Tự Nguyện

Chương 26

Thứ Hai, Tiền Bội Bội lại đem số đá quý đấu giá đến cho Vu Sính Đình giám định. Nói cũng lạ, mỗi khi nhắc đến chuyện của Tiền Bội Bội và Phùng Nghị, Tiền Bội Bội đều đắc ý khoe rằng Phùng Nghị hào phóng đưa cô nàng đi tiêu tiền một trận; Nhưng sau đó lại quay ra chê bai anh ta, rồi nhanh chóng chuyển đề tài sang cô và Phùng Mộ Huân. Vu Sính Đình xấu hổ cười, không đáp lời. Hai người nắm tay nhau ra đến đại sảnh, vừa lúc Vu Sính Đình nhận được tin nhắn của Hứa Diễn Thần. Mai có rảnh không? Có một số chuyện muốn nói với em. Vu Sính Đình e dè Tiền Bội Bội ở bên cạnh, vội vàng trả lời nhưng vẫn bị Tiền Bội Bội nhìn thấy. “Cậu vẫn liên lạc với Hứa Diễn Thần đấy à?” Vu Sính Đình chỉ nói đơn giản: “Không, tại mấy hôm trước anh ấy đột nhiên gọi điện cho tớ, bảo là có chuyện muốn nói. Tớ đồng ý rồi.” Tiền Bội Bội bực mình đáp: “Chuyện gì mà cứ phải gặp mới nói được chứ.” Thấy Vu Sính Đình thoáng biến sắc, cô ấy mới không nói tiếp. Vu Sính Đình hẹn thời gian và địa điểm với Hứa Diễn Thần. Vào quán cà phê, cô phát hiện ra Hứa Diễn Thần đã ngồi đó chờ cô từ lâu rồi. Ngồi xuống, cô gọi phục vụ một ly nước chanh. Hứa Diễn Thần vận chiếc áo sơ mi trắng, quần tây màu xám, ngồi ngay ngắn nhìn cô: “Gần đây khỏe không?” “Cũng được.” Đây là quán cà phê mà trước đây hai người thường tới, cách trường của Vu Sính Đình không xa. Khi đó, Hứa Diễn Thần thường mang theo một tập giấy, vừa ngồi xuống liền tranh thủ vẽ vài bản vẽ công ty yêu cầu, thỉnh thoảng hỏi cô vài câu, nhưng Hứa Diễn Thần rất ít khi đáp lại. Giờ nghĩ lại, thời gian họ ở bên nhau, công việc vẫn chiếm phần lớn. Hôm nay, nhìn nơi này cảnh còn người mất, Vu Sính Đình thầm thở dài trong lòng. Im lặng vài giây, Hứa Diễn Thần mới chậm rãi nói: “Xin lỗi, hôm đó anh hơi nặng lời với em.” Vu Sính Đình hé miệng, lắc đầu: “Đừng nói những lời này nữa, anh đã nói quá nhiều rồi.” Bầu không khí giữa hai người có chút ngột ngạt, trầm lặng giây lát, Hứa Diễn Thần lại hỏi: “Hai người ở bên nhau thật rồi à?” Vu Sính Đình còn chưa trả lời, Hứa Diễn Thần lại gật đầu nói: “Cũng tốt, cuối cùng cũng tìm được một người vừa ý bố mẹ em.” Đáy mắt Vu Sính Đình không chút gợn sóng, cô nhìn anh ta, giọng nói chứa đôi phần trách móc: “Cũng đến lúc này rồi, chúng ta có cần thiết phải châm chọc nhau nữa không?” Hứa Diễn Thần không ngờ cô lại trả lời mình như vậy. Lời nói của Vu Sính Đình khiến anh ta vô cùng xấu hổ, tự thấy mình quá kích động, lại khiến bầu không khí một lần nữa rơi vào thế bí bách. Một lát sau, anh ta nói: “Thật ra lần trước anh không bảo Hân Nhiên đến tìm em đòi tiền, anh không biết cô ấy lại làm thế. Đó không phải là ý của anh, em đừng hiểu lầm.” Hứa Diễn Thần vẫn cho rằng, phản ứng quá khích của cô ngày hôm ấy là do cô nghĩ anh ta muốn đòi tiền cô. “Không sao, với lại số tiền đó vốn là của anh mà, em chỉ tạm thời giữ hộ thôi. Vừa đúng vào thời điểm thích hợp, Quan Hân Nhiên nói với em, em hy vọng số tiền đó có thể giúp anh kịp thời.” Hứa Diễn Thần nghe thế chợt cười, giọng điệu có vài phần tự giễu: “Em không phải giấu anh, anh biết trong số tiền đó, đa phần là từ khách hàng của bố em. Bây giờ anh đang nghĩ, mấy năm qua, em đứng sau lưng anh thầm lặng làm bao nhiêu chuyện, rốt cuộc là có bao nhiêu chuyện anh không biết.” Vu Sính Đình cảm thấy Hứa Diễn Thần đang vì chuyện này mà chất vấn mình, cô suy nghĩ một lát rồi mới trả lời: “Ngụy Tử nói cho anh? Nếu như anh cảm thấy em tự tiện quyết định rồi khiêu khích giới hạn của anh, thì em chỉ có thể nói xin lỗi. Lúc đó em không nghĩ nhiều, nhưng em cũng chỉ là trung gian, còn đâu đều dựa vào năng lực của anh, thật sự không liên quan gì đến em cả.” Nghe đến đó, Hứa Diễn Thần nhắm mắt hít một hơi thật sâu, như thể đang cố giấu tâm trạng tồi tệ của mình, “Đừng nói với anh như vậy, anh không nên trách em, anh chỉ hận...hận anh đã phát hiện ra quá muộn.” Lúc Vu Sính Đình nghe Hứa Diễn Thần nói, cô nhíu chặt mày, không trả lời. Cô thật sự không rõ lần này Hứa Diễn Thần đến tìm cô là vì lý do gì. Lúc này, Hứa Diễn Thần lại hỏi: “Phải rồi, em với Phùng Nghị có quan hệ gì thế?” “Chẳng có quan hệ gì, chỉ là hai nhà quen nhau thôi, cũng không tính là thân thiết.” Vu Sính Đình cảm thấy vấn đề anh ta đặt ra thật kỳ lạ, lát sau lại hỏi: “Sao thế?” “Không sao.” Hứa Diễn Thần thoáng giật mình, như thể nhớ ra cái gì đó. Hai người nói chuyện với nhau một lúc, sau khi hỏi hết những nghi hoặc trong lòng, Hứa Diễn Thần liền gọi thanh toán. Vu Sính Đình ra đến cửa, Hứa Diễn Thần vẫn đi theo, còn thay cô đẩy cánh cửa kính ra. Trên đường, xe cộ đi lại đông nghịt. Hứa Diễn Thần tự lái xe đến, sau khi tạm biệt Vu Sính Đình, anh ta bước về phía chiếc xe đỗ ở trước cửa. Điều trùng hợp là, xe của hai người vô tình dừng cùng một chỗ. Đột nhiên, Hứa Diễn Thần đi qua đầu xe về phía Vu Sính Đình, nhìn cô rồi hỏi: “Sính Đình, em có hối hận vì đã yêu anh không?” Vu Sính Đình nắm chặt tay cửa xe, nhìn người đàn ông trước mặt. Bất chợt có cảm giác chua chát khó hiểu, cô lại tỏ ra thản nhiên mà lắc đầu: “Không hối hận.” “Anh cũng thế.” Nói xong, Hứa Diễn Thần tiến về phía trước, ôm trầm lấy cô. Vu Sính Đình ngỡ ngàng vì hành động đột ngột của Hứa Diễn Thần, cô giãy giụa, nhưng càng làm thế, Hứa Diễn Thần lại càng ôm cô chặt hơn, cánh tay ghì chặt như muốn nghiền nát cô vậy. Hứa Diễn Thần cầu khẩn bên tai cô: “Đừng nhúc nhích, để anh ôm một lát thôi. Một lần cuối cùng.” Đây là lần đầu tiên Hứa Diễn Thần dùng giọng điệu khép nép như vậy để nói với cô. Chỉ là một cái ôm trong chốc lát, Hứa Diễn Thần đột ngột buông cô ra, khôi phục lại thần sắc: “Nhìn em căng thẳng này, coi như là bạn bè bình thường ôm nhau một cái thôi mà, chắc là không sao chứ?” Vu Sính Đình nhìn anh ta, không biết nên trả lời thế nào. Đột nhiên, cô phát hiện ra, hôm nay Hứa Diễn Thần rất lạ, nhưng cụ thể là lạ chỗ nào, cô không thể nói được. Buổi tối hôm sau, Phùng Nghị vui vẻ đến nhà Phùng Mộ Huân, ném một sấp ảnh lên bàn, “Anh, chẳng phải anh bảo em theo dõi Hứa Diễn Thần sao, đây là phát hiện mới của ngày hôm qua, cho anh xem này. Anh xem rồi đừng tức giận nhá.” Đêm đó, sau khi nhận được điện thoại của Phùng Mộ Huân, Phùng Nghị liền gọi điện cho trợ lý cử người theo dõi nhất cử nhất động của Hứa Diễn Thần. Mấy hôm trước chẳng có phát hiện gì, hôm qua mới thấy Hứa Diễn Thần và Vu Sính Đình gặp nhau. Đầu tiên, Phùng Mộ Huân liếc Phùng Nghị một cái, rồi bình tĩnh cầm sấp ảnh lên, lật từng tấm một. Trong ảnh đều là cảnh Hứa Diễn Thần và Vu Sính Đình ngồi đối diện nhau trong nhà hàng, ánh mắt không có gì lạ thường. Nhưng, hai tấm cuối cùng chụp cảnh hai người kia ôm nhau. Trong ảnh, Vu Sính Đình tỏ ra bối rối khi bị Hứa Diễn Thần ôm vào lòng. Phùng Mộ Huân nhìn loạt ảnh, hốc mắt nhưng nhức một cách khó hiểu, đầu ngón tay ghì xuống ngày càng mạnh, nhưng thần sắc thì vẫn như trước. Phùng Nghị vẫn quan sát sắc mặt anh, Phùng Mộ Huân vẫn rất bình tĩnh, xếp gọn sấp ảnh lên bàn, rồi cầm ly rượu lên nhấp một ngụm. Cả quá trình ấy, anh vẫn mang dáng vẻ bình tĩnh, dường như anh chẳng liên quan gì đến người trong ảnh. Chỉ có Phùng Nghị biết, Phùng Mộ Huân càng không nói, chứng tỏ anh càng tức giận. Thấy bầu không khí có chút khác thường, Phùng Nghị lên tiếng: “Em nghe người của em nói, là thằng nhãi kia chủ động.” Phùng Nghị giải thích, thấy Phùng Mộ Huân vẫn chẳng có gì thay đổi, vẫn không nói câu nào, anh ta liền bổ sung thêm: “À...có điều, anh cũng thấy bọn họ yêu nhau, ai ngờ. Nói thật, anh, em bảo anh đổi phụ nữ đi được không, tại sao anh cứ phải thua trong tay cô ta cơ chứ? Lại còn phải mất công suy nghĩ lâu như vậy...” Phùng Mộ Huân lạnh nhạt nhìn Phùng Nghị, vẻ dữ dằn thoáng lướt qua đôi mắt. Có thế, Phùng Nghị mới ngậm miệng, bất đắc dĩ cười hề hề vài tiếng. Một lát sau, Phùng Mộ Huân thong thả nói: “Anh muốn cô ấy.” Phùng Nghị liền gật đầu, cười: “Được, anh vui là được rồi, coi như em chưa nói câu kia. Có điều, hình như Hứa Diễn Thần đang nghi ngờ rồi, nhưng kể cả hắn biết cũng không sao.” Báo cáo tình hình xong, Phùng Nghị biết không nên luyên thuyên nữa, kiếm bừa một cái cớ rồi chuồn về. Phùng Mộ Huân rất ít khi để lộ thần sắc âm hiểm này, đợi Phùng Nghị về, anh vo đống ảnh thành một đống nhăn nhúm. Anh muốn xem, Hứa Diễn Thần còn có thể thế nào được nữa. *** Một tuần sau, Vu Sính Đình và Phùng Mộ Huân gặp nhau. Lúc đó, Phùng Mộ Huân đã làm tròn nghĩa vụ của một người bạn trai, đỗ xe ở ngoài cửa công ty chờ cô tan ca. Vu Sính Đình lên xe, cài dây an toàn. Phùng Mộ Huân nhìn thần sắc mệt mỏi của cô, có chút đau lòng, “Dạo này mệt lắm à?” “Vẫn ổn mà, chỉ tại ngủ không đủ giấc chút chút thôi.” Phùng Mộ Huân thở dài, bất đắc dĩ sờ đầu cô, ngữ khí như đang hơi giận: “Tối nào cũng dặn em đi ngủ sớm rồi mà em vẫn không nghe lời.” Rõ ràng là lời giáo huấn, nhưng từ miệng anh nói ra lại chứa đầy ân cần, cưng chiều. Lúc này, Phùng Mộ Huân hỏi: “Gặp Hứa Diễn Thần rồi?” Vu Sính Đình gật đầu, không hề phủ nhận: “Ừm.”, rồi lại kinh ngạc hỏi: “Sao anh biết?” Nhắc đến Hứa Diễn Thần, ánh mắt cô rõ ràng hiện vẻ bối rối. Phùng Mộ Huân cười cười, “Lần trước không phải là cậu ta chủ động gọi điện cho em sao, anh đoán thế, dù sao chuyện đó cũng là sớm muộn thôi mà.” Phùng Mộ Huân không hỏi tiếp nữa. Anh không nói, anh thấy cảnh cô và Hứa Diễn Thần ôm nhau rồi. “Được rồi, anh dự đoán như thần.” Vu Sính Đình đầu hàng. Phùng Mộ Huân nghe vậy cũng không cáu giận, mà bất thình lình áp sát cô, cưng chiều vuốt nhẹ sống mũi cô, giọng điệu dịu dàng: “Điểm Điểm, anh hỏi em trước này, mấy hôm nay chúng ta ở bên nhau, có tính là đã xác định quan hệ không?” Vu Sính Đình nín thở, cô rất ít khi thấy Phùng Mộ Huân dịu dàng như lúc này, chần chừ một lát, cô chậm rãi gật đầu. Lúc này, anh cong môi cười, lại nói tiếp: “Nếu vậy, anh hỏi em, như vậy có phải là, em đã là bạn gái của anh rồi?” Vu Sính Đình lại gật đầu, gần như là vô thức, bởi toàn bộ tri giác đã bị lời nói của Phùng Mộ Huân quấn lấy. Ngay lúc này, Phùng Mộ Huân quẳng bỏ hết những uất ức của buổi tối hôm đó đi, đôi mắt ngập tràn ý cười. Anh nắm chặt tay cô, trịnh trọng nói: “Có thể đích thân thấy em thừa nhận, thật là tốt. Anh để ý chuyện em tiếp xúc với cậu ta, nhưng em có tự do của em, anh sẽ không dùng tinh thần để trói buộc em.” Lời nói của Phùng Mộ Huân hợp tình hợp lý, gần như khiến Vu Sính Đình xấu hổ vô cùng. Vu Sính Đình còn tưởng sẽ lại hứng một màn gây sự như buổi tối hôm ấy, nhưng không, Phùng Mộ Huân cho cô thời gian và không gian, chờ cô cam tâm tình nguyện.