Editor: Bống Sabj Beta: Qin Bắt đầu từ lúc chạm mặt tổng thanh tra, Nhan Giai đã có linh cảm không lành. “Nhan Giai cậu đang ở đâu đấy? Cậu quên buổi họp hàng tuần vào thứ hai rồi à?” Khi Nhan Giai nhận được điện thoại của Quân Quân thang máy vừa dừng lại ở tầng 23, Quân Quân là đồng nghiệp cùng tổ biên tập với cô, thay mặt Pecy truyền đạt lại, “Nếu trong vòng năm phút nữa cậu không có mặt, Pecy nói, sau này cậu cũng không cần đến nữa.” Xong xong, lần này chết chắc rồi! Nhan Giai vô cùng lo lắng lao vào khu vực của tổ biên tập, đúng lúc Pecy mặt sa sầm đi từ phòng họp ra, Nhan Giai hoảng hốt đứng dậy, chuẩn bị tinh thần ngồi lên tên lửa ‘nhanh chóng cút’ bất cứ lúc nào. “Mặt cô bị sao thế? Bôi phải kem hyaluronic acid* nhái à?” Pecy bắt đầu phát tác bệnh khinh người và kiểu ăn nói độc địa của chị ta.“Buổi họp hàng tuần sáng nay cô ở dâu?” (*hyaluronic acid: một chất giúp dưỡng ẩm và chống lão hóa) Nhan Giai muốn giải thích, nhưng Pecy hoàn toàn không cho cô cơ hội lên tiếng.“Ngày đầu tiên tôi đã nói, cho dù cô là thực tập sinh thì tôi cũng đánh giá cô theo tiểu chuẩn của nhân viên chính thức. Muộn một lần, tiền lương trừ 1%, hơn nữa đối với số điểm đánh giá của cô sau này tôi cũng sẽ thận trọng suy xét. Mời cô nhớ kỹ lần giáo huấn này!” Kết thúc câu nói với tốc độ tên lửa, Pecy lại nhìn Nhan Giai từ sợi tóc đến ngón chân, bắn những ánh mắt nhọn như kim tiêm vào từng chỗ trên người cô, cuối cùng dừng lại trên đôi mắt trang điểm của cô.“Nếu tôi là Sissi (tổ trưởng tổ làm đẹp), chắc chắn sẽ không thể hiểu nổi rốt cuộc trên mặt cô là bút kẻ mắt hay cái tàn thuốc nữa?” Không nhận xét gì trang phục, nghĩa là trang phục đã được thông qua, nhưng mà trang điểm thất bại cũng là thất bại – cô gái nhỏ thực tập, cô nên cảm thấy may mắn vì mình không ở tổ làm đẹp đi. Pecy là tổ trưởng tổ thời trang, dốc hết sức biến tổ biên tập thời trang trở thành tổ sành điệu nhất BI. Vị trưởng nhóm thiết kế này yêu sự đơn giản, thích sự đổi mới, tuy nhiên nói năng sắc bén không để cho ai mặt mũi, làm việc cũng vô cùng quyết đoán. Đối với cách ăn mặc của cấp dưới chị ta đặt ra tiêu chuẩn rất cao, bởi vì đây chính là thể diện của tổ thời trang. Trước đây Nhan Giai nghĩ Pecy chỉ soi mói cấp dưới thôi, nhưng sau khi cô nghe thấy Pecy nhận xét chiếc váy đuôi cá kẻ caro xanh trắng của ai đó trong tổ chẳng khác gì cái ga trải giường, còn váy màu xanh lục của một người khác là con rùa dũng cảm biết đi, cô đã chấp nhận chuyện ngày đầu tiên túi xách Prada sát thủ* của cô bị Pecy kết luận là hàng fake. (*Là một dòng túi của hãng Prada, sau khi được nữ sát thủ trong bộ phim Mission Impossible 4 sử dụng thì nó được gọi bằng tên túi xách sát thủ) Đó là món quà sinh nhật mẹ Nhan Giai mua cho cô nhân dịp đi Hongkong, lúc đó bố cô còn đùa rằng không thể chiều Giai Giai như vậy được, cô vẫn còn đi học. Chẳng qua mẹ cô vẫn cố chấp muốn tặng, nói Giai Giai đã hai mươi tuổi, có thể sở hữu một thứ đắt tiền được rồi. Nhớ lại niềm hạnh phúc khi đó, Nhan Giai nắm chặt cái túi xách sát thủ màu trắng, trong lòng gào thét, thế giới này nếu không nhường con, mẹ chiếu rọi con đi chiến đấu!* (*Cải biên tiêu đề bài hát cách mạng “Sao đỏ chiếu rọi tôi đi chiến đấu”.) Quả thực đây đúng là một chiến trường nhỏ. Trong lúc Pecy quở trách Nhan Giai, trong phạm vi mười dặm im lặng như tờ. Tất cả mọi người đều mũi nín thở, tai vểnh lên hóng hớt xem ‘Bên kia có chuyện gì’? Hai bô lão đứng cách đó một buồng văn phòng kéo kéo khóe môi, buổi họp hàng tuần sáng thứ hai mà còn muộn, thực tập sinh ngày càng lắm chiêu trò. Ở buồng phía trước bên trái đang vấn vương bên làn sương ẩm, chẳng vì lí do gì khác, chỉ là cô gái ngồi đó muốn độ ẩm được cân bằng, một cái đầu ló ra, cô chính là biên tập Quân Quân. Có sở thích đánh má màu hồng phớt cùng mắt màu ngọc trai, Quân Quân đáng yêu chỉ có thể ném cho Nhan Giai một ánh mắt an ủi – chị Pecy có bệnh ngày thứ hai, cậu hãy cố nhẫn nhịn. Từ vấn đề đi muộn đến trang điểm cũng thành một bài diễn văn dài mười phút, mãi cho đến khi Pecy nhận được điện thoại từ tổ chuyên đề mới chấm dứt, chị ta chỉ tay về một lối rẽ, dùng mệnh lệnh nói với Nhan Giai,“Thấy người tóc đỏ đằng kia không, hôm nay cô đi theo anh ta đến tổ chuyên đề.” Nói xong biến mất như một làn khói, không biết đã đi đâu, đến buổi trình diễn thời trang của một quốc gia nào đó, nơi triển khai thời trang XX nào đó hay là một tiệm salon… bỏ lại ba biên tập không theo kịp lại không biết phải đi đâu để tìm. Nhan Giai không hiểu mô tê gì, vừa xấu hổ vừa tự trách, đi muộn là lỗi của cô, nhưng việc đó và tổ chuyên đề liên quan gì đến nhau? Quân Quân nói cho cô một chân lý: Không nên vắng mặt trong buổi họp hàng tuần vào thứ hai. Pecy thường hỏi ai có thể đến tổ chuyên đề giúp đỡ không, không người xung phong, như vậy việc này dĩ nhiên đẩy lên người Nhan Giai. Quân Quân an ủi cô ai mới tới đều bị vậy, ‘Thực tập trợ lý biên tập’ chẳng qua chính là làm việc vặt cho tổ biên tập mà thôi. “Bạn yêu, cậu phải chú ý, Dung ma ma cũng không phải dễ chọc.” Uống hết một ly nước trái cây ít đường kì dị, cũng đồng thời là bữa sáng, Quân Quân nheo mắt nhìn về khu vực của tô chuyên đề ở hướng bắc. “Dung ma ma??” Trong Nhan Giai chỉ có dấu chấm hỏi. Cô mới thực tập một tuần, khi đến phòng trà cũng đã đi qua tổ chuyên đề, gần như lúc nào ở đó cũng vắng hoe. “Dung ma ma chính là chị đại của tổ chuyên đề đó, tên thật là Cốc Dung. Có một lần chọn trang bìa, chị Doãn Kỳ (tổ trưởng tổ thẩm mỹ) cùng với Pecy kiến nghị lên tổng biên tập nhất quyết không đồng ý mẫu mà chị Cốc Dung chọn, nhưng chị ý vẫn một mình kiên quyết bảo vệ ý kiến. Lại còn nhấn mạnh chữ một mình. Lần chiến tranh lạnh đó Pecy tức giận đến mức bỏ cả ăn cơm tối luôn.” Quân Quân khuyên Nhan Giai, nếu sau khi tốt nghiệp muốn tiếp tục ở lại BI, hãy nhớ, trăm lần ngàn lần không được đắc tội Dung ma ma. Nhóm biên tập viên của BI chia thành ba phe: Tổ thời trang, tổ tiêu dùng và tổ chuyên đề. Tổ thời trang chủ yếu đưa tin về các xu hướng thời trang mới nhất trên thế giới, đặt thông tin về các buổi biểu diễn thời trang của các thương hiệu lớn trong tuần lên bảng quảng cáo đèn LED, rảnh rỗi thì cho cả các thương hiệu nhỏ lên sàn. Tổ tiêu dùng lại chia thành làm đẹp, sức khỏe, y tế, xe hơi, đồ trang sức, đồng hồ vân vân, bao trùm tất cả các lĩnh vực, quảng cáo cũng chỉ xoay quanh những chủ đề bất biến này. Còn tổ chuyên đề phụ trách chuyên mục mỗi kỳ một nhân vật, cũng là tổ phải ra ngoài phỏng vấn nhiều nhất. Ngoài ra còn có tổ mỹ thuật tạo hình, tổ thẩm mỹ, tổ bản quyền vân vân. Ban đầu Nhan Giai mong muốn thực tập ở tổ làm đẹp thì bị phân đến tổ thời trang, bây giờ lại bị điều đi tổ chuyên đề. Kiểu bị sắp đặt đa-zi-năng này hình như là bắt buộc với sinh viên ngành báo chí, dù sao đi nữa cũng phải lên dây cót toàn bộ tinh thần! Nhan Giai chào hỏi tên tóc đỏ cao khoảng một mét bảy lăm, giống như Alice lon ton theo con thỏ bước chân vào thế giới lạ lẫm. “Xin chào, tôi là Nhan Giai thực tập sinh tổ thời trang, xin hỏi đây là tổ chuyên đề đúng không?” Nhận được ám hiệu chắc chắn, chàng trai khoa trương xoay người lại, đập vào mắt Nhan Giai là tám lỗ chỉ riêng trên tai trái của anh ta. “Theo tôi nào, sweetheart ~” Tên tóc đỏ kéo cô ra khỏi văn phòng không một lời giải thích. Cái gì? Cái gì ngọt? Nhan Giai chưa kịp thích ứng với cách xưng hô mới đã bị nhét vào một chiếc Buick* màu đen, trong tay ôm chiếc váy dài mốt mới nhất của Gucci mùa xuân năm nay, lấy ý tưởng từ hồ nước màu xanh được điểm xuyết những chiếc lá sen, kết hợp với khăn lụa in hoa mang đến hơi thở rất nghệ sĩ, cô nhìn túi nilon màu xanh trong suốt — đây là phong cách thiết kế của tổng thanh tra Frida, bà là một nhà thiết kế tài năng xuất chúng nhưng cũng gây không ít tranh cãi, chồng của bà ấy cũng chính là CEO đương nhiệm của Gucci. (*Buick là nhãn hiệu xe sang của General Motors (GM) Các dòng xe của Buick được bán tại Hoa Kỳ, Canada, México, Trung Quốc và Israel) Nhưng biết mấy thứ này có tác dụng gì? Bây giờ cũng chẳng ai hỏi mày. Nhan Giai ngả ra sau ghế, chỉ nghe thấy tiếng chuông di động của tên tóc đỏ không ngừng reo, còn có thánh chỉ truyền đạt từ tổ trưởng: Đây là bộ váy mới chuyển từ Milan tới Bắc Kinh, một sợi chỉ cũng không thể cắt! Nhan Giai không nói gì, ngoài cửa sổ là phong cảnh Bắc Kinh lúc chín giờ sáng, khi những thành phần tri thức mặc vest đang vội vội vàng vàng, cô bỗng nhiên nhớ lúc này Tiếu Tiếu đâng ở thư viện ôn thi nghiên cứu sinh, cô ấy đang đọc Lịch sử truyền thông, cô ấy đang nghiên cứu văn hóa cộng đồng ảnh hưởng tới văn hóa truyền thống như thế nào… Chuyện ‘Tôi vẫn đang đi học’ cách cô càng ngày càng xa. Phản chiếu trên cửa kính cửa sổ là hình ảnh cô gái tô son Channel dòng Velvet số 42, Nhan Giai nhìn bản thân như vậy, đây chính là mình của tương lai, để chào đón và tìm kiếm nó, từ bây giờ, phải cố gắng! *** Trong một căn phòng VIP tại tầng ba khách sạn Kerry Centre, thợ trang điểm, ngươi phụ trách đạo cụ, người phụ trách trang phục người người nhà nhà tinh thần cao độ tập trung chỉ để làm tốt một việc – chụp ảnh cho nhân vật trang bìa số mới nhất của tạp chí BI. Mà người chỉ huy toàn cục không phải ai khác chính là tổ trưởng tổ chuyên đề Cốc Dung, đang vội vàng đi về phía Nhan Giai, không, là đi về phía bộ quần áo trong tay Nhan Giai. Nhanh chóng bỏ qua Nhan Giai mà cầm lấy bộ váy Gucci, Dung ma ma giống một con kangaroo nhảy qua nhảy lại mọi chướng ngại ngăn cản đường đi của chị ta, còn tên tóc đỏ là con gà tây đi theo kangaroo, mái tóc tung bay chính là chiếc đuôi ngúng nguẩy đằng sau mông. “Nhanh nhanh lên, tốc độ nhanh lên, miss Lý Đương Kỳ chỉ rảnh hai tiếng, nếu trong khoảng thời gian đó không hoàn thành, mấy người tự nhảy ra ngoài cửa sổ cho tôi!” Dung ma ma vẫn nóng nảy như cũ, vẻ mặt hung hãn. Từ việc lên kế hoạch trang bìa, phụ trách chuyên mục mỗi kỳ một nhân vật, chịu trách nhiệm cho mỗi công việc, cho đến việc liên lạc với ngôi sao rồi lại mời nhiếp ảnh gia nước ngoài giá đáo đến Bắc Kinh, tất cả mọi việc nhỏ như con kiến to như con voi đều do chị ta ra trận, bởi vì đối với kết quả, gần như chị ta theo chủ nghĩa hoàn mỹ đến biến thái. Ở BI, với thâm niên làm việc của chị ta đã có thể lên tới vị trí tổng biên tập, bởi vậy được ưu ái hơn các tổ trưởng tổ khác là việc không có gì lạ, thậm chí ngay cả đế vương Laker cũng sẽ nghe ý kiến của chị ta. Dung ma ma năm nay đã chạm ngưỡng bốn mươi, để kiểu tóc ngắn với phần mái được cắt ngang trán, đôi môi đỏ sẫm vạn năm không đổi, luôn há miệng cười hô hố trước mấy lời nói độc địa của tên tóc đỏ sắm vai người phiên dịch, từ tiếng Việt* đến tiếng Anh rồi lại tiếng Pháp, anh ta cùng nhóm nhiếp ảnh gia người Pháp tán gẫu đến quên trời quên đất. Mãi sau này cô mới biết tên anh ta — Hàn Đông Đông, biên tập viên lão làng của tổ chuyên đề, dưới sự quản lý của nhóm biên tập viên cao cấp quốc tế. (*Tiếng Việt là tiếng của hai tỉnh Quảng Đông, Quảng Tây.) So với những người đang bận túi bụi ở đây, Nhan Giai lại có vẻ quá rảnh rỗi, công việc của cô chỉ là đưa quần áo, hoặc làm em gái bê trà cho nhiếp ảnh gia. Sau đó lại đảm nhận vai trò người hâm mộ của Lý tiểu thư, lần đầu tiên nhìn thấy Lý tiểu thư ngoài màn ảnh có được tính là một thu hoạch hay không nhỉ? Nhan Giai bỗng nhiên rất nhớ 218, muốn được tan làm trở lại ký túc xá, cởi giày cao gót, đóng cửa lại, sau đó tất cả phồn hoa không còn liên quan gì đến cô. Mà đúng lúc này, Dung ma ma xuất hiện ở trước mặt cô, đưa cho cô một mảnh giấy màu trắng không biết từ đâu ra, trên đó viết mấy từ tiếng Anh cùng dấu gạch chéo, vị tổ trưởng dùng phương thức ngắn gọn nhất thông báo rằng chị ta cần hai loại lông chim, một là lông vũ trắng, hai là lông mao*.“Tôi không cần biết cô dùng cách gì, trước một giờ trưa cô phải đem hai loại này về đây cho tôi.” (Lông vũ: có một sợi chính và nhiều sợi nhỏ xung quanh. Lông mao: chỉ có một sợi) Từ đầu đến cuối, Dung ma ma chỉ dùng một cách gọi duy nhất ‘cô/cậu’, đương nhiên với ai ở đây chị ta cũng xưng hô như vậy.‘Cô đi XX đi’‘Cậu cầm cái này ra kia’‘Cái kia cô đem đến XX cho tôi”. Chị ta không quan tâm cô là thực tập sinh tổ thời trang hay tổ nào khác đưa tới, trong mắt chị ta, Nhan Giai chỉ là một ‘cô’ đến làm việc. “Cô hiểu chưa?” Cái miệng to phun ra một dấu chấm hỏi hình lưỡi liềm. Lông chim? Vải? Lông? Nhan Giai cái hiểu cái không gật gật đầu. “Hiểu rồi thì đi đi, đứng ở đây như đồ ngốc làm gì!” Dung ma ma bỏ lại những lời này rồi lại giống như con chuột kangaroo da nhăn nheo vừa đeo kính laser kiểm tra tiến độ của mọi người trong phòng, vừa nhảy qua chướng ngại ‘ngu ngốc’. Nhan Giai giống như bị một chậu nước đá dội từ đầu xuống chân, từ bé đến giờ đây là lần đầu tiên cô bị người ta mắng ngu ngốc, cô cứng ngắc bước ra khỏi đám ngừoi hỗn loạn, vô tinh để ý thấy tên tóc đỏ đang dựa vào cái bàn đựng điểm tâm, giơ tay làm kí hiệu ‘Chúc đi vui vẻ’ với cô Anh ta đang xem trò hay? Không, tất cả mọi người đang xem thực tập sinh mới tới có thể chịu đựng được bao lâu. Nhan Giai cắn chặt răng lao ra khỏi khách sạn, im lặng hỏi trời, cô đào đâu ra lông chim bây giờ, xông vào nông trại vặt lông gà, hay là vào cửa hàng áo lông của Bosideng xé đống quần áo rồi lấy lông trình lên? Lần này chủ đề của trang bìa lấy cảm hứng từ bộ phim kinh điển “Cuộc đời tuyệt vời của Amélie Poulain*”, đó là chiếc lông của thiên thần, trắng muốt xinh đẹp. Nhưng Nhan Giai không bao giờ thèm thích bộ phim điện ảnh đó nữa, trong phim Amélie sau khi tìm được chiếc hộp sắt đã quyết định giúp mọi người thực hiện ước mơ của mình. (*Cuộc đời tuyệt vời của Amélie Poulain (tiếng Pháp: Le Fabuleux Destin d’Amélie Poulain, tên tắt là Amélie) là bộ phim hài lãng mạn của Pháp, do Jean-Pierre Jeunet đạo diễn. Lấy bối cảnh ở Paris, phim kể câu chuyện về Amélie Poulain, một cô gái trong sáng, tốt bụng, với những kế hoạch tuy nhỏ nhưng lại đem đến những thay đổi to lớn cho những người xung quanh.) Nhưng mà, còn ước mơ của cô thì sao?