Bất kể là chính cô ta có muốn hay không, hiện tại đã có kết cuộc một câu truyện cổ tích chờ cô ta.
Mà mình thì sao?
Bấy giờ trong phòng bếp vang lên tiếng dụng cụ nấu ăn va chạm. Bắt đầu ngày hôm sau nơi đó sẽ không có một bóng người. Thật ra cô cũng không yêu cầu xa vời là sẽ có một người bằng lòng vì cô bỏ hết tất cả, chỉ là muốn người yêu bình thản mà yêu mình, không làm chuyện tổn thương đến mình
-- Chính vì nhiều lần nhượng bộ lặp đi lặp lại, giảm bớt ranh giới yêu cầu cũng không thể nhận được kết quả mong muốn. Cuối cùng người với người hoàn toàn khác nhau. Trời cao đã cho cô nhiều thứ tốt đẹp như vậy, không thể nào lại viên mãn cho tình yêu của cô.
Đã như vậy thì không phải nghĩ nhiều nữa. Muốn làm cái gì thì cứ làm cái đó đi. Cô đi lên cầu thang, khẽ kêu: "Cố Hi Thành."
"Ơi?"
"Anh đến phòng em một chút, em có việc muốn nói với anh."
"Được."
Tạp âm trong phòng bếp biến mất, cô đi vào phòng ngủ của mình trong bóng tối, nghe thấy tiếng bước chân của anh vang lên trong hành lang, trái tim cũng đập loạn thình thịch, lòng bàn tay cũng nóng ran rỉ mồ hôi.
"Sao không mở đèn?"
Anh đi đến, thử tìm kiếm công tắc bật đèn. Cô lại ngăn tay anh lại, đóng cửa phòng: "Đừng."
"Tại sao..."
Lời còn chưa dứt anh đã bị cô đẩy đến bên tường, hăng hái hôn lên. Anh sợ mất hồn, ngón tay cũng căng thẳng, dao động đẩy vai cô ra: "Nhã Lợi, em đang làm gì vậy..."
Cô không nói, chỉ bắt lấy tay của anh, thuận đà đưa vào trong áo mình. Một tay khác ôm lấy cổ anh, tiếp tục hôn anh không để anh kháng cự. Hô hấp của anh từ từ nặng nề, lại bị bức đến không đường thối lui, một tia lý trí còn sót lại cũng đã bị tan thành mây khói khi đầu lưỡi của cô thăm nhập vào miệng.
Một đêm đi qua.
Sáng sớm đầu hè vẫn lạnh lẽo đánh thức người khác. Tri nhớ của Cố Hi Thành tỉnh lại không phải là hình ảnh đêm hôm qua, mà là trí nhớ niềm vui sướng của thân thể trong bóng tối mù mịt. Anh mơ màng mở mắt, cảm thấy toàn thân như có dòng diện dư âm đang chạy dưới làn da. Sau đó anh nhìn thấy cô gái nhỏ đang nép vào lòng mình ngủ say.
Quả thật không thể tin được tất cả đều là sự thật. Anh ra sức nhắm chặt mắt, lại mở ra, xác định mình không phải đang mơ, rồi nhắm mắt lại lẳng lặng chờ đợi nhịp tim đập điên cuồng giảm bớt. Muốn ôm siết lấy cô, cũng không dám làm hành động quá mạnh, chỉ có thể nhìn trần nhà mỉm cười hạnh phúc, giống như trẻ con lần đầu nhận được quà. Anh nâng mặt cô lên, cẩn thận tỉ mỉ để lại vô số nụ hôn nhẹ lên gò má cô, cuối cùng hôn thật tha thiết lên môi cô. Trong cơn buồn ngủ mơ màng cô cũng ôm lại anh, hơi chậm chạp đáp lại nụ hôn của anh, nói lầm bầm hai tiếng, khẽ giọng kêu lên: "Ông xã, để em ngủ chút nữa..."
Hai chữ "ông xã" khiến anh dần dần dừng lại tất cả hành động.
Tuy bóng đêm nồng cháy mê hoặc người ta, nhưng những sự thật giấu trong bóng tối cũng không cản được ánh sáng chiếu đến.
Anh nhìn khắp nơi một chút, phát hiện trên bàn có trưng một khung hình.
Cuối cùng anh bừng tỉnh ngộ. Trách sao mấy tháng nay cô không buồn để ý gì hết, trách sao cô lại trả lời thư của anh, trò chuyện vô cùng bình thản về tình hình gần đây với anh, trách sao đêm hôm qua cô lại có thể dễ dàng "tha thứ" cho anh, cho phép anh có thể làm gì cô cũng được -- Đó là bởi vì cô thật sự đã không quan tâm nữa.
Trong hình cô và Lý Triển Tùng cười như hai đứa trẻ. Lý Triển Tùng mặc bộ lễ phục màu đen, đừng trong bãi cỏ, bế cô trên khuỷa tay. Áo cưới trắng như tuyết của cô thuận đà rơi xuống, trải thật dài trên mặt đất.
-------------
Ánh mắt của anh không cách nào rời khỏi tấm hình kia. Tiếng máy móc tu sửa nhà cửa phía xa vang lên, nó hòa với tiếng chim hót buổi sáng sớm và tạp âm của xe hơi lái trên đường, giống như tiếng thủy triều của đại dương. Nhà cô trồng rất nhiều hoa, mùa xuân đã lần lượt héo tàn, nhưng phong tín tử vẫn xếp thành hàng thật dài, được hàng dương xỉ tôn lên, nở hoa trên ban công. Có điều là giờ khắc này không khí mát lạnh cũng trở nên căng thẳng. Cảnh đẹp khó thưởng thức thế này trong thành phố cũng không cách nào mang đến cảm giác lãng mạn. Anh nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy cơn đau từ huyệt thái dương lan đến dưới mi mắt, người mỏng manh trong lòng cũng trở nên vô cùng nặng nề.
Trên ban công có một trận gió lướt qua, thổi tan cánh hoa phong tín tử. Cô như cảm nhận được một chút lạnh lẻo, đưa tay ôm cổ anh, đầu cũng chui vào cổ anh, nhếch nhếch khóe môi, còn cười nhẹ hai tiếng. Cơ thể anh căng thẳng, ánh mắt tan rả nhìn trần nhà, tóc màu đen trải trên gối đầu. Anh đương nhớ lại năm đầu tiên vừa đến Tây Ban Nha. Khi đó vô cùng phóng túng, cho dù xảy ra quan hệ với rất nhiều cô gái, cũng chỉ cảm thấy trống trải mà thôi. Nhưng mà bây giờ ôm cô lại cảm thấy như mới vừa kết thúc một tai nạn, toàn thân đều nhói đau.
Không biết đợi bao lâu, cô mới tỉnh lại. Tiếng nói khàn khàn của cô khẽ rên rỉ, dáng vẻ bĩu môi lười nhác hoàn toàn mở mắt không ra: "Mấy giờ rồi vậy..."
Anh nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại di động: "7strong0"
"Ơ... Vậy thức dậy thôi."
Cô còn chưa ngồi dậy, anh đã giành ngồi dậy trước cô. Đôi môi mọng của cô nhúc nhích, cũng bọc chăn chậm chạp ngồi dậy. Mái tóc xoăn sau một đêm giày vò trở nên càng rối tung, gương mặt này khiến cô xinh đẹp thuần khiết hơn bình thường, đồng thời cũng tỏa ra hơi thở gợi cảm kín đáo.
Anh yên lặng nhìn mỗi một động tác của cô, từng chi tiết dáng vẻ biến hóa. Cô cào cào mái tóc mình, nghiêng đầu nhìn anh, mắt mỏi mệt vẫn híp lại: "Hình như anh tỉnh dậy rất sớm?"
"Ừ."
"Được rồi, muộn một chút em phải đi làm, không thể đi đến sân bay với anh. Em để tài xế đưa anh nhé?"
"Không cần, tự anh đi được."
"Cũng được." Cô gật đầu, dụi mắt, nhìn thăm dò khắp nơi: "Ừ... quần áo của em đâu..."
"Tối hôm qua em uống say."
Cô suy nghĩ một chút, giác ngộ nói: "À, đúng, bởi vì trong phim mới có một màn diễn say rượu nói lời thật, em suy nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, cho nên uống chút rượu để luyện tập."
"Cho nên, say rượu nói lời thật cuối cùng thành say rượu mất lý trí?" Giọng nói của anh lạnh lùng.
"Say rượu mất lý trí, không phải đâu..."
Anh không nói nữa, chẳng qua là buông tay ý bảo cô nhìn tình trạng hiện tại của hai người. Cô chớp mắt vài cái: "Cái này không gọi là say rượu mất lý trí. Em chỉ uống một chút rượu, không có say. Không phải là anh hoàn toàn không có uống rượu sao." Thấy anh hoảng hốt nhìn mình, cô chê cười một tiếng, vén tóc trên trán ra: "Anh và em cũng hiểu đây là việc thế nào, không phải phản ứng lớn như vậy."
Anh nhẹ chau lông mày có vẻ như rất đau khổ, cô lại giống như không thấy được, nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, đưa lưng về phía anh bắt đầu tìm quần áo của mình: "Em hơi mệt. Anh giúp em mua một ly cà phê và bữa sáng đi."
".... Được."
"Cám ơn."
Thế nhưng anh lại chẳng buồn nhìn cô thêm một cái, chỉ đưa lưng về phía cô, yên lặng mặc quần. Tiếng tu sửa bên ngoài dần dần nhỏ lại, vì vậy tiếng vải vóc ma sát, tiếng khóa kéo quần lại trở nên vô cùng rõ ràng. Trước mắt cô, bóng lưng anh trùng khớp với bóng lưng mối tình đầu cùng cô học trung học, nhưng vai rộng hơn, vóc dáng cao hơn, da thịt rắn chắc hơn.
Khi đó cô còn đang len lén yêu anh đơn phương, mỗi lần nhìn thấy bóng lưng này tim đều đập rộn lên, xấu hổ lại chờ mong, sợ hãi rụt rè không dám nhích đến gần. Bóng dáng như vậy trong ký ức luôn kèm theo mùi hoa trong sân trường và mùi nước ngọt Fanta mát lạnh. Thế như giờ khắc này, ngoại trừ mùi thơm hoa cỏ thoang thoảng trên ban công, có thể nghe thấy mùi hormone càng nhiều hơn bay ra từ sọt rác.
Cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua quần lót và giấy đóng gói bao cao su đầy cả đất, đột nhiên cảm giác khó thở khiến cô phải nhắm mắt lại.
Anh mặc quần và tất xong, bắt đầu sửa sang lại quần áo, cằm hất về phía tấm hình trên bàn: "Đúng rồi, hình cũng được. Khi nào quay phim?"
"Đây không phải là phim."
Nói ra những lời này, cô nhận thấy được hành động của anh hơi khựng lại.
Anh không nói tiếp, giống như đang đợi đáp án của cô. Cô nắm chặt góc
áo, cuối cùng vẫn cố hết sức nói ra câu kia: "Đó là hình cưới em và A
Tùng chụp trước khi kết hôn."
Lần này thời gian anh dừng lại lâu hơn một chút. Nhưng cuối cũng anh chỉ nói không cảm xúc: "Em kết hôn rồi."
Cô cười ra tiếng, cố gắng làm giọng nói mình nghe rất nhẹ nhàng: "Nếu không anh cho rằng bao cao su trong nhà đến từ đâu?"
"Anh đi mua đồ trước."
"Đợi đã."
Nghĩ đến hôm nay sẽ phải tăng ca, cô vội vàng xuống giường giả vờ nhặt lên túi trên đất, vứt giấy vụn vào trong sọt rác, sau đó cầm túi nylon đựng rác lên đưa cho anh: “Những thứ này anh cũng vứt giúp em đi.”
Thật ra thì bao cao su là Lý Chân cứng rắn, kín đáo đưa cho cô. Lý Chân cho cô lý do rất hoang đường: “Phái nữ hiện đại phải mang theo bao cao su bên người, nếu như gặp phải tội phạm cưỡng hiếp cũng phải đưa nó cho đối phương, để ngừa bị thương còn nhiễm bệnh.”
“Được.” Từ dưới giường ra đến cửa, trước sau anh cũng không liếc nhìn cô một cái.
Cô lại ngồi về giường lần nữa. Sau khi anh rời đi, hơi thở thuộc về Cố Hi
Thành lại càng rõ ràng hơn lúc người còn ở đây. Trước kia không phải là chưa từng ngủ chung với anh, cô cũng không nhớ thật kỹ hơi thở này.
Nhưng chưa từng có khoảnh khắc nào cô sẽ cảm nhận được mình bị bao quanh mãnh liệt như thế -- Không chỉ là bao quanh, nó như đã xông vào trong cơ thể cô theo hành động thân mật của bọn họ. Tuy anh sẽ nhanh chóng trở lại, nhưng vài giờ sau anh lại phải đi rồi.
Không để cho mình chìm đắm trong trạng thái đáng sợ này tiếp nữa. Cô chỉ muốn trốn tránh như hoàn toàn không có chỗ để trốn. Càng muốn quên đi lại càng nhớ rõ tất cả chi tiết tối hôm qua. Chuyện tệ hại như vậy xảy ra một lần còn chưa đủ, lại còn để nó xảy ra lần thứ hai. Thật ra thì bọn họ không ngủ được bao lâu, bởi vì suốt cả buổi tối gần như chưa từng ngừng lại. Đến bây giờ, mỗi tấc da thịt trên người gần như đều bị anh chạm qua, hôn qua, dẫn đến hiện tại chỉ cần nghĩ đến anh thì trên dưới toàn thân đều kêu gào đòi hỏi âm thanh của anh – Là mình quá sơ sẩy, bỏ xuống tất cả phòng bị nghênh đón anh mới có thể trở thành như vậy. Bây giờ điều cô có thể làm cũng chỉ như đà điểu vùi đầu vào trong chăn.
Hai mươi phút sau anh trở lại, mang theo bữa sáng và cà phê. Trong khoảnh khắc nghe thấy tiếng cửa kia, cô đã vội vàng ngồi thẳng người trên ghế salon trong phòng khách, ngẩng đầu hờ hừng nhìn anh.
Anh vẫn không nhìn cô, chỉ cúi đầu lấy đồ ăn sáng ra giúp cô: “Ngày hôm qua anh không biết tình trạng thực tế, em lại uống chút rượu, cho nên mới phạm phải sai lầm một lần…”
“Không phải một lần. Là rất nhiều lần.” Cô mỉm cười sửa lời anh.
Anh sửng sốt một chút, có vẻ như rất đau khổ: “Đừng nhắc lại nữa.”
“Tại sao vậy chứ? Lẽ nào bởi vì anh sắp đi sao?” Cô mở hộp giấy thức ăn sáng ra, nói tỉnh: “Thật ra thì cảm giác lên giường với anh không tệ lắm.
Nếu không anh ở lại thêm vài ngày nữa đi? A Tùng đi Mỹ thực tập rồi, cậu ấy sẽ không phát hiện chúng ta.”
Cơ thể anh khẽ chấn động.
Cô tràn ngập thích thú nhìn anh hồi lâu, bỗng cười lên ha hả: “Anh thật dễ bị mắc lừa, em nói giỡn với anh thôi.”
Thật sự chỉ có thể như vậy sao?
Nếu như đã không yêu, vậy để anh đi là được rồi. Nếu như nói mối tình đầu là một đóa hoa sinh trưởng chớm nở trong bùn đất thì đóa hoa sớm nở rộ lúc trước của bọn họ đã bị cắt đi, cắm trong một bình hoa mang tên là
“ký ức”. Hôm nay hơn mười năm trôi qua, đóa hoa này đã sớm khô héo, chỉ còn lại thân cây đã chết và cánh hoa héo úa vừa chạm vào đã rụng rơi.
Hai bên đều hiểu rõ sớm nên thay bó hoa tươi mới thôi. Cũng không bàn đến thời niên thiếu quá nhiều, cô cũng vẫn không thể nào buông xuôi, thà rằng cứ trông chừng thi thể của nó như vậy, cho đến một ngày nào đó hoàn toàn xói mòn, biến thành bụi bậm không nhìn thấy trong không khí.
-------------
“Chị thích quảng cáo này.” Hai tháng sau mới vừa kết thúc hoạt động thời trang, Lý Chân kéo Thân Nhã Lợi và Khưu Tiệp đến nhà mình, chỉ vào bức
ảnh quảng cáo to lớn nhãn hiệu Italy trên tạp chí và nói như thế.
Tấm poster được chụp trắng đen trên phố Rome. Ngay chính giữa quảng trường có trên một trăm nhãn hiệu kinh điển cùng với túi xách, va ly được xếp theo hình dáng đấu trường La Mã. Còn đấu trường La Mã phía sau chúng cũng đứng lù lù sừng sững như một đế vương. Trang bên cạnh là trạm xe lửa khoảng giữa thế kỷ XIX, hai cô người mẫu mặc chiếc váy vải bố theo kiểu cô gái quý tộc Châu Âu, trong tay giơ lên chiếc xắc tay hình vuông trưng ra nhãn hiệu bước xuống xe lửa, vừa khoát tay nói đừng với cô bạn gái trên xe, đi về phía nhà hát. Chính giữa viết một dòng chữ đơn giản
“Leggenda”, bên dưới còn một dòng chữ tiếng Trung giản thể: “Chúng tôi dùng centimet vuông làm đơn vị thuộc da, mỗi một khoảng đều không thể tái chế. Trăm năm qua, xắc tay của chúng tôi đã đi đến từng ngõ ngách thế giới với những du khách tao nhã.”
“Bởi vì xem cái này,” Lý Chân cầm lấy chiếc túi xách nhỏ bằng da cá sấu lên: “Nên chị mua cái này.”
“Thật ra thì chị không xem cũng sẽ mua.” Thân Nhã Lợi lấy băng cài tóc của thợ trang điểm cài hết tóc ra phía sau, sau đó đổ đầy nước tẩy trang vào miếng bông ra sức chùi hai con mắt màu đen. Điều này khiến cô nhìn có vẻ như nữ gấu mèo tóc dài khí phách thần tiên trong “World Of Warcraft”.
“Không, chị nói là cái này.” Lý Chân cầm cuốn tạp chí dày cộm lên, ném lên nắp hộp, cũng không biết là đang nói chuyện với ai, “Nhìn đi, Nhã Lợi ở trong hình này mang nụ cười rất kỳ lạ. Cho nên ban đầu chị đoán phó tổng của nhãn hiệu này tặng cho cô ấy một chiếc túi da cá sấu sản xuất số lượng có hạn trong đây. Cô ấy trúng giải nhất rồi không muốn chia sẻ với chúng ta.”
Nữ người mẫu ngồi trong xe lửa trên poster chính là Thân Nhã Lợi. Cô nhìn dáng vẻ mình trên tạp chí, không cảm thấy có gì kỳ lạ, cho nên không thèm nhìn Lý Chân, tiếp tục tẩy trang. Khưu Tiệp cũng nhào qua xem poster, chép miệng nói: “Đúng thật đó, nhìn hình này giống như cô ấy đang trải qua một niềm hạnh phúc hèn mọn nho nhỏ gì đó.”
Thân Nhã Lợi ném bông tẩy trang vào thùng rác, khóe miệng giật giật: “Rõ ràng chỉ là mỉm cười bình thường thôi mà!”
“Thật ra thì không riêng gì trong poster, em không phát hiện dạo gần đây cả người của em cũng rất kỳ lạ sao? Có đôi khi sẽ cười khúc khích không hề có lý do, có đôi khi sẽ gõ đầu mình chả hiểu ra sao cả… Nhã Lợi, có phải em chịu áp lực lớn quá không?” Lý Chân còn mặc trang phục dạ hội, chưa hề tẩy trang, tạo nên hình ảnh đối lập rõ rệt với đồng nghiệp Khưu Tiệp chỉ còn mặc mỗi quần lót bên cạnh.
Cuối cùng Thân Nhã Lợi quyết định không nhìn các cô nữa, tiếp tục nhìn vào gương tẩy trang. Khi chùi đến gương mặt, cô phát hiện cổ áo mình thật ra rất cao, không cách nào chùi được lớp trang điểm trên cổ. Cho nên cô vén tóc lên, đưa tay kéo khóa sau lưng. Vừa kéo xuống được một nửa thì
Khưu Tiệp đã la hoảng lên: “Nhã Lợi, phía sau bra của cậu bị gì vậy?”
“Hả?” Cô không hiểu nghiêng đầu đi.
Khưu Tiệp kéo áo ngực của cô, vẫy vẫy tay với Lý Chân: “Chị nhìn xem, nơi này có một cái lỗ nhỏ, giống như là bị đốt cháy.”
Lý Chân cũng đi đến cúi đầu quan sát. Thân Nhã Lợi sửng sốt một chút, túm chặt lấy trang phục của mình, quay người sang chỗ khác, xua xua tay:
“Không có gì đâu, không cẩn thận làm hư thôi.”
“Đây không phải là làm hư.” Lý Chân nhạy cảm xem xét, “Đó là bị tàn thuốc đốt.”
Thân Nhã Lợi lại muốn gõ vào đầu mình rồi. Buổi sáng lúc ra cửa đi vội quá, nhất thời không tìm ra được áo ngực cùng màu với trang phục dạ hội nên lôi cái này thẳng từ trên ghế salon. Cô hoàn toàn quên mất lúc tối cái
áo ngực này bị ném xuống đất đã bị tàn thuốc của Hi Thành làm hỏng. Giờ phút này cô chỉ giả vờ nói như không biết: “Vậy sao, để em xem đã nào.”
Hai người kia rõ ràng không tin lời của cô, cũng liếc mắt nhìn cô. Cô luống cuống tay chân lôi kéo quần áo một lát, cuối cùng bỏ cuộc: “Được rồi, được rồi, đúng như các người nghĩ vậy.”
Mặt hai người kia thay đổi nhanh chóng, thoáng qua đã hiện lên nụ cười nịnh nọt sáng chói. Khưu Tiệp nói đầu tiên: “Là ai? Cao bao nhiêu? Đẹp trai không? Nhiêu tuổi?”
“Chừng một mét tám mươi mấy, lớn hơn mình một chút, dáng vẻ cũng được…”
“Tính cách người đàn ông này thế nào?”
“Tương đối ôn hòa, tính tình tốt, có vẻ còn rất chững chạc… Ôi, thật ra thì mình cũng không hiểu rõ anh ấy lắm.”
“Anh ta làm nghề gì, bây giờ là quan hệ thế nào với cậu?”
“Anh ấy làm, làm thiết kế. Bọn mình chỉ là mới quen thôi, không phải nghiêm túc, cho nên mình cảm thấy không cần thiết nói ra…”
Hai tháng trước quả thật Cố Hi Thành quay về Barcelona, nhưng nhanh chóng trở lại vì công việc. Từ sau lần xúc động xảy ra quan hệ đó với anh cho đến hiện tại anh đã bay quốc tế qua lại sáu lần. Chỉ cần người ở trong nước, buổi tối anh sẽ gọi điện thoại cho cô, rất khách sáo hỏi thăm tình trạng gần đầy của cô. Thật ra cô rõ ràng không muốn liên quan gì đến anh nữa, nhưng người sống một mình luôn dễ dàng cảm thấy cô đơn vào ban đêm, luôn không nhịn được nói nhiều vài câu với anh. Có một đêm cô mệt mỏi chết được, nhưng dù làm thế nào cũng không thể ngủ. Cho nên nhàm chán nghe chút ca khúc trữ tình, điều này khiến cô càng cô đơn hơn. Vì thế khi anh gọi điện thoại đến, cô thuận miệng nói một câu “Em ngủ không được”, chưa đến nửa tiếng sau anh đã xuất hiện tại dưới lầu nhà cô. Kế tiếp, chuyện không nên lại xảy ra một lần nữa. Hơn nữa không ngừng xảy ra một lần. Kể từ lần đầu tiên đến bây giờ cũng khoảng bảy tám lần rồi, hơn nữa càng ngày càng thường xuyên. Tuy chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, cô cũng dần dần có thói quen dùng anh để giải quyết cô đơn. Cô cũng không để anh ở lại qua đêm, lý do là không biết khi nào Lý Triển Tùng trở lại. Anh chẳng bao giờ chống đối chuyện này, luôn yên lặng mặc quần
áo rời đi sau khi xong chuyện. Ngoại trừ trò chuyện vài câu trên điện thoại, bọn họ gần như không nói lời nào, thời gian ăn uống cũng chỉ có vài tiếng, gom tất cả lại thật ra cũng chỉ có một hai ngày. Nhưng cô lại cảm thấy giống như đã trải qua thời gian rất lâu vậy.
Thời gian cô thất thần quá lâu, Lý Chân đưa tay quơ quơ trước mặt cô: “Nhã Lợi?”
“À, sao hả?”
“Hỏi em đó, anh ta làm thiết kế cái gì?”
“Điều này rất quan trọng sao?”
“Rất quan trọng.” Hai người kia cùng trả lời đồng thanh, Lý Chân bổ sung thêm, “Đây là lần đầu tiên chị nghe em nói ‘chỉ là vui đùa thôi’ như vậy. Cho đến bây giờ em đều rất thanh cao, không bao giờ vui đùa với đàn ông.”
“Trước kia không có kinh nghiệm nên phải thanh cao, bây giờ không giống với lúc trước. Chị hiểu mà.” Thân Nhã Lợi cười xấu xa, cố gắng nói sang chuyện khác.
Nhưng hiển nhiên Lý Chân không bị lừa bởi dáng vẻ này: “Nói mau, nói mau, anh ta làm thiết kế cái gì?”
Thân Nhã Lợi hé miệng, phát hiện ra vẫn không có cách nào nói dối: “…. Thiết kế kiến trúc.”
Khưu Tiệp ra sức vỗ tay: “Ồ, khốn thật, Lợi Lợi à, cậu thật đúng là cố chấp với nghề này nha! Cuối cùng là bởi vì cậu thích kiến trúc, hay là không bỏ được cái tên khốn nạn kia?”
“Đương nhiên là bởi vì thích rồi.”
“Ồ, còn may, chị còn tưởng rằng em lại dính đến Cố Hi Thành nữa chứ. Không phải anh ta là được rồi.” Cuối cùng Lý Chân thở phào nhẹ nhỏm, nhưng nhìn sắc mặt biến đổi của Thân Nhã Lợi, cô ta cảnh giác hạ thấp giọng nói: “… Không phải em chứ?”
“Cái gì mà không phải chứ?” Hiển nhiên là Khưu Tiệp không kịp nhận ra.
Theo thời gian Thân Nhã Lợi trầm mặc kéo dài, Lý Chân hơi tức giận, nói khiêu khích: “Nhã Lợi, em luôn là tấm gương của bọn chị, sẽ không làm chuyện ngu ngốc này, đúng không?”
“Cái gì?!” Lúc này Khưu Tiệp mới muộn màng hiểu ra hét ầm lên: “Cậu lại dính với Cố Hi Thành hả? Cái tên chết tiệt kia không phải là về Tây Ban Nha rồi sao, sao lại trở lại? Lợi Lợi, cậu cũng không đáng bị coi thường, cậu phải tự ái biết không.”
Cũng đoán được sẽ là kết quả này, cho nên cô vẫn không dám nói ra chuyện cô và anh có liên lạc. Cô xua xua tay, ra vẻ thoải mái đổ nước tẩy trang vào bông thấm: “Nói với các người rồi, chẳng qua vui đùa chút thôi, đừng như vậy được không.”
“Coi như là chơi cũng không được, tên đàn ông kia chỉ biết tổn thương cậu thôi!”
“Khưu Tiệp đừng kích động. Nhã Lợi không còn là trẻ con nữa, phụ nữ độc thân có nhu cầu cũng là bình thường.” Lý Chân nhìn Thân Nhã Lợi trong kính, khoanh hai tay, nói nghiêm túc: “Nhã Lợi, có điều là tại sao hết lần này đến lần khác em đều chọn anh ta?”
Thân Nhã Lợi nhún nhún vai: “Phương diện kia rất cừ.”
“Hóa ra là vậy… Em dọa chị sợ, em đã muốn thì để chị giới thiệu cho em một anh chàng con lai.” Lý Chân cười thần bí, “Ken đó.”
“Ken? Chính là anh chàng con lai đẹp trai trong kia à?”
“Đúng, có rất nhiều đàn ông làm loạn trong giới, nhưng người thật sự cừ khôi vẫn chỉ là số ít. Chị em của chị đã tự mình thử qua anh chàng này, cô ta nói với chị, sướng điên lên.” Lúc nói đến chữ “sướng” cô ta còn liếc mắt thật say mê, “Hơn nữa cậu ta còn rất kín tiếng.”
“Thật à? Cừ vậy sao?”
“Đúng, em chờ một chút, chị gọi điện thoại hỏi thăm thử.” Lý Chân lấy điện thoại di động ra. Nhanh chóng bấm một dãy số: “Bạn yêu quý, gần đây cậu có hoạt động gì kêu Ken không? Cậu chờ một chút, mình ghi lại đã…”
Cũng không biết mình trúng tà gì. Rõ ràng giờ khắc này không có gì xảy ra cũng rất muốn gặp gỡ anh. Vốn là chỉ xem như một sự xúc động, nhưng chờ càng lâu thì loại dục vọng này càng thêm mãnh liệt. Thân Nhã Lợi vội vã rửa mặt, thay quần áo: “Em đột nhiên nhớ đến sáng sớm mai còn có việc, đi về trước đây. Lý Chân chị giúp em lưu lại cách thức liên lạc với anh chàng đẹp trai kia nhé. Lần sau sẽ tìm chị đòi.”
Không để ý hai người bạn tốt kinh ngạc và níu kéo, cô vội vàng rời khỏi nhà
Lý Chân. Nhưng làm sao cũng không nghĩ ra lần đầu tiên mình lại chủ động liên lạc với anh, nhưng điện thoại di động của anh đã tắt máy. Nhìn xe taxi chạy trong thành phố ráng chiều, cô bỗng nhiên nhận ra quyết định vừa rồi của cô ngu ngốc biết bao. Làm sao lại muốn gọi điện thoại cho anh? Từ khi nào bản thân lại bắt đầu không chịu nổi trống vắng chứ? –
Trái tim trống rỗng nặng trĩu, cô ảo não không thôi tắt điện thoại di động.
Bất ngờ chính là Cố Hi Thành lại ở dưới lầu đợi cô. Dưới màn đêm mờ tối, ngọn đèn đường chiếu ánh sáng vàng chập chờn lên bãi cỏ trong cư xá. Anh tựa vào trước cửa, hành động thiếu đi vài phần nghiêm chỉnh hơn bình thường, nhưng lại khiến cô nhớ đến anh chàng thiếu niên đeo cặp sách tựa vào cổng trường đợi cô thời trung học. Tiếng dòng suối nhân tạo che khuất nhịp đập trái tim cô. Tâm tình cô phức tạp vô cùng, ngay cả mắt cũng không nhìn anh lấy một cái, trực tiếp đến mở cửa.
“Cô Thân, tha thứ cho tôi không mời mà đến. Điện thoại di động của tôi hết pin.” Trong nháy mắt tốc độ anh vô cùng chậm chạp, đầu tựa vào vách tường cẩn đá cổ điển.
Cô cũng không nhìn thấy anh khác thường, chỉ thờ ơ đi vào cửa nhà. Còn anh lại như tội phạm vượt ngục cùng vọt vào, nhanh chóng đóng cửa lại.
Giống như sợ bị người khác, thậm chị sợ bị cô phát hiện, anh yên lặng nhưng ra sức ôm lấy cô, gấp rút hôn cô.
Không qua bao lâu, cô hơi đẩy anh ra: “Anh đã uống rượu hả?...”
Song nụ hôn của anh quá gấp quá nhanh, không cho cô có cơ hội tiếp tục hỏi.
Sự nồng cháy như vậy lây nhiễm sang cô, tâm trạng đối địch khi nãy đã tan thành mây khói, tự nhiên đáp lại anh trước sau như một. Anh bế cô lên, cuối cùng cũng không đợi được đến lúc trở về phòng ngủ mà đặt thẳng cô lên ghế salon, thô lỗ cởi quần áo lẫn nhau. Rồi sau đó anh làm cũng hoàn toàn ngược lại với sự dịu dàng trước đây, gần như không hề có màn dạo đầu đã chiếm lấy cô. May là lần cuối hai người xảy ra quan hệ là khuya ngày hôm trước, đau đớn chỉ kéo dài trong giây lát, cô nhanh chóng thích ứng được tình trạng này ngay. Cô hơi không vui, rồi lại có một cảm giác bị chinh phục thỏa mãn, nói có chút oán giận: “Anh thật sự uống say à.”
Anh dồn hết tất cả sức nặng đè lên người cô, như là muốn nhốt cô lại. Hành động của anh vô cùng nồng nhiệt, nhưng giọng nói lại tỉnh táo đến kỳ lạ: “Nói em yêu anh.”
“…Cái gì?”
Anh thình lình xâm phạm khiến cô không nhịn được khẽ rên lên một tiếng, thế nhưng anh vẫn duy trì sự thản nhiên khi nãy: “Nói mau, nói em yêu anh.”
Thậm chí chữ “không” cô cũng không muốn nói, chỉ quật cường nhìn sang nơi khác. Song, cũng không lâu sau, anh thấy được mắt cô đỏ hoe. Cảm giác này thật sự cực kỳ bết bát, nội tâm nôn nóng khiến anh không biết phải làm sao. Cuối cùng anh không hề cố gắng bắt cô nói gì nữa, chẳng qua là hành động thân mật vô cùng với cô càng thêm kịch liệt, khiến nước mắt cô lưng tròng.
Tối nay thời gian bọn họ làm rất lâu, từ phòng khách đến phòng ngủ, cho đến trời sắp sáng mới kết thúc. Anh khom lưng nhặt lên quần áo của mình, đưa lưng về phía cô nói: “Bắt đầu từ hôm nay anh sẽ không gặp em.”
“Không sao cả.”
“Nhưng mà, em cũng đừng mong dính líu đến tên đàn ông nào khác. Anh sẽ trông nom em cho đến khi chồng em trở về.”
“… Anh không có tư cách đó.”
Anh khẽ cười với cô: “Nếu em không hiểu lời anh nói, có thể để cho người nào nhích đến gần em thử xem.”
Cô cau chặt chân mày, ôm lấy hai đầu gối mình: “Em không bao giờ sợ anh.”
Anh cài xong nút áo cuối cùng, nhìn đồng hồ trên tay một chút, trực tiếp phớt lờ lời của cô: “Qua nửa tiếng nữa anh phải trở về Tây Ban Nha rồi, ở đây hầu em ngủ vậy.”
Vốn muốn nói “Tại sao em phải cần anh hầu”. Nhưng nhìn thấy anh trở về bên cạnh mình lần nữa, cổ họng cô lại như bị nghẹn lại, không nói ra chữ nào. Anh chỉ chống đầu nằm nghiêng bên người cô, giống như người lớn xoa sóng lưng cho cô, đợi cô ngủ. Cô phát hiện ra mình như thật sự biến thành trẻ con, bởi vì chỉ có trẻ con mới càng không thể ngủ trong tình trạng biết người lớn sắp rời đi. Cuối cùng thật sự không có cách nào, cô nhắm hai mắt, hít thở đều đều, giả vờ ngủ rất say, kể từ đó lại thật sự dần dần ngủ thiếp đi. Khi nửa tỉnh nửa mê, cô nghe thấy tiếng mở chốt cửa lặng lẽ, tiếng nước chảy trong phòng tắm, còn có tiếng anh trở về phòng thu dọn đồ đạc. Khi anh trở lại cạnh giường vén tóc cô ra, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, rốt cuộc cô tỉnh lại, mở mắt ra nhìn anh.
“Ngoan ngoãn ngủ đi, anh đi đây.” Anh vò rối tóc cô. Đứng lên đi ra cửa.
Đèn phòng ngủ vẫn tắt, trong phòng hoàn toàn tối đen, mà đèn trên hành lang lại lóe sáng. Bởi vì khuất sáng nên bóng dáng anh bị bao phủ trong bóng tối thăm thẳm. Nhìn từ góc độ của cô, vô cùng quen thuộc, vô cùng rõ ràng, rồi lại vô cùng mơ hồ. Điều này khiến cô nhớ đến một đêm sau khi anh bị tai nạn máy bay, cơ thể mình mệt mỏi suy sụp được đưa vào bệnh viện. Lúc ấy gian phòng cũng tối tăm và hành lang cũng sáng ngời như thế này, nhưng bóng dáng của anh không hề xuất hiện ở đó.
Thời gian anh đi từ giường ra đến cửa phòng ngủ không dài, nhưng cô lại cảm nhận được nỗi khổ sở trước nay chưa từng có. Cô muốn trở mình xuống giường biết bao. Nhưng con quái vật tôn nghiêm và nguyên tắc lại bắt lấy cô, khiến cô không cách nào nhúc nhích. Sau đó cô nghe thấy tiếng động anh đi ra, tiếng thay giày và một tiếng vang nho nhỏ đóng cửa cuối cùng.
Anh đã đi chỉ để lại hương vị của Cố Hi Thành trên gối. Cô vùi đầu sâu vào trong chăn, vốn tưởng rằng mình sẽ rơi lệ vì mùi hương này, nhưng cô không có.
Xem ra cô đã thật sự miễn dịch với người đàn ông này, sẽ không khóc nữa. Vốn là nghĩ như vậy.
Song sau khi ngủ mê mệt vài tiếng, khi cô đang ngáp ngắn ngáp dài mơ màng đi vào phòng tắm, đưa tay với lấy vòi sen, lại phát hiện nó đã bị đặt tại nơi cao hơn bình thường hai mươi centimet. Cô ngẩn ngơ một lúc, nhìn một vòng trong phòng tắm trống rỗng rồi lại đột nhiên ngồi xổm xuống ôm lấy gối khóc òa lên.
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
59 chương
10 chương
79 chương
108 chương
10 chương