Từ nay về sau, cùng anh lưu luyến
Chương 28 : Hôm nay hình như gần anh hơn một chút 2
Nhan Giai cũng bất ngờ, thì ra Cố Hàng với An Duy có quen nhau, nhưng mà chung quy cô cũng chỉ muốn lấy lại Macbook của mình thôi, có lấy từ trong tay ai cũng chẳng quan trọng. Tuy nhiên người nào đó trong nháy mắt mặt đen lại, ánh mắt cũng ảm đạm, “Hai người cùng nhau ăn hải sản? Lại còn cùng uống rượu? Còn làm gì nữa?”
Nhan Giai vừa định nói là còn chụp ảnh với nhau thì nghe đến Cố Hàng hỏi một câu chẳng ra sao cả, “Không, là ba cậu ta làm gì em rồi?” Ba của An Duy chính là một quỷ phong lưu đấy!
Trong hai mắt mơ hồ có lửa giận đang bùng cháy, Cố Hàng quét mắt qua đầu gối bị thương của cô, đôi lông mày anh tuấn khẽ nhíu lại, anh dặn cô ngồi chờ ở đó chớ có lộn xộn, nói xong liền quay đầu bước đi một cách rất bá đạo.
Một lòng muốn lấy lại PPT cho mở bài ngày mai của cô cuối cùng cũng xong rồi, căn bản không thèm chú ý đến người nào đó đã khó chịu cực kỳ, khó chịu đến mức cầm lấy Macbook trực tiếp ném lên mặt người nào đó đang say ngủ trên ghế, An Duy đang mộng đẹp tự dưng bị đập tỉnh, đau đến mức che mũi gào um lên, Cố Hàng mày ăn trúng cái khỉ gì thế hả! Macbook là dùng để ném chắc! Ông già Steve Jobs thiết kế chức năng này là để cho mày dùng ném chiến hữu à! Ipad có thể làm bẹp mũi! Còn Macbook thì có thể biến mặt thành bánh đấy!
“Đó là lap của mày đấy, tao thay Nhan Giai trả lại cho mày.” Tên khốn thối tha, dám trêu chọc cô gái của anh, đáng ăn đòn! Cố Hàng đã hết sức khống chế lửa giận nếu không bay đến tẩn cho tên kia một trận, từ nhỏ anh đã được ba giáo dục phải khống chế cảm xúc, thậm chí là phải có năng lực kiềm chế phẫn nộ, đây mới là biểu hiện của một nam tử hán trưởng thành. Nhưng không thể phủ nhận rằng, lúc này anh chỉ muốn bùng cháy.
Tâm trạng trở nên buồn bực, anh không khỏi dùng cánh tay kẹp cổ An Duy, ép hỏi chuyện trong bữa tiệc, ba của mày sao lại để ý đến một cô gái trẻ tuổi hả!?
An Duy bị kẹp đến khó thở, hai tay quơ quơ trong không khí, “Mẹ nó tối nay tao có chọc bố con thằng nào đâu chứ, tao có muốn chụp ảnh gì đâu, là ba tao muốn nhận con bé đó làm vợ tao, nhưng tao đâu thích nó, mẹ nó tao sai rồi được chưa…”
Vừa nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Cố Hàng lập tức buông tay ném người nào đó lên ghế rồi bắt đầu tìm hộp y tế xung quanh. Bởi vì lúc làm mô hình sẽ có lúc tay bị thương cho nên phải chuẩn bị sẵn thuốc trong phòng làm việc.
An Duy phát hiện đêm nay thằng bạn của mình có chỗ không đúng, đây là… nổi giận đúng không nhỉ?! Cho dù anh có ngu đi nữa thì cũng có thể cảm nhận rõ… “Hai chúng mày quen nhau à? Cô ta là gì của mày thế? Vừa nãy là mày muốn mưu sát tao đấy à!? Có phải mày uống nhiều quá rồi không?”
“Cô ấy là người tao nhìn trúng, tự mày lo liệu đi!” Ném lại một câu lỗ mãng, Cố Hàng không quay đầu bước ra khỏi phòng làm việc.
Tao khinh! An Duy giật mình ngồi bật dậy, cô gái kia gọi là Nhan Giai… Không ngờ… Cố đại thiếu gia của chúng ta, bạn thân nhất của anh, cũng là nam thần đệ nhất trong khoa xây dựng bọn anh… lại để ý một cô gái!?
***
Cố Hàng quay lại trên nhà ăn, cố gắng khôi phục cảm xúc bình tĩnh, đem tất cả nóng nảy, bất an, lo âu ướp lạnh hết, một khi lửa giận đã được châm ngòi, ngay cả chính anh cũng không biết khi mình tức giận thì sẽ ra làm sao, anh dùng lực nhéo ấn đường, sau đó thoạt nhìn như không có chuyện gì xảy ra, thần sắc tự nhiên bước đến, giúp Nhan Giai xử lý vết trầy trên đầu gối.
Chỉ là vẻ mặt lạnh lùng không muốn nói chuyện.
Nhan Giai cảm thấy xước một chút cũng không sao, không cần Cố Hàng phải phiền như thế, hơn nữa một chàng trai cao như vậy đột nhiên ngồi xổm trước mặt bạn thì cảm giác sẽ rất kỳ quái, giống như một nàng công chúa được hiệp sĩ che chở, chỉ có điều cô đã sớm qua độ tuổi mộng mơ rồi, dù ngã bị thương cũng chẳng hề gì.
“Mùa hè em chắc sẽ muốn mặc váy, để lại sẹo thì không đẹp đâu.” Anh cúi đầu, trong giọng nói chứa vẻ quan tâm, “Sẽ đau chút đấy, em cố nhịn nhé.”
Lấy ra miếng bông tẩm cồn i-ốt giúp cô khử trùng miệng vết thương, Nhan Giai hít một tiếng, anh lập tức nhẹ nhàng hơn, ánh đèn quả quýt ấm áp trong phòng dừng trên vai anh, phảng phất như một chú bướm phát sáng đậu lại đó, từ chóp mũi rồi đến bờ môi anh, rồi lần xuống chiếc cằm gầy, phác theo đường nét một cách dịu dầng, vẽ nên vẻ mặt nghiêm túc của anh…
Vì hôm nay có hẹn mọi người bàn chuyện kinh doanh quán ăn nên anh mặc áo sơ mi trắng chỉnh tề thoạt nhìn rất giống tinh anh hàng đầu trong các văn phòng cơ quan, Nhan Giai không khỏi nghĩ đến sau này, chờ sang năm tốt nghiệp, mọi người sẽ trở thành người như thế nào đây? Liệu cô có được làm nhân viên mới ở BI hay không, còn anh sẽ là thành phần chín đến năm* ở công ty nào đây?
(*Là thời gian làm việc của nhân viên công chức, từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều.)
Nếu như không có cuộc sắp xếp của ba mẹ ngày đó, liệu rằng em có gặp được anh như hôm nay không?
Nhan Giai chìm vào trầm tư, Cố Hàng không biết công chúa của mình lạc vào cõi tiên đến đâu nữa, anh giơ tay vẫy vẫy trước mặt cô, cẩn thận dặn cô, vết xước đã xử lí tốt rồi, không được để dính nước vào.
Cô bừng tỉnh nói một câu cám ơn.
Cố Hàng cúi đầu vặn nắp bình thuốc đỏ, đột nhiên mở miệng, “Không cần phải khách khí với tôi như thế, chúng ta đã gặp mấy lần rồi, tuy không tính là bạn bè thân quen nhưng cũng không phải là người xa lạ gì cho cam, đúng không?”
Nhan Giai nghĩ một hồi, đúng là không phải người lạ, là kiểu đi giữa đường gặp mặt thì sẽ gật đầu chào, nhưng mà… “Nhưng mà vẫn còn nhiều chỗ không hiểu lắm.”
“Vậy em muốn hiểu cái gì?” Anh ngẩng đầu, dịu dàng nhìn cô.
Nhan Giai bỗng nhớ đến cửa tiệm này thì buột miệng hỏi, “Anh đi ship hàng xong thì vẫn phải ở đây đợi quán đóng cửa kia à?”
“Bởi vì sẽ có khách quan trọng đến không biết chừng.” Cố Hàng đứng dậy đặt hộp y tế lên bàn, dáng người cao gầy dựa bên mép bàn, hai tay đan chéo, đèn treo bên trên phát những tia sáng dừng trên đầu anh, “Ví dụ như… em.”
Anh đưa mắt nhìn cô, mà cô rất nhanh đã trốn khỏi tầm mắt anh, dáng vẻ ngây ngô nhưng trong lòng lại như nở hoa.
Một cảnh này bị An Duy cách đó không xa nhìn thấy, anh như được mở rộng tầm mắt, ngay đến cả chuyện điên rồ như giúp con gái bôi thuốc mà Cố đại soái ca cũng làm được cơ à! Cả người An Duy thấy bất ổn… Anh mang theo vẻ mặt xám xịt đi qua, lập tức bị Cố Hàng lạnh lùng nhìn thẳng, mày qua đây làm quái gì? An Duy cúi đầu lên tiếng chào hỏi.
Cố Hàng cũng lười đáp lại anh, chuẩn bị đưa Nhan Giai về trường học, An Duy đi theo sau cũng muốn chấm mút đi ké xe, đáng tiếc không đợi anh mở cửa xe đã thì đã bị tay của người nào đó chụp lên mặt, trong đôi mắt lạnh lùng bắn ra lưỡi dao, mày cứ dám lên xe thử xem!
An Duy cứ thế mà vô tình bị đá bay, hai mắt đẫm lệ nhìn thằng bạn khốn chở con gái nhà người ta đi xa, anh lập tức vẫy một chiếc taxi, trong lòng oán giận bất bình, đồ thấy sắc khinh bạn! Không cho anh làm bóng đèn chứ gì, được lắm, anh càng muốn tia chết mấy người! Thế là lập tức bảo bác tài đuổi theo chiếc Cayenne màu trắng phía trước!
Truyện khác cùng thể loại
266 chương
79 chương
172 chương
111 chương
197 chương
35 chương
39 chương