Tư Niệm Thành Thành

Chương 17 : Tòa thành mười bảy

Phản ứng đầu tiên của Thân Nhã Lợi khi mở ra hộp trang sức nhìn thấy đồ bên trong là mình đang đóng phim. Bởi vì nhiều năm cô ra vào những trường hợp xã giao cao cấp, cho đến bây giờ chưa từng nhìn thấy kim cương đỏ lớn thế này. Cô nhanh chóng nhận ra viên kim cương này là viên đã xuất hiện trong tin tức được lấy từ quặng Châu Phi ba tháng trước, cho đến hai tuần trước thành phẩm mới xuất hiện trên Fashion Magazine toàn cầu, trở thành một nhãn hiệu đại diện cho kim cương, người có khả năng mua được nó trên toàn cầu có thể đếm trên đầu ngón tay. Xung quanh viên kim cương đỏ là một vòng nạm kim cương tấm và vụn đá spinel đỏ, nó tỏa sáng óng ánh dưới ánh nến đến không chân thật. Vẫn cho rằng mình là người sẽ không vì châu báu mà động lòng, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy chính phẩm ngay trước mắt, cô lại cảm thấy ngón tay chạm đến nó cũng lạnh lẽo một chút. Nhưng trong nháy mắt cô cầm hộp trang sức kia lên, lại bất ngờ phát hiện nó không giống một chiếc nhẫn như trên poster tuyên truyền, mà là một mặt dây chuyền vàng. "Đây... đây là?" "Trái tim Nam Phi thứ hai." Cố Hi Thành nói tên của nó thản nhiên. "Em biết, nhưng không phải nó vốn được làm thành chiếc nhẫn sao?" "Anh mời người đổi nó thành dây chuyền rồi." Anh lấy kim cương đỏ ra, ướm thử dưới xương quai xanh của cô "Anh cảm thấy màu sắc của viên kim cương này vẫn tương đối thích hợp đeo trên cổ hơn." Cảm giác vui mừng hớn hở vửa rồi đã bị cuốn đi hơn phân nửa. Theo lý thuyết không có gì mua được phụ nữ hơn kim cương. Nếu như dùng nó để cầu hôn cô, đối tượng lại là anh, có lẽ cô sẽ khóc lóc hăng hái gật đầu, để mình hoàn toàn thuộc về anh. Nhưng mà anh lại chẳng buồn chú ý đổi nó thành dây chuyền. "Anh yêu, viên kim cương này quá khoa trương, em không có nhiều khả năng đeo nó xuất hiện ở trường hợp công cộng." Cô thử kín đáo nhắc nhở anh, "Em chưa kết hôn, đeo nó ra ngoài khẳng định ký giả sẽ lại viết mấy tin tức lung tung." "Vậy sao." Anh cười nhạt, nắm tay cô, dẫn cô đến phòng ngủ của mình, mở đèn đặt dưới đất trong bóng tối. Ánh đèn mờ ảo soi sáng gương mặt hai người, anh đẩy cô đến gương, trực tiếp mở nút áo của cô. Cô hoảng sợ, tiềm thức muốn lui về sau, nhưng hành động phản kháng lại bị mình cưỡng chế. Tựa như anh hoàn toàn dự định được cô cho phép, chỉ là tư thế bất chấp cở quần áo cô ra giống như là xử lý đồ đạc của mình: "Đàn ông tặng phụ nữ kim cương không phải để người khác nhìn." Váy áo liền rơi trên mặt đất, cô bị cởi chỉ còn lại đồ lót, anh tinh tường nhìn thấy môi cô khẽ run lên, khóe miệng không khỏi nhoẻn lên một nụ cười hờ hững. Điều này thật không giống lắm với anh dự tính. Anh vốn tưởng rằng cô sẽ kích động để anh đeo lên sợi dây chuyền cho cô, giống như Tô Đắc Kỷ trong "Bảng Phong Thần" dùng hết chiêu trò quyến rũ anh. Nhưng cho đến khi anh ung dung cởi móc áo ngực của cô, biểu hiện của cô vẫn càng ngày càng khẩn trương, sợ đến mức nhắm mắt lại. Phản ứng thế khiến anh cảm thấy nôn nóng khó hiểu, nhưng anh cũng không biểu hiện ra, chỉ yên lặng đeo lên sợi dây chuyền cho cô. Sau đó xoay cô qua chỗ khác, hướng về phía mặt gương. Cô nhìn thấy cô gái xinh đẹp đang khỏa thân đeo "trái tim Nam Phi thứ hai", nhưng vẻ mặt lại như sắp khóc lên. "Không hổ là cô gái xinh đẹp nổi tiếng. Dây chuyền này rất xứng với em." Anh quần áo chỉnh tề, nho nhã lịch sự, từ đầu đến cuối cũng rất có phong độ tránh ra nơi nhạy cảm, chiêm ngưỡng cô như là tác phẩm nghệ thuật. Bình thường đàn ông độc thân tặng cho phụ nữ kim cương chỉ có hai mục đích, cầu hôn hoặc là lên giường. Buổi tối này anh tặng cho cô viên kim cương cao quý nhất, nhưng lại không làm gì cả. Trước kia Hi Thành cũng chưa bao giờ lợi dụng cô. Nếu như Hi Thành tặng cô kim cương nhưng không yêu cầu gì, cô tuyệt đối sẽ không cảm thấy kỳ lạ, ngược lại còn có thể hưởng thụ sự dịu dàng của anh như lẽ đương nhiên, còn có thể nói tự sướng "Em biết, đây là anh lấy lòng bà xã tương lai mà." Nhưng hiện tại ở bên anh, cô không tìm được cảm giác an toàn trước kia nữa. Rõ ràng anh đối với cô rất tốt, nhưng cô lại không thể không cảm thấy lo lắng một giây nào. Sau khi va vấp ở chỗ anh xong, cô về nhà vẫn tâm thần không yên, dẫn đến nhận được điện thoại của Lý Chân cũng không phản ứng kịp với lời của đối phương: "Hiện tại nhớ ra ai chưa?" "Hả?" Đầu bên kia điện thoại để lại một tiếng thở thật dài, Lý Chân miễn cưỡng bổ sung: "Chị nói người phụ nữ trong hình kia, em hoàn toàn không nhớ ra được cô ta là ai đúng không? Nhắc cho em một số từ mấu chốt: Bạch Phong Kiệt, chủ tịch Lý." Thân Nhã Lợi bàng hoàng trong khoảnh khắc, dần dần vô tình thẳng lưng lên. Trí nhớ trong đầu như tấm vải bị xé một đoạn lại một đoạn, vào giờ khắc này lại bị tên hai người này dán lại. Rất nhiều người mới hoặc người ngoài nghề trong giới văn nghệ đều có hình thức suy nghĩ kỳ quái, chính là cảm thấy nữ nghệ sĩ gia nhập vào giới văn nghệ đúng là da mặt dày. Bọn họ nhận định ở trong vòng này ai dám cởi, ai dám quy tắc ngầm, ai có thể nổi tiếng. Vì thế một đám người đã chuẩn bị xong tư tưởng công việc cho mình, quyết ý muốn vứt bỏ tất cả tôn nghiêm và trong sạch đi khuấy nước bẩn, cho rằng trả ra giá như vậy nhất định có thể đổi được thành công sau này. Ban đầu Trương Anna cũng như vậy, cô ta vượt qua mọi khó khăn, tiêu diệt đối thủ cạnh tranh để tiến vào tập đoàn Hoàng Thiên, luẩn quẩn lăn lộn trong vòng minh tinh tầm thường gần một năm, cuối cùng vượt qua được cuộc họp thường niên của công ty. Tối hôm đó, cô ta mặc một chiếc váy lụa taff cổ chữ V sâu màu đỏ rực, phô bày dáng vẻ kiêu ngạo của mình với mọi người, ngồi thẳng lên đùi chủ tịch Lý, đích thân đút ông uống rượu. Lý Ngôn đẩy cô ta ra, quát lớn tiếng chính nghĩa lẫm liệt: "Nghệ sĩ có tâm tư giở trò như cô vĩnh viễn không thể cất đầu dậy nổi. Xem thử Thân Nhã Lợi đi, cô ấy mới là người mà những ngôi sao nữ mới như các cô nên học tập theo." Ngày hôm sau, cô đã bị Lý Ngôn khâm điểm cho cuốn gói. Thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện một tên ngốc như vậy, Thân Nhã Lợi cũng không nhớ kỹ cô ta, điều khiến cô nhớ được Trương Anna là Lý Chân chỉ vào dưới mí mắt nói một câu phê bình thật tình: "Lông mi giả mắt bên phải của cô ta là Shu Uemura, mắt trái là Benefit, hơn nữa kích cỡ cũng không giống nhau, đây quả thật giống như là bên trái bên phải mang hai màu vớ khác nhau khiến không ai có thể chịu được, chị tò mò không phải toàn bộ thời gian trang điểm của cô ta đều đặt vào Nubra màu nâu trên làn da trắng nõn dưới lớp váy đỏ hơi mờ đó chứ." Sau đó Khưu Tiệp lắc đầu nói một câu: "Em cảm thấy là phụ nữ ai cũng sẽ sợ bị chị nhìn, cái lưỡi độc địa của chị chính là thiếu dạy dỗ", càng làm cô ấn tượng sâu sắc thêm về Trương Anna. Không biết bao lâu sau, cô ta trở thành bạn gái của Bạch Phong Kiệt -- Có lẽ là bạn chơi thích hợp hơn. Cô ta không thể quyến rũ Lý Ngôn, nhưng rất hợp khẩu vị Bạch Phong Kiệt. Bọn họ phong lưu vui vẽ một khoảng thời gian, Bạch Phong Kiệt dẫn cô ta lộng lẫy rực rỡ đi khắp các loại yến hội xã hội thượng lưu , cuối cùng cũng đặt dấu chấm hết tại party sinh nhật Lý Triển Tùng. Thân Nhã Lợi cũng tham gia party lần này, hơn nữa buổi tối trước party mấy hôm cũng gặp gỡ chia tay với người đàn ông kia. Chính bởi vì thế, Bạch Phong Kiệt lại một lần nữa thấy được hi vọng, đêm đó bỏ rơi cô ta tiến hành theo đuổi mãnh liệt Thân Nhã Lợi một lần nữa. Có lẽ đã nhớ lại một ít về người này với Lý Chân, Thân Nhã Lợi nói ngu ngơ: "Hình như từ sau sinh nhật của A Tùng, Trương Anna này đã biến mất tăm hơi đúng không?" "Sau đó cô ta di dân sang Tây Ban Nha, cũng không lâu sau đã biến thành như bây giờ, gả cho ông Cruz. Bởi vì cô ta thật sự không có danh tiếng gì, cộng thêm nhân vật làm mưa làm gió trong gia tộc Cruz là cặp anh em kia, cho nên chuyện này cũng không có truyền thông tuyên truyền rầm rộ sôi nổi." Vốn muốn nói điều này hoàn toàn không liên quan đến Hi Thành, nhưng còn chưa nói ra khỏi miệng thì cô đã kịp phản ứng: "Trương Anna này chắc không phải là rất không thích em chứ." "Đâu chỉ là không thích, theo chị thấy loại phụ nữ như cô ta chắc là ghen ghét đến tột cùng. Cho nên cô ta tìm đồng minh, cùng báo thù em." "Chị nói là... Hi Thành?" "Đúng." "Điều này không thể nào, tuyệt đối không thể nào." "Lời này em cũng đã nói với chị bao nhiêu lần. Nếu như sự thật anh ta tốt như em nói, sẽ không nói gạt em mình đang làm việc nhưng trên thực tế lại đi ra ngoài với Paz." Phát hiện đầu bên kia điện thoại không có trả lời, Lý Chân hiếm khi tận tình khuyên bảo nói: "Nhã Lợi, đừng ngốc nữa. Lẽ nào em phải đợi Có Hi Thành làm ra chuyện xấu nhất mới bằng lòng thừa nhận quả thật anh ta đã không còn là người bạn trai tình yêu đầu tiên của em hay sao?" "Anh ấy có thể làm được chuyện xấu gì? Em không có gì để cho anh ấy trả thù cả." Cô tự biết câu nói đã hoàn toàn không có logic, nhưng vẫn cố chấp vô cùng. Thật ra thì sâu trong đáy lòng đã sớm có đáp án, chỉ là không muốn thừa nhận, không muốn tin tưởng thôi. Nhưng Lý Chân chẳng hề nể tình, nói thẳng thắn: "Tình huống tốt nhất là anh ta lừa em yêu anh ta sau đó đá em để em tan nát cõi lòng. Tình huống không tốt là anh ta làm em thân bại danh liệt, hoàn toàn hủy diệt thanh danh và sự nghiệp của em. Tình huống xấu nhất là cả hai đều có." Cô cố hết sức giữ mình gắng tĩnh táo, nhưng đầu óc đã sớm hỗn loạn, "Anh ta không phải là người như thế. Hơn nữa, em đã là diễn viên nhiều năm, ngoại trừ sự kiện Bạch Phong Kiệt kia là một mụn nhọt thì thật đúng là vẫn bằng phẳng. Em không sợ bị vạch trần." Lý Chân lấy hơi tựa như muốn thuyết phục cô thêm lần nữa. Nhưng có lẽ đoán được hiện tại nói gì cũng vô dụng, chỉ hơi mệt mỏi nói: "Em ra nghề rất nhiều năm, chắc chắn phải biết rõ muốn khiến một ngôi sao nữ hoàn toàn tiêu tùng có bao nhiêu phương pháp. Cuối cùng là em muốn chết đi tình yêu, hay là sự nghiệp nửa đời sau, em tự mình suy nghĩ đi." Lý Chân dừng lại một chút, vốn muốn cúp điện thoại, nhưng càng nghĩ càng tức giận, nói kích động: "Vâng, có lẽ em hy sinh có thể tranh thủ được sự thương hại của anh ta, có thể giống như tên ăn mày đòi lại tình yêu các người. Nhưng em xác định đây là tình yêu ban đầu em hoài niệm kia sao? Nhớ kỹ, em không thiếu anh ta cái gì! Trong nhiều năm anh ta "chết đi", không có một ngày em không nhớ đến anh ta, chưa từng có một đêm nào ngủ ngon, nói khó nghe một chút đến tuổi này em còn chưa kết hơn cũng liên quan đến kiếp trước của người đàn ông này!" Bị nói trúng nỗi đau, cuối cùng Thân Nhã Lợi hơi giận: "Lý Chân, chị đừng nói em vậy, chị lớn hơn em cũng đâu có kết hôn. Mấy năm gần đây còn giống như cha mẹ em cảm thấy phụ nữ nên kết hôn mấy tuổi mấy tuổi, tiền của chị không phải là tự kiếm sao, chị còn sống ở thế kỷ trước sao?" "Chị không muốn kết hôn là bởi vì chị không muốn kết hôn, tại sao chị không muốn kết hôn còn cần giải thích sao?" Trái tim Thân Nhã Lợi bỗng căng thẳng, biết mình đã nói sai rồi. "Đó là bởi vì cuối cùng chị gặp phải người cặn bã, hơn nữa còn bị tên đàn ông giẻ rách nhất thế giới này lừa gạt." Phản ứng của Lý Chân quả nhiên vẫn vô cùng mạnh mẽ trước sau như một, giống như cô gái trước khi kết hôn bị lừa gạt đi nạo thai kia không phải cô ta vậy. Điều này khiến Thân Nhã Lợi càng thêm khó chịu, muốn tát thật mạnh vào miệng mình mấy cái. Nhưng Lý Chân chẳng quan tâm nhiều như vậy, tiếp tục đề tài vừa nói: "Thân Nhã Lợi, có lúc em thật khiến cho người khác hận đến ngứa răng. Khốn kiếp, trên thế giới này em là cô gái may mắn nhất, rất xinh đẹp, sự nghiệp thành công, đàn ông tốt theo đuổi em quả thật sắp xếp hàng từ lầu một tập đoàn Hoàng Thiên lên đến sân thượng rồi, em lại vẫn còn làm bộ làm tịch nhớ đến mối tình đầu của em. Tình yêu đầu của em có suy nghĩ đến cảm thụ của em không, nếu như anh ta thật sự yêu em đã về từ lâu rồi! Nếu như tiếp tục ngu thế này, cho dù khóc đến chết chị cũng sẽ không xen vào nữa! Lý trí một chút cho chị đi!" Tiếng trách mắng cuối cùng kết thúc, đối phương đã dập mạnh điện thoại. Thân Nhã Lợi nghe tiếng tút tút trong ống nghe, bỗng thả điện thoại di động rơi xuống như là bỗng nhiên sáng suốt. ---------------- Ngày hôm sau cô vẫn nhắn tin liên lạc với Hi Thành theo thường lệ, nhưng bản thân đến công ty rất sớm. Cô giữ A Lẫm - người đại diện của mình ở lại một mình, nói đại khái với A Lẫm tình trạng hiện tại, nhưng tránh thân phận Hi Thành. A Lẫm yên lặng lắng nghe cô miêu tả, lười biếng ngồi trên ghế salon trước tấm cửa sổ to sát đất, đôi chân dài bắt vào nhau tạo một tư thế tự tại thoải mái: "Nhã Lợi, tại sao lần này em lại khiến tôi cảm thấy em đang sợ hãi, em rất sợ à?" Thân Nhã Lợi sửng sốt, trong lúc nhất thời không cho ra được đáp án. A Lẫm nâng chung trà lên uống một hớp, tỉ mỉ nhìn cô, ánh mắt thế này khiến cô nhớ đến khi còn nhỏ bị giáo viên mời phụ huynh. Cô càng khẩn trương thêm, tránh né ánh mắt của A Lẫm, duy trì im miệng không nói. Cuối cùng A Lẫm đặt chung trà xuống, nghiêng người về phía trước: "Thành thật trả lời tôi, có phải em và Dante chụp ảnh giường chiếu không?" "Hả?" "Em đã chụp à?" Con ngươi của A Lẫm khẽ co lại. "Không có, không có, không có, dĩ nhiên không có!" Cô ra sức xua tay, vốn muốn nói hai chúng tôi chỉ ngủ với nhau một lần, nhưng lại cảm thấy có chút vẽ vời vô ích, cho nên lúng túng dừng miệng. "Không có là chỉ không có chụp hình khỏa thân hay là hoàn toàn không có chụp? Không, chỉ cần không có chụp khỏa thân thì sẽ không sao. Danh tiếng của Dante rất tốt, dù cho tình yêu của em và anh ta đưa ra ánh sáng, lan truyền đi cũng sẽ không phải là tai tiếng. Cho dù các người chụp hình ngủ trên giường, tôi cũng có thể giúp em ngăn chặn. Nhưng điều này em phải thành thật trả lời tôi, em không có tấm hình khỏa thân nào trong tay anh ta, có đúng hay không?" "Không có." Nhưng vừa mới nói ra miệng, mặt của cô bỗng thay đổi trắng bệch. Cô nhớ đến chuyện xảy ra tối hôm trước ở nhà Hi Thành. Anh cởi hết quần áo của cô, đeo "trái tim nam phi thứ hai" lên cổ cô. Vốn luôn không đoán ra nguyên nhân anh không chạm vào cô, bây giờ suy nghĩ một chút, có lẽ mục đích của anh hoàn toàn chẳng muốn xảy ra quan hệ gì với cô, mà là.... "Không, có thể có." Tim cô như nổi trống, giọng nói hơi run run. "Là dạng gì?" Cô miêu tả đại khái với A Lẫm cảnh tượng kia một chút. Sau khi nghe xong A Lẫm thở dài một tiếng, lấy tay chống lên trán: "Nhã Lợi, sao em lại không cẩn thận như vậy chứ? Tôi đã từng nói với em bao nhiêu lần, chuyện em yêu đương tôi sẽ không quản lý, nhưng không thể đến nhà của đàn ông. Các người thật sự muốn thân mật thì đưa anh ta về nhà em hoặc là em đặt khách sạn, không cho phép anh ta mang di động vào trong phòng. Nhất định phải giữ bí mật thật tốt, ngàn lần vạn lần không thể chụp hình." Cô không muốn giải thích nhiều rằng thật ra đó là ngoài ý muốn, chỉ giảm âm thanh khe khẽ nói: "Em xin lỗi." "Việc này không nên chậm trễ. Ngay bây giờ tôi sẽ đi mua tấm hình kia lại." "Anh ấy sẽ không bán đâu." "Em không thử làm sao biết? Để anh nói cho em biết 95% chuyện trên thế giới này là có thể dùng tiền giải quyết. Không giải quyết được chỉ có thể nói rõ là số tiền vẫn chưa đủ lớn. Nếu không em hãy nói chuyện trước với anh ta thử xem." "Được, em nói với anh ấy." Căn bản cô không có một chút đầu mối. Khi bạn bỗng bắt đầu hoài nghi người mà bạn tin cậy thì đau khổ của sự mâu thuẫn tuyệt đối không thua gì đau khổ của sự phản bội. Nhưng Lý Chân nói đúng, cô không thể ngốc nữa. Hiện tại Hi Thành không chỉ muốn trả thù, Trương Anna làm như vậy có lẽ cũng có mục đích khác. Khả năng duy nhất chính là lợi ích. Có lẽ anh có thể sáng tạo ra giá trị văn minh cho loài người, nhưng ở trên giá trị thương mại, cô cũng không kém anh. Về nhà vọt vào tắm nước lạnh để đầu óc mình giữ vững tỉnh táo, cô quyết định dập chết cảm tính nhu nhược trước đây của mình. Buổi tối cô mời người làm một bữa tiệc thịnh soạn ở nhà, cô cũng xuống bếp làm vài món ăn, sau đó mời anh về nhà ăn một bữa thật ngon. Lúc ăn cơm cô nói như không có việc gì: "Anh yêu, nếu có người tìm anh mua hình của em, anh sẽ ra giá thế nào?" Động tác gắp thức ăn của anh dừng trong giây lát, sau đó nói thản nhiên: "Anh sẽ không bán." "Nếu như cho anh nhiều như vậy thì sao?" Cô đưa lên ba ngón tay. "Không bán." "Nhiều như vậy thì sao?" Cô lại đổi thành năm ngón. Anh dứt khoát không trả lời, từ từ lắc đầu, uống một hớp canh. Phản ứng như thế khiến cô nóng lòng như như mùa hè oi bức, nhưng cô vẫn giữ thái độ giải quyết việc chung, ngồi nghiêm chỉnh: "Dù cho người khác ra giá thế nào, em sẽ cho gấp bội." Cuối cùng anh nhướng mắt nhìn cô, cảm xúc trong mắt bình tĩnh như nước, khiến cô cảm giác như mình đang nói chuyện với người xa lạ. Mà phản ứng lặng yên khiến cô càng xác định, ngày hôm đó thật sự đã bị chụp ảnh. Như một thùng nước hòa với đá từ trên đầu đổ xuống, cô giấu bàn tay run lên ở dưới bàn, duy trì nụ cười mỉm ung dung: "Suy nghĩ chút đi, gấp hai không phải là số nhỏ đâu." Cuối cùng anh bật cười, so sánh với vẻ mất tự nhiên của cô thì dường như anh phát ra nụ cười từ nội tâm: "Hóa ra điều này thật sự là điều uy hiếp của em." ----------- "Anh ấy không chịu bán." Buổi tối hôm đó Thân Nhã Lợi gọi điện thoại cho A Lẫm. Cô cảm giác mình sắp sụp đổ, ngón tay quấn dây điện thoại vài vòng: "A Lẫm cách kia không thể thực hiện được, tìm những cách khác đi." "Ngoại trừ cách đó, cũng chỉ có thể tìm người đe dọa anh ta thôi." A Lẫm nói lạnh lùng, "Nhưng nếu anh ta đã sớm có mục đích này thì hình đã đưa cho người sau màn từ lâu rồi, đe dọa cũng vô dụng. Tôi lại nghĩ xem còn cách nào khác không." Thân Nhã Lợi ôm đầu, nhắm mắt lại thế giới như tràn đầy ánh sao. Hai người trầm mặc thật lâu, cuối cùng cô ngồi thẳng lên, hít thở một hơi không khí trong lành: "Tôi nghĩ ra rồi. Ở trong phim có một cảnh giống hệt như vậy." A Lẫm lấy làm kinh hãi: "Em nói để người khác lầm tưởng ảnh trong phim bị tiết lộ ra ngoài?" Cô nhìn về hướng nào đó trong bóng tối, ý nghĩ cũng như trở nên rõ ràng hơn: "Đúng vậy, có điều đổi thành diễn với Thiển Thần. Bản chính che kín bộ phận mấu chốt, cảnh được cắt đi chỉ chừa từ phần vai trở xuống. Cứ như thế nếu hình bị lan truyền ra thì nói là vốn là có cảnh thế này nhưng nghĩ đến vấn đề xét duyệt thông qua nên đã cắt đi rồi." "Ý kiến hay!" Ở bên này điện thoại cô cũng nghe thấy giọng nói phát pháo của A Lẫm, "Có điều... Như vậy vẫn sẽ có hình khỏa thân. Hơn nữa hiện tại bộ phim cũng sắp công chiếu, sẽ không kịp." "Không còn kịp thì thêm vào trong DVD đi, hoặc là nói đây là cảnh quay bị cắt. Anh ấy biết bộ phim có cảnh như vậy, cho dù công khai hình cũng sẽ không đạt được hiệu quả như lúc trước mong muốn, cho nên có thể nhân cơ hội này lựa chọn cách ra giá cao mua những tấm hình đó. Nếu như lến lúc đó anh ấy vẫn không chịu thì tôi liền hiến thân vì nghệ thuật và phòng bán vé thôi." "Biết rồi, ôi... Tôi không phải là người giỏi an ủi." "Tôi không sao, hiện tại điểm quan trọng là cần cách khiến tổn thất giảm đến nhỏ nhất. Nếu như bọn họ thật sự dự định trả thù, tuyệt đối sẽ không giở ra một chiêu này không đâu. Hít thuốc phiện, cuộc sống riêng hỗn loạn, một chân đạp hai thuyền, kẻ thứ ba, bao nuôi, quy tắc ngầm, trốn thuế lậu thuế, say rượu lái xe.... Rất có thể tôi sẽ biến thành một nữ chính tai tiếng. Bắt đầu ngày mai anh phải đi mua chuộc mấy ký giả truyền thông lớn, chuẩn bị ứng phó với bất cứ tình trạng gì. Đúng lúc bộ phim sắp công chiếu, nếu như bọn họ hành động trong lúc này thì khiến quần chúng cảm giác rằng chúng ta đang tạo scandal cho bộ phim." "Được!" "Đúng rồi, nếu như chúng ta thành công thêm cảnh này vào trong phim, trước tiên liên lạc với công ty trang sức nhãn hiệu này thử xem, cố hết sức nắm lấy khoản phí tài trợ này. Nếu như bọn họ biết tôi không mặc quần áo đeo dây chuyền của bọn họ đóng phim thì nhất định sẽ phối hợp cực lực." "Nhã Lợi...." A Lẫm khóc không ra nước mắt. "Đối với đồ có thể dùng tiền mua được, mọi người lại càng dễ ghét mình lại đầu tư vào thứ gọi là tình cảm - Đây không phải là anh nói cho tôi biết sao. Yên tâm, tôi không có việc gì." Trong vòng ba ngày tiếp theo, tập đoàn Hoàng Thiên và công ty trang sức thương lượng ổn thỏa chuyện này, tài trợ chi phí một nửa cho đoàn phim, liên hệ với Thiển Thần, nhanh chóng thêm một cảnh Hầu Phong đeo sợi dây chuyền cho Trần Hiểu ở trước gương. Trước khi phía Cố Hi Thành có hành động, trái tim của Thân Nhã Lợi vẫn căng thẳng không có cách nào thả lỏng. Cô tạm dừng gặp mặt anh, bên ngoài càng trầm mặc càng khiến cô thêm lo lắng. Nhưng cô vẫn kiên trì tăng cường công việc, kết hợp với đoàn phim tham gia phỏng vấn, chương trình tuyên truyền hoạt động, dốc sức quảng cáo cho buổi chiếu "Thành Thời Gian Barcelona" lần đầu vào đêm giáng sinh. ---------------------- Trong nháy mắt cửa ải cuối năm đã buông xuống, tiết tấu của toàn bộ thế giới như tăng nhanh lên vài lần, tỷ lệ phạm tội tăng cao, thị trường chứng khoán lên xuống thất thường, tin tức giải trí tầm phào vô cùng náo nhiệt, ngay cả đại sảnh của tập đoàn Hoàng Thiên cũng trở thành như trung tâm giao dịch chứng khoán vậy, chỉ hoàn toàn bận rộn và huyên náo. Dù là ngồi trong cao ốc này, ở ngã tư đường, hay là ở bên trong ngân hàng đầu tư đối diện đều không thể nhìn thấy bầu trồi, chỉ có thể nhìn thấy cái huyệt to lớn la hét ầm ĩ. Từng ngày mọi người vẫn đi về phía trước không mục đích trong thành phố, giống như là một cây cỏ dại vùng vẫy cầu sinh dưới chân con thú lớn. Một ngày đi qua khiến người ta gần như rụng rời, màn đêm tối tăm bảo phủ đám cao ốc đông nghịt, vài bông tuyết thật mỏng rơi xuống khe hở giữa các tòa nhà, im hơi lặng tiếng tan trên bãi đất nhân công ven đường. Thân Nhã Lợi lái xe về nhà một mình, nhìn thấy chữ số trên bảng lịch điện tử treo trên trung tâm thương mại thật cao ở nơi xa, trên đó hiện ra: Ngày 23 tháng 12. Không cách nào tưởng tượng được đã trễ như vậy nhưng giao thông vẫn còn ùn tắc, từ khi lên đường cao tốc đến xuống đường cao tốc đúng tròn một tiếng đồng hồ. Thần kinh cô mệt mỏi suy nhược, mất lần suýt ngủ gật trong xe. Nếu như biết sớm tình trạng thế này nhất định sẽ không tự mình lái xe. Cuối cùng trong khoảnh khắc đổ xe vào bãi, cô có một niềm khoái cảm chết cũng không tiếc. Cô mang bao tay, xắn tay áo khoác lên, cổ áo nhàu nát tạo thêm phong cách thoải mái. Cô tung hứng chìa khóa lên không trung, giẫm giày da cao gót bước lên nền xi măng phủ đầy tuyết. Nhưng trong đêm tuyết sáng lờ mờ, cô thấy người đàn ông đứng ở dưới đèn đường. Cảm xúc vất vả lắm mới thả lỏng lại một lần nữa căng thẳng lên -- Từ lúc cô biết anh đến nay, đây là lần đầu tiên cảm thấy đối mặt anh rất vất vả đến không cách nào chịu đựng được. Cô muốn né tránh anh, nhưng anh nhanh chóng ném cho cô ánh mắt khiến cô phải kiên trì đi đến. "Sao anh lại ở đây?" Giọng điệu của cô khá lạnh lùng, tràn ngập cảnh giác, "Không phải anh đi công tác rồi à." Anh rút ra bàn tay đút trong túi áo một chút, cô lại theo bản năng lui về phía sau một chút. Điều này khiến anh cảm thấy buồn cười -- Biểu hiện kịch liệt thế này của cô giống như là phản ứng bản năng của cô dâu bị một người đàn ông xa lạ đến gần. Nhưng anh vẫn rút tay kia ra, lấy một phong thư thật dày đưa cho cô: "Anh chỉ có thể cho em những thứ này thôi." Cô nhìn phong thư, hoài nghi nhận lấy nó, mở ra bên trong nhìn thoáng qua, lại nhìn anh, rồi mới lấy đồ bên trong ra ngoài. Sau đó cô cảm thấy kinh ngạc nhìn số lượng và cảnh tượng trong hình: Ở cửa nhà, lúc hóa trang thay đồ quay ngoại cảnh, ở khách sạn nước ngoài, đeo kính mát ở cửa hàng, ôm cổ Khưu Tiệp xoa đầu cô ta, kéo Lý Chân đi về phía khách sạn Mỹ Giáp, ngồi trên thang lầu, ngáp, gục xuống bàn ngủ, mỉm cười, cười to, vẻ mặt nham hiểm cười xấu xa, lé mắt lườm người khác, mặc bikini đội mũ rơm lớn, chống nạnh khinh bỉ người ta... Tất cả, tất cả, tất cả đều là hình của cô. Tâm trạng cô rối loạn đến cực điểm, chưa xem hết đã ngẩng đầu nói: "Thứ em muốn không phải là mấy cái này, tấm hình chụp ở nhà anh đâu?" "Chụp ở nhà anh?" Anh chau chân mày suy nghĩ chốc lát, đưa di động mở ra -- Trong hình cô cột tóc đuôi ngựa đang nấu cơm, chỉ có bên mặt chuyên tâm: "Em nói là tấm này? Tấm này anh không có rửa." "Anh biết em nói không phải cái này." "Vậy là tấm nào? Chúng ta chụp ảnh chung ở nhà em rất nhiều, nhưng ở nhà anh gần như không có." "Anh cứ tiếp tục giả ngu đi." Cô nghe thấy giọng nói của mình lạnh xuống, "Anh cho rằng cầm tấm hình uy hiếp em thì em liền sợ anh sao? Đại kiến trúc sư, trước khi anh lên kế hoạch làm mấy việc này hãy nghĩ đi, anh và em ai ở trong làng giải trí hỗn loạn này lâu hơn. Anh có cửa chơi với em à." Tựa như anh cũng nổi lên cảnh giác, nói nghiêm túc: "Anh không hiểu ý em. Phiền em nói rõ ràng." "Anh còn muốn giả vờ phải không? Vậy chúng ta nói thẳng ra đi. Tấm hình chính vào buổi tối anh tặng em kim cương mà anh cởi quần áo em ra đó." Trong ánh tuyết, mắt anh hiện rõ cảm xúc kinh ngạc, nhưng chỉ là một nét thoáng qua mà thôi. Anh cười nhạt: "Trong mắt em, anh là loại người sẽ làm chuyện thấp hèn này sao?" Theo thời gian cô yên lặng quan sát anh kéo dài, tim của anh cũng dần dần nguội lạnh. Mà anh không biết, thật ra thì hiện tại Thân Nhã Lợi chính là con cọp giấy phô trương thanh thế. Cô đã không dám để lộ nhiều khuyết điểm ra với anh nữa, cho nên cố ý hạ thấp giọng, nói từng chữ rõ ràng: "Dante, thời gian chúng ta ở bên nhau không lâu, anh vẫn chưa hiểu rõ em. Chính vì em tiến vào làng giải trí, vì tương lai đã vứt bỏ bạn trai đầu tiên và chạy theo tên giàu có. Khi đó em vẫn còn học đại học, hiện giờ cũng đã qua mười năm, anh cho rằng chuyện dơ bẩn gì trong vòng luẩn quẩn này mà em chưa từng thấy? Anh cho rằng một tấm hình đưa ra ánh sáng thì em liền sẽ sợ sao? Anh càng làm ầm ĩ lên thì vé phim của em bán càng nhiều." Cô nhìn bông tuyết bay lả tả dưới đèn đường, rơi lên mái tóc đen của anh. Anh yên lặng nhìn cô, trước sau không nói gì. Cuối cùng cô nói bằng giọng khàn khàn nhưng độc địa: "Cảnh cáo anh, đừng chọc đến em. Nếu không người chết trước nhất định là anh." "Bây giờ anh rất hối hận đã chọc đến em." Anh chỉ chỉ vào phong thư kia, "Hôm nay đến đây chủ yếu muốn đưa những thứ này cho em, sau đó nói với em rằng chúng ta chia tay đi." Anh nói vô cùng nhẹ nhàng thản nhiên, làm cho cô đình chỉ trong giây lát mới kịp phản ứng. Cô nhún nhún vai, ra vẻ không sao cả: "Chia tay thì chia tay." "Anh đi đây. Tạm biệt." Anh vừa mới quay người, cô đã ở phía sau nói lẩm bẩm: "Em cảm thấy thật thú vị. Cũng chia tay rồi, em vẫn chưa biết được họ của anh. Chúng ta như vậy thật gọi là yêu đương à." "Em còn nhớ được chú Chu và dì Dương không? Sau khi ba anh qua đời, anh theo chân họ đến Tây Ban Nha định cư, lúc di dân đổi tên thành người nhà họ, cho nên trên hộ chiếu là họ Chu." Anh quay lưng với cô, nói hờ hững, "Về phần tên thật của anh, em đã sớm biết rồi không phải sao." Câu cuối cùng như một tảng đá nặng đánh thật mạnh phá nát lớp mặt nạ ngụy trang của cô. Cô đỏ vành mắt sau lưng anh, nhưng vẫn cắn chặt môi không để mình khóc lên: "Anh vẫn còn hận em, lần này trở về chính là muốn trả thù em, đúng không?" "Có thể vậy." Anh đi thẳng về phía xe mình. "Hi...." Cô còn chưa kêu ra miệng thì chuông điện thoại đã vang lên. Vốn muốn bỏ qua điện thoại kéo anh lại hỏi thêm vài câu, nhưng vừa nhìn thấy tên "Lý Chân" hiện lên màn hình, cô do dự một chút vẫn nhận điện thoại. Sau đó, trong điện thoại di động truyền đến tiếng Lý Chân liên hồi: "Nhã Lợi, chị mới vừa xem tin tức một tuần trước, sao ngày kia Dante lại kết hôn với Paz? Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì, em có xem tin tức này chưa?" Có lẽ thời gian dài quá bận rộn thật khiến cô cảm thấy mệt mỏi. Cô không muốn suy nghĩ nhiều hơn nữa. Chỉ nhìn xe của anh khởi động, sau đó lái về phía rời khỏi cô, cuối cùng biến mất trong màn tuyết đêm giá lạnh tháng mười hai. ------------------ Thật ra thì bất cứ chuyện gì trên thế giới này đều mang tính trung tính, khi nó được trao cho tình cảm đó cũng là do con người. Thời điểm một người quá mức bi quan, ngoại trừ ví dụ là trời sinh như thế, khả năng lớn hơn là do năng lực tự mình điều chỉnh của anh ta hoặc cô ta. Nhìn từ góc độ triết học, vui vẻ hay đau buồn là hai kiểu tâm trạng mà con người trong cùng một thời gian chỉ có thể có một cái, khi ta chơi đùa vui vẻ tuyệt đối sẽ không cảm thấy đau buồn. Ngược lại cũng thế. Đồng thời, cuộc sống phong phú lại có thể hòa tan bất cứ tâm trạng gì. Đây cũng là vì sao một người ở thời điểm vui vẻ thì phải hưởng thụ thư giãn, ở thời điểm đau buồn thì phải khiến mình trở nên bận rộn. Thân Nhã Lợi biết rõ đạo lý này, cô cảm thấy rất may mắn bởi vì sau khi chia tay, cô có một khoảng thời gian dài bận rộn đến mức không thể giành thời gian để đau buồn. Thậm chí thời gian để cô suy nghĩ đến ý nghĩ thật sự của Hi Thành cũng không có. Sau khi hoàn tất công việc cả ngày, cô và A Lẫm ngồi xe vội đến công việc cuối cùng của ngày hôm đó -- Buổi chiếu lần đầu của "Thành Thời Gian Barcelona". Cô quay cửa xe xuống, nhìn xem cảnh đường phố náo nhiệt, chợt nhớ đến trước khi chia tay Hi Thành đã nói lễ giáng sinh ở nước ngoài hoàn toàn không giống với trong nước, khi đó trên đường không có ai, công cụ giao thông cũng hoàn toàn ngừng lại, tất cả mọi người tổ chức bữa tiệc lớn Natividade ở nhà, giống như tết âm lịch của Trung Quốc. Còn ngược lại người phương Tây lại đối với tết âm lịch giống như người châu Á đối với lễ giáng sinh, thích tụ họp náo nhiệt vào buổi tối. Trong tết âm lịch, nhà hàng Trung Quốc luôn chật ních, hơn nữa phần lớn đều là người nước ngoài. Vài năm gần đây, đêm giáng sinh đã sớm biến tướng thành lễ tình nhân. Cô gái đương yêu thương tha thiết luôn luôn sẽ làm nũng làm nịu đòi bạn trai quà tặng, hoa tươi, hẹn hò lãng mạn. Thân Nhã Lợi nhìn thấy cô gái kéo tay người yêu cười trộm trên đường, vẻ mặt kia khiến cô nhớ đến tin tức nóng hổi "Tại sao nói Thân ảnh hậu không diễn được cảnh tình cảm - Lời bình phim dở tệ "Không quên được" năm ngoái trên mạng trong nháy mắt. Lời nói mở đầu bài bình luận kia vô cùng cay nghiệt: "Bộ phim Không quên được được chiếu gần đây dù cho Hoàng Thiên và Bách thiên vương có cố nâng nó lên thế nào, chúng ta cũng không thể phủ nhận rằng nó đã bị hủy trong tay của Chị Nhất và một người mẫu mới. Điều này nói rõ ánh mắt quần chúng rất sáng, sẽ không bị tuyên truyền lừa dối. Tài nghệ diễn xuất của người mẫu quá kém, lấy đại một ví dụ, có một cảnh cô ta và ảnh hậu đồng thời bị bịt mắt bắt cóc, vứt vào trong xe khác nhau. Bách thiên vương vai nam chính ra sân, hai chiếc xe đồng thời hé mở cửa sổ, phản ứng đầu tiên của ảnh hậu là bối rối tìm kiếm, tìm được bóng dáng Bách thiên vương thì hơi giật mình, sau khi suy tư lại lắc đầu -- Điều này phải khen rằng ảnh hậu quả nhiên là dân già nghề, có vài hành động vặt vãnh cũng diễn đến thật vô cùng. Nhưng đến người mẫu thì biến thành vừa mở cửa sổ cô ta như đã biết thiên vương ở đâu vậy, ánh mắt bắn về phía anh còn hơn là tay súng thiện xạ - Cảm giác cô ta như một điệp viên, thiên lý nhãn hay là thầy bói vậy đó. Điểm sáng đối lập kiểu này cảnh nào cũng có, các vị có thể quan sát tỉ mỉ. Nhưng đến cảnh tình cảm thì ảnh hậu lại hoàn toàn đóng không đạt. Thiên vương thất tình say rượu, lầm tưởng ảnh hậu là người mẫu, ôm cô vào lòng. Ảnh hậu tựa vào lòng anh khẽ mỉm cười -- Đây, chính là chỗ này! Trong nội dung bộ phim này là ảnh hậu yêu thầm thiên vương đã nhiều năm, nhưng lúc thiên vương ôm cô, phải nói là nụ cười kia của cô tao nhã, đoan trang phảng phất như là lão phật gia vậy. Tôi nói nè chị Nhất, lúc này chị diễn chính là cô gái được chàng trai mình yêu thầm đã nhiều năm ôm ấp, sao chị lại cười đến mức ung dung nhàn nhã vậy chứ? Đây là chị yêu nam chính thật ư, đừng vì ngoài đời chị và thiên vương bình thường là anh em tốt thì lại thật sự diễn thành anh em có được không! Được, vừa lúc này cắt cảnh biến thành cảnh ảo tưởng của thiên vương say rượu: Mình đang ôm lấy người mẫu tỏ tình. Xem xét lại biểu hiện của người mẫu thật là khiến người ta tương đối bất ngờ: Cô ta tựa vào lòng thiên vương, đầu cúi thấp, trên gương mặt nhỏ nở nụ cười trộm vô cùng ngọt ngào, dáng vẻ trộm vui được người yêu thương rồi lại sợ bị đối phương phát hiện, thật khiến người ta thấy thế hận không thể ôm cô bé này vào lòng để hôn lên một cái. Bi kịch hơn nữa chính là đạo diễn tựa như lại càng không hiểu rằng không nên chuyển cảnh ngắn giữa hai cô gái, một màn sống động như vậy ông ta không vội vàng kết thúc mà lại nhớ đến hiện thực, chuyển ống kính nhắm ngay mặt của Thân thiên hậu lão phật gia..." Phía trên tỉnh lược hơn vạn chữ, tổng kết lại bài phát biểu của người bạn miệng lưỡi độc địa này ở trên mạng chính là: "Bách thiên vương, có tin đồn nói rằng anh trước khi kết hôn không chú tâm quay phim tôi vẫn không tin một chữ nào, nhưng hiện tại tôi đã thật sự tin. Thân thiên hậu, ngôi sao nữ khác bị người khác cản trở yêu đương, nhưng đối với chị, coi như tôi van xin bà chị đi yêu đương đi, đừng làm Diệt Tuyệt Sư Thái nữa! Xem thử các người đang diễn cái quái gì, Bách Xuyên - giám đốc nhà sản xuất lại là cái quái gì! Thật không thể tin được bộ phim "62 phút" của các người lại là bộ phim tệ hại đến độ này. Nếu như vai chính của bộ phim này không phải là các người, các người có thể đến thẳng rạp chiếu phim xem bộ "Không thành kế". Đã từng có đạo diễn phát hiện Thân Nhã Lợi không giỏi diễn cảnh tình cảm, nhưng sự thật này được chính thức lan truyền ra ngoài là từ bộ "Không quên được". Trước khi dù bị người khác nói thế nào cô cũng không ngần ngại, nhưng sau khi A Lẫm cho cô xem bình luận bộ phim này, cô cảm thấy từng câu chữ đều đâm vào chỗ hiểm của cô, rất lâu không thể bình phục. Thật ra thì không phải là cô không hiểu tình cảm, chẳng qua là quên lãng mà thôi. Dù sao đã quá nhiều năm hoàn toàn không tập trung yêu đương, quên mất cảm giác được người ta yêu thương cưng chiều cũng là chuyện đương nhiên. Vì vậy đối với bộ phim "Thành thời gian Barcelona" thật ra cô cũng không có lòng tin mấy. Cho đến khi phát biểu công chiếu đầu tiên xong, cô ngồi trong nhà hát lớn. Bên cạnh cô là những điểm sáng của bộ phim như Dung Phân, Thiển Thần, Bách Xuyên, Cheryl vân vân.... Một đống quảng cáo tuyên truyền phim được chiếu chừng nửa tiếng, khán giả hăng hái ngước đầu thảo luận xem sau này có muốn xem mấy bộ phim này hay không. Sau khi quảng cáo phim cuối cùng kết thúc, tất cả đèn đều tắt đi, trên màn hình màu đen xuất hiện mấy hàng chữ nhỏ màu trắng: Công ty hữu hạn đầu tư điện ảnh Hoàng Thiên sản xuất Fine Empire Pictures Presents Đạo diễn: Dung Phân Directed by Fen Rong Ngay sau đó hình ảnh đột nhiên biến thành màn sáng trắng ban ngày, khán giả không khỏi nheo mắt lại. Một khuôn mặt nữ tóc ngắn mỉm cười xuất hiện giữa màn hình. Cô đứng ở trong xe buýt, sau kính chắn gió là cảnh sắc xinh đẹp của Tây Ban Nha, cô cúi mình chào về phía ống kính theo kiểu văn hóa Yamato Nadeshiko không hợp với Châu Âu. Cô nho nhã lịch sự, nói nhấn chữ rõ ràng: "Xin chào mọi người, tôi sẽ là hướng dẫn viên du lịch theo mọi người trong hành trình tám ngày ở Tây Ban Nha tráng lệ. Tôi tên là Tá Bá Giang Nam." Ống kính vẫn ngừng trên người cô, nhưng các du khách đã bắt đầu nghị luận rối rít, có giọng nói đàn ông Đông Bắc vang lên: "Hướng dẫn viên, tên của cô sao lại nghe giống như tên Nhật Bản vậy? Cô là người Nhật Bản hả?" "Không, tôi là người Trung Quốc, tên của tôi cũng là tên Trung Quốc đó. Bởi vì sinh ra ở Chiết Giang(1), cho nên tên tôi là Giang Nam(2)." (1) Chiết Giang (浙江) là một tỉnh ven biển phía đông của Trung Quốc. Tên gọi Chiết Giang lấy theo tên cũ của con sông Tiền Đường chảy qua Hàng Châu - tỉnh lỵ Chiết Giang. Tên gọi tắt của tỉnh này là Chiết. Chiết Giang giáp giới với tỉnh Giang Tô và thành phố Thượng Hải về phía bắc, An Huy và Giang Tây về phía tây và Phúc Kiến về phía nam, phía đông giáp biển Hoa Đông. Trong tiếng Việt, Chiết Giang hay bị viết nhầm thành Triết Giang. (2) Vùng đất Giang Nam bao gồm thành phố Thượng Hải, phía nam của tỉnh Giang Tô và tỉnh An Huy, phía bắc của tỉnh Giang Tây và tỉnh Chiết Giang, khu vực quanh hồ Động Đình. Một số khu vực của tỉnh Phúc Kiến đôi khi cũng được tính là thuộc vùng Giang Nam. "Tôi nói là họ cô, không phải họ cô lạ Tá Bá gì sao? Cô rõ ràng là một người Trung Quốc sao lại mang họ Nhật Bản?" "Chồng tôi là người Nhật Bản, sau khi tôi lấy anh ấy thì theo họ anh ấy rồi." Theo đáp án cô nói ra khỏi miệng, tiếng thảo luận của du khách chợt ngừng lại. Cô xem ra rất bình tĩnh, giống như đã quen thói với tình trạng như vậy: "Tôi quen chồng tôi khi du học ở đây, chúng tôi đều rất thích Tây Ban Nha." Cô ngừng lại một chút, cả xe đều lặng như tờ. Trên gương mặt cô cũng không hề có vẻ xấu hổ, chỉ gật đầu lịch sự lần nữa: "Vậy tôi sẽ nói hành trình lần này với mọi người một chút..." "Hướng dẫn viên, hướng dẫn viên!" Một giọng cô gái còn trẻ vang lên, giống như là muốn cho cô một bậc thang đi xuống, "Chồng cô họ Tá Bá, tên là gì vậy?" "Nam." Nói ra tên này, từ đuôi mày đến khóe mắt cô đều lan tỏa sự dịu dàng: "Nam của phương nam." Cô cầm lấy loa hướng dẫn, ngồi xuống sau tài xế, bắt đầu giảng giải cho các du khách. Theo ống kính hướng ra kính chắn gió, giọng nói của cô từ từ nhỏ đi, khúc dương cầm đau buồn từ từ vang lên. Sau đó phong cảnh xinh đẹp của Địa Trung Hải hiện ra trước mắt. Cảnh tượng được trực thăng quay từ phía xa, kiến trúc Andalusia(3) cổ xưa như là những tấm gỗ ố vàng xếp lên nhau, kèm theo màu vàng nhạt sáng rỡ, chiếm cứ cả màn ảnh. Lúc âm nhạc vang lên huy hoàng nhất khiến người ta đảo mắt, ngay giữa màn ảnh là một khoảng chữ viết tay hiện ra trước mắt người xem: Thành Thời Gian Barcelona A Time Cloister of Barcelona (3) Andalusia là tên một vùng hành chính của Tây Ban Nha. Tên chính thức là "Comunidad Autónoma de Andalucía". Vùng có diện tích 87.268 km², dân số 8.424.102 người, vào năm 2011. Thủ phủ của vùng là thành phố Sevilla.Trong vùng có 8 tỉnh là Almería, Cádiz, Córdoba, Granada, Huelva, Jaén, Málaga và Sevilla.