Từ nay về sau, cùng anh lưu luyến

Chương 20 : Tôi viết của tôi, anh ăn của anh 2

Edit: Qin Beta: Sabj “…” Nhan Giai tiếp tục đầu đầy vạch đen nhìn mở bài luận văn của cô, mà với đôi chân dài của người nào đó, bàn tròn nhỏ trong McDonald không thể nào vừa. Thế là đành đem chân chống lên phía đối diện, trong lúc vô ý đụng đến đầu gối cô, vậy là cô đành phải rụt lại, khuỷu tay anh cũng vượt qua nửa vòng tròn trực tiếp chiếm lấy địa bàn của cô, mà cô cũng chỉ có thể im lặng coi thường. Chen được lắm… Ý thức được vấn đề không gian, Nhan Giai rất chi là hối hận. Đến McDonald để tự học chính là sai lầm, còn không bằng quay về ký túc xá, cho dù có bật đèn phá hỏng giấc ngủ của lũ kia thì Nhan Giai cũng chẳng quan tâm. Nhưng nếu giờ quay về nói không chừng cô sẽ lập tức nhảy lên giường nằm ngủ mất, thế là đành chịu ở lại đây tiếp tục tự học, bị đôi chân dài của người nào đó “vô ý” trêu chọc, mặc kệ tay chân anh có duỗi thẳng đến đâu, cô cứ thế mà coi thường, tập trung toàn lực viết luận văn!!! Thật ra thì nội tâm đang gào thét – Cố Hàng anh cứ thử đụng vào tôi nữa đi, đi, đi, đi, đi đi… Hình như không thể túm lấy anh mà hỏi tại sao, cũng không thể chạy đến trước mặt mẹ anh mà lên án, sao dì có thể sinh ra đứa con trai chân dài như vậy chứ! Lúc này bỗng nhớ lại lời giới thiệu của mẹ nào là đại thiếu gia thanh cao, sinh viên tốt mặt nào cũng giỏi, đứa con ngoan hiếu thuận cha mẹ… Cô bỗng ngẩng đầu, đúng lúc Cố Hàng tiện tay đưa que khoai tây đến bên miệng cô, “Ăn không?” Nhan Giai ngơ ngác, đầu óc còn đang suy nghĩ “Cái gì?” thì miệng đã không nghe lời mà mở ra, cắn khoai tây rồi nuốt xuống bụng, trong chớp mắt khiến cơn đói trỗi dậy, đối mặt với dáng vẻ “còn muốn nữa không?” của anh, dạ dày của cô liền truyền đạt mệnh lệnh – mau gật đầu đi, ăn ăn ăn nào. Một que rồi lại một que, cô vừa gõ luận văn Cố Hàng vừa đút khoai tây chiên cho cô, mà đây là trải nghiệm đút người ta ăn từ khi lọt lòng cho đến nay của anh, vô cùng hăng hái, dù sao cũng giống như đút cho Husky ăn thôi, đưa tay, mở miệng, nhoàm nhoàm, ngoan lắm. Sau khi ăn hết khoai tây thì đến Mcnuggets, Nhan Giai đã tiến vào cảnh giới suy xét luận văn, không biết được vừa rồi mình đã cắn phải Mcnuggets, nhưng nước chấm không phải là sốt cà chua cô thích, cuối cùng cô cũng dời tầm mắt lên mặt anh, trông thấy một tia sáng chậm rãi di chuyển ở khóe mắt anh, dịu dàng mà trong suốt, còn mang theo vài phần cưng chiều. “Ừm?” Cố Hàng chống cằm, trưng ra bộ mặt soái ca nhìn Husky nhà mình, rồi sau đó vươn tay ra sửa lại mấy lọn tóc vểnh lên của nàng cún một cách tự nhiên, đây cũng từng là động tác chỉ thuộc riêng của Hân mama. “Sao không phải là vị sốt cà chua ?” Trọng điểm của Nhan Giai không nằm ở mái tóc. “Thích Nuggets chấm sốt cà à?” “Sốt cà ăn ngon mà.” Cố Hàng cúi đầu cười, nhìn từ một bên mặt, độ cong nơi khóe miệng như vương ánh mặt trời ấm áp, “Thật ra tôi cũng thích chấm sốt cà. Mỗi lần chọn Nuggets cũng đều nhắc nhân viên đừng cho sốt ăn kèm ban đầu.” Woa! Điểm giống nhau đầu tiên nè! Hai mắt Nhan Giai sáng rực lên giống như tìm được bạn chí cốt, cô nở nụ cười rất tươi, “Tôi cũng vậy đó!” Cố Hàng khẽ gật đầu, tiếp tục chấm sốt cà chua đưa đến bên miệng cô, lúc này Nhan Giai vừa hay nhận được điện thoại của mẹ, bởi vì trong miệng còn thức ăn nên nói chuyện không được rõ ràng, vì vậy mẹ cô nhanh chóng đã phát hiện có chỗ không đúng, địa điểm hẳn là ở nhà ăn, bây giờ… giờ này, con gái bà đang ăn cơm với ai!? Nhan Giai nói, đang ăn ở Mc Donald. Phu nhân Vương Ngọc Vy mẹ cô nghe xong thì vô cùng kinh ngạc, tối nay con gái đã ăn tối tại nhà hàng Pháp cao cấp với Cố Hàng rồi, bây giờ lại ăn Mc Donald nữa sao. “Giờ này còn ăn Mc Donald thì liệu có tiêu được không? Không lẽ cơm tối cậu ta không để con ăn no sao? Hay là con ngại ăn cơm, chỉ ăn rau dưa salad thôi hả?” Nhan Giai sợ mẹ hỏi chi tiết quá thì cô lại không thể giấu được, đành phải nói rõ, không có mời đi ăn cơm Pháp gì hết, mà chỉ mời… “Mc Donald.” “Cái gì!? Mc Donald!?” Trong điện thoại mẹ cô bị kích thích không ít, dẫn con gái bà đi ăn đồ bỏ đi sao!? Bên này Vương Ngọc Vy mới cùng Diệp Mỹ Vân tán gẫu trên Wechat, hai người đều lo lắng muốn biết đêm nay hai đứa hẹn nhau sẽ ra sao, thật hi vọng hai đứa nhỏ này có thể thân thiết với nhau, như vậy người lớn cũng không uổng công vô ích. Một giờ trước, hai bà mẹ nói chuyện như này: Hôm nay Diệp Mỹ Vân chọn đồ Âu cho con trai rất lâu, kể từ khi đi xem mắt về bà cảm thấy anh cứ không được bình thường, “Mỗi lần đi gặp Nhan Giai toàn mặc mấy thứ đồ rách rướm đâu đâu, hồi trước mấy bộ quần áo nhãn hiệu lớn mua ở Mỹ thì không chịu mặc cái nào, có thể sợ cảm thấy nghiêm túc quá nên mới ăn mặc tùy ý một chút, mấy hãng quần áo này cũng nhiều năm rồi nó chưa mặc.” Vương Ngọc Vy vô cùng thấu hiểu, đi Hồng Kông mua quần áo cho con gái, đến một cái Giai Giai cũng không mặc, bảo rằng cảm thấy quá hường quá bánh bèo,còn chuyển lời Đường Hân nhắn với bà, thời đại ngày nay không còn kiểu thẩm mỹ như hồi xưa nữa, bây giờ mặc mấy màu hồng hòe này thì chỉ có các ả trà xanh thôi. “Tôi hỏi Giai Giai trà xanh nghĩa là gì, cái gì gọi là trà xanh chứ, hồng nhạt thì là hồng nhạt chứ, làm sao lại xanh được. Cách nghĩ của bọn trẻ tôi không thể hiểu nổi. Cái váy màu hồng khói ấy vẫn là do tôi cố chấp nhét vào trong vali đưa đến trường đấy, con gái đã hai mươi hai tuổi đầu rồi mà cả ngày chỉ toàn mặc đồ đen, chẳng có khí chất vui vẻ gì mà còn già dặn chết đi được, bọn trẻ bây giờ đều nghĩ như thế sao.” “Lần đâu tiên hẹn hò lại đi ăn Mc Donald, nghĩ gì thế không biết… Nhìn hai đứa nó xem…” Vương Ngọc Vy thuật lại cho Diệp Mỹ Vân, vấn đề này giao cho chị giải quyết đấy. Diệp Mỹ Vân đáp lại bằng một icon OK. Rất nhanh sau đó, điện thoại của Cố Hàng vang lên. Người nào đó không có chút kiên nhẫn nào để nhận điện thoại của mẹ vào thời khắc riêng đôi ta* lúc này, nhấn nút tắt. Nhan Giai nghe thấy chuông điện thoại cứ vang lên liên tiếp thì nhắc anh mau chóng nghe đi. Sau vài lần như thế, Cố Hàng đành phải nghe máy, đầu dây điện thoại bên kia hét lên, “Tiểu Hàng con chẳng hiểu chuyện chút nào cả! Sao lần đầu đi hẹn hò lại mời con gái nhà người ta ăn Mc Donald chứ! Con có biết như thế là rất mất mặt nhà mình không hả, con cứ nghe ba con mắng con đi, thằng con vô sỉ này!” (*Từ gốc là 腻歪 (nị oai) dùng để chỉ những cử chỉ thân mật giữa hai người với nhau, không chứa nghĩa xấu.) “Mc Donald thì sao chứ?” Con cứ mời ăn đấy! Cố Hàng tắt máy cái rụp, yên lặng thầm coi thường, cái gì là thằng con vô sỉ? Diệp phu nhân, con trai bảo bối của mẹ cả đời này ngoại trừ đút cho chó ăn thì đã từng đút cho ai chưa. Nhan Giai cảm nhận được ánh mắt của người nào đó thì lại cúi đầu viết luận văn, tối nay bị quấy rầy liên tục mà cô vẫn viết xong ba nghìn chữ, cô thật đúng là siêu nhân. Định viết lại lần nữa nhưng bây giờ đã sắp 11 giờ rồi, còn bản tóm tắt tiếng Anh chưa viết nữa, đây là tình cảnh quyết chiến đến lúc trời sáng sao… Nhan Giai vô cùng buồn bực gục mặt xuống bàn, người nào đó trông thấy nàng cún nhà mình mất hứng thì ân cần hỏi, “Ăn no rồi sao?” “…” Tưởng làm ra vẻ trai đẹp bao ăn thì có thể khinh thường cô đó à? Ai nói cô là Husky chứ! Đáng tiếc em gái ngoan Nhan Giai chỉ có thể trừng to mắt liếc một cái. “Không có tâm trạng ăn, mở bài luận văn còn chưa viết xong, đang định viết lại…” “Mở bài luận văn?” Người nào đó nhíu mày, vẻ mặt như đang nói, cái này thì có khó gì chứ? Mở bài thôi mà cũng khổ sở thế kia à? Học bá không ở cùng level với chúng ta, tất cả mọi người đều biết. Nhan Giai hút một hơi cola, không nói câu nào. Sau đó người nào đó bày ra phong thái nam thần học bá, xách ghế dựa tới cạnh bên Nhan Giai, sau khi nghiêm túc giúp cô đọc hết mở bài luận văn đã nhanh chóng đưa ra hai đề nghị. Một, phạm vi đề tài nên thu nhỏ lại. Hai, kết cấu đề cương không chân thực lắm. “Có bút không?” Con ngươi đen vừa chuyển, thấy cô ngồi bên cạnh mệt mỏi rã rời thì cầm lấy ly cola đá chạm vào tay cô, Nhan Giai giật mình rụt tay lại, trừng mắt với anh giống con cún khi bị bắt nạt, mà anh lại đàng hoàng phô ra thái độ của một học bá mà nói, “Này, đừng có ngủ gục chứ.” Nhan Giai xoa nhẹ hai mí mắt đã ríu lại, đành ngoan ngoãn lấy bút vở trong túi xách ra đưa cho anh, dưới ánh nhìn nghi ngờ chăm chú nhìn vào chiếc bút chì Frozen của mình, cô giải thích là Tiếu Tiếu đi DisneyLand Hồng Kông mua tặng cô, chính là cô bạn nhỏ nhắn ngây thơ kia đó. Xem thường cô bạn nhỏ nhắn lại phá lệ quan tâm tặng bút máy, Nhan Giai rất không khách khí cảnh cáo Cố Hàng, không được dùng sức mạnh quá, sẽ gãy đó. Cố Hàng chỉ có thể nhẹ nhàng cầm lấy bút chì, bởi vì theo thói quen phác họa khi học thiết kế kiến trúc nên trên giấy mỗi một nét đi bút đều thẳng tắp gọn gàng. Nam thần chính là nam thần, ngón trỏ thon dài, móng tay sạch sẽ, cho dù có cầm trong tay cây bút chì chuyên dành cho các em cấp hai cũng không hề ảnh hưởng đến khí chất của anh được, ngay đến cả chữ viết cũng vô cùng rõ ràng nhàn hạ tao nhã. Cố Hàng cúi đầu, nghiêm túc viết ra tóm tắt đề cương trên giấy, thỉnh thoảng ngón tay lại chỉ trỏ lung tung nhưng lại chỉ đúng trọng điểm. “Thật ra mở bài luận văn vô cùng đơn giản, em chỉ cần nói cho mọi người rõ quan điểm của em là gì, cũng chính là – what. Sau đó vì sao em lại đưa ra quan điểm như vậy – why. Sau đó chỉ ra lợi ích, cũng chính là em phải làm rõ ý nghĩa của chủ đề này – thesis. Tiếp theo em làm như thế nào, phải dùng phương pháp gì để chứng minh – how. Cuối cùng chứng minh quan điểm của em có chính xác hay không, cũng chính là kết luận -” Không phải rất đơn giản sao? Trong mắt anh chỉ viết lên một câu này. Nhan Giai cũng hiểu được một cách kỳ diệu, sau khi sau khi được anh chỉ ra những chỗ cơ bản, ý tưởng đột nhiên nhiều lên. Sau khi suy nghĩ được khai thông, cuối cùng cô cũng có thể tập trung tinh lực để viết luận văn cho tốt, mà người nào đó bắt đầu trả lời tin nhắn thoại Wechat của mẹ với cậu bạn ném bom. “Ba anh nói nếu anh còn tiếp tục đối xử không tốt với con gái nhà người ta, thì hè nay mẹ với ba anh sẽ đi du thuyền chơi, còn anh cứ ở nhà cho chó ăn đi!” – Diệp Mỹ Vân. “Ông đây đói muốn chết rồi đây, còn Big Mac không! Cố Hàng mày còn nhớ rõ người anh em này đang nằm nhà chờ mày đem cơm về không đấy? Mày dám đêm nay không về ngủ xem! Bà nó chứ mày chết ở đâu rồi mà không chịu trả lời Wechat của tao vậy, mày có bản lĩnh thì cứ chạy trốn lên cung trăng đi, ông đây không lấy được Big Mac thề không bỏ qua… (đã lược bỏ ba nghìn kí tự)” – An Duy. Bây giờ đã gần mười một rưỡi, đừng nói là cậu bạn không bình tĩnh, ngay cả khuê mật cũng không bình tĩnh nổi nữa rồi. Trong ký túc xá nữ của khoa báo chí, Đường Hân đã ra ngoài hỏi mấy lần mà Giai Giai vẫn chưa thấy về, chẳng lẽ gần đây bọn cô quá đáng quá khiến Nhan Giai xù lông không muốn về ngủ rồi? Niên Khê nói cứ yên tâm đi, chắc Giai Giai về nhà ngủ thôi, lấy tính cách cả một vạn năm khó phát hỏa một lần của Nhan Giai mà nói, tuyệt đối sẽ không giận dỗi bọn cô đâu. Hai người đang nghiêm túc thảo luận vấn đề an toàn của bạn cùng phòng thì đột nhiên từ đâu bay đến tiếng nũng nịu “muah muah muah, anh yêu à ~ Ngủ ngon nha ~” Ninh Tiếu Tiếu đang nấu cháo điện thoại với bạn trai… Trên trán Đường Hân chảy xuống mấy vạch đen, lo lắng gọi điện thoại cho Nhan Giai, vừa hỏi thì ra là đang ở Mc Donald, với tư cách là sinh viên của đại học D, ngay lập tức cô hiểu rõ ràng, “Chạy luận văn hả? Bọn tao nãy giờ chắp vá gom góp cũng vừa xong, ngoại trừ học bá Niên Khê không chấp.” Bên này Nhan Giai khóc không ra nước mắt, cô nói cô nhớ học bá Khê ca, trước kia chạy luận văn đều ở bên cạnh Khê ca, vô cùng có cảm giác an toàn, tại sao lại không tìm Khê ca chứ, sẽ không cần lo lắng không viết xong bài nữa. Gần đây Niên Khê không đi ăn cơm với cô, cũng không tự học với cô, Nhan Giai trong lòng rơi lệ, “Thật nhớ những buổi tự học với Khê ca mà…” Nói xong bỗng cảm thấy một cái nhìn lạnh lẽo ở bên cạnh liếc qua, chỉ thấy người nào đó mặt đen đi, dường như đang khó chịu. Cảm giác an toàn? Ở cùng với Khê ca thì có cảm giác an toàn!? Khuôn mặt lạnh lùng của Cố Hàng tiến sát đến Nhan Giai đang nghe điện thoại. “Đã trễ thế này rồi mà mày còn ở một mình bên ngoài à?” Trong lòng Đường Hân đột nhiên thấy day dứt, dù sao nếu tự học với Khê ca cho dù muộn mấy cũng không cần lo, đai đen taekwondo đã đủ dọa một đám người chảy nước tiểu rồi. Nếu không phải cô thi hành kế hoạch “vứt bỏ Giai Giai” thì bây giờ cũng không bất an như thế này. Hân mama luôn mang theo trái tim đầy quan tâm bọn trẻ, là bác gái khuôn phép nhất phòng 218. Bên này Nhan Giai đang lén lút nhìn người nào đó, ngập ngừng ấp úng trả lời, “Một, một mình tao cũng không sao, chẳng qua là đang đợi bắt xe…” Còn chưa nói xong, sắc mặt Cố Hàng biến đổi trong nháy mắt, trực tiếp giơ tay cướp lấy điện thoại của cô, lạnh lùng nói với người đầu dây, “Giai Giai đang ở cùng tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm đưa cô ấy về ký túc xá an toàn, các cô không cần lo lắng, Niên Khê cũng có thể yên tâm rồi.” “A ——” Phòng 218 đã muốn điên rồi, thì ra nửa đêm ở cùng nam thần!!! Đường Hân vội vàng nói, “Không lo không lo, Giai Giai ở với anh, bọn em đương nhiên không cần phải lo, anh bảo Giai Giai không cần về cũng được, dì quản lý đã đóng cửa rồi.” “Trong phòng cũng hết nước rồi, không tắm được đâu, đến khách sạn tắm rửa rồi ngủ đi!” Niên Khê ở bên cạnh kêu lên. Chỉ có Ninh Tiếu Tiếu là gào, “Mc Donald Mc Donald! Tao muốn ăn Mc Donald! Giai Giai giúp tao lấy về một…” Mặt bánh bao đã bị Niên Khê véo nên không thể nói hết câu. Nhan Giai lo lắng chụp lại điện thoại về, “Bọn mày đừng làm ồn, tao ở Mc Donald làm luận văn, còn anh ta ăn cơm.” “Bọn tao biết rồi, mày viết của mày, anh ấy ăn của anh ấy, khách sạn cứ chạy thẳng, quyết chiến đến sáng mai nhé ~” – Lời chúc phúc đến từ phòng 218, mọi người trong lòng đều rất cao hứng, cuối cùng cũng đè rồi, thẻ thông hành cũng nên vào tay thôi. “…” Nhan Giai cúp máy trong sự lạnh giá, người nào đó bên cạnh cố ý hỏi xấu, ồn ào quá, bọn họ đang làm gì đấy? Rốt cuộc là ai gây chuyện chứ… Nhan Giai quay qua, nhìn Cố Hàng với vẻ mặt buồn bực, “Không có gì, anh ăn của anh đi.” Cố Hàng không nói gì, mỉm cười cởi cúc áo đầu tiên trên áo sơ mi, cầm lấy hamburger cắn một miếng lớn. Mẩu truyện nhỏ: Đường Hân: Thật ra 34D trông có khác gì cái hamurger đâu chứ. Niên Khê: Giai Giai mày qua đây để tao đo thử phát. Nhan Giai: Tác giả kia nhân phẩm của bà đâu mất rồi hả? Tiếu Tiếu: Nhân phẩm có thể làm thành hamburger ăn không? Cố Hàng: Loại Big Mac ăn ngon lắm. An Duy: Đậu xanh rau má.