Tư Nhân Cảnh Khuyển
Chương 9 : Năm đôi giày da 1
– Đây là cái gì? – pháp y bị chiếc hộp Lăng Tranh đặt trên bàn làm cho hoảng sợ.
– Chiếc giày thủy tinh của cô bé Lọ Lem. – Lăng Tranh mở hộp ra – Phiền ngươi thay bổn vương tử xem xét một chút.
Pháp y lấy trong hộp ra một thứ, cẩn thận cầm trong tay ngắm nghía.
– Ngươi mang một đôi hài mới đến, muốn ta xem cái gì?
– Ngươi trước giúp ta xem xem có phải hay không cùng một loại.
– Được rồi. – pháp y đứng dậy xem vết giày, cùng hình lần trước so sánh, Lăng Tranh ở một bên chứng kiến toàn bộ quá trình.
– Hoàn toàn ăn khớp. – pháp y huýt sáo – Ngươi sao biết là cùng một loại?
– Đoán.
Pháp y một tay xoa cằm.
– Bất quá nếu muốn xác nhận mà nói, tìm một đôi mới cũng vô dụng, phải tìm ra chính đôi giày kia mới có thể. Giày chỉ cần mang vào, đế giày sẽ lưu lại dấu vết độc nhất vô nhị.
– Là như vậy. – Lăng Tranh lại vận động cánh tay – Như thế nào lấy được đôi giày đã được mang?
– Ngươi đã có mục tiêu? – pháp y kinh ngạc.
Lăng Tranh cam chịu.
Pháp y nghĩ nghĩ.
– Lệnh điều tra?
– Có nên đổi biện pháp khác?
– Phương thức thu thập vật chứng không phù hợp quy phạm, kết quả kiểm nghiệm không thể xem là chứng cớ.
– Ta biết. – hắn không thay đổi sắc mặt nói, một chút cũng không thu hồi ý tứ.
Pháp y thử thăm dò.
– Đối phương có thân phận mẫn cảm?
Lăng Tranh lại cam chịu.
– Được rồi. – pháp y không nề hà nói – Ngươi cũng đừng nói là ta dạy ngươi, thu thập vết giày có rất nhiều cách, tối đơn giản chính là…..
Tần Vanh vừa ra khỏi phòng làm việc liền phát hiện chính mình đạp phải thứ gì đó. Trên mặt đất trước cửa có rất nhiều trang giấy, một người đang ngồi xổm gần đó nhặt lấy.
Nhận ra y đang đi đến, người kia đứng lên giải thích.
– Thực xin lỗi, vừa rồi đi ngang nơi này, không cẩn thận làm rơi văn kiện.
Tần Vanh cúi đầu xem xét xem xét.
– Là ta ngượng ngùng mới đúng, đạp phải văn kiện của ngươi.
Nói xong y lui một bước, khom lưng nhặt tờ giấy dưới chân lên, đang muốn phủi đi bụi đất dính trên đất liền bị Lăng Tranh khẩn trương đoạt đi.
– Không có quan hệ, ta không sao, không cần làm phiền Tần cảnh.
Nghĩ đến chuyện ở tổ trọng án lúc trước, Tần Vanh đại khái minh bạch nguyên nhân hắn làm vậy.
– Ta hiểu rồi, là văn kiện cơ mật đi. Yên tâm, ta cái gì cũng không nhìn đến.
Lăng Tranh ngượng ngùng cười cười.
– Chỉ là tạm thời không thể công khai mà thôi, ta đến để…..
Hắn nói được một nửa đột nhiên dừng lại, tầm mắt dừng trên giày của Tần Vanh.
Tần Vanh cũng nghi hoặc cúi đầu nhìn. Nếu hôm nay không buộc dây giày, thật cho rằng chính mình đem dây giày mở ra.
– Ngươi sao vậy? – hắn hỏi.
– Ngươi như thế nào đổi giày?
Lăng Tranh nói những lời này đặc biệt nhỏ, Tần Vanh cũng không nghe ra.
– Ngươi nói cái gì?
– A, không. – Lăng Tranh giật mình một cái – Ta là nói để ta tự nhặt được rồi, không làm chậm trễ Tần cảnh bận rộn.
Nếu hắn đã nói như vậy, Tần Vanh cũng không tuỳ tiện nhúng tay, vì thế khoanh tay đứng một bên nhìn Lăng Tranh đem văn kiện cơ mật nhặt từng trang.
– Lần sau cẩn thận. – Tần Vanh thiện ý nhắc nhở.
– Ta cũng không nghĩ đến. – Lăng Tranh cười khổ nhìn túi hồ sơ – Ai ngờ nửa đường mang đi thì túi hồ sơ bị rách đâu.
– Đưa văn kiện chỉ là chuyện nhỏ, mà ngươi tự mình đem đi, có thể thấy được án mạng lần này thật sự không đơn giản, là…. liên luỵ đến người nào sao? – Tần Vanh thử hỏi.
Lăng Tranh ngượng ngùng cười.
– Xin lỗi, là ta mạo phạm, kia, không làm chậm trễ ngươi nữa. – Tần Vanh lui một bước về phía sau.
Lăng Tranh cũng gật gật đầu.
– Tần cảnh đi thong thả.
Hai người không nói gì, thẳng đến khi đến chỗ rẽ, xác nhận đối phương không nhìn thấy được, Lăng Tranh mới ‘thích’ một tiếng, đem hồ sơ trong tay ném vào thùng rác.
******
– Cái gì? Tiểu hài tử của Trần Cương mất tích?
Tiểu Lưu nghe thấy ngữ khí bên trong điện thoại không quá tốt.
– Vừa nhận được báo nguy, mụ mụ nàng nói hôm nay tan học nàng không về nhà. Bạn học đều hỏi qua, nơi nơi tìm đều không thấy. Người bên khoa tìm kiếm không đủ, rất nhiều đồng sự bên trong cục đã hỗ trợ tìm kiếm, thân phận của nàng với án mạng chúng ta có liên quan ta nghĩ……
– Ta biết. – Lăng Tranh nhanh chóng đánh gãy lời gã – Ta lập tức đi tìm.
Đây là lần thứ hai Lăng Tranh nhìn thấy Trần thái thái, chỉ mới một tuần ngắn ngủi mà đối phương đã già đi không ít. Lăng Tranh là cảnh sát duy nhất nàng tiếp xúc qua, vừa thấy hắn như thấy thân nhân, nhào đến.
– Đồng chí cảnh sát, ngươi nhất định phải tìm ra con gái của ta, cha nàng đã không có ở đây, nàng cũng không……
Trần thái thái gào khóc, phảng phất hình ảnh nàng cùng con gái nương tựa lẫn nhau cùng chịu khổ, tiếng khóc thảm thiết làm mọi người ở đây động lòng. Lăng Tranh lúc này cũng chỉ có thể cật lực trấn an.
– Trần thái thái, khóc cũng không giải quyết được vấn đề. Nếu ngươi muốn mau chóng tìm được con gái thì phải cùng cảnh sát phối hợp. Thỉnh tỉnh táo lại tận lực miêu tả hành trình thường ngày của con gái ngươi, còn có những nơi có khả năng đến, càng chi tiết càng tốt.
Trần thái thái ngừng khóc, tay ôm đầu.
– Cha nàng gặp chuyện không may trước kia, nàng mỗi ngày tan học đều ở bên ngoài chơi một chút, có khi là đi công viên, có khi đến nhà bạn học. Thế nhưng từ….. nàng cơ hồ vừa tan học liền về nhà, sau đó đem chính mình tự nhốt trong phòng, hỏi nàng cái gì đều không nói.
Nàng thống khổ ôm đầu.
– Hôm nay tan học nàng không có trở về, ta còn cho rằng nàng giống như trước kia, không nghĩ rằng đợi đến chín giờ vẫn không thấy người đâu. Nàng không bao giờ ở bên ngoài lâu đến thế. Ta gọi đến nhà của bạn học, đều nói nàng vừa tan học thì đi, không ai nhìn thấy nàng….. Đồng chí cảnh sát, ta rất lo lắng a, ngươi nói có phải kẻ sát hại lão công ta cũng là kẻ bắt cóc nàng? Có phải con gái ta không cẩn thận nhìn thấy cái gì đó, đối phương muốn giết người diệt khẩu?
Lăng Tranh sắc mặt không tốt cùng Tiểu Lưu trao đổi ánh mắt, có nữ đồng sự đem Trần thái thái khóc đến sắp ngất dìu đi. Tiểu Lưu thử thăm dò, hỏi.
– Lăng đội trưởng, ngươi thấy nàng có phải nói thật hay không?
Lăng Tranh hạ giọng.
– Pháp y xác nhận Trần Cương cũng không phải chết vì bị giết, bất quá cái loại suy đoán này cũng không phải…..
Hai người im lặng một lúc.
– Tóm lại, hiện tại quan trọng nhất là đem tiểu hài tử tìm về.
Lăng Tranh cầm di động bấm một dãy số, ống nghe truyền đến âm thanh nhắc nhở.
– Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được… *
[*ta dịch như vậy cho nó thuần viêt nhé! 🙂 ]
– Lăng đội trưởng, ngươi gọi cho ai?
Lăng Tranh âm mặt cầm điện thoại.
– Không có, hành động đi.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
10 chương
48 chương
106 chương